Tam Nhặt - Chương 57
Trước đây Hà Cảnh Nhuận là cán bộ cấp thành phố, sau này lui xuống thì mua biệt thự ở ngoại ô, ngày ngày ở trong viện trồng rau, sống một cuộc sống tự do tự tại.
Cho đến lúc này, tiếng nói của ông ta ở trong thành phố cũng vẫn có phân lượng nhất định, thế lực cũng xem như vẫn còn. Trong hai người có địa vị cao thì một người là học sinh của Hà Cảnh Nhuận, người còn lại thì lấy được thư đề cử của ông ta.
Còn có một nguyên nhân chính đó là ông ta quả thật có làm ra thành tích, hơn nữa quan hệ với cấp trên cấp dưới cũng không tệ, vì vậy rất dễ dàng có được chút sức ảnh hưởng.
Vụ án của Lâm Hựu Đình xảy ra trong lúc ông ta còn tại vị, ông ta biết rất nhiều chuyện chưa được công khai ra bên ngoài, bao gồm cả những chuyện đã bị động tay động chân vào năm đó.
Trước đây ông ta và bà ngoại cũng không quen biết, nhưng ông ta rất coi trọng bà ngoại, cho nên năm đó nhà bà bị phá bỏ phải dời đi, cho dù không do ông ta quản lý nhưng ông ta cũng có giúp đỡ một chút. Sau đó cứ vậy mà quen biết nhau. Tiếp nữa là khi bất ngờ biết được con gái của bà ngoại tên Thi Kỳ, ông ta lập tức nghĩ tới vụ án năm đó, có ám chỉ cho bà.
Khi đó bà ngoại đã nuôi Lâm Nghiệt lớn lên nhưng lại không quên được, sở dĩ bà không muốn biết năm xưa Thi Kỳ đã xảy ra chuyện gì cũng chỉ vì bà hy vọng có thể nghe chính miệng Thi Kỳ nói với mình.
Bây giờ người không còn, hy vọng của bà cũng không còn, chỉ có thể đến tìm Hà Cảnh Nhuận thôi.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn.
Hà Cảnh Nhuận rót ly trà cho bà, nói: “Nếm thử Đại Hồng Bào của tôi xem, có phải ngon hơn của chị không?”
Bà ngoại không có tâm trạng thưởng thức trà: “Đừng nói những thứ vô dụng với tôi, đã nói với chú rồi, bây giờ tôi muốn biết rõ.”
Hà Cảnh Nhuận vẫn kiên trì uống xong một ly trà: “Vợ của Uông Quốc Huy chết, con gái Thi Kỳ của chị cũng có phần, là Lâm Hựu Đình nhận tội thay cô ấy. Anh ta cho rằng chuyện này được giữ kín không chê vào đâu được, nhưng Uông Quốc Huy đã biết rõ chân tướng. Cho nên sau khi anh ta vào tù, Uông Quốc Huy đã lấy tính mạng của chị ra uy hiếp Thi Kỳ, bắt cô ấy đi theo mình.”
Bà ngoại nắm chặt tay vịn ghế, cả người run rẩy.
Hà Cảnh Nhuận lại nói: “Tình cảm giữa Thi Kỳ và Lâm Hựu Đình rất sâu sắc, tại sao cô ấy lại đồng ý để một mình anh ta nhận tất cả tội danh?”
Bà ngoại không lên tiếng, bà nghĩ rằng mình đã biết đáp án.
Hà Cảnh Nhuận bỏ ly trà xuống: “Bởi vì lúc đó cô ấy đã mang thai.”
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn.
–
Lâm Hựu Đình lấy được bảo hiểm nhân thọ, bây giờ chỉ đợi SL có người tiếp nhận thì ông ta sẽ có thể thoát thân.
Trước mắt ông ta đang bàn chuyện này với Tập đoàn Công Nghiệp Hóa Chất, tuy rằng những công ty họ nắm cổ phần không có tài nguyên phong phú cũng chẳng có sức cám dỗ, nhưng với các mối quan hệ của SL ở Trung Đông, Anh, Đức thì cũng còn có thể tranh thủ một chút.
Vừa rồi Tập đoàn Công Nghiệp Hóa Chất Trung Quốc mới hoàn thành một thương vụ thu mua công ty vật liệu của Thụy Sĩ, với tiến trình của bọn họ thì có lẽ sẽ không thể tóm lấy thêm một SL trong thời gian ngắn như vậy được, nhưng thời gian không đợi người, mấy tờ đơn Lâm Hựu Đình ký ở Anh kia chậm nhất là cuối tháng sẽ bị điều tra ra lien quan tới ông ta. Những đơn từ đang trong tình thế căng thẳng ở Anh này giống như là cây gậy chọc phân vậy, rất đáng ghét, nếu bên Anh truy cứu trách nhiệm của ông ta thì hiển nhiên ông ta sẽ không còn đường sống.
Nghiêm Hà vào cửa báo cáo công việc cho ông ta, thuận mồm nói đôi câu về việc kinh doanh của Tây Bắc: “Bọn họ vẫn rất quy củ.”
Lâm Hựu Đình gõ gõ ngón tay lên bàn, một lát sau ông ta ném cho Nghiêm Hà một cái túi giấy: “Con gái của người này muốn chuyển từ nước Anh sang Singapore học đại học, định tìm môi giới nhưng không có thời gian.”
Nghiêm Hà mở túi ra liếc nhìn tấm hình trong tư liệu, có cái tên: “Uông Quốc Huy?”
Lâm Hựu Đình không gõ bàn nữa, tay nhẹ nhàng sờ lên mặt nạ. Gân xanh trên mu bàn tay ông ta nổi lên, các khớp xương rõ ràng, nhìn thế nào cũng thấy là một đôi bàn tay có thể làm cho người ta đạt cao trào. Mà trên thực tế, ông ta quả thật cũng đã dùng đôi tay này khám phá độ nông sâu của Thi Kỳ.
Thi Kỳ luôn mắng ông ta không biết xấu hổ, bảo ông ta cút, nói gì mà cho chó làm cũng không cho ông ta làm, nhưng nước thì chưa từng chảy ít đi.
Thời điểm đó ông ta liều lĩnh hơn so với bây giờ, luôn nói sau này sẽ xây cho bà một tòa cung điện, sau đó sẽ bắt đầu ân ái với bà từ ngoài cửa rồi đến hết mỗi một gian phòng. Thi Kỳ luôn nói ông ta suy nghĩ hão huyền, không nghĩ được chuyện gì đáng tin.
Vậy là ông ta hỏi bà chuyện gì mới là đáng tin.
Thi Kỳ nói tìm một công việc ổn định, sau đó sống cuộc sống yên ổn với bà, không cần lăn lộn ngoài xã hội nữa, không muốn trên người ông ta lại có thêm sẹo.
Lâm Hựu Đình nghe thật, ông ta tìm được công việc lắp đặt thang máy cho biệt thự, ông ta là người phụ trách, có trách nhiệm với lợi ích của hai bên nhà máy và khách hàng. Ông ta làm rất tốt, chỉ hai tháng đã kiếm được hơn trăm ngàn, cuối cùng bọn họ đã rời từ tầng hầm lên đến cao tầng.
Đời người không ai cả đời thuận buồm xuôi gió, ngay lúc bọn họ cho là cuộc sống đã tốt đẹp thì Lâm Hựu Đình nhận được công việc làm cho Uông Quốc Huy.
Uông Quốc Huy mở ra Sa Trường, những năm đó địa ốc rất phát triển, Uông Quốc Huy kiếm được không ít tiền nên đã mua cho vợ mình một căn biệt thự, muốn lắp thang máy. Lúc Lâm Hựu Đình làm việc cho ông ta cũng biết tình cảm giữa vợ chồng họ không tốt, suốt ngày ồn ào nhưng ông ta chưa từng để tâm.
Sau đó có một lần Thi Kỳ tặng đồ cho ông ta lại đúng lúc nhìn thấy vợ chồng Uông Quốc Huy đánh nhau, Uông Quốc Huy cứ nhớ đến Thi Kỳ, thế là ác mộng bắt đầu.
Nguyên nhân chính khiến cho Uông Quốc Huy gây gổ với vợ ông ta là vì lúc vợ ông ta được gả về thì đã không còn là xử nữ, ông ta lại có cố chấp với xử nữ cho nên mâu thuẫn giữa hai người chỉ lớn bằng cái rắm ông ta cũng có thể xé ra to.
Vợ ông ta không chịu được, không muốn chuyện thế này cứ tiếp tục mãi nên khi thấy ông ta cứ nhớ mãi đến Thi Kỳ thì đã giúp ông ta gạt người vào nhà, kế hoạch là để lúc ông ta trở về sẽ thuận lợi cưỡng gian Thi Kỳ.
Nhưng Thi Kỳ rất thông minh, bà cảm thấy có điểm không hợp lý nên trước khi Uông Quốc Huy trở về đã muốn đi, vợ ông ta không giả bộ được nữa bèn dứt khoát lộ bộ mặt thật, nói sẽ dùng tiền mua một đêm của Thi Kỳ, chỉ cần Thi Kỳ ngủ với Uông Quốc Huy một lần thì bà ta sẽ đưa tiền.
Thi Kỳ cảm thấy bà ta có bệnh, phun ra tất cả những lời thô tục học được từ Lâm Hựu Đình lên người bà ta.
Vợ Uông Quốc Huy mắt thấy không ngăn được thì lấy một cây dao ra định hù dọa Thi Kỳ. Ngay tại lúc hai người giằng co với nhau, Thi Kỳ đã đâm bà ta một dao, đâm ngay điểm yếu, bà ta chết tại chỗ.
Thi Kỳ cũng không hoảng hốt, bà vẫn có thể ngồi trên ghế sa lon nhìn thi thể bà ta, nhìn một hồi, sau đó mới đến bồn rửa tay tẩy rửa sạch sẽ.
Sau đó Lâm Hựu Đình chạy tới giúp bà ngụy tạo hiện trường, còn chịu tội thay bà.
Thi Kỳ mang thai, bà có thai đứa con của Lâm Hựu Đình. Nếu như hai người có thể cùng nhau thoát tội thì quá tốt rồi, nhưng camera của khu biệt thự có chứng cứ bọn họ người trước kẻ sau đi vào cửa nhà Uông Quốc Huy, họ không trốn thoát.
Bảo vệ một người, đương nhiên sẽ bảo vệ Thi Kỳ, mà cho dù không có chuyện mang thai thì Lâm Hựu Đình cũng sẽ không để Thi Kỳ chịu tội.
Suốt quá trình thẩm phán phán quyết vụ án, Thi Kỳ không rơi một giọt nước mắt nào, phán quyết xong, Lâm Hựu Đình sẽ từ trại tạm giam chuyển vào tù, Thi Kỳ sống chết không cho ông ta lên xe, bà không nói chuyện mà chỉ siết chặt lấy cánh tay ông ta, có tận mấy người tới kéo bà mà cũng không nhúc nhích.
Mắt thấy bà sắp bị xử phạt vì làm trở ngại thi hành công vụ, Lâm Hựu Đình giơ hai tay đang đeo còng sờ mặt bà: “Nghe lời.”
Thi Kỳ vỡ òa khóc lớn: “Mẹ nhà anh, Lâm Hựu Đình…”
Lâm Hựu Đình vẫn còn cười được, ông ta dùng ngón tay cái lau sạch nước mắt của bà: “Chỉ trách anh không có bản lĩnh, cứ mắng bậy bạ, làm cho em học được từ này.”
Thi Kỳ không muốn để ông ta đi, bà nắm lấy tay ông ta, để ông ta sờ bụng mình: “Bác sĩ nói là con trai, Lâm Hựu Đình, anh có con trai rồi.”
Lâm Hựu Đình sờ nhẹ, rất nhẹ, rất nhẹ, ông ta sợ mình nặng tay làm Thi Kỳ đau, con trai cũng đau: “Vậy sao?”
Cảnh sát không cho thời gian, nghiêm khắc tách bọn họ ra, Thi Kỳ bèn chạy theo xe.
Lâm Hựu Đình ở trên xe ngay cả dũng khí quay đầu nhìn bà một cái cũng không có, ông ta sợ mình sẽ giết hai cảnh sát tư pháp bên cạnh rồi xông ra ngoài dẫn bà đi… Nhưng làm như thế thì bọn họ sẽ không thể đi dưới ánh mặt trời nữa. Vậy thì Thi Kỳ sẽ khổ sở biết bao? Ông ta làm sao chịu nỗi?
Trước khi đi ông ta có tìm người giúp chăm sóc Thi Kỳ, họ đều bị ông ta nắm đằng chuôi, nhưng nắm đằng chuôi thì đã sao chứ? Chỉ cần Uông Quốc Huy có đủ tiền thì ông ta, bà ta, bọn họ đều có thể giúp Uông Quốc Huy mở cửa nhà Thi Kỳ ra cho ông ta đi vào.
Uông Quốc Huy biết Thi Kỳ giết vợ mình, nhưng nếu Thi Kỳ và Lâm Hựu Đình ra sức chối bỏ việc này thì ông ta cũng sẽ biết thời biết thế, giúp đỡ cho bọn họ, như vậy thì ông ta sẽ có được Thi Kỳ sau khi Lâm Hựu Đình vào tù.
Thi Kỳ thà chết cũng không theo, ông ta lại lấy tính mạng mẹ bà ra uy hiếp, Thi Kỳ thất thế. Bà có thể chết, nhưng không thể ngoảnh mặt làm ngơ với tính mạng của mẹ mình.
Cho nên mới nói con người có lúc sẽ cứng rắn, nhưng có thể cứng rắn được bao nhiêu? Là cái loại cứng rắn mà một người ăn no, cả nhà không đói sao? Có mấy ai thật sự một thân một mình không gì vướng bận? Chỉ cần có điểm yếu thì đều sẽ thỏa hiệp.
Giống như nếu không phải vì đứa nhỏ trong bụng này thì sao bà có thể trơ mắt nhìn Lâm Hựu Đình vào tù vì mình?
Thi Kỳ bị ép đến đường cùng chỉ có thể đi theo Uông Quốc Huy. Vì con, bà vờ vịt lừa gạt Uông Quốc Huy năm tháng rồi sinh con ra. May là thời gian đó Uông Quốc Huy bộn bề nhiều việc nên bà mới có thể đối phó được ông ta, còn nuôi con dưới mí mắt ông ta.
Sau đó nuôi đến khi con dứt sữa, bà dẫn nó về quê.
Thi Kỳ sinh con xong thì bị chứng trầm cảm, bà cũng không biết bản thân mình như vậy làm thế nào để có thể nuôi con được tới khi dứt sữa, nhưng bà đã làm được. Sau khi đưa con đi, bà không sống quá nửa năm đã ra đường ray tự sát.
Sau khi Thi Kỳ chết, Uông Quốc Huy đột nhiên hiểu được, thật ra thì không cần thiết phải so đo với tấm màng mỏng kia của vợ mình. Ông ta có tiền như vậy, muốn bao nhiêu tấm màng mà không được? Từ đó về sau, bên cạnh ông ta đã không còn xuất hiện những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nữa.
Vòng vòng vo vo, ông ta có thể thuyết phục được mình, nhưng sinh mạng và tự do của những người khác đã không thể quay về được nữa.
Lâm Hựu Đình ở tù chỉ hơn bảy năm, không tới tám năm, thật ra thì có thể còn ít hơn, nhưng ông ta không để ý, năm đầu tiên vì đánh những tù nhân khác đến tàn phế mà lại bị tăng thêm một năm rưỡi thời hạn thi hành án, nguyên nhân là đối phương lấy người phụ nữ của ông ta ra làm trò đùa.
Ở trong tù, ông ta quen biết một tên quân nhân năm xưa bị gạch tên, người này sau khi mất quân tịch đã đi buôn lậu súng ống đạn dược, bị kết án sáu năm rưỡi.
Chính người này đã dẫn Lâm Hựu Đình đi trên con đường súng ống đạn dược này.
Sau khi Lâm Hựu Đình ra tù đã mang theo nụ cười đã lâu không thấy đi tìm Thi Kỳ, lại được cho hay rằng sáng sớm mấy năm trước bà vì chứng trầm cảm sau sinh mà tự sát. Khó trách bà không có một chút tin tức gì, còn chưa từng tới thăm ông ta.
Ông ta suy sụp nửa năm, tự sát hai lần, chỉ là không hiểu sao lại may mắn, lần nào cũng được cứu, ông ta không gặp được Thi Kỳ. Cái người muốn kéo ông ta vào băng nhóm buôn bán súng ống đạn dược vốn định chờ ông ta tỉnh táo lại, nhưng thấy ông ta không tỉnh được đã nói cho ông ta biết kẻ thù của ông ta vẫn còn sống.
Ông ta lập tức tỉnh táo, cả người đắm chìm trong nỗi đau Thi Kỳ qua đời đã làm ông ta quên mất kẻ đã hại bà thành như vậy.
Nói thật bây giờ Lâm Hựu Đình muốn động vào Uông Quốc Huy thì căn bản không phí nhiều sức, nhưng như vậy thì thật sự không có gì thú vị, ông ta muốn Uống Quốc Huy chết, nhưng cũng phải chết có giá trị.
Đây chính là Lâm Hựu Đình của hiện tại, bày mưu tính kế, lòng dạ ác độc.
Nghiêm Hà nhanh chóng xem xong tài liệu của Uông Quốc Huy, cất lại rồi nói: “Được, tôi sẽ tìm cho ông ta một người môi giới.”
Lâm Hựu Đình không nói nữa, hai ngón tay dễ dàng bẻ gãy một cây bút.
Kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu.