Trăng Thượng Huyền - Chương 24
Chương 24
Việt Triêu Tịch ngẩn ra vài giây, đè nén cảm giác kích động xoay người lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Tần Tranh.
Cô mặc một bộ quần áo thoải mái, trực tiếp ngồi quỳ trên mặt đất.
Sau khi chạm vào động mạch cổ của người nọ, cô lập tức quỳ gối bên cạnh người đàn ông, hai đầu gối dang rộng, chuẩn bị tiến hành hô hấp nhân tạo.
Động tác của cô vô cùng linh hoạt, nhanh chóng tìm được điểm chính xác, rõ ràng là đã từng học qua.
Hai tay cô đan vào nhau, lòng bàn tay đặt lên khuôn ngực của người đàn ông, lợi dụng trọng lượng cơ thể của bản thân bắt đầu dùng sức ấn xuống.
Tần Tranh nín thở, cắn chặt môi dưới, dùng sức ấn mạnh.
Dây buộc tóc của cô bị tuột xuống, mái tóc dài bung xõa tán loạn, thỉnh thoảng lại lắc lư theo động tác của cô, những lọn tóc mềm mại không ngừng tung bay.
Cô thầm đếm số lần ấn, liên tục ấn xuống mấy chục cái.
Tiếp theo đó, cô cúi người xuống, nâng cằm của người đàn ông lên, bóp chặt cánh mũi của ông ấy, tiến hành hô hấp nhân tạo.
Cô dò mạch đập của người đàn ông nhưng không tìm được, lại rướn người lên, có chút bị hụt hơi.
Chờ đến khi cô chuẩn bị ấn xuống lần nữa, Việt Triêu Tịch đã ngồi xổm bên cạnh cô.
“Để tôi thay cho.”
Tần Tranh ngẩng đầu lên nhìn thấy anh thì hơi ngẩn ra: “Cậu biết làm à?”
“Ừm.” Việt Triêu Tịch cúi đầu trả lời.
Tần Tranh đứng dậy, nhìn Việt Triêu Tịch ngồi xuống chỗ ban nãy của cô, nhanh chóng tiến hành sơ cứu.
Động tác anh tiêu chuẩn lại thành thục, rõ ràng cũng đã từng học qua.
Tần Tranh an tâm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hai người ăn ý thay phiên nhau thực hiện, liên tục mấy lần như thế, mạch đập của người đàn ông cuối cùng cũng khôi phục.
Lúc này, nhân viên công tác ở công viên và bác sĩ cấp cứu mới chạy tới.
Sau khi người đàn ông được đặt trên cán đưa đi, người nhà liên tục cảm ơn hai người bọn họ, sau đó vội vàng rời đi.
Việt Triêu Tịch hoàn hồn, nhìn thoáng qua Tần Tranh bên cạnh.
Thấy cô thở hắt một hơi rồi cúi người nhặt đồ lên, mái tóc đen nhánh rũ xuống đong đưa.
Vừa rồi tình hình cấp bách nên cô đặt vội ba lô và điện thoại trên đất.
Những giọt mồ hôi trong suốt trên vầng trán nhẵn mịn thỉnh thoảng nhỏ xuống, ngay cả chóp mũi cũng rịn một lớp mồ hôi mỏng, lấp lánh trong suốt.
Việt Triêu Tịch nhìn sườn mặt cô, không nói lời nào, suy nghĩ sớm đã bay tận đâu.
Mãi cho tới khi cô thu dọn xong đứng lên, anh mới hoàn hồi lại.
Tần Tranh xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía anh, một tay giữ mái tóc, một tay luồn vào dây buộc tóc, năm ngón tay xòe ra.
Mái tóc của cô dài và dày, đuôi tóc hơi xoăn nhẹ, hình như là xoăn tự nhiên.
Ngón tay trắng nõn xuyên qua mái tóc đen nhánh, vòng vài vòng, mái tóc nhanh chóng được buộc lại gọn gàng.
Ánh mắt anh dõi theo động tác của Tần Tranh, chăm chú nhìn vào phía sau tai phải của cô.
Anh không hề chớp mắt, cứ thế nhìn không rời, quả nhiên trên da thịt trắng nõn có một nốt đỏ hồng.
Trái tim anh thoáng dao động, chậm rãi đến gần, nhìn thấy rõ đó là một nuốt rồi son.
Ngón tay Tần Tranh nhẹ nhàng sượt qua, lọn tóc buộc cao đong đưa qua lại, nhanh chóng che khuất nốt ruồi son đỏ kia.
Tim Việt Triêu Tịch đột nhiên đập nhanh, làm cho lồng ngực anh hơi phát đau.
Cho nên, thật sự là cô.
Cô quay đầu lại, vừa hay đối diện với ánh mắt thâm thúy của Việt Triêu Tịch, không khỏi sửng sốt.
Tầm mắt hai người giao nhau, bầu không khí xung quanh đột nhiên yên tĩnh.
Ánh mắt của anh quá nghiêm túc, hệt như một đầm lầy, làm cho cô có cảm giác mình bị ngập chìm vào trong tầm mắt đó.
Trái tim Tranh như bị nhấc lên, hô hấp cũng dần chậm lại.
Cô lại nhớ tới ngày đó ở giảng đường nghe anh trả lời câu hỏi của giảng viên.
Giọng nói làm người ta rung động.
Hoạt động của câu lạc bộ lồng tiếng trong học kỳ này vẫn chưa tới lượt của cô. Nhưng cô đã tìm thấy được giọng nói đốn gục trái tim mình, chính là người trước mặt.
Đây là lần đầu tiên bọn họ đứng đối diện nhau, vóc dáng của anh rất cao, Tần Tranh chỉ đứng tới cằm của anh.
Cô phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy khuôn mặt anh.
So với những bạn học nam cùng lớp chưa lột bỏ hết nét trẻ con, Việt Triêu Tịch có một kiểu trầm ổn không phù hợp với độ tuổi của mình, ngay cả khi anh cười cũng có cảm giác lạnh lùng, là một kiểu khí chất khó tả.
Nhưng gương mặt anh lại trẻ trung tươi tắn, phong thái thoải mái sảng khoái.
Lúc này, tầm mắt anh đang dừng trên gương mặt cô, dường như muốn tìm một chút dấu vết thân thuộc nào đó.
Nhưng mà anh không tìm được.
Tần Tranh không được tự nhiên quay đầu đi, ho khẽ một tiếng che giấu sự xấu hổ.
Lúc quay đầu lại, tầm mắt anh đã hơi di chuyển, dừng ở bả vai cô, nhưng vẫn làm mặt cô nóng lên.
Xét cho cùng, bị một người con trai có ngoại hình xuất sắc nhìn chằm chằm như vậy làm sao không đỏ mặt cho được?
Tần Tranh không biết tại sao Việt Triêu Tịch cứ nhìn cô không rời, nhưng cô đã bắt đầu cảm thấy đầu ngón tay của mình tê dại, thậm chí còn có dấu hiệu lan khắp người, chiếm thẳng tới tim của cô.
Cô thậm chí còn mơ hồ cảm thấy, thứ cô thích không chỉ là giọng nói của anh.
Vì muốn phá vỡ bầu không khí trầm mặc, cô nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cậu lúc nãy đã hỗ trợ.”
“Chuyện nên làm.” Anh không biết là cô có nhận ra anh không: “Chúng ta cùng nhau tới đây, tôi tên là….”
“Tôi biết.” Tần Tranh ngước mắt lên, đôi mắt bỗng chốc sáng ngời.
“Cậu biết?” Việt Triêu Tịch hơi sửng sốt.
Không biết vì sao, trong lòng anh đột nhiên dâng lên cảm giác vui sướng bất ngờ.
“Việt Triêu Tịch đúng không? Chúng ta học cùng lớp.”
Cô hơi dừng lại, ánh mắt trong trẻo nhìn về phía anh.
“Tôi tên là Tần Tranh.”