Tam Nhặt - Chương 63 - 64
Chương 63:
Vốn dĩ không nói là tịch thu di động, nhưng cũng không biết người phụ trách huấn luyện quân sự năm nay nghĩ gì mà nói rằng vừa hay ký túc xá không có điện, vả lại di động của bọn họ cũng trong trạng thái tắt máy, cho nên trước mắt giữ giúp bọn họ hai tuần trước.
Trước khi giao di động, Lâm Nghiệt vẫn còn liên lạc với Hình Tố, tín hiệu đúng là rất kém, làm thế nào cũng không nối máy được.
Ngụy Tội thấy anh sốt ruột bèn đưa di động của mình cho anh mượn: “Có thể là mẫu máy của cậu thu tín hiệu hơi yếu, không thì cậu dùng của tôi thử xem? Tuy đều là hệ thống di động giá rẻ nhưng tín hiệu rất tốt đấy.”
Lâm Nghiệt dứt khoát nhận lấy: “Cảm ơn.”
Anh đi ra bên ngoài ký túc xá gọi điện thoại cho Hình Tố, chuông vang lên hai tiếng thì bị ngắt máy, anh gửi cho cô một tin nhắn: “Là tôi.”
Hình Tố liền gọi lại cho anh: “Điện thoại của ai vậy?”
Lâm Nghiệt nói: “Bạn học của tôi.”
Giọng nói bên phía Hình Tố nghe xa xăm, hẳn là cô đang mở loa ngoài, còn người thì đi làm việc gì đó: “Có việc gì thì nói đi.”
Lâm Nghiệt cũng không có gì muốn nói với cô cả, chỉ là trong lòng cảm thấy có hơi nghẹn lại khi hai tuần không thể liên lạc được với cô, nên muốn nghe cô nói hai ba câu thôi: “Bọn tôi tham gia huấn luyện quân sự thì phải nộp di động.”
Giọng điệu Hình Tố thờ ơ như không: “Huấn luyện cho tốt.”
“Không có gì nữa sao?”
Hình như Hình Tố vừa mở một chai rượu, vì anh có nghe thấy âm thanh mở nắp chai: “Cậu còn muốn nghe gì nữa?”
Nhân viên quản lý gọi anh: “Cái cậu bên kia! Phải nộp di động rồi!”
Vốn dĩ Lâm Nghiệt muốn hỏi thử xem có phải Hình Tố là người lòng lang dạ sói không, nhưng vừa nghĩ đến anh mới vừa hạ quyết tâm phải hiểu chuyện, thế nên không hỏi nữa, cuối cùng đơn giản nói một câu: “Không có gì.”
Cúp máy xong, Lâm Nghiệt đứng dưới ánh mặt trời buổi ban trưa, cái bóng của anh vừa thấp bé lại nặng nề, nhưng nửa người trên mặc một chiếc áo ba lỗ, nửa người dưới là quần thể thao thoải mái, ống quần bên trái xắn lên, rõ ràng rất lôi kéo ánh nhìn của người khác.
Chỗ này dùng nước ở ngoài trời, có bốn vòi nước liên tiếp nhau, phía Nam nữ dùng, phía Bắc nam dùng.
Lúc này vừa hay là thời gian mọi người rửa mặt chải đầu, người đi tới đi lui rất đông, cứ như vậy anh đã trở thành đối tượng bị đánh giá, lại gây ra một đợt sóng bàn luận khác.
Nhân viên quản lý gọi anh nhưng thấy anh không phản ứng lại nên đi đến: “Làm gì đấy? Nói cậu nộp di động ra, không nghe thấy hả?”
Sau khi Lâm Nghiệt nói chuyện điện thoại với Hình Tố, tuy rằng không nói được lời gì có thể làm anh vui vẻ, nhưng cũng không có lý do để giữ di động lại thêm nữa, bèn đặt nó vào hộp.
Trở lại ký túc xá, Sử Thông Dịch đang thẳng thắn trò chuyện về bí quyết chinh phục phụ nữ cùng vài người khác: “Phụ nữ là cái gì? Là rẻ rúng, cậu không thể đối xử quá tốt với cô ấy vì cô ấy sẽ không tìm được lối ra đâu. Cặn bã một chút thì thích hợp hơn, tiết lộ cho cô ấy một chút nội dung thả thính với người phụ nữ khác, như vậy không chỉ khiến cho cô ấy cảm giác được có một ít nguy cơ, lúc nào cũng giữ lấy sự hồi hộp lo lắng, mà còn có thể củng cố sức hấp dẫn của cậu, để cô ấy cảm thấy bởi vì cậu ưu tú nên mới có nhiều sự chú ý như vậy.”
Ngụy Tội nghe không nổi nữa rồi: “Xã hội cũng đã tiến bộ rồi mà cậu còn cố gắng giãy giụa trong nhu cầu cấp thấp.”
Sử Thông Dịch liếc mắt nhìn sang: “Cậu thì biết cái gì.”
Ngụy Tội không hiểu phụ nữ nhưng cậu ấy đọc sách nhiều, so với phụ nữ còn am hiểu nhiều thứ hơn: “Tôi lại không cảm thấy những người phụ nữ mà cậu nói thảm cỡ nào, ngược lại tôi cảm thấy cậu rất thảm, cậu rõ ràng có thể dựa vào của cải tinh thần để đi chinh phục văn hóa xã giao của đối phương, nhưng lại trở về trình độ của mười năm trước, lấy ham muốn xác thịt làm nền móng xã giao, thế này không phải là càng sống càng thụt lùi sao? Con người ta có thể không tiến bộ, nhưng không thể thụt lùi, hiểu không?”
Sử Thông Dịch lười nói với cậu ấy: “Nếu lý thuyết có ích thì bây giờ cậu cũng không độc thân đâu. Đừng nói chuyện với chúng tôi, chúng tôi không muốn dính phải luồng khí suy yếu của cậu, ảnh hưởng đến xác suất hẹn hò với các em gái của chúng tôi.”
Ngụy Tội lắc đầu thở dài: “Người nguyên thủy, không thể nào giao tiếp với các cậu được.”
Nói xong quay đầu nhìn thấy Lâm Nghiệt, cậu ấy lại nói với Lâm Nghiệt: “Sếp Lâm, cậu nói xem có phải bọn họ là cấp thấp không?”
Tâm trạng của Lâm Nghiệt không tốt, hiểu chuyện khó chịu quá đi mất, anh bị thứ này ảnh hưởng cho nên vẫn cứ vô thức phanh lại khi muốn đòi hỏi. Mới nãy rõ ràng là anh có thể nghe được cô nói một câu nhớ anh, nhưng mà là do anh không hỏi.
Ngụy Tội đưa một cây giăm bông ở trong tay cho Lâm Nghiệt: “Nghĩ cái gì đấy? Gọi điện thoại chưa?”
Lâm Nghiệt không đáp, lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân rồi đi tắm rửa.
Ngụy Tội thấy anh đi ra ngoài, nghe được phía bên kia hứng thú dâng cao mà buông lời lẽ sai trái thì anh ấy đột nhiên hiểu ra được chân lý việc trở thành một người ưu tú, đây là nguyên nhân mà năm lần bảy lượt Lâm Nghiệt được trường học mời lên gặp.
Nhưng mà lúc trường học mời anh đến, chắc chắn là đã không chú ý đến việc anh còn có một mặt quan hệ lâu đời hỗn loạn, hoặc là đã đánh giá thấp sự ảnh hưởng từ sức hút cá nhân của anh.
Anh ấy đứng ở cửa nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Nghiệt một hồi. Cuộc đối thoại của hai nữ sinh cắt ngang suy nghĩ của anh ấy.
“Tớ biết Lâm Nghiệt, trước đây cậu ta học trường trung học số Sáu ở Lộc An, trường của bọn họ có một cô gái bị chơi tập thể vì cậu ta, còn có một người vì cậu ta mà có vấn đề về thần kinh, nghe nói là đại tiểu tiện cũng không kiểm soát được.”
“Giả phải không? Trên mạng đâu thấy nói, chuyện này lớn như vậy lý nào lại không có người đào ra được?”
“Đó mới là điều tớ muốn nói, sao lại có khả năng chuyện trước đây của cậu ta một chút cũng không có? Chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ là sau lưng cậu ta có người nào đó chống lưng.”
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn
Ngụy Tội nghe xong cũng tràn ngập tò mò đối với thân phận của Lâm Nghiệt. Cẩn thận suy ngẫm lại, hình như trên mạng chỉ phơi bày trường đại học và chuyên ngành mà anh học, không nói về chuyện trong quá khứ của anh, chẳng lẽ thật sự có bối cảnh sao?
Đột nhiên có một giọng nói thô ráp giống như rạch ngang trời mà xuất hiện: “Chỗ nào cũng có thể đụng phải loại người nhiều chuyện thế này.”
Hai nữ sinh quay đầu, đánh giá người mới đến này hai lượt: “Cậu nói ai đấy?”
Các cô quay người lại thì Ngụy Tội mới nhìn thấy được chủ nhân của giọng nói thô ráp. Thế mà lại là nữ, ngoại hình còn khá xinh đẹp, buộc tóc đuôi ngựa cao, cô ấy cũng mặc một chiếc áo ba lỗ, quần túi hộp, còn mang một đôi giày Martin, trên tay cầm một cái chậu: “Ai đáp lại thì nói người đó.”
Hai nữ sinh không phải đèn cạn dầu, nghe vậy thì đến gần hai bước: “Cậu là ai chứ?”
Người nọ nói: “Cậu đến gần chút nữa rồi tôi nói cho cậu nghe.”
Khi hai nữ sinh tới gần, cô ấy lại nói: “Không phải các cậu rất lợi hại sao? Hộ khẩu ở đại đội? Tự mình kiểm tra đi nha.”
Hai nữ sinh bị chọc tức đến tái xanh cả mặt, tuôn ra một tràng mắng mỏ tục tĩu.
Người nọ nghe vào tai trái rồi ra bằng tai phải, yên tĩnh rửa mặt, rửa xong mới nói cho các cô biết: “Cậu ta có khiến người khác mắc bệnh tâm thần hay không thì không biết, nhưng cậu ta đã từng xé rách miệng người khác bởi vì người đó nói cậu ta đấy.”
Hai nữ sinh không nói nữa mà nhìn nhau, sau đó thử thăm dò hỏi cô ấy: “Cậu quen Lâm Nghiệt sao?”
Người nọ rõ ràng hơi khựng lại một chút, nhưng rất ngắn ngủi, trong số những người có mặt ở đây ngoại trừ Ngụy Tội là học bá trong các loại học bá thì không một ai có thể nhận ra. Cô ấy không trả lời mà cầm chậu rời đi.
Hai nữ sinh có vẻ như rất ù ù cạc cạc cũng bỏ đi luôn.
Ngụy Tội trở về ký túc xá không bao lâu thì Lâm Nghiệt đã trở lại, tóc anh vẫn còn nhỏ nước, thật sự rất đẹp trai. Cậu ấy hóng hớt, sáp lại gần hỏi anh: “Lúc còn nhỏ cậu còn từng xé miệng của người khác hả?”
Lâm Nghiệt xoa tóc: “Ai nói với cậu?”
Ngụy Tội nói dối: “Thấy ở trên mạng.”
Lâm Nghiệt chỉ không chú ý đến tin tức của anh thôi chứ không phải đồ ngốc: “Nói thật đi.”
Ngụy Tội thấy là không thể lừa được anh nên cũng không nói dối: “Mới vừa rồi có một bạn nữ nói là trước đây cậu từng xé miệng người khác bởi vì người đó nói cậu.”
Lâm Nghiệt dừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu ấy: “Cô gái đó giọng khàn phải không?”
Ngụy Tội nhướng mày: “Đỉnh quá vậy, cái này mà cũng có thể đoán được.”
Lâm Nghiệt biết là ai rồi, là Lý Tứ Bình học cùng một trường cấp Hai với anh trước đây. Chuyện xé miệng người khác đó cô ấy cũng có phần, nhưng bởi vì không có bối cảnh như nhà Lâm Nghiệt nên bị thôi học, sau đó đến thành phố kế bên học trung học.
Ngụy Tội cảm thấy anh có chút không đúng: “Bạn thân cũ à?”
Lâm Nghiệt liếc cậu ấy.
Ngụy Tội lại đoán: “Bạn nữ thân thiết! Cái này mới đúng đúng không?”
Nghe thấy bốn chữ bạn nữ thân thiết, Sử Thông Dịch xán lại: “Nói ai vậy?”
Ngụy Tội hỏi anh ta: “Cậu biết trong đám học sinh mới chúng ta có người tên là Lý Tứ Bình không?”
Sử Thông Dịch nghe vậy sắc mặt cũng thay đổi: “Lý Tứ Bình?”
Ngụy Tội vừa thấy phản ứng của cậu ta liền biết là cậu ta có biết: “Cậu đừng nói là cô ấy còn từng bồ bịch với cậu một thời gian nhá.”
Sử Thông Dịch xua tay, phun hai bãi nước miếng: “Đừng đừng đừng! Quen không nổi đâu. Cô gái đó ở chung ký túc xá với bạn gái cũ của tôi, cô ta còn vì bạn gái cũ của tôi mà đến tìm tôi lên án công khai đấy. Lúc đó tôi tự hỏi một đứa con gái có thể có năng lực gì, sau đó đã bị cô ta quật ngã, là quật ngã đó, cậu hiểu không? Vật qua vai đó.”
Ngụy Tội mới vừa ở bên ngoài nhìn thấy cô ấy, cũng cảm thấy cô ấy là người biết võ, thế nhưng việc này không phải là vấn đề quan trọng: “Mới khai giảng được một tuần mà cậu đã có bạn gái, còn thành công biến cô ấy thành bạn gái cũ? Cậu có còn là người không vậy?”
“Đây là bản lĩnh, hiểu không?” Sử Thông Dịch còn rất đắc ý.
Ngụy Tội không hiểu: “Tôi nói vì sao đàn ông con trai bây giờ đều thành đồ cặn bã, tất cả đều là bị loại như cậu kéo thấp mặt bằng chung của đàn ông chúng ta.”
Sử Thông Dịch không nói về bản thân mà tiếp tục nói về Lý Tứ Bình: “Quê của cô gái đó hình như là Lộc An, từ nhỏ đã đánh nhau rồi, tụi con gái đều gọi cô ta là đại ca. Theo như lời của bạn gái cũ của tôi, cô ta còn là một chuyên gia giám định gái ngành, thuần khiết thật hay thuần khiết giả, cô ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.”
Ngụy Tội nghe cậu ta nói nhiều như vậy, đúng là có tò mò một chút: “Vậy là cô ấy thích nữ hay là thích nam?”
Sử Thông Dịch lắc đầu: “Không biết, nhưng mà nghe nói là cô ta từng chủ động thôi học vì một thằng con trai.”
Lâm Nghiệt vô thức nhíu mày.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn.
*
Chung Thành Khê gọi điện thoại cho Hình Tố: “Chị gái, may là nhờ có chị, chuyện này được xử lý sạch sẽ rồi ha? Tốn không ít tiền đúng không?”
Hình Tố đã tiêu tiền để xóa hết tất cả các bài viết bóc mẽ Lâm Nghiệt ở trên mạng rồi lại tìm người cài đặt các thứ như tên của anh, viết tắt, trung học số Sáu của Lộc An thành cụm từ nhạy cảm, hiện tại trên các trang mạng xã hội đã không còn tìm ra được hết thảy mọi điều về Lâm Nghiệt nữa.
Thao tác cũng không phức tạp gì cả, chỉ là phí tiền, nhưng mà Hình Tố cô có tiền cho nên là không sao hết.
Chung Thành Khê không chờ Hình Tố mở miệng đã nói: “Không cho cậu ấy biết sao?”
Hình Tố nói: “Cậu ấy không cần biết.”
Vậy được rồi. Chung Thành Khê lại bày tỏ lòng biết ơn một lần nữa, sau đó xin lỗi: “Xin lỗi chị nhé, tôi cũng không quen biết nhân vật lợi hại nào cả, Lâm Nghiệt bị chú ý, bịa đặt, bôi nhọ làm tôi thấy khó chịu. Nói chung không thể để cậu ấy sống trong lời bàn tán hết thời trung học rồi mà lên đại học vẫn như thế, đúng không? Người duy nhất có thể có thể giải quyết chuyện này mà tôi nghĩ đến chính là chị……”
Hình Tố không lên mạng xã hội này nọ, cầm di động cũng là xem tin tức quân sự vậy nên cô không biết chuyện này. Nói ra thì cô mới hẳn là cảm ơn Chung Thành Khê đã nói chuyện này cho cô biết: “Sau này những việc liên quan đến Lâm Nghiệt cứ nói cho tôi.”
Chung Thành Khê hâm mộ: “Biết ngay là cái thằng chó kia không nhìn lầm người mà. Chị gái, chị đúng là thiên thần đấy”
Hình Tố không nói nữa.
Cúp điện thoại xong cô mới tiếp tục cởi giày. Khi cất giày cao gót vào tủ, cô nhìn thấy đôi giày mà cô mua cho Lâm Nghiệt. Anh chỉ mới mang một lần, lần đó bọn họ xảy ra một chút mâu thuẫn, anh chạy đi với đôi chân trần.
Mấy ngày trước đó, hàng xóm cách vách từ nước ngoài trở về, phát hiện trong bãi đậu xe của anh ta bị mất một chiếc ô tô điện trị giá 30 vạn, sau khi báo cảnh sát thì cô cũng bị mời đến đồn công an để trình báo vài câu. Chính là ngày đó, từ camera giám sát cô nhìn thấy Lâm Nghiệt để chân trần chạy đi rồi lại chạy về.
Anh ở cửa nhà cô do dự thật lâu, tay đặt trên màn hình mật mã do dự thật lâu, cuối cùng cũng không làm gì cả mà chỉ ngồi ở cửa.
Ngồi một lần này là ngồi cho đến hừng đông.
Hóa ra ngày đó anh đã chạy về, lại còn ở bên ngoài để bị đông lạnh một đêm.
Hóa ra không phải một mình cô đang che giấu với anh, mà anh cũng vẫn luôn không nói thật với cô.
Có ngốc hay không đây? Có ngốc hay không hả?
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn.
Hình Tố thoát ra khỏi ký ức, cô lên lầu lấy di ảnh của Hình Ca ra, nhẹ nhàng cọ xát khuôn mặt giống với cô: “Chị, chị có dám tin không? Em và Hạ Yến Kỷ đã kết hôn nhiều năm, nhưng em lại chưa từng yêu anh ta.”
Nếu không phải là Lâm Nghiệt, cô thật sự không biết được rằng cảm động và cảm xúc là hai việc khác nhau.
Cô tựa vào trên bức ảnh, vẫn là cảm giác lạnh lẽo quen thuộc nhưng bởi vì nó lạnh lẽo nên khiến cho cô rõ ràng tâm tình của cô vào giờ phút này hơn: “Có thể là em đã thích cậu nhóc đó hơn trong tưởng tượng của em, nhưng em có thể khống chế được mà, đúng không? Chị cũng biết mà, tự chủ của em rất mạnh.”
Không ai trả lời cô.
Một ngày nào đó sau khi trải qua đau đớn thê thảm cô sẽ hiểu được rằng, trên đời này có rất nhiều chuyện không thể kiểm soát được, và tình yêu chính là một thứ điển hình trong số đó.
Chương 64:
Hà Cảnh Nhuận giật dây bà ngoại đi tìm Lâm Hựu Đình một chuyến. Lâm Hựu Đình không ở trong nước, nếu không gặp lần này, vậy thì sẽ không có lần thứ hai.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn.
Trước đó, bà ngoại muốn nói cho rõ ràng những điều cần nói với ông ta. Bà không thể quên được quá khứ và cũng không tài nào tha thứ được, nhưng vì Lâm Nghiệt, bà có thể không so đo. Hai bên có thể tiếp tục duy trì quan hệ song song, tốt nhất là quãng đời còn lại cũng đừng nên gặp nhau……
Hà Cảnh Nhuận hỏi bà: “Là chị muốn gặp mà, bây giờ chị lại không gặp hả?”
Bà ngoại không quay đầu lại: “Tám năm tù, đã đền bù rồi.”
Hà Cảnh Nhuận đứng ở cửa câu lạc bộ nhìn bóng dáng thẳng tắp của bà ngoại, nhớ đến năm đó vì sao ông ta lại tán thưởng bà. Là bởi vì sau khi chồng chết một mình bà đã chống đỡ toàn bộ gia tộc đấy.
Sau khi Thi Bội Chân chết, nhà họ Thi sa sút, chủ gia tộc đảm đương là lão già lẩm cẩm không quản lý được công việc. Mấy người anh em của ông ta nhân cơ hội phân chia gia sản, chia mà cũng không chia sao cho thoải mái, người nào người nấy đều không hài lòng, đều cảm thấy bản thân lấy ít, là vợ của ông ta – Hách Tú Mai dùng sức lực của bản thân chỉnh đốn bọn họ ổn thỏa đâu ra đấy. Sau đó bà tiếp nhận trang trại chăn nuôi mà không một ai trong bọn họ cần cả, dẫn theo hai đứa nhỏ rời đi, chặt đứt quan hệ với nhà họ Thi.
Ai ngờ ông trời chiếu cố nên trang trại chăn nuôi trong tay bà được đưa vào kế hoạch phá bỏ và di dời. Sau này mấy người anh em muốn tìm đường chết đó hối hận xanh hết cả ruột.
Bà ngoại không gặp Lâm Hựu Đình cũng không riêng bởi vì ông ta thay Thi Kỳ ngồi tù tám năm, mà còn có một nguyên nhân là nếu ông ta có thể vì Thi Kỳ ngồi tù tám năm, vậy thì tại sao ông ta lại có thể tổn thương con trai của Thi Kỳ chứ?
Có lẽ bà sai rồi. Lâm Hựu Đình chính là người chỉ có Thi Kỳ trong mắt, cực đoan lại tàn nhẫn, ông ta còn có thể sinh ra thống hận với Lâm Nghiệt bởi vì sự ra đi của Thi Kỳ…… Việc đó cũng không sao hết, cho dù có giao nộp mạng sống thì bà cũng sẽ bảo vệ thằng nhóc hỗn láo ấy.
Có Hách Tú Mai bà đây sống một ngày, mẹ nó dù là ai cũng đừng mong động được một sợi lông tơ của Lâm Nghiệt!
Hà Cảnh Nhuận nhìn bà ngoại đi xa, chợt nhớ đến lời con gái nói với ông ta: “Mặc kệ ba đã từng “Dũng cảm thiện chiến” bao nhiêu, rung chuyển trời đất như thế nào, trong tay có bao nhiêu tài nguyên, những chuyện đó đều đã trôi qua mười năm hai mươi năm rồi, già rồi thì chịu già đi. Ba xem thử thời đại bây giờ đi, những việc làm anh hùng năm đó của ba có còn được nhắm đến không? Còn bụng dạ rộng rãi như thế, chuyện của ai cũng quan tâm, đến lúc đó còn không phải là chúng con chùi đít cho ba sao?”
Trước đây ông ta không nói năng gì là vì cảm thấy lời nói của cô ta có đôi chút có lý, nguồn lực của ông ta bây giờ dùng một chút thiếu một chút, trừ khi không thể nào làm khác đi được, còn không thì thật đúng là không nên tiêu pha. Nhưng khi ông ta bừng tỉnh nhìn thấy Hách Tú Mai của năm ấy, ông ta đột nhiên cảm thấy con gái của ông ta nói không đúng.
Ở trong mắt con gái, ông ta lớn bằng tuổi này rồi còn rặt một vẻ giang hồ, hở một chút là ngang ngược vô lối, giống hệt một lão già ngu ngốc……
Nhưng đó chính là thanh xuân của bọn họ đấy.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn.
Trong xã hội thời đại đó, giá trị quan gọi là những chuyện thuộc giang hồ để giang hồ xử lý rất được ưa chuộng, vào lúc không ai nâng đỡ cho bản thân thì phải nắm chặt tay nhau, chiến đấu hết mình, bởi vì ai cũng có số mệnh của riêng mình, có người làm lãnh đạo, có người khốn cùng thất vọng……
Rất nhiều người hỏi rằng, vì sao thanh xuân lại khó mà quên được.
Không vì sao cả, chỉ bởi vì đó là thanh xuân cho nên khó quên.
Thời đại thế nào thì nuôi dưỡng ra con người thế đấy, có là ai cũng đừng cảm thấy đó là lịch sử đen tối, dù là ai cũng đừng hạ thấp người nào cả. Có người từ khi sinh ra đến lúc chết đi đã là mệnh phượng hoàng rồi, phải yên ổn làm phượng hoàng cho tốt, không có mệnh đó thì làm đồ ngốc thôi, điều đó cũng khá tốt.
Không có ai sống thay cho ai cả, cho nên tốt hơn là bớt nói những câu như “Tôi cảm thấy” “Tôi cho rằng” lại, những cái cảm thấy cho rằng đó đều là đánh rắm cả.
Hà Cảnh Nhuận vừa suy nghĩ như vậy trong lòng đã thoải mái lên nhiều. Ông ta gọi điện thoại cho con gái, không chờ cô ta mở miệng đã nói thẳng: “Ba chính là lão già phản nghịch, nhưng ba cũng là ba của con! Ba sinh con ra ở thời đại tốt đẹp nhất, đó là do mạng con tốt chứ không phải là lý do để con miệt thị thời đại của ba!”
Con gái của ông ta nghe mà ngu hết cả người: “Ba bị làm sao vậy?”
Hà Cảnh Nhuận lại nói: “Ba nói cho con biết, chuyện của Hách Tú Mai, ba quan tâm là cái chắc rồi! Không cần con xen vào, cho dù ba của con chỉ còn lại năm người anh em thì vẫn có thể lập thành một đội!”
Con gái của ông ta đã nghe và hiểu rõ rồi, dù sao cũng muốn quan tâm mấy chuyện vặt vãnh đó thôi chứ gì? Được thôi. “Ba quan tâm, mấy thuộc hạ cũ của ba muốn đi theo ba phạm sai lầm chúng con cũng mặc kệ, ba có thế lực, chúng con chỉ là học hành nhiều hơn một chút, dựa vào văn hóa để kiếm cơm ăn, không thể hiểu được cuộc sống tùy tiện đao kiếm giang hồ của ba. Nhưng mong là nếu có chuyện gì xảy ra thì ba đừng nhắc đến tên con gái của ba, con còn muốn giữ lại chút thể diện, không muốn biết chuyện gì về ba của con và bà cụ kia hết!”
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn.
Cuộc gọi kết thúc, Hà Cảnh Nhuận thở dài. Hai người có giá trị quan và nhân sinh quan hoàn toàn khác nhau thực sự không có gì để nói.
Thật ra ông ta chỉ hy vọng ít nhất cô ta có thể tôn trọng những việc mà bản thân không hiểu, nhưng sức lực của ông ta quá yếu, không thuyết phục được cô ta. Có phải là vì mẹ của cô ta dẫn cô ta đến Mỹ từ khi còn rất nhỏ và xa cách ông ta quá lâu không nhỉ?
Nhưng mà cũng phải, làm gì có ai có thể thật sự đặt mình vào hoàn cảnh người khác và đứng ở góc độ của người khác để xem xét vấn đề đâu chứ?
Cho dù là ở thời đại nào, cho rằng bản thân học hành đôi chút rồi mang theo thành kiến để đánh giá nhân tài là tình trạng bình thường. Bất kể là chuyện gì, phàm là thứ mà cô ta không thể chấp nhận được thì đó chính là không thể tồn tại, đó chính là không hợp lý, đó chính là lão già phản nghịch.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn.
Thời gian huấn luyện quân sự đã trôi qua một nửa, dựa vào tố chất sức khỏe tốt mà Lâm Nghiệt được xếp vào top 3 và trở thành “Con nhà người ta”.
Thực ra chỉ là do Lâm Nghiệt kiên trì tập thể hình thôi. Suy cho cùng suốt ngày thức đêm mà còn không rèn luyện thân thể, vậy thì sau này cả người sẽ mang nhiều bệnh tật, còn nhìn có vẻ già đi nữa. Anh không muốn một ngày nào đó trong tương lai, khi anh đứng ở trước mặt Hình Tố, người khác cho rằng cô là em gái họ của anh.
Anh lại nghĩ đến Hình Tố, không biết bao nhiêu lần trong một ngày.
Buổi chiều là đi bộ huấn luyện dã ngoại, chưa nói là đi bao nhiêu ki-lô-mét nhưng nhìn mấy sĩ quan huấn luyện còn thảo luận một chặp, phỏng chừng là hoạt động lớn. Điều này khiến cho nhiều người sợ hãi, còn chưa bắt đầu đã giả vờ bị tụt đường huyết.
Mấy nữ sinh lần lượt ngã xuống, nói là thời gian hành kinh quá mệt mỏi nên không chịu đựng được.
Sau khi đưa các cô về ký túc xá nghỉ ngơi, số người giả bị bệnh tăng đột biến. Kỹ năng diễn xuất của học sinh bây giờ tốt lắm, cơ bản là không tài nào phân biệt được thật giả. Huấn luyện dã ngoại bèn chuyển sang ngày mai. Nhưng lần này các sĩ quan huấn luyện đã thông minh rồi, báo trước cho bọn họ để bọn họ có cả đêm nghỉ ngơi.
Nếu ngày hôm sau còn yếu ớt như vậy, vậy thì các sĩ quan huấn luyện có lý do để nghi ngờ rằng bọn họ giả vờ ngớ ngẩn.
Đám học sinh này thì sao cũng được cả, có thể trốn một ngày thì trốn một ngày.
Không còn buổi huấn luyện dã ngoại đã được định trước, vậy thì tập luyện bình thường thôi… Huấn luyện diễu hành, huấn luyện quyền anh quân sự.
Lâm Nghiệt và một số học sinh khác có nền tảng về TaeKwon Do và Karate được gọi lên, từ lời giảng của sĩ quan huấn luyện, bọn họ phụ trách học theo, sau đó lại thông qua việc bọn họ làm mẫu mà giảng giải cho mọi người bước nào chưa đúng.
Lâm Nghiệt rất nổi bật, dễ làm người ta chú ý nhất trong mấy người đó, thế cho nên anh vừa bước lên thì đã có tiếng hoan hô phát ra.
Ngụy Tội lấy khuỷu tay chọc chọc Sử Thông Dịch: “Mấy cái trò cũ rích của cậu người ta cũng không cần dùng lấy một cái mà các em gái đã gom được một đống lớn. Nhìn xong có sốt ruột không?”
Sử Thông Dịch không đẹp trai bằng Lâm Nghiệt, không muốn nhận cũng phải nhận: “Cậu nói nhiều vậy.”
Ngụy Tội nhún vai, tiếp tục nhìn Lâm Nghiệt nghiên cứu bài học.
Bên nhóm nữ thì gọi tên Lý Tứ Bình nhưng không có bạn nữ nào bằng lòng cùng nhóm với cô ấy. Chỉ có bạn cùng phòng với cô ấy là sẵn sàng cùng một nhóm, nhưng bởi vì tố chất sức khỏe không tốt nên bị bác bỏ, sĩ quan huấn luyện bảo Lý Tứ Bình tự mình chọn một bạn nam.
Lý Tứ Bình dán mắt lên người Lâm Nghiệt: “Em muốn cậu ta.”
Tức khắc có tiếng người bàn tán ồn ào.
Ngụy Tội còn kích động hơn so với đương sự là Lâm Nghiệt: “Ôi trời, thế này cũng được hả? Trước mặt mọi người điểm danh Lâm Nghiệt, cô ấy thật sự không sợ trở thành kẻ địch của một nửa nữ sinh trong trường sao? Có sự quyết đoán, tôi xem trọng cô ấy.”
Sử Thông Dịch quái gở nói: “Thể hiện chứ gì. Bây giờ Lâm Nghiệt đứng mũi chịu sào, việc đánh bại được Lâm Nghiệt đáng khoe khoang biết bao.”
Ngụy Tội liếc cậu ta: “Không phải người ta chỉ cho cậu ăn một cú quật qua vai thôi sao? Đừng lòng dạ hẹp hòi như vậy, giống đàn ông một chút đi. Nhìn sếp Lâm của chúng ta kìa, kiếm thể diện về cho phòng 311 chúng ta đấy. Tôi không mong cậu có được một nửa của cậu ấy, một phần ba thôi được không?”
Sử Thông Dịch lười nói lời vô ích, dù sao cậu ta cũng cảm thấy Lý Tứ Bình này không có ý tốt gì cả.
Sự thật cũng đúng là vậy, Lý Tứ Bình thật sự có ý nghĩ khác với Lâm Nghiệt.
Sĩ quan huấn luyện thấy cô ấy dám khiêu chiến Lâm Nghiệt liền đồng ý.
Cô ấy đi đến trước mặt Lâm Nghiệt, nói một câu: “Đã lâu không gặp.”
Lâm Nghiệt không đáp lại.
Sĩ quan huấn luyện hô bắt đầu. Lý Tứ Bình sử dụng 300% sức mạnh tấn công về phía Lâm Nghiệt, âm mưu ôm lấy ngang eo anh quật ngã ra đất. Nhưng dù sao Lâm Nghiệt cũng là một người đàn ông, có lẽ cô ấy không quen thuộc với những kiểu chơi này, nhưng nếu chỉ dựa vào khả năng phản ứng thì cô ấy cũng không thể chạm vào anh được.
Sau khi anh né tránh được vài lần tiếp cận của Lý Tứ Bình, trong nháy mắt đầu óc bị thứ gì đó quét sạch trở nên trống rỗng.
Vì sao anh bài xích sự tiếp cận của những người phụ nữ khác đến như vậy? Chỉ vì anh muốn giao nộp bản thân sạch sẽ cho Hình Tố thôi sao? Đây là kiểu suy nghĩ bệnh hoạn và cố chấp gì vậy chứ? Hình Tố có thay đổi thái độ lạnh nhạt đó một lần vì có được cơ thể của anh không?
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn.
……
Nghĩ vậy, anh mới phát hiện anh lại nhớ cô, nhớ đến phát điên lên được.
Lý Tứ Bình lại lần nữa ra tay với anh. Bởi vì phân tâm nên anh không phản ứng nhanh, do đó đã bị cô ấy ôm một cái chắc nịch.
Những nữ sinh có mặt tại chỗ đều bùng nổ, âm thanh bàn tán lại nổi lên.
Lâm Nghiệt định thần lại và đẩy cô ấy ra.
Từ đầu đến cuối khuôn mặt Lý Tứ Bình không lộ ra cảm xúc. Sau khi Lâm Nghiệt đẩy cô ấy ra, anh quay sang sĩ quan huấn luyện biểu thị bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ.
Sĩ quan huấn luyện gật đầu và bắt đầu giảng giải những động tác mà bọn họ vừa thực hiện.
Bên tai Lâm Nghiệt lại vang lên một tràng âm thanh, nhưng anh không nghe lọt được một chữ.
Anh nhớ Hình Tố, rất nhớ, nhớ người phụ nữ hư hỏng đó, anh sắp điên mất rồi, anh không muốn đi học vì đi học không nhìn thấy cô được, thật là phiền phức.
……
Một ngày huấn luyện kết thúc, Lâm Nghiệt tìm quản lý viên muốn lấy di động. Anh muốn nghe Hình Tố nói chuyện, cho dù là giọng điệu lạnh nhạt thì anh cũng muốn nghe!
Nhận được di động, anh đi đến phía sau ký túc xá gọi điện thoại cho Hình Tố.
Thử rất nhiều lần cuối cùng cũng kết nối được, chuông lại vang lên nửa phút mới bắt máy, giọng điệu nhẹ nhàng của Hình Tố truyền đến: “Hửm?”
Lâm Nghiệt nghe được giọng của cô thì trong lòng yên ổn hơn rất nhiều: “Em có lương tâm không vậy?”
Hình Tố cười: “Lại tức giận rồi? Cậu là mèo con à?”
Lâm Nghiệt quá nhớ cô cho nên đã quẳng cái việc phải hiểu chuyện ra sau đầu, lúc này nghe được lời nói của cô thì hồn đã về lại: “Tôi không có ý đó.”
Hình Tố cảm giác được gần đây anh có hơi bức bách bản thân quá mức, bèn hỏi anh: “Cậu đang kìm nén chuyện gì à?”
Lâm Nghiệt muốn nói bản thân nhớ cô, muốn gặp cô, tốt nhất là buổi tối có thể gặp được ngay. Anh muốn đi vào trong cô, muốn hôn cô, muốn giày vò cô, ăn vào trong bụng, nhưng lời nói ra vẫn là: “Không sao đâu, chỉ là cảm thấy nên báo bình an cho em biết thôi.”
Hình Tố hời hợt đáp lại một tiếng, nói: “Tôi biết rồi.”
Sau đó là sự im lặng kéo dài đến hai phút.
Vẫn là Hình Tố đề nghị cúp máy: “Nếu như cậu không có việc gì, vậy……”
Trong lý trí của Lâm Nghiệt là đồng ý kết thúc cuộc gọi, nhưng thân thể không đồng ý, cho nên cũng không đợi cho cô nói xong đã nói: “Tôi muốn gặp em!”
Hình Tố ở phía bên kia tạm dừng một chút rồi mới nói: “Vậy khi nào cậu có thời gian nghỉ?”
Lâm Nghiệt không quan tâm có thời gian nghỉ hay không, anh phải thấy được cô: “Tôi không biết.”
Hình Tố nói: “Vậy thì chờ đến khi cậu chắc chắn có thời gian nghỉ rồi nói sau.”
Nói xong liền cúp máy ngay.
Lâm Nghiệt nghe được âm thanh vội vàng ở phía bên kia lại bắt đầu ảo não, anh phải nói là có thời gian nghỉ chứ, tại sao lại nói không biết? Đây có phải là lời nói thật mà người hiểu chuyện cần phải nói không? Hiểu chuyện đều là cái kiểu thế này sao?
Anh rất là khó chịu.
Anh không hề biết rằng Lý Tứ Bình ngồi xổm hút thuốc ở cách đó không xa đã nghe vào tai toàn bộ cuộc gọi của anh.
Lý Tứ Bình hút xong một điếu thuốc thì bước ra, đi đến trước mặt anh, đưa bao thuốc qua.
Vừa đúng lúc Lâm Nghiệt phiền lòng nên cầm một điếu.
Lý Tứ Bình cho châm lửa cho anh, hỏi: “Người yêu cậu à?”
Lâm Nghiệt hít một hơi thuốc: “Ừm.”
Lý Tứ Bình nhìn về đám mây phía nơi xa: “Tôi còn tưởng rằng cậu không có hứng thú với phụ nữ đấy.”
Lâm Nghiệt tiếp lấy câu nói một cách tự nhiên: “Tôi cũng cho rằng cậu sẽ không vào đại học.”
Lý Tứ Bình cười rất lạnh: “Tại sao không vào? Chỉ bởi vì tôi giúp cậu xé miệng người ta rồi để lại tiền án ở đồn công an nên không xứng vào đại học à?”
Lâm Nghiệt không nói.
Lý Tứ Bình cũng châm một điếu thuốc: “Lâm Nghiệt, năm đó không phải là tôi giúp cậu, mà là giúp bản thân tôi.”
Lâm Nghiệt nhìn về phía đám mây mà cô ấy đang nhìn, đáp lại qua loa: “Thật sao?”
Lý Tứ Bình nói: “Mẹ của tôi cũng là kẻ thứ ba của người ta, cũng bỏ chạy theo người ta, cho nên tôi không nghe lọt những lời như vậy.”
Hoá ra là như thế.
Lý Tứ Bình nhìn về phía Lâm Nghiệt: “Tôi thôi học là vì tôi biết sai, không phải là vì có cảm tình gì với cậu.”
Lâm Nghiệt chưa từng cảm thấy như vậy: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
Lý Tứ Bình lại nhìn về phía đám mây: “Trong tương lai tôi nhất định sẽ đánh bại cậu, cho dù là Karate hay là học tập, cậu cứ chờ bị đánh bại đi.”
Lâm Nghiệt cũng cười lạnh hai tiếng.
Người không biết tự lượng sức mình thật đúng là rất nhiều.
Khi nhận được điện thoại của Lâm Nghiệt thì Hình Tố đang mở cuộc họp. Cô bỏ lại hơn hai mươi cổ đông để đi ra ngoài nghe điện thoại. Tôn Diệu Vũ cũng có ý kiến nhưng bởi vì có nhiều người nên ông ấy không nói thêm cái gì, cũng muốn để cho cô chút ít mặt mũi.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lâm Nghiệt, Hình Tố không muốn họp nữa.
Chính bản thân cô cũng không phát hiện ra mình sẽ từ bỏ công việc vì Lâm Nghiệt, lại còn từ bỏ nhẹ nhàng như vậy.
Một lần nữa trở lại phòng họp, cô định giải thích tình hình cho những người có mặt ở đây và kết thúc cuộc họp này, nhưng khi mở miệng lại thành: “Chuyến bay nhanh nhất đến Bắc Kinh là mấy giờ?”
Mọi người không hiểu ra sao, sắc mặt Tôn Diệu Vũ không cần phải nói là khó coi cỡ nào.
Hình Tố không chờ bọn họ trả lời đã gọi điện thoại cho trợ lý: “Đặt cho tôi một vé máy bay đi Bắc Kinh, chuyến gần nhất.”
Cúp máy, cô mới xin lỗi mọi người: “Thật sự xin lỗi các vị, tôi không thể họp tiếp được nữa.”
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn.