Tam Nhặt - Chương 59
Bảy giờ tối, Lâm Nghiệt mang ghế dựa vào trong phòng bếp để ngồi để chờ cháo chín, chờ rồi lại chờ, anh nhoài người lên bàn nấu ăn ngủ mất tiêu.
Bà ngoại về phòng thay quần áo xong đi ra, thấy Lâm Nghiệt đã ngủ rồi bèn cầm lấy tấm chăn đến đắp lên cho anh, sau đó đứng ở phía sau nhìn anh một lát, cũng dời ghế dựa đến ngồi bên cạnh anh.
Thằng bé này càng lớn càng đẹp trai, càng ngày càng có nhiều người mơ ước, tựa như đứa con gái không biết phấn đấu của bà năm đó.
Người ta đều nói rằng sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, nhưng con đường này của Lâm Nghiệt rõ ràng là có lẽ noi theo mẹ của anh mà đi rồi. Tuy rằng thế giới này luôn đối xử với nam nữ khác nhau, cho dù Lâm Nghiệt đi cùng một con đường với mẹ của anh cũng không chắc sẽ có cùng một kết cục với bà ấy, nhưng bà cũng không phải là người ngoài cuộc, làm sao có thể lý trí như thế được đây?
Bà ngoại chỉ là một người thân của anh, ngoại trừ quan hệ huyết thống này ra, bà và anh sống nương tựa lẫn nhau ngần ấy năm cũng đã khó có thể dứt bỏ từ lâu rồi. Dưới tình huống như thế, làm sao mà bà có thể không lo lắng cho tương lai của anh cơ chứ?
Bà đưa tay vuốt tóc của anh, nhỏ giọng thì thầm: “Nhóc con, đẹp trai như vậy có ích lợi gì? Chỉ toàn dẫn đến mấy cái nợ tình thôi!”
Đang nói chuyện, mắt bà liền trở nên nhức nhối, bà dời ghế dựa lại gần hơn một chút, lần này là xoa lưng của anh: “Cháu muốn đi con đường như thế nào thì bản thân cháu chọn, cháu muốn trở thành người như thế nào bà cũng không xen vào, bà chỉ có một yêu cầu, là cháu phải sống tốt.”
Lâm Nghiệt mở mắt ra, tay nâng đầu dậy, đôi mắt lim dim buồn ngủ nói với bà ngoại: “Bà nói cứ giống như cháu sắp chết vậy.”
Trước đây bà ngoại cho rằng mấy cái chữ “Chết” này đều là những người bảy tám chục tuổi mới cần phải suy ngẫm, nhưng bà đã từng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đứa nhỏ mà bà yêu thương cưng chiều từ nhỏ, trải qua cuộc sống không phải của mình nhiều năm như thế, cuối cùng cũng không sống sót……
Cũng có lẽ thật sự là bà đã già rồi, đã không còn giống như năm đó không sợ gì cả.
“Đứa con trai của chủ cửa hàng ăn sáng nọ ở phố đông cũng trạc tuổi cháu được kiểm tra phát hiện có vấn đề về tim, cháu cảm thấy nó còn có thể sống được bao lâu?” Bà ngoại còn đang ngụy biện đây này, lại nói: “Vả lại cháu không nghe nói là hồng nhan bạc mệnh à? Càng đẹp trai thì càng chết sớm đấy.”
Lâm Nghiệt không nghe bà tán dóc: “Cháu cảm ơn bà.”
Bà ngoại vẫn còn nói tiếp: “Không phải là bà trù ẻo cháu, chỉ là lời xưa không hoàn toàn không có đạo lý đâu.”
Lâm Nghiệt liền hỏi bà: “Lời xưa nói Lâm Nghiệt cháu sẽ chết sao?”
“Cái đó thật ra là không có.” Bà ngoại nói xong, cảm thấy bản thân bị dắt đi lòng vòng: “Cháu lại đánh tráo khái niệm đấy à?”
Lâm Nghiệt không trả lời, anh cầm lấy bình giữ nhiệt múc từng muỗng từng muỗng cháo đã được nấu kỹ để vào.
Bà ngoại còn đang ngẫm nghĩ: “Lời xưa biết Lâm Nghiệt cháu là ai à?”
Lâm Nghiệt cười: “Đừng nghĩ nữa, đầu óc vốn đã trì trệ rồi lại còn muốn vứt bỏ đi.”
Bà ngoại trở mặt liếc mắt xem thường anh: “Cái thằng láo toét!”
Lâm Nghiệt bỏ bình giữ nhiệt và hộp bảo quản canh xương sườn bằng thủy tinh vào túi cách nhiệt, xách đến bàn ăn, sau đó thay giày: “Buổi tối cháu không về đâu.”
Bà ngoại đi đến trước bàn ăn, nhìn anh sửa sang lại đầu tóc: “Người trong nhà con bé đó có biết không?”
Nói đến chuyện này, Lâm Nghiệt đã gặp chồng trước của cô, cũng xem như là người nhà trước đây của cô nhỉ? Anh không trả lời bà ngoại, quay đầu xách túi cách nhiệt, cuối cùng dặn dò bà: “Bà nhớ phải uống thuốc đấy, cháu đã chia sẵn cho bà rồi, đến giờ thì uống thôi.”
Bà ngoại không thích nghe lời này, đời nào mà Hách Tú Mai bà phải đến lượt một thằng nhóc ranh đến dạy bảo? “Mau cút đi.”
“Lời xưa không nói Lâm Nghiệt cháu sẽ chết, nhưng nếu như bà tự mình tìm đường chết thì cháu có thể sẽ thuận theo những câu nói này.”
Cả người bà ngoại run hết lên.
Cửa đóng lại, bà vẫn chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi mà lời nói vừa rồi của Lâm Nghiệt mang lại cho bà.
Trên đường đến nhà của Hình Tố, Lâm Nghiệt nhận được điện thoại của Chung Thành Khê, loại nhãi con này vẫn không chống đỡ được chiến lược tiến công của Tưởng Thuần nên đã bán anh đi.
Anh ta liên tục giải thích với Lâm Nghiệt: “Cậu phải tin tưởng tớ, tớ thật sự muốn từ chối cô ta, WeChat hay điện thoại tớ cũng không nhận, nhưng cô ta đến tiệm net tìm tớ, sau đó tớ đang chơi game, liền…… Mơ mơ màng màng đã đồng ý rồi.”
Lâm Nghiệt phản ứng bình thản: “Cậu đồng ý thì cậu đi đi.”
Chung Thành Khê rất phiền muộn chuyện này: “Tớ cũng đã nói rồi, nếu như Lưu Tư Huệ thiếu hơi ấm như vậy thì tớ đi, cô ấy khóc đó cậu biết không? Thẳng tay khủng bố tinh thần tớ nữa kia kìa.”
“Cậu kêu tớ đi, vậy không phải là khủng bố tớ à?”
Cũng không phải là Chung Thành Khê muốn để Lâm Nghiệt đi, trong bụng anh ta toàn là phân nên muốn mượn đầu óc của Lâm Nghiệt xem xét thử một chút có biện pháp nào khác không: “Vậy cậu suy nghĩ kỹ đi mà!”
“Không rảnh.”
Chung Thành Khê còn muốn tranh thủ thêm nữa, kết quả là Lâm Nghiệt cúp điện thoại của anh ta.
Buổi chiều Hình Tố trở về xong thì không đi ra ngoài nữa, sau khi ngâm mình trong bồn tắm rồi giải quyết một số công việc, cô rảnh rỗi xem thoáng qua vài tin nhắn WeChat nhàm chán nhận được, mới vừa xem xong thì Lâm Nghiệt đến.
Kể từ khi cô giao mật khẩu nhà cho Lâm Nghiệt cài đặt, việc anh đến nhà cô không khác gì anh về nhà của mình cả.
Hình Tố chỉ mặc một chiếc áo thun không tính là lớn, vạt áo vừa đến mông, lúc cô bất ngờ giơ tay lên thì quần lót màu đen sẽ lộ ra.
Lâm Nghiệt vào nhà nhìn thấy cô ăn mặc như vậy, nói thì không nói lời nào nhưng anh có làm một chút việc gì đó… Anh bỏ túi cách nhiệt xuống, đi đến phía sau ôm lấy Hình Tố, cằm đặt ở trên bả vai cô: “Em câu dẫn tôi.”
Hình Tố đánh vào bàn tay không an phận của anh: “Vậy thì tôi cũng phải được nhắc trước để biết là cậu sẽ đến chứ.”
Lâm Nghiệt lại bế cô lên: “Em câu dẫn tôi.”
Hình Tố không tranh luận với anh nữa, nói với anh một việc mà cô cho là rất thú vị: “Trong số các bạn học của cậu có ai xuất hiện vấn đề về thần kinh à?”
Lâm Nghiệt thả cô ra, trên mặt còn có chút bực bội: “Thằng ngu Chung Thành Khê.”
Trước khi Lâm Nghiệt đến, mấy cái tin WeChat nhàm chán mà Hình Tố thấy chính là của Chung Thành Khê gửi đến, thật ra anh ta không khủng bố tinh thần cô, chỉ là nói cho cô nghe ngọn nguồn câu chuyện một lần. Thế cô mới biết được, khoảng thời gian trước Lâm Nghiệt đã trải qua nhiều chuyện như vậy.
Cô sẽ không khuyên Lâm Nghiệt đi an ủi cô nhóc kia, cô ích kỷ như thế đấy, cô không thể làm ra cái việc là đưa người đàn ông của mình đến trước mặt người khác.
Chỉ là đột nhiên cô rất tò mò, vì sao mà Lâm Nghiệt cũng có thể ích kỷ như thế.
Cô nghe Chung Thành Khê kể lại Lâm Nghiệt từng nói gì với Tưởng Thuần, nó càng giống với những lời sẽ từ miệng của cô nói ra hơn, chẳng lẽ trước đây anh cũng đã từng bị tổn thương cho nên mới sinh ra tính cách thế này?
Cô ngồi xuống: “Cái người xảy ra chuyện kia, còn có cả cái người rối loạn tinh thần này nữa, cả hai đều rất thích cậu.”
Lâm Nghiệt không muốn nói về chuyện này, anh muốn đè cô lên giường mà chơi, thế nên trực tiếp đi đến vác cô lên vai rồi đi lên lầu: “Liên quan quái gì đến tôi!”
Hình Tố bất ngờ bị anh vác lên, cô vẫn nắm lấy quần áo của anh, vừa ổn định lại trọng tâm một chút liền đánh vào lưng anh: “Thổ phỉ!”
Lâm Nghiệt ném cô lên giường, hai đùi kẹp lấy hai chân của cô trong khi cởi bỏ thắt lưng: “Tôi bị em ăn thành ra thế này, bây giờ em mắng tôi là thổ phỉ, không phải là em đang vả mặt mình à?”
Hình Tố nhìn anh kéo khóa quần rồi cởi quần lót, thứ đồ vật kia nảy ra, phía dưới của cô liền ẩm ướt.
Lâm Nghiệt cảm giác được cô kẹp chặt mông, tay tìm được rồi sờ mó chỗ kia của cô, ướt đẫm: “Mới như vậy đã muốn tôi rồi?”
Hình Tố liếc anh: “Đồ tự luyến.”
Lâm Nghiệt đè lên bịt kín miệng cô: “Có muốn tôi không, hửm?”
“Không muốn.”
Lâm Nghiệt vén quần lót của cô ra, cắm hai ngón tay vào: “Có muốn không?”
Hình Tố bị anh cắm đến mức ngất ngây, giữ chặt cánh tay anh, thở hổn hển mà nói: “Đừng chơi như vậy.”
Lâm Nghiệt quấn lấy đầu lưỡi của cô: “Vậy thì chơi thế nào?”
Hình Tố ôm eo anh, hai người cùng nhau xoay người đổi thành cô ở trên anh ở dưới. Cô nắm lấy đồ vật của Lâm Nghiệt, dùng hai cánh môi mềm mại ở phía dưới của mình nhẹ nhàng cọ lên, Lâm Nghiệt liền căng cứng cả người.
Cô cưỡi trên người Lâm Nghiệt, dạy anh rằng: “So với điểm G thì điểm C càng dễ dàng làm cho phụ nữ cao trào hơn.”
Lâm Nghiệt còn rất khiêm tốn mà hỏi: “Điểm C ở đâu?”
Hình Tố lôi kéo tay anh đến vị trí âm đế: “Ở đây.”
Lâm Nghiệt nhẹ nhàng nhéo lên rồi lại nhìn Hình Tố, quả nhiên cô không chịu nổi kích thích này, ánh mắt càng thêm mê ly.
Hình Tố cuộn ngón chân lên, bởi vì chịu không nổi mà cả người nằm phủ trên người Lâm Nghiệt, phát ra tiếng “Ưm ưm a a” nhỏ vụn lại còn phóng đãng.
Lâm Nghiệt ngậm lấy môi cô: “Vẫn ổn chứ?”
Hình Tố không rảnh trả lời anh, được hay không tất cả đều hiện lên trên mặt rồi.
Lâm Nghiệt nhéo điểm C của cô, giúp cô đến một lần, sau đó đưa toàn bộ thứ mà cô chảy ra vào trong miệng nuốt xuống, còn lè đầu lưỡi ra cho cô xem: “Nhiều thật đấy.”
Hình Tố ôm lấy đồ vật của anh trong tay, mặc kệ anh.
Lâm Nghiệt nuốt xuống, lắc lắc đồ vật, sáp lại gần bên miệng cô: “Tôi muốn cái này.”
Hình Tố có thể khẩu giao cho anh nhưng không thể cho không được: “Cứ muốn làm thế này?”
Lâm Nghiệt cho rằng cô lại muốn nghe anh gọi mình là “Chị” cho nên liền dựa sát vào tai cô, dùng giọng nói trầm thấp gọi một tiếng: “Chị.”
Hình Tố không nghĩ rằng bản thân muốn được nghe thấy anh gọi mình là “Chị” cho lắm, nhưng khi anh gọi “Chị” thế này, cô vẫn nhũn hết xương cốt: “Rồi sao nữa?”
Lâm Nghiệt cắn nhẹ lên vành tai của cô: “Chị, giúp em.”
Hình Tố còn muốn nghe tiếp: “Ai giúp em?”
“Chị.”
“Hửm?”
“Chị.”
……
Hình Tố sung sướng và như mong muốn của anh, cô ngậm thứ đồ vật đó vào trong miệng.
Tay nghề của Lâm Nghiệt không tính là tệ nhưng cũng không có nhiều chiêu trò lắm, rõ ràng là vẫn còn đang trong giai đoạn học tập, nhưng chất lượng đồ vật đó của anh quá tuyệt vời, Hình Tố liên tục nhiều lần nếm trải, thời gian bắn của anh càng thêm lâu hơn và có vẻ như còn càng thêm cứng hơn nữa, mỗi lần đâm vào trong cơ thể cô đều khiến cô sống cũng không được mà chết cũng không xong.
Khẩu giao đến mức miệng tê dại mà anh vẫn còn chưa ra, cô muốn từ bỏ, vừa hay anh cũng đau lòng cho cô vậy nên dùng cái miệng phía dưới kia thay cho cái miệng phía trên của cô, bất thình lình tiến vào một cái, thỏa mãn toàn bộ khát vọng của cô đối với thân xác tươi trẻ.
Lâm Nghiệt là toàn bộ khát vọng của cô.
Thật lòng mà nói, cô thật sự không chắc chắn được rằng cô còn có thể gặp được một người đàn ông tuyệt vời hơn anh.
Làm được vài lần thì đã quá nửa đêm rồi, Lâm Nghiệt mệt mỏi, Hình Tố cũng không xuống giường nổi.
Hai người cứ như vậy mà nằm ở trên giường, Hình Tố gối lên cánh tay của Lâm Nghiệt: “Cậu còn là một nhân vật làm mưa làm gió ở trường của các cậu nữa nhỉ?”
Lâm Nghiệt không muốn tán dóc với cô về chuyện này, vì sẽ có vẻ như chênh lệch độ tuổi giữa bọn họ rất lớn: “Nói cái khác đi.”
Hình Tố lại hỏi anh: “Khi cậu biết có người có bệnh tâm thần thích mình, trong lòng cậu cảm thấy thế nào?”
Lâm Nghiệt dứt khoát không nói chuyện nữa.
Hình Tố vẫn cứ hỏi: “Tuy rằng không liên quan trực tiếp đến cậu, nhưng hai cô gái này đều rất thích cậu, đối với người thích mình thì cậu……”
Lâm Nghiệt không để cho cô hỏi xong đã trở mình chặn lại: “Nếu em có nhiều câu hỏi như thế nữa, tôi sẽ làm em nữa đấy.”
Hình Tố cố tình lại nói thêm một câu, cô cũng không biết làm sao mình lại nói được như thế: “Chột dạ à?”
Lâm Nghiệt chột dạ cái gì chứ? “Vì hai người mà tôi đều không quen biết sao? Tôi rảnh rỗi vậy à? Bọn họ thích tôi thì tôi phải biết bọn họ là ai sao? Nhất định tôi phải trả lời bọn họ? Cũng đâu phải tôi bảo bọn họ thích tôi, được chứ?”
Những lời này mới nghe thì đúng là khốn nạn thật, nhưng khá là có lý. Hình Tố không phát biểu ý kiến nữa.
Lâm Nghiệt nói cho cô biết: “Ai mà không thê thảm? Có phải tất cả đều phải chịu trách nhiệm đâu? Với lại con người đâu phải thứ tốt đẹp gì? Em đối xử tốt với cô ta thì cô ta sẽ biết ơn em sao? Sẽ không đâu, số người mang lòng lang dạ thú còn nhiều hơn, số lần em đối xử tốt với cô ta càng nhiều thì cô ta sẽ cảm thấy đó là việc mà em nên làm cho cô ta.”
Nghe được những lời này của anh làm cho Hình Tố đột nhiên có chút bất ngờ, trước đây cô chưa từng tán dóc với anh về đề tài kiểu này, nên cô cũng không biết là anh lại hiểu rõ ràng như vậy.
Lâm Nghiệt không nói chuyện phiếm với cô nữa, anh xuống lầu hâm nóng canh xương sườn và cháo rồi bưng lên cho cô, anh ngồi xổm bên mép giường, múc một muỗng cháo, thổi nửa ngày mới đưa tới bên miệng cô: “Há miệng.”
Hình Tố không mở miệng, là bởi vì khi cô vô tình nhìn về phía Lâm Nghiệt, thứ chợt lướt qua trong đầu lại là hình ảnh cô và anh tóc trắng bạc phơ nắm tay gắn bó.
Cô chưa bao giờ có mong chờ như vậy với bất kỳ một người đàn ông nào, ngoại trừ Lâm Nghiệt.
Cô biết là có vài thứ đã càng ngày càng khuếch đại lên rồi, nhưng cô vẫn cứ tự cho mình là đúng mà cho rằng hết thảy những việc này vẫn còn đang trong sự khống chế của cô.
*
Thứ Tư, trường trung học số Sáu.
Lâm Nghiệt quay trở lại trường học để lấy tài liệu về các trường Cao đẳng – Đại học mà anh đã ghi danh, thầy Triệu khóc lóc thảm thiết với bọn họ, kể rất nhiều thứ như những câu chuyện xưa mà ông ấy gọi là cảm động và đau buồn, thuận tiện than thở với bọn họ thời gian sớm chiều đối lập nhau ngắn ngủi biết bao.
Phân đoạn lừa tình kết thúc thì ai về nhà người nấy, nước mắt của thầy Triệu cứ như thể có van đóng mở vậy, đột nhiên xả ra rồi cũng đột ngột ngừng lại không ai ngờ được.
Chung Thành Khê dán sát Lâm Nghiệt, chặn cho anh rất nhiều nữ sinh đến tỏ tình, các cô gái có một điểm chung rất kỳ lạ đó là cho rằng bọn họ không chiếm được Lâm Nghiệt chỉ là vì bọn họ phải thi đại học, cho nên không áp dụng hành động với anh, nếu không vì như thế thì Lâm Nghiệt sẽ là của bọn họ rồi.
Việc này rất giống với chia sẻ để rút thăm trúng thưởng vậy, chia sẻ rồi thì trúng thôi, có thể chi tiêu con số này trước khi mở thưởng.
Anh ta không rõ đây là suy nghĩ bại não gì nữa. Lâm Nghiệt nói cho anh ta biết rằng thứ này gọi là ảo tưởng về khả năng kiểm soát, tức là một người cho rằng một sự kiện có thể phát sinh hay không hoàn toàn nằm trong sự khống chế của bản thân, và họ xem nhẹ các loại nhân tố xã hội không thể chống lại được.
Hai người đang nói chuyện phiếm thì lại có một nữ sinh đi đến, mái tóc cô ta xõa ra, làn váy trắng tinh khôi tôn lên làn da trắng đến độ trong suốt, khi cô ta cười rộ lên trông rất xinh đẹp, lặng lẽ đứng trước mặt hai người mà không hề quấy rầy bọn họ nói chuyện.
Chung Thành Khê chú ý đến cô ta trước, Lâm Nghiệt theo ánh mắt của anh ta mới nhìn thấy cô ta nhưng lại không quan tâm đến.
Nữ sinh đưa cho Lâm Nghiệt và Chung Thành Khê mỗi người một chai nước uống.
Sau khi Chung Thành Khê nhận lấy thì phát hiện Lâm Nghiệt không lấy, lại trả lại cho cô ta: “Chúng tôi không khát.”
Nữ sinh nở nụ cười: “Đừng xa cách như vậy, tôi không đáng sợ đâu.”
Chung Thành Khê không tin: “Tôi đã được lĩnh giáo qua mấy cô nàng trước đó rồi, may mà bên cạnh còn có thầy chủ nhiệm chứ không đã nhào vào luôn. Con gái bây giờ đều quá ư là cởi mở, nếu không phải tôi biết chỗ này là trường học thì còn tưởng rằng là trại nuôi gà đấy, không có chút tự trọng nào.”
Sau khi nói xong anh ta mới kịp phản ứng là bản thân đã nói mê sảng gì đó rồi, bèn nhanh chóng che miệng lại.
Nữ sinh còn đang cười: “Bởi vì thời đại ngày nay càng ngày càng nhiều phái nữ được tiếp thu giáo dục, phái nữ có tư tưởng và ý thức đã phổ biến rộng khắp rồi, đương nhiên họ muốn bình đẳng, cẩn thận ngẫm lại thì những hành vi này của phái nữ mà cậu ghét bỏ, chẳng lẽ không phải nam sinh các cậu thường làm vậy hay sao?”
Chung Thành Khê nghẹn lời.
Nữ sinh lại nói: “Yên tâm đi, không phải tôi đến để nói về nữ quyền với cậu đâu, cũng hoàn toàn không cho rằng bọn họ dùng loại hành động “Nhào vào” này để tranh thủ quyền lợi của bản thân là cách làm chính xác, tôi đến là để tìm cậu.”
Chung Thành Khê nhìn Lâm Nghiệt ở bên cạnh rồi lại chỉ chính mình: “Tôi?”
Nữ sinh lại cười: “Ừm, cậu, Chung Thành Khê.”
Lâm Nghiệt rất có tự giác mà tránh sang một bên.
Trái lại Chung Thành Khê lại luống cuống rồi theo bản năng đuổi theo anh hai bước, lúc này cô nữ sinh kia tiếp tục nói: “Cậu có muốn làm bạn trai của tôi không?”
Chung Thành Khê sửng sốt, cả nửa ngày mới xoay người lại, nhưng lại không nói ra được lời nào ý nghĩa: “Hả?”
Nữ sinh bình tĩnh tự giới thiệu: “Tôi tên là Đông Miên, 18 tuổi, cao một mét sáu mươi lăm, nặng bốn mươi tám kg. Tôi là con gái một, ba mẹ thì một người làm chính trị, một người kinh doanh, không có gia cảnh bạc triệu nhưng có hai căn nhà ở trung tâm thành phố. Tôi có thể cầm kỳ thi họa nhưng lại không thích, tôi thích luật, hai tháng sau sẽ nhập học Đại học Khoa học Chính trị và Luật Đông Hoa. Hiện tại tôi không có bạn trai nhưng mà hai phút sau sẽ có thôi.”
Chung Thành Khê nghe mà ngu người, thật vất vả lắm mới phản ứng kịp thì câu hỏi của cô ta lại đến nữa: “Cậu còn thời gian là 40 giây để xem xét, thế nào? Trở thành bạn trai của tôi hay là trơ mắt nhìn tôi trở thành bạn gái của người khác?”
Tuy Chung Thành Khê nghe xong một tràng này vẫn không hiểu rõ lắm, nhưng anh ta biết đạo lý có cái lợi mà không chiếm thì là đồ ngu, cho nên anh ta đã đồng ý: “Được!”
Đông Miên cười với anh ta, đôi mắt cong cong: “Được cái gì?”
Chung Thành Khê gãi gãi gáy: “Không phải cậu hỏi tôi có muốn làm bạn trai cậu hay không à? Tôi nói muốn……”
Đông Miên biết, cô ta biết rõ nhưng cố hỏi, chỉ là cô ta thích phản ứng của Chung Thành Khê nên muốn thấy nhiều thêm một lần. Cô ta vươn tay qua: “Đưa di động cho tôi.”
Chung Thành Khê nghi ngờ đưa điện thoại sang.
Đông Miên lưu lại số điện thoại của mình cho anh ta, sau đó vào WeChat tự thêm mình vào, làm xong xuôi thì trả lại cho anh ta: “Được rồi đó, bạn trai.”
Chung Thành Khê nghe vậy thì đơ ra, di động cũng quên nhận lại.
Đông Miên giao điện thoại vào tay anh ta, đến gần một bước: “Buổi tối gọi điện thoại cho tôi, tôi đi đây.”
Cho đến khi Chung Thành Khê kịp phản ứng thì người ta đã đi xa rồi, Lâm Nghiệt lại về bên cạnh anh ta, nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch này mà nói: “Hoa đào nở rồi à?”
Chung Thành Khê giật mình tỉnh táo lại, trước tiên xác nhận lại một lần, danh sách số liên lạc và danh sách bạn tốt trong WeChat đúng thật là đã có thêm tên của Đông Miên, tiếp đó anh ta nắm chặt cánh tay của Lâm Nghiệt, dùng sức lắc mạnh: “Cái đờ mờ! Vậy mà cô ấy lại thích tớ!”
Lâm Nghiệt cũng không thấy bất ngờ: “Vậy thì sao?”
Chung Thành Khê cảm thấy nhất định là cô ta nhận sai người rồi: “Có cậu ở bên cạnh thì làm sao cô ấy có thể còn thích tớ được chứ? Cậu nói xem là cô ấy nhìn lầm rồi, hay là ánh mắt không tốt vậy? Đúng là làm cho tớ khó hiểu!”
Vẫn rất ngu ngốc, Lâm Nghiệt bỏ đi không quan tâm đến anh ta nữa.
Chung Thành Khê đuổi theo: “Này, mới nãy cậu có nhìn thấy không, cô ấy cũng quá đáng yêu luôn, chỉ là đáng yêu như thế mà sao nói chuyện lưu loát vậy nhỉ? Trật tự còn rất rõ ràng, đầu óc đó sắp đuổi kịp cậu rồi đấy!”
Lâm Nghiệt chê anh ta phiền phức nên đeo tai nghe lên.
Chung Thành Khê lấy tai nghe của anh xuống, tiếp tục nói: “Không thì tớ lại xác nhận lại với cô ấy một lần nữa nhỉ? Lỡ đâu nhận sai thì sao đây?”
Lâm Nghiệt dừng lại, nói cho anh ta biết: “Nếu cậu thật sự làm quá như vậy thì tớ đâu để cậu quấy rầy tớ nhiều năm nay?”
Chung Thành Khê không nói gì nữa.
Lâm Nghiệt lại nói: “Cậu xứng đáng với cô ấy.”
Lúc này Chung Thành Khê mới ý thức được là chính anh ta xem thường bản thân mình, bởi vì Lâm Nghiệt quá ưu tú cho nên anh ta xem nhẹ sự thật rằng người có thể trở thành bạn của Lâm Nghiệt thì đương nhiên cũng sẽ không kém hơn anh bao nhiêu.
Nghĩ như thế, anh ta lại phổng mũi tiếp tục dán sát Lâm Nghiệt: “Tớ biết, là bởi vì tớ có tài……”
*
Sau đó, Lâm Nghiệt đến đại học ở Bắc Kinh, là đối phương năm lần bảy lượt mời anh đến, đương nhiên cũng là vì Hình Tố… Cô có thể ở lại nơi này chỉ là vì công việc của cô ở nơi này, nhưng hộ khẩu của cô ở Bắc Kinh, lá rụng về cội, sớm hay muộn thì cô cũng phải trở về, nên Lâm Nghiệt muốn đến đó làm quen trước.
Chung Thành Khê đến Thượng Hải, bởi vì mùa xuân của anh ta – “Đông Miên” ở Thượng Hải.
Tưởng Thuần vào một trường đại học tại địa phương, ba mẹ của cô ta không hy vọng cô ta cách bọn họ quá xa.
Lưu Tư Huệ được ba mẹ dẫn đến New Zealand để định cư, không biết tinh thần của cô ấy vẫn còn gặp vấn đề không, hay là đã chuyển biến tốt đẹp, thế nhưng từ đầu đến cuối Lâm Nghiệt cũng chưa từng nghĩ sẽ mở rộng vòng tay giúp đỡ cô ấy, có một số việc không thể làm thì chính là không thể làm, anh phân biệt rất rõ ràng.
Nghe nói tình hình của Hề Đa Đa đã tốt hơn một chút. Cô ấy đã có thể chấp nhận người lạ đến gần, nhưng vẫn sợ hãi bóng tối, thường xuyên bừng tỉnh trong lúc ngủ mơ, sau đó một mình chui vào trong góc trùm chăn kín đầu, mồ hôi tuôn ra từng đợt.
Quách Gia Hàng đuổi theo đến thành phố của cô ấy, tiếp tục sống trong cuộc đời của cô ấy như một bóng ma, anh ta vẫn cứ tin chắc rằng chỉ có anh ta mới có thể mang hạnh phúc đến cho Hề Đa Đa, cũng rất nỗ lực làm việc, thứ mà người khác có anh ta liền tính toán đoạt lấy, cũng muốn để cho Hề Đa Đa có được nó. Không ai nói cho anh ta biết là hết thảy những việc anh ta làm đều là công cốc, Hề Đa Đa vĩnh viễn không phải là của anh ta, kết quả cho tất cả sự đánh đổi của anh ta cũng chỉ là khiến bản thân anh ta cảm động.
Đương nhiên không có người nào nói cho anh ta biết, bởi vì ngay cả cách làm người mà ba mẹ cũng không dạy cho anh ta thì anh ta làm sao mà biết được tình yêu không thể cưỡng cầu được chứ?
Không ai biết được tình hình của Dương Thi Hàm như thế nào, ấn tượng cuối cùng của những người có quen biết về cô ta chính là cô ta có một người mẹ câm điếc, bà ta trang điểm rất diêm dúa, nghiện thuốc lá, trong ánh mắt quá tê dại của bà ta không có hy vọng và cũng không có tuyệt vọng.
Giang Nhược đã chết vào ngày thứ tư sau khi làm xong giải phẫu, chết vì phản ứng bài xích.
Khi mùa hè này kết thúc, nhóm người Lâm Nghiệt đến tham gia lễ tang của anh ta, nhìn tấm ảnh chụp nụ cười tươi duy nhất của anh ta trên bia mộ, trái tim bọn họ đều có chút thắt lại, như thể khoảng thời gian bắt nạt anh ta mới trôi qua không được mấy ngày.
……
Mọi người đều khác biệt, sự khác biệt ở đây không phải là lời ca ngợi mà là nói đến sự ảnh hưởng của gia đình nguyên bản mang đến cho mỗi người. Ai sẽ trở thành người như thế nào, có lẽ đã bị gia đình nát bét của người đó khắc vào cuốn sổ sinh mệnh từ lâu rồi.
Có người may mắn khi rơi vào cảnh bế tắc sẽ gặp được một ít quý nhân, sẽ được chỉ dẫn phương hướng nên đi cho cuộc đời, vậy thì người đó có lẽ có thể tỉnh táo lại từ trong chất độc của gia đình nguyên bản, với gia đình thì không có cách nào để thay đổi nhưng có thể thay đổi thái độ của bản thân và điều chỉnh chính mình để một lần nữa bắt đầu lại.
Có người không may mắn như vậy, không có quý nhân, không có lý lẽ chính xác, người đó chỉ có thể không ngừng nghỉ tiếp thu năng lượng tiêu cực trong hoàn cảnh bế tắc.
Mà trớ trêu chính là không phải người nào có được may mắn cũng có thể có được một cuộc đời suôn sẻ. Và những người không may mắn, năng lượng tiêu cực của họ cũng không hoàn toàn làm tổn thương bản thân mà lại làm tổn thương người khác nhiều hơn.
Tóm lại, gia đình sẽ quyết định một người dùng cách thức thế nào để tồn tại, còn vận mệnh chết tiệt quyết định một người có thể tồn tại được hay không.
Những người trẻ tuổi đến từ những gia đình khác nhau, mang theo những trải nghiệm hoặc tốt đẹp, hoặc bi thảm đó cứ như vậy mơ mơ màng màng kết thúc thanh xuân, thời điểm mới vừa kết thúc thì cái cảm giác mất mát này vẫn chưa rõ ràng, nhưng đến vài năm sau đó, khi bọn họ thấy quá nhiều điều tồi tệ thì bọn họ hẳn là nên hoài niệm về thanh xuân.
Những điều đã từng cảm thấy là ngốc nghếch đó trong nháy mắt đều sẽ trở thành kho báu mà bọn họ mong muốn, nhưng không thể đạt được.
Tuy nhiên, đó cũng là chuyện của rất nhiều năm sau này, có lẽ bởi vì vận mệnh không quan tâm đến, một vài người trong số bọn họ cũng không sống đến cái tuổi hoài niệm thanh xuân.