Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân - Chương 67
Chương 67: Lời Thề
Trên đường đi, Lâm Gia Thanh lại gọi thêm mấy cuộc điện thoại nhưng cũng không ai nghe.
Cũng không biết Dư Mẫn đang bận rộn chuyện gì.
Nếu không gặp được thì cứ giao đồ cho cho quản gia vậy.
Lâm Gia Thanh nghĩ, nhưng đến biệt thự, người giúp việc lại nói cho Lâm Gia Thanh biết là Dư Mẫn ở nhà, đang thu dọn đồ đạc.
“Chị dâu ở nhà à, sao điện thoại của chị lại không gọi được?” Lâm Gia Thanh tìm thấy Dư Mẫn trong phòng ngủ, câu đầu tiên đã hỏi như vậy.
“À…chắc điện thoại hết pin rồi.”
Dư Mẫn giải thích. Vừa dứt lời, di động bên cạnh lại sáng lên, là tin nhắn tới.
Lâm Gia Thanh liếc mắt nhìn, tinh mắt phát hiện lại là nhắc nhở lên máy bay.
“Chị…” Lâm Gia Thanh nhìn Dư Mẫn thu dọn đồ đạc trên sàn nhà, lại nhìn vali bên cạnh cô ấy, “Chị muốn đi du lịch à?”
Nhưng không đúng, du lịch sao lại cần nhiều đồ như vậy?
Ngoại trừ hai cái va li, trong phòng ngủ của cô ấy còn chất đống vô số thùng giấy đều đã chứa đầy, mặt trên dán danh sách chuyển phát nhanh.
Địa chỉ điền tổng cộng chia làm hai nơi, một nơi là địa chỉ của bố mẹ Dư Mẫn mà Lâm Gia Thanh biết, một nơi là thành phố X cách chỗ này hơn ngàn km.
Mà ngoại trừ những hành lý này, trong phòng gần như không còn lại thứ gì, ngay cả bàn trang điểm cũng sạch sẽ.
Lâm Gia Thanh lập tức phản ứng lại: “Chị dâu, chị muốn đi thành phố X…thường trú?”
Dư Mẫn thấy không giấu được nữa, lúc này mới thẳng thắn nói: “Đúng vậy, chị đã tìm được một công việc khác, chuẩn bị chuyển qua một thành phố khác sinh sống.”
“Chuyển qua một thành phố khác, chuyện này…” Lâm Gia Thanh, “Anh cả biết không? Anh ấy đồng ý rồi sao?”
Dư Mẫn không nói gì, nhưng mi mắt rũ xuống đã nói lên tất cả.
Lâm Gia Thanh bỗng nhiên nghĩ đến cú điện thoại buổi chiều gọi mãi không được: “Chị thật sự không nói với anh cả một tiếng sao?”
“Chờ chị lên máy bay rồi chị sẽ thông báo cho anh ấy.” Dư Mẫn đáp.
Vậy chẳng phải là không cho người ta chút cơ hội nào ư?
“Chị dâu…” Lâm Gia Thanh còn muốn khuyên nhủ.
“Gia Thanh.” Dư Mẫn ngắt lời cô, “Cuộc hôn nhân này chị thật sự mệt rồi, chị muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Hứa với chị, đừng nói với Tưởng Thừa Trạch, được không?”
Dư Mẫn vươn tay ấn lên tay Lâm Gia Thanh, nhìn cô thỉnh cầu. Rõ ràng không lớn hơn cô hai tuổi, nhưng trong đôi mắt cô ấy chứa đầy bi thương và mệt mỏi.
Những lời định nói ra cứ lăn tròn trong cổ họng Lâm Gia Thanh, cuối cùng cô vẫn im lặng gật đầu.
Lúc này Dư Mẫn mới yên tâm, xoay người tiếp tục thu dọn hành lý.
Cô ấy nhét mấy bộ quần áo cuối cùng vào vali, sau khi kiểm tra lại một lần, cô ấy ôm Lâm Gia Thanh một cái, dán vào người cô nói: “Em là người chị rất vui được gặp khi đến nhà họ Tưởng. Tạm biệt, Gia Thanh.”
Nói xong, cô ấy kéo hành lý đi ra ngoài.
Nước mắt Lâm Gia Thanh sắp trào ra: “Chị sẽ quay lại chứ?”
“Sẽ.” Dư Mẫn quay đầu cười với cô, “Chỉ là…chị không chắc đó là khi nào.”
Quản gia nghe thấy động tĩnh thì lên lầu tiếp nhận hành lý của Dư Mẫn, giúp cô ấy ấn thang máy xuống lầu.
Ông ấy biết rõ hiện tại đang xảy ra chuyện gì, nhưng không hề muốn nói cho Tưởng Thừa Trạch biết, chắc có lẽ cũng thất vọng với chủ nhân của căn nhà này.
Lâm Gia Thanh không khỏi nhớ tới câu chuyện Dư Mẫn kể cho cô nghe lần trước.
Từ câu chuyện đó cô cũng cảm thấy những sai lầm của Tưởng Thừa Trạch hơi thái quá.
Nhưng đây chỉ là góc nhìn đơn phương của Dư Mẫn.
Giống như cô cũng từng hiểu lầm Tưởng Thừa Vũ có ánh trăng sáng, ai biết có hiểu lầm gì trong đó không?
Huống hồ từ chuyện lần trước ở quán bar, Dư Mẫn rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, mà Tưởng Thừa Trạch cũng đang cố gắng vãn hồi.
Tại sao không cho nhau một cơ hội?
Cô không hề hy vọng Dư Mẫn đến nhà họ Tưởng làm dâu chỉ cảm thấy một mình Lâm Gia Thanh cô mới đáng giá quen biết.
Nghĩ tới đây, Lâm Gia Thanh lén lấy di động ra gọi cho Tưởng Thừa Vũ.
Cô chỉ đồng ý với Dư Mẫn là không nói với Tưởng Thừa Trạch, chứ không hề nói không thể nói với Tưởng Thừa Vũ.
Vai xấu này cứ để Tưởng Thừa Vũ đóng đi.
Thuốc bổ cũng không có cơ hội lấy xuống xe, Lâm Gia Thanh lại trở về Mạn Duyệt Loan.
Cô ủ rũ xách thuốc bổ về phòng bếp, đến tối, vẫn nghe Tưởng Thừa Vũ nói Dư Mẫn đi rồi.
“Chuyện gì vậy, anh thông báo cho anh ta rồi mà anh ta cũng không biết đuổi theo sao?” Đáng đời để mất vợ.
Trong lòng Lâm Gia Thanh tràn đầy oán giận, ngay cả tiếng anh cả cũng không muốn gọi.
Tưởng Thừa Vũ nghe ra, vội nói: “Em nghe anh nói hết đã.”
Thì ra, buổi chiều lúc Tưởng Thừa Trạch nhận được điện thoại của Tưởng Thừa Vũ đã lập tức bỏ chuyện trong tay chạy ra sân bay.
Nhưng không khéo là nơi anh ấy bàn chuyện làm ăn lại ngược hướng với sân bay, lại càng không khéo gặp phải giờ tan tầm kẹt xe, chờ anh ấy chạy tới sân bay thì chuyến bay của Dư Mẫn đã đi rồi.
Cũng may lúc bị kẹt xe trên đường, Tưởng Thừa Trạch đã đoán được khả năng không đuổi kịp, nhờ trợ lý của anh ấy ở lại công ty giúp anh ấy thu dọn hành lý rồi đưa đến sân bay chờ sẵn.
Anh ấy không ngăn Dư Mẫn lại được, vì thế đã mua vé chuyến bay tiếp theo đến thành phố X, đuổi theo.
Tưởng Thừa Vũ nói: “Tính toán thời gian thì chắc anh cả cũng tới rồi.”
“May mà lần này anh ấy không đặt công việc lên hàng đầu, còn biết đuổi theo.” Sự bất mãn của Lâm Gia Thanh lúc này mới giảm bớt, sau một lúc lâu lại hỏi, “Anh nghĩ anh cả có tìm được chị dâu không?”
“Chắc chắn tìm được.”
“Vậy anh nghĩ…anh cả có đưa chị dâu về lại được không?”
Tưởng Thừa Vũ không nói gì, khẽ nhíu mày.
Lâm Gia Thanh thấy thế cũng không hỏi nữa, chỉ khẽ thở dài.
Đúng như lời Khương Tuệ nói, không phải ai cũng may mắn như cô và Tưởng Thừa Vũ.
Môn đăng hộ đối, thanh mai trúc mã. Cho dù thời điểm động lòng không giống nhau, cuối cùng cả hai vẫn tình đầu ý hợp.
Đây rõ ràng là được vận mệnh chiếu cố, cũng là chấp nhất của người bên cạnh.
Nghĩ tới đây, Lâm Gia Thanh không nhịn được nghiêng người dựa đầu vào vai Tưởng Thừa Vũ.
“Vẫn là anh tốt nhất.” Cô cảm khái, đưa tay đan cài vào tay anh, lại cảm động thốt ra một câu, “Hy vọng chúng ta vĩnh viễn không có ngày ly hôn.”
“…” Tưởng Thừa Vũ nghiêng đầu nhìn Lâm Gia Thanh, vốn còn cảm động vì nửa câu đầu của cô, nửa câu sau lại không nhịn được nhíu mày, “Nghĩ cái gì vậy? Chúng ta vĩnh viễn sẽ không có ngày đó.”
“Dù thuận lợi hay nghịch cảnh, giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật, chúng ta đều phải ở bên nhau.” Anh nói.
“Mấy câu này nghe quen tai nhỉ.” Lâm Gia Thanh.
“Em đã thề nguyện trước mặt mọi người, anh cũng đã thề nguyện trước mặt em.” Tưởng Thừa Vũ, “Lời thề hôn lễ, không nhớ sao?”
Ồ, là lời thề hôn lễ.
Lâm Gia Thanh lúc này mới phản ứng lại, vội vàng chột dạ chui vào lòng Tưởng Thừa Vũ, mượn việc làm nũng che giấu sơ sẩy của mình.
Giống như chocolate sắp tan chảy bám dính trên người anh, đôi chân thon dài quấn quanh eo anh, như cố ý vô tình cọ xát.
Tưởng Thừa Vũ bị cô cọ đến mức mất hết tâm tư đi so đo, nghiêng người muốn hôn cô. Lại vô tình liếc sang đống thuốc bổ chưa kịp cất bên phòng bếp.
“Đúng rồi…Những thang thuốc bổ kia là sao?”
Vừa rồi lúc anh đi lấy nước có tò mò nhìn thoáng qua, bên trong lại có không ít đồ bổ thận tráng dương.
“Không hài lòng với tần suất gần đây à?” Anh nhíu mày, “Hay là không hài lòng với thời gian?”
“Không có!” Lâm Gia Thanh vội vàng đỏ mặt lắc đầu, “Đó là mẹ em đưa tới.”
“Lần trước em hỏi mẹ là chuẩn bị mang thai có cần chú ý gì không… Ai ngờ mẹ đưa đến nhiều đồ như vậy.” Cô nhỏ giọng giải thích.
“Chuẩn bị mang thai?” Tưởng Thừa Vũ nghe vậy, vật đang nằm dưới người Lâm Gia Thanh càng run rẩy. Anh đẩy cô lên sô pha, vừa hôn vừa cởi quần áo của cô ra, “Vậy chúng ta phải cố gắng hơn nữa, đừng để người lớn chờ lâu.”
-Hoàn chính văn-