Tam Nhặt - Chương 45
Chương 45:
Những lời đồn trong trường về Lâm Nghiệt càng lúc càng quá đáng, chủ nhiệm sợ nó là sự thật, bèn đi tìm thầy Triệu, nhờ ông ấy gỡ xuống.
Gần đến kỳ thi Đại Học, thầy Triệu không muốn tạo nhiều áp lực cho Lâm Nghiệt, dù chuyện này là thật hay giả thì khi ông ấy nói với anh, nhất định anh sẽ thấy khó chịu, khó chịu sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, bây giờ mặt học tập của anh vẫn đang rất ổn định, ông ấy không muốn rảnh rỗi sinh nông nổi.
Nhưng trường học lại không bỏ qua, giữa Lâm Nghiệt và nghề nghiệp, dĩ nhiên là ông ấy sẽ chọn nghề nghiệp, nên mới tìm anh một chuyến.
Lâm Nghiệt không hổ danh là kẻ vô lại, chỉ nói một câu: “Liên quan gì đến trường học?”
Lão Triệu cố kìm nén cảm xúc muốn đánh anh, cố gắng nói mấy câu cảm động: “Ba năm qua em chưa từng bị đồn thổi như thế mà, cần gì phải làm ra chuyện này trước kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, đúng không?”
Lâm Nghiệt không nói lời nào, dù sao thì trong mắt thầy Triệu và ban lãnh đạo nhà trường việc anh công khai ôm ấp là không tốt, sẽ gây những ảnh hưởng tiêu cực, thế nên cần phải bị trừng phạt.
Thầy Triệu không khuyên anh được: “Chỉ vì việc của em mà cả trường học như sắp thành chiến trường rồi, có biết bao phụ huynh phản ánh về, nói con họ bây giờ không tập trung học hành, trong đầu toàn là chuyện em đã làm vào hôm thi đấu.”
Lâm Nghiệt cảm thấy bọn họ làm liên đới đến các giáo viên trong trường thì rất buồn cười: “Mắc mớ gì tới em?”
Lão Triệu muốn đánh anh vô cùng: “Không liên quan đến em? Cả trường chỉ kiểm tra xem em bị chụp lén bao nhiêu lần, em biết rõ mỗi một hành động của em đều ảnh hưởng đến các bạn ấy, thế mà em còn thảnh thơi như vậy, không thể yên ổn đợi đến khi kỳ thi đại Học chấm dứt được sao? Khi đó em muốn làm gì cũng có thể mà!”
Lâm Nghiệt không hiểu nổi logic của ông ấy như thế mà có thể lên làm được giáo viên: “Em không muốn yên ổn.”
Lão Triệu muốn bùng nổ.
Lâm Nghiệt hỏi ông ấy: “Nếu có người chỉ nhìn mặt thầy một cái là tự sát, liệu thầy có chấp nhận che mặt lại không?”
Thầy Triệu nói: “Nếu có thể cứu được một sinh mạng thì thầy đồng ý.”
Lâm Nghiệt cười một tiếng, châm chọc ông ấy: “Thầy biết rõ trong chuyện này ai mới là người phải chịu trách nhiệm, nhìn thấy thầy thì muốn tự sát là do tên đó có bệnh, cần phải trị, từ đầu tới cuối thầy đâu có làm gì? Tại sao một hai thầy phải chạy tới hứng lấy xô nước bẩn này?”
Thầy Triệu bối rối.
Lâm Nghiệt không nói lại lần hai: “Sinh mạng không dễ cứu như thế đâu, thầy đừng quá ngây thơ.”
Thầy Triệu không phản bác lại được, nhưng ông ấy biết có những chuyện không thể tránh né: “Dù sao thì bây giờ nhà trường bàn bạc muốn mời người nhà của em đến đây một chuyến.”
Lâm Nghiệt có thể đoán được nguyên nhân ông ấy muốn gọi phụ huynh, không có gì hơn là cho đám học sinh lộn xộn kia một chút hy vọng, và Lâm Nghiệt anh sẽ phải chịu áp lực từ nhà trường và gia đình, cắt đứt mối quan hệ với người phụ nữ kia.
Thầy Triệu lại hỏi: “Em làm được không? Tự em gọi điện thoại hay để thầy gọi cho phụ huynh của em?”
“Tự em gọi.”
“Ừ, em đi đi.”
Chung Thành Khê đang xem tin tức trên mạng, sức ảnh hưởng từ việc Lâm Nghiệt hôn người khác trong trận thi đấu ở các khu học chính còn cao hơn diễn viên nổi tiếng. Ban đầu đám học sinh này cũng rất khó chịu, bây giờ phân nửa biến thành tức giận, ghen tị nói xấu Lâm Nghiệt đến mức rất khó nghe.
“Cũng không biết mấy người đó thích Lâm Nghiệt ở điểm nào, nhan sắc cũng bình thường, còn đặc biệt giả tạo, phớt lờ mọi người ở mọi lúc mọi nơi, ôi đúng là.”
“Cậu ta đã ngủ với Hề Đa Đa và Lưu Tư Huệ, lại còn dự tiệc sinh nhật của hai người đó, sau đó còn bị chụp ảnh chung với bọn họ, nhưng mấy người có thấy cậu ta thừa nhận chưa? Còn không phải là loại cặn bã? Thứ tra nam thì đáng tội chết.”
“Tay chơi có tiếng của trung học số Sáu đấy, các người mới biết à? Lúc trước cậu ta ngủ với một người bạn của tôi, còn không mang bao nữa, ghê tởm muốn chết.”
“Vậy nên mới nói đẹp trai có tác dụng gì không? Chẳng phải là vẫn xách giày cho nữ đại gia sao? Tôi nhìn cái dáng vẻ nịnh nọt kia mà muốn ói, còn không đạt được chức quán quân.”
Mọi việc là như thế.
Chung Thành Khê càng đọc càng thấy khó chịu, lời đồn này thật đáng ghét.
Lâm Nghiệt trở về cầm điện thoại rồi lập tức đi ra ngoài, anh ta gọi mà anh cũng không quan tâm tới.
Trong lớp có người thấy Lâm Nghiệt giống như không có việc gì, cảm thán năng lực chịu đựng của cậu: “Vòng bạn bè và Weibo đều chìm trong chửi rủa, bọn họ còn viết một câu chuyện ngắn về Lâm Nghiệt, khó nghe đến mức không thể đọc nổi, không giống học sinh của trung học số Sáu, không phải học sinh cấp ba, vân vân, đủ các thể loại hết.”
Chung Thành Khê thấy sự việc phát triển càng ngày càng mất khống chế thì tự quyết định nói với Hình Tố.
Tuy trước đây anh ta thích mách lẻo, nhưng đều là dạng tốt khoe xấu che, hay lo mấy chuyện không quan trọng, nhưng ngay lúc này, anh ta thật sự rất lo lắng.
Hình Tố vẫn chưa nói với anh cô đã về chưa.
Lâm Nghiệt gọi điện thoại cho Hình Tố, gọi đến cuộc thứ hai mới kết nối được.
Hình Tố đang ở khu công nghiệp quân sự, thực ra không tiện trả lời cuộc gọi của anh, nhưng Lâm Nghiệt rất ít khi gọi điện cho cô khi cô đang làm việc, vì sợ anh có chuyện gì nên cô nghe máy.
Lâm Nghiệt im lặng một lúc, đến khi Hình Tố bảo anh nói lần thứ hai, anh mới trả lời: “Không có việc gì.”
“Vậy cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
Giọng của Lâm Nghiệt nhỏ đi rất nhiều: “Gọi lộn số.”
Hình Tố biết rõ nhất định là anh có chuyện gì đó, nhưng anh không nói, cô cũng sẽ không hỏi lại.
Cuộc gọi này bắt đầu trong ù ù cạc cạc, kết thúc trong ngơ ngác.
Kết thúc cuộc gọi, Hình Tổ mới nhìn thấy tin nhắn của Chung Thành Khê, toàn bộ là ảnh chụp màn hình về Lâm Nghiệt bị bạo lực mạng, nguyên nhân vẫn là chuyện cậu hôn cô. Cô biết rõ nhất định chuyện này sẽ khơi dậy chút sóng gió trong trường các anh, nhưng cô đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Lâm Nghiệt, đây không phải gợn sóng nhỏ, mà là sóng to gió lớn.
Bọn họ lăng mạ đến mức này đã là vi phạm pháp luật rồi, nhưng hiển nhiên bọn họ vẫn hồn nhiên không hay biết.
Đọc hết tất cả, cô không còn tâm trạng làm việc nữa.
Cô thay bộ đồ khác rồi lên xe, bắt đầu nhớ lại cuộc gọi Lâm Nghiệt gọi tới cách đây không lâu.
Nhất định là anh rất uất ức, đơn giản là trong mắt anh chỉ có cô, đi về phía cô rồi hôn cô, tại sao lại bị chửi bới như thế này? Cô không bao giờ bỏ qua cho những người bắt nạt người khác quá mức, đám người kia chẳng lẽ muốn chết sao?
Lâm Nghiệt gọi điện thoại cho Hình Tố vì muốn để cô nhận là người nhà của anh, anh càng muốn khiến chuyện này rầm rộ hơn nữa, như vậy chẳng phải đám người kia sẽ khó chịu hơn sao? Anh muốn bọn họ khó chịu hơn nữa, tốt nhất là ai cũng không có tâm trạng thi tốt nghiệp trung học.
Anh vốn chẳng tốt bụng gì, huống chi là do bọn họ tự tìm cái chết, món quà tuyệt vời này vừa vặn thích hợp mà đúng không?
Suy tính rất hoàn hảo, nhưng Hình Tố đâu có làm gì sai? Sao anh có thể hất đống bùn này lên người cô được? Cho nên lời đến bên miệng rồi nhưng vẫn chỉ nói một câu gọi lộn số.
Anh bỏ ra nhiều công sức nhưng chẳng có kết quả gì, chuẩn bị lúc thầy Triệu hỏi khi nào phụ huynh đến thì anh sẽ trở mặt.
Sở trường của anh chính là trở mặt, người nào khiến anh không vui thì anh sẽ trở mặt với người đó.
Trước đây có một vài người nói anh ngang ngược và mặt dày, cảm giác như không gì có thể cản anh lại, bất cứ là ai anh cũng không để vào mắt. Khi ấy anh không thể hiểu nổi, ngay cả quyền được yên tĩnh một mình mà anh cũng không có sao?
Mà cho dù anh có nở nụ cười thì có khiến bọn họ hài lòng không? Không hề.
Bọn họ luôn luôn bắt bẻ ngược lại, dù sao thì anh làm gì cũng sai hết, nếu vậy thì dựa vào cái gì mà anh phải thân thiện với bọn họ? Cứ làm một người cô độc không được à?
Được thôi, vậy nên sau này anh sẽ càng ngày càng ngang ngược hơn, tự xây một bức tường kim cương xung quanh người mình, người khác không bước vào được mà anh cũng không thể bước ra.
Liệu anh có vì tính cách này mà thiếu thốn tình cảm và khao khát được quý trọng không?
Hình như sẽ không đâu. Anh vốn dĩ đã quen rồi mà. Bà ngoại rất thương anh, nhưng tình thương của bà ngoại lại tràn ngập bạo lực và ép buộc, cho nên anh cũng giống y như vậy, cũng chỉ biết dùng cách thức vừa dã man vừa cứng nhắc để biểu đạt, hoặc là không biểu đạt luôn.
Cứ phát triển như thế thì sẽ khiến anh cho rằng không có tình yêu chính là trạng thái bình thường của cuộc đời. Nhưng khi tỉnh giấc giữa đêm khuya, đột nhiên anh cảm thấy hơi lạnh, lạnh đến mức chăn bông dày dặn cũng không thể ủ ấm cơ thể anh.
Mỗi lần như thế, anh sẽ oán hận mẹ cậu, ba cậu, hoặc là oán giận Hình Tố vì sao không thương anh.
Lúc tiết thứ hai của buổi chiều kết thúc, Lưu Tư Huệ và Tưởng Thuần đi tìm Lâm Nghiệt, không gặp Lâm Nghiệt nhưng lại gặp Chung Thành Khê. Bọn họ mang cái mác là quan tâm, nhưng vẫn nói gần nói xa muốn biết mối quan hệ giữa anh và người phụ nữ kia.
Chung Thành Khê nể tình mình từng thích Tưởng Thuần nên gượng gạo ra vẻ thân thiện với hai người, hùa theo nói hai câu dễ nghe.
Bọn họ vừa đi khỏi thì có người thò đầu vào cửa trước, nói: “Lâm Nghiệt! Chủ nhiệm lớp các cậu tìm kìa!”
Lâm Nghiệt đứng dậy đi ra ngoài, ung dung tự tại.
Thậm chí anh đã suy nghĩ sau khi bước vào văn phòng rồi sẽ nói gì với thầy Triệu, nhưng lúc trông thấy Hình Tố ngồi đối diện bàn làm việc của thầy Triệu thì bỗng dưng mất tiếng.
Không biết Hình Tố đã nói gì với thầy Triệu mà thái độ của thầy Triệu bay lên tận trời, không nhắc chuyện trong trận thi đấu, cũng không bày ra giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mà chỉ nói một câu: “Em tiễn cô Hình ra ngoài đi.”
Hình Tố đi về phía Lâm Nghiệt, nói: “Đi thôi.”
Lâm Nghiệt chưa kịp hoàn hồn, nhưng lời của cô như có ma lực, anh không cần nghe rõ cô nói gì nhưng cũng có thể ngơ ngác đi theo sát cô.
Sắp đến cửa, Dương Thi Hàm và bạn nữ cùng lớp cô ta đúng lúc từ bên ngoài trở về trường, đụng phải bọn họ. Có lẽ là thật sự không nuốt được cục tức này, lúc đi ngang qua Hình Tố cô ta mở miệng lầm bầm một câu: “Cặp đôi đê tiện.”
Lâm Nghiệt nghe thấy, Hình Tố cũng nghe thấy.
Đi đến phía trước xe, Hình Tố sờ túi, phát hiện đồ đạc bị, cô bèn nói với Lâm Nghiệt: “Chờ tôi một chút.”
Lâm Nghiệt muốn hỏi cô làm mất thứ gì để anh giúp cô lấy lại, nhưng cô vừa dứt câu là đã xoay người quay lại đó.
Hình Tố quay đầu đuổi theo Dương Thi Hàm, kéo cô ta ra phía sau dãy nhà, ép cô ta vào tường, nói: “Lặp lại lần nữa.”
Dương Thi Hàm ngơ ngác trước chuỗi hành động của cô, lúc hoàn hồn lại thì hơi sợ sệt, nhưng tại sao cô ta phải sợ, đây là trường học mà, cô ta sợ gì chứ?
Vừa mới nghĩ như thế, Hình Tố đã tát cho cô ta một cái.
Cô ta ngơ ngác, nửa ngày sau mới nhớ che mặt.
Sau đó Hình Tố lại tát một cái vào bên mặt còn lại của cô ta: “Lặp lại lần nữa.”
Dương Thi Hàm bị đánh đến choáng váng, rắm cũng không thả nổi chứ đừng nói là nói chuyện.
Hình Tố tiến gần thêm chút nữa, niết mặt cô ta: “Mẹ cô không dạy cô tiếng người nói như thế nào à? Vậy để tôi thay mẹ cô dạy cô.”
Người bên ngoài nhìn thấy tư thế này thì có vẻ giống như Hình Tố đang hôn cô ta, nhưng chỉ có Hình Tố biết hai bàn tay của cô đã đau đến nhường nào.
Trường học của bọn họ thực sự rất thú vị, rõ ràng Lâm Nghiệt là đối tượng bị cả trường hiếp đáp, nhưng bọn họ lại cho rằng anh là nguồn gốc của xung đột, là kẻ cầm đầu, nguyên nhân là vì anh không suy nghĩ cho những thiếu nữ mang trái tim mong manh dễ vỡ kia, mà chỉ làm chuyện mình muốn làm.
Có lẽ là do lúc trước Lâm Nghiệt quá khốn kiếp, chưa từng làm chuyện tốt đẹp gì nên khi xảy ra chuyện thì nhất định là do cậu làm. Ba năm có nề nếp kia chưa từng xuất hiện rắc rối nào hết, chỉ bởi vì đây là lần đầu tiên những người hùa theo làm chuyện này, vì kỳ thi Đại học tới gần, tâm trạng căng thẳng, hơn nữa việc Lâm Nghiệt hôn cô ở trận thi đấu đã mang đến áp lực tâm lý cho bọn họ, vậy nên tính nghiêm trọng trong hành vi của bọn họ là không đáng kể.
Đạo lý là thế à?
Tôi đàng hoàng nghiêm túc là tôi sai?
Tôi yếu đuối là tôi sai?
Tôi thích cậu ấy là tôi sai?
Dựa vào cái gì chứ? Bọn họ mười tám tuổi, Lâm Nghiệt của cô cũng mới mười tám tuổi mà…
Nếu anh không có tâm lý vững chắc để hứng chịu những lời tổn thương đó thì anh phải làm thế nào để vượt qua? Cuộc đời của anh chỉ mới bắt đầu mà thôi.