Tam Nhặt - Chương 54
Chương 54:
Lâm Nghiệt ngồi trên ghế sa lon, Hình Tố đứng giữa hai chân anh bôi thuốc: “Cậu bị thương cũng không ít mà sao không thấy để lại sẹo nhỉ?”
Hai tay của Lâm Nghiệt vốn đang chống ra sau lưng, nghe vậy thì ngồi thẳng dậy, ôm lấy eo cô, kéo cô đến gần mình một chút, nghiêng đầu nhìn cô, dáng vẻ rất giống thổ phỉ: “Hình Tố.”
Hình Tố đang bôi thuốc cho anh, thờ ơ đáp: “Ừm.”
Lâm Nghiệt lại không khống chế được bản tính lòng tham không đáy của mình: “Em sẽ ở lại đây bao lâu?”
Hình Tố biết ý anh: “Ở đến khi chán thì đi.”
“Đến lúc đó em sẽ đi đâu?”
Hình Tố liếc nhìn vẻ mặt mong đợi của anh một cái: “Hỏi làm gì?”
“Không làm gì, chỉ hỏi vậy thôi.”
“Không nói trước được, có thể sẽ không đi nữa, cũng có thể ngày mai sẽ chán.”
Lâm Nghiệt cũng biết: “Vậy em sẽ đi đâu?”
Hình Tố thoa cho anh thuốc tốt nhất, cô đậy thuốc lại xoay đầu đi: “Đến lúc đó nói sau.”
Lâm Nghiệt kéo cánh tay cô lại không cho đi: “Vậy em có thể dẫn tôi theo không?”
*
Sắp đến kỳ thi Đại học, bà ngoại vốn không để ý nhưng những người chị em của bà đều lo trước lo sau cho cháu nội, cháu ngoại của mình không tróc hạt đào thì cũng nấu canh xương, nếu bà không đến miếu thắp hương thỉnh bùa, không quan tâm gì cả thì sẽ có vẻ vô tâm.
Nhưng chủ yếu là Lâm Nghiệt cũng không cần, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một ngày anh còn đến phòng tập thể thao luyện tập như không có chuyện gì, sau đó còn lên mạng với Chung Thành Khê cả một buổi chiều.
Lúc ăn cơm tối, bà ngoại có gọi điện thoại cho anh hỏi có muốn lấy bùa hay không, anh nói: “Không muốn.”
Vậy là chút gánh nặng trong lòng bà ngoại cũng biến mất, tập trung đánh mạt chược của mình.
Lâm Nghiệt chơi xong về nhà, định gọi điện thoại cho Hình Tố rồi ngủ, nhưng lại có một vị khách không mời mà tới đến, chẳng những không cho anh cơ hội gọi điện thoại mà còn không định để cho anh ngủ. Chồng của Thi Kỳ tới, là cái người thành lập Sa Trường.
Ngay cả cửa bà ngoại cũng không cho ông ta vào, chỉ mở ti hí, bắn lên mặt ông ta đầy chấm nước bọt: “Cút!”
Thái độ của người đàn ông kia vẫn rất tốt, bà ngoại mắng ông ta thế nào, ông ta cũng không kêu một tiếng, cũng không biện giải cho mình, chỉ nghe như vậy.
Đúng lúc bà ngoại vừa thua mấy ván bài còn đang bực bội nên một câu dễ nghe cũng không nói với ông ta, bắt đầu mắng từ mấy đời tổ tông cho đến con trai ông ta.
Bà không hề mệt mỏi, mắng ba ngày ba đêm cũng không mệt mỏi, nhưng không tới mấy phút vẫn dừng lại, vì đứa con gái nhẹ dạ cả tin của mình mà bà muốn nói ra mấy lời trong lòng.
Những lời này đã giấu ở trong lòng bà biết bao năm.
“Dẫn con gái tao đi nhiều năm như vậy, một cái rắm cũng không thả về, mày có được ông bà tổ tiên đồng ý chưa? Chó thật! Bây giờ kinh tế của mày gặp khủng hoảng mới biết tìm tới cửa? Không lấy chổi quất vào mặt của mày thì nhà họ Thi chúng tao đã nhân nghĩa lắm rồi!”
Bà ngoại tuyệt đối sẽ không tha thứ, tên côn đồ năm đó hay người đàn ông trung niên bây giờ cũng vậy, bà không tha thứ cho bất kỳ ai, lòng dạ bà hẹp hòi vậy đó!
“Năm đó nó chưa tới hai mươi tuổi, mày thì bao lớn, cũng đừng nói với tao cái gì mà em tình anh nguyện, ánh mắt và tâm trí của mày khi hai mươi tuổi và khi mày bốn mươi tuổi đều chỉ nằm trên một đường thẳng sao? Mày lừa gạt nó như vậy, sao nào, tao không đi tố cáo mày thì mày tự đưa mình tới cửa hả?”
Lâm Nghiệt ở trong phòng chơi game, nghe được câu có câu không đối với động tĩnh bên ngoài, anh cũng không muốn nghe nhưng giọng bà ngoại lại quá lớn.
Người đàn ông kia đến nhưng không nói gì, chỉ để lại cho bà ngoại một cái túi giấy rồi đi.
Bà ngoại cũng không còn tâm trạng đánh bài, đuổi mấy người chị em đi, túi giấy kia cũng không cầm lấy, thậm chí còn đá một cước cho nó bay đến cửa thang máy.
Đóng cửa chính lại, bà ngoại vừa đi vừa cáu kỉnh đập mấy vật dụng xung quanh.
Lâm Nghiệt chơi xong ván game mới ra ngoài, có điều anh không hỏi gì cả, đi uống một hớp nước. Bây giờ không còn ai ồn ào, anh rốt cuộc đã có thể gọi điện thoại cho Hình Tố.
Trước lúc vào phòng bà ngoại chợt gọi anh lại.
Anh quay đầu.
Bà ngoại nghĩ đến việc ngày mai Lâm Nghiệt còn phải thi Đại học, lời đến khóe miệng lại nuốt vào: “Ngày mai thi cho tốt.”
Lâm Nghiệt đáp lại một tiếng.
Nhìn Lâm Nghiệt vào phòng, bà ngoại đứng im tại chỗ, trong đầu không nghĩ được gì cả, cứ duy trì như vậy một hồi, bà nhặt cái túi giấy kia lại. Khi thấy trên túi giấy ghi mấy chữ ‘Di vật của Thi Kỳ’, bà lập tức váng đầu hoa mắt ngã xuống ghế salon, bình nước cũng bị bà làm đổ, không muốn để cho Lâm Nghiệt nghe thấy, bà vô thức cho tay vào chỗ nước nóng, bàn tay cứ thế mà bị bỏng.
Bà cố gắng giữ tỉnh táo đi đến nhà vệ sinh rửa nước lạnh cho vết bỏng, rửa một hồi, mắt lại hơi đau xót.
Bà tưởng rằng mình sẽ khóc, kết quả là không rơi được giọt nước mắt nào.
Sau khi chồng ra đi, bà chưa từng khóc nữa, bởi vì bà hiểu được nước mắt cũng không làm cho thời gian dừng lại, việc gì phải đối mặt thì cũng không chạy khỏi.
Cơn chóng mặt từ từ biến mất, bà mở từng món đồ ra, không một món nào dùng được, kết quả thứ đáng giá nhất chính là túi giấy viết ‘Di vật của Thi Kỳ’ kia.
Bà lại ném đồ vật xuống lầu, lúc quay về vẻ mặt đã bình thường nhưng lại ngã xuống ngay cửa.
Thì ra đau lòng chưa chắc đã rơi nước mắt, nhưng nhất định sẽ làm cho tay chân mất đi sức lực.
Lâm Nghiệt và bà ngoại giống như có tâm linh tương thông, đúng vào lúc này anh lại đi ra, nhìn thấy bà ngoại nằm ngoài cửa, anh lập tức xoay người cầm lấy điện thoại di động vừa gọi xe cấp cứu vừa bước nhanh đến bên cạnh bà.
Bà ngoại nhắm mắt, cơ thể cũng lạnh như băng, Lâm Nghiệt không biết nguyên nhân, cũng không dám đụng vào bà, anh thử gọi nhưng bà không có chút phản ứng.
Lâm Nghiệt trông có vẻ bình tĩnh nhưng chỉ có anh biết mình đang hoảng sợ.
Nếu như nói Hình Tố có thể lấy mạng anh thì bà ngoại chính là người cứu mạng anh.
Xe cấp cứu tới rất nhanh, bác sĩ trên xe kiểm tra tình hình của bà ngoại, sau khi chắc chắn không phải vấn đề về tim mạch thì mới tiến hành xử lý khẩn cấp, sau đó đưa người lên xe.
Bà ngoại không có gì đáng ngại, chỉ là viêm dạ dày cấp tính, đau quá không chịu nổi.
Lâm Nghiệt cũng không quan tâm ngày hôm sau sẽ thi Đại học mà cứ ngồi bên cạnh bà ngoại như thế. Anh đoán bà ngoại là bị cái người của Sa Trường kia làm cho tức giận, nhưng bây giờ bà đã ngủ, anh cũng không hỏi được, chỉ có thể tạm thời như vậy trước, chờ ngày mai nói sau.
Anh chưa từng nghĩ xem ba mình là ai, theo giải thích của hàng xóm thì chắc là cái người trước cửa nhà lúc nãy. Nói cũng lạ, anh không hề có một chút hứng thú đi tìm hiểu về ông ta, cũng không mơ mộng có một ngày bọn họ sẽ phá vỡ hiềm khích lúc trước, cha hiền con thảo. Anh chỉ hy vọng ông ta có thể cút xa một chút, càng xa càng tốt.
Không tại sao hết, chỉ là ông ta không xứng.
Bà ngoại nhớ đến Lâm Nghiệt phải thi Đại học, hơn bốn tiếng sau đã tỉnh, bà thấy Lâm Nghiệt tựa vào bên tường ngủ gật thì không dám lên tiếng, nhưng Lâm Nghiệt cũng không phải ngủ như chết, nghe được động tĩnh nhỏ đã thức dậy, cúi xuống mép giường hỏi bà: “Bà khát nước hả?”
Bà ngoại lắc đầu một cái, nắm tay anh: “Ngủ đi.”
“Bà mặc kệ cháu, cũng không phải là chưa từng như vậy, không ngủ một ngày không chết được đâu.” Lâm Nghiệt nói.
Bà ngoại không quan tâm: “Ngủ ngay cho bà!”
Lâm Nghiệt không lay chuyển được, dém chăn lại cho bà rồi đi đến cái ghế bố sát tường.
Bà ngoại xác định anh sẽ không thức dậy nữa mới tiếp tục thiếp đi.
Tiếng ngáy của bà vừa vang lên thì Lâm Nghiệt đã mở mắt ra.
Phòng bệnh trong đêm tối rất đáng sợ, nhất là khi ánh trăng chiếu xuống, anh còn có thể nhìn thấy những đốm vàng bị oxi hóa trên trần nhà, khoanh tròn khoanh tròn giống như là mê cung, còn là cái loại mê cung kinh khủng có thể nuốt luôn người kia.
Anh nhìn một hồi rồi lại cầm điện thoại di động lên, mở ra phần hiển thị tin nhắn với Hình Tố, tin nhắn cuối cùng là cô gửi tới, nói rằng: “Ngủ ngon.”
Anh không trả lời, lúc bình thường sau khi thấy câu này anh cũng không nhắn lại, nhưng không biết có phải tối nay đã trải qua quá nhiều chuyện hay không mà anh đột nhiên rất nhớ cô, ừm, không đúng lắm, đâu phải rất nhớ, mà là vô cùng nhớ.
“Hình Tố.”
Cô không trả lời.
Anh cũng không nhắn nữa.
Cũng thật kỳ lạ, vốn không buồn ngủ, vậy mà nhắn cho Hình Tố xong anh lại thấy mệt mỏi.
Đêm nay giấc ngủ của anh không tệ như tưởng tượng, nhưng cũng không tốt lắm, có điều coi như là đã bơm được chút máu, đủ tinh lực để đi thi.
Vốn nghĩ đây đã là kết quả lý tưởng nhất rồi, kết quả khi anh mở điện thoại di động lên thì lại nhận được tin nhắn của Hình Tố, việc này làm cho anh lập tức đầy máu sống lại.
Hình Tố nói: “Nếu cậu muốn đi thì tôi cũng chẳng có gì mà không dẫn anh theo được.”
Cô trả lời câu hỏi trước của anh, là cái câu “Em có thể dẫn tôi theo không?”.
Cô đồng ý!