Trăng Thượng Huyền

Câu chuyện “Trăng Thượng Huyền” là một lời nhắc nhở về sự hy sinh và cái giá của những ước mơ, rằng mỗi ước mơ, mỗi khát khao đều đi kèm với trách nhiệm và thử thách. Nhưng nếu chúng ta có thể chấp nhận những khó khăn đó và nhìn nhận mọi điều trong cuộc sống một cách công bằng, chúng ta sẽ tìm thấy giá trị thực sự của hạnh phúc.

Trăng Thượng Huyền

Văn Án

[Truyện Hiện Đại]Trăng Thượng Huyền

Tác giả: Nhiên Dư

Chuyển ngữ: Làn Truyện

Văn án:

  1. Mỗi lần anh rung động vì em, em đều không hề hay biết.
  2. Đây đã là lần thứ hai Việt Triều Tịch nhặt được Tần Tranh đang say rượu, hoặc là nói, anh đứng đây chờ sẵn để nhặt cô. Lần trước anh bỏ qua cho cô, nhưng lần này tuyệt đối không bỏ qua cho cô nữa.

Lâu ngày gặp lại/ Từ Fwb chuyển sang chính thức/Song hướng yêu thầm/1v1SC, HE

Câu chuyện: “Trăng Thượng Huyền”

Ngày xưa, ở một ngôi làng nhỏ nằm giữa thung lũng xanh mướt, có một cô gái tên Thảo. Cô là một người đẹp tuyệt trần, nhưng không phải vì sắc đẹp mà mọi người trong làng yêu quý Thảo. Cô có một trái tim nhân hậu, luôn giúp đỡ người khác và luôn lặng lẽ làm việc tốt mà không mong đền đáp. Tuy nhiên, có một điều khiến mọi người trong làng luôn nói về Thảo — cô không bao giờ có thể ngắm trăng trọn vẹn, bởi mỗi khi trăng lên cao, một điều kỳ lạ xảy ra.

Mỗi đêm trăng sáng, dù Thảo có cố gắng nhìn lên bầu trời, thì trăng lại luôn bị mây đen che phủ, không thể nhìn rõ. Điều này khiến Thảo rất buồn, vì cô yêu thích vẻ đẹp của trăng, và đã nghe những câu chuyện về Trăng Thượng Huyền từ bà của mình.

Trăng Thượng Huyền là một câu chuyện thần thoại cổ xưa kể về một người con gái tên Huyền, một tiên nữ từ thiên giới xuống trần gian để thưởng thức vẻ đẹp của mặt trăng. Nhưng vì yêu một chàng trai trần thế, nàng đã bất chấp lời cảnh báo của các thần linh và quyết định ở lại cùng người ấy. Cái giá phải trả cho hành động này là nàng bị tước đi quyền được nhìn thấy trăng. Kể từ đó, mỗi khi trăng lên cao, Huyền lại bị mây che phủ, không bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng của mình.

Một đêm, khi Thảo đang buồn bã nhìn lên bầu trời đầy mây, bỗng có một ánh sáng dịu dàng chiếu xuống, và một người con gái đẹp xuất hiện trước mặt cô. Cô gái đó chính là Huyền, người mà trong câu chuyện truyền thuyết đã bị che khuất ánh trăng.

“Thảo,” Huyền nói, “ngươi là người đầu tiên dám nhìn thẳng vào ta mà không sợ hãi. Ta là Trăng Thượng Huyền, và ta đã sống trong bóng tối suốt nhiều năm qua, nhưng lòng tốt và sự kiên nhẫn của ngươi đã khiến ta không thể bỏ qua.”

Thảo ngạc nhiên nhưng cũng đầy lòng biết ơn. “Ta chỉ muốn nhìn thấy trăng trọn vẹn, như những người khác.”

Huyền mỉm cười, đôi mắt nàng sáng lên như ánh trăng. “Chính vì sự chân thành của ngươi mà ta sẽ giúp ngươi thực hiện điều ước này, nhưng đổi lại, ngươi sẽ phải gánh lấy một phần trách nhiệm của ta.”

Thảo không hiểu, nhưng cảm nhận rằng, đây là cơ hội duy nhất để thực hiện ước nguyện của mình. Cô đồng ý. Huyền đưa Thảo lên một ngọn núi cao, nơi mà mặt trăng tỏa sáng huyền bí. Tại đây, Huyền trao cho Thảo một viên ngọc màu bạc, và nói:

“Viên ngọc này sẽ giúp ngươi nhìn thấy trăng trọn vẹn, nhưng mỗi khi ngươi ngắm trăng, một phần bóng tối của ta sẽ chuyển qua ngươi. Ngươi sẽ không bao giờ được phép quên rằng, mọi thứ đều có cái giá của nó.”

Thảo nhận lấy viên ngọc, và từ đó, mỗi khi trăng lên cao, cô có thể nhìn thấy trăng trọn vẹn. Nhưng theo thời gian, cô cảm nhận được một phần bóng tối dần dần bao trùm lấy mình. Cô trở nên ít nói, ít cười, và mỗi lần nhìn trăng, cô cảm thấy một nỗi buồn lạ kỳ, giống như mình đang mang một nỗi đau không thể nói thành lời.

Dần dần, Thảo nhận ra rằng ước mơ nhìn trăng đẹp không thể tách rời khỏi những hy sinh và nỗi khổ. Cô quay lại gặp Huyền để hỏi về cách để giải thoát khỏi bóng tối mà mình đang mang.

Huyền cười buồn: “Thực ra, Trăng Thượng Huyền không chỉ là một hình phạt. Nó cũng là một bài học về sự thấu hiểu. Mỗi khi ngươi nhìn thấy trăng, ngươi sẽ hiểu rằng, mọi thứ trong đời đều có sự đổi chác. Nhưng nếu ngươi sẵn sàng đối mặt với bóng tối, ngươi sẽ hiểu được giá trị của ánh sáng.”

Sau cuộc trò chuyện ấy, Thảo không còn cảm thấy buồn bã mỗi khi nhìn lên bầu trời nữa. Cô nhận ra rằng, không phải chỉ có ánh sáng của trăng mới đáng giá, mà chính cả bóng tối cũng có những giá trị riêng biệt. Từ đó, Thảo sống một cách trọn vẹn, biết chấp nhận cả những khó khăn và thử thách trong cuộc sống.

⇉ Đọc thêm truyện Trăng Thượng Huyền…