Tam Nhặt - Chương 52
Chương 52:
Lưu Tư Huệ bị chuyện của Hề Đa Đa và Dương Thi Hàm kích thích, trên phương diện tinh thần cũng xảy ra chút vấn đề, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một tuần không đến trường. Ba mẹ cô ấy cũng không đi công tác mà ở nhà chăm sóc cho cô ấy.
Tưởng Thuần ghé thăm nhà cô ấy một chuyến, trong miệng cô ấy cứ lẩm bẩm nhắc mãi, thường xuyên nói cái gì mà thích Lâm Nghiệt không có kết cục gì tốt.
Ba mẹ cô ấy cũng không phải kiểu người rất thức thời, cảm thấy Lâm Nghiệt trong miệng cô ấy cũng không phải là thứ gì tốt, nói không chừng con của bọn họ thành ra như vậy chính là do anh làm. Nhưng bên phía trường học lại rất bao che cho anh, bọn họ cơ bản không thể tiếp cận anh được.
Tưởng Thuần là kiểu người đầu óc lúc tỉnh lúc mê, thế nhưng đối với chuyện này lại rất tỉnh táo, đã giải thích lại một lần cho ba mẹ Lưu Tư Huệ nghe.
Có đôi khi cô ta rất không quen nhìn một số hành vi của Lâm Nghiệt nhưng không đến mức chán ghét, nói trắng ra chính là đứng ở bên cạnh Lưu Tư Huệ nhìn anh, có sẵn thành kiến. Chuyện của Lưu Tư Huệ quả thực không có liên quan gì tới anh, miễn cưỡng đổ lên trên người anh cũng hơi oan uổng.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, đó là do cô ta có chỗ áy náy.
Lần trước khi chuyện của Lâm Nghiệt và người chị kia truyền ra, tác phong cả người Lưu Tư Huệ lập tức trở nên khác lạ, nói gần nói xa đều có ý là Lâm Nghiệt phụ bạc cô ấy. Điều này ở dưới góc nhìn của Tưởng Thuần chính là Lâm Nghiệt ngoài mặt không đồng ý đi cùng nhưng lại bí mật dây dưa với cô ấy.
Nếu là như vậy thì tên Lâm Nghiệt này chính là đồ cặn bã!
Cho nên cô ta mới nổi nóng đi tìm Chung Thành Khê dò la tin tức một phen, còn muốn Lâm Nghiệt phải đưa ra lời giải thích rõ ràng…
Sau khi Lưu Tư Huệ để cho cô ta đến hỏi Chung Thành Khê xem liệu Lâm Nghiệt có thông qua bạn bè hay không. Cô ta mới biết rằng Lâm Nghiệt ngay cả Wechat của Lưu Tư Huệ cũng không có, nếu vậy chuyện hai người này có dây dưa qua lại hoàn toàn là lời nói không có căn cứ.
Cũng bởi vì chuyện này đã khiến cho Tưởng Thuần gặp lại Lâm Nghiệt có chút ngại ngùng, nhưng cô ta lại không thể trách Lưu Tư Huệ.
Hề Đa Đa và Dương Thi Hàm chỉ là chị em thân thiết ngoài mặt, còn các cô không phải. Mặc dù Lưu Tư Huệ có chút hư vinh nhỏ, nhưng lại chưa từng làm cô ta tổn thương, đi tìm Lâm Nghiệt đòi công đạo cũng không phải cô ấy xúi giục. Cô ấy cũng không nghĩ tới Tưởng Thuần sẽ đi bên vực kẻ yếu cho cô ấy.
Như thế, Tưởng Thuần đương nhiên có thể dễ dàng tha thứ cho chút bệnh hẹp hòi của cô ấy.
Đây là dáng vẻ sinh ra trong gia đình tốt, hào phóng, khéo léo, chưa từng tính toán chi li, lòng đố kỵ cũng không mạnh.
Ba mẹ Lưu Tư Huệ nghe xong lời giải thích của Tưởng Thuần cũng không hoàn toàn tin tưởng mà nói với cô ta rằng: “Ý của bác sĩ là cố gắng để cho Tư Huệ duy trì niềm vui cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng đã thử qua mọi cách, con bé vẫn cứ như thế.”
Tưởng Thuần đột nhiên cảm thấy bản thân hiểu rõ ý của ba mẹ Lưu Tư Huệ: “Ý của bác là muốn gọi Lâm Nghiệt đến?”
Ba mẹ cô ấy cũng biết việc này hơi mạo muội, quan trọng là không có chứng cứ chứng minh việc Lưu Tư Huệ xảy ra chuyện có liên quan tới người ta. Nhưng bọn họ lại không còn cách nào khác, bệnh về mặt tinh thần cũng không phải cảm mạo nóng sốt chỉ cần uống thuốc là có thể khỏe lại.
Sau khi ba mẹ Lưu Tư Huệ năn nỉ Tưởng Thuần nửa ngày, Tưởng Thuần bị ép không biết làm sao, chỉ có thể đồng ý trước.
Từ nhà bọn họ đi ra, cô ta lập tức hối hận.
Giống như rất nhiều người đều sẽ rơi vào một cái “điểm mù” đạo đức. “Anh” có rất nhiều tiền, lúc quyên góp tiền anh cũng quyên góp rất nhiều. “Anh” rất có bản lĩnh, lúc cần hợp tác làm chuyện gì anh cũng làm rất nhiều…
Chỉ bởi vì Lưu Tư Huệ thích anh, cho nên anh phải gánh trách nhiệm về vấn đề tinh thần của cô ấy.
Đây quả thực chính là hình ảnh thu nhỏ của câu nói nổi danh tam quan bất chính(*) khiến cho người ta phải thổn thức: “Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn”.
(*)Tam quan bất chính: Tam quan gồm Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan; “tam quan bất chính” là hệ tư tưởng cải cách lại những quan niệm cũ về thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan dưới cái nhìn Mát Xít ở Trung Quốc.
Vậy còn cần phải đi tìm Lâm Nghiệt một chuyến nữa không?
Cô ta cũng không biết, phiền phức thật!
Trước ngày khai giảng một buổi tối, vào khoảng chín giờ, Hình Tố còn chưa gửi tin nhắn tới. Lâm Nghiệt không ôm hy vọng gì, chuẩn bị đi ngủ. Nhưng bởi vì anh còn ôm giận trong lòng nên hoàn toàn ngủ không được, lăn qua lộn lại tất cả đều là vẻ mặt lạnh lùng của Hình Tố.
Sao cô lại lạnh lùng quá mức như vậy cơ chứ?
Anh hầu như chưa từng chiếm được nhiều cảm xúc của cô, nói cách khác lúc anh đối diện với cô phần lớn thời gian đều là lý trí.
Điều này rất không công bằng, bởi vì anh thường xuyên không được cô phản hồi tin nhắn, cô không coi anh là chuyện gì to tát, cô muốn dùng tiền xua đuổi anh… Anh dần dần tức giận đến mức bùng nổ, còn cô từ đầu đến cuối vẫn điềm tĩnh như không.
Từ nhỏ đến lớn luôn là người khác chiều theo anh, chưa khi nào anh phải chiều theo ý người khác, cho nên anh đã ngang ngược mấy lần nhưng lại không thể duy trì lâu được.
Không có cách nào, anh vừa định nổi nóng với cô thì cô lại thuận lý thành chương đổi anh đi, đi tìm một người khác, thế là anh lập tức nổi điên.
Anh không chịu được chuyện cô đi tìm người khác, sau đó đối xử với người đó hệt như đối xử với anh. Anh ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới, anh sẽ chết mất.
Thực sự không có cách nào chìm vào giấc ngủ, anh từ trên giường đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài lượn một vòng.
Đúng lúc bà ngoài đi ra rót nước uống nhìn thấy anh, mí mắt nhướng lên nhưng không nói gì.
Anh cũng không lên tiếng, lấy kẹo đường từ trong tủ lạnh ra, tới trước sofa ngồi xuống, mở tivi lên chuẩn bị xem phim gì đó…
Bà ngoại bưng ly thủy tinh đi qua, liếc mắt đánh giá từ trên xuống dưới anh một lượt, hỏi: “Cháu bị mất ngủ à?”
Anh nhét kẹo đường vào trong miệng: “Nhìn không thấy sao?”
Bà ngoại đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, móc một cây kẹo đường từ trong túi ra, cắn một miếng: “Cháu mới được bao nhiêu tuổi đầu chứ, mất ngủ cái rắm gì?”
Mắt anh nhìn vào tivi: “Bà đã lớn tuổi như thế rồi, ăn kẹo cái rắm gì!”
Bà ngoại bật cười: “Cái thằng nhóc này.”
Lâm Nghiệt lúc thì xem tivi lúc thì nhìn điện thoại di động, toàn bộ đều bị bà ngoại nhìn vào trong mắt, vốn không muốn quản tới anh nhưng lại không cách nào quản được cái miệng nhiều chuyện của mình: “Thế cô gái kia đâu rồi?”
“Có liên quan gì?” Anh hỏi.
Bà ngoại nâng mặt anh lên, nhìn trái nhìn phải một chút: “Cái gì cần có cháu cũng không có, chỉ dư mỗi gương mặt là tương xứng, chẳng lẽ chỉ cần dựa vào gương mặt là được sao? Cháu dựa vào gương mặt này chẳng lẽ không thấy mất mặt à?”
Anh né khỏi tay của bà: “Không phải bà cũng dựa vào gương mặt này bưng bít được đống tài sản kia đó sao?”
Bà ngoại cười: “Cháu còn cay nghiệt hơn cả bà.”
Anh đây đều là do bà ban tặng cả đấy: “Cháu xấu xa, phải nói là bà dạy dỗ rất tốt.”
Bà ngoại lại trộm của anh một cục kẹo đường: “Qua sinh nhật năm nay bà sẽ tới cục quản lý bất động sản xử lý thủ tục, ký một thỏa thuận tặng quà, bà sẽ tặng cho cháu mấy căn nhà. Bà đã hỏi người của ngân hàng về tiền tiết kiệm rồi, cứ chuyển thẳng qua cho cháu là được.”
Anh không có hứng thú với những thứ này: “Giữ lại dưỡng già đi, dù sao cũng không có ai nuôi bà.”
Bà tự biết địa vị của mình ở trong lòng đứa cháu ngoại này không thấp, cũng biết cái nết này của anh là do bà dạy ra, nửa câu tán dương cũng không biết nói, cũng không thèm so đo: “Bà biết mấy cái học bổng gì đó của cháu tiền thưởng cũng chỉ đủ xài, nhưng mấy khoản đó chỉ là món tiền nhỏ, chờ cháu bước vào xã hội rồi cháu sẽ biết, chút tiền này của cháu không được gọi là tiền.”
Anh lập tức hỏi bà: “Một tháng tiền ăn của bà cũng đã hai ngàn, đánh bài một ván mười đồng, tính vốn cho bà hẳn một ngàn, còn không phải lúc nào cũng thua. Còn chi phí điện nước, các thứ linh tinh gì đó tính cho bà hai ngàn, cộng lại cũng chỉ năm ngàn tệ. Bà tới lúc có tuổi mới bắt đầu kinh doanh trang trại chăn nuôi, trước đó vẫn một mực đảm nhiệm vị trí kế toán tại nhà máy thực phẩm. Bây giờ bà về hưu lương hưu chỉ hơn bốn ngàn, hoàn toàn đủ, cũng chưa khi nào thấy bà dùng khoản tiền gì lớn.”
Bà ngoại nói: “Bà đã lớn tuổi như vậy rồi cần gì tiêu tiền nhiều chứ, chẳng lẽ cháu không định lập nghiệp sau khi tốt nghiệp đại học à? Dùng cái gì lập nghiệp đây? Không phải cần một số tiền lớn đó sao?”
Anh còn chưa nghĩ ra sau này muốn làm cái gì, chuyện của sau này thì để sau này hẵng nói.
Bà ngoại nói tiếp: “Dù sao cháu cũng phải đi cùng ta ký tên lần này, cũng bớt được chuyện mẹ cháu quay về giành giật với cháu.”
Bàn tay đang cầm kẹo đường của anh khựng lại.
Bà ngoại nhận ra mình đã lỡ miệng, bà định cả đời không nhắc tới mẹ của anh, nhưng nếu đã lỡ nhắc tới rồi thì cũng không cần giấu diếm: “Nghe nói chính sách nghiêm ngặt, mẹ cháu ở bên kia cũng không khá lắm, rất thiếu tiền. Dù bà không muốn cho mẹ cháu nhưng lại không thể ngăn được mối quan hệ huyết thống mà mẹ cháu kế thừa từ bà. Bà cũng không biết pháp luật có quy định về việc quan hệ huyết thống có quyền kế thừa tài sản hay không, cho nên vẫn nên sớm đưa cho cháu, như vậy bà cũng sớm an tâm hơn một chút.”
Lâm Nghiệt chống đối mẹ anh cỡ nào kia chứ? Nghe bà ngoại nhắc tới mẹ mình, anh ngay cả phim cũng không thèm xem, đứng lên đi tới nhà vệ sinh, nhanh chóng đánh răng rồi đi thẳng về phòng của mình.
Bà ngoại thở ra một hơi, tắt tivi đi.
Đứa nhỏ Lâm Nghiệt này rất ấm ức, nguồn gốc của ấm ức là do quá cô độc, mà tất cả những thứ này đều là do bà và mẹ anh một tay gây ra.
Hình Tố suốt đêm gấp gáp trở về, vừa xuống máy bay đã lập tức gửi tin nhắn cho Lâm Nghiệt, liếc mắt nhìn tới thời gian lại bỏ đi, muộn lắm rồi.
Lúc đó Đàm Tiếu đang ở quán bar, đúng lúc đợi tới phát chán, lập tức bắt xe đi đón cô một chuyến.
Đón người trên xong, Đàm Tiếu mới hỏi cô: “Sao hả? Có nắm chắc không?”
Hình Tố còn chưa xử lý xong chuyện bên kia, cô là một lính đào ngũ: “Tôn Diệu Vũ còn đang ở bên kia.”
Đàm Tiếu khó hiểu: “Vậy cậu trở về đây làm gì?”
Cô không nói cho cô ấy biết là bởi vì có em trai hợp khẩu vị đáng thương nói cần cô, cô không có cách nào từ chối, cũng không định từ chối nên mới quay về.
Nói cho cô ấy biết lại bị chê cười một hồi, hơn nữa cô cũng không trả lời được mấy câu hỏi nhàm chán kia.
Thí dụ như… chỉ vì một đứa em trai à? Anh có chỗ nào khiến cô mê mệt như vậy chứ?
Cách giải thích chiếu trong đầu cô chính là thèm muốn cơ thể của anh, không có một chút sức thuyết phục nào. Cô cũng không phải là kiểu người không có tự chủ, vì loại chuyện này mà chậm trễ công việc là việc mà cô chưa từng làm.
Nhưng nếu còn nguyên nhân gì khác thì cô lại nghĩ không ra, có nghĩ nữa cũng chỉ hao phí đầu óc, cho nên dứt khoát không nói.
Đàm Tiếu thấy cô không nói cũng lười hỏi: “Vậy thì là gì? Trước đó cậu không đi tới bữa tiệc kia, bây giờ nhất định phải đi. Còn có bạn bè của cậu ở bộ ngoại giao và mấy mối khách cũ của chúng ta, kế tiếp còn họp mấy người bạn nối khố.”
Chỉ cần cô có thời gian là có thể đi được: “Khi nào?”
“Tối mai.”
“Tới lúc đó cậu hỏi lại tới một lần nữa đi.”
Tay Đàm Tiếu chìa ra như cái nĩa: “Không có thương lượng, bây giờ cậu nhất định phải đi.”
Cô không lên tiếng.
“Cậu không thể cứ khăng khăng không đi xã giao với mọi người. Đúng, tớ bằng lòng thay thế cậu, nhưng dù sao cậu cũng phải cho phép tớ có thời gian trống chứ đúng không? Vào lúc này, nếu như xảy ra chuyện cần cậu đi theo lôi kéo làm quen mới có thể giải quyết chuyện thì cậu sẽ làm gì? Lôi kéo thế nào?”
Cô trả lời: “Nếu như cần tớ phải lôi kéo làm quen thì tớ sẽ không giải quyết.”
Đàm Tiếu không lên tiếng, cô ấy đột nhiên hiểu ra bản thân và cô chênh lệch ở chỗ nào.
Lúc xảy ra vấn đề cần giảm tư thái thấp xuống mới có thể giải quyết vấn đề thì cô ấy sẽ thỏa hiệp, còn cô từ bỏ. Kết quả cuối cùng hình như là cô ấy bắt được một đơn còn Hình Tố bị tổn thất một đơn, thế nhưng có kiếm đủ tiền không?
Hình Tố chỉ dùng một khoản tiền nhỏ đổi lại bản thân muốn làm gì thì làm. Cô ấy thì lại dùng cái “bản thân muốn làm gì thì làm” ấy đổi lấy khoản tiền nhỏ này.
Đến cuối cùng cô thì tự do, còn trên người cô ấy lại đầy những xiềng xích nặng nề.
Đàm Tiếu càng nghĩ nhiều càng thở dài: “Cái cuộc sống chết tiệt này!”
Hình Tố không lên tiếng, mắt còn nhìn vào hội thoại với Lâm Nghiệt. Cô bảo anh chờ, anh đáp lại cô một tiếng “ừ”. Có điều cô đã trở lại, nếu không nói cho anh biết hình như không được thích hợp cho lắm, nhưng nếu đánh thức anh thì phải làm sao bây giờ? Hai ngày nữa anh phải thi vào đại học, ngủ không đủ giấc thì làm sao mà thi?
Cô nghĩ ngợi cả buổi, vẫn là cất di động vào.
Lúc sắp tới cửa nhà, Đàm Tiếu nói với cô: “Tớ ở chỗ của cậu ngủ một đêm nhé.”
Cô lơ đãng trả lời: “Ừ.”
Đàm Tiếu không thèm để ý đến cô, gần đây cô luôn như vậy, không biết đang suy nghĩ cái gì, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng. Chủ yếu là có can thiệp cô cũng không nghe, bảo cô đi bệnh viện kiểm tra cô cũng không đi.
Xe ngừng, cô lại không xuống xe.
Cuối cùng cô vẫn gửi tin nhắn cho anh: “Ngủ ngon.”
Giây tiếp theo anh lập tức hồi âm: “Về tới nhà rồi à?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn Đàm Tiếu, ánh mắt cực kỳ dịu dàng, nhưng Đàm Tiếu biết con người cô không phải như vậy. Quả nhiên cô nói tiếp: “Cậu về nhà ngủ đi.”
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại daovien.vn!