Trăng Thượng Huyền - Chương 46
Chương 46
Là anh đã quên nói cho em biết, anh yêu em nhiều bao nhiêu.
Đối với Tần Tranh mà nói, có lẽ đây là lời tỏ tình ngọt ngào nhất trên đời.
Cả người cô trở nên tê dại vì một câu nói, đầu óc cũng mất đi năng lực phán đoán thông thường.
Chờ đến khi cô khó khăn lắm mới kiềm chế được, cô lại cảm nhận được bản thân đang run rẩy, hàm răng khẽ mở cắn phải đầu lưỡi anh.
Việt Triêu Tịch bị đau liền buông cô ra, để cô có thể nhẹ nhàng thở dốc.
Tay anh từ cằm cô đi xuống, cầm lấy sợi dây chuyển trước ngực cô vân vê, ngón tay tinh tế vuốt ve mặt dây chuyền.
“Sao vậy?” Anh hỏi cô.
Bây giờ anh đã chắc chắn, có một khoảnh khắc tâm ý hai người đã kết nối với nhau.
Mặc kệ sau này có lệch lạc gì đi nữa, hoặc là có chuyện gì đó hiểu lầm, ít nhất anh cũng chắc chắn, bây giờ Tần Tranh không phải là không có cảm giác gì đối với anh.
Cho dù chỉ là một chút thôi, đối với anh như vậy cũng đủ rồi.
Các đốt ngón tay anh chạm lên da thịt ở ngực cô, một luồng nhiệt nóng như lửa đốt đánh thẳng vào đáy lòng cô.
Rõ ràng là niềm vui sướng mãnh liệt, lại làm cho cô hoài nghi bản thân có phải đang nằm mơ hay không, thậm chí cô còn cảm thấy tim cô có thể sẽ ngừng đập bất cứ lúc nào.
Tần Tranh bước một bước về phía bên cạnh, lại lần nữa tránh thoát khỏi tay anh.
Gió thổi bay hai ga giương bên cạnh, cũng che khuất gương mặt cô, sau đó lúc kéo lên cuộn xuống, dường như cô lại bị cuốn vào trong đó.
Việt Triêu Tịch duỗi tay tới, nhưng không có kéo cô ra, anh nhấc một góc ga giường lên, sau đó tự mình chui vào.
Hai người trốn trong ga giường màu trắng, gió thổi tung làn vải mềm mại, ánh hoàng hôn nhuộm hồng mọi vật.
Anh nhìn gương mặt phiếm hồng của Tần Tranh, lông mi cô rủ xuống, nhìn không ra cảm xúc của cô lúc này.
Nhưng bây giờ anh không quan tâm, lần nữa vòng tay ôm lấy eo cô, dùng giọng nói dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn hỏi cô.
“Em không thích sao?”
Là không thích câu nói đó, hay là không thích anh?
Nhưng trong lòng anh đột nhiên hiểu rõ, đáp án là không, anh lại nhịn không được cúi đầu cười một tiếng.
Sau đó, anh nghiêng đầu hôn lên môi cô, lại chạm vào một dòng nước mằn mặn bên má cô.
Anh dừng lại, tim đột nhiên mềm nhũn ra.
“Tần Tranh.” Anh gọi tên cô, cảm giác vui sướng không cách nào đè nén.
Bây giờ, anh có thể chắc chắn vì sao cô lại thích trăng thượng huyền.
Người trước mặt anh nhỏ giọng nức nở, anh lại kích động lấp kín đi đôi môi mềm mại kia.
Nụ hôn mang theo vị mặn.
Anh cảm giác được nước mắt của cô đã dính ướt hàng mi của hai người họ, theo sự kề sát của hai gò má chảy vào trong khoang miệng.
Cô nhẹ giọng nức nở ở giữa môi anh, anh dùng lưỡi nhẹ nhàng an ủi cô.
Đầu lưỡi anh nếm được vị mặn của nước mắt, càng khiến anh thêm xót xa, càng ôm chặt cô hơn.
Nụ hôn nhẹ nhàng quyến luyến không ngừng rơi xuống, triền miên hơn cả mưa bụi, như muốn xóa sạch nước mắt của cô.
Vào đêm mưa hôm đó, nụ hôn không cách nào bày tỏ hết tâm ý đó, giờ phút này dường như đã được bù đắp.
Bọn họ hoàn toàn bị ga giường màu trắng bao lấy, hai người dần dần thân mật không thể tách rời.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, Tần Tranh cũng nâng tay lên, vòng qua cổ anh, mũi chân cũng nhón lên, nhiệt tình đáp lại anh.
Dĩ nhiên môi lưỡi của anh càng ngày càng đi xuống, lúc lướt qua mặt dây chuyền hình vầng trăng, gương mặt Tần Tranh hoàn toàn đỏ bừng.
“Việt Triêu Tịch…”
“Hửm?”
“Vào trong phòng được không?”
Trái tim anh thoáng rung động, trực tiếp bế cô lên, vòng ra khỏi ga giường rồi đi vào căn phòng duy nhất ở tầng này.
Tần Tranh bị anh ném nhẹ lên giường. trong căn homestay này có một số đồ vật mua theo ý kiến của cô, ví dụ như chiếc giường mềm mại này.
Cô gần như chìm vào trong đó, vừa chống tay định nhổm người dậy, người đàn ông trước mắt đã đè đầu gối xuống đệm, quỳ trước mặt cô, cởi cúc quần.
Quá nhanh rồi.
Cô không nhịn được liếc mắt tránh đi, lại nghe thấy tiếng khóa kéo vang lên, hai tai đều ửng hồng.
“Rèm…rèm cửa sổ vẫn chưa kéo lại…”
Hoàng hôn đỏ đậm thậm chí còn chiếu vào tận đây, một góc phòng sáng chói, ánh sáng lóa mắt tràn ngập khắp chiếc giường lớn.
Việt Triêu Tịch cười nói: “Bên ngoài không nhìn thấy được đâu.”
Homestay này nằm ở rìa ngôi làng, phía dưới là cánh đồng lúa bạt ngàn, ở nơi xa là những ngọn đồi xanh mướt trải dài.
Gian phòng này rất lớn, giường ngủ cách cửa sổ sát đất một khoảng nhất định. Ánh sáng bên ngoài lại mạnh hơn trong phòng, theo lý thuyết thì không cách nào nhìn thấy bên trong phòng.
Tần Tranh có chút khẩn trương, quay đầu đi, lại nhìn thấy Việt Triêu Tịch từ từ cởi bỏ quần áo.
Cơ thể trần trụi ngâm trong ánh nắng vàng thuần khiết, mỗi một đường nét trên cơ thể anh như được nhuộm sáng, khiến nó trở nên vô cùng đẹp đẽ.
Vật nam tính dưới thân đã ngóc cao đầu, gần như dán lên bụng dưới của anh, đỏ đến phát tím.
Ánh mắt cô né tránh, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô: “Em muốn uống nước.”
Đầu giường có một cái ly nước, là lúc vào anh đã đặt ở đó.
Anh giơ tay lấy, nhưng không đưa đến bên miệng cô mà tự mình uống.
Lúc cô nhìn anh ngửa đầu uống nước, yết hầu lăn lộn, dáng vẻ vô cùng gợi cảm, bản thân lại càng thêm khát khô.
Anh đặt ly nước xuống, lúc áp người xuống lần nữa, tay anh nâng cằm cô lên.
Ánh mắt Tần Tranh đối diện mắt anh, trong đôi đồng tử đen nhánh như có ngọn lửa bốc cháy, là ngọn lửa tình dục quen thuộc.
Anh cúi đầu, đôi môi ẩm ướt dán lên môi cô, nước từ trong khoang miệng anh chuyển sang miệng cô, từng chút từng chút một.
Đến khi cô cựa quậy uống xong, anh lại thấp giọng hỏi cô: “Đủ rồi sao?”
“Đủ rồi.” Cô có chút thở dốc.
Nếu cô nói không đủ, anh nhất định sẽ tiếp tục đút nước cho cô như vậy thêm một lần nữa.
Cô nhẹ giọng thở dốc, anh lại quỳ gối trước người cô, một tay đỡ lấy vật nam tính đỏ bừng của mình, đặt lên môi cô.
“Em còn muốn uống nước không?”