Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm - Chương 134+135
Chương 134: Đạt được điều mình muốn
Không giống với giới quyền quý ở Đông Thành, thân thế của Tưởng Chính Trì chưa được công khai nên rất ít người biết đến anh, vì vậy màn cầu hôn này cũng không được chú ý lắm.
Sau khi kết thúc, hai người cùng nhau trở về nhà.
Trên đường đi, Nguyễn Nam Tô cứ nhìn chằm chằm viên kim cương hồng khổng lồ không rời mắt.
“Viên kim cương này đẹp quá, hình như đã được cắt rồi phải không?”
“Không phải, hoàn toàn tự nhiên đấy.”
Cô rất đỗi kinh ngạc, trong mắt sáng lấp lánh như có giấu ngôi sao nhỏ: “Vậy nếu bán đi chắc sẽ được nhiều tiền hơn viên kim cương đã bị cắt ra đúng không?”
Tưởng Chính Trì: “….”
Anh cảm thấy cần phải nhắc nhở bà Tưởng tương lai một câu rằng chỗ quý giá nhất của viên kim cương này là tâm ý của anh chứ không phải giá trị của nó.
Nguyễn Nam Tô lấy chiếc nhẫn ra, đeo thử vào ngón áp út bên tay phải.
Kích thước không lớn không nhỏ, vừa vặn.
Tưởng Chính Trì ngồi bên cạnh cô, tầm mắt nhìn thẳng con đường phía trước, khóe mắt thỉnh thoảng lại lướt qua sườn mặt cô.
Nhìn mãi một lúc, trong đầu anh bỗng dưng hiện ra bốn chữ: cầu được ước thấy.
Anh nghĩ, hôm nay cuối cùng anh cũng đã đạt được điều mình mong muốn rồi…
–
Sau khi bắt đầu vào đông, cái lạnh bắt đầu bao trùm toàn bộ Đông Thành.
Tưởng Chính Trì đính hôn với Nguyễn Nam Tô trước khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, hơn nữa còn ấn định ngày cưới vào mùa xuân năm sau.
Sau khi đính hôn chưa được mấy ngày thì Đông Thành nghênh đón trận tuyết đầu mùa, nhiệt độ không khí giảm mạnh, ngay cả ban ngày cũng lạnh thấu xương.
Sau khi tan ca, Nguyễn Nam Tô cố ý đi đường vòng đến một cửa hàng bánh ngọt mới mở mua chút đồ ngọt rồi mới về nhà.
Sau khi về đến nhà, vừa dừng xe xong cô đã nhìn thấy một vị khách không mời mà đến.
Chu Thần Diệp đứng trong một khoảng tuyết trắng xóa, anh ta ăn mặc rất mỏng manh, trên hàng mi lấm tấm những hạt tuyết trắng, chỉ cần nhìn thôi cũng làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Ánh đèn mờ nhạt khiến cho khuôn mặt nhợt nhạt của anh ta càng thêm trắng bệch.
Nguyễn Nam Tô xách túi đồ ngọt, bước chân cứng đờ tại chỗ, khó chịu hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Người đàn ông nghe thấy âm thành liền ngẩng đầu lên.
“Tô Tô.” Anh ta cất tiếng, giọng khàn đặc giống như bị cảm lạnh.
“Chu Thần Diệp, tôi đã đính hôn rồi.” Nguyễn Nam Tô mặt không cảm xúc trần thuật với anh ta một sự thật cực kỳ tàn nhẫn, “Tôi cảm thấy giữa chúng ta đã cắt đứt sạch sẽ, không cần thiết phải gặp nhau nữa, tôi cũng không hy vọng sẽ gặp lại anh.”
Nói xong câu đó, cô không còn lòng dạ nào dây dưa với anh ta nữa, cất bước muốn đi.
Nghe lời nói lạnh lùng quả quyết của cô, trong lòng Chu Thần Diệp cũng không còn cảm thấy quá khó chịu. Đã trải qua quá nhiều đau đớn thấu tim, những vết thương ngoài da này không còn gây ra cảm xúc gì nữa.
Từ lúc nghe nói cô và Tưởng Chính Trì đính hôn, anh ta đã không còn cảm giác đau đớn với bất cứ chuyện gì…
Chu Thần Diệp nhìn cô đi ngang qua người mình, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
Cuối cùng anh ta vẫn không nhịn được, bắt lấy cánh tay cô từ phía sau: “Tô Tô…”
Nguyễn Nam Tô bị anh ta giữ tay không thể đi tiếp, đành phải dừng dừng bước, lạnh lùng ra lệnh: “Buông ra.”
Chu Thần Diệp không buông, lại khàn giọng hỏi: “Đã qua rất lâu rồi, tôi cũng không quấy rầy các em nữa, Tô Tô, em vẫn chưa chịu tha thứ cho tôi sao?”
Không biết bắt đầu từ khi nào, sự tha thứ của cô đã trở thành chấp niệm ăn sâu trong lòng anh ta.
Sau vô số giấc mơ lúc nửa đêm, anh ta đã không còn mong cô quay lại hay yêu anh ta nữa, anh ta chỉ mong cô tha thứ cho anh ta.
Nhưng ngay cả chuyện này mà cô cũng không chịu thành toàn cho anh ta.
Chương 135: Buông ra, chồng tôi còn đang chờ tôi về nhà
Sau khi được chuẩn đoán mắc bệnh, anh ta cũng không nghe lời bác sĩ nghỉ ngơi cho thật tốt, bởi vì chỉ có bận rộn đến quên ngày quên đêm mới có thể ngăn chặn được cảm giác tội lỗi và tình yêu anh ta dành cho cô, có thể tạm thời xoa dịu nỗi đau đớn đến thấu xương của anh ta.
Nửa năm qua, anh ta vẫn sống, làm việc và nghỉ ngơi bừa bãi như trước đây, mấy ngày hôm trước lại ngất xỉu vì không chịu ăn gì.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói nếu cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ anh ta sẽ không sống được đến một năm nữa…
Anh ta không sợ chết, nhưng anh ta không muốn chết cùng với sự thù hận của cô.
Nguyễn Nam Tô không quay đầu nhìn anh ta mà chỉ nhìn chằm chằm mảnh tuyết trắng xóa trước mắt, lạnh lùng nói rõ từng chữ một: “Câu trả lời của tôi đã rất rõ ràng, cũng rất chắc chắn, chưa từng thay đổi.”
Giọng nói của cô thậm chí còn giá lạnh hơn cả nhiệt độ đêm lạnh này, khiến người ta không chịu đựng nỗi.
Chu Thần Diệp nhắm mắt lại, nước mắt nóng hổi tràn ra khỏi hốc mắt, chảy xuống mặt đất, làm tan một mảng sương tuyết nhỏ.
Anh ta nắm chặt tay cô không dám buông ra, sợ buông ra sẽ đồng nghĩa với vĩnh biệt.
Đêm đã khuya, gió bắc gào thét, cái lạnh càng lúc càng nặng nề.
Nguyễn Nam Tô quyết không chịu tha thứ, anh ta cũng đã cùng đường mạt lộ, cuối cùng không còn cách nào khác đành cúi người chậm rãi quỳ xuống.
Tuyết rơi dưới đầu gối bị ấn xuống đất rồi tan chảy, nước băng từ từ thấm vào vải vóc, cái lạnh thấu xương cũng theo đó ngấm vào da thịt của anh ta.
Hai mắt Chu Thần Diệp đỏ hoe, dùng hết dũng khí cuối cùng gằn từng chữ một hỏi cô: “Có phải chỉ khi tôi chết thì em mới tha thứ cho tôi không?”
Chết?
Trước kia anh ta lấy tính mạng người nhà cô ra uy hiếp cô, bây giờ lại lấy tính mạng của anh ta ra uy hiếp cô.
Thật đúng là Chu Thần Diệp, mãi mãi không có cách nào thay đổi được thói quen xấu này.
Nhưng hiện tại anh ta chỉ là một người xa lạ đối với cô, có chết hay không thì cũng đâu liên quan gì đến cô?
Nguyễn Nam Tô hất tay anh ta ra, bình tĩnh nói: “Buông ra, chồng tôi còn đang chờ tôi về nhà.”
“….”
Một chút tự tôn cuối cùng mà người đàn ông vất vả lắm mới giữ gìn được bỗng chốc vỡ nát theo lời nói của cô.
Trong cơn đau đớn xé lòng, Chu Thần Diệp từ từ buông tay cô ra.
Nguyễn Nam Tô tăng tốc bước đi, không quay đầu lại.
Cô không để ý rằng anh ta đang ăn mặc rất mỏng manh, không để ý rằng nhiệt độ trên tay anh ta rất lạnh lẽo, cũng không để ý rằng anh ta đã đợi cô rất lâu trong đêm lạnh.
Cô càng không biết rằng đây có thể là dấu chấm hết cho cuộc đời anh ta.
Về đến nhà, Tưởng Chính Trì đang nấu cơm.
Hôm nay anh về sớm, đã gọi điện thoại cho cô nói là tối nay anh sẽ đích thân xuống bếp.
Sự ấm áp trong phòng hoàn toàn trái ngược với cái lạnh buốt bên ngoài, Nguyễn Nam Tô xoa xoa đôi bàn tay lạnh như băng, cởi áo lông treo lên.
Cô đi vào bếp, đứng ở cửa thò đầu vào: “Anh đang nấu món gì vậy, thơm quá.”
Tưởng Chính Trì vặn nhỏ lửa: “Sườn xào chua ngọt, không phải em muốn ăn sao?”
À, đúng rồi, cô nhớ ra rồi.
Lúc ăn cơm trưa có một đồng nghiệp gọi sườn xào chua ngọt, cô ngửi rất thơm, bèn nhắn Wechat cho anh nói mình cũng muốn ăn sườn xào chua ngọt.
Thật ra vốn chỉ là một câu thuận miệng, ngay cả chính cô cũng đã quên, nhưng không ngờ anh lại ghi tạc trong lòng.
Làm xong món này, Tưởng Chính Trì lại mở tủ lạnh, hỏi cô: “Em còn muốn ăn gì nữa không? Lúc về anh có ghé siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.”
“Ừm…” Nguyễn Nam Tô ôm lấy anh từ phía sau, áp nửa gương mặt vào lưng anh, ẩn ý nói: “Muốn ăn anh.”
Cơ thể Tưởng Chính Trì cứng đờ.
Anh đè nén ngọn lửa đang bốc cháy trong cơ thể, bình tĩnh lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh ra: “Cũng được, lát nữa sẽ cho em ăn no.”