Vật gán nợ

Câu chuyện “Vật Gán Nợ” là một bài học về sự lừa dối, lòng tự trọng và tầm quan trọng của việc không chấp nhận những thỏa thuận có thể gây hại cho bản thân. Nó nhấn mạnh rằng, đôi khi, không phải món nợ nào cũng có thể được giải quyết bằng vật chất, và sự trung thực luôn là giá trị quan trọng nhất trong mọi mối quan hệ.

Vật Gán Nợ

Văn Án

Truyên Hiện ĐạiVật Gán Nợ

Tác giả: Hoàng Đăng Phù Đại Bạch

Chuyển ngữ: Làn Truyện

📖GIỚI THIỆU:

Anh Tưởng năm nay đã 36 tuổi, chưa kết hôn cũng chưa có con, trên phố đồn rằng anh đang khao khát có một đứa con gái.

Đổng Quốc Phú đang thiếu nợ một tỷ bèn đưa Đổng San San đến nhà họ Tưởng, chân thành xin Tưởng Trang Hà nhận con gái mình làm con nuôi.

Hành động này đã khiến Tưởng Trang Hà mở mang tầm mắt, uyển chuyển từ chối: “Chỉ là tin đồn thôi.” Anh cà khịa, “Người khác nói tôi đang cần con gái thì anh tặng con gái cho tôi, nếu tôi nói tôi đang cần một người vợ, chẳng lẽ anh cũng bán cả vợ anh cho tôi ư?”

Sao ông ta có thể trơ trẽn như thế, chả nhẽ ai cũng có thể làm con nuôi của Tưởng Trang Hà anh?

Anh nói vậy chẳng qua là muốn cho Đổng Quốc Phú biết khó mà lui, không ngờ người đàn ông cùng đường mạt lộ này lại cắn răng nói: “Nếu anh Tưởng không chê thì tôi cũng có thể gả San San cho anh.”

Ông ta vừa dứt lời, Tưởng Trang Hà đã bật cười thành tiếng, còn Đổng San San thì mặt trắng bệch như tờ giấy, lòng tự trọng bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ.

Câu chuyện: “Vật Gán Nợ”

Ngày xưa, tại một ngôi làng nhỏ nằm bên dòng sông thơ mộng, có một người đàn ông tên Tuấn. Tuấn là một người thợ mộc nổi tiếng trong vùng với những sản phẩm gỗ tuyệt vời, nhưng anh lại không phải là người giàu có. Mặc dù sống đơn giản, Tuấn luôn giúp đỡ mọi người khi có thể và được người dân trong làng yêu mến.

Một ngày nọ, có một người lạ mặt từ xa đến làng. Người này tên là Dương, một thương nhân giàu có, nhưng tính tình lại rất kiêu ngạo và lạnh lùng. Dương đã mua một số lượng lớn đồ gỗ do Tuấn làm ra để sử dụng trong các thương vụ của mình. Tuy nhiên, một sự cố xảy ra khi Dương không trả tiền đúng hẹn cho Tuấn. Lần này, Tuấn quyết định yêu cầu Dương trả nợ một cách nghiêm túc.

Dương, vì muốn thoát khỏi sự thúc ép của Tuấn, đã đưa ra một đề nghị kỳ lạ:

“Ta không có tiền ngay lúc này, nhưng ta có một món đồ rất quý giá mà ta có thể gán cho ngươi. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ coi như đã trả nợ.”

Tuấn, dù không muốn, nhưng vì cần tiền để duy trì công việc, đành đồng ý với điều kiện đó. Dương kéo Tuấn đến một căn nhà lớn ở ngoại ô làng và chỉ vào một chiếc hộp gỗ đặt trên bàn.

“Đây là món vật quý của ta. Nếu ngươi muốn, ta sẽ giao nó cho ngươi để giải quyết món nợ. Nhưng nhớ kỹ, nếu ngươi mở chiếc hộp này và thấy điều gì không phải, ngươi sẽ không bao giờ đòi được nợ nữa.”

Tuấn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng vẫn nhận chiếc hộp từ tay Dương. Anh cầm nó về nhà, lòng đầy băn khoăn và lo lắng.

Đêm đó, trong ánh đèn dầu leo lắt, Tuấn mở chiếc hộp ra. Điều anh nhìn thấy không phải là vàng bạc hay châu báu, mà là một con rắn lớn đang cuộn tròn bên trong. Con rắn, như thể hiểu được ánh mắt của Tuấn, há miệng ra và phát ra tiếng rít ghê rợn. Lúc đó, Tuấn nhận ra mình đã bị lừa. Con rắn chính là “vật gán nợ” mà Dương đã đưa cho anh.

Tuấn vội vã đóng chiếc hộp lại, nhưng không lâu sau, con rắn đó đã thoát ra và biến mất vào bóng tối. Anh cảm thấy tức giận, nhưng đồng thời cũng nhận ra mình đã không suy nghĩ thấu đáo. Món nợ không thể chỉ được trả bằng vật chất, và anh đã phải trả giá cho sự cả tin của mình.

Ngày hôm sau, Tuấn trở lại gặp Dương, không phải để đòi tiền, mà để đưa lại chiếc hộp. Anh nói:

“Ta đã mở chiếc hộp của ngươi, và cái ta nhận được chỉ là sự lừa dối. Nhưng ta không cần thứ đó. Ngươi có thể giữ món nợ của ta. Từ nay, ta sẽ không bao giờ chấp nhận những giao dịch như thế này.”

Dương không nói gì, chỉ cười nhạt. Nhưng trong lòng, anh ta bắt đầu cảm thấy hối hận. Anh nhận ra rằng không phải ai cũng có thể bị lừa dễ dàng, và có những người không cần thứ mà mình có thể cung cấp, chỉ cần sự trung thực và tôn trọng.

Tuấn trở lại làng với lòng bình yên, dù không nhận lại tiền, nhưng anh đã học được bài học lớn về giá trị của sự trung thực và lòng tự trọng. Từ đó, anh càng thêm quý trọng những gì mình có, và không bao giờ để bản thân bị cuốn vào những cuộc giao dịch không đáng tin cậy.

=> Đọc thêm truyện Vật Gán Nợ tại đây

Hãy tham gia Group cùng chúng mình trên Facebook để cùng tương tác nhé.