Vật Gán Nợ - chap 29
Chương 29
Sau một hồi vần nhau trong p./hòng t/ắ/m, phần t/hân d/-ưới của Đổng San San ư,.ớt đẫm và nhỏ giọt những v/ệt n/ư/ớc tr/ong suốt, rõ ràng không tốn nhiều sức nhưng cô lại mệt lả như kiệt sức, từ từ buông tay anh, ngồi trở lại bồn rửa tay đã phủ khăn tắm.
T/h/ân d/-ưới của hai người vẫn còn d/-ính liền nhau, không còn tay cô nắm lấy, Tưởng Trang Hà đứng thẳng người dậy, từ từ r/-út ra, v/ậ/t na/m tí/nh ư,.ớt đẫm và sáng bóng.
Đầu B/CS chứa đầy t/-inh d/ị/ch trắng đục run rẩy treo l-ủng l/-ẳng, anh tiện tay tháo ra rồi ném vào thùng rác.
Đổng San San vẫn ngồi trên đó, đôi chân trắng ngần lơ lửng, t/h/ân d/-ưới hơi nhớp nháp khó chịu, muốn đi r/ửa. Nhưng Tưởng Trang Hà vẫn đứng g/iữa h/ai c/-hân cô, không để cô nhúc nhích, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi yên.
Cái h/-ang nhỏ ư,.ớt át lại một lần nữa bị ngón tay anh đ/-âm vào, chỉ cần kh/-uấy nhẹ bên trong là lại vang lên t/-iếng n/-ước khiến người ta đỏ mặt.
Cô khẽ ưm một tiếng, một tay chống lên mặt bàn, một tay đỡ vai anh, mắt nai nhìn anh, không mấy chắc chắn hỏi: “Anh Tưởng… còn m/u/ốn nữa sao?”
Ngón tay thon dài của Tưởng Trang Hà từ từ k/h/u/ấy động bên trong, cảm giác nước nôi tràn ngập khiến b/ụ/ng d/-ưới của anh c/-ăng cứng.
“C/-hảy nước nhiều thế này, chỉ l/-àm một lần thì có hơi lãng phí.” Anh dùng một lực không nặng không nhẹ xo/a x/-oa h/ạt châu của cô, “San San thấy sao?”
Đổng San San đỏ mặt, chống tay lên vai anh, không nói gì.
Tưởng Trang Hà nâng cằm cô lên, mỉm cười hỏi: “Muốn l/-àm thêm lần nữa không?”
Cô cắn môi bất lực nhìn anh, đôi mắt long lanh vừa e thẹn vừa dè dặt, giọng nói rất nhẹ nhưng trong phòng tắm lại nghe rất rõ ràng, còn rõ hơn cả tiếng nước đang vang vọng trong hang thịt.
“M/uốn.”
Vừa dứt lời, cậu bạn đang m/ề/m n/h/ũn của Tưởng Trang Hà lại d/-ựng đ/ứng lên, đầu vật đỏ ửng đứng thẳng trước người liên tục gật gù lên xuống, cảm giác đó kích thích đến nỗi khiến người ta đỏ mắt.
Anh kéo một tay cô đặt lên trên, chống vào trán cô cười khàn khàn: “Anh và San San có cùng suy nghĩ nhỉ.”
Cậu bạn của anh vừa c/ứng vừa n/ó/ng, Đổng San San n/ắ/m lấy, cảm giác bỏng rát truyền vào lòng bàn tay khiến tim cô đập “thình thịch” không ngừng. Tuy đã kết hợp vô số lần, nhưng mỗi lần c/-hạm vào nó cô vẫn có phản ứng xấu hổ —— nơi n/ào đó lại lặng lẽ c/h/ảy nước.
Cô theo bản năng tiến về phía trước vài cm, hai chân trắng ngần q/-uấn lấy đùi anh, ý đã không thể diễn tả thành lời.
Tưởng Trang Hà đang nóng lòng, đồ vật trong tay cô lại p/h/ình to ra một vòng, nóng bỏng như muốn thiêu đốt cô, gân xanh nổi lên trông vô cùng dữ tợn.
Ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm và phấn khích trở lại.
Tiếng r/ê/n rỉ êm ái dễ nghe kéo dài từ p/h/òng tắm đến giường ngủ, Tưởng Trang Hà lại l/à/m thêm hai lần nữa cô mới thực sự ngã quỵ trên giường, ánh sáng trắng tan biến trở về hiện thực.
….
“Muốn ngủ chưa?” Tưởng Trang Hà ôm cô, cúi đầu khẽ hỏi.
Hai chân của Đổng San San hơi nhức mỏi, khép lại cũng không thoải mái, cô rất khó chịu vùng vẫy, giọng nói từ trong trẻo ngọt ngào chuyển sang khàn khàn: “Ngày mai em phải dậy sớm.” Không thể làm nữa.
Tưởng Trang Hà hiểu ý, anh rất tốt bụng muốn đặt đồng hồ báo thức cho cô: “Mấy giờ? Để anh gọi em.” Dù sao thì cô dậy anh cũng bị đánh thức.
Cô ngẩng mặt lên: “8 giờ.”
“Ừ.” Anh lười biếng đáp lại, buông tay ra để cô nằm xuống giường.
Cô kéo chăn đắp lên người, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
–
Chủ Nhật, Đổng San San đến nhà học sinh làm thêm, Tưởng Trang Hà đến thăm một vài người bạn, buổi tối lại quấn lấy nhau, đến thứ Hai anh đưa Đổng San San về trường rồi trở về Kinh Dực.
Đổng San San nhờ Lư Hạc Hi hẹn gặp Trần Vinh Khôn, chính là người đàn anh khóa trên có kế hoạch xây dựng phòng thí nghiệm.
Cô đã đề cập đến dự án này với Tưởng Trang Hà, bản thân Tưởng Trang Hà không mấy hứng thú, nhưng nếu Đổng San San thích thì anh cũng tự đưa ra quan điểm của mình: “Hiện nay thị trường ô tô gần như thống nhất chuẩn bị loại bỏ axit chì và niken-hyđrua, trong số các loại pin hiện có thì pin lithium ternary và pin lithium sắt phốt phát sẽ là lựa chọn được các hãng xe ưa chuộng, nhiều công ty năng lượng lâu đời trong nước cũng đang nghiên cứu, hiện tại muốn nhập cuộc cũng không thể nói là không có cơ hội, chỉ là thực lực phải đủ mạnh… Hoặc có thể có đột phá về công nghệ, chế tạo ra loại pin tốt hơn pin lithium sắt phốt phát.”
Nói xong, anh cúi đầu nhìn về phía Đổng San San, Đổng San San chớp chớp đôi mắt trong veo, những gì Tưởng Trang Hà nói thực sự nằm ngoài hiểu biết của cô…
“Vậy… Em có nên đầu tư không?” Cô hỏi rất do dự.
Tưởng Trang Hà gật đầu, anh bổ sung: “Một nghìn vạn đối với việc nghiên cứu pin năng lượng chắc chắn là còn lâu mới đủ, em đi tìm hiểu xem hiện tại họ đã huy động được bao nhiêu vốn rồi.”
“Ồ… Vậy nếu như kinh phí nghiên cứu thực sự còn lâu mới đủ thì sao?”
“Thì em không cần đầu tư nữa, nếu không thì dự án bị gián đoạn sẽ coi như công cốc”. Tưởng Trang Hà nói như lẽ đương nhiên.
Nhưng Đổng San San lại không nghĩ như vậy, nếu phòng thí nghiệm này được thành lập thì ít nhiều cũng được coi là hàng đầu trong nước rồi, phòng thí nghiệm hàng đầu thì không thể không thành công được, vì bản tính không chịu thua của người Trung Quốc là bẩm sinh, vấn đề về vốn chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần có một chút thành quả thì chắc chắn sẽ có những nhà đầu tư và doanh nhân nhìn nhận tốt về họ như cô, sẵn sàng tiếp thêm củi vào lửa.
Cô tỏ vẻ dứt khoát, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tưởng Trang Hà: “Anh Tưởng, em muốn đầu tư.”
Tưởng Trang Hà ủng hộ: “Được thôi.”
“Vậy nếu như thời gian hoàn vốn quá lâu…” Cô đưa ra vấn đề then chốt với Tưởng Trang Hà.
“Thì ghi vào sổ nợ của San San, đã nợ tám trăm triệu rồi, thêm một nghìn vạn này cũng đâu có sao.” Tưởng Trang Hà cười nói.
…
Được rồi.