Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm - Chương 132+133
Chương 132: Cần dùng vô số điều bất ngờ và lãng mạn để chiều chuộng em.
Vào giờ khắc này, Nguyễn Nam Tô nghe thấy tiếng tim mình đập điên cuồng.
Cô thật may mắn làm sao.
Cô có tài đức có năng lực gì chứ.
Mũi cô cay cay, đôi mắt lại bị một lớp sương mù che phủ, không nhìn rõ được bất cứ thứ gì.
“Tuy rằng chúng ta đã ở bên nhau nhưng anh vẫn chưa nghiêm túc cầu hôn em. Bây giờ anh đứng ở đây, chờ em cho anh một câu trả lời.” Tưởng Chính Trì hít vào một hơi thật sâu, giọng nói có chút run rẩy vì đã dùng hết dũng khí: “Tô Tô, gả cho anh nhé?”
Anh trời sinh tính tình trầm tĩnh ôn hòa, nhưng điều này cũng không có nghĩa là anh sẽ không có những lúc khẩn trương.
Ví dụ như lời cầu hôn hiện tại.
Trái tim trong lồng ngực anh run rẩy, đang lo lắng bất an chờ đợi một câu trả lời không xác định từ cô.
Nguyễn Nam Tô đang do dự không biết phải đáp lại anh thế nào mới có thể biểu đạt được hết thành ý và quyết tâm của mình, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc và khẩn cấp vang lên sau lưng: “Sao con cứ đứng ngây ra đó? Không mau đồng ý đi?”
Cô giật mình sửng sốt, vô thức quay đầu lại.
Người lọt vào mắt chính là Nguyễn Nghiệp Thành và Khương Lan Chi.
Thì ra bọn họ cũng ở đây. Phòng hòa nhạc này xa xôi hẻo lánh, không có khả năng bọn họ chỉ trùng hợp tìm được nơi này, chắc chắn là do Tưởng Chính Trì đã sắp xếp mọi thứ từ trước…
Nước mắt Nguyễn Nam Tô càng rơi dữ dội, cô biết anh từ trước đến nay luôn tỉ mỉ trong mọi việc, nhưng cô không ngờ anh lại chu đáo đến mức này.
Ngay cả việc muốn bố mẹ cô chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của cô cũng đã cân nhắc đến.
Khương Lan Chi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng tự dưng cũng rất cảm động, bèn phụ họa với Nguyễn Nghiệp Thành: “Đúng vậy Tô Tô, con mau đồng ý đi, bỏ lỡ một người tốt như cậu ấy biết đâu sẽ không tìm được ai như thế nữa!”
Nguyễn Nam Tô khụt khịt mũi, lau đi nước mắt nơi khóe mắt, đứng dậy đi lên sân khấu.
Ánh mắt Tưởng Chính Trì dõi theo từng bước chân của cô, không hề rời đi nửa bước.
Cô sẽ đồng ý đúng không?
Cuối cùng anh cũng đợi được rồi…
Bấy lâu nay anh vẫn luôn cố gắng che giấu trái tim mình, lừa dối mọi người và kể cả bản thân anh, cam lòng làm một người bạn vô danh ở một góc kín đáo không ai nhìn thấy.
Giờ đây, rốt cuộc anh không còn phải cố gắng che giấu bản thân nữa, người mà anh nhớ nhung cuối cùng cũng bằng lòng đi về phía anh.
Nguyễn Nam Tô đi lên sân khấu, cầm tay Tưởng Chính Trì, vì căng thẳng nên lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.
Người đàn ông trở tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, giọng nói mang theo ý cười hỏi: “Em căng thẳng lắm à?”
“Đương nhiên rồi, được cầu hôn trước bao nhiêu người như thế ai mà không căng thẳng chứ…” Nguyễn Nam Tô thấp giọng nói thầm, “Không phải anh cũng căng thẳng lắm sao, em có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch không ngừng của anh.”
Tưởng Chính Trì như nghẹn lời, cười nhạt không phản bác.
Anh thực sự căng thẳng.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời anh cầu hôn người khác…
Mặt Nguyễn Nam Tô đỏ bừng, không dám nhìn bố mẹ mình ở dưới khán đài, cúi đầu thấp giọng hỏi anh: “Là anh đưa bố mẹ em đến đây phải không?”
“Phải.”
Cô có chút ảo não, cau mày nói: “Anh và mọi người đã chuẩn bị từ sớm, sao không nói cho em biết một tiếng?”
Tưởng Chính Trì khẽ cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô: “Vốn muốn cho em một bất ngờ, nói trước cho em biết thì còn gì là bất ngờ nữa.”
“Em cũng đâu phải là cô bé mười tám mười chín tuổi, còn cần bất ngờ gì nữa chứ…”
“Sao lại không phải?” Anh nhướng mày hỏi ngược lại, ánh mắt dịu dàng: “Đối với anh, Tô Tô của anh mãi mãi mười tám tuổi.”
Tô Tô, ở trong trái tim anh, em sẽ luôn tươi trẻ và không bao giờ già đi.
Em mãi mãi là thiếu nữ khong rành sự đời, cần dùng vô số điều bất ngờ và lãng mạn để chiều chuộng em.
Chương 133: Đồng ý… gả cho anh
Trong hai mươi năm cuộc đời trước đây, Nguyễn Nam Tô chưa bao giờ cảm nhận được sự ưu ái này.
Cho dù là lúc ban đầu Chu Thần Diệp dùng hết mọi tâm tư để lừa đối cô.
Thì ra đây chính là cảm giác được một người yêu thương và nuông chiều bằng cả trái tim…
Cô kìm nén cảm giác chua xót trong xoang mũi, từ từ ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt chờ đợi đã lâu của Tưởng Chính Trì.
“Em phát hiện anh hát nghe rất hay, sau này anh có thể thường xuyên hát cho em nghe được không?”
Không trực tiếp đồng ý, nhưng lời nói này đã tương đương với đồng ý.
“Được.” Tưởng Chính Trì mỉm cười đồng ý, dùng gương mặt điển trai với giọng điệu mê hoặc hỏi cô: “Nhưng nếu sau này anh hát cho em nghe thường xuyên hơn thì liệu anh có nhận lại được gì không?”
“Ừm, để em nghĩ xem…” Nguyễn Nam Tô làm ra vẻ suy tư, sau khi nghiêm túc suy nghĩ vài giây thì nói: “Nếu anh đồng ý với em, em cũng có thể đồng ý với anh.”
Anh cúi mặt xuống, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, biết rõ còn hỏi: “Đồng ý với anh điều gì?”
“Đồng ý…gả cho anh.”
Nguyễn Nam Tô trả lời bằng một chất giọng ngọt ngào, có chút âm mũi.
Tưởng Chính Trì nhìn gương mặt đỏ như rỉ máu của cô, biết cô xấu hổ nên cũng không trêu chọc cô nữa.
Anh đứng thẳng lưng, đột nhiên lại khàn giọng nói: “Tô Tô, đưa tay ra đây.”
“Sao vậy?”
“Ngoan nào, đưa tay ra đây.”
Nguyễn Nam Tô không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời vươn tay ra.
Tưởng Chính Trì dùng một tay nắm lấy bàn tay đang mở ra của cô, tay còn lại thò vào túi lấy một chiếc hộp vải nhung hình trái tim màu hồng nhạt ra, đặt vào lòng bàn tay cô.
Một chiếc hộp nhỏ như vậy, bên trong có thể chứa được thứ gì…
Nguyễn Nam Tô vừa hồi hộp vừa kích động mở hộp ra từng chút một.
Viên kim cương khổng lồ bên trong tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, trên gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô nhuộm đầy sự chấn động, đồng tử lập tức giãn ra vô số lần.
“To vậy…”
Nguyễn Nam Tô nhìn chằm chằm viên kim cương màu hồng có hình dáng đẹp mắt kia, nhịn không được cảm khái.
“Cũng bình thường.” Tưởng Chính Trì hời hợt đáp lại, “Chỉ là nhẫn cầu hôn thôi, chờ lúc kết hôn anh sẽ tặng cho bà Tưởng một viên lớn hơn.”
Nguyễn Nam Tô cảm thấy hình như anh đang ‘hối lộ’ mình để mình đồng ý lời cầu hôn của anh.
Nhưng làm sao bây giờ, cô lại chịu ‘nhận hối lộ’ thế này.
“Vậy em nhận nhé.” Cô cụp mắt xuống, dịu dàng nói, “Một khi thứ quý giá này đã vào tay em thì sẽ là của em, anh không thể lấy lại nữa.”
“Đương nhiên.” Tưởng Chính Trì mỉm cười, mặt mày ôn hoà tao nhã: “Tặng cho em rồi thì đương nhiên sẽ thuộc về em.”
Đến cả bản thân mình anh còn tặng cho cô thì sá gì một chiếc nhẫn hay viên kim cương.
Chỉ cần cô thích, sau này anh sẽ tặng cho cô nhiều hơn nữa…
Dưới khán đài, Khương Lan Chi kéo nhẹ người đàn ông bên cạnh: “Tôi biết ông vẫn luôn lo lắng về Tưởng Chính Trì, sợ cậu ấy cùng một loại người với Chu Thần Diệp, bây giờ ông thấy thế nào? Yên tâm rồi chứ?”
Nguyễn Nghiệp Thành tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Tưởng Chính Trì cầu hôn, trong lòng xúc động, đương nhiên không có ý kiến gì khác.
“Yên tâm rồi, yên tâm rồi.” Ông lặp lại liên tiếp hai lần, trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, “Tôi tin tưởng ánh mắt của Tô Tô, chắc chắn sẽ không ngã hai lần trong cùng một cái hố.”
Khương Lan Chi vỗ nhẹ vào mu bàn tay ông: “Ông cũng lớn tuổi rồi, sau này đừng lo lắng nhiều thế nữa, con cháu tự có phúc của con cháu.”
Nguyễn Nghiệp Thành gật đầu, nắm lấy tay bà ấy.
Nhìn kỹ lại, trong mắt ông có một tầng nước lấp lánh……