Tam Nhặt - Chương 46
Chương 46:
Hình Tố đi ra mà trong tay chẳng cầm theo thứ gì, Lâm Nghiệt nghi ngờ mục đích cô quay trở lại: “Chị làm gì rồi?”
Hình Tố không thừa nhận câu làm rơi đồ là lời nói dối, cô chỉ nói: “Đi làm chút chuyện tốt.”
Lâm Nghiệt không tin, anh quen biết Hình Tố đã lâu nên biết cô sẽ không làm mấy chuyện tốt đó, lúc cô sắp lên xe thì anh đóng cửa xe lại không cho cô lên, sau đó anh tới gần, ép sát cô vào cửa xe: “Chị có nói không?”
Hình Tố thích nhất là tính cách này của anh, anh cứ cho rằng anh có thể uy hiếp được cô: “Không nói.”
Lâm Nghiệt rất muốn biết, vừa tức giận vừa gấp gáp: “Quá tam ba bận đó, Hình Tố.”
Hình Tố biết mà còn cố hỏi: “Tôi làm sao?”
Lâm Nghiệt cắn răng, gằn giọng: “Chị không thể cứ luôn như thế được.”
Vốn tưởng cứ tiếp tục giằng co như thế thì hai người sẽ cãi nhau, Hình Tố muốn khiến Lâm Nghiệt tức chết, kết quả là cô đột ngột ôm lấy anh, mặt tựa vào lồng ngực anh, nói: “Tôi như thế nào?”
Lâm Nghiệt hết giận, đôi mắt rất giống động vật bé nhỏ: “Chị luôn khiến tôi lo lắng.”
Hình Tố cười, không nói chuyện.
Hai người cứ đứng ôm nhau đằng trước xe như thế, thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến lúc tan học buổi chiều.
Học sinh không tham gia lớp tự học buổi tối lục tục đi ra cổng trường, nhìn thấy bọn họ thì vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Hình Tố thấy càng lúc càng nhiều người, cô buông Lâm Nghiệt ra, nói: “Cậu đi theo tôi hay quay về học tiếp?”
Cái này còn cần thiết phải hỏi à?: “Tôi đi với chị.”
Đúng thật là buổi tối Hình Tố không thể ở cùng anh được, Tôn Diệu Vũ hẹn cô ăn cơm, hẳn là có chuyện cần gặp: “Cậu quay về lớp học đi.”
Lâm Nghiệt lườm cô: “Chị đã sớm muốn tôi quay về lớp học sao chị còn hỏi tôi?”
“Chẳng phải cậu luôn giận tôi không chịu hỏi cậu à?”
Lâm Nghiệt giật mình, gần đây Hình Tố thay đổi đến mức mắt thường cũng có thể thấy được, cô đổi tính rồi sao? Đúng vậy, cô thay đổi rồi, cô nghe lọt lời anh nói, vì anh mà thay đổi.
Hình Tố liếc mắt nhìn đám người giả vờ tán gẫu ở cách đó không xa, sau khi thấy bọn họ có cả trai lẫn gái thì quay đầu lại hỏi Lâm Nghiệt: “Đã từng hôn nhau ở trước cổng trường chưa?”
Lâm Nghiệt vẫn đang nghĩ về câu nói ban nãy của cô nên không nghe rõ: “Hả?”
Hình Tố nắm lấy cổ áo anh, kéo anh cúi xuống, hôn anh một cái trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, xong rồi cô nói: “Bây giờ hôn rồi đấy.”
Lâm Nghiệt vô thức mở to mắt, lại liếc nhìn biểu cảm còn kinh ngạc hơn cả anh của những người xung quanh, đột nhiên anh hơi hiểu ý của Hình Tố, cô đang chấp nhận anh, thừa nhận mối quan hệ của bọn họ: “Chị…”
Ngón tay cái của Hình Tố chà nhẹ lên vết nước bọt trên môi anh: “Đừng quá kinh ngạc như thế, trông giả lắm.”
Trái tim Lâm Nghiệt đập điên cuồng, ép bản thân đừng hỏi cô, đừng hỏi cô, như vậy là tốt rồi, nếu hỏi lại thì nhất định sẽ thất vọng, nhưng anh vẫn hỏi: “Chị muốn chọc giận bọn họ hay là vì tôi?”
Lâm Nghiệt là đang căng thẳng ư? Sao ngay cả lời nói cũng lộn xộn như thế, bọn họ đáng để cô tức giận ư?
Hình Tố nhìn đôi mắt sáng rực của anh, anh đang đợi đáp án của cô, không biết là đột nhiên đau lòng cho anh hay bản thân cô cũng nghĩ như thế, cô nói: “Nếu không vì cậu thì sao, bộ tôi rãnh lắm à?”
Lâm Nghiệt vui vẻ ôm lấy cô, dù có rất nhiều người đang nhìn nhưng anh vẫn muốn hôn cô một cái, gọi cô một tiếng: “Hình Tố!”
Hình Tố cười: “Ừ.”
“Tôi từng nói là tôi thích em chưa?”
“Chưa từng.”
“Bây giờ nói rồi!” Lâm Nghiệt lại hôn tiếp, xâm nhập sâu vào khoang miệng cô.
Anh không dám nói với Hình Tố rằng thật ra không chỉ là thích, nhưng anh không dám, Hình Tố chỉ mới bằng lòng chấp nhận anh, nếu anh được đằng chân lại lân đằng đầu, lỡ cô không cần anh nữa thì anh phải làm sao?
Người xung quanh còn điên rồ hơn cả hai người họ, đi đường cũng không nhìn mà chỉ nhìn bọn họ.
Mới đầu bọn họ cũng không hiểu tại sao bên cạnh Lâm Nghiệt có một người phụ nữ như thế, gia thế của anh cũng khá tốt, tại sao phải chọn một người lớn tuổi hơn anh?
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ của người phụ nữ kia, ánh mắt gợi cảm mà không tục tĩu, thỉnh thoảng lộ ra dáng vẻ như cô gái nhỏ, lại biết để không gian cho đối phương thể hiện, giỏi giang nhưng không phải lúc nào cũng thể hiện, biết tiến biết lùi thì bọn họ đã hiểu rồi.
Ai lại không thích chị gái nhỏ như thế chứ? Chẳng có ai không thích.