Men Say - Chương 31
Chương 31
Trần Mặc tỉnh rượu, đôi mắt còn chưa mở ra đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Lâm Kiều ở bên ngoài phòng khách.
Cách một cánh cửa, âm thanh cũng không lớn, tuy rằng anh không nghe rõ cô nói gì đó nhưng biết cô đang cười.
Tiếng cười càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng, sau đó cửa phòng ngủ bị đẩy ra, tiếng cười lập tức ngừng lại.
Cô đi đường rất nhẹ, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, cô nhỏ giọng thử gọi anh: “Trần Mặc, anh dậy chưa?”
Anh duỗi tay cầm mắt kính đeo lên, nghiêng người gối tay nhìn cô: “Dậy rồi”. Lâm Kiều mặc áo ngủ, là bộ áo ngủ ca rô màu đỏ, tóc được búi thành búi nhỏ trên đỉnh đầu, trông rất ngoan hiền.
“Dậy rồi thì mau đứng lên đi.” Biết anh đã dậy, Lâm Kiều thả lỏng bước chân và âm thanh, vòng qua đuôi giường đi đến trước cửa sổ kéo bức màn lên, vừa kéo vừa thúc giục anh: “Mẹ em bảo em gọi anh dậy ăn sáng… ây da.” Cô vịn cửa sổ, dùng chút sức mở cửa sổ ra.
Trần Mặc bị ánh nắng đột ngột xâm nhập vào phòng làm chói mắt, anh nhắm mắt lại xoay đầu, né tránh ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào.
“Đồ rửa mặt em bỏ trong phòng vệ sinh đó, em cũng giặt sạch quần áo ngày hôm qua của anh rồi, đợi lát nữa anh đi tắm em lại lấy cho anh một bộ khác sạch sẽ.” Cô vỗ tay, quay đầu lại đến gần anh, ngồi xuống mép giường kéo chăn lên, vươn tay chui vào áo ngủ của anh, sờ bụng nhỏ của anh.
“Anh muốn mặc bộ nào? Hay là em chọn cho anh?”
Đầu ngón tay của cô lành lạnh, anh khẽ run rẩy, nhìn xung quanh phòng ngủ: “Đây là phòng ngủ của em à?”
“Ừm.” Lâm Kiều bóp sườn eo anh, theo làn da bên sườn eo sờ soạng về phía trước ngực anh, lòng bàn tay ấn xuống đầu ti anh, búng nhẹ. Cô cười hai tiếng, hỏi anh: “Phòng em đẹp chứ?”
Trần Mặc ừ một tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào kệ sách trong góc phòng của cô, tay trái lặng lẽ nắm lấy bàn tay đang sờ loạn của cô, kéo ra khỏi áo ngủ.
“Sờ một chút thì sao chứ?” Lâm Kiều né khỏi tay anh, một lần nữa đặt bàn tay trước lồng ngực anh, xoa nhẹ mấy cái: “Ngày thường anh không sờ em chắc?”
“…”
Cô xoa một hồi, xoa đến mức làm lòng anh ngứa ngứa, nhịn không được lại một lần bắt lấy tay cô.
Lâm Kiều buông tay: “Được rồi…” Cô nhìn Trần Mặc, đổi thành vươn tay sờ mặt anh: “Anh đi rửa mặt đi, em đi lấy quần áo cho anh, đợi tới buổi chiều chúng ta còn phải qua nhà chú Giang ăn nướng BBQ.”
Trần Mặc kéo chăn ra, đi xuống giường, Lâm Kiều đi theo bên người anh, hỏi: “Anh còn nhớ chú Giang chứ? Là người hôm qua thay anh chắn mấy ly rượu, cũng đeo mắt kính giống anh.”
Anh đẩy cửa phòng vệ sinh ra, bật đèn, gật đầu ừ một tiếng: “Nhớ rõ.”
“Hôm nay anh đừng uống rượu nữa.” Lâm Kiều đứng ở cửa phòng vệ sinh, nhìn anh nâng nắp bồn cầu lên, quay đầu lại nhìn cô.
Lâm Kiều ngẫm nghĩ, như là có chút khó xử mà nhíu mày, “Hôm nay có lẽ sẽ có rất nhiều người, chắc ít nhiều gì cũng uống vài ly… Nhưng sẽ không có việc gì đâu, hôm nay coi như là liên hoan gia đình.”
Trần Mặc nhìn cô, muốn nói lại thôi.
“Anh không biết đâu, ngày hôm qua em cõng anh đến mức sắp gãy eo rồi… Anh nhìn em làm gì?”
“…Anh muốn đi vệ sinh.”
“Anh đi đi.”
“…” Trần Mặc khẽ dịch chân, đưa lưng về phía cô kéo quần ra.
“Dầu gội với sữa tắm đều ở trên giá bên tay trái anh, khăn tắm thì anh dùng tạm của em trước đi, chút nữa em sẽ bỏ quần áo của anh lên giường.”
“Được.”
“Vậy em ra ngoài trước đây, lát nữa anh làm xong thì ra ăn sáng.” Lâm Kiều cầm then cửa phòng vệ sinh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
— —
“Tiểu Trần dậy rồi à?”
Lâm Kiều ngồi xuống bên bàn ăn, bưng chén cháo vừa rồi ăn được một nửa lên húp một ngụm rồi dạ một tiếng, lúng búng hỏi: “Ba con đi đâu vậy ạ?”
“Chú Giang của con gọi điện thoại bảo ông ấy đi mua dê.” Mẹ cô đặt một đĩa đồ xào trước mặt cô: “Cũng không biết chú ấy làm đâu ra cái giá nướng, dùng để làm dê nướng nguyên con.”
“Ồ.” Lâm Kiều đáp có lệ.
“Kiều Kiều, mẹ hỏi này.” Mẹ cô ngồi gần một chút, quay đầu nhìn thoáng qua phòng ngủ của cô, sau đó quay lại nói chuyện với cô: “Con và Tiểu Trần tính bao giờ kết hôn?”
Lâm Kiều nhíu mày, nuốt củ cải giòn trong miệng xuống: “Sao mẹ lại bắt đầu giục con kết hôn rồi? Không phải trước kia mẹ nói mình không gia trưởng sao?”
“Mẹ như vậy là giục kết hôn sao? Mẹ chỉ hỏi dự tính của hai đứa thôi mà.”
Lâm Kiều nhìn bà: “Chắc hai năm nữa ạ.”
“Rốt cuộc là mấy năm nữa?”
“Mẹ còn nói mình không phải giục kết hôn?”
“Dù sao mẹ cũng phải biết dự tính của hai đứa chứ, mấy năm nữa?”
Lâm Kiều yên lặng húp một ngụm cháo: “Bao giờ có thai thì cưới.”
Mẹ cô trừng lớn mắt, lập tức giơ tay lên muốn đánh cô: “Con nói cái gì? Con lặp lại lần nữa cho mẹ nghe xem?”
“Con nói giỡn thôi, nói giỡn thôi!” Lâm Kiều trốn tránh, cười nói.
“Có ai lại nói giỡn như vậy chứ?” Mẹ cô lườm cô, bê đĩa củ cải giòn trước mặt cô để ở nơi thật xa.
Lâm Kiều ôi một tiếng, sao lại bê món cô thích nhất đi rồi, cô đành phải lấy lui làm tiến, gắp một đũa khoai tây xào, trộn vào chén cháo: “Sao mẹ cứ vội vàng muốn con cưới chồng vậy?”
“Chị họ của con hơn con hai tuổi, nhưng cháu ngoại trai của con cũng sắp biết đi rồi!”
“Biết đi thì có gì hiếm lạ, con còn biết chạy nữa đấy!”
“Con đừng lắm lời với mẹ, mẹ cũng không giục hai đứa sinh con, nhưng ít nhất cũng phải nói dự tính về sau cho mẹ biết chứ? Mặc kệ các con có kết hôn hay không, nhưng mẹ là người làm mẹ, cũng chỉ có một đứa con gái là con. Đúng, bây giờ là thời đại mới, hôn nhân tự do, mẹ và ba con cũng không có quản con, không khoa tay múa chân về cuộc sống của con, không nói con nên làm cái này, không nên làm cái kia. Chúng ta tôn trọng lẫn nhau, mẹ và ba con tôn trọng cuộc sống của con, cũng xin con tôn trọng tấm lòng của người làm cha mẹ một chút, không được sao?”
Lâm Kiều buông chén đũa, quay đầu nhìn bà: “Mẹ, đương nhiên con cũng tôn trọng ba mẹ. Nhưng hiện tại vấn đề là chúng con đều không có ý định kết hôn.”
Trần Mặc cầm mắt kính đi ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc nghe được câu “Chúng con đều không có ý định kết hôn”.
Anh đã thay quần áo xong, ở trong phòng vệ sinh tìm một hồi vẫn không thấy máy sấy tóc. Anh đành phải dùng khăn lông lau tóc khô hơn nửa, định đi ra hỏi Lâm Kiều.
Từ phòng ngủ đến nhà ăn có một đoạn, Lâm Kiều đưa lưng về phía cửa phòng ngủ, giọng nói không nhỏ cũng không lớn, tất cả đều lọt vào tai anh. Anh híp mắt nhìn Lâm Kiều bị tường che hơn nửa người, dừng bước chân.
“Hai người các con đều không có ý định kết hôn?”
“Mẹ đừng xuyên tạc ý tứ của con. Ý của con là bây giờ bọn con còn chưa có ý định kết hôn, về sau có thể có. Về sau này có thể là một tháng sau, nửa năm sau, cũng có thể là ba năm, năm năm sau, tóm lại là không xác định.”
“Con nói lời này có ý tứ gì? Con đã 26, còn Tiểu Trần bao lớn rồi? 34 rồi đúng không? Con còn định chờ tới khi nào nữa? Con có chút trách nhiệm được không? Con không sợ làm chậm trễ mình, chẳng lẽ cũng không sợ chậm trễ Tiểu Trần sao?”
“Mẹ nói là chỉ nghe kế hoạch trong tương lai của con, không khoa tay múa chân mà. Bây giờ lời mẹ nói không phải là khoa tay múa chân sao?” Lâm Kiều nhìn bà: “Bao nhiêu tuổi thì thế nào? Pháp luật không có quy định hơn bao nhiêu tuổi là không thể kết hôn. Huống hồ kết hôn chính là có trách nhiệm với người ta sao? Con không cảm thấy như vậy, con cảm thấy có trách nhiệm với đối phương chính là quy hoạch rõ tương lai trước khi tiến vào hôn nhân. Hai bên có nguyện ý cùng đối phương vượt qua quãng đời còn lại hay không, có nguyện ý làm bạn khi đối phương sinh lão bệnh tử hay không, là sinh lão bệnh tử chân chính. Con và anh ấy yêu nhau hai năm, con tin tưởng Trần Mặc, anh ấy cũng tin tưởng con. Đương nhiên bọn con cũng rất yêu nhau, nhưng có một số việc không phải chỉ yêu là được.” Lâm Kiều thở ra một hơi, tiếp tục nói: “Với con mà nói, hôn nhân là một mối quan hệ vô cùng nghiêm túc, cũng không phải chỉ yêu là có thể đánh bại tất cả mọi thứ. Hơn nữa xét theo ý nghĩa nào đó thì mối quan hệ này cũng không quá công bằng với phụ nữ, con đương nhiên phải suy nghĩ thật cẩn thận trước khi tiến vào hôn nhân rồi.”
“Nói đơn giản chính là, tuy rằng bây giờ hai bọn con yêu nhau, nhưng tương lai chưa chắc vẫn còn yêu nhau. Trong lúc không thể xác định được tương lai như vậy, con vẫn chưa thể tiếp thu loại tương lai không xác định này, cũng chính là chuẩn bị kết hôn.” Lâm Kiều nhìn bà: “Vậy mẹ đã hiểu chưa?”
Mẹ cô im lặng một lúc rồi lườm cô: “Con như vậy là ích kỷ, còn nói đường hoàng như vậy nữa.” Bà đứng lên, không có ý định tiếp tục trò chuyện với cô nữa: “Con ham chơi như vậy, thật sự không biết sao Tiểu Trần lại thích con.”
“Mẹ xem, mẹ xem đi, lại là con ham chơi. Mẹ không sợ bọn con hấp tấp kết hôn, đến lúc đó lại ầm ĩ ly hôn, đó mới chân chính là hậu quả do ham chơi sao?” Lâm Kiều cũng đứng lên, bưng chén không đi vào phòng bếp: “Sao lại thích con? Đương nhiên là bởi vì con hài hước dí dỏm! Còn xinh đẹp nữa!”
Vốn dĩ Trần Mặc tưởng rằng khi mình nghe được mấy lời này sẽ mất mát, sẽ phẫn nộ. Trên thực tế khi anh nghe được mấy câu đầu cũng có tâm trạng như vậy, nhưng cái tâm trạng này cũng nhanh chóng tan biến theo những câu nói kế tiếp của Lâm Kiều, thậm chí nghe xong anh còn cười rộ lên.
Rất đơn giản, bởi vì mấy lời này đúng là Lâm Kiều có thể nói ra.
Cô nói những lời này cũng chưa bao giờ giấu giếm, thậm chí ngay từ lúc mới bắt đầu, cô đã nói chờ tới lúc anh không cứng lên được nữa thì sẽ chia tay. Bọn họ đã chung sống với nhau hơn hai năm, tất nhiên anh rất hiểu tính cách của Lâm Kiều.
Vậy vì sao anh lại không cảm thấy mất mát? Sẽ bất mãn với cô? Thậm chí còn cảm thấy việc này rất đỗi bình thường?
Bởi vì thứ anh yêu chính là con người Lâm Kiều, là thật sự tồn tại, không bị bất kỳ ai khống chế, chứ không phải Lâm Kiều trong tưởng tượng của anh.
Lâm Kiều này có đôi khi là người anh rất hiểu, có đôi khi anh lại cảm thấy xa lạ. Cô có thể tác động đến tâm trạng của anh, có thể làm anh cảm thấy vui sướng, cũng có thể làm anh cảm thấy mất mát.
Nhưng dù là quen biết hay là xa lạ, làm anh cảm thấy vui sướng hay là mất mát, cô đều không phải là Lâm Kiều trong phán đoán của anh.
Cô hoạt bát đáng yêu, gợi cảm quyến rũ, tự do hoàn chỉnh, là người anh đang yêu và sẽ mãi yêu.
“Ơ? Anh tắm xong rồi à?”
Anh ngẩng đầu, Lâm Kiều đi thẳng về phía anh, nhìn ngọn tóc ẩm ướt của anh: “A! Em quên lấy máy sấy cho anh! Anh chờ em một chút nhé…”
Trần Mặc đi theo cô trở lại phòng ngủ, nhìn cô khom lưng lấy đồ trong ngăn kéo: “Bản thân em không cần máy sấy, nên tối qua không lấy ra. Vừa rồi lúc lấy quần áo còn định tìm máy sấy cho anh, nhưng vừa quay đầu đã quên mất…Ôi, em để chỗ nào nhỉ?”
“À, tìm được rồi!”
Cô cầm máy sấy xoay người lại, đưa cho anh, vỗ nhẹ vào cánh tay anh: “Đi thôi, em đi lấy cho anh một chén cháo.”
Trần Mặc cầm máy sấy, ngay lúc cô đi ngang qua người mình, anh đột ngột giang tay ôm cô vào lòng.
“Hả?…Anh làm gì vậy?”
Anh ôm chặt Lâm Kiều, cảm nhận được cảm giác thỏa mãn ở trong lòng, loại cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc làm trái tim anh đập nhanh hơn.
“Anh yêu em.”
Tim đập gần như sắp nhảy khỏi cổ họng, anh thế nhưng không dám nhìn thẳng vào cô.
Lâm Kiều sửng sốt: “Sao bỗng nhiên tỏ tình thế này… Em cũng yêu anh?”
Trần Mặc chôn mặt vào hõm vai cô, nghe được lời nói của cô, anh cười khẽ: “Anh biết.”
Giọng nói của anh hơi run rẩy, Lâm Kiều nghe vậy thì trong lòng có chút hốt hoảng: “Anh…” Sẽ không khóc đấy chứ.
“Để anh ôm một chút đi.”
Lâm Kiều định nói gì đó trêu cho anh vui, ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng cô vẫn không nói gì, chỉ đưa tay lên ôm lấy anh, vỗ về sống lưng anh.
“Ôm đi, ôm đi.”