Vật Gán Nợ - chap 30
Chương 30
Quỹ vốn của Trần Vinh Khôn đã có tới cả chục tỷ, một ngàn vạn đối với ông ấy không phải là nhiều, nhưng ông ấy cũng không từ chối khoản đầu tư của Đổng San San.
Cô vừa hoàn thành một nhiệm vụ, tâm trạng vui vẻ muốn mời Lư Hạc Hi ăn cơm.
Lư Hạc Hi đương nhiên sẽ không từ chối, hai người lái xe đến nhà hàng gần đó.
Nhà hàng sân vườn cây xanh tươi tốt, hoa xuân nở rộ, Đổng San San cầm thực đơn, vừa gọi món vừa khen những bông hoa trong nhà hàng được chăm sóc tốt, thanh nhã mà nhẹ nhàng không phô trương.
Nụ cười của nhân viên nhà hàng nở trên môi, miệng khiêm tốn nói: “Đều là hoa do ông chủ chọn đấy ạ, bình thường chúng tôi chỉ cắt tỉa cành khô và tỉa lá thôi.”
Nữ phục vụ này cười lên như chuông bạc, giọng nói trong trẻo ấm áp ngay lập tức thu hút sự chú ý của khách hàng xung quanh.
Đổng San San và Lư Hạc Hi đưa thực đơn lại cho cô ấy: “Chỉ gọi vậy thôi, cảm ơn.”
Nữ phục vụ cười nói: “Đừng khách sáo, xin chờ một chút, nhà hàng chúng tôi lên món cũng nhanh hơn các nhà hàng khác.”
Đổng San San đáp lại.
Nhân viên phục vụ đi vào sau bếp, Lư Hạc Hi nhìn mà kinh ngạc: “Cậu mới nói bừa một câu mà đã khiến nhân viên ở đây vui vẻ như hoa nở vậy.”
Cô nhẹ nhàng nhún vai: “Có lẽ lời tôi nói dễ nghe.” Cô không nói quá, hoa của họ thực sự được chăm sóc rất đẹp.
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên có một giọng nữ chen vào: “Hạc Hi, San San.”
Là Lưu Nhụy Nhã.
Cô ta bị động tĩnh vừa rồi thu hút.
Lư Hạc Hi là người đầu tiên tiếp lời cô ta: “Rhea, cậu cũng ở đây sao?”
Không lâu sau, bữa ăn của hai người ban đầu đã biến thành ba người.
Lưu Nhụy Nhã tò mò hỏi Lư Hạc Hi: “Sao hai người lại ở cùng nhau?”
Nói gì vậy chứ, họ là bạn bè mà.
Đổng San San không trả lời.
Lư Hạc Hi giải thích đơn giản: “Cùng nhau giải quyết xong vài việc nên San San mời tôi ăn cơm.”
Còn về chuyện gì thì cậu không nói rõ. Để tránh Lưu Nhụy Nhã hỏi sâu, Lư Hạc Hi chuyển chủ đề: “San San, người thân của cậu đã về Kinh Dực chưa?”
Đổng San San “ừ” một tiếng, vừa định nói là hôm qua đã về thì Lưu Nhụy Nhã ngạc nhiên chen vào: “San San cũng là người Kinh Dực sao?”
Lúc này, dù chỉ là lời xã giao thì Đổng San San cũng nên thuận thế hỏi lại một câu như Có chuyện gì vậy? Trả lời như vậy mới có thể tạo ra bầu không khí giao tiếp hài hòa.
Nhưng cô chỉ mỉm cười nhìn cô ta, biểu cảm nhạt nhẽo và hời hợt, không thấy có ý định muốn tìm hiểu thêm.
Lưu Nhụy Nhã thấy cô không trả lời, đành phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà tự nói tiếp: “Anh trai tôi cũng ở Kinh Dực.”
Đổng San San lúc này mới “ồ” lên một tiếng, đáp lại đơn giản.
Lư Hạc Hi không khỏi ngượng ngùng, hỏi thêm một câu vô nghĩa: “Rhea, hóa ra người anh trai mà cậu nói là đồng hương với San San à?”
Lưu Nhụy Nhã gật đầu, mặc dù thái độ của Đổng San San đối với cô ta có phần lạnh nhạt, nhưng cô ta không để ý, vì cô ta cũng không ưa Đổng San San. Có thể vì có những người sinh ra từ trường năng lượng khác nhau, nên không cần phải miễn cưỡng.
Nhưng tình cờ gặp được người Kinh Dực ở thành phố A, đương nhiên phải hỏi thăm về Tưởng Trang Hà.
“San San đã nghe đến cái tên Tưởng Trang Hà chưa?”
Đổng San San nhíu mày, chưa trả lời thì đã nghe Lư Hạc Hi khẽ nói: “Tưởng Trang Hà? Anh ta là người giàu nhất phương Bắc, hẳn là… không ai không biết anh ta nhỉ?”
Đổng San San nghe vậy thì thuận thế phụ họa: “Đúng vậy, ai mà chưa từng nghe đến tên Tưởng Trang Hà chứ?”
Điểm chú ý của hai người này thật kỳ lạ.
Sự nghi ngờ đúng đắn không phải là “Cái gì? Hóa ra cô là em gái của Tưởng Trang Hà” sao?
Đáy lòng Lưu Nhụy Nhã thoáng qua một suy nghĩ kỳ lạ, nhưng cũng không để ý đến chi tiết nhỏ này, cô ta hỏi Đổng San San: “Đúng vậy, San San, mối quan hệ giữa nhà cậu và nhà họ Tưởng là như thế nào? Cậu đã từng vào trang viên nhà họ Tưởng chưa?”
Hỏi vậy là sao?
Đổng San San thẳng thắn nói: “Mối quan hệ rất bình thường.” Tưởng Trang Hà có ấn tượng không tốt với nhà họ Đổng, anh rất chán ghét Đổng Quốc Phù, cho nên thực sự là bình thường.
“Vậy là… cậu cũng chưa từng đến nhà họ Tưởng sao?” Lưu Thụy Nhã không ngừng truy hỏi.
Đổng San San cau mày, kiên nhẫn trả lời: “Anh Tưởng không thích người nhà họ Đổng.”
“Vậy…”
“Rhea.” Lưu Thụy Nhã định hỏi tiếp thì Lư Hạc Hi đã cắt ngang, cậu nhận ra Đổng San San không vui. Đúng vậy, nói với người ngoài rằng gia đình mình không được một gia đình khác ưa thích, điều này rõ ràng không có gì đáng nói.
Lưu Thụy Nhã bị cắt ngang lời nói thì cũng không vui, nhìn về phía Lư Hạc Hi.
Lư Hạc Hi rất giỏi giải vây, cậu uyển chuyển nói: “Anh Tưởng là anh trai của cậu, cậu hỏi San San về chuyện của anh ấy có lẽ cũng không có ích gì đâu.”
Cậu cố tình nhấn mạnh chữ “của cậu”, Tưởng Trang Hà chính là anh trai của cô ta, hỏi người ngoài thì thực sự rất kỳ lạ.
Lưu Thụy Nhã cũng nhận ra, lạnh lùng nói lời xin lỗi với Đổng San San: “Tôi và anh trai có chút hiểu lầm muốn giải quyết, nhưng anh ấy không muốn gặp tôi, vậy nên tôi mới có chút sốt ruột.”
Đổng San San cười nhạt nhẽo: “Không sao đâu, tôi hiểu mà.”
Tưởng Trang Hà dù ghét Đổng Quốc Phú đến mấy thì vẫn gặp ông ta, Lưu Thụy Nhã… thì bị anh đưa thẳng đến đồn cảnh sát, chắc chắn là hiểu lầm rất lớn.
–
Kỳ nghỉ lễ Thanh minh mưa phùn, Đổng San San trở về Kinh Dực.
Tưởng Trang Hà đi tế tổ ở sau núi, để cô và Triệu Tùng ở nhà.
Đổng San San bèn hỏi Triệu Tùng: “Quản gia Triệu, anh Tưởng đi tế tổ mà chú không đi theo sao?”
Triệu Tùng sửng sốt, không hiểu lắm: “Cô San San, tôi không phải người nhà họ Tưởng.” Cũng không phải tài xế.
Đổng San San ôm con chó lớn, khuôn mặt của cô còn nhỏ hơn cả khuôn mặt của chú chó này, lời nói cũng có chút ngây thơ và dễ thương: “À, tôi xem phim truyền hình thấy chủ nhân đến nghĩa trang thì quản gia đều đi theo.” Cô thè lưỡi, “Để tránh không cho chủ nhân quá đau buồn mà không có ai an ủi.”
Triệu Tùng bật cười: “Ở độ tuổi của ông chủ thì đâu cần ai an ủi nữa. Hơn nữa, ông cụ Tưởng đã mất nhiều năm rồi, dù có chuyện gì buồn đến mấy thì thời gian cũng sẽ làm nhạt nhoà đi.”
Đổng San San trầm ngâm, nỗi buồn sẽ vơi đi, nhưng oán hận lại không hề giảm bớt.
Thực ra cô còn muốn hỏi về chuyện của Tưởng Trang Hà và Rhea, nhưng nghĩ lại thấy không cần thiết phải hiểu rõ như vậy, nên thôi không biết thì hơn.
-
Có điều, những chuyện cô không muốn biết thì hai năm sau Tưởng Trang Hà lại đột nhiên chủ động nói với cô.
Mùa đông lạnh giá tuyết rơi, giống như lông ngỗng và bông liễu bay bay.
Tuyết ở miền Bắc rất dày, những khối băng lạnh ngắt kết lại ở mái hiên, mặc dù nhà kính đã mở đủ hệ thống sưởi ấm nhưng trên mái nhà vẫn phủ một lớp ‘chăn bông’ màu trắng bạc rất dày.
Chớp mắt, Đổng San San đã ở bên cạnh Tưởng Trang Hà ba năm rồi.
Đổng Quốc Phú vẫn chưa đến trả tiền, cũng không đến thăm cô.
Cô dùng tiền của Tưởng Trang Hà đầu tư vào bốn dự án.
Năm đầu tiên năm trăm vạn, được tính là cho vay, đến hạn đã trả cả vốn lẫn lãi là sáu trăm vạn.
Năm thứ hai ba nghìn vạn, hai dự án, tạm thời chưa có lợi nhuận.
Năm thứ ba năm nghìn vạn, cộng lại có bốn dự án, cả vốn lẫn lãi đã trả lại năm nghìn vạn.
Cũng có nghĩa là, đến nay cô vẫn còn nợ Tưởng Trang Hà hai nghìn chín trăm vạn…
Cộng thêm tám trăm triệu nữa….