Tam Nhặt - Chương 47
Chương 47:
Buổi chiều thầy Triệu còn gọi Lâm Nghiệt đến một chuyến, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, đầu tiên là hỏi: “Cô Hình đi rồi sao?”
“Đi rồi.”
Nghe được câu trả lời của Lâm Nghiệt, thầy Triệu rõ là thở phào một cái rồi mới nói: “Em cũng là, nên nói sớm cho thầy biết chứ. Nhà em có quan hệ tốt với lãnh đạo sở giáo dục như vậy thì thầy đâu cần phải giải thích với nhà trường nữa? Em xem, làm câu chuyện thành ra như vậy, còn phải kêu người nhà chạy đến một chuyến.”
Hóa ra Hình Tố nói đến cái này, nhưng cô thật sự có quan hệ với sở giáo dục ư? Không giống, nhìn thế nào cũng thấy không giống. Vậy nếu cô không có, làm sao có thể lừa được người một cách trắng trợn như vậy, đến cả thầy Triệu còn không nhìn ra? Ông ấy tuy ngốc nhưng cũng đâu đến mức như vậy. Vậy có nghĩa là có bằng chứng chứng minh được những gì cô nói là sự thật.
Đó là cái gì?
Nghĩ như vậy, tâm trạng phấn khởi khi được Hình Tố thừa nhận cách đây không lâu đột nhiên trùng xuống, thì ra anh một chút cũng không hiểu cô.
Tiếp theo, thầy Triệu lại bắt đầu tâng bốc và xu nịnh, nếu không phải đang ở trường học, đoán không chừng ông ấy đã sớm nằm xuống liếm giày cho Lâm Nghiệt. Ông ấy có một điểm bản lĩnh là nói ra những lời tán dương nhưng không hề dung tục.
Thông qua thái độ đó, Lâm Nghiệt gần như có thể thấy được cách ông ấy đối xử với các phụ huynh của học sinh khác.
Thầy Triệu là chủ nhiệm của một lớp kiêm luôn giáo viên bộ môn, giảng bài rất quy củ, quản lý lớp cũng y như vậy.
Ông ấy thức đêm để lên kế hoạch học tập cho học sinh, vắt óc suy nghĩ truyền đạt kiến thức này như thế nào để mọi người hiểu rõ, đến cả cơm cũng không kịp ăn. Nhưng ông ấy cũng sẽ nói bóng gió để phụ huynh học sinh tặng quà, còn một vài học sinh vì gia đình không tiền không thế lại không thành thật sẽ bị ông ấy nhắm vào.
Ông ấy vốn dĩ không có tính kiểm soát, chỉ là bởi vì có một số chuyện hoặc một cá nhân nào đó nhìn không vừa mắt ai thì mới theo bản năng làm ra hành động này.
Không một giáo viên nào có thể đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, cũng giống như việc bố mẹ đối xử công bằng, đến một lúc nào đấy cũng không tránh khỏi sự thiên vị theo bản năng. Đây là vấn đề về tình người, không liên quan gì tới nghề giáo.
Sau đó nữa là đến hoàn cảnh, có người bị buộc làm nghề giáo, có người thực sự làm vì đam mê. Có thể lý tưởng và thực tế luôn luôn có khoảng cách, khi ông ấy bước vào trường học rồi mới phát hiện ra rằng nghề giáo không hề như trong tưởng tượng của ông ấy. Trên thực tế thì nghề giáo viên không chỉ bị khinh thường, mà trong ngành vẫn còn rất nhiều cái nếp sống không tốt… Ông ấy thất vọng, thất vọng rất nhiều rồi tuyệt vọng, sau đó ông ấy cũng thông đồng làm bậy, biến thành những người mà ông ấy từng xem thường.
Những lời này là bà ngoại Lâm Nghiệt nói. Mấy người chị em của bà một nửa đều là giáo viên, bà nói rằng vào thời của họ, giáo viên là một công việc vẻ vang.
Một số giáo viên thời nay trên không được đắc tội nhà trường, dưới không được đắc tội phụ huynh học sinh, không thể không xuống nước trở thành người một mặt hai lòng, đem những cái đạo đức nghề nghiệp thường ngày vứt sang một bên, có thể vơ vét được bao nhiêu tiền thì vơ vét.
Lâm Nghiệt vẫn luôn biết rõ, chỉ là không để tâm nên sẽ không cảm thấy buồn nôn, nhưng hôm nay không biết có phải vì liên quan đến Tố Hình hay không mà đối mặt với thái độ này của thầy Triệu, anh chỉ cảm thấy nước chua từ trong dạ dày bắt đầu trào ngược ra ngoài.
Có phải ông ấy cũng bắt đầu muốn bám riết lấy Tố Hình không? Anh lại cảm thấy buồn bực rồi.
Thầy Triệu vẫn đang nói, anh thẳng thừng trở mặt: “Thầy còn có chuyện gì không?”
Thầy Triệu bất chợt bị ánh mắt sắc bén của anh làm cho sững sờ, chậm rãi nói: “Hết rồi.”
Lâm Nghiệt liền quay người rời đi.
Sau đó thầy Triệu báo cáo tình hình với nhà trường, chuyện xử phạt Lâm Nghiệt cứ như vậy cho qua, đám học sinh kia cũng không tiếp tục gây rối trên mạng, bởi vì những bài viết không tuân theo quy định sẽ bị xóa. Hình như là có người tố cáo, và cũng có vẻ là đã bị ai đó hack mất.
Chỉ còn lại một số người cực đoan vẫn níu lấy Lâm Nghiệt không tha, nhưng cũng chỉ có thể chửi bới trên vòng bạn bè, còn ở những chỗ khác chỉ cần nói hai chữ này thôi cũng sẽ bị xóa.
Nói cách khác, không có người thêm dầu vào lửa, không có người đòi làm sáng tỏ hay giải thích, hoặc là làm to chuyện, một hai phải tranh cãi đúng sai và công bằng, thì sẽ không có chuyện gì là không bị lãng quên.
Đa số mọi người đều không nhớ rõ tin tức ngày hôm qua.
Bởi vì video tình ái trong tay Quách Gia Hàng, Dương Thi Hàm gần đây cũng không có gây khó dễ gì cho Hề Đa Đa, nhưng Hề Đa Đa sống cũng không dễ chịu hơn là bao.
Vốn là tình hình của ông nội không được tốt lắm, ba mẹ lo nghĩ đến hao tổn tinh thần, người đều gầy đi rất nhiều, còn nữa chính là chuyện của Lâm Nghiệt.
Cô ấy biết quan hệ của Lâm Nghiệt với chị gái kia còn sớm hơn những người khác.
Chỉ có thể nói nhạy cảm quá cũng là chuyện tốt, cô ấy biết sớm cũng sẽ không đau bằng những nữ sinh kia khi tin tức này nổ ra. Nhưng nếu xét về thời gian, cô ấy so với bọn họ sẽ phải đau buồn lâu hơn một chút.
Cô ấy thấy mọi người ở trên mạng truyền nhau bức ảnh của Lâm Nghiệt với chị gái đó, vẻ mặt Lâm Nghiệt vẫn lạnh lùng, những ánh mắt vẫn luôn dính ở trên người chị gái đó. Anh vậy mà lại không nỡ, cũng không muốn bớt nhìn chị gái đó đi một chút.
Nhìn những bức hình này, càng xem càng thấy khó chịu, thế nhưng cô ấy vẫn muốn xem, cô ấy luôn muốn xem, khi xem hết thì cả người đều như ngừng thở, nhưng vẫn muốn xem.
Cô ấy đã mất ngủ nhiều đêm, quyết định rằng sẽ không thích Lâm Nghiệt nữa, không nhìn vào chỗ của anh và Weibo nữa, cũng không viết đi viết lại hai chữ Lâm Nghiệt trên tờ giấy nháp nữa, thậm chí khi nhìn thấy quần áo đẹp cũng sẽ ngừng nghĩ đến việc anh mặc nó lên trông sẽ như thế nào….
Nhưng ngày hôm sau khi đang học thể dục, cô ấy vẫn không nhịn được mà tìm kiếm bóng dáng của anh, tìm được rồi, cô ấy liền vui đến mức chuyện gì cũng quên hết.
Tiết học cuối cùng của buổi chiều, Hề Đa Đa từ phòng nhạc đi ra lại đụng mặt với Quách Gia Hàng.
Quách Gia Hàng cầm trên tay một hộp socola Dove, còn có một trái tim màu hồng nhạt, rõ ràng là do người khác tặng cho anh ta, nhưng anh ta lại thẳng thừng nhét vào tay Hề Đa Đa.
Hề Đa Đa trả lại: “Tôi không muốn.”
Quách Gia Hàng không nhận: “Nói tặng cho cậu là tặng cậu, không muốn thì vứt đi, đừng trả lại tôi.”
Hề Đa Đa cúi đầu suy nghĩ, quyết định nói rõ với anh ta: “Tôi muốn tập trung học, không muốn nghĩ tới chuyện khác, về sau cậu đừng tặng đồ cho tôi nữa, nếu không tôi sẽ nói với giáo viên.”
Quách Gia Hàng liếm răng, cúi sát lại gần, mũi gần như đập vào mắt cô ấy: “Cậu đừng nuôi hy vọng với Lâm Nghiệt.”
Hề Đa Đa không cần anh ta nhắc nhở, liền đẩy anh ta ra: “Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện hy vọng.”
Quách Gia Hàng kéo cô vào lòng: “Tôi không chán ghét khi trong lòng cậu có anh ta, chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi, về sau dù là trong hay ngoài trường, tôi đều bảo vệ cậu.”
Hề Đa Đa dùng sức đẩy anh ta ra, như thể việc bị anh ta ôm làm cho người cô ấy bị bẩn. Thực ra Quách Gia Hàng cũng được tính là người sạch sẽ, nhưng cái ôm này của cô ấy chỉ để dành cho Lâm Nghiệt. Nếu như không thể ôm Lâm Nghiệt thì cô ấy cũng không muốn cho ai khác.
Quách Gia Hàng bị cô ấy kháng cự như vậy thì cảm thấy rất khó chịu, đột nhiên lôi kéo cô ấy đến góc cầu thang trên tầng hai, không nói nào liền hôn cô ấy.
Đầu óc Hề Đa Đa lập tức trống rỗng, kịp thời phản ứng lại cắn môi anh ta, che miệng lui đến góc tường, hét lớn: “Khốn kiếp!”
Quách Gia Hàng hôn được rồi thì rất thoải mái, mặc kệ lời mắng chửi của cô ấy, còn nói một câu: “Môi mềm thật.”
Hề Đa Đa sợ anh ta lại làm gì tiếp, dù cho hai chân không còn chút sức lực cũng dốc sức chạy trốn khỏi chỗ này.
Nếu hai bên yêu nhau hoặc có sự chấp nhận của cả hai thì cử chỉ này có thể gọi là niềm vui, nhưng nếu có một người không đồng ý thì chuyện này chính là phạm tội.
*
Tôn Diệu Vũ thất hẹn với Tố Hình, buổi tối Tố Hình không có việc gì làm, nhưng cũng không tìm Lâm Nghiệt.
Vật nhỏ này gần đây ngày nào cũng chạy đến chỗ cô, khoe khoang thể lực vô cùng hữu dụng của anh, nhưng nay cô không thấy, vậy nên coi như cho mình một ngày nghỉ.
Chuẩn bị đi ngủ, Lâm Nghiệt gửi Wechat cho cô: “Hình Tố.”
Hình Tố khá thích nghe anh gọi chị, nhưng anh lại không, cứ mở miệng là kêu cả họ lẫn tên. Cô biết, anh không thích những cách gọi để lộ ra khoảng cách về tuổi tác của bọn họ.
“Ừm.”
Anh hỏi cô: “Chuyện của em giải quyết xong hết chưa?”
Hình Tố mỉm cười, anh bây giờ không ngủ chung giường với cô là không thể ngủ yên được sao: “Có việc gì à?”
“Không có việc gì, chỉ là bà ngoại tôi đang tổ chức đánh bài nên có chút ồn.”
Hình Tố giả bộ không hiểu: “Ồ.”
Một lúc sau, Lâm Nghiệt hỏi cô: “Em còn ăn kẹo không? Tôi mới làm cái mới.”
“Ừm.”
“Vậy tôi đưa qua cho em nha.”
“Muộn rồi, ngày mai đi.”
“Muộn á? Còn sớm mà? Chuyến xe buýt cuối cùng vẫn chưa chạy.”
Hình Tố gần như có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng anh đã tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo mang giày xong xuôi, sửa soạn bản thân thật đẹp, ngồi trên ghế sô pha gửi tin nhắn cho cô, chỉ cần cô đồng ý thì cơ thể của anh sẽ lập tức lao ra ngoài.
Nghĩ như vậy, cô cũng cảm thấy cảnh đêm đẹp thế này ở một mình cũng có chút lãng phí.
“Vậy thì, hai mươi phút.”
Lâm Nghiệt trả lời: “Tôi gọi xe! Mười lăm phút là tới nơi!”