Tam Nhặt - Chương 73 - 75
Chương 73:
Lâm Nghiệt đã đi rất nhiều nơi và tìm được vị trí của Uông Minh Nguyệt. Uông Minh Nguyệt đã sử dụng vũ khí Tây Bắc đánh chết một người trong cuộc biểu tình. Cả thế giới đã biết chuyện này, bây giờ phải xác nhận cô ta ở chỗ nào và vũ khí trong tay cô ta rốt cuộc có phải do Tây Bắc cung cấp không.
Anh không tìm thấy Hình Tố, vì vậy việc đi tìm kẻ đã hại Hình Tố gặp rắc rối là đang làm chuyện đúng đắn.
Có điều muốn tìm thấy cô ta còn phải gửi đơn sang nước Anh nhờ trợ giúp, loại người không rõ lai lịch như cô ta phải mất vài ngày để kiểm duyệt. Nhưng nếu đợi đến lúc đó thì chỉ sợ tin tức đã thay đổi mất rồi, anh thấy hơi nực cười vì trước khi anh vào đây anh phải nói dối rằng anh và Uông Minh Nguyệt có quan hệ.
Quả nhiên có tác dụng, ngày hôm đó anh đã bị cảnh sát tạm giữ.
Bởi vì họ muốn xác nhận xem anh nói thật hay giả nên buổi tối anh đã gặp được Uông Minh Nguyệt.
Uông Minh Nguyệt không hiểu tại sao cô ta lại không có chút hảo cảm nào đối với cái người không biết từ đâu xuất hiện này, cuối cùng theo bản năng cô ta đã quy anh về cùng một hội với đám người Tây Bắc, trực tiếp nói không quen biết.
Lâm Nghiệt nhìn thấy cô ta chỉ hỏi một câu: “Bây giờ Hình Tố có an toàn không?”
Uông Minh Nguyệt cho rằng lỗ tai mình có vấn đề rồi, sắc mặt không có chút hòa nhã nào, đáp: “Chết rồi.”
Lâm Nghiệt không phải người lỗ mãng, anh cũng không đến chỗ này để chơi, nói tiếp: “Cô biết tôi nói với bọn họ chúng ta có quan hệ gì không?”
Uông Minh Nguyệt không có hứng thú, mấy ngày trước cũng có người tới nói có quan hệ với cô ta rồi cũng được cảnh sát dẫn tới đây, gặp mặt mới biết đó là một tiểu thuyết gia, anh ta muốn moi được chút thông tin từ cô ta để làm tư liệu sống viết tiểu thuyết.
Cô ta nói: “Tôi chỉ biết vì muốn gặp tôi mà anh nói dối, anh sẽ bị giam giữ vì tội quấy rối cảnh sát.”
Lâm Nghiệt nói với cô ta: “Tôi là con riêng của Uông Quốc Huy.”
Uông Minh Nguyệt sửng sốt. Lý trí bảo cô ta không nên tin tưởng nhưng chỉ cần nghĩ tới những lời người khác nói về ba của cô ta và những tình nhân của ông ta thì cô ta lại cảm thấy đây là sự thật.
Để tìm hiểu Hình Tố đã xảy ra chuyện gì Lâm Nghiệt đã điều tra rất kĩ càng. Thông qua các tin tức truyền thông anh biết được kẻ giết người là con gái của Uông Quốc Huy, cái tên này sao anh có thể không biết được? Bà ngoại anh ngày nào cũng nhắc rất nhiều, có điều cho tới bây giờ anh có tai mà như điếc.
Anh nói tiếp: “Cô không muốn biết năm đó mẹ của tôi năm đó đã xen vào giữa ba mẹ cô thế nào sao?”
Uông Minh Nguyệt không thể từ chối.
Lâm Nghiệt chiếm được quyền chủ động, anh bắt đầu ra điều kiện: “Nói cho tôi biết, bây giờ Hình Tố có an toàn không?”
“Anh không biết xem tin tức à?”
Nếu Lâm Nghiệt có thể biết rõ mọi chuyện từ những bản tin thì anh đã không tới đây, anh không biết mình phải làm gì cho đúng nhưng anh biết rõ Hình Tố chưa từng báo bình an với anh mà anh cũng không liên lạc được với cô, vậy có khả năng cô đã bị người ta bí mật giam lỏng.
Chuyện này cũng giống như khi một gia đình vô tình biết được một bí mật phi pháp rồi bị mất tích. Huống chi chuyện mà Hình Tố đang phải trải qua còn nghiêm trọng hơn so với chuyện biết bí mật phi pháp. Nó liên quan đến các thế lực ngầm giữa các quốc gia và anh không muốn Hình Tố trở thành vật hi sinh của âm mưu này.
Uông Minh Nguyệt thấy anh có vẻ đang rất vội, hơn nữa cô ta cũng rất muốn biết ba cô ta đã làm gì với mẹ anh nên lập tức nói cho anh biết: “Cô ấy vừa mới tới.”
Lâm Nghiệt hỏi: “Tới đây sao? Cô có biết bây giờ cô ấy đang ở đâu không?”
Uông Minh Nguyệt cũng không biết: “Tôi đã nói hết rồi, tới lượt anh.”
Lâm Nghiệt nhìn sắc mặt cô ta, không phát hiện ra điểm nào bất thường, chắc chắn những gì cô ta nói là thật mới thả lỏng tâm tình: “Tôi không biết.”
Uông Minh Nguyệt phát điên, cô ta nổi điên ngay tại chỗ.
Trước khi đi Lâm Nghiệt đã nhờ Tam Lạp chăm sóc bà ngoại, Tam Lạp không cẩn thận đã lỡ nói với bà ngoại chuyện Lâm Nghiệt đi nước Anh, bà ngoại cũng nhớ tới tin tức về Uông Quốc Huy. Bà ngoại không biết người này là ai mà lại có liên quan tới chính trị, nhưng bà phải tìm được cái thằng khốn khiếp nhà bà!
Ngay sau khi biết chuyện bà lập tức đi tìm Cảnh Nhuận, con gái của Cảnh Nhuận cũng ở đó, cô ta trông thấy bà ngoại thì theo phép lịch sự rót trà cho bà.
Cảnh Nhuận nghe nói bà ngoại đã đến, ông ta từ trên lầu đi xuống, tay bưng một chậu cây mới trồng, chuẩn bị khoe với bà ngoại.
Bà ngoại không rảnh để nghe ông ta kể mấy chuyện hoa hoa cỏ cỏ phát triển tốt thế nào, nói thẳng: “Lâm Nghiệt nhà chúng ta không thấy đâu nữa, thấy bảo là đi sang nước Anh, tôi không biết thằng bé tới nước Anh làm cái gì nhưng Uông Quốc Huy với con gái ông ta lại gặp chuyện không may ở nước Anh, chú có biết không?”
Sau đó bà còn muốn làm rõ sự tình thì con gái của Cảnh Nhuận đã xen vào: “Thím à, thím cảm thấy chuyện này ba tôi có thể cho người xử lý sao? Tuy ông ấy có chút địa vị ở thành phố này, nhưng tay của ông ấy cũng không thể vươn đến nước ngoài.”
Bà ngoại không để ý đến cô ta, tiếp tục nói với Cảnh Nhuận: “Bây giờ tôi muốn biết những lời chú hứa hẹn có còn tính hay không!”
Cảnh Nhuận gật đầu: “Đương nhiên! Từ trước đến nay tôi nói chuyện luôn giữ lời!”
Bà ngoại cũng gật đầu: “Tốt lắm, bây giờ cháu ngoại tôi mất tích, chú có tìm giúp tôi không?”
Cảnh Nhuận vừa mở miệng thì con gái ông ta đã tiếp lời: “Không phải chứ. Thím, thím nói thế này có chút không hợp lý rồi, cháu ngoại thím mất tích thì liên quan gì tới ba tôi? Nói ra thì không dễ nghe cho lắm, ba tôi quản trời quản đất lại còn phải quản cả người nhà thím sao? Thím nói vậy mà không sợ bị người khác chê cười sao?”
“Nói chuyện kiểu gì đấy! Sợ miệng thiếu khe hở à?” Cảnh Nhuận mắng cô ta.
Con gái ông ta vẫn cố tình sủa bậy, nói với bà ngoại: “Thím, mong thím thông cảm, thím nên tự lo chuyện của mình cho tốt, ba tôi chỉ là cán bộ đã về hưu, không phải hội trưởng hội phụ nữ nên không thể để ý việc nhà thím được, thím nên tìm người khác.”
Cảnh Nhuận thấy mấy lời cô ta nói càng ngày càng khó nghe, đang định đuổi cô ta đi thì bà ngoại nói: “Nếu không phải ba của cô cầu xin tôi bán cách kinh doanh đẩy mạnh lượng tiêu thụ cho ông ta, thì tôi cũng không tới cửa nhà các người. Tôi được như bây giờ là dựa vào ai? Không dựa vào bất cứ ai cả. Ba của cô hứa hẹn với tôi nếu có chuyện gì nhất định sẽ giúp đỡ, tôi có tốt bụng thì cũng không cần giả vờ khách khí với loại người thế này. Nếu ba con hai người không muốn phối hợp thì các người cứ tự lo cho bản thân, tôi có thể tự tìm cháu ngoại của tôi.”
Con gái Cảnh Nhuận đã bị ngăn lại nhưng vẫn cố nói tiếp: “Thím nói ba tôi phải chạy theo bợ đỡ thím sao? Thím không biết bản thân đã bao nhiêu tuổi rồi sao? Sao có thể nói ra mấy lời này mà không đỏ mặt chứ? Không phải thường có câu vi lão bất tôn sao?”
Bà ngoại nở nụ cười: “Ba của cô chính là kẻ nịnh bợ đấy, cô thấy tức sao?”
Con gái của Cảnh Nhuận thực sự bị chọc tức, lồng ngực lên xuống phập phồng, mở miệng nói ra những lời rất khó nghe, bộ dạng ngoan hiền lúc bà ngoại vừa mới bước vào cửa hoàn toàn biến mất.
Bà ngoại không hề sợ hãi còn cùng cô ta cãi nhau, mắng chửi người ấy à, bà ngoại chưa từng thua ai, còn chưa nói tới việc chính Cảnh Nhuận tìm đến tận cửa nhà bà hứa hẹn, đã bảo hứa thì sẽ làm, thế sao lại không làm được? Hay là do bây giờ bọn họ đã có bạn già của riêng mình? Hay là bà phải lập đền thờ trinh tiết?
Không hề có cái gì, vậy một vãn bối như cô ta lấy tư cách gì mà ở đây la lối om sòm?
Bà ngoại nghĩ nếu không cho cô ta khóc một trận, không dạy dỗ cô ta một lần thì chỉ sợ cô ta sẽ không thể nhớ nổi bà đã đơn thương độc mã nhiều năm như vậy để gây dựng được sức ảnh hưởng như ngày hôm nay!
Cuối cùng Cảnh Nhuận thấy con gái mình thật sự không phải là đối thủ của bà ngoại liền vội vàng đuổi cô ta đi.
Người vừa rời đi, bà ngoại cũng không đợi được nữa: “Được rồi lão già, chuyện này cứ như vậy đi, từ nay về sau cửa nhà chú tôi không đến, cũng mong chú đừng hứa hẹn hão huyền chuyện mình không làm được, tránh cho chúng ta phải lúng túng.”
Cảnh Nhuận dù có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được.
Mà bà ngoại cũng không muốn nghe ông ta giải thích, từ nay về sau bà sẽ không qua lại với ông ta nữa, vị trí của ông ta trên thương trường cũng không có cơ hội trở lại.
Bà ngoại rời khỏi nhà Cảnh Nhuận thì lập tức đi tới đồn công an, bây giờ bà không biết dùng máy tính, lại càng không hiểu rõ về điện thoại cho nên bà cũng không thể lên mạng tra thông tin, cứ trực tiếp đến đồn công an tìm người hỏi là nhanh nhất.
Trong đồn cảnh sát cũng không thể nào nắm rõ tình huống cụ thể, họ chỉ có thể nói với bà những tin tức trên bản tin thôi.
Đối với bà ngoại mà nói có những tin tức này cũng đã đủ rồi.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, bà ngoại lại có điểm nghi hoặc khác: việc này thì liên quan gì tới Lâm Nghiệt?
Người ở đồn cảnh sát an ủi bà: “Bà ơi đừng lo quá, lỡ đâu cháu ngoại bà chỉ sang nước Anh chơi thôi thì sao?”
Bà ngoại hiểu rất rõ tên nhóc khốn khiếp kia, nếu không có chuyện gì lớn thì sao anh phải bảo Tam Lạp tới chăm sóc bà? Bà thiếu người chăm nom sao? Bà cũng không phải là người bị thiếu tay hay thiếu chân, sao không tự chăm sóc bản thân được chứ? Điều này cho thấy anh tới đó để làm mấy chuyện nguy hiểm!
Bà ngoại thấy người ở đồn công an không thể cung cấp thêm tin gì mới liền gọi cho Chung Thành Khê.
Hai người đều có wechat, bà ngoại gọi qua wechat anh ta lập tức nhận máy: “Bà ngoại! Có chuyện gì vậy! Nhớ cháu rồi hả?”
“Cháu có biết Lâm Nghiệt đi nước Anh không?”
Sự nhiệt tình của Chung Thành Khê bốc hơi hết, sau nửa ngày mới nói: “Làm sao vậy ạ? Cháu không biết, thật sự có chuyện như vậy sao? Cậu ấy đi nước nước Anh làm gì thế?”
Bà ngoại nghe ra trong lời của anh ta đang che giấu sự khẩn trương nên cứ lặp đi lặp lại thì biết ngay mọi chuyện không đơn giản như vậy: “Cháu nói thật thì bà sẽ cho cháu bước vào cửa nhà.”
Chung Thành Khê biết rõ sự lợi hại của bà ngoại, cứ coi như anh ta có thể giấu giếm nhất thời nhưng cũng chỉ có thể giấu giếm chuyện này một thời gian ngắn, hơn nữa bà ngoại cũng đã biết rồi, nói không chừng Lâm Nghiệt đã gặp chuyện xấu, nếu vậy thì anh ta càng không thể trì hoãn thêm nữa nên đành nói thật: “Lâm Nghiệt đi tìm bạn gái của cậu ấy.”
Bà ngoại nheo mắt lại.
Sau đó, Chung Thành Khê đem chuyện công việc của Lâm Nghiệt và Hình Tố nói sơ qua với bà ngoại.
Bà ngoại đã từng đối đầu với ‘bạn gái Lâm Nghiệt’ – người đứng đầu của công ty Tây Bắc nên nghe tới đây tất cả đều đã có lời giải thích.
Bây giờ bà biết rõ mình nên đi tìm ai rồi.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
*
Trước kia Uông Minh Nguyệt thường hay ủ rũ từ trong tâm lý đến dáng vẻ bề ngoài, bây giờ ít nhất cô ta còn dám bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, cũng nhờ vậy mà khi làm gái gọi cao cấp cô ta đã tích lũy được kinh nghiệm ứng phó với các ông chủ lớn, dù có phiền muộn đến đâu thì cô ta cũng không nhạy cảm, tự ti nữa.
Cho nên khi bị Hình Tố vạch trần chân tướng và bị Lâm Nghiệt khiêu khích cô ta mới có thể thể hiện cảm xúc hỉ nộ ái ố ra ngoài giống như người bình thường.
Sau khi bị Lâm Nghiệt trêu đùa, cô ta không thèm quan tâm đến tính mạng của mình nữa mà thẳng thừng muốn động thủ, nhưng lại bị nhân viên an ninh và cảnh sát kịp thời xông vào bắt giữ. Uông Quốc Huy lẽo đẽo phía sau, trong tay ông ta còn đang cầm rau và hoa quả, mái tóc hoa râm và những nếp nhăn trên trán là minh chứng rõ ràng nhất cho những thăng trầm của cuộc đời ông ta.
Có phải quả báo của ông ta đã tới rồi không?
Thật sao? Nếu Lâm Hựu Đình còn sống, sao ông ta có thể tránh được kiếp nạn này đây?
Ông ta không nhìn Lâm Nghiệt, cũng không quản Uông Minh Nguyệt, chỉ im lặng tiến vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Hai tay Uông Minh Nguyệt bị khống chế nhưng vẫn hùng hùng hổ hổ, Lâm Nghiệt cũng bị khống chế phải đứng lên. Ngay khi mấy vị cảnh sát đang chuẩn bị báo cáo tình hình với lãnh đạo thì căn hộ nơi bọn họ đang đứng phát ra một tiếng nổ “đoàng”. Sau vài giây khi tất cả mọi người kịp phản ứng lại thì bọn họ đều vội vã chạy thoát thân.
*
Tay Hình Tố run rẩy ấn mở tư liệu của Lâm Nghiệt, cô nhìn thấy bên cột thông tin của ba ghi tên Lâm Hựu Đình. Cô thẳng thừng cầm điện thoại di lên ném thẳng xuống đất, linh kiện bên trong giống như pháo hoa nổ, bắn ra xung quanh.
Cô dùng hết sức lực còn sót lại gầm nhẹ một tiếng: “Mẹ kiếp!”
Đàm Tiếu đứng cách đó gần nhất trông thấy sắc mặt của Hình Tố. Thành thật mà nói cô ấy có thể chịu đựng rất tốt, nhưng không biết vì sao cô ấy không thể bình tĩnh tiếp nhận bộ dạng này của Hình Tố.
Cô ấy hỏi cô: “Cậu đã nhìn thấy gì? Lâm Nghiệt cùng với…”
Hình Tố nghe cô ấy nói được một nửa thì giống như sực nhớ đến cái gì, cô vội vàng sải bước đến trước mặt cô ấy, hai tay tìm kiếm điện thoại trên người cô ấy: “Đưa điện thoại cho tớ! Mau lên! Đưa điện thoại cho tớ!”
Đàm Tiếu bị cô dọa sợ tới mức run rẩy, vội lấy điện thoại ra, đang định đưa cho cô thì đã bị cô cướp mất.
Hình Tố chuẩn bị ngừng báo cáo thông tin về đối tác tại Úc của Lâm Hựu Đình. Theo lý trí thì cô không nên làm vậy, nhưng Lâm Nghiệt không phải là người mà cô có thể dùng lý trí để quyết định, cô không thể đối xử với anh như vậy.
Mà một khi cô đã dám làm thì bất luận hành động ngu ngốc này có đem lại hậu quả gì cô đều có thể chấp nhận.
Ngay khi cô sắp kịp thời ngăn cản việc báo cáo thông tin thì ở bên ngoài có một tiếng nổ rất lớn, tin tức từ Tôn Diệu Vũ truyền tới.
Một vụ khủng bố đã xảy ra trên cầu tháp London bắc qua Sông Thames. Một tổ chức khủng bố đã cho nổ tung một căn hộ gần đó, hiện vẫn chưa rõ tình hình thương vong cụ thể.
Lâm Hựu Đình vừa nhận được tin tức xác nhận Uông Minh Nguyệt đã bị giết chết, Uông Quốc Huy nhân lúc hỗn loạn đã chạy thoát.
Ông ta đưa tay che đi một nửa bên mặt nạ, khóe môi chậm rãi cong lên rồi nói: “Thi Kỳ, em có nghe thấy không? Huyết mạch duy nhất trên đời của Uông Quốc Huy đã chết rồi, anh dường như có thể tưởng tượng ra cảnh viên đạn xuyên qua đầu của cô ta, thứ âm thanh này thật êm tai.”
Ông ta cho cha con Uông Quốc Huy được sống sót đến tận bây giờ là vì đang đợi Hình Tố luôn tự cho mình là đúng tìm tới.
Không sai, ông ta muốn Tây Bắc thay ông ta gánh vác thiệt hại sau khi cha con Uông Quốc Huy chết, đối thủ cũ ở Tây Bắc sẽ phải chịu tội thay cho ông ta.
Hình Tố rất ưu tú, sao cô có thể dễ dàng buông tha cho một đối thủ ưu tú như ông ta chứ? Lỡ như một ngày nào đó cô muốn giết chết ông ta để chứng minh sự tài giỏi của bản thân, vậy không phải lúc đó ông ta chỉ có thể chịu chết hay sao?
Cho nên ông ta không thể cho cô cơ hội này.
Hiện giờ cô là người cuối cùng nhìn thấy Uông Minh Nguyệt, vậy sau vụ khủng bố được dàn dựng này cô sẽ không có đường thoát, không muốn nhận tội cũng phải nhận.
Ngay khi ông ta còn đang ảo tưởng rằng vở kịch sắp thành công thì bên ngoài truyền đến tiếng động lớn, sau đó cửa bị đá văng ra, một bà lão xông tới, ba người phía sau cũng không giữ nổi bà.
Bà đi rất nhanh, trong nháy mắt đã bước đến trước mặt Lâm Hựu Đình, chân giẫm lên trên mặt bàn, giơ tay tát thẳng vào mặt của ông ta hai cái, mặt nạ cũng bị hất tung.
Mấy người cùng theo vào đều sững sờ, bọn họ đứng thành một hàng, ngây ra như phỗng.
Lâm Hựu Đình nhận ra bản thân muốn trốn cũng không được, ông ta đã hiểu được nguyên do, đây là những gì ông ta mắc nợ, dù phải nhận bao nhiêu cái tát ông ta cũng có thể chấp nhận.
Người đến là bà ngoại, bà ngoại đánh xong liền mở miệng mắng: “Họ Lâm kia, tao cho mày biết! Chuyện của Thi Kỳ tao có thể không tính toán với mày vì chính nó nguyện ý, đáng đời nó lắm, tao sinh ra nó, dưỡng dục nó, nó lại không coi trọng tính mạng, nó quá ti tiện! Nhưng nếu Lâm Nghiệt gặp chuyện không hay thì mày cứ chờ xem tao lấy mạng mày thế nào!”
Vốn dĩ gương mặt của Lâm Hựu Đình đang vô cảm nhìn về phía bà, hai dấu tay đỏ như máu in trên mặt cũng không làm nhạt đi vẻ mặt khiếp sợ của ông ta.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Chương 74:
Lúc này Lâm Hựu Đình mới biết Lâm Nghiệt – con trai của ông ta và Thi Kỳ đi sang nước Anh để tìm bạn gái, mà cô bạn gái của con ông ta lại chính là Hình Tố, người nằm trong danh sách tử vong của ông ta.
Tuy ông ta biết cuộc đời có nhiều tình huống kịch tính nhưng ông ta chưa từng nghĩ tới tình huống kịch tính chẳng qua chỉ là một cái cớ cao siêu mà số phận đã tạo ra để trêu đùa ông ta.
Suốt những năm tháng ở trong tù ông ta chưa từng nghĩ tới con trai của mình, trong trái tim chỉ có hình bóng của Thi Kỳ.
Sau khi ra tù ông ta biết tin Thi Kỳ vì mắc chứng trầm cảm sau sinh mà qua đời thì ông ta cho rằng mình sẽ rất hận tên hung thủ gián tiếp kia hoặc sẽ nuôi dưỡng nó nên người, ở bên nó, chăm sóc nó thật tốt, nhìn nó lớn lên từng ngày vì đứa bé là sự kết nối duy nhất giữa ông ta và Thi Kỳ… Tuy nhiên, trên thực tế ông ta vẫn luôn cố gắng hết sức để quên đi sự tồn tại của anh.
Ông ta chưa bao giờ quan tâm đến bất cứ thứ gì về anh, ông ta không muốn nhìn thấy gương mặt càng ngày càng giống Thi Kỳ của anh.
Sao ông ta có thể chịu được?
Anh chỉ là một người có vẻ bề ngoài giống với Thi Kỳ, sao ông ta có thể chịu đựng được khi thấy một người giống bà ấy nhưng lại không phải là bà ấy xuất hiện trong cuộc đời ông ta? Ông ta biết phải chung sống với anh bằng cách nào đây?
Ông ta không biết phải đối mặt thế nào với đứa con mà Thi Kỳ đã liều mạng sinh ra rồi để lại cho ông ta, đây là cái giá mà ông ta và Thi Kỳ phải trả sao?
Nghe nói trước đây có một bà lão đã tới tìm ông ta nhưng không chờ được đã vội đi ngay. Tuy ông ta biết người đó là ai nhưng vẫn lựa chọn giả vờ không quen biết.
Ông ta từ chối đối diện với những thứ liên quan đến Thi Kỳ, thực ra ông ta đang trốn tránh và sự trốn tránh đó bắt nguồn từ nỗi sợ hãi. Biểu hiện của sự sợ hãi chính là mỗi khi vô tình nghĩ tới đứa bé kia ông ta sẽ nhớ tới những chuyện đau lòng lúc trước và ông ta lại cố gắng gạt bỏ sự tồn tại của nó.
Vì sao ông ta lại sợ hãi?
Bởi vì ông ta chưa từng thoát ra được, đã qua nhiều năm như vậy nhưng ông ta chưa bao giờ tha thứ cho bản thân thì nói gì đến chuyện tiếp nhận người khác.
Khi ông ta biết tin chính bản thân đã gián tiếp hại chết con trai của mình đột nhiên ông ta cảm thấy vô cùng đau khổ và hối hận, cảm giác đau đớn này rất lạ, cũng không có cách nào lý giải được nhưng ông ta vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để ngăn chặn kế hoạch khủng bố và vu oan giá họa cho Hình Tố của công ty vũ khí Tây Bắc.
Thật kỳ lạ, đây là điều mà lý trí không cho phép ông ta làm, ông ta đã từng làm rất nhiều chuyện xấu và cũng chưa bao giờ cho phép mình nương tay với ai.
Thế nhưng ông ta vẫn làm vậy.
Chính vào tối hôm đó, hai “ông lớn” coi nhau như kẻ thù, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nhau lại vì cùng một người mà phá vỡ nguyên tắc, nhượng bộ, thậm chí còn tự đưa chính mình vào hiểm cảnh.
Không ai biết vào một ngày nào đó trong tương lai khi bọn họ nhớ tới chuyện này liệu có thấy hối hận không, nhưng nếu như quá khứ lặp lại, chắc chắn kết quả cũng sẽ như vậy.
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, cuối cùng họ đã nghe theo tiếng lòng mình.
Bọn họ đều không thể làm tổn thương một người.
Người đó tên là Lâm Nghiệt.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Hình Tố không ngờ Lâm Nghiệt sẽ có mặt ở hiện trường vụ khủng bố. Khi biết tin, cô gần như sợ bản thân không thể thấy mặt trời ngày mai nữa, nên đành phải cố nén sự mệt mỏi để đuổi theo cánh chim hoàng hôn. Tóc của cô bay trong gió, cổ họng cô phát ra tiếng gầm rất khẽ, giống hệt như một con dã thú.
Không ai biết cô đã chạy trên con đường này bao lâu, chính cô cũng hận tại sao mình không có tám cái chân mà lại có tận hai chặng đường.
Sau vụ khủng bố mọi con đường đều bị phong tỏa không cho xe vào, cô chỉ có thể dựa vào hai cái đùi. Chạy dọc theo con đường này cô nghe thấy tiếng còi xe và tiếng la hét của người dân thét lên, cô cố gắng lắng nghe thêm nhiều tiếng động hơn nữa, cô nhất định phải nghe thêm thật nhiều âm thanh để cô không có thời gian suy nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra với Lâm Nghiệt.
Cô không hiểu sao mọi chuyện có thể trở nên khó khăn như vậy?
Sau bao năm gặp may mắn mà cô vẫn chưa thể thoát khỏi lời nguyền “kiếp trước tạo nghiệp” sao? Nhưng vì sao quả báo lại rơi xuống đầu Lâm Nghiệt chứ?
Tại sao phải là Lâm Nghiệt?
Cô đang chạy miệt mài thì bất ngờ đụng phải một cánh cửa xe ô tô đột ngột mở ra rồi ngã xuống đất, khóe mắt cô bị xước, mũi cũng chảy máu nhưng cô chẳng quan tâm, tiếp tục đứng lên chạy, mặc kệ chủ xe đứng đằng sau gọi cô đi bệnh viện kiểm tra xem thế nào.
Đến hiện trường vụ khủng bố, khói bụi mịt mù và đám đông bị ngăn cách bởi dây phong tỏa hiện trường, cảnh sát và nhân viên y tế bên trong vội vàng đi qua dải dây phân cách, các cáng cứu thương đưa từng người ở trong ra ngoài, tất cả những người được khiêng ra cơ thể đều khó nhận dạng vì trúng đạn.
Hình Tố đứng ở bên ngoài tuyến cảnh giới nên không thể thấy rõ, cô phớt lờ sự ngăn cản của cảnh sát và xông vào bên trong, sức cô lớn đến nỗi mấy người đàn ông đều không thể cản được cô.
Cảnh sát lớn tiếng quát nạt, khuôn mặt bọn họ vô cùng dữ tợn nhưng trước mắt cô những hành động của họ chỉ như thước phim quay chậm, mắt cô nhòe đi, cô liếc nhìn đám đông, khuôn mặt của bọn họ trông càng đáng sợ hơn. Dường như cô đang chìm vào ảo giác nhưng cô vẫn có thể nhận ra súng, cô nhìn thấy có cảnh sát giơ súng lên chĩa vào cô.
Cô không thể dừng lại được, Lâm Nghiệt của cô còn ở bên trong, cô mà phải sợ bọn họ bắn chết cô sao? Cô cũng có súng, cô rút súng ra.
Sau đó cô thấy sự sợ hãi xuất hiện trên gương mặt của mọi người, cô cảm thấy cái mà bọn họ sợ không thể tin được, bọn họ nghĩ cô không biết dùng súng sao? Cô mà không biết dùng súng ư? Cô là người sản xuất súng đấy, sao cô có thể không biết cách dùng?
Cô đã sẵn sàng thể hiện cho bọn họ thấy, cô muốn để cho bọn họ biết cô sẽ sử dụng súng, hơn nữa không một ai có thể ngăn cản được cô.
Trong khi chuyện này đang bị ngăn cản phát sóng trực tiếp, đột nhiên một giọng nói kéo cô trở lại bình thường.
Hình Tố xoay người, nhìn thấy Lâm Nghiệt đang đứng ở cáng cứu thương bên cạnh, cô đi về phía anh, đầu tiên là đi sau đó thì vội vàng chạy tới.
Lâm Nghiệt cứ nghĩ anh sẽ được cô ôm một cái thật chặt, kết quả khi cô đến nơi lại cho anh một cái tát.
Hình Tố đi cà nhắc lao lên nắm lấy cổ áo anh: “Anh không muốn sống nữa à! Mẹ nó, mò mẫm chạy tới đây làm cái gì!?”
Cánh tay của Lâm Nghiệt bị thương nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến nụ cười trên mặt và hành động ôm Hình Tố vào trong lòng của anh.
Hình Tố không cho anh ôm, cô vùng vẫy đẩy anh ra, thấy người anh đứng không vững lại sốt ruột tới đỡ.
Lâm Nghiệt thuận thế ôm cô, cái cằm đặt lên bả vai của: “Mặt mũi tái mét thế này có phải em yêu anh muốn chết rồi không? Hình Tố.”
Đúng vậy, Hình Tố chịu không nổi nữa, cô quay người ôm lấy anh: “Anh làm em sợ chết khiếp…”
Lâm Nghiệt nhỏ giọng cười khẽ bên tai cô: “Bọn họ bắt nạt em sao?”
Không đợi Hình Tố trả lời, anh nói tiếp: “Anh tới đón em về nhà.”
May mắn của Hình Tố không nhiều, không biết cả đời này của cô có được bao nhiêu may mắn nhưng nếu như để gặp được Lâm Nghiệt mà phải trao đi nhiều hơn nữa thì cô có thể dùng cả những vật khác thế chấp để đổi lấy cả đời này được ở bên anh không?
Cô có tiền, nếu thật sự không đổi lấy được đời này thì còn kiếp sau, kiếp này sang kiếp khác cô cũng có thể lấy ra đổi.
Mọi người xung quanh lớn tiếng kêu la, cô ép bản thân bỏ ngoài tai những âm thanh ấy, kể cả khi cảnh sát lớn tiếng quát nạt họ, thậm chí còn động tay động chân muốn tách hai người ra, muốn bắt cô đi… cũng không thể ảnh hưởng đến việc cô nép trong lòng Lâm Nghiệt.
Anh nói không sai, cô yêu anh chết đi được.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Bởi vì máy móc không bị phát nổ nên không có người tử vong, chỉ có hơn mười người bị thương nặng, hơn hai mươi người bị thương nhẹ. Một người tử vong duy nhất là Uông Minh Nguyệt, chết vì bị súng bắn, thiệt mạng ngay tại chỗ.
Uông Quốc Huy mất tích, Hình Tố, Lâm Nghiệt bởi vì làm nhiễu loạn đến cảnh sát đang chấp hành công vụ nên bị phạt tiền.
Các nhà phân tích nước Anh lại lên tiếng khẳng định rằng vụ khủng bố tập kích này là kiệt tác của Tây Bắc, họ muốn khiến Tây Bắc phải chết mà không có đối chứng. Nước Anh trắng trợn tuyên bố suy đoán này, người dân theo sát tình hình chung rồi đưa ra nhiều lập luận khác nhau để chứng minh cho suy đoán đó. Nước Anh và các nước đối tác khác muốn nhân cơ hội này áp đặt thuế quan bổ sung đối với các sản phẩm công nghiệp của Trung Quốc, chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động giao lưu kinh doanh quốc tế của Tây Bắc. Đây chính là cái mà nước Anh muốn thấy, cũng chính bọn họ đã âm thầm thúc đẩy chuyện này.
Lúc trước Hình Tố không trực tiếp đưa ra chứng cứ là bởi cô phải cân nhắc một số vấn đề chính trị, trong trường hợp nước Anh không làm rõ hoặc áp dụng các biện pháp áp đặt thuế quan đối với Trung Quốc cô sẽ phải dùng chiến thuật đi đường vòng, vì vậy cô mới đi tìm Uông Minh Nguyệt.
Giống như một cuộc khảo nghiệm, xét theo lập trường chính trị của Trung Quốc “nước sông không phạm nước giếng” thì hành vi của Hình Tố chẳng có gì đáng quan ngại.
Bây giờ Uông Minh Nguyệt đã chết, bên phía nước Anh cũng đã làm rõ cái chết của cô ta là một vụ dàn dựng, Hình Tố trực tiếp đem số liệu xuất nhập kho của Tây Bắc, các bản ghi âm trò chuyện, bản ghi gọi video mà Uông Minh Nguyệt bị người trung gian lừa gạt,… trình lên rồi đi thu thập lời khai để chứng minh sự trong sạch của mình.
Chỉ cần có thể chứng minh vũ khí mà Uông Minh Nguyệt sử dụng không phải của công ty vũ khí Tây Bắc thì vụ khủng bố và giết người diệt khẩu kia sẽ không dính dáng tới Tây Bắc.
Không ngờ được những chứng cứ này không được chấp nhận.
Cuối cùng, Bộ Ngoại giao Trung Quốc đã đưa ra thông báo yêu cầu phía nước Anh dỡ bỏ các biện pháp trừng phạt thương mại đối với Trung Quốc với lý do các bằng chứng mà công ty Tây Bắc đưa ra đã đủ để chứng minh họ không đụng chạm đến luật pháp và quy định của nước Anh. Âm mưu chĩa mũi nhọn vào Tây Bắc cũng dần dần đi vào ngõ cụt.
Lần này Bộ Ngoại giao Trung Quốc không ngờ được rằng Hình Tố đã chuẩn bị đầy đủ chứng cứ như vậy, như thể cô đã sớm đoán trước được ngày hôm nay.
Mà Hình Tố là người không được giáo dục, không có nhà nước hỗ trợ, không có hậu thuẫn mạnh mẽ sau lưng, đen hay trắng đều nằm trong tay người khác.
Bởi vì vũ khí mà Uông Minh Nguyệt dùng để giết người trong cuộc biểu tình không đến từ Tây Bắc mà cụ thể nó đến từ đâu thì tên môi giới kia cũng tỏ vẻ là mình không biết, nước Anh không moi được thông tin có giá trị nào trên người anh ta, cuối cùng anh ta bị phán tội bao che và bị đưa về nước để chấp hành án phạt tù.
Về vụ khủng bố tập kích, bởi vì hiện trường không lưu lại chứng cứ cho nên nó cũng giống như những lần nội loạn trước kia của nước Anh, không giải quyết được gì.
Lâm Hữu Đình đã lợi dụng loạn trong giặc ngoài của nước Anh và những thiệt hại nghiêm trọng trong cuộc chiến thương mại với Trung Quốc để chiếm chút lợi ích và không bị truy cứu, có điều ông ta sẽ phải kí thêm một vài hợp đồng nhượng bộ nhưng chúng cũng đều nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Tất nhiên đó đều là những chuyện sau này.
Sau khi Hình Tố và Lâm Nghiệt bị cảnh sát nước Anh cảnh sát phạt tiền, hai người trở về nước, sau khi xuống máy bay thì đi thẳng tới bệnh viện. Cánh tay bị thương của Lâm Nghiệt cần được thay băng.
Bà ngoại vội vàng chạy tới bệnh viện, vừa thấy Hình Tố đứng bên ngoài phòng phẫu thuật bà đã không nói lời nào tiến lên tát cô hai cái, Đàm Tiếu nóng nảy: “Ôi, cái bà lão nóng tính này…”
Hình Tố ngăn cô ấy lại, không cho cô ấy xen vào.
Bà ngoại tát cô hai cái xong cũng không nói câu nào, đưa bình giữ nhiệt trong tay cho cô.
Hình Tố không nhận.
Bà ngoại liền ném vào người cô: “Sủi cảo, vừa nấu đấy.”
Hình Tố cúi đầu liếc mắt nhìn hộp giữ ấm trong lòng, lại ngẩng đầu nhìn bà ngoại, bà đưa cho cô một cái thìa: “Tranh thủ ăn lúc còn nóng đi.”
Bà không nói thêm câu nào nữa, nhưng Hình Tố đã hiểu, tát cô hai cái là trách cô, trách cô khiến Lâm Nghiệt rơi vào nguy hiểm, còn chén sủi cảo này là tiếp nhận cô. Có lẽ bởi vì cô là người mà Lâm Nghiệt đã dùng cả sinh mạng chọn, dù bà không muốn tiếp nhận cũng phải tiếp nhận, giờ đây thứ bà chấp nhận là lựa chọn của Lâm Nghiệt.
Cái thứ nhất là thỏa hiệp, thứ hai là tôn trọng.
Hình Tố tin rằng người có thể dạy dỗ Lâm Nghiệt nên người, đối với sự lựa chọn của anh là đón nhận.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Chương 75:
Hình Tố đưa Lâm Nghiệt về nước an toàn rồi trở lại nước Anh, lúc này là thời điểm dầu sôi lửa bỏng, dù cô lo lắng cho Lâm Nghiệt như thế nào thì cũng phải nhớ kỹ nhiệm vụ của mình, nhưng lần này cô không dám không báo tin bình an cho anh nữa.
Cánh tay của Lâm Nghiệt bị thương không nặng lắm, vào khoảng thời gian đó, bà ngoại gọi anh đến, đưa cho anh chiếc mặt nạ mà bà đã nhặt được từ chỗ Lâm Hựu Đình.
Anh không nhận: “Cái gì vậy ạ?”
Giọng bà ngoại không còn mạnh mẽ như mọi khi, dù sao bà cũng đã già rồi: “Đây là đồ của ba cháu.”
Lâm Nghiệt không nói gì.
Bà ngoại nói thêm: “Ba cháu tên là Lâm Hựu Đình. Nó đưa mẹ cháu đi, nhưng không bảo vệ được con bé. Sau đó, mẹ cháu vì tự vệ quá mức mà lỡ tay giết người. Ba cháu thay mẹ cháu ngồi tù mấy năm. Nó làm như vậy không chỉ vì yêu mẹ cháu, mà còn vì lúc đó mẹ cháu đã mang thai cháu.”
Lâm Nghiệt yên lặng lắng nghe, không có bất kỳ phản ứng nào.
Bà ngoại đặt chiếc mặt nạ vào tay anh, rồi nói: “Lúc ba cháu mới vào tù, mẹ cháu đã bị người khác cưỡng đoạt đi mất. Con bé sinh cháu xong thì bị mắc chứng trầm cảm sau khi sinh, lao vào đường ray tự tử. Về phần ba cháu, sau khi ra tù thì trở thành ông chủ lớn.”
Bà ngoại không nói chi tiết, Lâm Nghiệt cũng không có biểu hiện như là muốn biết. Bà ngoại cũng không biết trong lòng anh nghĩ cái gì, muốn nghe tâm tư của anh, nhưng chỉ là nhạn nhạt hỏi: “Trưa nay cháu muốn ăn gì nào?”
Với thái độ của anh, bà ngoại không biết là nên vui hay buồn nữa: “Cháu không có gì muốn hỏi bà về ba mẹ cháu sao?”
Giọng điệu Lâm Nghiệt có phần lý do đương nhiên là thế: “Không phải đã nói hết rồi sao ạ?”
Bà ngoại không tiếp tục nói nữa, có lẽ Lâm Nghiệt nói đúng, nếu ngay từ đầu họ đã không tham gia vào cuộc sống của anh, thì lý do vì sao không tham gia vào cuộc sống của anh cũng không còn là vấn đề quan trọng nữa rồi.
Từ nay về sau chủ đề về ba mẹ của Lâm Nghiệt không bao giờ được nhắc đến nữa.
Lý do khiến Lâm Nghiệt không hứng thú với câu chuyện giữa họ không chỉ vì xa lạ không quen, mà còn bởi vì lúc ở Anh, anh đã biết điều đó từ Uông Quốc Huy.
Anh đã sớm biết mình không có quan hệ gì với Uông Quốc Huy. Đây có lẽ là một loại thần giao cách cảm giữa hai cha con mà anh và Uông Quốc Huy không hề có, nét mặt họ cũng không có điểm nào giống nhau, ở đâu ra hai từ cha con?
Lâm Nghiệt luôn cho rằng anh không để bụng đến việc ba mẹ bỏ rơi mình, nhưng trong rất nhiều trường hợp, bản năng trong tiềm thức của anh đã lật đổ ám thị này.
Tỷ như lúc sinh tử anh vẫn là uy hiếp Uông Quốc Huy nói cho anh sự tình năm đó, anh vẫn là muốn biết.
Sau khi nghe phiên bản của bà ngoại, anh phát hiện Uông Quốc Huy đã che giấu chuyện ông ta cưỡng đoạt mẹ mình, có thể còn có những hành vi đáng khinh bỉ hơn nữa, nhưng không sao cả, ông ta cũng chẳng còn bao nhiêu ngày để sống, mảnh đạn đi vào nội tạng của ông ta đã là chuyện của mấy ngày nay rồi.
Lâm Nghiệt vẫn nhớ đến lúc ấy, có một khẩu súng vụt qua mình và găm thẳng vào cha con họ, khi đó anh mới biết tất cả chỉ là một âm mưu, và Hình Tố cũng nằm trong kế hoạch của kẻ đứng sau. Mà người này chính là Lâm Hựu Đình.
Liệu Lâm Hựu Đình có tùy tiện tìm thấy hai người, đánh đổi mạng sống của họ để kết thúc sự nghiệp của Hình Tố?
Có lẽ sẽ, nhưng nó hơi tốn kém và hơi lãng phí. Làm sao một doanh nhân có thể lãng phí như vậy? Vì vậy khả năng cao là ông ta có thù oán với hai người này, và người duy nhất có thể liên kết họ chính là Thi Kỳ.
Vốn dĩ sau khi Uông Minh Nguyệt chết là đến lượt Uông Quốc Huy, nhưng cảnh sát đến quá nhanh, những kẻ khủng bố đã để ông ta thoát đi.
Nếu lúc đó Uông Quốc Huy được kịp thời chạy chữa, tính mạng ông ta có thể được cứu sống. nhưng sau khi Lâm Nghiệt làm rõ suy luận của toàn bộ sự việc, anh đã không nói với ông ta rằng mảnh đạn đâm vào ngực ông ta giống như nước ấm nấu ếch, điều đó sẽ làm cho ông ta chết dần chết mòn trong đau đớn.
Có lẽ trong xương cốt anh có một ít tà ác, có thể là do mối quan hệ huyết thống của anh với Lâm Hựu Đình và Thi Kỳ, đây một lĩnh vực mà khoa học không giải thích được. Mà cho dù là vì cái gì đi nữa, ông ta chết là cái chắc, không cứu được nữa rồi.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
*
Tới ngày giỗ của Thi Kỳ, Lâm Nghiệt đến nghĩa trang công cộng.
Anh đứng trước mộ bà rất lâu, không có gì để nói, nhưng lần này anh đến là có đồ muốn trả lại cho bà: chính là chiếc mặt nạ.
Mặt trong của chiếc mặt nạ có một dòng chữ nhỏ, là Thi Kỳ cho Lâm Hựu Đình, bà ngoại mang nó không thích hợp, anh thì không tìm được Lâm Hựu Đình, cũng không muốn tìm. Vì vậy anh đã mang theo nó đến cho người mà ông ta yêu thương nhất.
Logic này không bao giờ có thể sai.
Bỏ mặt nạ xuống, anh đột nhiên nhìn về phía xa, nơi mà trời và đất kết nối với nhau, có một ảo giác rằng sự sống và cái chết có thể tồn tại cùng một lúc. Gió thổi bay những chiếc lá trước bia mộ, anh thu mắt lại, nói một câu duy nhất: “Mẹ thắng rồi, cả đời này ông ta chỉ yêu mình mẹ.”
Nói xong anh xoay người rời đi.
Đi ra khỏi nghĩa trang liền thấy có một chiếc ô tô đi vào, Lâm Nghiệt và Lâm Hựu Đình ngồi trên xe không để ý đến nhau, cũng không quay đầu nhìn lại, giống như đang biểu thị rõ ràng đây là vị trí trong cuộc đời của nhau – rõ ràng là họ là máu mủ thân nhất nhưng lại là hai đường thẳng song song, sẽ không bao giờ có ngày chúng giao nhau.
Khi Lâm Hựu Đình nhìn thấy chiếc mặt nạ, ông ta vô thức quay đầu tìm người, nhưng khi suy nghĩ lại thì ông ta đã từ bỏ ý định.
Tìm cái gì đây?
Không cần thiết tìm nữa.
Cũng không phải mỗi lần quen biết nhau đều có giá trị.
Rất nhiều năm sau, Lâm Hựu Đình qua đời ở nước ngoài, tài sản trước khi chết đều thuộc về nhà nước, cuộc đời của ông được người xung quanh viết thành tiểu sử, bán chạy suốt một đoạn thời gian dài. Khi còn trẻ ông ta lăn lộn trong giới xã hội đen, ngồi tù thay vợ, lúc trung niên thì làm chuyện phi pháp, không ngừng giao dịch với các tổ chức khủng bố, giết người, giá họa, còn gây nên chiến tranh thương mại giữa hai nước Trung- Anh. Nhưng dường như ông ta cũng đóng góp cho đất nước rất nhiều, điều này gây ra một số thảo luận và suy nghĩ, người như vậy ưu khuyết điểm có thể bù trừ lẫn nhau sao?
Các nhân vật có thẩm quyền trong giới chính trị và giới luật pháp đã phân tích nhiều câu trả lời dựa trên luật hình sự của năm, mỗi loại đều kết án ông ta tội tử hình.
Nhiều người đã phân tích, mục đích của tiểu sử này là gì? Là sở thích của Lâm Hựu Đình sao? Ông ta muốn khoe khoang cuộc sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật của ông ta? Đánh lừa một số thanh niên có thể biết pháp phạm pháp, miễn là đủ thông minh để thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật?
Các cuộc thảo luận theo hướng này càng gây ra một sự náo động lớn, cho đến khi tác giả của cuốn sách này- người luôn theo sát chặt chẽ cuộc đời của Lâm Hựu Đình xuất hiện trước công chúng. Anh ta nói với họ rằng không có ai là Lâm Hựu Đình, vì vậy sẽ không có ai thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật như ông ta. Càng không có người bởi vì một cuốn tiểu sử vẫn chưa được xác định rõ ràng, sử dụng quá nhiều tính từ gây hiểu lầm cho người khác mà học xấu theo nó.
Anh ta cho rằng ý định ban đầu của mình là để cảnh báo người đời, nhưng rõ ràng có ai đó đang dẫn dắt sự chú ý của công chúng theo một hướng sai lệch.
Điều đáng nói là vấn đề này và sự nổi tiếng của cuốn sách này nhanh chóng bị thay thế bởi những thứ khác, không còn ai quan tâm mặt tiêu cực của tiểu sử Lâm Hựu Đình có phải nên liệt vào mục lục sách cấm hay không.
Lại sau nhiều năm nữa, cuốn sách này đã được các đạo diễn của thời đại mới dựng thành phim, làm cho một ít diễn viên thành tựu.
Tiếp theo là cải biên, giá trị lịch sử của Lâm Hựu Đình không ngừng được cải tạo …
Thật thú vị.
Nó cũng khá thực tế.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
*
Vào tháng cuối năm, Lâm Nghiệt chỉ gặp được Hình Tố ba lần, hai người cứ như là yêu đương vụng trộm không bằng, cô về rồi lại đi tiếp. Cũng không có cách nào, trận mua bán này cò cưa như vậy, mặc dù cô không phải là diễn viên chính ký tên trong văn kiện, nhưng cô cũng có thể dẫn đầu danh hiệu với vai trò quan trọng.
Tất cả mọi người trong trường đều biết bạn gái của Lâm Nghiệt là Hình Tố, cũng biết rằng cô đang sứt đầu mẻ trán trên chiến trường quốc tế, cho nên đối với anh đều dâng lên sự kính trọng.
Nhưng gần đây trạng thái của Lâm Nghiệt không ổn lắm, nghe người trong kí túc xá nói tâm trạng của anh có vẻ không tốt, cũng không có liên lạc với Hình Tố, không biết có phải đã chia tay hay không.
Khi cuộc thảo luận trong trường về chuyện chia tay của Lâm Nghiệt trở nên sôi nổi, những cô gái trước đây có ý thức rút lui vì sự xuất sắc của Hình Tố bắt đầu có dấu hiệu quay lại, liên tiếp gây nên chuyện vô tình gặp gỡ, tiếp tục tặng đồ cho anh, làm đồ ngọt, xin chỉ bảo các thứ.
Dường như Lâm Nghiệt-người đã ở cùng với Hình Tố khiến họ càng muốn chinh phục hơn. Lần này bọn họ tấn công, khí thế có chút hung hăng hơn trước kia nhiều.
Ngụy Tội cũng tò mò: “Cậu sao thế? Gần đây không đúng lắm.”
Lâm Nghiệt không trả lời, nằm trên giường giả chết.
Lầu bên cạnh có một cô gái từng tham gia chương trình “Nữ sinh tri thức”, trong chương trình cô ta đã nhiều lần công khai khen ngợi Lâm Nghiệt nhưng mỗi khi khách mời trêu chọc cô ta có phải thích anh rồi không, cô ta lại mỉm cười phủ nhận, bày tỏ chẳng qua là sự tán thưởng mà thôi.
Mỗi một tập chương trình, Ngụy Tội đều theo dõi. Trong tập này cô gái đó cũng không ngoại lệ, vẫn nhắc đến Lâm Nghiệt, còn cảm ơn anh đã cho cô ta ý tưởng để giải quyết vấn đề.
Ngụy Tội nhướng mày, chép miệng: “Chuyện xảy ra khi nào thế? Cậu không thích ngự tỷ (*) nữa hả? Đổi thành loại thanh niên có học thức này à?”
(*) Ngự tỷ: chỉ những người phụ nữ hoàn hảo trong lòng các chàng trai, giống như “Soái ca” trong tâm trí các chị em vậy.
Lâm Nghiệt mở mắt: “Chó má.”
Ngụy Tội cầm laptop đi tới, chỉ vào một điểm: “Cậu nhìn sợi dây chuyền trên cổ cô gái kia xem, có giống với cái cậu mua cho chị ấy không? Lúc đó cậu mua hai sợi à?”
Lâm Nghiệt trước đây chưa từng xem qua, Ngụy Tội nói anh mới nhìn kỹ, quả thật có chút giống.
Ngụy Tội còn nhớ rõ là đầu tháng, lần đầu tiên Lâm Nghiệt tham gia sự kiện mở rộng, anh giành được vị trí quán quân, kiếm được tiền thưởng, sau đó anh dùng số tiền đó đi mua sợi dây chuyền này cho Hình Tố, mất hết mấy vạn chứ ít gì.
Với Hình Tố đó có thể là một số tiền nhỏ nhưng với những học sinh nghèo như họ thì mấy vạn là một số tiền rất lớn.
Lâm Nghiệt tặng xong cũng không có kể lại, Ngụy Tội hỏi mấy lần anh cũng không trả lời, vì vậy anh ấy cũng không hỏi nữa.
Ngoại trừ xác nhận, Lâm Nghiệt đối với sợi dây chuyền cũng không có phản ứng nào khác. Xong việc anh tiếp tục nằm trên giường. Ngụy Tội ở bên cạnh lo lắng suy nghĩ, cũng không có làm phiền anh nữa.
Buổi chiều Lâm Nghiệt gọi điện cho Hình Tố, Hình Tố gác máy, rồi gửi vội cho anh một tin nhắn.
Anh trùm chăn ngủ đến hai giờ đêm, sau đó anh dậy ra ban công hút nửa bao thuốc rồi quay lại giường, không ngủ được nữa.
Lật đi lật lại hơn nửa tiếng đồng hồ, anh vẫn là lấy điện thoại ra, bấm vào công cụ tìm kiếm, gõ một dòng:
“Làm sao có thể ngăn cản bạn gái mặc đồ hở hang?”
Sau khi anh mua sợi dây chuyền cho Hình Tố, ngày nào cô cũng mặc váy trễ ngực, mấy bức ảnh xuất hiện trên bản tin đều mơ hồ còn thấy được cả khe rãnh. Anh thật sự rất phiền nhưng lại không thể nói, chỉ cần anh mở miệng cô sẽ phản bác lại anh bằng câu “Em muốn người khác nhìn thấy sợi dây chuyền mà anh mua cho em.”
Hoàn toàn là tự bê đá đập chân mình.
Mấy sợi dây chuyền chết tiệt, lúc mua người bán cũng đâu có nói là phải thường xuyên mặc trang phục trễ ngực đâu! Mẹ nó, căn bản là lừa gạt anh đây mà.
Anh chính là vì chuyện này mà phiền muộn mấy ngày nay, cơm không muốn ăn, trà không muốn uống.
Trường học của Lâm Nghiệt có một góc được phép lập quầy hàng, có học sinh ở đó bán rất nhiều hàng hóa, phần lớn là tác phẩm của những người đam mê thủ công, hoặc là sách sưu tầm, cũng có sách do họ tự viết, mỹ phẩm hay túi hàng hiệu cũng đều có luôn.
Ngụy Tội bán đề thi lên thạc sĩ, do chính anh ấy biên soạn ra.
Đây là sự khác biệt, một số người vừa mới lên đại học năm nhất đã bắt đầu viết đề thi, còn được giáo viên tán thành ra đề, dùng nó để kiếm tiền sinh hoạt phí. Một số người thì bài chuyên ngành không được đạt tiêu chuẩn.
Ngụy Tội in hơn sáu mươi bộ, bán được nửa chừng thì đau bụng, khóc lóc kêu cha gọi mẹ thỉnh cầu Lâm Nghiệt hồi lâu, cuối cùng anh ấy cũng thành công gọi được anh đến trông chừng giúp quầy hàng.
Cô gái nhiều lần công khai bày tỏ sự cảm kích của mình đối với Lâm Nghiệt vừa khéo đi ngang qua đây. Cô ta thấy Lâm Nghiệt, một nhân vật được yêu thích như vậy xuất hiện bèn dừng lại trước gian hàng của anh, cầm một quyển đề mục lên, nói: “Đề thi của Ngụy Tội quả thực đáng để mua.”
Lâm Nghiệt mặc kệ cô ta, dù sao giá tiền đều có ghi rõ ràng, muốn mua thì quét mã rồi lấy đi thôi.
Cô gái kia còn muốn nói với anh chút chuyện, cô ta cho rằng cô ta đã khen ngợi anh lâu như vậy, ít nhất anh cũng sẽ có chút ấn tượng về cô ta chứ? Ngay khi cô ta định tiến lại gần anh, một bàn tay duỗi ra chặn trước giữa cô ta và ngực Lâm Nghiệt.
Cả hai cùng lúc nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hình Tố.
Lâm Nghiệt vừa có chút kinh ngạc, sao cô trở lại rồi? Anh vừa ngạc nhiên mừng rỡ tới mức quên cả nói chuyện.
Hình Tố phớt lờ cô gái kia, nhìn về phía Lâm Nghiệt: “Em đến ký túc xá tìm anh, bạn học anh bảo anh đang ở đây.”
Lâm Nghiệt hỏi cô: “Tại sao em không nói với anh là em trở về?”
Hình Tố hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sợi dây chuyền mà sáng nay anh tặng cho em suýt bị lấy trộm. Em rất tức giận đối với hành vi của tên đó. Anh biết tính em rồi đấy, kẻ nào dám cướp đồ của em, em chặt tay kẻ đó.”
Vẻ mặt cô gái bên cạnh xấu hổ, tay cô ta đè lên sợi dây chuyền đang đeo trên cổ tương tự như của Hình Tố, sau đó chuồn đi mất.
Phiền muộn nhiều ngày của Lâm Nghiệt trôi sạch, anh mặc kệ những người khác, đưa tay vòng lấy eo cô, ôm cô vào trong lòng: “Bình dấm này chua thật đấy.”
Hình Tố đẩy anh ra: “Sợi dây chuyền của cô ta giống của em.”
Lâm Nghiệt mới nhận ra là Hình Tố đến để hỏi tội: “Anh không có mua nó.”
“Chuyện cô ta khen ngợi anh trong chương trình cũng không liên quan?”
“Chuyện này liên quan gì đến anh? Ai khen anh, anh đều phải quản à?”
“Anh đây là trả treo với em đúng không?”
Lâm Nghiệt cũng tính sổ với cô: “Vậy anh không cho em mặc đồ hở hang, em không những thường xuyên mặc, còn mỗi ngày ở trên tin tức kích thích anh, sao em không nói? Hình Tố, em nói lý lẽ xem. Tiền thưởng chỉ có năm vạn, anh có thể mua hai sợi dây chuyền không?”
Hình Tố không nói gì.
Lâm Nghiệt cũng không hỏi ai đã nói với cô, anh định cùng cô mỗi bên lùi một bước, kết quả Hình Tố đã thừa nhận sai lầm của mình trước: “Được rồi, đó là vấn đề của em.”
Ai mà không thích một người chị gái có chừng mực, biết tiến biết lùi chứ? Cô quá hiểu chuyện, tính tình ầm ĩ nhỏ nhen cũng có thể khiến người ta yên ổn, trái tim Lâm Nghiệt như tan chảy, anh ôm lấy cô: “Vậy về sau em còn mặc đồ trễ ngực không?”
“Anh không muốn mọi người nhìn thấy sợi dây chuyền mà anh mua cho em à?”
“Không muốn.”
“Em muốn.”
“Vậy được, em mặc bộ nào anh xé bộ đó.”
“Em mua lại.”
“Em mua bao nhiêu, anh xé bấy nhiêu.”
“…”
“…”
Không biết cá nhân họ có nghĩ rằng họ ngây thơ không, dù sao người bên ngoài cho rằng họ không trưởng thành cho lắm, họ hoàn toàn khác với hình ảnh thường xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhưng chính điều này đã chứng minh đầy đủ họ yêu nhau đến nhường nào.
Tình yêu chính là sẽ khiến con người ta trở nên ngốc nghếch.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Hình Tố không nói với Lâm Nghiệt về việc liên quan đến Lâm Hựu Đình là đối thủ cạnh tranh của cô, bao gồm cả việc cô vì Lâm Nghiệt mà thả cho Lâm Hựu Đình một con đường sống, Lâm Nghiệt cũng không nói với Hình Tố chuyện về ba mẹ của anh.
Họ đều ngầm tập trung sự chú ý vào người trước mặt.
Một lần chia cách này thực sự quá lâu.
Họ còn ngại không đủ, vậy muốn hỏi họ bao nhiêu mới coi là đủ?
Không đủ.
Không bao giờ đủ.
Cuộc đời Hình Tố bị người ta đánh giá quá nhiều, bọn họ là người ngoài cuộc, đã quyết định thời điểm nổi bật và đỉnh cao của cuộc đời cô. Nhưng trên thực tế, chỉ đến khi cô gặp Lâm Nghiệt, thích Lâm Nghiệt và yêu Lâm Nghiệt, ba thời điểm này mới là điểm cao trào của cuộc đời cô.
Truyện được edit và đăng tải tại daovien.vn
-HOÀN CHÍNH VĂN-
Lời của tác giả:
Tôi đã viết xong 30. Cuốn sách này không giống như Dương Xuân, Phong Nguyệt, có một đầu mối chính, kể một câu chuyện. Cuốn sách này khá rời rạc, nhưng đọc kỹ sẽ có thể thấy những gì tôi viết.
Tôi viết hai hướng, cuối cùng gộp lại thành một.
Một là cuộc sống của một học sinh trung học lấy Lâm Nghiệt làm trung tâm, một là thế giới người lớn tập trung vào Hình Tố, người luôn theo cái lợi tránh cái hại. Tôi viết về tác động của gia đình và môi trường ảnh hưởng lên con người của họ, cách mà những người này hòa hợp với mọi người, nảy sinh phản ứng hóa học gì, bao gồm cả những phán đoán và lựa chọn của họ trong một số việc, liệu con đường tương lai của họ có đầy rẫy những chông gai hay không.
Cuối cùng, Lâm Hựu Đình mang hai người vốn dĩ không cùng chung một thế giới là Lâm Nghiệt và Hình Tố trói chặt với nhau, chính là để bày tỏ sự cố chấp của tôi đối với những chuyện không thể nào.
Tôi vẫn rất hài lòng với cuốn này.
Hẹn gặp lại các bạn vào cuốn sách tiếp theo.