Tam Nhặt - Chương 65 - 66
Chương 65:
Ngay đêm đó Hình Tố đã đến nơi. Xuống sân bay xong cô lại gọi một chiếc taxi đi đến căn cứ huấn luyện quân sự ở vùng ngoại ô theo địa chỉ mà trợ lý đã đưa.
Ban đầu thấy cô muốn đi ra ngoại ô thì tài xế không muốn đi, dù sao cũng là một chuyến, đêm hôm khuya khoắt thế này đi tới đi lui chỉ thu được tiền. Nhưng sau đó lại thấy Hình Tố xinh đẹp như vậy nên cũng nghiến răng nghiến lợi mà đi.
Trên đường, tài xế vẫn luôn nói chuyện phiếm với Hình Tố, còn không ngừng từ kính chiếu hậu liếc nhìn cô, bầu không khí bên trong xe dần dần phát triển theo hướng kỳ lạ.
Sức cảnh giác của Hình Tố rất cao nên đương nhiên đã nhận ra, chẳng qua bởi vì cô có thể đối phó được nên không nói dừng xe.
Vốn dĩ trợ lý gọi vệ sĩ của công ty cho cô nhưng cô không làm thế. Dẫn theo vệ sĩ đi gặp Lâm Nghiệt sao, quá là ngu ngốc.
Xác suất xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong công việc kinh doanh của bọn họ ở trong nước là cực kỳ nhỏ, nhưng nếu là ở nước ngoài thì cũng xem như một ngành sản xuất có nguy cơ cao, vì suy cho cùng vũ khí không chỉ dùng cho phòng thủ mà hơn hết vẫn là dùng để tấn công người khác.
Đối với những người mất nhà cửa gia đình vì chiến tranh, ý nghĩa duy nhất của cuộc đời cũng chỉ có báo thù.
Với tư cách là một người cung cấp vũ khí, đương nhiên là Hình Tố cũng nằm trong danh sách báo thù của bọn họ.
Ngoài việc có hệ thống vệ sĩ riêng, Tây Bắc còn ký thoả thuận với công ty vệ sĩ ở các nơi trong cả nước để đảm bảo an toàn cho chính bọn họ, cũng như an toàn cho các cuộc giao dịch vũ khí.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Hình Tố vào nghề nhiều năm như vậy, có trường hợp nào mà cô chưa từng gặp, một người bình thường có ý xấu với cô thế này vẫn không khó đối phó.
Sau khi xe qua trạm thu phí, tài xế nói hết xăng nên muốn xuống cao tốc để đổ xăng, vừa lúc cổng vào đường cao tốc có trạm xăng dầu. Không chờ Hình Tố đồng ý thì anh ta cũng đã quẹo vào cổng vào đường cao tốc, Hình Tố chưa nói cái gì cả.
Khi đổ xăng, anh ta xuống xe, nhìn thấy xăng đã đổ xong rồi liền lái xe chạy sang một bên, sau đó quay đầu nói với Hình Tố: “Tôi muốn ăn mì ăn liền.”
Ý đồ xấu xa càng ngày càng rõ ràng, Hình Tố vẫn không hề lộ ra một chút hoảng sợ.
Tài xế hỏi cô: “Tôi thấy hơi đói bụng, hơn nửa đêm chạy xe thế này đúng là dễ bị đói, mệt với cả đói khát rất ảnh hưởng đến chất lượng lái xe, vì an toàn, hẳn là cô không ngại chứ?”
Hình Tố có để bụng. Cô chĩa súng nhắm ngay đầu anh ta: “Anh nghĩ thế nào?”
Tài xế bị họng súng lạnh lẽo chĩa vào trán, cả người ngây đơ ra, đừng nói là ăn mì gói, nói cũng không dám nói đây này. Sao mà người phụ nữ này lại có súng thế? Nhìn không giống cảnh sát mà! Vậy là có giấy phép sử dụng súng sao? Hay là cô bất hợp pháp……
Vừa nghĩ như vậy, lá gan của tài xế cũng bị dọa cho vỡ nát, giọng nói phát ra run lên gấp ngàn lần: “Tôi lập tức đưa cô…… Cô đi……”
Hình Tố không thu lại khẩu súng mà cứ chĩa vào đầu anh ta như vậy cho đến khi đến nơi.
Sau khi cô xuống xe, chiếc xe taxi chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Hình Tố đứng ở trước căn cứ huấn luyện quân sự, nhưng cô lại do dự. Thật là không giống cô. Trước đây cô đều làm theo ý mình, gần như là không có thời điểm cô do dự, kể cả mới vừa rồi khi đối mặt tên tài xế kia, cô cũng chỉ dứt khoát nhanh nhẹn rút súng ra…… Nhưng tại sao khi muốn gặp Lâm Nghiệt, ngược lại cô có vẻ băn khoăn?
Cô không nghĩ thông suốt được nên đứng suy nghĩ một hồi, cuối cùng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà cô đã từ bỏ.
Dường như chính là bắt đầu từ khi Lâm Nghiệt đến xưởng chế tạo vũ khí tìm cô, anh đã thay đổi và cô cũng có chút thay đổi. Đại khái cô có thể đoán ra được lý do của Lâm Nghiệt, tuy rằng có thể sẽ có sự sai lệch. Nhưng cô thật sự không nghĩ thông suốt được bản thân cô là vì lý do gì.
Nếu như bóng hình trong camera giám sát khiến cô càng chắc chắn bản thân có tình cảm với cậu nhóc đó, vậy thì thế nào chứ? Thích anh có thể khiến cả con người cô nảy sinh một ít sự thay đổi sao?
Điều này không hợp lý.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Từ sau khi bị ba mẹ phân biệt đối xử rõ ràng, cô đã học được rằng nếu không thể trở thành người không có ham muốn, vậy thì không nên bị dắt mũi bởi những thứ mà mình yêu thích. Bao nhiêu năm nay cô vẫn luôn tuân theo quan điểm sống này, không thể nói được là cô hạnh phúc bao nhiêu, nhưng ít ra sẽ không để bản thân chịu oan ức……
Hiện tại tất thảy điều này lại bị Lâm Nghiệt phá vỡ.
Chân trước mới vừa nói với Hình Ca rằng cô có thể kiểm soát tình cảm của cô, lúc này chân sau đã giống như bị thứ gì ám vào người, ma xui quỷ khiến đi đến chỗ này…… Cũng khó trách cô lại do dự.
Cô cần phải suy nghĩ thật kỹ càng, và trước khi cô suy nghĩ thấu đáo thì tốt hơn là không gặp anh.
Nghĩ thế, cô lại gọi xe chuẩn bị quay về thành phố ở lại một đêm rồi ngày hôm sau trở về.
Hơn hai giờ, xe thì có nhưng không ai muốn đến cả, người ngồi xe đến chỗ hẻo lánh sợ tài xế có ý đồ xấu, tài xế cũng sợ.
Hình Tố bỏ thêm gấp đôi tiền boa, lúc này mới có người nhận đơn.
Cô đợi một tiếng rưỡi, không đợi được xe ngược lại đợi được cảnh sát đến… Tên tài xế trước đó thấy cô có súng nên đã báo cho cảnh sát.
Bởi vì cảnh sát đến cho nên ánh đèn của căn cứ huấn luyện quân sự được bật sáng. Sĩ quan huấn luyện và tất cả lãnh đạo bên phía trường học đều ra phối hợp công tác, động tĩnh không nhỏ khiến học sinh cũng bị đánh thức hơn một nửa, có không ít người mượn cớ đi WC để ra hóng hớt.
Quản lý viên đuổi bọn họ về ngủ, bọn họ lại bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ai cũng đang khá là tò mò chuyện gì có thể đánh động đến cảnh sát.
Một nửa số người trong ký túc xá của Lâm Nghiệt đều tràn đầy tinh thần, tất cả đều nằm lên bệ cửa sổ nhìn bóng người dưới ánh đèn pha ở bên ngoài.
Ngụy Tội còn hỏi Sử Thông Dịch: “Chỗ chúng ta có trộm à?”
Sử Thông Dịch nhìn thì thấy không giống: “Trộm mà bày ra thế trận lớn như vậy à? Không thể là việc nhỏ được.”
Ngụy Tội nghĩ không ra: “Chẳng lẽ có tội phạm giết người trốn đến chỗ này của chúng ta? Vậy thì không phải chúng ta rất nguy hiểm sao?”
Bên ngoài và bên trong đều quá ồn ào, Lâm Nghiệt không ngủ nổi nữa nên dậy đi tiểu.
Ngụy Tội còn ngăn cản anh: “Đừng đi ra ngoài! Nguy hiểm đấy!”
Lâm Nghiệt không quan tâm.
Có người tiếp nối Ngụy Tội nói một câu: “Đối với bọn họ mà nói thì Lâm Nghiệt cũng rất nguy hiểm.”
Sử Thông Dịch và Ngụy Tội cùng thống nhất động tác liếc sang: “Câu nịnh hót này của cậu tuyệt vời đấy.”
Người nọ cợt nhả: “Cậu quên rồi à? Sinh viên mới đánh thắng được cậu ta không vượt quá mười người, điều này có nghĩa là gì? Hơn hai ngàn người cũng đánh không lại, mấy chục người ở bên ngoài có thể đánh được cậu ta sao?”
Ngụy Tội cười nhạo sự ngu dốt của anh ta: “Cậu lấy vị thành niên trói gà không chặt lại còn suy dinh dưỡng và mệt mỏi quá mức ra so sánh với mấy chú cảnh sát hả?”
Người nọ không nói nữa.
Lâm Nghiệt không có lấy một chút hứng thú đối với những gì xảy ra ở bên ngoài, anh ra ngoài chỉ để đi tiểu. Vừa ra khỏi ký túc xá nam thì đụng phải Lý Tứ Bình cũng đi WC, không ai nói chuyện với ai cả.
Từ WC đi ra, Lâm Nghiệt thấy Lý Tứ Bình đang đợi anh nhưng anh cũng không quan tâm, anh muốn ngủ.
Lý Tứ Bình lại đưa cho anh điếu thuốc.
Lâm Nghiệt không nhận.
Lý Tứ Bình kiên trì đưa cho anh: “Hút một điếu.”
Lâm Nghiệt không hút chính là không hút, anh lướt qua cô ấy đi về hướng ký túc xá.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Trong lúc đang tiếp nhận bước đầu thẩm tra, Hình Tố thoáng ngước mắt nhìn thì nhìn thấy Lâm Nghiệt, ánh đèn màu vàng ấm áp trên cột điện chiếu sáng đến anh thật là đẹp mắt. Gần một tháng không gặp, dường như anh không thay đổi dù chỉ một chút.
Khi cô đang nhìn chằm chằm Lâm Nghiệt đến xuất thần thì từ phía sau anh có một cô gái cùng đi ra theo……
Trong nháy mắt đó, cô ù tai và đánh mất giọng nói, cảnh tượng cũng biến thành đường ống dẫn ba chiều không ngừng được trừu tượng hóa hiện ra trước mắt cô.
Trễ như thế này rồi, anh đang làm gì? Cô ấy đang làm gì? Bọn họ đang làm gì?
Lần đầu tiên Hình Tố phát hiện, hóa ra đau lòng thật sự là một phản ứng sinh lý…… Đột nhiên cô quay đầu lại, đưa hai tay cho cảnh sát: “Dẫn tôi đi!”
Cảnh sát đã gọi điện thoại xác minh thân phận của Hình Tố đều ngơ ra, nhưng nghĩ rằng chỗ này thật sự không phải là nơi để hỏi rõ chân tướng cho nên liền dẫn cô đi trước, trả lại sự yên tĩnh cho căn cứ huấn luyện quân sự.
Vì sao Hình Tố phải bỏ đi chứ?
Cô có một loại dự cảm mãnh liệt rằng nếu còn tiếp tục ở lại thêm một lát thì cô có thể sẽ chết ở chỗ này.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Cục Cảnh Sát.
Thân phận của Hình Tố đã được xác minh rõ ràng, cảnh sát đến nói chuyện với cô: “Sau này cô Hình vẫn nên dùng xe chuyên dụng khi đi ra ngoài thì hơn, để giảm bớt những hiểu lầm thế này lại phát sinh, giảm bớt những phiền phức không cần thiết, vì cô cũng là vì chúng tôi.”
Sắc mặt Hình Tố tái nhợt, hai tay cô lạnh lẽo, thoạt nhìn giống như một người chết trợn trừng mắt. Cô hoàn toàn không nghe thấy lời cảnh sát nói, cô đang không ngừng ép bản thân nhớ lại những điều đẹp đẽ để ngăn chặn hình ảnh Lâm Nghiệt cùng với nữ sinh một trước một sau đi ra từ chỗ tối đang không ngừng xuất hiện.
Chỉ là, tại sao lại không đè xuống được?
Là vì cô không có ký ức nào tốt đẹp hay sao? Hay là vì sự tấn công và lực sát thương của cảnh tượng vừa rồi quá mạnh, hệ thống phòng ngự của cô lại quá yếu?
Cảnh sát thấy Hình Tố thất thần, bàn tay quơ quơ trước mắt cô: “Cô Hình?”
Không biết đã gọi bao nhiêu tiếng, cuối cùng cô cũng hoàn hồn, sau đó lại nghe cảnh sát lặp lại một lần: “Cảm ơn đã hợp tác.”
Điểm lợi hại nhất của Hình Tố là ở chỗ dù cho trái tim cô có nát vụn thì đầu óc vẫn có thể xoay chuyển, cô nói với anh ta: “Kiểm tra lại người tài xế đó, chiêu trò của anh ta mạch lạc, hơn nữa trạng thái không hề có chút căng thẳng nào, không giống như là lần đầu tiên.”
Cảnh sát ngẩn ra, toàn bộ sự chú ý đều đặt vào chuyện Hình Tố cầm súng nên đã không chú ý điểm này.
Từ Cục Cảnh Sát đi ra, xe chuyên dụng đã đến và đưa cô về khách sạn.
Mới vừa bước vào cửa khách sạn, cô đã bước hụt chân, ngã thẳng đờ nằm trên thảm. Cô duy trì tư thế nằm này trong chốc lát, sau đó cuộn mình lại giống như con sâu lông chịu phải sự tấn công.
Hoá ra Lâm Nghiệt thay đổi không phải vì biết thân phận của cô mà là anh đã gặp được trời đất càng rộng lớn hơn.
Đúng vậy, dựa vào đâu mà cô yêu cầu anh dành hết lòng dạ cho cô chứ? Cô nói với anh cô ba mươi tuổi rồi, còn từng ly hôn, không có một người bình thường nào sẽ bị mất phương hướng trong loại câu hỏi lựa chọn này đâu, nên làm sao Lâm Nghiệt có thể là ngoại lệ?
Cô có thể nghĩ thông suốt, cô hiểu rõ nhất, từ nhỏ đến lớn cô nhạy cảm quá mức, đặc biệt là cô có thể nhìn thấu ánh mắt không để ý đến cô của người khác. Cô cũng không lấy lòng những người đó, cô thà rằng một mình chết đi không nơi nương tựa chứ tuyệt đối sẽ không cúi đầu với người ghét bỏ cô để cầu xin một chút thuận lợi……
Cô cẩn thận lại có sự cảnh giác cao, ở xung quanh mình xây một cái hầm trú ẩn và đặt bản thân ở vị trí trung tâm của hầm trú ẩn ấy. Cô không cho người khác tiến vào cũng không cho chính mình đi ra, đây chính là cô đấy. Bằng cách này cô mãi mãi sẽ đứng ngoài cuộc, mãi mãi có thể bảo vệ được chính mình, nhưng tại sao viên đạn vẫn lọt vào được?
Nó đánh vào lòng cô, máu thịt bay tứ tung, cô cúi đầu nhìn ngực của bản thân trong sự nghi ngờ, tất cả đều là máu, đau, thật sự rất đau.
Di động của cô vẫn đang vang lên nhưng dường như cô không nghe thấy, cô vẫn đang chịu đựng từng giây từng giây, còn chịu đựng đến mức sinh ra ảo giác.
Cô thấy Hình Ca ngồi trên chiếc sô pha đơn ở phía trước, hai hàng lông mày hơi nhăn lại, lo lắng hỏi cô: “Tố Tố, em có mệt không?”
Với một câu nói này, nước mắt cô trút xuống không thôi.
Cô là Hình Tố mà, cô không nên như thế này. Hình Tố là ai chứ, dù có rơi nước mắt cũng chỉ là diễn kịch thôi, và rơi nhiều hay rơi ít đều do bản thân cô là người định đoạt, nhưng tại sao cô lại không thể khống chế được nước mắt vậy?
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Chương 66:
Hình Tố ở lại Bắc Kinh hai ngày. Hai ngày này sống không bằng chết, khắp nơi trong phòng đều có nước mắt của cô. Cô giống như một cô gái nhỏ mới nếm thử tình yêu, sau khi bị tình cảm tổn thương, cô không chỉ không muốn yêu mà cả sống cũng không muốn nữa.
Tôn Diệu Vũ không tìm thấy Hình Tố cho nên kêu Đàm Tiếu đến một chuyến. Khi Đàm Tiếu nhìn thấy Hình Tố, cô ấy còn cảm thấy bản thân đã nhận sai người rồi.
Hình Tố nằm trên mặt đất, xung quanh cô đều là chai rượu, có rượu trắng cũng có rượu Tây. Cô nằm ở trong đó, cả người phát sưng lên. Khuôn mặt cũng giống hệt một cái bánh bao, mắt thì càng không cần phải nói, sưng to thành quả hạnh vậy, tóc tai cũng rối bời, nhìn qua có vẻ như đã hai ngày rồi không gội sạch.
Cô ấy chọn chỗ sạch sẽ đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống rồi chạm vào khuôn mặt của cô: “Còn sống không vậy?”
Hình Tố gạt tay cô ấy ra.
Đàm Tiếu gật đầu: “Được đấy, vẫn có sức.”
Hình Tố không muốn nói chuyện với cô ấy, chỉ về hướng cửa.
Đàm Tiếu không đi, còn kích thích cô: “Cậu biết cậu như thế này gọi là gì không? Báo ứng. Hình Tố, báo ứng của cậu đến rồi.”
Hình Tố không cho là như vậy: “Cậu cho rằng tớ là cậu à? Nên cắt đứt lại không đứt được?”
Đàm Tiếu đắp lên người cô một chiếc chăn, sau đó vén tóc của cô ra sau tai, rất dịu dàng. Cô ấy vẫn luôn dịu dàng đối với Hình Tố. “Nếu cậu có thể cắt đứt thì cậu còn ở đây khó chịu cái gì?”
Hình Tố mạnh miệng: “Tớ không có.”
Đàm Tiếu chưa từng thấy Hình Tố như vậy, chưa bao giờ như vậy: “Hình Tố, đừng lừa bản thân cậu, có lẽ cậu cũng yêu cậu ấy muốn chết rồi.”
Giọng điệu Hình Tố trở nên lạnh hơn: “Tớ? Tớ yêu ai?”
Đàm Tiếu không biết là ai, nhưng cô ấy biết có thể khiến cho người đường đường đứng thứ hai Tây Bắc biến thành như vậy thì người đó thật sự lợi hại: “Từ khi tớ quen biết cậu đến nay, cho dù là phát hiện ra Hạ Yến Kỷ ngoại tình thì cậu cũng có thể bình tĩnh mà xem xong video anh ta làm tình với cô ả kia, hơn nữa còn dứt khoát nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân. Cho dù ly hôn xong không hề dễ chịu, nhưng cũng không vượt quá ba ngày thì cảm xúc và nước mắt vẫn có thể kiểm soát được…… Cậu thử nhìn lại cậu bây giờ đi.”
Hình Tố vùi mặt vào cánh tay, từ chối nghe cô ấy nói chuyện.
Đàm Tiếu còn cạy mở cánh tay của cô ra, sáp mặt đến gần, kiên quyết muốn nói cho cô nghe: “Cậu thất bại rồi.”
Hình Tố đẩy tay cô ấy ra: “Cậu không có việc gì à?”
Đương nhiên là Đàm Tiếu có việc, cô ấy ngồi trở lại sô pha, nâng chân bắt chéo, sửa sang mái tóc, nói: “Một cuộc hợp tác của chúng ta ở Bắc Ireland trước đây đã bị ngừng rồi, bên đó lên án chúng ta hành động không chính đáng, Tôn Diệu Vũ bảo để cậu đi một chuyến nhưng lại không tìm được cậu nên ông ấy đã đi trước rồi.”
Hình Tố không hé răng.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Đàm Tiếu vươn tay đến quầy rượu ở bên cạnh, lấy qua nửa chai rượu vang đỏ, lại thuận tay lấy thêm cái ly rót rượu cho bản thân, nhẹ nhàng nhấp lấy một ngụm, nói: “Tớ còn rất tò mò là điều gì khiến cậu thất tình. Cậu ấy đã làm gì vậy?”
Hình Tố không biết Lâm Nghiệt đã làm gì, cô cũng không chắc anh có làm hay không, chỉ là cô sợ hãi với phản ứng của mình và cả vô thức đau lòng khi nhìn thấy cảnh đó. Những thứ này rất xa lạ, con người ta đều sẽ trốn tránh những thứ xa lạ lại còn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Đàm Tiếu đoán mò: “Bắt gian trên giường?”
Cũng không có.
Đàm Tiếu lại đoán: “Cậu ấy nói lời tàn nhẫn với cậu à? Nhưng mà, cậu sợ những lời nói tàn nhẫn sao?”
Hình Tố để lộ ra một góc mặt, nói: “Chỉ là tớ nhìn thấy một cảnh tượng rồi suy đoán……”
Đàm Tiếu không để cho cô nói hết: “Sau đó cậu cứ như thế này? Không phải chỉ là một cảnh tượng thôi sao? Hình Tố, nếu cậu muốn nói cảnh tượng đó là làm tình thì thôi, bỏ qua, tớ xem như có thể tha thứ cho cậu. Nhưng nếu cậu muốn nói chỉ là thấy hai người đứng chung một chỗ rồi cậu thành ra thế này, tớ có thể đánh cậu luôn đấy.”
Hình Tố không nói.
Đàm Tiếu bị cô chọc tức đến bật cười: “Có kiểu thích như vậy sao? Chỉ là đứng chung một chỗ thôi mà cậu đã muốn chết đi sống lại rồi hả?”
Hình Tố không muốn nghe lời chế nhạo của cô ấy, cô cầm lấy chai rượu ném về phía cô ấy.
Đàm Tiếu né tránh chai rượu của cô, tiếp tục hỏi: “Vậy cậu có hỏi cậu ta để xác nhận chưa? Lỡ như là hiểu lầm thì sao? Với chuyện này cậu nên lập tức ấn cậu ta xuống, để cậu ta không có thời gian mà cân nhắc đối phó, như vậy cậu mới có thể nắm được đáp án chân thật nhất trong tay.”
Mọi người đều là người ngoài cuộc tỉnh táo, ai có thể ngờ được Đàm Tiếu ở chỗ này ăn nói đàng hoàng nhưng lại không giải quyết rõ ràng một đống chuyện lộn trong nhà của mình chứ?
Hình Tố hỏi lại cô ấy: “Tại sao hầu hết những lúc cậu bị nhà mẹ đẻ, nhà chồng hãm hại lại không giải thích rõ cho bản thân?”
Đàm Tiếu không nói nữa.
Nếu trên đời này tất thảy mọi việc đều có thể lý trí, nhanh chóng quyết định đưa ra lựa chọn thì trong từ điển sẽ không có hai chữ tiếc nuối.
Tình yêu là tình cảm phức tạp nhất trong các loại tình cảm, cho dù tốn công sức vun vén thì người cuối cùng nắm tay đi hết cuộc đời cũng chưa chắc là người mà hai bên đều yêu thích nhất. Kết cục cuối cùng còn không phải là tất cả nhờ vào cách thức sống chung như kiểu “Anh không nói, tôi cũng không nói” hay sao?
Đương nhiên, chuyện này không phải tuyệt đối nhưng nhìn chung cũng không thể ngăn chặn tận gốc được.
Hình Tố có thể đến sân bay đón Hạ Yến Kỷ, buộc anh ta ký thỏa thuận ly hôn, có thể vô tình khiến cho anh ta trắng tay ra khỏi nhà, nhưng lại không thể đi đến hỏi rõ ràng khi nhìn thấy Lâm Nghiệt cùng người khác một trước một sau đi ra từ chỗ tối……
Chuyện này cũng không khó giải thích, dù sao cũng là cô yêu Lâm Nghiệt chứ không yêu Hạ Yến Kỷ.
Đàm Tiếu không tán dóc vấn đề này với cô: “Vậy tiếp theo cậu tính làm sao bây giờ?”
Hình Tố vẫn còn chưa nghĩ kỹ, nhưng dựa vào thái độ dứt khoát xử lý các chuyện khác của cô thì xử lý việc này hẳn là sẽ không quá khó khăn…… Cô cố hết sức để giọng nói của bản thân thật nhẹ nhàng: “Đổi người khác thôi.”
Nhưng bốn chữ này muốn bao nhiêu nặng nề liền có bấy nhiêu, Đàm Tiếu thở ra một hơi: “Nghĩ lại đi.”
Hình Tố biết Đàm Tiếu lo lắng cái gì: “Người trưởng thành tuyệt đối không nên để đầu óc xuất hiện trạng thái mê muội, dù có khó khăn thế nào tớ cũng phải kịp thời ngăn chặn tổn hại. Nếu đặt trọng tâm của cuộc đời vào chuyện tình yêu thì có thể sẽ không thoát ra được, nhưng tớ lại coi trọng sự nghiệp, việc này với tớ mà nói rất dễ dàng.”
Đàm Tiếu cũng mặc kệ cô: “Vậy thì làm đi, chỉ mong cậu thật sự có thể giống lần đó với Hạ Yến Kỷ.”
Hình Tố nói cho cô ấy biết: “Sở dĩ tớ đau khổ không hoàn toàn bởi vì tớ nảy sinh tình cảm với người này, mà nhiều hơn là ngạc nhiên với cảm nhận trong vô thức của tớ. Khi tớ chắc chắn càng ngày tớ càng không thể khống chế được thứ này thì đương nhiên tớ sẽ không tiếp tục nữa.”
Đàm Tiếu cứ như vậy nhìn Hình Tố lừa mình dối người, thật sự không thể nhịn được hỏi cô: “Cậu có biết ghen có nghĩa là gì không?”
Hình Tố nhìn cô ấy qua mấy lọn tóc rủ trên trán, không nói gì.
Đàm Tiếu cố tình nói trái ý mình: “Chính là bởi vì người mình thích đến gần người khác mà xuất hiện hàng loạt cảm xúc tiêu cực như tức ngực, khó thở, khó xử, tức giận, bất bình. Thế nhưng Hình Tố cậu đỉnh như vậy hẳn là sẽ không ghen, cả đời này cậu cũng sẽ không ghen. Cậu xem cậu lý trí bao nhiêu, khó chịu như vậy, cũng không thiết sống nữa nhưng còn có thể ở đây bình tĩnh mà nói kịp thời ngăn chặn tổn hại. Cậu sẽ không ghen, cậu tuyệt đối sẽ không.”
Tuy Hình Tố không tán thành lời nói của cô ấy, nhưng cô vẫn có thể nghe ra được sự châm chọc: “Cậu chỉ có cái miệng thôi à?”
Đàm Tiếu mỉm cười: “Được rồi, tự cậu nhìn đó mà làm đi, dù sao vả mặt cũng không phải là tội.”
Nói xong không cho Hình Tố cơ hội phản bác lại đã nói tiếp: “Có thể phải qua vài ngày Tôn Diệu Vũ mới trở về, bên phía tổng bộ cũng không có việc gì, nếu không thì tớ ở lại Bắc Kinh với cậu mấy ngày? Vừa lúc mấy nhân vật có máu mặt lên kế hoạch tụ hội ở Bắc Kinh.”
Hình Tố rất dứt khoát: “Không đi.”
Đàm Tiếu cũng không khuyên cô: “Nghe nói có rất nhiều thanh niên tài năng trẻ tuổi, nhưng mà nếu cậu không đi, vậy thì xem như tớ chưa nói.”
Hình Tố suy nghĩ một chút, sửa lại chủ ý: “Khi nào?”
Đàm Tiếu nói: “Mấy ngày nữa thì phải. Đến lúc đó bọn họ sẽ gửi tin cho tớ. Mấy ngày nay ấy à, tớ sẽ cùng cậu, cùng cậu…… Kịp thời ngăn chặn tổn hại.”
Hình Tố liếc cô ấy: “Thèm đòn hả?”
Đàm Tiếu cười hai tiếng, không đùa giỡn cô nữa: “Lên dọn dẹp một chút, đi ra ngoài ăn cơm.”
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Ba ngày sau khi căn cứ huấn luyện quân sự có trộm, Sử Thông Dịch nghe được một ít tin tức, chạy về nói cho những người cùng ký túc xá nghe: “Tôi biết rồi! Không phải trộm đâu, là có một nhân vật rất lợi hại đến chỗ này của chúng ta nên mới đánh động đến cảnh sát.”
Ngụy Tội rất tò mò: “Nhân vật lợi hại nào vậy?”
Sử Thông Dịch đưa ảnh chụp cho bọn họ xem: “Không thấy chính diện khuôn mặt, chỉ có bóng lưng thôi.”
Ngụy Tội nhìn thoáng qua, sao mà nhìn rõ người được? Nhưng mà dáng người khá tốt, muốn eo có eo, muốn mông có mông, hoàn cảnh tối tăm như vậy vẫn có thể lộ ra dáng người, vậy thì lúc cởi ra nhất định có thể khiến anh ấy phun máu mũi.
Sử Thông Dịch thấy người ta nhìn ngây cả người: “Làm sao vậy?”
Ngụy Tội hoàn hồn: “Không sao, chỉ là tưởng tượng ra một hình ảnh khá là kích thích thôi.”
Sử Thông Dịch liếc anh ấy: “Nhìn cái dáng vẻ đó của cậu, không sờ được hàng thật cũng chỉ dựa vào tưởng tượng thôi.”
Ngụy Tội chậc lưỡi: “Cậu biết cái gì? Có trí tưởng tượng rồi tôi còn cần hàng thật sao? Đúng là ngày nào cũng chọc tôi tức điên mà. Hơn nữa, phán đoán ba vòng thông qua ảnh chụp là kỹ năng bị động của trạch nam chúng ta, tôi không khống chế được.”
Lâm Nghiệt tắm rửa xong trở về thì nhìn thấy bọn họ ghé vào một chỗ, cũng không thấy hứng thú gì nên trực tiếp lướt qua.
Ngụy Tội túm anh lại: “Sếp Lâm nhìn nhân vật lớn nè, ngoại trừ mẹ của tôi, đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy một người phụ nữ có sức ảnh hưởng lớn như vậy.”
Sử Thông Dịch cười lạnh: “Mẹ của cậu chỉ có sức ảnh hưởng với cậu và ba của cậu thôi.”
Ngụy Tội đang định đáp trả thì Lâm Nghiệt cầm lấy điện thoại.
Tất cả mọi người ngừng bàn tán.
Lâm Nghiệt nhìn bóng dáng này lại cảm thấy sao mà quen mắt thế, là Hình Tố sao? Nhưng làm sao cô có thể xuất hiện ở chỗ này? Hai người bọn họ vừa mới gọi điện thoại, cô hỏi anh khi nào có thời gian nghỉ anh còn không trả lời mà, cô có thể có được loại giác ngộ này để đến đây tìm anh sao? Không có đâu.
Anh không tin, nhưng anh không kìm chế được bản thân hỏi bọn họ: “Người này tên là gì?”
Ngụy Tội nhướng mày: “Quen hả?”
Sử Thông Dịch cảm thấy Lâm Nghiệt đang thể hiện. Hiện tại tất cả các sinh viên mới đều biết sức ảnh hưởng của người phụ nữ này rất lớn, lúc này anh có thể nói một câu vu vơ như vậy chính là đang ám chỉ anh có quan hệ với người phụ nữ này, vậy thì không phải là thể hiện thì là cái gì?
Anh ta lại cười lạnh: “Sếp Lâm lại quen biết à? Tôi phát hiện cậu quen biết với nhiều nhân vật lợi hại lắm nha, chúng tôi có cần phải nịnh bợ cậu không vậy?”
Lời nói này chua quá đi mất, ở đây không có ai tình nguyện phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, không ai muốn đội nồi cả.
Đầu óc Ngụy Tội xoay chuyển nhanh chóng, cũng ngay thẳng chua chát ngược trở lại: “Người ta chỉ hỏi thử tên là gì thôi. Vì để chị gái ở nhà ăn cho cậu thêm ít cơm không phải cậu cũng hỏi người ta tên gì, chuẩn bị tấn công bằng lời ngon tiếng ngọt hay sao? Sao đấy? Chẳng lẽ không phải vì xương sườn mà là vì cậu chú ý đến bọn họ à?”
Sử Thông Dịch vỗ một cái vào gáy anh ấy: “Mẹ nó, cậu nói nhảm nhiều vậy!”
Ngụy Tội bị ăn một cái đánh lập tức phản ứng lại, cứng đầu cứng cổ chất vấn anh ta: “Nói chuyện đàng hoàng, cậu động tay động chân gì đấy!”
Sử Thông Dịch rất là khó chịu: “Mẹ nó, khó chịu cái đức hạnh chó liếm đó của cậu đấy!”
Lâm Nghiệt chê bọn họ phiền phức: “Cãi nhau thì cút đi.”
Hai người có tức giận thêm nữa cũng không dám nói chuyện.
Sử Thông Dịch không nhát gan như Ngụy Tội, hơn nữa trong lòng cũng không thể nào thích được Lâm Nghiệt, anh ta cướp điện thoại về rồi đi ra ngoài.
Lâm Nghiệt không xem ảnh chụp nữa, cố gắng thuyết phục bản thân đó không phải là Hình Tố, nhưng một khi chấp nhận đáp án này rồi lại cảm thấy có hơi khó chịu.
Chuyện bất ngờ như kiểu “Đến đón bạn nhỏ của nhà chúng ta” hẳn là sẽ không xuất hiện đâu nhỉ?
Kết thúc huấn luyện quân sự ngày hôm đó, Lâm Nghiệt bị gọi vào trong sân để ca hát nhưng anh không đi, anh nói rằng mình không biết hát, sĩ quan huấn luyện nói anh hừ hai câu anh cũng không hừ, làm cho sĩ quan huấn luyện và quản lý viên đều cảm thấy đôi chút xấu hổ, còn dẫn đến một vài câu bàn luận nữa.
Bạn cùng phòng của Lý Tứ Bình nói với cô ấy: “Lúc học cấp Hai cậu đã gặp được Lâm Nghiệt, tớ thật sự hâm mộ cậu, và cả đồng cảm với cậu nữa.”
Lý Tứ Bình nhìn cô ta: “Đồng cảm cái gì?”
Bạn cùng phòng nói: “Cậu không biết trên mạng có câu nói thế này à? Ở thời niên thiếu người ta không thể gặp được người quá mức xuất sắc, sự xuất hiện của anh ấy sẽ dứt khoát nâng gu thẩm mỹ của cậu lên trần nhà, sau đó khi cậu nhìn những người con trai khác sẽ còn có cảm giác sao?”
Lý Tứ Bình khịt mũi, cười: “Cũng chỉ có các cậu thích cậu ta.”
Bạn cùng phòng rất ngạc nhiên: “Cậu không thích hả? Đang bốc phét phải không? Hôm đó bảo cậu chọn người để luyện tập, không phải cậu chọn cậu ấy à?”
Lý Tứ Bình nói: “Tớ chọn cậu ta là vì ngoài cậu ta ra thì không ai đánh thắng được tớ.”
Bạn cùng phòng không nói nữa vì lời này không cách nào tiếp nhận được.
Lâm Nghiệt không hát nên microphone liền đưa đến tay người khác, là một nữ sinh bên cạnh trường của bọn họ, xem như là có giá trị nhan sắc trung bình cao nhất học viện.
Cô ấy hát tặng cậu bạn trai một bài hát, bạn trai của cô ấy chính là cậu con trai đến khiêu khích Lâm Nghiệt trong ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, hẳn là rất có tiền, sau khi nữ sinh hát xong , cậu ta còn ồn ào nói phải mua cho cô ấy Hermes, sau đó cả ghế phó lái của Ferrari chỉ để một mình cô ấy ngồi.
Tiếp đấy toàn là tiếng hoan hô, trong đó có người bị làm cho cảm động, cũng có người cố gắng che giấu khinh bỉ.
Đột nhiên, không biết là ai mất não mà nối tiếp một câu: “Người chị em này không thật thà nha, mấy ngày hôm trước không phải còn ở trong vòng bạn bè và Weibo thể hiện sự ngưỡng mộ dành cho Lâm Nghiệt hay sao? Còn nói đã thêm được WeChat của người ta rồi, vui quá đi, mong rằng có thể làm bạn……”
Vừa dứt lời, những người khác bắt đầu ồn ào: “Đúng rồi đó, giải thích đi giải thích đi!”
Cậu ấm nhà giàu đó đứng lên chỉ tay khắp một vòng: “Mấy người rảnh rỗi sinh nông nổi hả? Bạn gái tôi uống say rồi nói mấy câu say rượu mà mấy người cũng tin? Cô ấy cũng không có bệnh về mắt, vì sao loại người chất lượng tốt như tôi lại không cần mà lại muốn một thằng nghèo nát?”
Nhóm người ủng hộ Lâm Nghiệt nghe không lọt tai nữa rồi: “Cậu đội sổ tiến vào trường, người ta là bên phía trường học mời đến, có thể đặt cùng một chỗ để so sánh sao? Mặt mũi cậu lớn thế cơ à? Lấy tiền của ba mẹ nhét vào trường thì có gì để khoe khoang chứ? Có giỏi thì cậu tự mình kiếm lấy một chiếc Ferrari đi!”
Cậu ấm nhà giàu khoe khoang triệt để: “Thì có tiền vậy đấy, có tức không? Ông đây cứ dựa vào ba mẹ đấy, tiền của ba mẹ cũng đều là của tôi, cho mấy người tức chết đi.”
Nhận thấy tình hình sắp mất khống chế nên sĩ quan huấn luyện và quản lý viên kịp thời ngăn lại.
Lâm Nghiệt không nghe bọn họ đốp chát qua lại, Ngụy Tội nghe xong còn có cảm tưởng để nói với anh: “Tôi phát hiện ra năng lực tự an ủi của người ta đúng là rất đỉnh. Ngoại trừ có tiền, cái gì cậu ta cũng kém hơn so với cậu, cậu ta cũng chỉ so tiền với cậu thôi, thắng được cậu nên cậu ta nghĩ rằng mình có thể làm được.”
Có người nói: “Thứ này có phải là cái kiểu ăn không được thì chê nho xanh không? Tức là cưỡng chế hợp lý hoá, rõ ràng là bản thân cậu ta chỗ nào cũng kém hơn so với người ta nhưng ngang bướng so đo những thứ gì đâu để rút ngắn khoảng cách giữa hai người, nhằm đạt được mục đích an ủi bản thân.”
Ngụy Tội bắt đầu tán phét với cậu ta.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Học bá chính là như vậy. Bọn họ có thể thông qua các khía cạnh và yếu tố để phân tích nguồn gốc của sự việc, còn phân tích đến mức vui vẻ không biết mệt.
Cuộc vui chè chén say sưa trước khi kết thúc huấn luyện quân sự này kéo dài cả đêm, đại đội trở về ký túc xá nghỉ ngơi khi đã hơn mười một giờ.
Có nữ sinh đuổi theo Lâm Nghiệt đến cửa ký túc xá, nhét vào trong tay anh một tờ giấy nhỏ sau đó chạy đi.
Ngụy Tội nhìn thấy cướp lấy từ trong tay anh, mang về ký túc xá đọc cho mọi người nghe: “Chào Lâm Nghiệt, tớ là Trâu Ngạn của Học viện Nhân Văn, tớ có thể làm quen với cậu được không? Tớ muốn học hỏi một ít phương pháp học tập, gần đây tớ có một số bế tắc trong việc học không thể vượt qua được. WeChat của tớ là zouyan082515.”
Đọc xong, cậu ấy quay đầu lại nhìn Lâm Nghiệt: “Trâu Ngạn? Có phải là cái người nổi tiếng bên Học viện Nhân Văn không? Cái người từng viết một bài văn nhận được giải thưởng Văn học Lỗ Tấn đấy?”
Lâm Nghiệt không biết nên không nói chuyện.
Có người trêu chọc Lâm Nghiệt: “Sếp Lâm từ chối một người, vậy thì có thể là do chính trực, từ chối hai người thì đó là vì chuyên tâm học hành, từ chối ba người cũng có thể hiểu được là do ngoại hình không hợp gu, nhưng khai giảng một tháng rồi mà từ chối nhiều người như vậy, hay là thích nam đấy?”
Ngụy Tội lấy áo của bản thân quấn quanh người: “Tôi, tôi chỉ thích nữ thôi, Sếp Lâm buông tha cho tôi đi!”
Lâm Nghiệt không nói sự thật với bọn họ chủ yếu là vì không liên quan đến bọn họ, nhưng nếu đã tò mò như vậy, thế thì cũng không có gì không thể nói được: “Tôi có bạn gái rồi.”
Bọn họ đã hoàn toàn bùng nổ rồi.
Sau đó bọn họ cứ nhất định phải biết được bạn gái của Lâm Nghiệt trông như thế nào, là Tây Thi hay là Điêu Thuyền, nếu không cho bọn họ xem thì bọn họ không cho anh ngủ, ồn ào đến mức mấy phòng ký túc xá bên cạnh cũng biết rồi cũng đến đây ồn ào.
Cuối cùng quản lý viên đến mắng bọn họ một trận mới chịu ngừng.
Nhưng mà cái chuyện Lâm Nghiệt có bạn gái này xem như đã truyền đi.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Ngày đó, sau nửa đêm, bọn họ cũng không ngủ mà nằm ở trên giường nói chuyện phiếm, bàn tán nhiều nhất vẫn là chuyện bạn gái của Lâm Nghiệt, có người hỏi anh: “Lâm Nghiệt, bạn gái của cậu trông như thế nào vậy?”
Lâm Nghiệt không muốn trả lời: “Có bận tâm thì lo lắng cho bản thân đi.”
Ngụy Tội nói: “Chắc là đẹp lắm đây. Bao cô em gái mơn mởn như vậy mà cũng không vừa mắt, thì nhất định cái người trong nhà đó là tuyệt vời nhất.”
Sử Thông Dịch cảm thấy không đáng tin: “Đẹp hay không thì lấy ra để cả đám xem thử đi? Nếu như tôi có bạn gái vô cùng xinh đẹp thì đã khoe từ lâu rồi, tăng thể diện biết bao.”
Có người cà khịa cậu ta: “Cậu cho là ai cũng khoe mẽ với người ngoài như cậu hả.”
Sử Thông Dịch nói: “Bây giờ thiếu gì người khoe mẽ với người ngoài đâu chứ?”
Người nọ lại trả lời: “Cho nên ý của cậu là chó ăn cứt thì cậu cũng đến ăn một bãi chứ gì? Không ăn thì cảm thấy bản thân lỗ vốn đến mức hoảng loạn?”
Sử Thông Dịch ngồi dậy: “Không biết nói chuyện thì bớt nói lại, nói toàn thứ gì đâu.”
Bọn họ ông một câu tôi một câu, Ngụy Tội vẫn muốn biết bạn gái của Lâm Nghiệt trông như thế nào, bèn cầu xin anh: “Sếp Lâm, không thì cậu miêu tả đại khái thôi? Tôi muốn biết quá đi.”
Dù là lúc nào thì Lâm Nghiệt cũng không muốn chia sẻ về Hình Tố, nhưng anh lại muốn tuyên bố chủ quyền của mình với cô, ít nhất là với bạn học của anh, anh muốn cô thuộc về chính mình nên nói chung chung: “Rất trắng, đẹp, dáng người cũng tốt, chỉ là có hơi hư, thích trêu chọc người khác.”
Mọi người nghe thế, vốn là có vấn đề muốn hỏi nhưng anh vẫn cứ nói mãi, cơ bản là không cho bọn họ cơ hội để hỏi chuyện.
“Các cậu cũng không biết cô ấy quá đáng cỡ nào đâu, cô ấy thích làm những việc khiến tôi khó xử, thú vui lớn nhất chính là ép buộc tôi phải thỏa hiệp. Cô ấy thật sự rất hư, trước đây tôi từng ghét nhất là kiểu người như thế……”
“Tôi đến Bắc Kinh cô ấy cũng không tiễn tôi, cũng không gạt tôi mà nói thẳng là không rảnh, cứ luôn thẳng thắn như vậy, không sợ là tôi sẽ buồn sao?”
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Nói đến Hình Tố là anh lại nói nhiều.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy Lâm Nghiệt như vậy, giờ phút này anh cùng với trong ấn tượng giống như là hai người khác nhau.
Nhưng cũng nhờ việc này mà bọn họ biết được vì sao Lâm Nghiệt sẽ từ chối những em gái đó.
Trái tim của anh đã không thể dồn ra một chút chỗ trống cho người khác nữa rồi.
Hình Tố biết khoá huấn luyện quân sự của nhóm Lâm Nghiệt đã kết thúc nhưng anh không nói với cô. Cô muốn nói rõ ràng với anh một số chuyện, sau đó hai người đường ai nấy đi, vậy nên cô đã đến trường học của bọn họ một chuyến.
Thật ra trước khi quen Lâm Nghiệt, cách thức để kết thúc một mối quan hệ mà cô am hiểu nhất là kéo vào danh sách đen và biến mất.
Cô không biết Lâm Nghiệt ở chỗ nào bèn gọi điện thoại cho anh, muốn anh trực tiếp đi ra rồi hai người ở trong xe nói hết mọi chuyện là xong, kết quả là không liên lạc được.
Xe dừng ở cửa Đông Nam, cô không tìm thấy anh nên đã đợi một lát, trong lúc chờ đợi lại có chút bực bội bèn lấy di động mở camera trước lên chụp khuôn mặt. Cô trang điểm có phần khí chất hơn, quần áo cũng được lựa chọn kỹ, cô cảm thấy như vậy tương đối trang trọng và cũng tôn trọng anh hơn.
Cô hoàn toàn quên mất rằng trước đây cô chưa từng cảm thấy ai xứng đáng để tôn trọng một cách “có nhiều rắc rối” giống như anh.
Đợi nửa giờ lại gọi điện cho anh, nhưng vẫn không liên lạc được, cô không muốn chờ đợi, hết thảy mọi việc phát sinh trước mắt đây đều đang ám chỉ với cô rằng kéo vào danh sách đen là cách thức kết thúc tốt nhất, nhưng chỉ là cô không muốn chấp nhận sự ám chỉ này.
Nhưng xem ra hiện tại có không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận rồi.
Bây giờ Lâm Nghiệt đã không muốn nhận điện thoại của cô nữa, điều này còn không thể giải thích được vấn đề sao?
Khi cô chuẩn bị rời đi, Đàm Tiếu gọi điện thoại đến cho cô: “Ở đâu vậy?”
Cô nói dối: “Ra ngoài đi dạo.”
Đàm Tiếu nói: “Cậu mặc cái váy bốn vạn tám đó hả? Còn mang theo đôi giày cao gót mới mua ngày hôm qua? Tớ thấy hộp mỹ phẩm chưa được đậy kỹ, vậy là cậu còn trang điểm nữa hả? Thế nhưng vấn đề là, cậu sửa soạn cả nửa ngày chỉ để ra ngoài đi dạo?”
Hình Tố liền cúp máy.
Cô ném điện thoại sang một bên, ngồi thẳng người nhìn bản thân trong kính chiếu hậu, đột nhiên cảm thấy xa lạ.
Hình Tố, mày đang làm gì vậy? Rốt cuộc là mày đang làm gì?
Cô lắc đầu muốn cố gắng rũ bỏ mớ hỗn độn, nhưng giống như càng thêm rối loạn hơn, cô tức giận xuống xe, chuẩn bị đến phòng ngủ của anh túm anh ra sau đó nói cho anh nghe, là, cút đi!
Nhưng mới vừa xuống xe liền có hai học sinh đi đến nhắc nhở cô: “Chị ơi, chỗ này không cho dừng xe đâu.”
Cô nghe vậy, sự chú ý không đặt ở chuyện dừng xe mà tất cả đều đặt trên hai chữ “Chị ơi”: “Nhìn tôi rất giống chị sao?”
Hai nữ sinh nhìn nhau, cảm thấy rất hoài nghi: “Vậy chẳng lẽ là, dì sao?”
Hình Tố mới cảm thấy bản thân đã quá nhạy cảm, quay trở lại ghế lái một lần nữa để dời xe.
Hai nữ sinh đi đến cảm ơn cô, cô thuận tiện hỏi bọn họ: “Các bạn có biết Lâm Nghiệt của trường các bạn ở ký túc xá nào không?”
Hai nữ sinh không ngừng nghi ngờ và càng nhiều hơn là khiếp sợ. Lưới săn của Lâm Nghiệt đã mở rộng đến phụ nữ trưởng thành rồi sao? Bọn họ hơi khựng lại một chút mới nói: “Buổi sáng cậu ấy đã đi ra ngoài rồi, sáng nay em nhìn thấy trên diễn đàn có người chụp ảnh cậu ấy ra khỏi cổng trường.”
Một nữ sinh khác hỏi cô ấy: “Thật không? Tại sao tớ lại không thấy?”
Nữ sinh trả lời cô ấy: “Buổi sáng tớ không nói chuyện đó với cậu à? Trên diễn đàn có người chụp được Lâm Nghiệt và Lý Tứ Bình, bọn họ cùng nhau ra khỏi cổng trường.”
Âm thanh trò chuyện của hai người rất nhỏ nhưng Hình Tố vẫn nghe thấy được.
Lâm Nghiệt cùng một người tên là Lý Tứ Bình cùng nhau ra ngoài, còn có trên diễn đàn nữa, người tên Lý Tứ Bình này hẳn là nữ sinh đó.
Hai nữ sinh nhớ ra cô còn đang ở đây, cuối cùng cũng thoát ra khỏi thế giới nhỏ của hai người mà nói với cô: “Ký túc xá của Lâm Nghiệt hình như là 311 ạ.”
Hình Tố không muốn đi nữa.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Lâm Nghiệt trở về nhà. Việc đầu tiên sau khi xuống máy bay không phải là tìm bà ngoại mà là đi thẳng đến nhà của Hình Tố. Anh thành thạo ấn mật khẩu vào nhà nhưng chào đón anh chỉ có chú chó nhỏ, nó phe phẩy cái đuôi biểu hiện sự thân thiết.
Anh đổi giày, để bánh kem mang về từ Bắc Kinh vào tủ lạnh, sau đó khởi động máy chuẩn bị gọi điện thoại cho Hình Tố, kết quả là nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ của cô mà anh chưa nhận. Anh gọi lại nhưng bị nhắc là không thể kết nối.
Anh lại gọi điện WeChat cho cô, nhưng cô lại kéo anh vào danh sách đen……
Anh cuống cuồng lên, nhờ Chung Thành Khê gọi điện cho cô nhưng kết quả là anh ta cũng bị kéo vào danh sách đen.
Chung Thành Khê nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ trên giao diện trò chuyện của WeChat thì đần hết cả người: “Hai người cãi nhau à?”
Đây mới là điều đáng sợ nhất, cơ bản là bọn họ không hề cãi nhau, điều duy nhất mà Lâm Nghiệt có thể nghĩ đến chính là Hình Tố đã chán ngấy rồi và cô lại có mục tiêu mới. Chỉ cần nghĩ đến điều này là anh muốn phát điên lên.
Anh vội vã chạy xuống lầu gọi taxi chạy đến xưởng chế tạo vũ khí, nhưng lại được báo là Hình Tố đã vài ngày không đến.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lâm Nghiệt đột nhiên nghĩ đến nhân vật lớn xuất hiện ở căn cứ huấn luyện quân sự kia có thể nào là Hình Tố không? Có phải cô đã xảy ra chuyện hay không?
Anh lại gọi điện thoại cho Sử Thông Dịch muốn lấy bức ảnh kia.
Sử Thông Dịch nói đã xóa rồi, anh liền gửi một tấm ảnh chụp của Hình Tố qua: “Cậu nhìn xem người trên ảnh chụp đó có phải cô ấy không?”
Đợi đến mười phút, Sử Thông Dịch mới gọi lại và nói: “Tôi mù mặt mà, nhìn không có ra.”
Lâm Nghiệt liền cúp máy.
Sử Thông Dịch vừa nhìn tấm ảnh Lâm Nghiệt gửi đến đã xác định được đó là người xuất hiện ở cửa căn cứ huấn luyện quân sự. Dẫu sao thì eo nhỏ chân dài rất dễ tìm nhưng kết hợp với tư thế thẳng tắp cùng khí chất như thế thì quá hiếm thấy, cho nên cậu ta liếc mắt một cái đã nhìn ra ngay.
Tại sao lại phủ nhận với Lâm Nghiệt? Chính là vì cậu ta không muốn cho anh biết anh gặp được quá nhiều chuyện tốt, điều này rất không công bằng đối với những người khác.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Lâm Nghiệt gấp đến độ đầu đầy là mồ hôi, điện thoại của mình không liên lạc được nên nói Chung Thành Khê gọi điện cho cô nhưng cũng không liên lạc được. Anh biết Hình Tố có thói quen không nhận điện thoại từ người lạ, cho nên lúc đầu anh để Chung Thành Khê gọi điện cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.
Anh tìm không thấy người, cuối cùng thất thần về đến nhà, hết thảy âm thanh của xe cộ và người đi đường trên quãng đường này đều khiến anh chán ghét.
Về đến nhà, bà ngoại đang ở nấu cơm nhìn thấy anh thì nhướng mày, lại không ngạc nhiên mấy: “Cháu đúng là có lộc ăn, bà đang làm món gà hun khói đây.”
Lâm Nghiệt vừa vào cửa hai chân đã mềm nhũn, xụi lơ ngồi trước cửa, cả người giống hệt một vũng bùn.
Bà ngoại nghiêm mặt chầm chậm chạy đến, trước tiên là sờ trán của anh, cũng không nóng, còn có mồ hôi tức là không bị bệnh, không bệnh thì tại sao lại như vậy? Trường học ở Bắc Kinh không ổn sao? Bà vội vàng hỏi anh: “Cháu bị sao vậy?”
Hai mắt Lâm Nghiệt không có hồn, chỉ nhìn chằm chằm một chỗ: “Cháu cho rằng mình đã đánh mất một thứ, khi cháu phát điên đi tìm mới nhớ ra mình chưa từng sở hữu được nó.”
Giọng điệu của anh rất vững vàng, lời nói cũng như thế, nhưng bà ngoại lại nghe ra được cảm giác vô cùng thống khổ.
Anh rất đau đúng không? Thế này là làm sao vậy chứ?
“Hách Tú Mai, cháu hơi khó chịu.”
Cõi lòng bà ngoại co rút đau đớn, bà ôm lấy đầu của anh: “Nếu khó chịu thì không cần nữa, đổi sang người sẽ không khó chịu nữa.”
Lâm Nghiệt nghe vậy càng đau hơn so với bà, giọng nói bắt đầu run lên: “Cháu không muốn đổi, cháu chỉ muốn cô ấy.”
Bà ngoại ôm anh càng chặt, nhẹ nhàng xoa lưng cho anh: “Được rồi được rồi, muốn nó, muốn nó……”
“Nhưng cô ấy không cần cháu. Cô ấy không có trái tim.”
Lâm Nghiệt dựa lên vai bà ngoại, anh hoàn toàn không dám tưởng tượng dáng vẻ Hình Tố làm những việc đã làm với anh với người đàn ông khác.
Hình Tố, cô dựa vào đâu chứ?
Vì sao cô lại như thế?
Cô có còn là người không?
Mẹ nó, cô không phải!
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Hình Tố trở lại nhà ở Bắc Kinh. Đàm Tiếu mới vừa tắm rửa xong, đi ra thấy sắc mặt tái nhợt như ma của cô thì vội vàng chạy đến. Khi đến trước mặt, cả người cô lắc lư thiếu chút nữa đã ngã xuống, may mắn mà cô ấy dự đoán được mà đỡ lấy cô.
Cô ấy có hơi cuống lên: “Làm sao vậy?”
Hình Tố đứng vững rồi miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: “Bữa tiệc diễn ra khi nào?”
Đàm Tiếu nói: “Hai tuần sau.”
Hình Tố đã biết: “Thay quần áo, đi quẩy.”
Nếu như trong tình huống Hình Tố bình thường thì cô ấy chắc chắn sẽ đi, nhưng hiển nhiên là bây giờ Hình Tố không bình thường cho nên cô ấy không dám đi: “Tớ thấy là cậu mệt rồi, cậu đi ngủ đi. Tớ đi xả nước ấm cho cậu trước cái đã, cậu đi tắm qua đi.”
Hình Tố không ngâm mình, xoay người đi ra ngoài.
Cô muốn một thân thể mới, hiện tại, bây giờ, ngay lập tức.
Đàm Tiếu giữ chặt cánh tay cô: “Cậu còn nói cậu không ghen, còn nói cậu có thể kịp thời ngăn chặn tổn hại. Hình Tố, cậu không làm được, cậu phải thừa nhận đi.”
Hình Tố nắm chặt nắm tay.
Lâm Nghiệt xin nghỉ hai ngày, buổi sáng ngày thứ ba mới về lại Bắc Kinh.
Mấy ngày nay anh không ngừng chạy đến nhà của Hình Tố, cũng vẫn luôn gọi điện thoại cho cô bằng những số điện thoại khác nhau, nhưng cô vẫn không nghe máy, gửi tin nhắn báo với cô anh là Lâm Nghiệt mà cô cũng không trả lời. Điều này nói rõ là muốn đôi ngả chia ly với anh.
Nhưng mà dựa vào đâu chứ?
Cho dù có chết cũng phải để anh chết rõ ràng, đúng không? Nhưng vừa nghĩ đến cô chính là một người như vậy thì lời nói được chết rõ ràng có vẻ hết sức bất lực.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Vừa trở lại trường học, Ngụy Tội đã cầm di động bày ra vẻ mặt hưng phấn chào đón anh: “Cậu lại lên diễn đàn rồi này, mau xem đi, lần này là cùng với Lý Tứ Bình đấy!”
Lâm Nghiệt lướt qua cậu ấy, bỏ hành lý xuống, cởi áo khoác rồi nằm lên giường.
Ngụy Tội chưa từ bỏ ý định lại cầm di động qua: “Tôi cảm thấy trình độ chụp ảnh của người chụp lén lần này cũng không tệ lắm, chụp ra được cảm giác của đường nét khuôn mặt.”
Lâm Nghiệt không cho anh ấy nét mặt thân thiện: “Biến.”
Lúc này Ngụy Tội mới nhận ra tâm trạng của anh không tốt, cũng do bản thân mới vừa rồi đặt sự chú ý quá nhiều vào diễn đàn, một tiếng “Biến” này làm anh ấy cũng không dám nói nữa, ngoan ngoãn trở lại trước bàn của mình.
Anh ấy không làm phiền anh thì còn có người khác làm phiền. Hai người của ký túc xá cách vách đến đây cũng cho anh xem diễn đàn: “Xảy ra chuyện gì với Lý Tứ Bình hả anh trai?”
Lâm Nghiệt bị làm phiền đến độ ngồi bật dậy, mở diễn đàn chuẩn bị mắng người đăng bài một trận rồi nói người ta xoá bài đi. Nếu như không xóa thì anh sẽ tìm quản lý, tốn tiền cũng phải xóa. Nhưng khi đang tìm bài đăng, anh bắt gặp một bài đăng có lượt trả lời không nhiều với chủ đạo là hai tấm ảnh.
Anh có thể chú ý đến bài đăng này không phải là vì người trong ảnh chụp mặc chiếc váy đỏ, mà là vì anh quen biết người đó, là nguồn gốc tội lỗi của anh, Hình Tố.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn