Tam Nhặt - Chương 48
Chương 48:
Lâm Nghiệt ngủ lại nhà Hình Tố một đêm, buổi sáng sau khi thức dậy thì thấy cô đã sửa soạn xong xuôi, chuẩn bị ra ngoài.
Anh mơ màng mở mắt ra, muốn nhìn Hình Tố một cái rồi ngủ tiếp, kết quả vừa thấy cô trang điểm đẹp đẽ thì cơn buồn ngủ cũng lập tức biến mất: “Em trang điểm đẹp như vậy là muốn đi gặp ai?”
Hình Tố cầm điện thoại lên, sau đó hôn lên mặt anh một cái, để lại trên đó vết son môi đỏ chói: “Gặp người tình.”
Lâm Nghiệt với cánh tay dài của mình ra nắm lấy eo cô, kéo cô ngồi vào lồng ngực anh: “Là ai?”
“Có nói thì cậu cũng không biết đâu.”
“Em không nói thì làm sao tôi biết?”
“Biết rồi thì sẽ như thế nào?”
“Tôi sẽ đi lấy một chân của anh ta.”
Hình Tố bật cười: “Trưởng thành chút đi, đến cửa nhà người ta cậu cũng chưa vào được đâu.”
Lâm Nghiệt càng không buông cô ra: “Được thôi, để tôi xem hôm nay em có ra khỏi cửa nhà được không.”
Hình Tố vừa tức vừa buồn cười: “Tôi bận việc quan trọng.”
Lâm Nghiệt không tin, Hình Tố luôn nói dối anh: “Mặc kệ.”
Hình Tố từ trong vòng tay anh xoay người lại, ôm lấy mặt anh và lần này là hôn lên môi: “Với sự tự tin của cậu thì những người đàn ông bên ngoài kia có thể so sánh với cậu ư? Nhìn tôi giống như cái loại có mới nới cũ lắm sao?”
Lời này khiến Lâm Nghiệt vô cùng hài lòng, anh thỏa hiệp: “Vậy mấy giờ em về?”
Hình Tố luôn biết rõ cái gì sẽ khiến Lâm Nghiệt cảm thấy vui sướng lên tới tận mây: “Cho cậu nói.”
Lâm Nghiệt luôn là người được voi đòi tiên, anh thẳng thừng nói: “Vậy em đừng đi nữa.”
Hình Tố hoàn toàn không sợ: “Tôi để cho cậu nói nhưng không có nghĩa lời cậu nói tôi sẽ nghe theo.”
Sự mất hứng hiện rõ lên trên mặt Lâm Nghiệt.
Hình Tố biết Lâm Nghiệt sẽ thực sự không để cho cô đi, có nhiều lúc anh rất không hiểu chuyện, cô đành ghé sát lỗ tai anh, nhỏ giọng nói: “Sau khi về sẽ kể lại cho cậu nghe.”
Lâm Nghiệt không hề có chút phản kháng nào, giọng điệu có chút bất lực: “Em đúng là khắc tinh của tôi.”
Hình Tố từ trong vòng tay anh đứng dậy, một lần nữa cầm điện thoại lên, trước khi rời để lại một câu: “Cũng có thể là một ngôi sao may mắn.”
Cánh cửa bên ngoài đóng lại, Lâm Nghiệt đang ngồi trên giường như một kẻ ngốc, hoàn toàn không nghĩ ra là đã bị Tố Hình dắt mũi từ bước nào.
Thật là rắc rối.
Anh hoàn toàn không phải là đối thủ của cô!
*
Buổi chiều tại trung học số Sáu, giờ ra chơi.
Lâm Nghiệt nằm ngửa lưng lên bàn, trên mặt là một cuốn sách, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, trải dài trên người anh, làm lộ rõ những đường nét mà ông trời đã ưu ái ban tặng cho anh, thật sự khiến người ta phải đỏ mắt ghen tị.
Chung Thành Khê vội vàng chạy đến, gọi Lâm Nghiệt: “Bé cưng, dậy dậy dậy, cháy nhà rồi! Hề Đa Đa xảy ra chuyện rồi, cả công an cũng đến rồi.”
Lâm Nghiệt né tránh tay anh ta: “Cút.”
Chung Thành Khê cảm thấy tin tức quá lớn này không thể không nói cho Lâm Nghiệt, bất luận thế nào cũng kéo anh dậy cho bằng được: “Tối hôm qua Hề Đa Đa không về nhà, đến sáng nay gia đình cô ấy mới biết. Đến lúc biết ra thì công an đã đến, nói là tối hôm qua Hề Đa Đa ở khách sạn Thánh Hi bị người ta thay phiên cưỡng hiếp. Lúc phát hiện ra thì trên sàn toàn là “áo mưa”, trên người cậu ấy cũng không có một mảnh vải che thân, mắt mở to nằm im bất động trên giường, giống như chết mà không chịu nhắm mắt vậy.”
Lâm Nghiệp bị anh ta làm phiền đến cơn buồn ngủ cũng mất đi: “Buồn cười?”
Chung Thành Khê lắc đầu: “Không buồn cười, chỉ là có chút giật gân thôi. Tớ nhất thời không thể tiếp nhận được, cần cậu tiếp nhận giúp một phần.”
Những người khác cũng quan tâm đến chủ đề này, mon men nhích lại gần: “Có biết là ai làm không?”
Chung Thành Khê không có nghe ngóng được gì: “Bên lớp Âm Nhạc không ai dám hó hé, vì công an đến nhiều như thế kia mà.”
Có người trả lời: “Gần đó toàn là dân côn đồ đầu đường xó chợ, Khánh Hi thì vốn dĩ là một quán trọ, ra vào chẳng có ghi chép gì chứ đừng nói là giám sát. Còn quầy lễ tân thì suốt ngày dí mắt vào điện thoại tán gẫu, nhớ được ai từng ra vào mới thực sự là chuyện lạ.”
“Vậy theo ý của cậu thì đây là chuyện tình cờ? Nhưng theo như tớ cảm thấy thì có vẻ đã lên ý đồ từ trước.” Người nói chuyện có đề cập đến Quách Gia Hàng: “Nghe nói tên khốn lớp Thể Dục đó cứ bám riết lấy cô ấy, liệu có khi nào cậu ta mất trí mà…”
Chung Thành Khê cũng cho rằng Quách Gia Hàng là đáng ngờ nhất: “Hơn nữa cậu ta cũng quen biết rất nhiều người không đứng đắn.”
Có một người từ phía sau bước tới, phản bác lại bọn họ: “Quách Gia Hàng đúng là rất thích Hề Đa Đa, nhưng cho dù yêu mà không được đáp trả thì cũng đâu đến mức tìm người khác cùng nhau làm chuyện đó với cô ấy chứ?”
Nói như vậy hình như cũng có lý.
Bọn họ càng nói chuyện càng sôi nổi, nếu không có tiếng chuông vào lớp vang lên, dám chắc bọn họ cũng sắp đoán ra được hung thủ.
Vừa mới vào tiết, Chung Thành Khê chuyền cho Lâm Nghiệt một tờ giấy: “Tớ có linh cảm xấu, chuyện này có thể liên quan đến cậu.”
Lâm Nghiệt vừa mở tờ giấy ra, thầy Triệu đã đến lớp gọi Lâm Nghiệt rời đi.
Trong lòng Chung Thành Khê thầm lộp bộp một tiếng.
Ở cửa phòng học, thầy Triệu vỗ vỗ cánh tay Lâm Nghiệt: “Công an đang tìm em hỏi chuyện, có gì thì nói thật, đừng căng thẳng.”
Lâm Nghiệt không có gì phải căng thẳng, cũng không phải là lần đầu tiên công an đến trường, lúc anh học cấp hai bởi vì đánh nát miệng bạn mà đã bị công an đến hỏi thăm ân cần, giai đoạn đó còn ầm ĩ hơn so với lúc này, đến chuyện lớn còn không đủ làm anh phải căng thẳng thì chuyện này có nhằm nhò gì?
Khi anh đến văn phòng, công an quan sát anh từ trên xuống dưới, sau đó hỏi: “Hề Đa Đa có quan hệ như thế nào với cậu?”
“Không có quan hệ gì.”
“Các cậu trước đây từng yêu nhau đúng không?” Có thể công an cũng không biết họ đang nói cái gì, cứ cảm thấy bàn luận với đám nhóc con này về chủ đề yêu đường thì có chút kỳ quái, nhưng với vụ án trước mắt, anh ta không thể không hỏi như vậy: “Trường học của các cậu đều truyền miệng lại như thế.”
Lâm Nghiệt đưa ra một ví dụ: “Hàn Quốc nói Lý Thời Trân, Khuất Nguyên, Khổng Tử đều là của họ, vậy chúng ta cũng chấp nhận sao?”
Công an nhíu mày, lúc này trong đầu anh ta cảm thấy anh cậu học sinh này không liên quan gì đến vụ này, nhưng do bệnh nghề nghiệp nên anh ta lại nói một câu: “Không đủ thuyết phục.”
Lâm Nghiệt kể lại những gì anh đã làm đêm qua, ngoại trừ khoảng thời gian lăn lộn với Hình Tố.
Công an dựa theo những gì anh nói, gọi điện thoại cho đồng nghiệp đến để điều tra giám sát, trước mắt là loại trừ được một người.
Sau khi Lâm Nghiệt kết thúc thì đến lượt Dương Thi Hàm, cô ta đang đợi ở cửa, hai tay đều bị cô ta nhéo đến trắng bệch.
Công an hỏi một vài người có quan hệ với Hề Đa Đa xong thì đi đến bệnh viện.
Trạng thái của Hề Đa Đa không được tốt lắm, mãi vẫn không nói câu nào, công an cũng vì không lấy được thông tin gì từ cô ấy cho nên mới hỏi những người xung quanh cô ấy trước, lúc này nghe thấy cô ấy có ý muốn nói đương nhiên là vội vàng chạy tới.
Xe công an rời đã đi, nhưng bầu không khí căng thẳng ở trường trung học số Sáu vẫn chưa hạ xuống.
Nhiều nhóm bắt đầu lan truyền video Hề Đa Đa bị cưỡng hiếp, thậm chí một số còn rao bán công khai với giá 20 nhân dân tệ.
Trong video, Hề Đa Đa không một mảnh vải che thân, giống hệt như một con rối, gương mặt vô cảm, có một vài nữ sinh không để lộ mặt đứng xếp hàng đợi tát cô ấy, sau khi tát còn phun một bãi nước bọt, sau đó là một nhóm nam sinh đã đeo sẵn bao cao su đợi hành hạ cô ấy… Đám người này còn cười nói ầm cả lên, rõ ràng đều là những người gần bằng tuổi nhau, mà cho dù là bằng tuổi hay cuộc sống có phần bất lực thì ít ra họ cũng nên thông cảm chứ không nên tàn nhẫn như vậy.
Trung học số Sáu xử lý chuyện này như thế nào? Tìm được chủ của một vài nhóm chat, yêu cầu họ xóa tin nhắn trong nhóm ngay lập tức và cấm các thành viên trong nhóm bàn tàn về chuyện đó, khi có học sinh tiếp tục phát tán video sẽ lập tức đưa giấy báo và đuổi học.
Còn khi nhận được cuộc gọi từ sở giáo dục, bọn họ ra sức phủi sạch những chuyện liên quan và nhấn mạnh rằng, sau khi lớp tự học buổi tối kết thúc, trên đường về nhà Hề Đa Đa đã gặp phải chuyện này.
Điên cuồng mà che đậy vấn đề nhưng tin tức này vẫn được lan truyền một cách nhanh chóng không thể nào ngăn được.