Vật Gán Nợ - chap 36
Chương 36
Tưởng Trang Hà ôm lấy một chân của cô, phần th ân d ưới của họ giao nhau theo hình chữ thập, vòng eo mạnh mẽ chuyển động, vật na m tí nh mỗi lần thúc vào đều chạm đến tận đáy.
Toàn thân Đổng San San mềm nhũn dưới động tác mạnh mẽ của anh, hai bầ u ngự c nhấp nhô dữ dội như sóng biển.
Cô bất lực ngửa chiếc cổ thon dài, không cưỡng lại được sự su ng s ướng ập đến, cậu bạn của anh liên tục ra vào trong cơ thể cô, khiến cô rên rỉ không ngừng, bụng dưới co giật, chưa được bao lâu đã đạt c ao tr ào.
Vách thịt kẹp rất chặt, Tưởng Trang Hà nhíu mày, rên lên một tiếng, đưa tay lên hạt châu, cảm nhận sự run rẩy không ngừng ở đó.
Đổng San San sau khi lên đ ỉnh một lần thì trở nên mềm mại và ngoan ngoãn hơn.
Cô ngồi quỳ quay lưng về phía anh, dang rộng hai chân và hơi nâng mông lên để ngậm lấy cậu bạn của anh.
Anh khoanh hai tay cô ra sau lưng, nắm chặt trong tay.
Đôi gò b ồng đ ào căng tròn tự nhiên nhô cao, khi anh từ dưới nâng hông ra vào, chỗ đó rung động dữ dội hơn lúc nãy, nước chảy từ vách thịt xuống theo chiều thẳng đứng, vừa tươi mới lại ẩm ướt.
Vật na m tí nh của anh rất cứng, bị quyến rũ không ngừng ra vào.
“Phụt phụt phụt.”
“Bốp bốp bốp.”
Âm thanh da thịt va chạm vô cùng xấu hổ hòa lẫn với tiếng thở dốc nặng nề của anh, linh hồn Đổng San San như sụp đổ, cô s ung s ướng rên rỉ: “Ưm… ah ah..”
Làm liên tục trong một thời gian dài nên thân dưới của cô vừa xót vừa mềm, theo phản xạ có điều kiện phun nước liên tục, toàn thân mềm nhũn dựa vào Tưởng Trang Hà.
Tưởng Trang Hà rất hài lòng với trạng thái hiện tại của cô, anh đưa tay sờ xuống th ân d ưới của cô, trực tiếp c ắm vào khuấy động.
“Hưm ưm…” Đổng San San như say sưa trong làn nước xuân tràn lan, giọng khàn khàn nũng nịu nói: “Anh Tưởng… Đừng mà… ưm ư…”
Cô vừa từ chối vừa ưỡn bụng vặn eo, cơ thể thành thật chủ động phối hợp với bàn tay của Tưởng Trang Hà đang cắm bên trong.
Vừa đáng yêu vừa đỏng đảnh, Tưởng Trang Hà cười cười, cũng không nói gì, động tác khuấy đảo càng nhanh và mạnh hơn.
Đổng San San trong tay anh như con cá mất nước, bất lực rên rỉ, lắc lư, há miệng vô ích chờ sóng lại ập vào bờ đưa cô trở về biển.
Tưởng Trang Hà vừa cúi đầu ngậm lấy môi cô, vừa dùng ngón tay ra vào, môi răng quấn lấy nhau khiến dục vọng dâng cao, cậu bạn của anh lại từ từ ngóc đầu dậy.
Anh đặt cô xuống, rút ngón tay ra rồi thọc ngón tay đó vào miệng cô, bắt cô thè lưỡi ra li ếm l áp. Sau đó lại mở chân cô ra, nắm lấy đùi trong, một lần nữa đưa vật th ô c ứng nóng bỏng vào h ang th ịt đã mềm nhũn ướt đẫm.
Đổng San San ng ậm lấy ngón tay của anh, chiếc lưỡi mềm mại và ướt át đó hệt như vách thịt trong động hoa của cô.
Anh c ắm vào hai cái miệng của cô, th ân d ưới chuyển động khiến cho vật na m tí nh ẩm ướt sáng bóng, nhìn thấy cô nhíu mày mệt mỏi, anh cười nói dỗ dành: “San San, đây là lần cuối cùng rồi, cùng anh lên đ ỉ nh nhé?”
……
Chín giờ sáng hôm sau, Đổng San San lờ đờ bò dậy, Tưởng Trang Hà không còn ở đây, cô tự mò vào phòng tắm vệ sinh.
Lúc ăn cơm Đổng San San mới gặp anh đang từ phòng sách đi ra, anh xuống rót một cốc nước, dựa sát vào người hỏi cô: “Một lát nữa cần anh đưa em đi không?”
Đổng San San hơi ngẩn ra, trong nhà có tài xế mà? Cô nhìn anh với vẻ thăm dò, hồi lâu sau mới nói: “Cảm ơn anh Tưởng.”
Tưởng Trang Hà nói là đưa cô đi, nhưng thực tế lái xe vẫn là tài xế.
Đưa cô đến dưới lầu khách sạn Mỹ Linh, nhìn bảng hiệu của khách sạn, anh cười nói: “Bạn em ở đây à?”
Đổng San San gật đầu: “Vâng, bọn họ nói môi trường ở Mỹ Linh tốt, ở rất thoải mái.”
Sắc mặt của Tưởng Trang Hà vẫn không đổi, không nhìn ra được sự vui mừng khi được khen ngợi, chỉ nói: “Bạn em tên gì, sau này đến Mỹ Linh sẽ được tiếp đón như khách quý.”
Đổng San San ngoan ngoãn nói: “Tên là Lư Hạc Hi ạ.”
Tưởng Trang Hà cụp mắt nhìn cô, biểu cảm khó đoán, nhàn nhạt nói: “Tên hay lắm.”
Đổng San San nắm chặt ngón tay, từ tối qua đến giờ cô cảm thấy lẽ ra mình không nên không phát hiện ra sự kỳ lạ của anh.
Cô nhích mông ngồi tới bên cạnh anh, áp sát vào anh, ngẩng mặt lên nghiêm túc nói: “Lư Hạc Hi là bạn em.” Cô nhấn mạnh hai chữ “bạn em”, hy vọng Tưởng Trang Hà đừng khác thường như vậy nữa.
Cô chủ động ngồi lên đùi anh, áp sát vào anh, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi hơi lạnh của anh.
Đôi mắt Tưởng Trang Hà tối sầm lại.
Đổng San San thấy vậy thì có chút do dự, cô chống tay lên vai anh, nhìn chằm chằm vào môi anh rồi từ từ tiến lại gần.
Hai đôi môi đỏ hồng mềm mại chạm vào nhau.
Giống như đã được cài đặt sẵn, họ đồng thời thè lưỡi ra, nhanh chóng l iếm m út, nghiền ngẫm lẫn nhau.
Tưởng Trang Hà ôm lấy eo cô, kéo cô về phía trước, đỡ lấy cái đầu mềm mại của cô rồi hôn sâu.
Nụ hôn đang say đắm thì điện thoại của Đổng San San reo lên, anh ôm chặt cô một lúc rồi mới để cô nghe máy.
Đúng như dự đoán, là “bạn” của cô.
Anh chỉnh lại cổ áo cho cô, lại lau miệng cho cô, sau đó thả cô xuống.
…
Lúc Lư Hạc Hi ra ngoài theo hẹn, cậu đã liếc thấy chiếc xe màu đen dừng trước cổng, không nhìn rõ bên trong.
Cậu không để ý, đi đến chỗ cách phía sau xe không xa, lấy điện thoại ra gọi, rất lâu sau mới có người bắt máy.
Giọng Đổng San San nghe vẫn như thường lệ, chỉ là có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút: “Cậu xuống chưa?”
Lư Hạc Hi ngẩn ra: “Ừm, tôi đang ở dưới lầu rồi.”
Bên kia cũng ngẩn ra, không ai nói gì.
Đang thấy lạ thì cửa xe bên cạnh mở ra, Đổng San San cầm điện thoại bước xuống, thò đầu ra nhìn cậu: “Lư Hạc Hi, tôi ở đây.”
Lư Hạc Hi cất điện thoại, đi lại gần, chưa kịp tiến tới thì nghe thấy một câu nói vọng ra từ trong xe: “Đừng chơi quá muộn, về nhà sớm nhé.” Giọng nói trầm ấm quen thuộc, chính là người đã gọi Đổng San San trong bữa tiệc tối hôm qua.
Tưởng Trang Hà.
Đổng San San cũng gật đầu với người trong xe: “Vâng ạ.”
Lư Hạc Hi lịch sự dừng bước, giữ khoảng cách vài bước, sắc mặt không rõ.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi.