Vật Gán Nợ - chap 33
Chương 33
Vài ngày nữa là tiệc đầy tháng của con trai Sở Dung.
Tưởng Trang Hà chuẩn bị dẫn theo Đổng San San đến dự.
Những bữa tiệc như vậy rõ ràng là tiệc gia đình, mời bạn bè thân thiết đến để cùng nhau uống rượu và trò chuyện cho vui, nhưng những người bạn của Tưởng Trang Hà lại thích mời cả những người có tên tuổi đến, bày ra sự phô trương rình rang.
Đổng San San siết chặt chiếc áo khoác lông trên người, bên trong chỉ mặc một chiếc váy dài mỏng manh, chân đi đôi giày cao gót, làn da trần tiếp xúc với đế giày bằng da lạnh ngắt.
Cô lẩm bẩm: “Sao cứ đến kỳ nghỉ của em là lại có nhiều tiệc tùng như thế này nhỉ?” Không khí lạnh từ chân cô chạy thẳng lên trên.
Trước đây cô không dám phàn nàn, chỉ lặng lẽ đi theo sau Tưởng Trang Hà, ở bên anh là được.
Nhưng ba năm trôi qua đã có chút khác biệt.
Trên xe chỉ có cô, Tưởng Trang Hà và tài xế, cô nói nhỏ thế nào cũng có thể nghe rõ mồn một.
Tưởng Trang Hà nghe vậy liền cúi xuống xoa xoa đôi chân co rúm của cô, ân cần hỏi: “Hay là đổi giày khác cho em?”
Đổng San San mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nói: “Váy này đi với giày khác liệu có khiếm nhã không ạ?”
Tưởng Trang Hà ngồi thẳng người dậy, bảo cô cứ yên tâm: “Sở Dung là người nhà, không cần phải câu nệ.”
Đổng San San vâng lời, nhưng vẫn không giấu nổi vẻ vui mừng: “Vậy… giày đâu ạ?”
Tưởng Trang Hà liền bảo tài xế đổi hướng, đi mua giày trước.
Chỉ có điều như vậy thì đến dự tiệc sẽ hơi gấp gáp, gần như đến đúng giờ, khi vào đến bên trong thì khách khứa đã ngồi gần hết.
Sở Dung đang đi lại giữa các vị khách, bận rộn chào hỏi, đứa con út của gia đình Sở cũng là nhân vật chính của bữa tiệc đang được một bảo mẫu trẻ bế trên tay, bên cạnh là vợ của Sở Dung, Trần Lộ Linh.
Viên Kỳ ngồi ở bàn chính, đợi đến phát chán thì mới thấy Tưởng Trang Hà và Đổng San San vào, anh ta giơ tay chào: “Trang Hà, San San.” Anh ta liếc nhìn đồng hồ, từ xa đã phàn nàn: “Hai người như vậy là không được nhé, xem mấy giờ rồi.”
Giọng nói và cử chỉ của anh ta rất khoa trương, khiến các vị khách đều quay lại nhìn, nhiều người muốn đến chào hỏi, vô tình khiến Tưởng Trang Hà khó mà đi đến bàn chính.
Anh để Đổng San San ngồi bên phải mình trước, đợi cô ngồi ổn rồi mới ngồi vào vị trí giữa, cách Viên Kỳ một người, để anh ta không có cớ lại nói chuyện vớ vẩn với Đổng San San.
Ngay khi ngồi xuống, anh đã liếc nhìn Viên Kỳ, cau mày lẩm bẩm: “Cậu lại ồn ào cái gì vậy?”
Viên Kỳ cười đùa: “Cậu không biết đâu, lúc nãy cậu dẫn San San vào trông rất là ‘ngầu, dáng vẻ hăng hái.” Anh ta trêu chọc: “Ở bên cạnh người trẻ tuổi thì tinh thần cũng khác hẳn nhỉ.” Nói xong còn huých huých anh: “Cậu thấy sao? Sếp Tưởng.”
Tưởng Trang Hà lập tức cau mày nhìn anh ta: “Nói xong chưa?”
Viên Kỳ vẫn chưa nói xong, anh ta còn muốn hỏi tại sao họ đến muộn như vậy, có phải đi làm chuyện mờ ám không?
Chưa kịp mở miệng, anh ta đã bị một giọng nói khác giành mất.
“Anh trai…”
Viên Kỳ nhìn về phía phát ra tiếng, kinh ngạc mở to mắt, vô thức hỏi: “Cô…. cô em gái này từ đâu ra vậy?”
Cô em gái này trông rất khí khái, hoàn toàn khác với San San, rốt cuộc là có chuyện gì đây? Tưởng Trang Hà lén San San đi ăn vụng bên ngoài rồi sao?
Nói xong lại thấy không đúng, nhìn sang Đổng San San.
Đổng San San cũng không ngờ Lưu Nhụy Nhã lại xuất hiện ở đây, theo lý mà nói, cô phải tốt nghiệp rồi về nước M rồi mới đúng.
Cô nhìn Lưu Nhụy Nhã rồi lại nhìn Tưởng Trang Hà, cuối cùng ánh mắt tìm kiếm Sở Dung, chỉ hy vọng chủ tiệc có thể đến xử lý, dù sao thì ánh mắt của mọi người đã đổ dồn về đây rồi.
Đúng lúc đó, giọng nói lạnh lùng của Tưởng Trang Hà vang lên: “Đúng vậy, tôi chưa bao giờ có em gái.”
Viên Kỳ gật đầu, cũng không tin Tưởng Trang Hà không xử lý được phụ nữ, để người ta xông vào chỗ này gây chuyện.
Giữa người phụ nữ lạ mặt và Đổng San San, anh ta chắc chắn sẽ giúp San San, hơn nữa, có thể thấy được Tưởng Trang Hà không thích người này, thế là anh ta quyết định chủ động giúp đỡ: “Thế thì để tôi đi gọi nhân viên bảo vệ giúp cậu nhé.” Nói xong liền đứng dậy.
“Anh trai, có thể anh không quen em, nhưng em thực sự là em gái của anh.” Lưu Nhụy Nhã vội vàng nói, “Mẹ em là Lưu Thục Hòa, em tên là Lưu Nhụy Nhã, anh hẳn phải biết chứ.” Lưu Thục Hòa từng nói anh trai đã sớm biết sự tồn tại của cô ta, năm đó còn vì sự xuất hiện đột ngột của cô ta mà nổi giận với mẹ cô ta.
Động tác đứng dậy của Viên Kỳ cứng đờ, anh ta ngơ ngác, không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào mặt người phụ nữ kia, lại kinh ngạc nhìn qua nhìn lại giữa cô ta và Tưởng Trang Hà.
Lưu Nhụy Nhã cũng không phải là kiểu người cố tình phá đám, chỉ là gặp được Tưởng Trang Hà thực sự quá khó khăn, nhân lúc con trai của anh cả Sở Dung đầy tháng, biết anh trai chắc chắn sẽ tham dự, nên cô ta cũng tới đây.
Ba năm mới đợi được một lần gặp mặt, cô ta không thể bỏ lỡ.
“Anh trai, em không có ý gì khác, em chỉ muốn giải thích rõ ràng hiểu lầm của anh và mẹ em, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?” Lưu Nhụy Nhã cầu xin.
Khách khứa xung quanh xì xào bàn tán, về vị phu nhân nhà họ Tưởng kia, mọi người chỉ biết bà ấy và Tưởng Ngọc Lương đã hết tình cảm, sau khi chia tay thì bà ấy ra nước ngoài, chứ không biết Lưu Thục Hòa đã làm hai chuyện tuyệt tình nhất.
Tuy nhiên, Kinh Dực hơn ba mươi năm qua đã thay đổi, những người có mặt ở đây hầu hết đều cảm thấy xa lạ với cái tên Lưu Thục Hòa này.
Động tĩnh lớn, Sở Dung liền xuất hiện. Anh ấy lập tức bảo người chuẩn bị phòng riêng, để hai người này đổi chỗ nói chuyện.
Viên Kỳ không sợ chuyện lớn, muốn đi theo.
Đổng San San ngồi tại chỗ, không muốn động đậy.
Thế là Tưởng Trang Hà đứng dậy rời đi trước, tiếp đó Lưu Nhụy Nhã vội vàng đuổi theo, Viên Kỳ theo sát phía sau, Đổng San San ngồi lại tại chỗ.
Mấy người này còn chưa bước ra khỏi cửa thì Đổng San San lại bị một giọng nói quen thuộc gọi lại: “San San.”
Cô quay lại, nhìn thấy Lư Hạc Hi, kinh ngạc nói: “Sao cậu cũng tới đây?” Nghĩ một lúc lại nói, “Đi theo Rhea tới sao?”
Lư Hạc Hi “ừ” một tiếng: “Cô ấy nói muốn tới Kinh Dực tham dự tiệc ở nhà một người anh trai, không có ai đi cùng, muốn tôi đi theo.” Cậu giải thích, “Tôi nhớ nhà cậu ở Kinh Dực, tiện thể có thể tìm cậu chơi, nên đã tới đây.”
Cậu vốn muốn đợi tiệc kết thúc rồi mới liên lạc với Đổng San San, ai ngờ trước giờ mở tiệc chỉ còn vài phút, Đổng San San lại xuất hiện.
Hơn nữa cô còn đi theo Tưởng Trang Hà, người anh trai mà Lưu Nhụy Nhã nhắc tới, người nổi tiếng nhất phương Bắc.
Cậu suýt nữa tưởng mình nhìn nhầm.
Cho đến khi Lưu Nhụy Nhã cau mày kêu lên kinh ngạc: “Tại sao Đổng San San cũng ở đây, còn đi bên cạnh anh trai tôi nữa? Không phải cô ấy nói là chưa từng tới nhà họ Tưởng sao? Đang lừa tôi ư?”
Thực ra đây cũng là nghi vấn của Lư Hạc Hi, tại sao San San lại xuất hiện bên cạnh Tưởng Trang Hà, còn có vẻ thân mật như vậy, vượt qua cả ranh giới của người lớn tuổi và người nhỏ tuổi?
Cậu có rất nhiều nghi vấn, do dự không biết có nên hỏi ngay bây giờ không, hỏi rồi thì có khiến San San khó xử không?
Suy nghĩ hồi lâu, cậu vẫn cảm thấy hoàn cảnh hôm nay thực sự không thích hợp. Thế là chỉ cười ôn hòa nói: “Dạo này cậu có rảnh không? Tôi rất ít khi tới Kinh Dực, muốn nhờ cậu dẫn tôi đi thăm thú.”
Đổng San San há miệng, vừa định hỏi cậu dự định ở lại bao nhiêu ngày thì nghe thấy có người trầm giọng gọi cô: “San San.”
Tưởng Trang Hà dừng bước ở phía trước, quay đầu lại, biểu cảm không rõ gọi cô một tiếng.
Sắc mặt Tưởng Trang Hà không được tốt, Đổng San San không muốn trêu chọc anh.
Cô chỉ có thể vội vàng nói với Lư Hạc Hi: “Lư Hạc Hi, chúng ta nói chuyện trên WeChat nhé, muốn đi đâu thì nói với tôi, tôi sẽ sắp xếp.” Sau đó liền nhấc váy, bước nhanh về phía Tưởng Trang Hà.
Lư Hạc Hi chỉ kịp trả lời đồng ý.
Nhìn bóng dáng gầy gò của cô vội vã rời đi, dáng vẻ đoan trang xinh đẹp, nhưng dưới váy là đôi giày thể thao nổi bật.
Cậu ngây người ra, nhìn bóng cô mà không nhịn được cười.
–
“Em quen cậu ta à?” Đổng San San chạy đến trước mặt Tưởng Trang Hà, anh nhìn cô hỏi một câu, rồi lại nhìn Lư Hạc Hi, nheo mắt nói: “Cậu ta đang cười với em đấy.”
Cười đến… chướng mắt.