Tam Nhặt - Chương 58
Chương 58:
Lâm Nghiệt vồ hụt nên không đón được bà ngoại, đang định rời đi thì lại vô tình thoáng nhìn thấy xe của Hình Tố.
Cô đến bệnh viện làm gì vậy?
Anh quay trở lại bệnh viện, vừa đúng lúc thấy cô đi ra từ phòng khám bệnh, trên tay vẫn còn cầm tờ phim chụp X-quang. Phải nói rằng là gương mặt thờ ơ thật sự rất dễ tìm thấy. Ành đi thẳng tới đưa tay cầm lấy tờ chụp phim cùng với sổ khám bệnh trên tay cô, sợ cô giật lại nên còn đưa lên cao để xem.
Hình Tố nhìn thấy anh thì rất ngạc nhiên, nhưng không thể hiện ra quá nhiều sự bất ngờ, cô cũng không lấy lại đồ của mình.
Lâm Nghiệt nhìn thấy Hình Tố đã làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, khi anh nhìn cô một lần nữa, nét mặt của anh đều tràn đầy sự căng thẳng: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hình Tố không trả lời: “Kiểm tra xong rồi à?”
Lâm Nghiệt biết là cô sẽ không nói thật về bệnh tình của bản thân, nên không hỏi nữa mà tự mình xem lấy, thấy cô đã nằm viện trước đó, anh như bùng nổ: “Em đã nằm viện ư?”
Hình Tố giật lại cuốn sổ khám bệnh: “Bớt quản thúc tôi lại.”
Lâm Nghiệt xòe tay ra: “Đưa cho tôi.”
Hình Tố dùng hành động để trả lời anh… Nhét sổ khám bệnh vào trong túi xách.
Lâm Nghiệt gật đầu: “Được, em giỏi lắm.”
Nói xong, anh lướt qua cô đi về hướng phòng khám bệnh.
Hình Tố nhắm mắt lại, quay đầu túm chặt cánh tay anh.
Lâm Nghiệt dừng lại nhìn cô.
Hình Tố không trốn tránh được, đành phải nói: “Chỉ choáng váng một chút thôi.”
Lâm Nghiệt nhớ rõ lần choáng váng đó của cô: “Là lần mà anh biết hay còn lần nào khác?”
Hình Tố không muốn nói ra cho lắm: “Cụ thể không nhớ rõ, đã lâu lắm rồi.”
Lâm Nghiệt gạt tay của cô ra, dứt khoát đi về phía trước.
Hình Tố không có còn cách nào đành nói thật: “Chính là lần đó.”
Cô cho rằng nếu cô không giấu được thì có lẽ anh sẽ đắc ý, sau này cô phải giao quyền chủ động ra, nhưng kết quả là Lâm Nghiệt nói rằng: “Đưa sổ khám bệnh cho tôi.”
Cô sửng sốt, thế mà anh lại đặt sự chú ý lên cái này sao?
Không chờ cô trả lời, Lâm Nghiệt đã thò bàn tay vào trong túi xách của cô lấy sổ khám bệnh ra. Anh cũng không hiểu lắm những con chữ rồng bay phượng múa của bệnh bác sĩ, nhưng những lời cuối cùng dặn dò cô chú ý làm việc và nghỉ ngơi, còn có kiêng ăn món nào thì anh thấy rõ.
Anh hỏi cô: “Tôi thấy trong này không kê đơn thuốc, vậy là bởi vì quá mệt mỏi nên mới choáng váng à? Hay là có kê đơn thuốc nhưng không viết ở trong này?”
Hình Tố thấy anh dường như đã quên mất lời cô vừa nói, anh cũng không chú ý đến những điều mà cô chú ý, đúng là vừa may: “Vì quá mệt mỏi thôi.”
Sắc mặt Lâm Nghiệt càng khó coi: “Em muốn tiền không muốn mạng nữa hả?”
Hình Tố nhìn anh, cảm giác miệng anh đang cử động nhưng lỗ tai lại không nghe thấy được bất cứ thứ gì, cuối cùng chỉ mỉm cười không mang theo chút cảm xúc quay đầu đi ra ngoài: “Chắc chắn là tiền quan trọng hơn mạng sống.”
Lâm Nghiệt đuổi theo: “Vớ vẩn! Hình Tố, tôi nói cho em biết, bây giờ mạng sống của em không phải là của một mình em nữa, em không có tư cách giày vò nó.”
“Cậu lại không đặt bản thân vào đúng vị trí rồi.”
Lâm Nghiệt vừa đi vừa nói chuyện: “Trước tiên em nói cho tôi biết, trước đây em có gặp phải tình trạng này bao giờ chưa?”
Trước đây Hình Tố không bị như thế: “Có phải là cậu quá lo lắng không vậy?”
Lâm Nghiệt không đi nữa.
Hình Tố đi được hai bước, thấy bên cạnh không có động tĩnh gì thì dừng lại xoay người nhìn anh.
Thoạt nhìn Lâm Nghiệt không lộ ra biểu cảm gì, nhưng khoảng thời gian này Hình Tố ở chung cùng với anh cũng xem như có sự hiểu biết nhất định về anh, cô biết giờ phút này trong lòng anh có hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ đang xoắn bện vào nhau.
Hai người cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn nhau một lát, Lâm Nghiệt nói: “Em nói đi, là bởi vì tôi bỏ đi cho nên em choáng váng sao?”
Anh đã nhớ ra rồi.
Tâm trạng Hình Tố có hơi phức tạp, anh vẫn chú ý đến điểm quan trọng này.
Lâm Nghiệt biết chuyện cô té xỉu lần đó, lúc ấy vết thương trên mặt cô bị anh thấy được. Sau đó cô cũng thừa nhận với anh là vì anh đã bỏ đi cho nên cô mới bị choáng váng. Nhưng anh không biết rằng không phải cô choáng váng một chút lại nghiêm trọng đến mức phải nằm viện.
Ở bệnh viện chạm mặt Lâm Nghiệt, bị anh nhìn thấy sổ khám bệnh, suy nghĩ trong lòng Hình Tố toàn là làm sao để trót lọt đi qua. Cô không muốn để anh nghĩ rằng trong lòng cô anh quan trọng đến như thế. Nhưng tất thảy mọi sự chú ý của Lâm Nghiệt đều đặt lên vấn đề sức khỏe của cô, cơ bản là không chú ý đến điều mà cô lo lắng.
Thứ mà Lâm Nghiệt nghĩ đến trước tiên chính là bệnh tình của cô, việc này có hơi bất ngờ và cũng có chút đáng sợ.
Việc này giống như kiểu trong kế hoạch của tôi, tình cảm của chúng ta cũng chỉ cần dừng lại ở mức tôi nói với người “Uống nhiều nước ấm lên”, mà người cũng đáp lại tôi một câu này, vậy là ổn rồi. Nhưng người không làm như thế, người bưng nước ấm kề bên miệng tôi, còn hỏi tôi có nóng hay không, thế là sự yên lòng yên dạ trong kế hoạch của tôi cũng đều tiêu tan đi hết.
Hiện tại anh đã kịp phản ứng lại, anh biết rồi, bởi vì anh bỏ đi mà cô đột ngột sinh ra chút phản ứng sinh lý như tức ngực khó thở, dẫn tới thiếu oxy, cuối cùng vào bệnh viện, vậy thì bất kể cô có giải thích như thế nào thì anh đều sẽ tin chắc rằng trong lòng cô có anh.
Cô dứt khoát không giải thích nữa, cũng không muốn đối mặt nên kiên quyết đổi đề tài: “Bài thi thế nào rồi?”
Lâm Nghiệt đã mong chờ đáp án của cô, lại lo lắng sau khi có được đáp án của cô, anh lại biểu hiện quá mức kích động nên cả người căng cứng hết sức, thở dốc cũng không dám phát ra tiếng quá lớn. Kết quả là Hình Tố lại nhảy vọt qua vấn đề này.
Cô lại trốn tránh rồi, đúng là một chút bất ngờ cũng không có.
Máu trong người Lâm Nghiệt sôi lên lại lạnh xuống, thật sự là ngay cả các tế bào cũng đang bài xích việc Hình Tố thừa nhận mối quan hệ giữa bọn họ khiến cho anh giống như một tên độc ác, cứng rắn ép buộc cô làm việc mà cô không muốn làm.
Thôi bỏ đi, không phải đã sớm thuyết phục bản thân chấp nhận việc mình bị cô bán đi còn giúp cô đếm tiền hay sao? Tại sao lại còn lòng tham không đáy chứ?
Anh nhàn nhạt đáp lại một câu: “Vẫn ổn.”
Hình Tố phát hiện ánh sáng còn tồn tại trong đôi mắt anh vào một giây trước đã hoàn toàn vụt tắt, cô lại một lần nữa làm anh tổn thương rồi.
Lâm Nghiệt không cần đáp án nữa, đã rất lâu kể từ lần cô đến tiệm net tìm anh, anh đã hạ quyết tâm một lòng một dạ rồi. Không phải là lần đó bình hoa bị vỡ thì cũng là lần ca bệnh này xuất hiện, làm cho anh sinh ra ảo tưởng rằng mình có thể sắp có danh phận.
Anh giúp cô cài kỹ dây an toàn xong cũng không gấp gáp ngồi lại vị trí, vẫn duy trì tư thế cúi người dựa gần cô: “Để tôi xem em chịu đựng đến khi nào.”
Hình Tố nhìn vào đôi mắt anh, hơi thở của anh gần trong gang tấc, có hương vị của kẹo bạc hà: “Cậu dựa vào gần quá đấy.”
Lâm Nghiệt liền đến gần thêm một chút, môi cũng đã đụng đến một chỗ vài lần.
Hình Tố không có sức lực, cô cười một cái, đôi môi vừa hé mở là Lâm Nghiệt liền hôn lên, ngắn ngủi thôi nhưng tính xâm lược rất mạnh. Sau khi hôn xong anh còn khiêu khích mà chạm nhẹ môi cô, nói: “Cái này là phí lái xe hộ.”
Ấu trĩ. Hình Tố lười để ý đến anh.
Lâm Nghiệt lái xe, khi chạy lên đường chính, Hình Tố hỏi anh: “Cậu thi bằng lái xe khi nào vậy?”
“Khoảng tháng Mười Một.”
Hình Tố nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng: “Mười bảy tuổi rưỡi.”
Lâm Nghiệt nghe vậy thì sốt ruột: “Cái đó có khác gì mười tám tuổi đâu chứ?”
Hình Tố cười: “Không khác nhau.”
Lâm Nghiệt không muốn nói quá nhiều về vấn đề tuổi tác nên không tiếp lời, nhưng Hình Tố lại có ý định đùa giỡn anh, cô vặn hỏi: “Vị thành niên lái xe không có bằng, có biết đồn công an sẽ giam cậu mấy ngày không?”
Lâm Nghiệt liền dừng xe ở ven đường, cởi bỏ dây an toàn, dựa sát lại gần cô: “Xâm phạm vị thành niên, em có biết em sẽ bị phán mấy năm không?”
Hình Tố không hề hoảng hốt dù chỉ một chút: “Tôi phát sinh quan hệ với cậu trong tình huống lý trí không rõ ràng.”
“Vớ vẩn, em đã mấy lần nói là để sau khi tôi trưởng thành lại đến tìm em, em quên rồi hả?”
Hình Tố còn giúp anh sửa lại mái tóc rối tung trước trán: “Vậy cậu có chứng cứ không?”
Lâm Nghiệt bị chọc đến sôi máu, tức vô cùng, tại sao người phụ nữ này lại như thế? Tức giận đến mức anh không muốn để ý đến cô nữa, anh quay đầu xuống xe, còn đập mạnh lên cửa xe nữa.
Hình Tố ở trong xe nhìn anh nổi giận đùng đùng quay đi, tâm trạng phiền muộn đều được giải tỏa.
Từ khi đi làm đến bây giờ, cô dường như chưa từng gặp được người nào tức giận không hề kiêng kỵ điều gì giống như Lâm Nghiệt. Tất cả mọi người đều cố hết sức che giấu cảm xúc của bản thân, đều nỗ lực làm một người hiểu chuyện để đổi lấy cái lợi càng lớn hơn nữa.
Đang suy nghĩ miên man thì có người gõ cửa sổ xe phía cô. Cô mở cửa sổ xe xuống nhìn về phía người đến, là một người đàn ông thoạt nhìn đã ngoài ba mươi tuổi, mặc tây trang thắt cà vạt. Anh ta rất lịch sự, mỉm cười hỏi cô: “Thưa quý cô, cô có thể dịch xe về phía sau được không? Để tôi lái xe ra ngoài.”
Nói xong anh ta liếc mắt nhìn một chiếc xe thương vụ dừng ở phía trước xe của Hình Tố.
Hình Tố đổi đến vị trí lái xe, cô lùi xe lại giúp anh ta. Đã dịch xe xong xuôi rồi nhưng anh ta không lái xe đi mà lại đưa cho Hình Tố một tờ danh thiếp: “Tôi thấy chúng ta rất có duyên, nếu không làm quen một chút thì giống như là có hơi phụ duyên phận. Đây là danh thiếp của tôi. Quý cô, xưng hô thế nào nhỉ?”
Hình Tố còn chưa nói lời nào thì người đàn ông đã bị lực từ phía sau túm lấy, cô liếc mắt nhìn qua liền thấy Lâm Nghiệt một tay xách theo hai ly cà phê, một tay nắm chặt cổ áo sơ mi của người đàn ông đó, còn nghiêng đầu hỏi anh ta: “Làm gì đấy?”
Người đàn ông đó có chút mơ hồ không hiểu gì, theo bản năng nói: “Không làm gì hết.”
Cằm Lâm Nghiệt hất về phía Hình Tố, anh lại hỏi anh ta: “Đẹp không? Thích không?”
Người đàn ông đó lại nhìn về phía Hình Tố, đương nhiên là cô đẹp rồi, rất có khí chất, cũng rất biết cách chăm sóc bản thân, ngay cả mái tóc cũng lộ ra vẻ tinh xảo: “Đẹp chứ…… Còn chuyện thích hay không này, tôi cảm thấy nếu có thể tiếp xúc gần thêm một bước, vậy thì……”
Đây là câu trả lời có thể giữ thể diện cho đôi bên, xung quanh Hình Tố đều là loại người nói năng lưu loát như hạ bút thành văn thế này, đều là người đã trải qua sự mài giũa của xã hội.
Lâm Nghiệt không để cho anh ta nói xong: “Anh cứ suy nghĩ cho kỹ đi.”
Người đàn ông kịp thời phản ứng, tách anh ra, xoay người đánh giá anh từ trên xuống dưới hai lần rồi nói: “Quý cô kia là chị gái của cậu à? Hay là……”
Lâm Nghiệt suýt chút nữa cho anh ta một đạp: “Đó là vợ của tôi! Biến!”
Người đàn ông lại giật mình, sau đó nhanh chóng rời đi với nét mặt tràn ngập vẻ không thể tin được cảnh tượng trước mắt này.
Lâm Nghiệt thật vất vả mới dỗ dành tâm trạng mình ổn định rồi mới quay trở lại, kết quả lại nhìn thấy hình ảnh như vậy thì càng tức giận hơn, lên xe rồi cũng không cho Hình Tố sắc mặt tốt, không nói lời nào chỉ nhíu chặt lông mày rồi thở hổn hển.
Hình Tố vươn tay lấy ly cà phê trong tay anh, anh còn đánh vào tay cô: “Mua cho tôi đấy à?”
Hình Tố nhìn xung quanh: “Có người thứ ba sao?”
Lâm Nghiệt hất cằm: “Một mình tôi uống hai ly không được chắc?”
Hình Tố giải thích với anh: “Tôi không quen biết người đó.”
Lâm Nghiệt hừ một tiếng trong mũi: “Tùy em thôi, em cho rằng tôi sẽ tức giận vì tên đàn ông đó sao? Anh ta chỉ là cái rắm!”
“Ò.” Hình Tố lại lấy cà phê: “Tôi khát rồi.”
Lâm Nghiệt không đưa cho cô: “Tự em đi mua đi!”
Hình Tố không kìm được khóe miệng mà nhếch lên, cô lập tức cúi đầu dùng mu bàn tay cọ nhẹ che giấu, sau đó ho khan hai tiếng, Lâm Nghiệt không quan tâm, cô lại ho khan hai tiếng, làm ra vẻ có chút khó chịu: “Khụ khụ.”
Lâm Nghiệt liền thỏa hiệp, nặng nề đưa một ly vào tay cho cô.
Hình Tố thoáng nhìn qua ly cà phê trong tay, không uống.
Lâm Nghiệt tức giận, rất tức giận, tức giận chết mất thôi, nhưng lại không thể mặc kệ cô nên lại quay sang mở nắp ly cà phê ra giúp cô.
Hình Tố vẫn không uống.
Lâm Nghiệt lại cho nửa ống nước đường vào giúp cô, sau đó dùng que khuấy khuấy đều, lúc này cô mới bắt đầu uống. Xem như là anh đã nhận ra rồi, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị cô chọc cho tức chết.
Lâm Nghiệt đưa Hình Tố về đến dưới lầu. Khi xuống xe, anh cầm ly cà phê hết sạch từ trong tay cô, sau đó nâng lấy phần gáy của cô, hôn lên trán cô một cái, động tác liền mạch lưu loát: “Tôi đi đây.”
Hình Tố đáp lại một tiếng, Lâm Nghiệt liền đi ra ngoài, đi xa được mấy mét thì quay người lại, chân không dừng bước, giơ tay lên và nói: “Lên lầu đi.”
Hình Tố đút hai tay vào trong túi áo gió nhìn anh đi xa, không biết có phải là ảo giác hay không mà cô cảm thấy trong cái sự ấu trĩ của Lâm Nghiệt dường như nhiều thêm một chút gì đó, là sự trách nhiệm của một người đàn ông.
Cô không suy nghĩ nhiều, xoay người đi vào thang máy.
Lâm Nghiệt ra ngoài vứt cái ly không đi, gọi điện thoại cho bà ngoại, cuối cùng cũng bắt máy: “Xuất viện mà không nói cho cháu biết? Còn nói là có việc? Bà có việc gì phải lén làm sau lưng cháu à?”
Tính tình của bà ngoại còn kém hơn cả anh: “Cái thằng láo toét! Không phải là cháu đang thi cử đấy sao? Sao mà nói cho cháu biết được chứ?”
“Bà quấy rầy việc thi cử của cháu cũng đâu có ít chứ?” Lâm Nghiệt nói.
Bà ngoại không nói nữa, giống như xác nhận rằng đã không ít lần làm như thế, nhưng mà mấy lần đó đều còn kịp, ai biết được thân già ốm yếu này vì sao lại chọn ngay thời gian thi cử của anh mà phát bệnh chứ?
Lâm Nghiệt bắt xe, tài xế hỏi anh đi đâu, anh hỏi bà ngoại trước: “Bây giờ bà ở đâu?”
Bà ngoại nói: “Ở nhà đây, hầm xương sườn cho cháu.”
Lâm Nghiệt báo địa chỉ nhà cho tài xế.
Về đến nhà, bà ngoại đang ngồi ở trên bàn cơm nhặt rau, Lâm Nghiệt không nói không rằng đi rửa tay, đến giúp bà một chút.
Bà ngoại nhìn Lâm Nghiệt ở bên cạnh mình, nhìn một hồi, trong lòng là cảm xúc phức tạp.
Hà Cảnh Nhuận đã cho bà xem ảnh chụp của Lâm Hựu Đình, cuối cùng bà xem như đã biết một chút dáng vẻ không giống với nhà họ Thi của bà trên người Lâm Nghiệt là từ đâu ra rồi. Nhìn kỹ, anh thật sự rất giống ông ta, khi còn nhỏ còn giống Thi Kỳ hơn một chút, bây giờ càng lớn càng thấy rõ được bóng dáng của Lâm Hựu Đình.
Trong lòng thật sự căm ghét cái tên họ Lâm đó, nhưng bà lại thật sự yêu thương đứa cháu ngoại này của bà.
Tạo hóa trêu người, thật mẹ nó trêu người mà!
Lâm Nghiệt cắt ngang dòng suy nghĩ của bà: “Trên mặt cháu có cái gì à?”
Bà ngoại khôi phục lại tinh thần, nói ra một câu không ý nghĩa: “Lúc trưa dì của cháu gọi điện thoại cho bà, nói là đứa cháu gái của anh trai của ông ngoại của dì cháu lớn lên nhìn xứng với cháu, muốn xem thử có thể thành đôi với cháu được không, vừa hay cháu cũng sắp đến tuổi rồi.”
Lâm Nghiệt nghe xong cứ như thể anh vừa nghe được câu chuyện cười, anh hiểu bà ngoại, đại khái có thể đoán được bà trả lời như thế nào.
Bà ngoại lại nói: “Bà bảo bọn họ tránh ra đừng có mà cản đường! Đui mù, kết đôi cái gì mà kết đôi?”
Lâm Nghiệt không bất ngờ chút nào, anh không tiếp tục đề tài này nữa, mang đồ ăn đã lọc kỹ đến bồn rửa rửa sạch, sau đó đặt tất cả chúng lên thớt. Vừa mới đặt lên, anh lại ngừng lại. Qua một lúc anh mới ngẩng đầu lên, nói với bà ngoại ở bên cạnh: “Sức đề kháng yếu thì ăn cái gì để tẩm bổ ạ?”
Bà ngoại liếc nhìn anh một cái: “Sức đề kháng của cháu yếu sao?”
“Người khác.”
“Người khác nào?”
Lâm Nghiệt không kiên nhẫn: “Bà quan tâm ít thôi.”
So với anh thì bà ngoại càng không kiên nhẫn: “Vậy bà không nói cho cháu biết!”
Lâm Nghiệt cam chịu, lầu bầu một câu: “Thì là có một người như vậy.”
Bà ngoại đã hiểu: “Đợi chút nữa xương sườn chín thì cháu múc cho con bé một chén. Món canh xương sườn của bà có thể trị được trăm loại bệnh.”
Lâm Nghiệt nhìn bà: “Chém gió.”
Bà ngoại đi vào phòng bếp: “Vậy cháu tự nghĩ cách đi.”
Lâm Nghiệt lại đuổi theo: “Được rồi, trị được trăm loại bệnh.”
Bà ngoại mở nồi áp suất ra, hương vị của thịt tức khắc tỏa ra tràn ngập khắp phòng, bà chọn lấy hai miếng ngon nhất: “Cháu đưa hai miếng này cho con bé trước đã, đợi chút nữa bà nấu cháo cho nó.”
Lâm Nghiệt muốn tự mình làm: “Bà dạy cháu với.”
Bà ngoại quay đầu, nhìn anh chăm chú mấy giây, cái thằng nhóc láo toét này cũng chưa từng nấu cháo cho bà, rốt cuộc cô gái này là thần thánh phương nào vậy?
–