Tam Nhặt - Phiên Ngoại
Phiên Ngoại.
Thầy Triệu mất.
Những năm trước hội họp bạn bè cùng lớp đều không thể gom đủ người, hôm nay cuối cùng cũng có thể gom đủ, nhưng chỉ tiếc là đã qua mười năm rồi, có hơi lâu.
Lễ tiễn đưa thầy Triệu được diễn ra vào hôm thứ Bảy, địa điểm tổ chức tại giáo đường thánh Siberia.
Con gái của ông ấy là một tín đồ của đạo Cơ Đốc, không quan tâm đến ý nguyện ban đầu khi thầy Triệu còn sống là gì đã trực tiếp tổ chức lễ tang của ông ấy theo nghi thức của đạo Cơ Đốc.
Gia đình thầy Triệu cũng không định tổ chức rầm rộ, nhà trường muốn cảm ơn ông ấy vì cứu một nữ sinh nhảy lầu mà vô tình bị ngã chết, nên đã cố ý tập hợp hết những học sinh đã từng được ông ấy dạy dỗ, chuẩn bị thật kỹ càng để tiễn đưa ông ấy ra đi.
Mười năm trôi qua, giờ đây đã là cảnh còn người mất. Rất nhiều người sau khi tốt nghiệp cấp ba vẫn chưa một lần gặp lại. Lần tụ họp này không phải chỉ để đưa tiễn thầy Triệu, mà còn là sự dày vò đối với một số người, nếu sống tốt thì không sao, sống không tốt thì thực sự rất khó khăn để hòa nhập vào đám đông.
Truyện được edit và đăng tải tại daovien.vn
Chung Thành Khê dẫn theo Đông Miên cùng tham dự lễ tang, hai người bày lẵng hoa mà tự tay họ đã viết lên câu đối phúng điếu xong thì cũng theo nghi lễ tiến vào trong sảnh chờ.
Tưởng Thuần ở phía sau bọn họ mặc một chiếc áo khoác len sẫm màu, bên trong là một chiếc váy ren cùng màu và đi một đôi giày cao gót màu đen, vẻ mặt ưu thương, sự thông minh lanh lợi lúc xưa sớm đã không còn. Cô ta và Chung Thành Khê nhìn thấy nhau, cả hai đều không bước lên nữa mà lui về một góc.
Anh ta vẫn nhớ rõ Tưởng Thuần của lúc trước chính là một người điên rồ, càng có nhiều người cô ta càng hoạt náo, hay nói đúng hơn là khả năng nói chuyện rất tốt, không biết mười năm qua đã trải qua chuyện gì đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Đông Miên chú ý tới ánh mắt của Chung Thành Khê, cô ta không bận tâm, cô ta cho phép trong thời còn trẻ không biết suy nghĩ của anh ta có thể vì một yếu tố nào đó mà si mê một người.
Chung Thành Khê lại bởi vì mười năm qua đã bị dạy dỗ quá nhiều nên sau khi nhận ra hành động quá mức của mình liền xin lỗi trước: “Xin lỗi vợ, anh hơi mất tập trung.”
Đông Miên khoác cánh tay anh ta: “Không sao đâu, tháng này anh vẫn còn có hai cơ hội để nhìn mặt người phụ nữ khác.”
Chung Thành Khê cười nhe ra cả hàm răng trắng: “Vậy nếu như anh muốn nhìn lén thì không phải em cũng không biết được sao?”
Đông Miên tỏ vẻ không có việc gì: “Tất cả dựa vào ý thức của bản thân. Nếu anh là loại người sớm ba chiều bốn, ngoài sáng trong tối kia thì cũng không quản được. Mỗi tháng có ba lần cơ hội nhìn mặt người phụ nữ khác là em đã nhượng bộ rồi, rốt cuộc cho dù là đàn ông, phụ nữ hay nửa nam nửa nữ thì tất cả đều không thể vĩnh viễn giữ vững tình cảm mãnh liệt đối với một nửa kia. Nhưng anh cần phải biết rằng ngoại trừ tình cảm mãnh liệt thì còn một yếu tố cần thiết trong mối quan hệ giữa hai người nữa, đó chính là lương tâm.”
Chung Thành Khê cười nhẹ một cái, xoa xoa tay cô ta.
Đông Miên vẫn như vậy không thay đổi chút nào. Vẫn là bộ dạng nhạy bén và sáng suốt, giống như lúc trước khi cô ta chạy đến trước mặt anh ta, bày tỏ sự yêu thích của mình.
Sau này có người đã từng hỏi anh ta, có phải khi đó bị doạ nên mới đồng ý với Đông Miên không. Khi đó anh ta còn chưa xác định được đáp án nên đã trả lời một cách mơ hồ, sau đó từ từ mới hiểu rõ, anh ta chính là bị sự tự tin của Đông Miên hấp dẫn.
Có một số người đối với thứ mà bản thân không có được sẽ sinh ra si mê.
Hiện tại Chung Thành Khê đã mở quán cà phê internet ở các trung tâm thành phố hạng hai, còn thành lập ra một đội gà lôi mà ngay cả những cuộc thi cấp thành phố cũng không có khả năng phá vỡ vòng vây, nhưng anh không nhắm nhắm đến mục tiêu thương mại hóa. Gà lôi thì gà lôi, bọn chúng cũng phải được an nhàn tự tại.
Đông Miên làm công việc tư pháp giống như mong muốn, trở thành Phó Viện trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân Thành phố.
Hai người đều tôn trọng chủ nghĩa không kết hôn, nhưng ngoại trừ việc không lãnh giấy chứng nhận kết hôn ra thì họ sống với nhau không khác gì các cặp vợ chồng.
Có lẽ là vì không bị hôn nhân ràng buộc nên bọn họ có thể dễ dàng kiềm chế bản thân hơn, luôn có yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân. Chẳng hạn như quản lý ngoại hình, chẳng hạn như duy trì tâm lý hiếu học. Đương nhiên hôn nhân cũng không phải là lý do tuyệt đối.
Người không kết hôn cũng không ít, nhưng trạng thái của họ xem ra cũng không phải đều tốt như vậy.
Không được bao lâu thì Hề Đa Đa tới, cô ấy mặc một chiếc váy màu đen tuyền khiến cho làn da trắng trẻo càng trở nên nổi bật. Cô ấy đã thay đổi rất nhiều, sự trong sáng thanh thuần của tuổi trẻ đã không còn nữa, nhưng nét xinh đẹp năm nào vẫn còn nguyên vẹn.
Ánh mắt của cô ấy và Chung Thành Khê chạm nhau, hai người họ cũng không ngượng ngùng quay mặt đi như lúc trước nữa, mà mỉm cười gật đầu chào nhau.
Chung Thành Khê thở ra một hơi, có cảm giác như trút được gánh nặng.
Anh ta nói với Đông Miên: “Đối với những bạn học trước kia, đáng tiếc nhất chính là cô ấy. Bây giờ xem ra cô ấy đã vượt qua được. Vượt qua được thì tốt, vượt qua được rồi thì đều là những ngày tháng tốt lành.”
So với anh ta thì Đông Miên càng hiểu rõ phụ nữ hơn, cô ta nhìn thấy được những điều khác ở trên người Hề Đa Đa nhưng không nói ra.
Quách Gia Hàng từ phía sau đi tới, anh ta đã mập ra, mặc quần áo cũng không còn theo phong cách kiểu Tây như lúc trước nữa. Quần Tây kẻ sọc sơ vin với áo sơ mi trắng, thắt lưng không ôm được bụng bia. Tóc cũng ít đi, chân tóc cao, cả người bóng nhờn dầu mỡ, không còn chắc khoẻ như lúc trước nữa.
Trước kia anh ta không xứng với Hề Đa Đa, bây giờ có dịp cùng xuất hiện tại đây, nếu không đề cập đến một đoạn quá khứ trước kia của họ, thì sẽ không có ai gán ghép bọn họ chung lại với nhau.
Ánh mắt Quách Gia Hàng nhìn lướt qua Chung Thành Khê, cuối cùng dừng lại trên người của Hề Đa Đa.
Chung Thành Khê đứng ở góc độ này nhìn anh ta, có thể thấy được sự tiếc nuối và đau khổ trong mắt. Nói đến cũng buồn cười, rõ ràng cũng xem như là đầu sỏ gây tội nhưng vẫn làm người khác sinh ra cảm giác thương cảm và đồng tình.
Mấy người chơi thân với Chung Thành Khê đứng phía sau Quách Gia Hàng, sau khi họ thấy anh ta liền trực tiếp đi đến.
Nói đến tình cảm anh em thì nhiều năm như vậy, dù không cần liên lạc nhưng đến khi gặp lại cũng không cảm thấy mới lạ, còn có thể đùa giỡn: “Ai ui, chị dâu cũng tới.”
Đông Miên nhìn bọn họ, cười: “Mọi người nói chuyện đi.”
Vài người không cho cô ta đi: “Đừng mà, bọn tôi muốn nói chuyện với cô, chứ tên nhãi con Chung Thành Khê này thì có gì để nói đâu chứ?”
Nếu không phải là đang ở trong đám tang thì Chung Thành Khê đã cùng bọn họ đánh nhau thành một đám rồi, cuối cùng cũng chỉ vỗ bả vai bọn họ mỗi người một cái: “Như vậy là được rồi, chị dâu của các cậu da mặt mỏng, đừng chọc cô ấy.”
Dù sao thì bọn họ cũng đã qua cái thời nông nổi bốc đồng.
Khi thời gian dành cho khách mời vào cửa kết thúc thì Lưu Tư Huệ đến, cô ấy xem như là người mặc đẹp nhất ở đây, nhưng dựa theo lễ nghi cũng không có gì là không được, so với lúc trước giống như là càng phóng khoáng hơn, tựa như đã thay đổi tính cách với Tưởng Thuần vậy.
Tang lễ bắt đầu, người chủ trì giới thiệu khách quý, loại giới thiệu này thường phải có danh hiệu phía trước, cái này cũng xem như là một cao trào nhỏ trong ngày hôm nay.
Tưởng Thuần đã lập gia đình và trở thành bà chủ, nhưng chồng là ai thì không rõ.
Lưu Tư Huệ đã về nước mấy năm trước và mở một bệnh viện tâm thần tư nhân ở phía Nam. Có người cảm thấy bệnh tâm thần của cô ấy đã tốt rồi, nếu không sao có thể mở được một bệnh viện tâm thần chứ? Có người thì lại thấy không tốt, nếu đã tốt thì tại sao lại đi mở một bệnh viện tâm thần?
Quách Gia Hàng nói mình là hộ kinh doanh cá thể chỉ làm buôn bán nhỏ, và tới bây giờ vẫn chưa lập gia đình.
Hề Đa Đa trở thành một nghệ sĩ vũ công chuyên nghiệp và là thành viên của Ủy ban Chuyên gia của Kỳ thi Hạng Múa Quốc gia, đây cũng coi như là đáp án cho khí chất thanh lịch khi cô ấy vừa bước vào cửa.
Cuối cùng là nói đến những người không thể tới tham gia vì lý do nào đó, nhưng đã bày tỏ sự chia buồn của họ bằng một cách thức khác, hai chữ Lâm Nghiệt xuất hiện.
Nhân vật làm tất cả mọi người ở đây để tâm cuối cùng cũng xuất hiện, tuy rằng chỉ là một cái tên nhưng cũng đủ làm trái tim bọn họ đập mạnh nhanh hơn khi hai chữ này được phát ra
Đó là tuổi trẻ của bọn họ.
Tiếp theo là sự cầu nguyện thầm lặng, tuyên triệu, người nhà đọc diễn văn, làm thơ, tang lễ này cũng nhanh chóng kết thúc.
Mà những lời nói chân thành nhất cơ bản đều là trước khi ra đi mới nói, con gái thầy Triệu vốn dĩ nghĩ rằng ông ấy vì thể diện, không nghĩ tới lại ngoài ý muốn biết được rất nhiều chuyện năm xưa của ông ấy.
Những việc này có tốt có xấu, chúng làm ảnh hưởng đến học sinh của ông ấy, thậm chí là ảnh hưởng cả đời, may mắn là cả đời ông ấy có công lớn hơn có tội nên học sinh tình nguyện tha lỗi cho những phần thiếu sót trong tính cách của ông ấy.
Sau khi mọi người rời đi, con gái của thầy Triệu đã đứng lại ở giữa giáo đường rất lâu cũng không thể bình phục lại.
Quả nhiên là người tới đều tốt.
Vì là người tốt mới có thể nghe được những âm thanh chân thành này, mới có thể từ trong cay đắng của cuộc sống tìm ra được một chút an ủi.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn!
*
Có người tổ chức liên hoan sau tang lễ, không dễ gì mới gom được đủ người cho nên không một ai được đi. Có người mượn cớ rời đi cũng bị bọn họ ngăn cản trở lại, lì lợm la liếm kéo nhau tới một khách sạn lớn, mở sáu bảy cái bàn nhậu.
Chung Thành Khê cùng Quách Gia Hàng, Tưởng Thuần và những người có mối quan hệ bất hoà sâu sắc bị xếp vào cùng một bàn.
Dù sao cũng đã trưởng thành rồi, tuy rằng trong lòng rất không thích nhưng cũng không nói gì, dù sao cũng là một bữa cơm ăn xong là có thể đi, cũng không cần thiết phải có quan hệ với người khác.
Đồng Miên không ăn cay được, người ngồi cùng bàn lại không mấy người biết điều đó nên chuyển hết tất cả món cay tới trước mặt cô ta, Chung Thành Khê trực tiếp nói cho bọn họ: “Đông Miên nhà chúng tôi chuẩn bị mang thai không thể ăn cay được, cũng không thiếu sự quan tâm. Cô ấy cũng không có quan hệ gì với mấy người, không biết cô ấy là một người cương trực ghét a dua nịnh hót sao?”
Thật ra nói rõ ràng như vậy cũng không hay, nhưng Chung Thành Khê hiểu biết bọn họ, nếu anh ta không nói rõ thì bọn họ sẽ giả vờ không hiểu tiếp tục nịnh bợ cô ấy.
Thân phận Phó tổng kiểm sát viên của Đông Miên rất đáng giá để leo lên, khi còn nhỏ không hiểu ba mẹ vì cái gì lại truy danh trục lợi, cũng khịt mũi coi thường bọn họ.
Khi bước vào xã hội lại phát hiện phía sau không có nơi nương tựa, cuộc sống phía trước đầy chông gai, chính mình bị kẹt ở bên trong, tiến không được lùi cũng không xong, cuối cùng cũng bị hiện thực bức trở thành người vô vị như ba mẹ.
Vì chính mình hay là vì gia đình mà càng tranh giành nhiều lợi ích, việc nịnh bợ trở thành việc dễ dàng nhất.
Nhưng Chung Thành Khê lại nói ra rất rõ ràng như vậy nên bọn họ cũng dễ kiềm chế lại rất nhiều.
Mắt thấy chính sự làm không được, vậy thì tìm một chút vui vẻ đi. Nếu không bữa ăn này sẽ không còn giá trị. Thế nên họ chĩa mũi nhọn vào Quách Gia Hàng.
“Tổng giám đốc Quách, hiện tại cậu đang thực hiện kế hoạch lớn của mình ở đâu vậy?”
Quách Gia Hàng trước kia dựa vào khí thế thù địch có chút ảnh hưởng đến đám người này, bây giờ đã ba mươi không còn đủ sức, muốn chơi ngang dọc cũng không được nữa nên nhàn nhạt nói: “Vừa mở một cái siêu thị.”
Có người không chịu bỏ qua, hỏi tiếp: “Đại lý vẫn thuộc về gia đình của cậu sao? Nghe nói tổng giám đốc của Carrefour khu vực Trung Quốc họ Quách, người đó có phải là cậu không?”
Mọi người có mặt ở hội trường đều cảm thấy xấu hổ, nửa lời cũng không dám nói ra. Quách Gia Hàng lại thờ ơ nói: “Không có, tôi chỉ mở ở một thị trấn, vừa đủ sống.”
Người đó còn muốn tiếp tục gây khó dễ, đã có người không chịu nổi liền đổi đề tài sang Lưu Tư Huệ: “Bệnh viện của Huệ Huệ kinh doanh thế nào?”
Lưu Tư Huệ nói một số chuyện về bệnh viện của mình, người khởi xướng cuộc liên hoan này là Tưởng Thuần liền vội kéo không khí lại.
Tưởng Thuần và Hề Đa Đa ngồi gần nhau yên lặng ăn cơm, không nói một lời.
Có người hỏi Lưu Tư Huệ và Tưởng Thuần mấy năm nay không liên lạc sao? Lưu Tư Huệ nhìn Tưởng Thuần, nói: “Đều bận mà, ai còn có thể bận tâm chứ.”
Lúc này Tưởng Thuần có điện thoại gọi tới, cô ta đi ra ngoài, nghe xong thì quay lại nói với mọi người là có việc phải đi trước, lần sau lại họp mặt, mọi người cũng không ngăn cản cô ta.
Cô ta vừa đi thì có người liền nói: “Mọi người không nghe nói gì sao? Tưởng Thuần vừa mới kết hôn, ba mẹ cậu ta vì phạm tội kinh tế nên bị kết án, cậu ta ở nhà chồng không có ngày nào được yên ổn, toàn phải nhìn sắc mặt. Nghe nói chồng cậu ta còn bạo lực gia đình, mở miệng ngậm miệng đều khiến Tưởng Thuần mất hết mặt mũi.”
Có người tiếp lời: “Khó trách lúc đó tôi hỏi thăm cậu ta, đối phương khẩn trương cười hì hì mà nói không nên hỏi, hoá ra là vì có chuyện như vậy.”
Có mấy người lấy đề tài này để nói chuyện phiếm, chỉ có Lưu Tư Huệ nhìn theo hướng Tưởng Thuần đã rời đi, âm thầm tiếc nuối.
Ngày hôm sau Hề Đa Đa phải bay sang Hàn Quốc, ăn chưa được gì đã phải đi. Đến lượt cô ấy thì ai cũng không cho đi. Dù sao giữa họ cũng xem như hoà hợp tốt rồi, cho dù thân phận của cô ấy không có gì có thể lợi dụng, nhưng cũng muốn giữ lại mối quan hệ hữu nghị này, về sau có thể nói với con là mình có một người bạn học là chủ tịch hiệp hội múa Trung Quốc, rất có mặt mũi.
Hề Đa Đa nói với họ: “Tôi chỉ là một vũ công, được mọi người tôn vinh cao đến vậy thật sự xấu hổ. Tôi cũng không xứng với từ nhân vật lớn trong miệng mọi người, bạn học của chúng ta không ít người có bản lĩnh, tôi thật sự không nhận nổi đâu.”
Nhìn thấy sự khiêm tốn và khéo ăn khéo nói khác với lúc trước nói không nên lời thì quả nhiên là xuất thần.
Nhưng dù nói gì đi nữa cô ấy cũng không thể đi trước mười giờ, nhóm người này cũng không cho cô ấy đi.
Hề Đa Đa không lay chuyển được họ, tạm thời từ bỏ ý định rời đi sớm.
Mấy người khách sáo một phen, không biết là ai hỏi câu: “Ài, khi đó cậu Quách có phải đuổi theo cô ấy đến định cư ở thành thị không? Sau đó hai người đều không có tin tức, sao vậy? Tổng giám đốc Quách không tìm được người à? Xám xịt mà trở về?”
Quách Gia Hàng đáp: “Ừm, không tìm được.”
Mọi người đều biết anh ta đang nói dối nhưng cũng không cần thiết vạch trần chuyện vô nghĩa này, dù lúc trẻ họ bị Quách Gia Hàng ức hiếp, muốn đòi lại gì đó cũng phải nghĩ đến Hề Đa Đa. Cô ấy quá khổ rồi, họ có kém cỏi thế nào cũng sẽ không bắt cô ấy phải trải qua sự khủng khiếp đó nữa.
Một vòng đề tài này kết thúc, rốt cuộc đến phiên Lâm Nghiệt, Lâm Nghiệt cũng trở nên bí ẩn: “Chung Thành Khê, mấy năm nay cậu không liên hệ với anh Nghiệt sao?”
Chung Thành Khê bóc vỏ tôm cho Đông Miên, sau khi bỏ sang phía cô ta thì liền hỏi: “Chúng ta gọi cho Lâm Nghiệt khi nào?”
Đông Miên suy nghĩ một chút: “Ngày hôm qua phải không?”
Những người có mặt nhìn nhau, vội hỏi: “Cậu ấy bây giờ làm gì, ở đâu? Cũng không có tin tức.”
Chung Thành Khê cảm thấy những người này thật thú vị. Rõ ràng lên mạng tìm một chút là biết, còn phải ở đây hỏi. Nói trắng ra vẫn là họ không muốn nhìn thấy anh sống tốt, sợ lại bị bệnh đau mắt, nhưng lại không thể kiềm chế được sự tò mò của bản thân.
“Bây giờ cậu ấy có thời gian rồi, chắc là đang trên đường tới.”
Chung Thành Khê sau khi dứt lời, trừ những người có phản ứng lớn này thì những người còn lại có thể khống chế được, phản ứng của bản thân lại không quản được mình có chút thất thần.
Hề Đa Đa.
Lưu Tư Huệ.
Quách Gia Hàng.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
*
Buổi trưa Hình Tố có tham gia một bữa tiệc, ăn uống đến giữa trưa, ngoài việc hợp tác thành công ra thì còn một nguyên nhân nữa đó là vì Đàm Tiếu rất vui vẻ.
Cuối cùng cô ấy cũng ly hôn.
Đàm Tiếu không ngờ cũng có ngày mình phải ly hôn.
Hình Tố cũng không ngờ cô ấy có thể tiếp tục cuộc hôn nhân không có chút tích cực nào trong mười năm. May mà ba mẹ cô ấy đã lớn tuổi nên ngày càng ít ảnh hưởng tư tưởng của mình lên cô ấy, nên cô ấy có thể giải phóng bản thân ở độ tuổi ba mươi.
Trong bữa tiệc, vài người có địa vị cao nói chuyện với nhau, sau đó thỉnh thoảng còn đẩy câu chuyện sang Hình Tố. Hình Tố trả lời qua loa đại khái, mặc dù không nhiệt tình nhưng cũng không thất lễ.
Cho đến khi ai cũng đều uống say rồi thì bắt đầu ba hoa, từ một nhóm người nghe một người nói chuyện trở thành một nhóm có hai ba người nói.
Đàm Tiếu cũng uống không ít, ôm lấy bả vai Hình Tố và nói: “Cậu có biết tớ đã nói gì khiến cho chồng cũ của tớ không trả lời được không?”
Hình Tố không biết, nhưng cô có thể tưởng tượng ra: “Cậu nói cái gì anh ta cũng không trả lời được.”
Đàm Tiếu cười cười rồi nói: “Đúng! Anh ta không nắm được tâm lý gì cả!”
Hình Tố cũng cười: “Không có gì tốt cả.”
Đàm Tiếu vỗ tay đồng ý: “Không sai! Không có gì tốt! Hôm đó Bắc Kinh đổ mưa lớn, anh ta làm tình với người đàn bà khác trong chính căn biệt thự mà tớ mua. Còn tớ lại bị ngập nước dưới gầm cầu, xe thì tắt máy, tớ cứ ngỡ là tớ sẽ chết đấy, cậu có biết không?”
Có thể nghe thấy nỗi buồn trong lời nói cô ấy, Hình Tố có thể nghĩ đến sự tuyệt vọng của cô ấy vì cô cũng đã từng trải qua.
Đàm Tiếu nói tiếp: “Tớ trở về từ cõi chết, hành động thành tâm đón nhận mạng sống thứ hai đó chính là ly hôn với anh ta. Tớ phải xứng đáng với bản thân mình, cậu nói đúng, tớ là ai là điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
Quả nhiên, người đã từng trải qua điều gì đó mới nhận ra giải quyết những việc thoạt nhìn thấy khó khăn thật ra rất dễ dàng.
“Anh ta có tư cách gì mà khi ly hôn anh ta còn muốn chia gia sản với tớ chứ? Có đồng nào không phải do tớ kiếm được à? Chỉ bởi vì tớ kiếm tiền, bởi vì nhà tớ không có xuất thân vững chắc có thể cho tiền. Tớ tiến vào giới quý tộc của bọn họ rồi chịu đựng những sự kỳ thị đó không hề dễ dàng. Vậy thì dựa vào cái gì mà tớ phải chia cho anh ta?”
Đàm Tiếu và Hình Tố đều được xem là đại diện của thế hệ phụ nữ độc lập mới. Thế nhưng xã hội này có thành kiến với phụ nữ quá sâu, dường như không dựa vào thân thể thì bọn họ không thể giúp bản thân chạm đến tiền tài hay địa vị. Khó lắm mới có một nhóm người không nhìn bọn họ với ánh mắt như vậy, nhưng trong lòng lại khinh thường xuất thân của bọn họ.
Là vậy đó, nhà giàu cũng được chia thành nhiều loại khác nhau. Họ đấu với nhau ở xuất thân và các mối quan hệ, dù có giàu đến mấy cũng không có được tấm vé vào cửa.
Đàm Tiếu và Hình Tố cũng không dễ dàng gì nhưng hai người không nói ra.
Cả hai đều không giỏi bán thảm, nhưng cũng không vì vậy mà rộng lòng, ly dị rồi mà vẫn còn lo phí sinh hoạt cho chồng cũ.
Cứ như vậy, Đàm Tiếu sử dụng vũ khí pháp luật để tiễn chồng cũ cô ấy biến mất khỏi cuộc sống của mình.
Ba mẹ cô ấy cũng vì vậy mà đoạn tuyệt quan hệ với cô ấy. Nhưng dù có tan xương nát thịt thì cũng là ba mẹ ruột, cũng không kiềm được bản thân phải lo lắng cho con gái. Mà cô ấy cũng không thể thật sự thờ ơ, không quan tâm đến bọn họ.
Đây chính là một gia đình bất lực, cũng là bất lực trước hoàn cảnh gia đình.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Kết thúc bữa tiệc, Hình Tố liếc nhìn điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ cũng không có tin WeChat, không có thông báo gì nên cô cất điện thoại đi.
Hai người dìu nhau đi ra ngoài, chuẩn bị nếm cái gió lạnh chiều nay.
Ra khỏi khách sạn, nhân viên lễ tân chạy đến hỏi hai cô đi đâu, xe dừng ở đâu. Hai người nhìn nhau rồi mỉm cười, nói: “Chúng ta có lái xe đến hả? Hình như có lái á? Quên mất rồi.”
Hai người đang nói chuyện thì có vài người lục đục rời khỏi bữa tiệc, sau đó có đến chỗ khác, có đi chơi gái và không một ai về nhà.
Đột nhiên trung tâm mua sắm trước cửa khách sạn sáng đèn, lại còn nhấp nháy nên trông rất xinh đẹp.
Đàm Tiếu chỉ vào dàn đèn và hỏi Hình Tố: “Cậu nhìn kìa!”
Hai người có dáng vẻ hồn nhiên, cử chỉ đáng yêu, còn có thêm gương mặt và thân hình được chăm sóc nên thoạt nhìn không giống với những phụ nữ tuổi ba mươi.
Vậy thì có nên nói thời gian thật sự tàn nhẫn không? Cũng không hoàn toàn, nó vẫn luôn tử tế một chút với những người vừa cố gắng vừa tích cực.
Nhân viên lễ tân đã giúp hai cô gọi tài xế lái hộ, chưa kịp đợi tài xế đến thì Đàm Tiếu đã bị một vị khách lấy cớ tiện đường chở đi. Đàm Tiếu uống rất tốt, chút rượu này cũng chỉ làm cô ấy hơi choáng, cũng không đến nỗi khiến cô ấy làm điều ngu xuẩn. Cô ấy muốn mùa xuân lần thứ hai của mình phát triển, Hình Tố biết rõ nên cũng không quản cô ấy.
Khoảng chừng hơn mười phút sau thì tài xế cũng tới, là một cậu bé nhìn rất nhỏ, nên cô lại hỏi: “Bao nhiêu tuổi?”
Cậu bé kia trả lời: “Hai mươi.”
“Cậu mới hai mươi?”
Cậu bé kia đáp lại: “Tuổi mụ.”
Hình Tố cười lên: “Khiêm tốn hơi nhiều nha.”
Cậu bé kia nhận chìa khóa xe từ tay cô, lái xe từ bãi đậu xe đến. Đang chuẩn bị dìu cô lên xe thì có một vài khách hàng luyến quyến không rời ở cửa ra vào hét lên với bọn họ: “Tố tổng! Có muốn đến chỗ khác uống tiếp không?”
Hình Tố lập tức đứng dậy, lắc người một cái, giữ chặt cây rồi nói: “Mọi người uống đi, tôi phải về nhà, ngày mai nhà chúng tôi…”
Cô còn chưa nói hết lời thì có một chiếc xe đã lái tới và bóp còi inh ỏi. Cửa xe mở ra, một đôi chân dài bước ra từ ghế lái, chân mang giày da và quần tây, tất cả đều chỉnh tề. Hình Tố nhận ra nên ngồi xuống bồn hoa, ôm hai chân lại đợi người đó xuống xe.
Người đó xuống xe với sắc mặt rất khó coi, nhưng gương mặt lại rất ưa nhìn, chỉ cần liếc mắt một cái anh đã có thể tìm thấy vị trí của Hình Tố và đi về phía cô.
Hình Tố gối đầu lên chân mình, nhìn anh đi qua, cô rõ ràng cảm nhận được sự trống rỗng của trái tim đang dần dần được lấp đầy. Cô rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh, nhưng anh lại rất bận, cũng coi như cô cảm nhận được lúc trước anh đã chịu đựng những gì.
Anh đứng trước mặt Hình Tố, hỏi cô: “Uống bao nhiêu rồi?”
Hình Tố bẻ ngón tay để tính, sau đó giơ ra năm ngón: “Hai ly!”
Anh càng nhíu mày, cúi người xuống ôm cô lên.
Tài xế lái hộ ngăn anh lại: “Xin chờ một chút, tôi được cô gái này gọi đến lái xe hộ, tôi…”
Anh nói: “Không cần.”
Với thái độ phụ trách nghiêm túc, tài xế lái hộ lại hỏi: “Anh là…”
Anh lại trả lời: “Chồng cô ấy.”
Tài xế hơi khựng lại, lập tức nói xin lỗi và trả lại chìa khóa xe.
Sau khi nhìn thấy rõ người tới thì những người rủ rê Hình Tố đến nơi khác để uống tiếp đều tỉnh rượu, cũng không ai nói chuyện nữa, ai nên làm gì thì đi làm cái đó. Cũng không phải bọn họ sợ người vừa đến, chỉ là khi làm việc thì khó tránh được phải tiếp xúc với anh. Nếu như lưu lại ấn tượng không tốt thì không có cách nào có thể nói chuyện hợp tác.
Cung phản xạ của Hình Tố rất dài, cô sắp bị ôm vào trước xe mới nói: “Chồng tôi? Anh? Vô lý.”
Anh đưa cô vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn cho cô: “Em chê gọi chồng không hay thì có thể gọi là ông xã, dù sao em gọi như thế cũng đâu có ít.”
Hình Tố ngước mắt lên nhìn anh, dáng vẻ mặt đồ vest của anh không có gì để bắt bẻ, có giơ tay hay nhấc chân cũng trúng điểm G của cô. Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến anh cũng sẽ như thế này trước mặt người khác thì sự canh chừng của cô không ổn rồi. Thế nhưng cô là Hình Tố, Hình Tố có thể để ý như vậy sao?
Không thể, cô ép mình mặc kệ.
Bây giờ tranh thủ đang say xỉn, cô cũng mặc kệ tính tình có hẹp hòi hay không, đánh hai cái lên người anh: “Cởi ra cho em!”
Anh bắt được nắm đấm của cô: “Muốn à?”
Đích thân Hình Tố cởi ra cho anh: “Bộ vest này thật ghê tởm, vì sao lại thể hiện hết những ưu điểm trên cơ thể như thế chứ? Em cần cả bộ, không thể nghe nhu cầu của khách hàng sao? Em không muốn bộ này!”
Anh chỉ mỉm cười: “Anh biết em phản đối việc anh mặc vest lâu rồi, lại còn giả vờ.”
Hình Tố không thừa nhận: “Cái rắm!”
Anh để cô yên ổn trên xe rồi đóng cửa xe lại. Anh quay về ghế lái, duỗi tay ra nắm lấy tay cô: “Ừm, không có, dù sao em cũng miệng nói một đường mà bụng nghĩ một nẻo rồi.”
Hai tay Hình Tố hơi giữ tay anh: “Anh đi một tháng rồi đấy Lâm Nghiệt.”
Lâm Nghiệt nắm lấy tay nghịch ngợm của cô, nghiêng đầu hôn lên môi cô: “Ừm, hơi lâu một chút, xin lỗi em.”
Hình Tố không hài lòng với nụ hôn này, cô kéo cà vạt anh về phía mình rồi hôn lần thứ lai.
Hôn đến khi miệng tê dại, Hình Tố mới buông anh ra.
Lâm Nghiệt vươn tay lau đi vệt nước trên miệng cô: “Anh đã nói là buổi tối anh muốn dẫn em đến một bữa tiệc, có phải em quên rồi không?”
Hình Tố không quên: “Em quên rồi.”
Lâm Nghiệt luôn nhẫn nại với cô, mười năm trước là vậy, mười năm sau vẫn thế: “Không sao, cũng không có gì quan trọng, chỉ là nợ em một lời giới thiệu chính thức.”
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
*
Lâm Nghiệt dẫn Hình Tố đến một buổi liên hoan với bạn học, lúc anh đến thì hơn nửa bàn đứng dậy chào, nhìn có chút buồn cười.
Chung Thành Khê nhắc nhở bọn họ: “Mười năm rồi, cái phản xạ có điều kiện khi gặp Lâm Nghiệt này không có không được hả?”
Bị anh ta nhắc nhở nên bọn họ mới vội vàng ngồi xuống, trò chuyện vui vẻ để giấu đi sự ngượng ngùng.
Lưu Tư Huệ vừa nhìn thấy Lâm Nghiệt đã dời mắt đi nơi khác, những người suy đoán bệnh tinh thần của cô ấy đã chữa khỏi, bây giờ cũng không chắc chắn nữa.
Hề Đa Đa không có phản ứng gì, nhưng cô ấy nhận ra được từ lần đầu tiên nhìn thấy hành động của Hình Tố. Đầu cô ấy có lẽ sẽ khuyên mình buông xuống, nhưng trái tim vẫn nhớ về quá khứ mãi không quên.
Quách Gia Hàng cũng không nhìn anh, anh ta biết anh vẫn sống tốt từ lâu, không thể nào so sánh với một người bỏ học cấp ba như anh ta được.
Chung Thành Khê sắp xếp chỗ ngồi cho Hình Tố xong thì liếc Lâm Nghiệt một cái: “Cậu muốn đến muộn nữa à?”
Lâm Nghiệt lấy rượu trước mặt Hình Tố để sang một bên rất tự nhiên, anh nói với anh ta: “Cậu quên mất mình là người mời tớ đến à?”
Chung Thành Khê hồi phục vẻ mặt khi xuất hiện bên cạnh Lâm Nghiệt: “Muộn muộn muộn, ngài là anh cả, ngài có thể đến muộn.”
Có người hỏi: “Bây giờ anh Nghệt lên chức gì rồi?”
Lâm Nghiệt không đáp lại.
Người nọ chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục hỏi: “Người bên cạnh là…”
Chung Thành Khê buông đũa, nhìn Đông Miên rồi nói: “Trước đây tin đồn về Lâm Nghiệt quá nhiều, trong đó có 99% không giúp chúng ta tìm được manh mối. Cậu ấy chưa bao giờ nói rõ, là cậu ấy cho rằng tự nó rõ rồi. Cậu ấy cũng không ngờ mấy người nhàm chán như vậy, đến bây giờ còn thêm thắt vào quá khứ cậu ấy rồi truyền bá khắp nơi. Cậu ấy thì không có vấn đề gì, nhưng để cho chị em phụ nữ theo sau chúng ta chịu thiệt thì thành tội ác tày trời đó nha.”
Thì ra là vì chuyện này.
Gần đây Hình Tố quả thật nghe bóng gió được một ít chuyện quá khứ của Lâm Nghiệt, cô cũng không thấy có chuyện gì to tát. Tính tình của cô tuy hẹp hòi, nhưng không đến nỗi hẹp hòi quá, ngay cả chuyện này mà suy nghĩ cũng không thông thì đúng là ngu dốt.
Nhưng hiển nhiên Lâm Nghiệt không nghĩ như thế, vì để cô an tâm mà anh làm những việc mà bản thân anh sẽ không làm…
Trên bàn cơm không có ai lên tiếng, Chung Thành Khê nói thêm: “Chúng ta đều biết rõ là ai, xin hãy giơ cao đánh khẽ mà buông tha cho Lâm Nghiệt cũng như buông tha cho mình. Chuyện này cũng sẽ cải thiện vấn đề tinh thần của bạn.”
Vừa dứt lời, Lưu Tư Huệ cầm túi lên rồi vội vàng rời đi.
Người này là ai, không cần nói cũng biết.
Lâm Nghiệt phá vỡ sự im lặng, nói với mọi người: “Chín mươi chín phần trăm là giả, tức là có một phần trăm sự thật. Sự thật chỉ là tôi được một người phụ nữ lớn tuổi bao nuôi, thật sự tôi không thể tự dứt khỏi cô ấy được.”
Nói xong anh nhìn Hình Tố, đối diện với cô: “Cô ấy tên là Hình Tố.”
Truyện được edit và đăng tải tại daovien.vn
*
Lâm Nghiệt đã đạt được mục đích nên dẫn Hình Tố rời đi, kể từ bây giờ, quá khứ của Lâm Nghiệt cũng chỉ có Hình Tố.
Chung Thành Khê ăn gần xong thì cũng chuẩn bị rời đi, anh ta nắm lấy tay Đông Miên: “Được rồi mấy cậu, xong rồi thì giải tán hết đi.”
Quách Gia Hàng đã muốn rời đi từ lâu nên là người đầu tiên rời chỗ. Những người còn lại muốn nhân cơ hội này để tụ tập, không để cho Chung Thành Khê rời đi: “Uống hai ly nữa đi, không biết bao nhiêu năm tháng nữa mới gặp lại mà.”
Không đợi Chung Thành Khê đáp lại, Hề Đa Đa cũng chuẩn bị đi: “Tôi còn có show nên không uống cùng mọi người được.”
Có người uống quá chén nên không thể im lặng mà chế giễu một câu: “Lão Quách vừa đi thì cậu đi luôn? Có phải cậu ta tìm cậu suốt hai năm qua, hai người hoạt động bí mật à? Nói nhanh lên! Không được tạm biệt!”
Hề Đa Đa khẽ cười: “Tôi không phải không đáng giá như vậy.”
Lời này khiến cho mọi người giật mình, Chung Thành Khê và Đông Miên có thể gặp chuyện này thường xuyên mà cũng có chút sững sờ.
Hề Đa Đa nói xong cũng đi, giống như Lâm Nghiệt đến đây là để cho Hình Tố một cái danh vậy. Cô ấy muốn nói là cô ấy không mềm yếu nữa, cũng có thể phân biệt được cái gì đúng cái gì sai, cũng không còn mở lòng với sai người nữa.
Vốn dĩ cô ấy cho là mình và Quách Gia Hàng xuất hiện với thân phận là những người xa lạ thì đã nói lên hết tất cả, nhưng vẫn có người mắt mù, vậy thì cô ấy cũng nói rõ luôn.
Nhắc đến phải nói, cho dù bọn họ có thành tựu bao nhiêu thì cũng chỉ là một người phàm, người phàm chỉ thích tìm mặt mũi cho người mất đi mặt mũi. Thế nhưng trên thế giới này có bao nhiêu người thật sự là ngoại lệ?
Hề Đa Đa vừa đi, Đông Miên đã biết được những gì thay đổi trên người cô ấy, là cái gì đây? Đó chính là hệ thống phòng bị của cô ấy.
Sau đó bọn họ mới biết Quách Gia Hàng chạy đến thành phố của Hề Đa Đa nhưng cũng không làm nên chuyện gì. Anh ta vẫn ngày đêm bảo vệ nhà họ Hề. Ở đó nhiều năm nhưng anh ta chưa được gặp mặt cô ấy lần nào, tất cả những thứ anh ta đưa cho cô ấy đều bị ba mẹ cô ấy ném ra ngoài…
Cứ trải qua ngày tháng lâu như vậy, sự kiên trì của anh ta cũng thay đổi. Anh ta không chấp nhận được hiện thực tàn khốc, khiến cho một bầu trời nhiệt huyết của mình bị nguội lạnh vào mùa đông năm đó.
Đây có thể là điều khó quên nhất mà nhiều người nói trước khi chết đúng không?
Dù sao thì yêu thương mà không được, nhận được mà không thương là điều khó quên nhất.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Đám bạn học liên tục rời khỏi cũng khiến bữa tiệc không thể tiếp tục nữa. Đám người này giống như đi đến từ Nam từ Bắc, rồi chạy về Đông về Tây vậy.
Những người cứ canh cánh trong lòng về tình hình của Lâm Nghiệt cũng không hỏi lại nữa. Chỉ là bọn họ đã biết từ lâu, Lâm Nghiệt là tổng giám đốc của công ty Xây Dựng Công Nghiệp Hạt Nhân Tây Bắc, chẳng qua là tự lừa mình không biết.
Sau khi rời khỏi bữa tiệc, Chung Thành Khê đi lấy xe chở Đông Miên. Đông Miên nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế phó lái, nói: “Lâm Nghiệt đặc biệt đến để nói rõ.”
Chung Thành Khê lên tiếng trả lời: “Em biết không, lúc trước chỉ vì Hình Tố không báo tin bình an cho cậu ấy, cậu ấy đã chạy đến nước Anh còn suýt nữa thì mất mạng. Với cậu ấy, Hình Tố giống như một món quà khiến cậu ấy sống lại. Cậu ấy yêu, yêu đến mức không nhận ra bản thân mình.”
Cho nên dĩ nhiên là anh không làm gì sai.
Anh không cho phép những điều đó tổn thương đến Hình Tố.
“Thật si tình.”
“Anh cũng vậy đó.”
“Anh si tình với em ở đâu?”
“Em không cần người khác lo lắng như Hình Tố, đương nhiên là không có nhiều cơ hội để anh thể hiện rồi.”
“A, vậy là do em không cho anh cơ hội thể hiện ấy hả?”
Chung Thành Khê dừng xe lại ven đường, hôn đôi mắt Đông Miên một cái: “Thể hiện sao?”
Đông Miên hơi sửng sốt, cô ta cười: “Ngốc.”
Chung Thành Khê là một kẻ ngốc, thật sự ngốc. Anh ta luôn nghĩ bản thân mình không có ưu điểm nào, thật ra trên đời này anh ta là điều mà Đông Miên muốn có nhất. Đương nhiên người khác xuất sắc, nhưng kẻ ngốc của cô ta cũng không kém gì.
Truyện được edit và đăng tải tại daovien.vn
*
Lâm Nghiệt sửa danh phận cho Hình Tố xong thì cô cũng tỉnh rượu.
Hai người cùng nhau đi trên lề đường, gió lạnh thổi qua từng đợt. Đột nhiên bọn họ không nói gì nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ.
Đến đầu đường cái, Lâm Nghiệt đổi bên để che cho Hình Tố bằng tay khác.
Những con chó hoang đi ngang qua cũng nhìn bọn họ với ánh mắt xem thường. Có thể là chúng thấy sao người phụ nữ này yếu ớt đến thế, cũng có thể là sao người đàn ông này không có tiền đồ như vậy.
Hình Tố mang giày cao gót, chưa đi được bao lâu thì Lâm Nghiệt sợ cô đau chân nên cõng cô lên.
Đổi sang một con đường khác, một con đường cái rất dài, bọn họ càng đi chậm hơn… Bọn họ mong rằng con đường này càng dài càng tốt, nhịp bước của bọn họ càng chậm càng tốt. Dù sao thì dùng cả đời này để yêu thương vẫn không đủ.