Tam Nhặt - Chương 50
Chương 50:
Chỉ còn hai tuần nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, dưới áp lực đồng thời của trường học và gia đình, những chuyện của người khác cuối cùng cũng chỉ là chuyện của người khác.
Giống như mỗi một người đều có ai đó mà họ muốn trở thành, hoặc một điều gì đó mà họ muốn hoàn thành, nhưng tuyệt đại đa số mọi người đều bỏ cuộc trên con đường đến đích cuối cùng. Chuyện quan trọng hơn luôn luôn là những chuyện tiếp theo. Đây cũng chính là lý do tại sao bất luận là tin tức có hot đến đâu thì cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Buổi chiều thứ Sáu sau khi tan học, Lâm Nghiệt vẫn như thường lệ đi đến chỗ của Hình Tố.
Buổi tối Hình Tố còn có việc nên không về sớm được, cô đã nói trước với anh, nên anh có cầm theo hai bộ đề để chuẩn bị vừa coi nhà cho cô vừa làm bài.
Khoảng tám giờ thì Hình Tố trở về, sớm hơn hai tiếng so với trước đó cô đã nói. Vừa vào cửa cô đã nhìn thấy có một cái hộp nhựa rất đẹp, cô cũng không tò mò mà chuẩn bị đi tắm trước để giải tỏa mệt mỏi.
Có thể là ngày hôm nay đã quá mệt rồi, lúc cởi giày dưới chân cô cũng không đứng vững, còn không cẩn thận đá đổ cái hộp nhựa đó, ngay lập tức trong hộp vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn khiến tim cô hơi run lên một chút.
Nói đến cũng thật kỳ lạ, lúc kề dao vào cổ cô, cô cũng không hoảng sợ như vậy, nhưng vào lúc này cô lại hoảng hốt vì đã làm vỡ đồ của Lâm Nghiệt.
Giọng của Lâm Nghiệt ở trên lầu vang lên: “Ai vậy?”
Hình Tố vô thức tiến lên một bước chắn phía trước cái hộp kia, dép còn chưa kịp mang vào, vẻ mặt có chút đáng thương.”Là tôi.”
Lâm Nghiệt đi tới ngồi xổm trước cửa kính, cũng đi chân trần, cổ chân xinh đẹp giống như đang quyến rũ ai đó.
Anh cất tiếng nói: “Không phải mười giờ em mới xong việc sao?”
Hình Tố không nhúc nhích: “Đã xử lý xong công việc rồi.”
Đề của Lâm Nghiệt vẫn chưa hoàn thành: “Còn bên này tôi vẫn chưa làm xong.”
Vừa hay, Hình Tố nói: “Vậy cậu làm trước đi.”
Lâm Nghiệt không muốn làm đề nữa, dù sao những đề kia đối với anh mà nói cũng không có gì khó khăn, chỉ là anh muốn củng cố một chút kiến thức để lúc thi đại học đạt được kết quả cao hơn.
“Tôi không vội.”
Nhưng bây giờ Hình Tố có chút vội: “Cậu làm chuyện của cậu trước đi, tôi đi tắm rửa rồi thu dọn một chút.”
Lâm Nghiệt muốn xuống lầu: “Tôi đi tắm cùng em.”
Hình Tố thấy anh muốn xuống, cô bối rối, âm lượng cũng lớn gấp mấy lần: “Cậu quay lại đi!”
Lâm Nghiệt dừng chân, anh còn mơ hồ hơn cả cô: “Làm sao vậy?”
Hình Tố nghẹn lại một lúc mới nói: “Tôi muốn tắm rửa một mình.”
Lâm Nghiệt biết mà, phần lớn thời gian cô đều muốn tắm rửa một mình, nhưng dựa vào cái gì mà anh phải để cô định đoạt chứ? “Tôi muốn tắm cùng em.”
Hình Tố không muốn cứng rắn với anh: “Cậu để tôi tự tắm trước đi, đợi đến sau nửa đêm tôi lại tắm cùng với cậu.”
Lâm Nghiệt chăm chú nhìn cô một lúc, cảm thấy cô có gì đó không đúng lắm nhưng vẫn là nghe lời quay lại. Đây là lần đầu tiên anh không muốn truy hỏi vấn đề đến cùng.
Hình Tố không thấy bóng người của anh nữa mới ngồi xổm xuống cẩn thận mở cái hộp kia ra, nhìn thấy một cái bình hoa thì cô cảm thấy có chút phiền muộn. Không biết Lâm Nghiệt cầm thứ này tới đây để làm gì, nếu là đắt cũng được đi, nhưng nếu là độc nhất vô nhị thì cô lấy cái gì để bồi thường cho anh đây?
Cô nhặt từng mảnh vỡ ra, đột nhiên nghĩ đến trong nhà có keo dán nhựa, lúc trước có thể dán được thủy tinh, vậy cũng có thể dán được đồ sứ đúng không?
Suy nghĩ xong, cô lục lọi khắp nơi mãi mới tìm được, sau đó cô ngồi xếp bằng ở trước đống mảnh vụn đó rồi bắt đầu ghép lại.
Cô không biết Lâm Nghiệt vẫn luôn ở phía sau bức tường nhìn cô.
Lâm Nghiệt còn tưởng rằng có chuyện gì lớn lao lắm, hóa ra là làm vỡ bình hoa của anh, nhưng một cô gái bình thường ngang ngược như Hình Tố sẽ vì một chiếc bình hoa mà đã hoảng sợ đến mức như vậy sao? Anh lập tức thấy khó hiểu nhưng cũng không quan tâm nữa, chờ đến khi anh làm xong đề thì đột nhiên anh hiểu ra rồi.
Anh đi ra gặp cô, phát hiện cô vẫn còn đang dán. Cô ngồi trên mặt đất, bóng lưng lọt thỏm giữa một phòng khách lớn thoạt nhìn có vẻ rất cô độc.
Giờ khắc này, Lâm Nghiệt cảm thấy dù Hình Tố có mạnh mẽ đến đâu đi nữa thì cuối cùng cô cũng là một người phụ nữ, mà phụ nữ thì đều sẽ yếu đuối, cũng sẽ bởi vì làm hư đồ của người khác mà căng thẳng, cũng cẩn thận sửa lại đồ đã hỏng.
Nhưng anh lại cảm thấy hơi mâu thuẫn, tại sao Hình Tố lại căng thẳng đến mức như vậy? Đối với những loại chuyện này, rõ ràng việc cô vung tiền mà không hề có cảm giác áy náy mới phù hợp với tính cách của cô chứ?
Vẻ yếu đuối này của cô dường như không đúng lắm.
Suy nghĩ xong, anh bước xuống cầu thang và đi tới sau lưng cô, sau đó dừng lại.
Hình Tố ngồi dán chăm chú đến mức không để ý đến anh, cho đến khi anh nói: “Em đang làm gì thế?”
Cô bị dọa hết hồn, thật vất vả mới dán được một bộ phận thì lại bị vỡ ra, cô rất bực bội nhưng cũng cảm thấy đuối lý, im lặng mất nửa phút mới thẳng thắn nói với anh: “Tôi làm vỡ bình hoa của cậu rồi.”
Lâm Nghiệt nhìn thấy rồi: “Ừm.”
Câu tiếp theo Hình Tố nói rất nhỏ: “Tôi không phải cố ý đâu.”
Lâm Nghiệt nghe được câu này của cô còn vui vẻ hơn việc trúng tờ vé số mấy trăm vạn, nó giống như việc được đả thông kinh mạch vậy, anh lập tức biết tại sao cô lại căng thẳng như vậy. Cô không phải là bởi vì làm vỡ đồ của người khác mà cô thấy áy náy, bởi vì cô đã làm vỡ đồ của Lâm Nghiệt anh nên mới thấy áy náy.
Của người khác và của Lâm Nghiệt, đây là hai chuyện khác nhau.
Nếu là của người khác, với tính cách của cô thì chỉ cần vung tiền ra là được rồi, cũng bởi vì là của Lâm Nghiệt nên cô mới có vẻ mặt căng thẳng như bây giờ.
Sau khi được cô thừa nhận ở cổng trường thì đây là lần đầu tiên Lâm Nghiệt cảm giác được trong lòng cô có vị trí của anh, anh quá vui mừng rồi, cái gì mà vỡ bình hoa chứ, chả đáng là gì cả. Anh dùng một cước đá đi, lúc này ngay cả cái hộp cũng đều vỡ vụn.
Hình Tố không kịp hiểu hành động này của anh là có ý gì, còn tưởng rằng anh tức giận, kết quả một giây tiếp theo cô đã bị kéo vào trong lòng anh.
Lâm Nghiệt dùng sức hôn lên trán cô: “Em yêu tôi.”
Hình Tố kịp phản ứng lại, giọng điệu bình thường: “Cậu đang nằm mơ à?”
Lâm Nghiệt không nghe: “Em chắc chắn đã yêu tôi rồi.”
Hình Tố muốn thoát khỏi lồng ngực của anh: “Cậu lại bắt đầu rồi đấy.”
Lâm Nghiệt không thả cô đi: “Tôi biết em thích kiểu quan hệ không chịu trách nhiệm này, tôi có thể duy trì kiểu quan hệ này với em, nhưng em nhất định phải thừa nhận rằng em yêu tôi.”
Hình Tố chỉ có thể coi như là thích anh, mà những thứ cô thích lại quá nhiều, ví dụ như ánh mặt trời buổi sáng sớm, ví dụ như số tiền gửi tiết kiệm đáng kể của cô.
Lâm Nghiệt thấy cô không muốn thừa nhận cũng không nói gì nữa, lập tức buông cô ra và quay đầu bước đi.
Hình Tố sửng sốt nửa giây, sau đó vô thức đuổi theo, nhưng vừa mới ra khỏi cửa đã bị anh bắt được. Lần này, anh ôm cô chặt hơn.
Anh nói: “Em yêu tôi.”
Hình Tố bị anh ôm có hơi hoảng loạn, cô cho rằng cô sẽ rất lạnh nhạt, dẫu sao cô vẫn luôn là một người như vậy, nhưng trong chuyện liên quan đến Lâm Nghiệt cô lại có quá nhiều khoảnh khắc không lạnh nhạt nổi.
Cô là kiểu người không thể nghĩ thông ngay lập tức, nhưng quay đầu lại thì nhất định hiểu rõ mình đã xảy ra vấn đề ở điểm nào. Dưới tình huống cô hiểu rõ sự thay đổi của bản thân là không có cách nào tiếp lời của Lâm Nghiệt.
Nói yêu thì có thể chưa đạt tới, nhưng nếu so sánh giữa sự yêu thích và tình yêu thật sự thì có sự khác biệt rất lớn, coi như đây là mượn cớ để phủ nhận đi, điều này như chứng tỏ cô chơi đùa quá vui nên không thoát ra được nữa rồi, cho nên cô chỉ có thể im lặng.
Nhưng Lâm Nghiệt lại không có ý định để cho cô lừa gạt được, anh hỏi tới tấp, đến cuối cùng cô không còn cách nào khác đành nói: “Chờ cậu thi xong đi.”
Trong lúc bàn luận với Hình Tố, Lâm Nghiệt đã dần dần hiểu được phong cách giải quyết công việc của cô, anh biết nếu anh lại tiếp tục không chịu buông tha thì hai người bọn họ nhất định sẽ cãi nhau đến mức tan rã, kết quả của cãi nhau tan rã chính là anh đóng cửa bỏ đi, anh không muốn như thế nên cũng thỏa hiệp một cách thích đáng.
“Vậy chờ tôi thi xong.”
Được rồi, chuyện này coi như xong, Hình Tố đã có thể chuyển sự chú ý của bọn họ trở lại cái bình hoa: “Bình hoa này có bán không?”
Lâm Nghiệt nói với cô: “Tôi mua nó với giá hai mươi tệ, bà ngoại tôi muốn có nó.”
Lo lắng dư thừa rồi. Bỗng nhiên tâm trạng của Hình Tố có chút phức tạp.