Tam Nhặt - Chương 67 - 68
Chương 67:
Lâm Nghiệt lúc này mới biết được, thì ra cô đã đến trường anh, vậy tại sao lại không nói với anh?
Anh đi hỏi người đã đăng bài viết xem tấm hình được chụp khi nào, có được câu trả lời rồi, anh lại đi tìm hai bạn học nữ trên ảnh, nghe thấy bọn họ nói Hình Tố hỏi về ký túc xá của anh, anh lập tức không muốn ở trường đợi thêm dù chỉ một giây.
Cô gái này có chuyện gì cũng không nói với anh.
Chuyện gì cũng thế, tự mình quyết định, chẳng lẽ Lâm Nghiệt anh không xứng đáng được biết à?
Anh phải tìm ra cô, anh không hỏi gì mà sẽ đè cô vào tường, anh muốn khiến cô trở nên trung thực, nhớ rõ sau này phải hỏi anh trước mới thôi! Hiểu chuyện gì chứ! Xừ! Anh hiểu chuyện nhưng kết quả thì sao? Cô càng lúc càng tự tiện, còn biết chặn Wechat của anh nữa?
Mẹ nó ai thích hiểu chuyện thì tự hiểu chuyện đi! Lâm Nghiệt anh sẽ không để bản thân phải chịu uất ức!
Hình Tố không cần anh? Vậy anh sẽ làm cô, làm đến khi cô không còn sức lực nói hai chữ này nữa!
Quay lại vấn đề, nếu như anh không biết Hình Tố đã tới tìm anh, không biết trong lòng cô nhớ đến anh thì trạng thái tâm lý của anh lần này có thể tràn đầy quyết tâm như thế sao? Cảm giác khó chịu muốn chết ở chỗ bà ngoại hôm ấy chỉ mới trôi qua chưa được bao lâu.
Nhưng lại chẳng có nếu như.
Hình Tố đến đây tìm anh, đó là sự thật.
Ngụy Tội thấy Lâm Nghiệt như đã sống lại, bước đến trước mặt anh hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Nghiệt không trả lời.
Anh không gọi điện thoại cho Hình Tố được thì lập tức gọi cho huấn luyện viên, hỏi chuyện xảy ra ở bên ngoài trụ sở huấn luyện quân sự vào hôm ấy.
Mới đầu những huấn luyện viên ấy vẫn không nói, chủ yếu là sợ sẽ gây phiền phức cho bản thân, nhưng vì không chịu nổi khi Lâm Nghiệt hỏi nguyên nhân vấn đề, luôn miệng hỏi tới tấp thì không chống chịu được, nói với anh là có người cầm súng thuê xe đi đến căn cứ huấn luyện quân sự của bọn họ, sau đó tài xế ấy báo cảnh sát để cảnh sát bắt đi.
Nói xong rồi ông ta còn dặn Lâm Nghiệt: “Đừng lan truyền chuyện này ra.”
Quả nhiên Lâm Nghiệt cảm thấy trực giác của bản thân rất chính xác, hóa ra đêm hôm ấy Hình Tố nói chuyện qua điện thoại với anh xong thì vội tới Bắc Kinh.
Anh cười mỉa, trong lòng đang nói: “Hình Tố, để anh xem lần này em còn chối không yêu anh kiểu gì đây.”
Buổi chiều anh không thể gọi điện thoại cho Hình Tố được nữa, số điện thoại của anh đã bị Hình Tố chặn, cô cũng không trả lời cuộc gọi của các số khác, mà cô lại là trung tâm vòng tròn, anh chỉ quen biết một mình cô, tìm cô mà giống như mò kim đáy biển vậy.
Chung Thành Khê biết nhất định bây giờ anh rất bất lực, anh ta xin Đông Miên cho nghỉ rồi chuẩn bị đến Bắc Kinh bầu bạn với anh.
Đông Miên thông minh hơn anh ta, cũng hiểu rõ hơn anh ta rằng bây giờ điều duy nhất có thể an ủi được Lâm Nghiệt chính là để anh nhìn thấy Hình Tố, vậy nên mới bảo Chung Thành Khê moi ra thân phận của Hình Tố từ trong miệng Lâm Nghiệt, định tìm giúp anh.
Nhưng Lâm Nghiệt người này thật quá tài, dù cho trạng thái tinh thần hiện tại đang rối bời nhưng hệ thống phòng ngự vẫn không đình công, chẳng có thứ gì qua mặt được anh.
Chung Thành Khê mang vẻ mặt tủi thân nhìn về phía Đông Miên: “Cơ bản là cái đầu đó không để anh có cơ hội chen vào.”
Đông Miên cũng không ôm bao nhiêu hy vọng: “Em chỉ có thể nhờ ba em hỏi thăm chút.”
Chung Thành Khê ôm lấy bả vai cô ta, hôn một cái lên trên mặt cô ta: “Cảm ơn bà xã! Đợi sau khi Lâm Nghiệt xử lý xong chuyện rồi sẽ kêu cậu ấy mời hai chúng ta ăn cơm đi!”
Đông Miên cười, lau sạch nước bọt trên mặt: “Anh mời em ăn cơm là được rồi, em cũng đâu có giúp anh ấy.”
Từng câu nói đơn giản của Đông Miên đều khiến anh ta rất cảm động, anh ta cảm thấy mình làm gì có tài cán đó.
Anh ta quệt miệng tựa vào bả vai Đông Miên:
“Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Anh cảm thấy đến cả Lâm Nghiệt cũng không xứng với em, rõ ràng là em có thể…”
Đông Miên không để anh ta nói hết câu: “Nếu anh nói như thế thì em sẽ đi tìm người khác.”
Chung Thành Khê ôm eo cô ta lại, không cho đi: “Bà xã…”
Đông Miên xoay người, dùng tay ôm lấy mặt anh ta, nói: “Lúc còn đi học, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy Lâm Nghiệt mà lại không nhìn thấy anh thì em đã thấy rất lạ, anh cũng chẳng thua kém gì mà tại sao lại như thế?”
Đôi mắt Chung Thành Khê sáng lên, nhìn chằm chằm vào cô ta.
Đông Miên còn nói: “Sau này em mới biết, có thể là ông trời thương em, không muốn để người khác thấy được điểm tốt ở anh.”
Chung Thành Khê muốn khóc: “Anh tốt đến thế sao?”
Đông Miên cũng không biết, dù sao thì lúc nhìn thấy anh ta và Lâm Nghiệt đi chung với nhau, Đông Miên chỉ nhìn thấy Chung Thành Khê mà không thấy Lâm Nghiệt: “Có lẽ không tốt đến mức đó, nhưng từ trước đến giờ con người của em rất cố chấp.”
Chung Thành Khê lập tức cứng đờ, sáp lại gần muốn làm tình: “Bà xã này, chúng ta có thể làm chuyện gì đó vui vẻ không?”
Tối hôm qua Đông Miên đã làm với anh ta rồi nên không chịu: “Anh chưa ăn no à?”
Chung Thành Khê ôm lấy, đôi môi bặm vào lỗ tai của cô ta: “Ăn không đủ no.”
Truyện [Tam Nhặt] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn!
*
Lâm Nghiệt tìm kiếm bằng mọi cách, còn liên lạc với cậu ấm nhà giàu lúc trước đã đụng đến anh nữa, tên nhà giàu đó nghe nói anh có bạn gái, hơn nữa còn đang giận dỗi với bạn gái, bây giờ cần vị trí của cô ấy gấp thì thoải mái cả người.
Anh ta vỗ bả vai Lâm Nghiệt, nói với anh: “Tìm tôi là đúng rồi! Tôi điều tra cho cậu, dựa vào mạng lưới giao tiếp của tôi ở thủ đô thì nửa tiếng là xong ngay.”
Thực tế là cả buổi đã trôi qua, nhưng anh ta vẫn không biết Hình Tố đang ở nơi nào.
Thật ra cũng không thể trách bọn họ được, thân phận của Hình Tố rất đặc biệt, đương nhiên là lịch trình của cô rất bí mật, nếu người thường cũng biết rõ thì chẳng phải bọn họ sẽ gặp nguy hiểm sao?
Cho đến tận tối, Chung Thành Khê gửi tin nhắn tới, nói là ba của Đông Miên nhà anh ta nói Bắc Kinh có một cục xí nghiệp tư nhân, hình như trên danh sách có cái tên Hình Tố, Lâm Nghiệt lập tức vực dậy tinh thần, đi tìm dựa theo địa chỉ.
Phân nửa bộ thương nghiệp như thế này đều hơi có tính bán hàng đa cấp, ông chủ nhỏ chút thì cơ bản là mượn bữa tiệc để quảng bá sự nghiệp của mình, ông chủ lớn chút thì tìm hạng mục để đầu tư. Hầu như không có mục đích ăn cơm hay giải trí thật sự.
Đàm Tiếu cầm ly rượu đi đến trước mặt Hình Tố, nói: “Cậu có thể cười chút được không? Có phải gấp về chịu tang đâu.”
Hình Tố cười không nổi: “Bọn họ xứng đáng à?”
Hình như cũng có lý: “Bọn họ không xứng, vậy tớ cũng không xứng à? Cậu cười với tớ một cái thôi, có được không?”
Hình Tố giả vờ cười với cô ấy.
Đàm Tiếu hối hận: “Được rồi được rồi, cậu đừng cười nữa.”
Ai cũng không biết được rằng chính dáng vẻ tươi cười ấy đã thu hút sự chú ý của người khác, đó là một người đàn ông, còn là loại rất có tiền nữa.
Đàm Tiếu thay đổi ly rượu của Hình Tố: “Nếu lát nữa có ai đến nói chuyện với cậu thì cậu nhớ phải tỏ ra thân thiện với người ta, mặc dù cậu là đại diện cho chính cậu nhưng cũng đại diện cho Tây Bắc, đại diện cho ngành sản xuất vũ khí đấy, có hiểu không?”
Hình Tổ hiểu, nhưng cô không nghe.
Đàm Tiếu thở dài, hát lên thành tiếng: “Tình yêu khiến người ta nhận hết oan ức.”
Khi hai người đang nói chuyện, người đàn ông kia đi tới, đầu tiên là đưa hai người mỗi người một tấm danh thiếp, sau đó mới nói: “Hình Tố, lâu rồi không gặp.”
Hình Tố đưa mắt nhìn anh ta, cô không biết người này.
Đàm Tiếu nói giúp cô: “Chúng ta… có quen biết nhau à?”
Người đó tự giới thiệu: “Tôi là Đường Dịch, đã từng tham dự lễ kết hôn của Tố tổng.”
Đàm Tiếu trả danh thiếp lại cho anh ta: “À.”
Đường Dịch còn nói: “Nghe nói Tố tổng ly hôn rồi? “
Lời này quá thẳng thắn, ở nơi này mà còn có thể nói trắng ra như thế, lại hoàn toàn không sợ đắc tội người khác thì chỉ có hai khả năng, một khả năng đây là loại người rất ngu ngốc, một khả năng khác là người này rất lợi hại. Đàm Tiếu hơi thay đổi cách nhìn của mình về anh ta: “Đường tổng kinh doanh thứ gì vậy?”
Đường Dịch nói: “Tôi là nhà đầu tư.”
Đàm Tiếu gật đầu, khách sáo nói một câu: “Đúng là tuổi trẻ tài cao.”
Hình Tố không có hứng thú.
Đường Dịch nhìn Hình Tố: “Tố tổng, tâm trạng của cô không vui à?”
Đàm Tiếu nói thay cô: “Không có đâu, chỉ đang suy nghĩ chuyện làm ăn thôi, người trong ngành cũng biết Tố tổng là người thế nào mà.”
Đường Dịch nở nụ cười, rõ ràng là không nghe lọt lý do của cô ấy.
Đàm Tiếu cảm thấy anh ta có ý với Hình Tố nên tự giác đi ra, chừa không gian cho bọn họ: “Hai người nói chuyện đi, tôi đi tìm Lam tổng chút.”
Lúc chỉ còn lại Hình Tố và Đường Dịch trong phạm vi vài mét vuông, Đường Dịch cũng không giả vờ nữa, anh ta ngồi xuống vị trí bên cạnh cô: “Cuộc hôn nhân của Tố tổng không hạnh phúc khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.”
Hình Tố cảm thấy anh ta không thành thật: “Hay là anh nói thẳng là muốn lên giường với tôi đi, vậy thì tôi còn có thể cảm thấy anh thẳng thắn thành thật hơn.”
Đường Dịch nở nụ cười nhẹ: “Nếu không chỉ lên giường thôi thì sao?”
Bây giờ Hình Tố cũng rất cần thân thể khác: “Vậy phải xem anh có bản lĩnh biến mối quan hệ chỉ có xác thịt phát triển thành yêu nhau hay không.”
Đường Dịch thật sự rất thích tính cách của Hình Tố, anh ta chưa từng gặp người phụ nữ nào nói chuyện cứng rắn như vậy, đương nhiên không chỉ nói chuyện cứng mà thủ đoạn của cô cũng cứng rắn, lời đồn về cô vẫn luôn được lan truyền trong ngành…
Dù sao thì cũng không phải người đàn ông nào cũng có thể nói ra câu: “Anh đụng vào người của tôi, tôi tàn sát một tòa thành của anh.”
Đường Dịch tới gần cô thêm một chút: “Tôi nói tôi không thích cô, cô có tin không?”
Sao Hình Tố lại không tin? “Tin. Anh chỉ là vì chinh phục được tôi thì có thể tăng thêm thể diện, còn có thể góp thêm gạch ngói xây dựng sự nghiệp của anh. Nếu nói thích thì anh chỉ thích tôi mạnh mẽ như thế, còn không bằng thích cô búp bê ở trong kim ốc kia mỗi ngày gọi anh là chồng, chăm sóc anh, sưởi ấm anh.”
Điều Đường Dịch bội phục nhất chính là bất cứ lúc nào Hình Tố cũng có thể nói thẳng như thế: “Vậy cô có đồng ý gặp dịp thì chơi với tôi không?”
Hình Tố có thể gặp dịp thì chơi với anh ta, nhưng phải có điều kiện: “Đầu tiên là phải nói xem anh có thể cho tôi cái gì đã.”
Đường Dịch nói thật: “Tôi cũng cần thế lực của cô để chiếm lấy sáu mươi bảy phần trăm cổ phần của tập đoàn Đường An, nếu nắm được trong tay rồi thì tôi sẽ chuyển cho cô hai mươi phần trăm, giá trị thị trường là một con số mà cô sẽ rất thích.”
Hình Tố thật sự có chút hứng thú đối với chuyện này, nhưng mà con mẹ nó rất khó khăn: “Tôi có thể đồng ý với anh, nhưng trái tim thì không.”
Đường Dịch hiểu được: “Hối hận vì đã ly hôn à?”
Hình Tố không có cách nào nói cho anh ta biết rằng người trong lòng cô là cậu em trai nhỏ hơn cô nhiều tuổi, hơn nữa còn chưa trưởng thành, nhưng mở miệng ra thì vẫn không kiểm soát được bản thân: “Hạ Yến Kỷ à? Anh ta xứng sao?”
Đường Dịch không hỏi người đó là ai: “Tôi không gấp gáp, cô có một tuần để suy nghĩ.”
Không cần đến một tuần, ngay bây giờ Hình Tố đã có thể nói cho anh ta biết: “Tôi không muốn.”
Đường Dịch là người trưởng thành, đã trải qua không ít chuyện lớn, anh ta cũng không tiếp tục làm khó Hình Tố nữa, chỉ kính cô một ly rượu, nói: “Vậy thì thật là tiếc.”
Hình Tố uống đến mức trong miệng đắng nghét.
Đường Dịch rời đi, Đàm Tiếu đi tới hỏi cô: “Sao rồi? Lát tối đi làm một nháy hả?”
Hình Tố không nói chuyện, cướp hơn nửa chai rượu trong tay cô ấy về, một hơi uống hết rồi nói: “Tớ muốn đi về.”
Đàm Tiếu bắt đầu lo lắng cho cô, mấy ngày hôm trước chẳng qua chỉ là chọc ghẹo, nhưng vài ngày trôi qua, càng lúc Hình Tố càng khác thường, cô ấy thật sự rất lo:”Thích đến thế cơ à?”
Hình Tố ghé vào bàn, đợi cả buổi mới thốt lên được một câu: “Ai thích cậu ta chứ? Sao tớ phải thích một tên nhóc con như vậy?”
Đột nhiên Đàm Tiếu thấy tò mò: “Vậy cậu ta nhỏ hơn cậu bao nhiêu tuổi?”
Hình Tố không trả lời, cô còn nói: “Cậu ta thích ở cạnh ai thì cứ ở cạnh người đó, mắc gì tớ phải ghen? Mẹ nó! Hình Tố tớ đây ghen cái gì? Ai có thể khiến tớ ghen? Cậu ta xứng sao? Trừ cái mã bề ngoài đẹp đẽ và hàng họ lớn ra thì cậu ta có chỗ nào lợi hại?”
Đàm Tiếu nghẹn lời, cô ấy suy nghĩ nửa ngày mà vẫn không biết mình nên nói gì, cũng không biết nên chen vào ở đâu.
Hình Tố vẫn chưa nói xong: “Cánh của cậu ta cứng cáp rồi, chướng mắt tớ. Mẹ nó, cậu ta đã quên mất những tư thế kia là do ai dạy cho cậu ta. Nhưng không sao cả, cứ tùy tiện đi. Tớ đâu có thèm quan tâm. Không hề, tớ sẽ không để ý tới.”
Đàm Tiếu lấy chai rượu trong tay cô lại, nói: “Này, Hình Tố, Tố tổng, hay là chúng ta lên bệnh viện kiểm tra chút đi? Bây giờ cậu như thế khiến tớ rất lo lắng.”
Hình Tố không buông tay, “Cộp” một tiếng, cô đặt bình rượu xuống quầy bar, quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Thêm một chai này nữa.”
Đàm Tiếu ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cánh tay cô rồi mắng: “Con mẹ nó cậu đừng uống nữa! Lát nữa bọn họ chạy tới đây tìm cậu để nói chuyện, cậu há miệng ra toàn là mấy câu say rượu thì có mất mặt không?”
Hình Tố rút cánh tay lại: “Cậu dựa vào cái gì mà dám quản lý tớ?”
Đàm Tiểu thở hắt ra, uống nhiều quá rồi.
Cô ấy đã hối hận, cô ấy không nên kéo Hình Tố đến đây trong khi cô vẫn chưa điều chỉnh được cảm xúc.
Hình Tố vùi toàn bộ mặt vào trong cánh tay: “Cơ bản là tớ cũng không thích cậu ta. Tớ cũng sẽ không ghen. Tớ chỉ không thích người khác thèm muốn đồ của tớ, tớ không thích! Ai ghen chứ? Thật là buồn cười.”
Đàm Tiếu cảm thấy thật bất đắc dĩ, cô ấy nghe một hồi rồi nở nụ cười, cô gái Hình Tố này uống càng nhiều thì càng mạnh miệng.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Cuối cùng cô ấy nói với cô một câu: “Cậu là Hình Tố, là người mà mọi người trong ngành đều muốn nịnh nọt, nếu cậu không tỉnh táo thì bọn họ có cơ hội lợi dụng. Đương nhiên có tỉnh táo hay không thì là do chính cậu quyết định, cậu muốn khiến bản thân say, vậy cũng đành tùy cậu.”
Hình Tố nằm một lát rồi đi vào nhà vệ sinh.
Cô đứng ở phía trước bồn rửa tay, nhìn vào ba tấm gương trước mắt, chúng phản chiếu lại toàn bộ dáng vẻ chật vật của cô, nhìn một lát, men say lên não, cô cúi người nôn ra một bãi.
Nhân viên phục vụ ở bên cạnh lập tức đưa khăn mặt và nước qua, còn có bàn chải đánh răng chạy bằng điện và bồn thủy tinh nữa.
Cô vừa đánh răng vừa nôn, rồi lại vừa nôn vừa đánh răng.
Nhân viên phục vụ đã nhìn thấy rất nhiều trường hợp này rồi, cho nên vẻ mặt rất bình tĩnh, đến cả một chút hoảng hốt cũng không có.
Hình Tố vốn không ăn gì, nôn ra toàn là rượu, cuối cùng nôn đến mức kiệt sức, ngồi ở bên cạnh bồn rửa tay, cả cơ thể cũng dựa vào tủ. Cô hơi ngửa đầu, từ từ nhắm hai mắt lại.
Nhân viên phục vụ ở bên cạnh hỏi cô: “Có cần tôi thuê một căn phòng cho cô không?”
Hình Tố không quan tâm đến.
Nhân viên phục vụ không quấy rầy cô nữa, nhưng cũng không đi mất mà chỉ đứng canh bên cạnh cô. Người đó cũng không có bất mãn gì với cô cả, chính quy định phục vụ của khách sạn này đã hướng dẫn anh ta làm như thế.
Đường Dịch vốn định bỏ qua cô, ngoài Hình Tố ra thì vẫn còn có rất nhiều người phụ nữ thích hợp để hợp tác với anh ta, nhưng thật trùng hợp, lúc anh ta đi vào nhà vệ sinh thì tình cờ nhìn thấy Hình Tố đang bất tỉnh nhân sự ở bên cạnh bồn rửa tay ngay đối diện anh ta, ngọn nến mới vừa dập tắt trong lòng anh ta lại bùng lên.
Anh ta đi tới, ngồi xổm xuống rồi gọi cô một tiếng: “Tố tổng?”
Hình Tố nghe thấy, nhưng cô không muốn trả lời.
Đường Dịch lập tức cho rằng cô đã ngủ rồi, anh ta nói với nhân viên phục vụ ở bên cạnh: “Căn phòng trên lầu.”
Nhân viên phục vụ trả lời rồi đi ra.
Hình Tố mở mắt ra, nhìn gương mặt coi như là thanh tú ở trước mắt: “Tôi đã nói là tôi không muốn, anh nghe không hiểu à?”
Đường Dịch mỉm cười: “Không bàn chuyện hợp tác nhưng vẫn có thể đàm phán chút chuyện khác.”
Ánh mắt của Hình Tố đi xuống, mắt nhìn vào vị trí kia: “Chuyện như thế nào?”
Đường Dịch ưỡn ngực: “Cô có thể thử một chút.”
Hình Tố lại nghĩ tới Lâm Nghiệt, dựa vào cái gì chứ? Anh dựa vào cái gì mà cứ luôn xuất hiện trong đầu cô? Không phải anh có người khác rồi sao? Không thể cút ra khỏi đầu cô à? Mẹ nó, học sinh cấp ba bây giờ đều khó quên như thế hả?
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Cô vốn không xem người đàn ông này vào mắt, nhưng cũng vì Lâm Nghiệt nên cô nói với anh ta: “Ôm tôi.”
Đường Dịch nhếch môi, bế ngang Hình Tố lên. Hình Tố nói không sai, anh ta không thích loại phụ nữ mạnh mẽ như Hình Tố, nhưng không có người đàn ông nào có thể từ chối người đẹp dâng đến tận cửa.
Anh ta vừa mới bế Hình Tố đi ra thì lập tức ăn trọn một nắm đấm, cơ thể còn không đứng vững chứ đừng nói đến ôm Hình Tố, Hình Tố cứ như vậy mà ngã ra khỏi hai tay của anh ta, nhưng cô lại không ngã trên mặt đất, mà là ngã vào trong một lồng ngực khác.
Đường Dịch sờ mũi, tuy không chảy máu nhưng không thể để bản thân đột nhiên bị đánh được, anh ta đứng lên đi về phía trước: “Có ý gì?”
Người đó ôm Hình Tố đi đến hành lang, quay người lại xông tới đấm thêm một cái: “Con mẹ mày!”
Năng lực thích ứng của Đường Dịch không tệ, chủ yếu là vì anh ta chưa xác định rõ tình huống mà đối phương đã có lợi thế, sau đó anh ta mặc kệ tình huống như thế nào, con mẹ nó cứ đánh trả trước rồi tính!
Hình Tố thấy rõ gương mặt của Lâm Nghiệt, sau đó nhìn nét mặt anh, men say còn sót lại trong dạ dày bắt đầu phát huy tác dụng, cô nhẫn nhịn, đứng xuống đất rồi níu cánh tay anh lại: “Cậu tới đây làm gì?”
Lâm Nghiệt kéo cô qua một bên: “Đợi lát nữa tôi sẽ tính sổ với em.”
Lúc bấy giờ Đường Dịch mới hiểu đang xảy ra chuyện gì, không đánh nhau với anh nữa: “Là hiểu lầm, Tố tổng uống nhiều quá nên tôi đỡ cô ấy về phòng thôi.”
Lâm Nghiệt là đàn ông, anh hiểu rất rõ trong lòng một người đàn ông có suy nghĩ gì đối với phụ nữ xinh đẹp, anh thẳng tay vạch trần anh ta: “Mẹ nó! Anh không muốn chạm vào cô ấy à? Anh tin bản thân mình sao?”
Âm thanh quá lớn khiến không ít người chú ý tới, quản lý khách sạn cũng đã tới, còn gọi cả bảo vệ nữa.
Đường Dịch nhìn thấy thế trận này, dù nói gì thì cũng rất khó xử, anh ta muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, với trường hợp này, dù tôi không biết xấu hổ nhưng cũng phải cân nhắc xem có ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi hay không chứ?”
Khách sạn nhận tiền của những xí nghiệp này, nhất định là quản lý sẽ ưu tiên nói đỡ cho Đường Dịch: “Xin lỗi anh Đường, cần báo cảnh sát không?”
Đường Dịch liếc mắt nhìn Hình Tố: “Không cần đâu, chỉ là hiểu lầm thôi.”
Đàm Tiếu đang ở trên lầu tán gẫu với người khác, vừa nghe nói ở dưới lầu có vụ đánh nhau thì vội vã chạy tới, quả nhiên là do Hình Tố gây ra, cô ấy đi lên phía trước: “Sao thế?”
Đường Dịch cười giải thích: “Chỉ là hiểu lầm thôi.”
Đàm Tiếu không muốn nghe anh ta nói mấy câu vô nghĩa, cô ấy quay đầu muốn hỏi Hình Tố một chút, kết quả là nhìn thấy một gương mặt lạ lẫm, vốn không đáng để cô ấy dừng lại nhìn quá lâu, nhưng vẻ ngoài của anh thật sự quá đẹp trai, đôi mắt của cô ấy vô thức nhìn thêm một lát.
Lâm Nghiệt không chấp nhận cũng không bỏ qua, anh mắt trừng nhìn Đường Dịch: “Bớt nói nhảm đi! Cái tay nào đã chạm vào cô ấy?”
Đường Dịch cũng rất xấu hổ: “Cậu thật sự hiểu lầm rồi, những người tới nơi này đều là nghe tên Tố tổng mà đến, ai lại dám có ý đồ không nên với cô ấy chứ?”
Đàm Tiếu nghe hiểu, cũng đã biết được cậu trai trẻ này đến đây làm gì, cô ấy tiến đến bên tai Hình Tố, nói nhỏ: “Là cậu này à?”
Bây giờ não bộ của Hình Tố rất rối loạn, nếu chỉ uống rượu thôi thì cô còn có thể giữ cho đầu óc tỉnh táo, nhưng Lâm Nghiệt vừa đến thì cô không tỉnh táo được nữa. Tất cả tủi hờn của cô đều do anh mà ra, cô không có cách nào giữ cho bản thân tỉnh táo.
Đàm Tiếu không nghe cô trả lời, mắt thấy quản lý sắp ép buộc Lâm Nghiệt đi ra ngoài, cô ấy nói mấy câu: “Hay là mấy người nghe xem thân phận của cậu ấy là gì trước đi?”
Lâm Nghiệt không muốn tự giới thiệu, anh chỉ muốn băm đôi tay của người đàn ông kia ra, anh chán ghét bộ dạng lật lọng khó ngờ kia của đám người trong xã hội thượng lưu, cũng không muốn chờ đợi lâu ở nơi này, chặt tay xong rồi anh sẽ đưa Hình Tố đi.
Vì vậy, không đợi Đàm Tiếu nói ra câu thứ hai, anh lập tức quay lại sảnh lớn cầm chai rượu Champagne lên, đập thẳng vào cánh tay Đường Dịch.
Mọi người “Ồ” lên, quản lý ngẩn ngơ một lát rồi gọi bảo vệ bắt Lâm Nghiệt lại, Lâm Nghiệt là người trẻ tuổi nhất ở đây, theo logic thì anh cũng là người có bản lĩnh nhất, đừng nói tới vài tên bảo vệ, dù tất cả có xông lên thì cũng không thể chế ngự anh được. Hơn nữa, anh không đánh lại rồi, chẳng lẽ chạy cũng không được?
Trong cơn hỗn loạn, anh xoay người nắm lấy cổ tay Hình Tố, kéo cô chạy về phía cửa lớn.
Đường Dịch vẫn đang nghiến răng chịu đựng ôm lấy cánh tay, có người xem trận ồn ào, có người giả vờ quan tâm, có người thờ ơ lạnh nhạt, thỉnh thoảng hơi mỉm cười. Khuôn mặt của quản lý trở nên dữ tợn, chỉ vào cửa ra vào rồi ra lệnh cho bảo vệ…
Đàm Tiếu nhìn buổi tiệc vốn êm đẹp lại bị đảo lộn thành thế này, dù vậy nhưng không biết vì sao cô ấy lại cảm thấy rất thoải mái, còn có thể nhếch môi cười giữa cơn hỗn loạn.
Thì ra trên đời này còn có một người vừa liều lĩnh vừa đáng yêu đến thế.
Thì ra chính là một cậu em trai đã phá vỡ cuộc sống hoàn hảo và nghiêm chỉnh Hình Tố.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Bước ra khỏi khách sạn, gió thu thổi qua tóc hai người khiến Hình Tố tỉnh rượu phân nửa, cô hất tay của anh ra.
Lâm Nghiệt cũng bị chọc tức vô cùng, gân xanh trên cổ nổi lên hết, nhưng anh lại nhịn xuống, cởi áo khoác ra ném cho cô trước: “Mặc vào!”
Hình Tố không muốn, cô vứt nó xuống đất.
Lâm Nghiệt nhặt lên, cứng rắn mặc vào cho cô, bao bọc hết toàn bộ xương quai xanh, bả vai, cánh tay lộ ra ngoài của cô lại, sau đó mắng cô: “Người nào cũng có thể đến gần em hả? Em coi lời tôi nói như gió thoảng qua tai à?”
Hình Tổ muốn tránh thoát khỏi tay anh, nhưng sức của cô không lớn bằng anh, hơn nữa cô cũng đã mệt lả rồi, không còn chút sức lực nào cả, đành mặc kệ: “Liên quan gì đến cậu?”
Lâm Nghiệt kiềm chế cơn giận, anh hỏi cô: “Không phải chuyện của tôi? Vậy sao em lại đến căn cứ huấn luyện quân sự? Còn đến trường của tôi nữa, con mẹ nó em rảnh lắm hả?”
Nếu anh không nói thì Hình Tố sẽ không khiến anh lúng túng, nếu anh đã muốn chết đến thế thì phải để anh hiểu hết: “Cậu lên đại học thì giỏi rồi, con gái bên cạnh nhiều hơn, đẹp hơn so với mấy cô trong trường cấp ba cũ, cũng thông minh giống như cậu, cậu còn quan tâm đến tôi làm gì?”
Lâm Nghiệt nghe đến ngơ ngác.
Hình Tố thấy anh không nói lời nào thì cho rằng mình đã vạch trần anh, anh không có phản bác thì cô càng tức giận : “Cậu đi tìm mấy người đó đi! Bớt diễn vai thâm tình ở trước mặt tôi! Tôi nhìn mà mắc ói! Một chân đạp hai thuyền rất khó khăn đúng không? Vừa phải dỗ dành tâm trạng cô bạn gái nhỏ kia của cậu, vừa phải diễn kịch trước mặt phụ nữ trung niên tôi đây, rất mệt nhỉ? Cậu đừng diễn nữa, thực sự rất giả tạo, con mẹ nó cái vở kịch này nát từ diễn viên cho đến kịch bản!”
Càng nói, Hình Tố càng tủi thân: “Cậu nói tôi vô tâm, làm như cậu không có vậy. Đúng thế, tôi lớn hơn cậu, tôi già hơn cậu một chút thì chết à? Lúc bắt đầu tôi có ép buộc cậu không? Cho dù thủ đoạn của tôi không cao siêu, nhưng cũng do cậu tự nguyện, bây giờ cậu chán tôi rồi, cậu còn muốn đẩy hết tội lỗi lên đầu tôi mới coi như xong chuyện ư?”
Câu nói cuối cùng này tràn ngập giận dỗi: “Tôi biết rõ, ngủ với bọn họ sướng hơn ngủ với tôi. Cũng đúng, bọn họ nhỏ hơn nhiều, ngủ với bọn họ sung sướng biết bao! Không giống tôi, lớn từng tuổi này rồi, đứng chung với tôi còn cảm thấy mất mặt, sao có tâm trạng lăn giường được?”
Lâm Nghiệt nghe xong: “Em đang nói gì thế?”
Hình Tố không muốn nói chuyện với anh, rất vô nghĩa, cũng không thú vị, cô quay đầu đi về phía ngược lại.
Lâm Nghiệt lập tức đuổi theo, níu chặt cánh tay cô, đè cô vào thân cây, nghi hoặc hỏi: “Em ghen à?”
Hình Tố không thừa nhận: “Con mẹ nó! Tôi mà thèm ghen à!”
Lâm Nghiệt nghe hết đống lộn xộn chẳng rõ nghĩa kia, ngoài ghen tuông ra thì anh chẳng nghe được gì hết, hơn nữa đây cũng là lúc hiếm khi Hình Tố nói chuyện mà không thèm trả lời lại, nếu không phải anh chắc chắn người trước mắt chính là cô, thì anh còn tưởng rằng đã đánh tráo cô rồi.
Hình Tố lại nhấn mạnh một câu: “Con mẹ nó, ai ghen người đó là con chó!”
Lâm Nghiệt: “…”
Anh dám chắc là cô đang ghen, nhưng cô ghen với ai cơ chứ? Hơn nữa sao mà khi cô ghen lại giống học sinh tiểu học quá vậy? Đột nhiên anh không thấy tức giận nữa, mà còn cảm thấy cô hơi đáng yêu, anh nhéo mặt của cô: “Em là con chó à?”
Hình Tố đánh vào tay anh: “Đừng chạm vào tôi!”
Lâm Nghiệt không chỉ muốn chạm mà còn muốn hôn nữa, anh đột ngột chặn miệng cô lại, nuốt xuống mọi sự tủi hờn, tức giận và khó chịu của cô.
Ban đầu Hình Tố còn giãy dụa, nhưng về sau thì cô thật sự rất nhớ anh, nhớ đến mức không thể kiềm chế được bản thân, hôn được một lát thì cô bật khóc.
Lâm Nghiệt sửng sốt, buông cô ra, dùng ngón tay để lau đi nước mắt của cô, khẽ hỏi: “Tủi thân đến mức đó sao?”
Hình Tố khóc dữ dội hơn nữa.
Lâm Nghiệt ôm cô vào lòng, hôn lên đỉnh đầu cô: “Lâm Nghiệt anh chỉ muốn ngủ với Hình Tố, cũng chỉ ngủ với một mình Hình Tố.”
Lúc anh nói chuyện thì lồng ngực anh phập phồng, Hình Tố dựa vào lồng ngực anh, cẩn thận tiếp nhận nó.
Lâm Nghiệt còn nói: “Anh không biết em đã hiểu lầm chuyện gì, nhưng nếu không phải Hình Tố thì không xứng.”
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Chương 68:
Sau khi đưa Hình Tố về đến nhà rồi đặt cô lên giường, Lâm Nghiệt xoay người bước đi.
Hình Tố vô thức níu chặt ống tay áo của anh.
Lâm Nghiệt quay đầu lại, liếc mắt nhìn tay cô, rồi lại nhìn gương mặt đang xấu hổ của cô, trong mắt tràn ngập vui vẻ: “Anh tìm chút thức ăn cho em.”
Hình Tố không buông tay, cô không đói bụng.
Lâm Nghiệt liền ngồi xổm ở bên cạnh giường, đưa mắt nhìn cô, trong đôi mắt dịu dàng ấy chẳng có ai ngoài cô cả: “Hình Tố.”
Hình Tố không nhìn anh, cũng không biết phải nhìn chỗ nào, cô không được tự nhiên.
Lâm Nghiệt còn nói: “Em yêu anh.”
Hình Tố không lên tiếng.
Lâm Nghiệt thấy cô lại muốn trốn tránh, nếu là trước đây thì anh sẽ lập tức lùi lại một bước để cô trốn tránh, nhưng bây giờ thì không.
Chủ yếu là khi ấy anh không tự tin, còn sợ hãi nữa, cũng không hiểu biết phái nữ, không biết các cô thích miệng nói một đường mà trong lòng một nẻo.
Qua dịp này thì anh hiểu rằng, Hình Tố không chỉ yêu anh hơn những gì cô nghĩ, mà cô còn thích tự lừa dối bản thân. Cô giả vờ rằng có anh cũng được mà không có anh thì cũng chẳng sao. Anh tin, chính cô cũng tin.
Cũng may cô không phải diễn viên chuyên nghiệp, kỹ thuật diễn xuất lúc được lúc không, nếu không thì anh thật sự bị gương mặt tuyệt tình kia dọa sợ đến mức không dám đến gần cô.
Lâm Nghiệt không sợ gì cả, từ nhỏ đến lớn chưa từng biết sợ là gì, trước đây kẻ gian mượn tiền lừa gạt bà ngoại, thấy bà là một cụ già thì có ý đồ lừa gạt cướp lấy chút tiền bà tích góp, một đám người tới nhà cầm gậy gộc và nước sơn đe dọa bọn họ.
Bà ngoại bảo anh ở bên cạnh nhìn xem bà nhanh trí đuổi đám người đó đi như thế nào, hơn nữa còn khiến bọn họ không dám trèo vào nhà bà nữa.
Lâm Nghiệt cứ như vậy mà được bà ngoại huấn luyện nắm đấm, không nói nhảm, lớn bằng từng này rồi mà xương cốt trên người chưa từng gãy, đám lưu manh cũng không đánh lại anh, có người bị anh đánh bầm dập nên thuê người dạy bảo anh, anh cũng không sợ hãi, học chiến thuật đánh vu hồi của bà ngoại.
Nhưng bọn họ cũng không phải đồ ngốc, huống chi ba tên thợ đánh giày gộp lại cũng thành Gia Cát Lượng, dù anh có đầu óc, lại biết đánh nhưng cũng không chống đỡ được bị nhiều người đánh…
Bởi vậy nên cũng có không ít lần anh bị thương. Dù đã như thế rồi nhưng anh vẫn không ghi nhớ được, không chịu thay đổi tính cách kia, những người đó hợp sức lại mới có thể đánh bại anh đúng không? Vậy anh liền chọn thời điểm bọn họ không ở cạnh nhau để tiêu diệt từng nhóm nhỏ, nhất định phải đánh trả lại.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Lâm Nghiệt không sợ trời không sợ đất nhưng chỉ sợ Hình Tố không cần anh, vì vậy anh thu răng nanh lại, phối hợp với cô để diễn vai hiểu chuyện này.
Anh không biết anh đã giả vờ bao lâu, nếu Hình Tố mãi mãi không biểu hiện ra rằng cô cần anh, không rời khỏi anh, có lẽ anh sẽ diễn cả đời.
May mắn là cô không tiếp tục diễn được nữa.
Lâm Nghiệt nắm được nội tâm của Hình Tố, vậy sau này dù cô có thanh minh cho lần ghen tuông này như thế nào thì anh cũng sẽ không tin, cô rất hay lừa dối.
Sau này à, nếu cô không yêu anh nữa thì anh sẽ thịt cô, cô chạy thì anh đuổi theo, cô chạy đến cùng trời cuối đất thì anh cũng đuổi theo đến cùng trời cuối đất!
Nghĩ tới đây, anh cảm thấy mình có thể tha thứ cho ba mẹ đã bỏ rơi anh.
Anh nắm chặt tay Hình Tố: “Em yêu anh.”
Hình Tố rút tay về, giọng nói nhỏ xíu: “Em không yêu anh.”
Lâm Nghiệt cười: “Hồi đó khi nói câu này, thái độ của em chắc chắn hơn bây giờ nhiều.”
Hình Tố nói sang chuyện khác: “Lên đại học vẫn tốt hơn, chung chí hướng với nhau, nhận thức giống nhau, ở cạnh nhau cũng hoà thuận hơn.”
Chua quá, đối với cô nàng Hình Tố mạnh miệng này, đột nhiên Lâm Nghiệt muốn chọc tức cô một chút: “Đúng thế, nói chuyện rất vui vẻ, chỉ hận gặp nhau quá muộn, có lẽ hồi học lớp mười anh nên nhảy lớp thông qua đợt tuyển sinh của Bắc Đại, như vậy thì anh có thể tìm thấy chị gái cùng chung chí hướng sớm hơn một chút rồi.”
Sắc mặt Hình Tố thay đổi, nhưng không hổ danh là Hình Tố, nét mặt chỉ thay đổi trong ba giây rồi được che giấu, cô nói: “Anh đi đi! Anh đi tìm đi!”
Biểu cảm được che giấu rất tốt nhưng vừa mở miệng ra là lộ ngay, Lâm Nghiệt làm bộ như không nghe hiểu: “Ồ, vậy anh đi đây.”
Nói rồi anh thật sự đứng lên rồi bước ra ngoài.
Hình Tố thả tay xuống, không níu kéo anh nữa, cô kìm nén không nổi, thấy Lâm Nghiệt thật sự đi đến cửa thì cô lập tức hừ to: “Hừ!”
Lâm Nghiệt đứng ở ngoài cửa cúi đầu cười, từ từ nâng đầu lên, biểu cảm như rất bình tĩnh, anh đang suy nghĩ vất vả lắm mới khiến cô mở rộng trái tim đã đóng bụi lâu năm của mình ra.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Lâm Nghiệt không bỏ đi, anh xuống lầu hâm nóng sữa bò cho cô, lúc quay trở về thì cô đã nằm nghiêng trên giường, đưa lưng về phía cửa ra vào, nghe thấy tiếng động cũng không quay đầu lại, cô của đêm nay đã nói rất nhiều câu không giống hành vi bình thường của cô.
Lâm Nghiệt bưng ly sữa bò đi đến trước giường, cô còn nhích người vào trong nữa, Lâm Nghiệt vươn tay sờ mặt của cô: “Uống cái này đi.”
Hình Tố từ từ nhắm hai mắt lại, không nói lời nào.
Lâm Nghiệt liền cứng rắn kéo cô dậy, anh ngồi lên giường, để cô dựa vào lồng ngực mình, ép cô uống.
Hình Tố không uống.
Lâm Nghiệt hết cách, bản thân uống một ngụm, dùng miệng đút sữa cho cô.
Hình Tố không ngờ được Lâm Nghiệt lại dám làm như vậy, cô không kịp đề phòng nên khoang miệng bị anh công phá.
Lâm Nghiệt đút cô uống được hai phần ly, anh đặt ly xuống rồi xoay người ôm cô nằm lên trên giường, đặt tay lên trên bụng cô, anh hỏi cô: “Lúc em đến căn cứ huấn luyện quân sự, em đã nhìn thấy anh?”
Anh không nghĩ ra anh có chỗ nào khiến Hình Tố hiểu lầm, khả năng duy nhất chính là hôm cô đến căn cứ huấn luyện quân sự đã nhìn thấy anh. Đương nhiên là không chỉ có mình anh. Anh nhớ rõ đêm hôm đó Lý Tứ Bình ở sau lưng anh.
Bây giờ Hình Tố nghĩ tới cảnh tượng đó thì tim đập nhanh hơn, cô lấy tay của anh ra: “Đừng chạm vào em!”
Lâm Nghiệt chắc chắn. Nhưng mà chỉ là hai người đi nối đuôi nhau thôi mà cô ghen đến thế này sao?
Anh cảm thấy cô có chút ngây thơ, lại có chút đau lòng. Đây là lần thứ hai anh cảm thấy Hình Tố đáng yêu sau chuyện chiếc bình hoa kia.
Thì ra một Hình Tố mạnh mẽ như vậy cũng sẽ nhõng nhẽo như một con mèo nhỏ, còn muốn hơn thua với anh nữa.
Anh không muốn ép cô lập tức thừa nhận cô rất yêu anh, nhưng anh nhất quyết không để cô bỏ qua như vậy, thế nên anh cũng xoay người lại, lưng đụng lưng với cô: “Rạng sáng anh sẽ đi.”
Lông mi Hình Tố hạ xuống, vẫn không lên tiếng.
Lâm Nghiệt thò tay tắt đèn, từ từ nhắm hai mắt lại.
Khoảng hai mươi phút trôi qua, Hình Tố kêu anh một tiếng, giọng cô rất nhỏ: “Lâm Nghiệt.”
Lâm Nghiệt không trả lời cô.
Cô bước xuống giường, vòng qua bên phía Lâm Nghiệt rồi trèo lên nằm, cầm lấy cánh tay anh ôm eo mình.
Lâm Nghiệt tỉnh dậy, không kiềm chế được khi trong lồng ngực đột nhiên có thêm một người, anh hôn tóc cô một chút.
Lúc bấy giờ Hình Tố mới thừa nhận với anh: “Anh nói đúng rồi.”
Em thích anh.
Cũng giống như Hình Tố là ngoại lệ của Lâm Nghiệt, Lâm Nghiệt cũng là ngoại lệ của Hình Tố.
Ba mẹ của Hình Tố khỏe mạnh, theo lý thuyết thì có lẽ cô đã được một tuổi thơ hạnh phúc, nhưng thực tế là cô thà không có bậc cha mẹ này. Nhưng cô cũng may mắn vì ba mẹ không thương yêu nên cô đã sớm biết làm việc, khi còn rất nhỏ cô đã hiểu được rất nhiều đạo lý mà người lớn không hiểu.
Có người nói thật ra cô không nên oán hận ba mẹ, nếu không phải vì ba mẹ đối xử khác biệt với cô thì sao cô có thể cố gắng để sống sót?
Không cố gắng thì sao có thể gặp được quý nhân như đội trưởng?
Nói trắng ra là mạng này của cô là cô được cho.
Cô lại không cho là vậy, cô cũng không cảm thấy bây giờ cô sống tốt, là do khi còn bé ba mẹ của cô đã không dạy cô cách làm người.
Những ngày tháng tốt đẹp của cô đều là do cô bất chấp mạng sống mới có được, lúc người khác đang ngủ thì cô đang làm việc, lúc người khác đang làm việc thì cô đang bị người ta ức hiếp, bị chèn ép, lúc người khác đang yêu đương thì cô đã đồng ý một cuộc hôn nhân của người có ơn với mình giới thiệu.
Cuộc đời hai mươi lăm năm của ai giống với cô đâu?
Không biết bao nhiêu lần cô bị dí súng vào đầu, lại chẳng có mấy lần được tổ chức mà cô cống hiến hết mình buông tha, đây là điều mà một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi nên trải qua ư?
Con người thật sự vừa mới sinh ra đã ích kỷ, bạc bẽo ư?
Đương nhiên là không phải.
Cô có thể không oán hận ai, nhưng ai cũng không có tư cách khuyên cô tha thứ.
Một Hình Tố như thế ngay cả bản thân cô cũng không yêu thương nổi, sao có thể chấp nhận việc bản thân đã yêu con mồi trong trò chơi do cô tạo ra được?
Thế nhưng cô đã yêu thật rồi.
Nhìn cô đi, cô đang gom hết sự do dự cả đời này để trao cho anh.
Cô trở mình trong lồng ngực của Lâm Nghiệt, mặt đối mặt với anh, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh, không cần nói gì cả, chỉ cần hôn anh là được rồi.
Lâm Nghiệt hôn sâu hơn, cánh tay cũng dùng sức nhiều hơn, dường như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình.
Hình Tố đã suy nghĩ rồi, nếu không có cách nào tiếp tục khống chế thì không khống chế nữa, cũng không phải nói mấy câu dối lòng để củng cố lập trường và giá trị bản thân nữa, nhưng cô không có.
Sao cô có thể quên rằng, sở dĩ Hình Tố cô có thể đi đến bây giờ là bởi vì cô không hề để bản thân chịu uất ức?
Yêu Lâm Nghiệt thì sao chứ? Không khống chế được thì sao?
Vậy thì yêu đi, không khống chế nữa, nếu cả đời này cô cho phép một chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của mình là Lâm Nghiệt thì sao?
Xa nhau chưa đầy một tháng nhưng cô đã rất nhớ anh, nhớ thân thể của anh, nhớ đức hạnh ngang ngược rồi lại sợ hãi như cún con của anh. Nếu là Lâm Nghiệt thì đương nhiên là cô có thể.
Đêm nay bọn họ không làm tình, nhưng lại hạnh phúc hơn trước đây rất nhiều.
Cuối cùng cái cây có chút không muốn nở hoa đã lùi một bước, mọc lên chồi non đại diện cho cuộc sống mới.
Hình Tố nằm trong lồng ngực Lâm Nghiệt, cùng với men say trong người, cô đã mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ cô quỳ gối ở trước bàn thờ Phật trong gian nhà chính, mẹ cô đứng trước bàn cúng, mở chùm đèn màu trên đỉnh đầu ba bức tượng Phật ra, sau đó lấy mấy nén nhang ra đốt.
Đó là lần thứ đầu tiên cô bị phạt quỳ gối ở bàn thờ Phật từ khi cô có ký ức, cả cơ thể cô run rẩy nhưng vẫn cũng không dám xin tha, cô sợ bị đánh.
Sau đó mẹ cô cầm nén nhang thì thầm mấy câu cô nghe mà không hiểu một lát, rồi cắm vào trong lư hương, cắm xong thì nghiêng đầu qua, cầm lấy cán của cây lau nhà kế bên đánh vào lưng cô, chẳng mềm lòng chút nào cả: “Trả tiền hàng đây! Mày tới nhà này là để đòi nợ! Tao đánh chết mày!”
Hình Tố đau đến nỗi nhe răng ra, mẹ cô lập tức bấu lấy đầu lưỡi của cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi cô: “Có đau không? Có đau không?”
Cô không dám nói đau, cũng không dám nói không đau, đến cả nước mắt cũng không dám rơi xuống, cuối cùng cô đau đến mơ màng, sợ hãi vô cùng nên tiểu trong quần, càng bị đánh thảm hại hơn.
Dường như mẹ cô vô cùng ghét gương mặt cô, bà ta thích nhất là túm lấy tóc cô rồi tát vào mặt cô, gương mặt bị bà ta tát đến sưng lên, bà ta còn nói: “Đây là đang giải nghiệp cho mày đó! Nghiệp chướng của mày quá nặng, mày chính là Tang Môn Thần, mày được sinh ra trong căn nhà này thì sẽ không được sống tốt, mày không đáng được sống!”
Cơ thể nhỏ bé ấy của Hình Tố luôn bị bà ta giày vò, lúc sắp chết lại cho cô một chén cháo nhỏ, nhưng uống cháo cũng không để cô nhóc uống xong, bà ta lại đánh cô thật tàn nhẫn: “Tao giải nghiệp cho mày! Mày bớt xung khắc bọn tao lại đi! Trả tiền đây! Con nhỏ chết tiệt! Đau không? Đau chết mày luôn! Tao không đánh chết mày đâu!”
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Khung cảnh đột ngột thay đổi, cô đứng ở trước mộ, đó là ngôi mộ của ba mẹ cô, tất cả mọi người đều đang khóc, chỉ có cô là đang cười, cô cười vô cùng vui vẻ.
Hình Ca đứng ở sau lưng cô, hỏi: “Tố Tố, em vui lắm à?”
Cô không quay đầu lại, giọng điệu vẫn khinh thường: “Em không nên vui vẻ à?”
Hình Ca không nói gì.
Cô xoay người lại nhìn gương mặt thối rữa của chị, vẻ mặt lại vô cùng khổ sở: “Ngay cả chị cũng cảm thấy có lẽ em nên thoải mái, nhưng dựa vào cái gì chứ? Từ nhỏ chị đã được ngủ ở trên giường, còn em từ nhỏ đã ngủ ở trên mặt đất, chị có thể ăn cơm, còn em thì chỉ được ăn cơm dành cho chó.”
“Bây giờ em trở thành con người lạnh lùng như băng, tất cả mọi người đều nói em ích kỷ, cay nghiệt, không dám lại gần em…”
“Chỉ chờ em không xử lý chuyện gì đó một cách mềm mỏng thì sẽ chụp cái mũ không có tình người lên đầu. Bọn họ thích nhất là nói câu: Dù mày đã trải qua chuyện gì thì cũng không phải do tao tạo ra, oan có đầu nợ có chủ, đi tìm người đã tổn thương mày đi…”
Đột nhiên cô cười rộ lên: “Nhưng chỉ có người đã tổn thương em mới biến em thành thế này thôi…”
Gương mặt thối rữa của Hình Ca từ từ khôi phục thành gương mặt đẹp nhất của chị ấy, chị ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay Hình Tố: “Tố Tố, đương nhiên là em không cần phải tha thứ, chị mãi mãi đứng về phía em.”
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Giấc mơ này cũng không hoàn chỉnh lắm, khi tỉnh lại, Hình Tố chỉ nhớ rõ những chuyện này.
Nếu cô được đối xử giống như Hình Ca, dù chỉ bằng một phần năm so với chị ấy thì có lẽ cô đã trở thành một người ấm áp, nhưng cái gọi là số mệnh này lại không thích như thế, cô không tốt số như Hình Ca, cho nên nhất định nó sẽ đề phòng với cô, cũng sẽ đối xử một cách ác liệt.
Điều đáng nhắc tới chính là: Đây là lần cuối cùng cô mơ về quá khứ, cũng là lần cuối cùng cô mơ thấy Hình Ca.
Nhiều năm sau đó, đã có người lấp đầy khoảng trống trong lòng cô từng chút một.