Tam Nhặt - Chương 71 - 72
Chương 71:
Lâm Nghiệt ở lớp cả một ngày, buổi tối anh vừa mới về tới ký túc xá đã bị Ngụy Tội nhảy dựng lên bá vào cổ anh: “Mẹ nó! Sếp Lâm chúng ta thật là trâu bò mà.”
Ngoại trừ Ngụy Tội, trong phòng còn có Sử Thông Dịch và 2 người khác, bọn họ ở hai ký túc xá khác nhau, còn chuẩn bị sẵn luôn nồi lẩu, chuẩn bị hóng chuyện của Lâm Nghiệt.
“Bảo sao cậu lại ngứa mắt đám con gái kia. Con mẹ nó, tôi mà có người bạn gái đặc biệt như thế tôi cũng ngứa mắt! Sếp Lâm chúng ta thật phi thường, hội tụ đủ quyền lực, tiền tài, sắc đẹp, mấy hot search đứng đầu đều bùng nổ.”
“Xì! Sớm đã bị xóa từ đời nào rồi, người ta có thân phận gì chứ? Có thể để cho trên mạng bàn luận lung tung à?”
“Xóa rồi à?”
“Ừ, xóa rồi. Hồi sáng trên diễn đàn có người bình luận, chẳng qua là trêu chọc một chút trong vòng bạn bè của mình một câu thì đã bị bên Bộ phận quan hệ công chúng gọi điện thoại đến yêu cầu xóa đi rồi.”
Sử Thông Dịch đang nằm trên giường nghịch điện thoại di động, nhướng mắt: “Cái này chính là nước cờ của quốc gia. Quốc gia phải dùng đến cậu. Đương nhiên phải cho cậu một ít tiện nghi rồi. Thử coi lúc cậu bị đuổi có còn được đãi ngộ như vậy không. Bố tôi từng nói: “Đừng nên làm con chó cho người khác. Những con chó nói chung không có kết cục tốt.” Tất nhiên, tôi chỉ đang bàn luận chứ không phải nói bạn gái sếp Lâm như thế nào. Mọi người vẫn tuyệt vời và mạnh mẽ.”
Sau khi anh ta dứt lời, không ai nói gì cả.
Không biết có phải một trong những bước đi đến tuổi trưởng thành là đối mặt với khía cạnh bẩn thỉu nhất trong bản chất con người chúng ta hay không. Dường như sau khi lên đại học, những người xung quanh chúng ta không còn trong sáng như hồi cấp ba nữa, mỗi người đều có tám phần suy nghĩ đơn độc, bảy phần tính cách, nhưng lại không có một phần nào được người ta yêu thích.
Đương nhiên không có cái gì tuyệt đối, chỉ có thể nói mấy người này không may mắn. Còn có người ngay cả đậu được một trường đại học tốt như vậy, cũng không tránh được “miếng bánh” rớt trúng đầu.
Chỉ số IQ của Ngụy Tội so với hai người kia thì cao hơn, còn chỉ số EQ thì lại trung bình, cậu liếc nhìn Sử Thông Dịch, nói: “Cậu khóc than cái gì?”
Sử Thông Dịch ngồi dậy, nói: “Không phải khóc than, tôi mừng cho sếp Lâm. Chỉ là tôi không biết nên nói thế nào.”
Ngụy Tội không muốn nghe: “Vậy thì đừng nói lung tung.”
Sử Thông Dịch: “Các cậu đừng để ý, tôi chỉ là cảm thán mà nói thôi. Thời đại này mà còn có buôn bán súng ống đạn dược sao? Công ty vũ khí? Chẳng lẽ là người từ giữa thế kỷ trước?”
Ngụy Tội bèn nói: “Cậu lột trần xu thế mưu lợi trong bản chất con người vô cùng sâu sắc, nhưng thật ra lý do là vì sự thật khiến cho cậu ghen tị, cho nên cậu lựa chọn không tin thôi.”
Sử Thông Dịch liếc Ngụy Tội: “Thế cậu hiểu chắc?”
Ngụy Tội bước tới, đứng trước mặt Sử Thông Dịch nói: “Người thích nghi ngờ người khác, phần lớn đều thích nói dối. Anh ta cho rằng mọi người đang làm mọi cách để thêu dệt nên lời nói dối của mình giống như anh ta, vì vậy anh ta sẽ đi theo một hướng giảo hoạt khác để đào bới bằng chứng mà anh ta cho là đủ để chứng minh rằng những người khác đang nói dối.”
Sử Thông Dịch trở mặt: “Như đám người trên mạng thì sao? Không phải cũng ăn nói tùy tiện à?”
Hai người khác thấy vậy cũng tiếp lời hòa giải: “Được rồi, cái lẩu muốn nguội luôn rồi này. Chúng ta vẫn có thể chấp nhận rằng thân phận của những người xung quanh chúng ta rất hiếm. Dù sao thì chẳng phải Chủ tịch nước vẫn luôn tồn tại đó sao? Cho nên cũng không thể nói là giả vì nó ở cách xa chúng ta được.”
Ngụy Tội đồng ý với những lời này: “Đều cùng học ở trường cao nhất nước. Nếu nghi ngờ thực lực của Lâm Nghiệt, chẳng phải là đang đánh giá thấp bản thân sao? Thật nực cười.”
Sử Thông Dịch hừ hai tiếng, nhỏ giọng chửi: “Đồ chó.”
Ngụy Tội vừa lúc đi làm nóng lại nồi lẩu nên không nghe thấy, nhưng mà Lâm Nghiệt vừa gửi tin nhắn Wechat xong thì nghe thấy. Anh đứng dậy đi về phía Sử Thông Dịch, ấn đầu cậu ta xuống bàn, vừa tát vào miệng cậu ta mấy cái vừa nói: “Không cần miệng nữa đúng không?”
Sau gáy Sử Thông Dịch đổ đầy mồ hôi, không dám nói nữa.
Ba người còn ở bên cạnh quan sát, không dám có động tĩnh gì.
Cái miệng của Sử Thông Dịch bị mấy cái tát của Lâm Nghiệt làm cho sưng lên, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Nếu lúc này chỉ có Lâm Nghiệt ở trong ký túc xá, anh ta có thể đánh lại, nhưng còn có những người khác, bọn họ có lẽ chưa chắc sẽ đứng về phía anh ta, cho nên anh ta chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Ngụy Tội nhìn cảnh này, toàn thân đều thoải mái, tuy rằng Lâm Nghiệt không phải là vì anh anh ấy, nhưng là vừa rồi Sử Thông Dịch hoài nghi bạn gái Lâm Nghiệt cho nên anh ấy mới cảm thấy thoải mái. Cái tên Sử Thông Dịch này mở miệng ra là đã thấy ghét rồi, sớm nên bị ăn đòn cho tỉnh người mới phải.
Sau trận ẩu đả đó, Sử Thông Dịch ngoan ngoãn đâu vào đấy, không còn ý kiến ý cò nhiều về chuyện của Lâm Nghiệt nữa.
Một số ít người còn lại cũng từ bỏ những lời bàn tán về bạn gái của Lâm Nghiệt, cũng thôi dùng “sếp Lâm” mang đầy tính châm chọc để xưng hô với anh. Mấy năm đại học, Lâm Nghiệt là người duy nhất trong đám bạn thân của họ không có biệt danh.
Có chuyện Lâm Nghiệt chỉnh Sử Thông Dịch trước đó, bữa ăn lẩu này cũng không còn hứng thú nữa, ăn xong thì ai về chỗ người đó.
Nửa đêm, Lâm Nghiệt ra ban công hút thuốc, trong đầu anh đều là hai chữ “quân cờ” mà Sử Thông Dịch đã nói.
Anh chỉ thấy rằng Hình Tố là Tố tổng, có quyền lực trong tay, nhưng anh không biết liệu cô ấy có bị đối xử bất công hay không, hay nếu những ngày tháng thân thể vẻ vang đã hết, cô chỉ còn lại kết cục bị vứt bỏ sau khi hết giá trị lợi dụng.
Nghĩ đến đây anh cảm thấy mình thật ngốc, đây thật sự là xã hội phong kiến sao? Còn có những chuyện vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván?
Sau khi tự mắng mình, anh đột nhiên dừng lại, bàn tay nâng lên đưa điếu thuốc lên miệng.
Anh thật sự rất yêu Hình Tố.
Dường như từ cái ngày cô đút tay vào đũng quần của anh, cô không thể rời xa anh được nữa, sau lại trồng một cái cây có rễ thật sâu trong lòng anh, cho dù có chặt thân cây cũng không thể ảnh hưởng đến sự kéo dài vô tận của bộ rễ.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Lúc Hình Tố đến Pháp thì mới biết rằng cô gái kia đã bị các quan chức chính phủ chuyển đi, còn chuyển tới đâu thì không biết.
Làm quen, vui vẻ trò chuyện, cuối cùng vẫn là dùng quan hệ của Hình Tố biết được một ít thông tin về cô gái kia: Cô ta tên Uông Minh Nguyệt, hai mươi tuổi, một sinh viên năm cuối từng học ở Ireland, nói cách khác là một gái điếm cao cấp.
Ban ngày cô ta là một cô gái ngoan ngoãn, buổi tối chính là tùy theo từng loại người cao cấp khác nhau, bản thân sẽ tự tạo cho mình những tư thế phóng đãng dâm loạn khác nhau.
Vốn dĩ cô ta chuẩn bị chuyển trường sang Singapore, hiện tại xảy ra chuyện này cô ta không thể sang đó được, nếu giải thích không rõ ràng thì cô ta sẽ không thể đi học được.
Đàm Tiếu nói: “Thế nào? Tra ra được là bị đưa đến đâu không?”
Hình Tố cũng không sốt ruột: “Tối nay Tôn Diệu Vũ qua đây, nghe xem tin tức bên ông ta thế nào đã rồi tính tiếp.”
Về sau sự việc này đều là do Tôn Diệu Vũ liên hệ, nếu ông ta là người bắt đầu, thì kết thúc cũng nên là ông ta, Hình Tố thuận tiện đưa ra ý tưởng, việc này bọn họ cũng không có liên hệ, bèn nhất trí đồng ý.
Đàm Tiếu gật đầu: “Lần này trong lòng tớ cảm thấy có chút hoảng sợ, hi vọng không có chuyện gì.”
Hình Tố nhớ lại lần đầu tiên cô bị khống chế. Đối phương đang cầm một khẩu súng bắn tỉa do cô tự chế tạo, cánh tay vòng qua trước ngực cô, kề sát bên tai của cô làm động tác nhắm, sau đó khi cô không có phòng bị thì bóp cò bắn thủng tấm bia cách họ xa nhất, người đó hỏi cô: “Có sợ chết không? Có biết loại áo giáp chống đạn nếu bắn trúng một viên sẽ thành cái dạng gì không? Có bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó sẽ chết dưới vũ khí do chính mình tạo ra hay không?”
Lúc đó Hình Tố đã rất sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, bây giờ cô đã không thể nhớ chính xác mình đã đứng vững như thế nào. Sau này lại xảy ra thêm vài vụ như thế này nữa. Bởi vì không có sức mạnh nên cũng không sao, lại không có tiền nên cô mới phải gánh chịu thiệt thòi này.
Khi đó cô bán mạng vì Tây Bắc, nếu cô không đổi được bất cứ thứ gì có giá trị, đó chính là chết vô ích, chính là sẽ bị bí mật xử lý.
Về sau cô lập công càng nhiều, tiếng tăm lừng lẫy, cô càng được chú ý, những người đó không dám động vào cô, Tây Bắc cũng được cô bảo vệ.
Vì vậy cho dù bạn ở đâu, nếu bạn không mạnh thì uổng công bạn tham gia cuộc chơi, chỉ có thể bị đánh mà thôi.
Lần này có vẻ dễ dàng xử lý, nhưng dựa vào trực giác luôn luôn chính xác của cô thì không hẳn vậy, vì vậy cô so với mỗi một lần trước đây cẩn trọng 100% hơn bao giờ hết. Cô phải giải quyết hoàn toàn vấn đề này mới được.
Cô phải trở về gặp Lâm Nghiệt.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Hình Tố đi ba ngày, Lâm Nghiệt nhận được một tin nhắn WeChat của cô báo rằng cô đi công tác, sau đó không có tin tức gì nữa.
Anh không muốn ảnh hưởng đến công việc của cô, dù có mở giao diện trò chuyện với cô bao nhiêu lần đi chăng nữa thì anh cũng không gửi cho cô một tin nhắn. Anh vẫn sẽ lo lắng, nhưng lại không còn lo lắng rằng cô sẽ không cần anh nữa.
Buổi trưa Lâm Nghiệt đến nhà ăn,vì đến giờ cơm trưa nên có rất nhiều người, anh chọn một chiếc bàn trong góc, bên cạnh không có người ngồi.
Ăn được nửa bữa, Lý Tứ Bình ngồi xuống đối diện anh.
Lâm Nghiệt vẫn ăn như thường, không ngẩng đầu lên.
Lý Tứ Bình nói với anh: “Cậu có biết bây giờ cậu là một tên đàn ông cặn bã không? Đó là bởi vì cậu đã đăng bức ảnh cậu chụp cùng bạn gái của cậu.”
Lâm Nghiệt không có tâm trạng quan tâm đến mấy trò mèo trong ánh mắt hay trong miệng của cô ta.
Lý Tứ Bình lôi lại đề tài trước đây nói: “Tôi thấy có nhiều người quá dễ dàng phán đoán. Các cô gái đó hư cấu nên một hình tượng Lâm Nghiệt như thế, khi cậu không còn phù hợp với hình tượng đó nữa họ bèn tìm ra lý do để công kích cậu.”
Lâm Nghiệt đã ăn xong, chuẩn bị rời đi.
Lý Tứ Bình nói thêm: “Có mấy cô gái chuẩn bị vài kế hoạch gây nguy hiểm cho cậu đấy. Mặc dù tôi nghĩ đây là một điều ngu ngốc, nhưng đó là sự thật, vì vậy tôi muốn nói với cậu một tiếng, tốt nhất cậu nên chuẩn bị tinh thần.”
Lâm Nghiệt không quan tâm chút nào.
Nhìn thấy Lâm Nghiệt bước đi, Lý Tứ Bình lắc đầu cười. Cô ấy không phải là một người tọc mạch, nhưng nếu đối thủ của cô ấy gặp rắc rối bởi những vấn đề nhỏ nhặt này và không có tinh lực để đối phó với những khiêu chiến của mình, thì cô ấy sẽ cảm thấy mình chiến thắng cũng chẳng có gì là vẻ vang cả.
Sự tồn tại của cô ấy cũng cho thấy rằng không phải tất cả phụ nữ đều xem tình yêu là trên hết, nhìn thấy trai đẹp là đi không nổi. Có điều ngay cả khi cô ấy dồn hết sức khiêu chiến với Lâm Nghiệt, phần thắng cũng không thuộc về cô ấy, cũng sẽ không tự dưng rơi xuống đầu cô ấy.
Nếu Lâm Nghiệt có thể bị ảnh hưởng bởi bất kỳ ai khác ngoài Hình Tố, liệu anh có còn là Lâm Nghiệt không?
Sau này khi Lý Tứ Bình kết hôn và sinh con, cô ấy vẫn coi việc đánh bại Lâm Nghiệt là mục tiêu số một. Chồng cô ấy vừa bất lực vừa cười. Cô ấy như một đứa trẻ khát khao thắng thua, sau khi nhìn thấy kẻ mạnh thì lại biến mình thành con quay không dừng được.
Sự trân trọng thực sự sẽ được người khác nhìn thấy, vì vậy chồng cô ấy cho phép có một Lâm Nghiệt như thế tồn tại trong cuộc đời của Lý Tứ Bình.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Chương 72:
Lúc sau Tôn Diệu Vũ đến gặp Hình Tố, trước tiên ông ta uống vài ngụm nước, rồi sau đó kể cho cô nghe về tình hình.
Hình Tố nghe xong, cô hỏi ông ta một vấn đề trọng điểm: “Ông chắc chắn rằng những vũ khí này là bán dưới danh nghĩa của chúng ta, nhưng lại không phải do chúng ta chế tạo?”
Tôn Diệu Vũ đã kiểm tra, ở Tây Bắc không có linh kiện nào bị mất cả: “ Chắc chắn.”
Hình Tố gật đầu: “Ông dặn dò bên dưới, sắp xếp thống kê dữ liệu nhập kho, lưu lại để sau này có việc dùng đến. Hiện tại không cần lo cho Uông Minh Nguyệt, trước tiên có thể đi tìm người thân của cô ta đã.”
Tôn Diệu Vũ lên tiếng trả lời: “Như vậy không phải chúng ta đang ở thế bị động sao?”
Tình hình hiện tại đối với bọn họ chính là bị động, chuyện này cũng không có cách nào khác, không biết đối phương bước tiếp theo sẽ làm cái gì, rất có thể bị trúng kế của bên kia. Biện pháp đối phó như thế này, Tây Bắc có thể nghĩ ra được thì đám người muốn ngáng chân họ cũng có thể nghĩ ra được.
Hình Tố nói: “Nếu không thì sao, ông có cách nào tốt hơn à?”
Tôn Diệu Vũ không nói nữa, ông ta đã vận dụng tất cả các mối quan hệ của mình, tạm thời cũng không có gì đột phá.
Nước Mỹ đã đơn giản hóa các quy tắc xuất khẩu vũ khí của mình, tránh cho các quốc gia và tổ chức đồng minh dựa vào vũ khí của Nga, lại quên rằng mặc dù vũ khí của Trung Quốc kém hơn họ, nhưng chúng tốt hơn ở chỗ giá thấp hơn, với lại thủ tục mua bán cũng đơn giản hơn. Do đó nó đã trở thành sự lựa chọn đầu tiên của hầu hết các đối tác của họ.
Đồng thời đây cũng là sự lựa chọn hàng đầu cho các tổ chức dân quân và băng nhóm tội phạm khác nhau.
Trước đây Lâm Hựu Đình vẫn luôn muốn kiếm loại tiền đen này . Lần này phía Anh phát hiện ông ta bán vũ khí cho một số tổ chức ở Vương quốc Anh. Ngoài ra trong cuộc diễu hành ở Bắc Ireland, cô gái mang vũ khí Tây Bắc đã giết người, bây giờ mà nói bọn họ đang trong cơn phẫn nộ cũng đều không phải là nói ngoa(*).
(*) Cường điệu, nói quá.
Mặc dù bằng chứng hiện tại là không đủ, người Anh không thể có biện pháp, nhưng họ sẽ không bao giờ tin vào SL hay cái gọi là “vu oan giá họa” kia.
Hiện tại bên Anh vẫn đang trong giai đoạn điều tra, trong trường hợp họ muốn trấn áp ảnh hưởng của Tây Bắc và SL đối với một số nước đang phát triển thì không cần điều tra, trực tiếp giết cô gái kia diệt khẩu rồi giá họa cho Tây Bắc, nói với bên ngoài là Tây Bắc chạy đến giết người diệt khẩu. Chết không đối chứng, Tây Bắc chỉ có thể nhìn bọn họ áp dụng chế tài, lúc đó cần phải đến Bộ ngoại giao điều động mới cứu được một mạng của Tây Bắc.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Khi Hình Tố mới đến cô cũng không quá lo lắng, chủ yếu là lúc đó cô không có manh mối, sau khi gặp Tôn Diệu Vũ, cô đột nhiên nghĩ đến nơi có khe núi, tức là trước khi người Anh áp đặt chế tài, bọn họ ít nhất phải có một “vũ khí” để chống lại..
Không có cơ hội nói, trận chiến này quá khó đánh, cô để Đàm Tiếu ở lại trấn giữ hệ thống quan trọng, chờ cô mang về tin tức tốt lành.
Vẫn là mối quan hệ của Hình Tố tốt, trước bình minh, trời còn chưa sáng Đàm Tiếu đã tìm được ba của Uông Minh Nguyệt, hơn nữa cũng khống chế ông ta luôn rồi. Ngoại trừ việc này, cô ấy còn đi làm một số việc khác nữa.
Hai người gặp nhau, trước tiên Đàm Tiếu uống mấy ngụm nước, sau đó nói: “Cô gái này chỉ còn một người ba.”
Hình Tố ngồi xuống, nói với cô ấy: “Chuyện này nói sau, để tớ nói tình hình hiện tại cho cậu nghe trước đã.”
Đàm Tiếu gật đầu: “Ừm, cậu nói đi.”
Hình Tố đặt hai chiếc điện thoại di động lên bàn, cầm một chiếc lên và nói: “Chúng ta hiện có hai đối thủ, người thứ nhất là Lâm Hựu Đình. Chúng ta có thể suy luận rằng cuộc khủng hoảng ở Tây Bắc lần này là tác phẩm của ông ta, mà mục đích của ông ta chính là để chúng ta gánh vác “tổn hại” giúp ông ta…”
“…Điều đó nhằm đánh lạc hướng sự chú ý của Vương quốc Anh, cho rằng vụ tai nạn lần này là do Tây Bắc và SL hợp lực thúc đẩy.”
“Tất nhiên tốt nhất là Vương quốc Anh có thể bán vũ khí SL cho các tổ chức bất hợp pháp, đây là một hành vi đơn giản dựa trên tiền bạc, mở rộng vấn đề thì chính là lập trường chính trị giữa các quốc gia, như vậy thì ngoại trừ Tây Bắc, SL lại có thêm Trung Quốc giúp gánh bớt tổn hại.”
Đàm Tiếu biết rõ đối thủ này: “Người còn lại ở đâu?”
Hình Tố tiếp tục nói: “Người thứ hai chính là nước Anh. Hiện tại vũ khí của Tây Bắc chúng ta và SL đã đã xuất hiện ở Anh. Nếu Anh tương kế tựu kế, cho chúng ta một người sống không thấy người, chết không thấy xác, để cô gái này vi phạm tội bạo lực ở Anh, tội cố ý giết người, kích động hận thù chủng tộc, nếu tình tiết nghiêm trọng và thời gian xét xử kéo dài, vụ án không kết thúc được thì không có cách nào xin quyền bất khả xâm phạm(**), như vậy người sẽ không thể nào trở về nước được.”
(**) Quyền bất khả xâm phạm là một quyền cơ bản của công dân, là quyền không ai được phép xâm phạm đến quyền của một thực thể, một cá nhân trong xã hội. (bao gồm các quyền: QBKXP chủ quyền quốc gia, QBKXP công dân, QBKXP của Đại biểu Quốc hội, thi sĩ, QBKXP của cơ quan ngoại giao, nhân viên ngoại giao)
“Việc hao tổn như vậy sẽ ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh quốc tế của Tây Bắc và SL.”
“Lâm Hựu Đình chỉ vì lợi ích trước mắt mà xem thường chính phủ Anh. Lần trước ông ta kéo Tây Bắc vào âm mưu, muốn một hòn đá ném chết hai con chim, nhưng không chiếm được tiện nghi. Lần này ông ta lại muốn lôi Tây Bắc xuống nước để có thể thuận lợi thoát thân đúng không?”
Điều tiếp theo Đàm Tiếu muốn nói chính là liên quan đến hoạt động của Lâm Hựu Đình lần này: “Ba của Uông Minh Nguyệt tên là Uông Quốc Huy, thời trẻ mở Sa Trường nên có chút tiền, từ lúc trung học cô ta đã không học ở trong nước. Hai cha con cô ta bình thường không có liên hệ gì, đến lúc trước có một đoạn thời gian nước Anh nội loạn nghiêm trọng, Bắc Ireland ầm ĩ nguy hiểm, Uông Quốc Huy muốn chuyển Uông Minh Nguyệt sang Singapore để học, bèn tìm một người trung gian hỗ trợ làm thủ tục chuyển trường cho cô ta, làm được phân nửa thì đã xảy ra chuyện.”
Hình Tố nghe được ý của cô ấy: “Người trung gian này là người của Lâm Hựu Đình?”
Đàm Tiếu gật đầu: “Tớ đã điều tra cơ sở du học đó. Người này đã làm việc được ba năm, cũng khá siêng năng. Nhìn bề ngoài thì không thấy gì, nhưng tài khoản ngân hàng của anh ta gần đây đã nhận được một khoản bồi thường từ Bảo hiểm nhân thọ, con số không hề nhỏ.”
Hình Tố nhớ lại việc Lâm Hựu Đình có được giấy phép bảo hiểm nhân thọ: “Chính là ông ta rồi.”
Đàm Tiếu hỏi cô: “Bây giờ làm sao?”
Hình Tố giải quyết theo như thường lệ: “Liên lạc với Uông Quốc Huy, nộp đơn xin bảo lãnh thử xem, chúng ta cung cấp tiền bảo lãnh, nếu tài sản của người bảo lãnh được đảm bảo, cậu có thể tìm được.”
Đàm Tiếu đã hiểu, nhưng: “Trong trường hợp này, cứ coi như là xin nộp tiền bảo lãnh được đi, cũng sẽ có công ty an ninh giám sát phải không?”
Hình Tố hiểu rõ: “Người Anh sẽ không tin những gì họ nói. Và nếu họ sợ những gì mình nói, họ sẽ không chấp thuận nộp tiền bảo lãnh.”
Đàm Tiếu quay lại, hình như cũng có lý: “Được, tớ đi chuẩn bị.”
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Trụ sở SL.
Lâm Hựu Đình cầm vải bạc nhẹ nhàng lau mặt nạ, mấy ngày nay ông ta đặc biệt nhớ Thi Kỳ. Lúc trước bà ấy nói nếu như ngày nào đó đặc biệt nhớ bà ấy, đó chính là lời dặn dò của bà ở nơi xa xôi, phải cẩn trọng trong mọi thứ, đừng tự đặt mình vào tình trạng nguy hiểm.
Trước đây Lâm Hựu Đình lăn lộn trong giới hắc đạo, nhận “tiền trợ cấp” do họ lãnh đạo, vừa chiến đấu với một thế lực khác phía sau bệnh viện thành phố cũ.
Một số đối tượng mang theo súng hơi tự chế bắn chết người, bọn họ lợi dụng lúc hỗn loạn đã bỏ chạy, sau đó chính quyền địa phương đã họp khẩn cấp và ra văn bản chính thức để khống chế lực lượng xã hội đen, cảnh sát lấy sự kiện sống mái với nhau lần này làm điển hình, thành lập chuyên án, đối với hai nhóm người thực thi bắt giữ và răn đe.
Lâm Hựu Đình bỏ trốn, thay đổi thành phố, vẫn làm công việc giúp mọi người thu thập sổ sách.
Khi đó Thi Kỳ là một công chúa kiêu ngạo, học giỏi, xinh đẹp, tuy gia cảnh sa sút nhưng mẹ bà ấy lại rất đảm đang, ai cũng nghĩ rằng bà ấy sẽ có một tương lai đầy hứa hẹn, vô số chàng trai thích bà, nhưng bà chỉ muốn Lâm Hựu Đình.
Bà thích ông ta hư hỏng, ông ta xấu xa nhất. Ông ta chưa từng làm việc tốt, nhưng ông ta lại thật thà vì bà rửa tay gác kiếm, hơn nữa ông ta còn muốn cùng bà ấy sống thật tốt mỗi ngày. Ông ta thực sự yên ổn kiếm tiền, những vật được ông ta quả quyết nhét vào tay bà ấy cũng không còn được mua bằng những đồng tiền không sạch sẽ nữa…
Nhưng nghiệp báo là một đối thủ mà thời gian không thể đánh bại, những tội lỗi mà ông ta đã gây ra cuối cùng cũng bằng một cách khác mà quay lại tìm ông ta, không có ngoại lệ.
Ông ta ôm chiếc mặt nạ vào lòng, khe khẽ nói: “Sớm thôi, anh sẽ để Uông Quốc Huy đi theo bồi tội cho em, còn có con gái của ông ta. Nếu như em sợ, hãy nói cho anh biết, anh sẽ bảo vệ em.”
Không có ai trả lời ông ta, trong căn phòng to lớn chỉ có duy nhất mình ông ta.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Chớp mắt đã đến sinh nhật của Lâm Nghiệt, Hình Tố vẫn chưa trở về.
Lâm Nghiệt không có cảm xúc gì đặc biệt đối là với sinh nhật nên những năm trước anh luôn thấy có cũng được mà không có cũng được, bà ngoại nhớ được thì cùng anh trải qua sinh nhật, không nhớ được thì thôi cũng chẳng sao. Nhưng lần này thì khác, lần này anh đã trưởng thành rồi, có thể thi bằng lái xe, còn có thể đương nhiên ở lại chỗ của Hình Tố.
Cho đến cuối ngày, Hình Tố vẫn chưa nhắn tin cho anh. Lâm Nghiệt xem tin tức thì biết Tây Bắc đang gặp khó khăn nên cũng không bới móc thiếu sót của cô, chỉ cần cô nhớ mỗi ngày cho anh tin báo bình an là được, anh đã rất hài lòng rồi.
Lúc chuông reo mười hai giờ, tin nhắn báo bình an của Hình Tố vẫn chưa được gửi tới, cây bút chì anh đang cầm viết đột nhiên gãy đôi.
Anh nhấc điện thoại lên, nhìn màn tin nhắn “bình an” và “chúc ngủ ngon” do cô gửi đến, dừng ở mười hai giờ đêm qua. Anh cảm thấy không thể tiếp tục đợi được nữa, quyết định đặt vé đi Anh.
Hình Tố đã từng nói, ba mẹ cô mất sớm, vì vậy nếu cô có chịu ấm ức gì thì sẽ không có ai đến đón cô về nhà, cho nên anh nhất định phải đi.
Sau khi nộp đơn xin tại ngoại gần hai tháng, các phiên xử mở đi mở lại, cuối cùng cũng được chấp thuận, nhưng là tại ngoại có điều kiện.
Có nghĩa là trong thời gian tại ngoại, Uông Minh Nguyệt không được phép rời khỏi nước Anh, áp dụng lệnh giới nghiêm. Chân cô ta phải đeo cùm kỹ thuật số, tức là thiết bị theo dõi ở mắt cá chân, hơn nữa còn được theo dõi bởi hai nhân viên an ninh trong thời gian thực thi giám sát để đảm bảo rằng cô ta sẽ không bỏ trốn.
Tuần thứ hai sau khi Uông Minh Nguyệt tại ngoại, Hình Tố mới gặp được cô ta. Thoạt nhìn Uông Minh Nguyệt không hề sợ hãi, thậm chí cô ta còn đắc chí vì cảm thấy mình được Chính phủ Anh coi trọng. Hình Tố trực tiếp hỏi cô ta: “Vũ khí trong tay cô, là từ đâu mà có?”
Uông Minh Nguyệt lặp lại lời nói mà cô ta dùng để đối phó với phía nước Anh: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, là tôi mua để tự vệ.”
“Cô mua là mua cả lô, không phải một chiếc. Cô cần nhiều như thế để tự vệ à? Với lại, cô mua nó ở đâu?”
Dáng vẻ Uông Minh Nguyệt cà lơ phất phơ: “Đúng là có người đã bán nó cho tôi. Tôi vốn dĩ chỉ cần một chiếc, nhưng rất nhiều bạn cùng lớp của tôi cũng sợ vô tình bị thương trong cuộc bạo động, cho nên tôi bèn giúp họ mua cho mỗi người một chiếc. Như vậy có phải nhiều hơn rồi không?”
“Ai đã bán nó cho cô?”
“Người kia nói rằng anh ta là nhà cung cấp vũ khí hạng nhẹ ở Tây Bắc.”
Hình Tố hỏi lại: “Là ai?”
Uông Minh Nguyệt trợn to hai mắt: “Người của các cô sao cô không tự đi hỏi đi? Tôi nhớ nước Anh không phải đã sớm muốn trừng trị nhóm các cô sao? Cô cũng nên thấy cảm ơn đi, trừ điều này thì tôi đối với người bán kia chả có ấn tượng gì hết.”
Hình Tố lấy điện thoại cho Uông Minh Nguyệt xem qua ảnh chụp của người đại lý, vẻ mặt cô ta thoáng chốc trở nên kỳ lạ, nhưng rất nhanh chóng biến mất. Hình Tố cất lại điện thoại: “Tôi biết cô không sợ chết, bố cô có lẽ cũng không quan tâm gì đến cô, cho nên cô cũng không cần để ý đến sống chết của ông ta. Có điều, tôi muốn nói cho cô biết người này từ đầu cố tình tiếp cận cô không có ý tốt, cô có bình tĩnh lại và suy nghĩ xem tại sao anh ta lại xuất hiện vừa đúng lúc, còn vì sao có thể đúng lúc“cứu” cô không?”
Trong hai tháng qua, Hình Tố và Đàm Tiếu vẫn luôn tìm hiểu về Uông Minh Nguyệt, họ phát hiện cô ta có hành vi tự làm hại bản thân. Hơn nữa vào năm đầu tiên mà cô ta đến Anh, cũng bởi vì cô ta không hòa đồng và không thể nói tiếng Anh lưu loát nên cô ta đã bị bạo hành tại khuôn viên trường.
Cô ta càng ngày càng trở nên thu mình hơn, lầm lì cô độc, bắt đầu tham gia các nhóm chat trên mạng xã hội. Cô ta quen biết một người đàn ông chơi piano, hơn nữa còn gặp gỡ anh ta và xảy ra quan hệ.
Sau đó, anh ta biến mất.
Uông Minh Nguyệt đã tìm kiếm anh ta một thời gian dài, cho đến khi cảnh sát tìm thấy cô ta và nói với cô ta rằng anh ta là một kẻ thường xuyên tái phạm tội cưỡng hiếp nhiều cô gái chưa đủ tuổi vị thành niên. Uông Minh Nguyệt suy sụp tinh thần và bắt đầu tìm thấy cảm xúc thực sự từ việc tự hại mình. Đau đớn khiến cho cô ta có thời gian tỉnh tảo ngắn ngủi, dần dần, cô ta yêu cảm giác này.
Sau đó thú vui tự hại không còn mạnh mẽ như lúc đầu, cô ta trở thành gái gọi cao cấp dưới sự giới thiệu của các bạn cùng lớp, rồi từ đó tìm ra con đường mới để tỉnh táo.
Nhưng chẳng bao lâu, cô ta lại cảm thấy chán ngán.
Cô cảm thấy mình sẽ trở nên như thế này bởi vì kẻ đã lừa gạt lần đầu tiên của cô ta lại là kẻ phạm tội hiếp dâm. Cởi chuông cần người buộc chuông, nếu cô ta muốn thoát khỏi gánh nặng tinh thần này thì cô ta cần phải đến gặp anh ta, nhưng anh ta đã bị bắt trong tù, cô ta thậm chí không thể gặp mặt được.
Đúng lúc này, người môi giới xuất hiện, người đó ấm áp giống như tên tội phạm hiếp dâm, còn biết đánh đàn, đương nhiên cô ta cũng lặp lại những sai lầm tương tự.
Hình Tố đã tra qua người môi giới, phát hiện đôi tay anh ta đã được mua bảo hiểm. Kết hợp với chuyện Uông Minh Nguyệt trải qua, tất cả điều này có thể được giải thích: Sau khi Lâm Hựu Đình điều tra Uông Minh Nguyệt, phát hiện người môi giới cùng với tên tội phạm hiếp dâm làm tổn thương cô ta có điểm giống nhau, cho nên ông ta đã tiếp cận Uông Minh Nguyệt bằng cách thức giống như tên tội phạm kia. Tinh thần Uông Minh Nguyệt đã sớm có trăm ngàn vết thương lở loét, cho nên cô ta không thể nào chống cự lại được, nhu cầu cấp bách của cô ta chính là sự cứu rỗi để vượt qua nỗi đau tinh thần này.
Lâm Hựu Đình chắc chắn đã làm cho người môi giới kia trở thành cọng rơm cứu mạng cho Uông Minh Nguyệt, cô ta tuyệt đối sẽ không phản bội lại ông ta.
Khi Hình Tố lần đầu biết sự thật, cô đã từng tự hỏi tại sao ông ta lại có thể suy đoán thấu đáo về một người suy sụp tinh thần như vậy, sau đó cô không nghĩ đến điều đó nữa, có lẽ ông ta đã từng dùng phương thức tự hình hại mình như thế để chống lại sự tê liệt suốt vô số đêm.
Dường như sau khi đời sống vật chất ngày càng dư dả thì ngày càng có nhiều người mắc bệnh tâm thần.
Đôi khi chỉ là họ không thể mở nắp chai nước uống, hoặc truyện tranh mà họ thích không được cập nhật kịp thời, hoặc Vlog mà họ theo dõi đột ngột dừng lại, những thứ đó đều có thể khiến họ cảm thấy sụp đổ.
Dù là cô đối với Uông Minh Nguyệt cũng được hay Lâm Hựu Đình cũng được, chưa nói đến chuyện thông cảm, nhưng cô có thể hiểu, chỉ là hiểu không giống như chấp nhận, cô vẫn phải khiến bọn họ trả giá thật lớn: “Anh ta từng là một nghệ sĩ dương cầm xuất sắc, từng mua bảo hiểm cho đôi tay, nhưng bởi vì anh ta vượt quá giới hạn, đi lạc lối khiến cho bạn gái của anh ta đã tìm người phế đi đôi tay của anh ta, từ đó về sau anh ta phải từ biệt thính phòng. Công ty bảo hiểm đã tìm nhiều lý do khác nhau để từ chối giải quyết yêu cầu bồi thường của anh ta, vì cuộc sống nên anh ta đi làm người môi giới ở công ty du học.”
“Cô cho rằng anh ta yêu cô à? Sau khi anh ta trải qua sự trả thù của bạn gái cũ, cô cảm thấy anh ta còn có thể yêu một người khác không?”
“Anh ta cũng không phải vì tiền, anh ta là vì muốn có được công lý. Anh ta phụ bạc cô bạn gái cũ kia, anh ta chấp nhận hậu quả bị cô ta phế tay, nhưng mà anh ta mua bảo hiểm, hợp đồng viết rõ điều kiện bồi thường, cho nên anh ta phải đạt được bồi thường.”
Hình Tố liếc nhìn hai nhân viên anh ninh đang giám sát Uông Minh Nguyệt, cô sắp phải rời đi, trước khi đi cô nói: “Anh ta chấp nhất đối với việc giải quyết yêu cầu bồi thường, cô nên hiểu điều đó. Dù sao cô cũng là người rất chấp nhất.”
Uông Minh Nguyệt không nói gì, bộ dạng cà lơ phất phơ kia cũng không còn nữa.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Lâm Nghiệt đến nước Anh, gọi điện cho Hình Tố nhưng không được, anh đi tìm tin tức của cô, tìm được công ty hợp tác với Tây Bắc, sau đó là người phụ trách liên lạc trực tiếp với Tây Bắc. Lâm Nghiệt biết được vị trí của Hình Tố từ trong miệng người phụ trách liên lạc, anh chạy đến nơi thì được cho biết rằng không có ai tên Hình Tố đã đăng ký.
Lâm Nghiệt đang ở trong trung tâm thành phố, trong tâm trí anh chỉ toàn hình ảnh Hình Tố bị bao vây bởi nguy hiểm, đặc biệt là thành phố khắp nơi đều là dấu vết của bạo loạn.
Nói tới cũng thật kỳ lạ, anh lo lắng như vậy nhưng lại không hoảng loạn.
Lâm Nghiệt thoạt nhìn có vẻ khá bình tĩnh, sự bất lực dường như đã biến mất từ khi Hình Tố chấp nhận anh.
Tôn Diệu Vũ bận rộn, ông ta lo lắng điện thoại di động của họ bị theo dõi nên đã cưỡng chế cắt đứt liên lạc cá nhân giữa ba người họ. Lúc đầu Hình Tố không đồng ý, sau Tôn Diệu Vũ bàn về âm mưu, ông ta nói ngộ nhỡ người nhà bị uy hiếp thì sao, đó không phải là lợi bất cập hại à? Cô liền đồng ý.
Mặc dù điều này không có căn cứ, cũng không phải là rất đáng tin cậy, nhưng chỉ cần có một phần vạn có thể đe dọa đến Lâm Nghiệt, cô sẽ đánh mất lý trí.
Cô không thể báo bình an cho anh, cô cũng trở nên hốt hoảng, mất tập trung vào công việc.
Đàm Tiếu vẫn còn nói về chuyện cô ấy đã hoàn thiện công việc: “Uông Minh Nguyệt sau khi biết được chân tướng của người môi giới, chắc chắn sẽ có hành động, nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị cô ta hối hận vì đã đâm đầu vào tường.”
Hình Tố nói: “Uông Minh Nguyệt cũng được, người môi giới cũng được, đều là những người đã từng trải qua nỗi tuyệt vọng và không sợ chết. Loại người này có thể bị chúng ta thuyết phục trong vài ba câu, chuyện này hầu như không có khả năng. Chuyến này tớ đi là khuyên cô ta nhận rõ thực tế, thật ra chỉ là làm cho chính phủ Anh biết được sự thật thôi.”
Đàm Tiếu hỏi cô: “Bọn họ biết rồi thì sẽ làm gì?”
“Sẽ có hai trường hợp, thứ nhất là phớt lờ, tức là họ quyết tâm dùng sự việc này để hạn chế vũ khí của Trung Quốc, không quan tâm đến sự thật, chỉ quan tâm đến ảnh hưởng của sự việc này trên thị trường quốc tế.”
“Trường hợp thứ hai, theo dõi điều tra, nhưng họ sẽ phân tích ác ý về những người có liên quan, có điều bọn họ sẽ không hành động như vậy đâu.”
Đàm Tiếu nói: “Điều đó có nghĩa là họ sẽ mặc kệ, vậy lần này chúng ta cho họ biết sự thật thì có ý nghĩa gì chứ?”
Hình Tố nhấp một ngụm rồi nói: “Trước đây chỉ là phỏng đoán, không vội vàng báo cáo với Bộ Ngoại giao. Khi họ chứng thực được hai chữ “mặc kệ”này, Bộ Ngoại giao của chúng ta mới có thể có biện pháp thích hợp ứng phó.”
Truyện được edit và đăng tải tại daovien.vn
Đàm Tiếu hiểu, chỉ là thẳng thắn đối phó với nước Anh như vậy, còn bên Lâm Hựu Đình thì sao? Tây Bắc gánh giúp tổn thất cho ông ta, ông ta chắc chắn là bị vu oan, nhưng xét xử không có chứng cứ thì có thể kéo dài vô thời hạn. Mà ông ta kiếm đống tiền đen đó xong rồi đổi nghề, cho nên kéo dài bao lâu thì ông ta cũng có bị ảnh hưởng gì đâu?
Cuối cùng chỉ có Tây Bắc là bị ảnh hưởng.
Liên quan đến sự việc này, Lâm Hựu Đình thực sự nhúng tay vào.
Hình Tố nghe Đàm Tiếu nói về những lo lắng của cô ấy, cô nói: “Còn nhớ Tiểu Trực không? Người mà hợp tác với Lâm Hựu Đình giành mối làm ăn với Bảo hiểm nhân thọ Trung Pháp ở Úc châu ấy.””
Đàm Tiếu nhíu mày: “Thì sao?”
Hình Tố đoán Đàm Tiếu không theo dõi nữa: “Công ty con của Tiểu Trực bị nghi ngờ gian lận tín dụng. Trong kinh doanh tín dụng quốc tế, nhiều nghiệp vụ nằm ngoài phạm vi kiểm soát ngoại tệ.”
Đàm Tiếu ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”
Hình Tố nhẹ nhàng nói: “Tớ điều tra.”
Đàm Tiếu đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Lỗi của tớ, của tớ, lần này là do tớ sơ suất.”
Hình Tố nói tiếp: “Liên quan đến không ít tiền đấy. Một khi xác nhận thực sự phạm tội, tất cả tài sản sẽ bị phong tỏa, anh ta lấy cái gì làm tiền để hợp tác với Lâm Hựu Đình? Lâm Hựu Đình đã ký hợp đồng với Trung Pháp rồi, tiền đặt cọc cũng chuyển luôn rồi, nếu anh ta không thể bù vào số dư, anh ta sẽ phải ra tòa.”
Đàm Tiếu nhân lúc cô nói chuyện, lướt xem di động một chút, không có tin tức này: “Còn chưa vỡ lở à?”
Hình Tố nhấp một ngụm nước: “Chưa, còn chưa có ai báo cáo.”
Đàm Tiếu vỗ tay: “Thật là phục sát đất nha.”
Lúc Hình Tố bằng tuổi Lâm Nghiệt, cô đã làm được như vậy rồi, bây giờ cô đã gần hai mươi sáu tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất, vì cái gì cô phải thất bại?
Đàm Tiếu cân nhắc suy nghĩ, cuối cùng nói ra: “Đúng vậy, dù sao đầu óc cũng không xoay chuyển lại được, gần đây cũng quá mệt mỏi.”
Hình Tố cũng mệt, buổi sáng cô xuất hiện trạng thái tinh thần ngẩn ngơ, bị Đàm Tiếu nhìn thấy, cô ấy nói đùa với cô rằng: “Cậu đi nghỉ ngơi đi, chạy tới chạy lui giữa Trung Quốc và nước Anh, còn phải suy nghĩ kế hoạch, vừa tiêu hao thể lực vừa tiêu hao tinh thần, thời gian duy nhất để nghỉ ngơi là trên máy bay, tinh thần đều không có.”
Hình Tố không có tinh thần là bởi vì cô thậm chí không có cơ hội gửi tin nhắn báo bình an cho Lâm Nghiệt.
Đôi khi con người ta rất tự cao, nghĩ rằng trời có sập xuống cũng không có gì to lớn, cho dù bận trăm công ngàn việc cũng nhất định sẽ có thể nói chuyện với những người quan tâm đến mình. Nhưng sự thật là, khi bạn bận rộn, thì nào có cơ hội?
Cô lắc đầu: “Tớ đang suy nghĩ, Lâm Nghiệt không thấy tin tức của tớ có phải sắp phát khùng rồi hay không.”
Đàm Tiếu đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe đến hai chữ “Lâm Nghiệt” thì mở mắt ra, hỏi cô: “Tên gì chứ? Lâm Nghiệt?”
Hình Tố thấy phản ứng của cô ấy khá lớn: “Sao thế?”
Đàm Tiếu có vẻ căng thẳng: “Uông Quốc Huy có một đứa con trai, bởi vì cái tên này rất đặc biệt, cho nên tớ đã xem qua tài liệu của Uông Quốc Huy hai lần, nhưng trên đó chỉ nói rằng ông ta có một đứa con trai, những thông tin khác thì không có, không biết là do ai sinh ra, nhưng hẳn không phải là do người vợ đầu sinh.”
Hình Tố nghe vậy, sắc mặt của cô còn khó coi hơn cả Đàm Tiếu, trực giác của người phụ nữ khiến cô theo một phương hướng khác, nói không nên lời. Một lúc sau cô mới nói: “Tại sao Lâm Hựu Đình nhất định phải tìm được Uông Minh Nguyệt?”
Đàm Tiếu nghe không hiểu lời cô nói: “Không phải cậu nói cô ta bị người khác làm tổn thương tinh thần …”
“Không đúng! Bởi vì Uông Minh Nguyệt là con gái của Uông Quốc Huy!”. Hình Tố đột nhiên la lên, tay cô run rẩy nắm lấy bả vai Đàm Tiếu: “Cậu đi điều tra chuyện trước đây của Lâm Nghiệt ngay!”
Đàm Tiếu giật mình, môi trắng bệch: “Cậu…Không phải cậu nói…không cho…”
Hình Tố tiếp tục thất thố: “Tự tớ đi! Tự tớ sẽ điều tra!”
Cô vừa nói chuyện, vừa điên cuồng bấm số Lâm Nghiệt gọi, nhưng làm thế nào cũng đều không thông được cuộc gọi. Không còn cách nào khác, vậy thì bắt đầu điều tra lại các hướng khác! Cô phải tìm cho ra! Cô muốn biết Lâm Nghiệt là ai!
Truyện được edit và đăng tải tại daovien.vn.