Tam Nhặt - Chương 41
Chương 41:
Hình Tố dẫn Lâm Nghiệt về nhà, tới cửa anh lại đứng nhìn ổ khóa không nhúc nhích: “Cài đặt thế nào?”
Hình Tố đi vào rót ly nước uống rồi quay lại dạy anh.
Lúc cài đặt Lâm Nghiệt còn hỏi cô: “Sinh nhật chị là ngày mấy?”
Hình Tố chưa bao giờ tổ chức sinh nhật: “Không có sinh nhật.”
Lâm Nghiệt không tin: “Không có sinh nhật thì chị từ đâu tới?”
Hình Tố chưa từng trải qua, nên chính là không có.
Chỉ có Hình Ca mới có thể mừng sinh nhật, còn cô thì không. Cô còn nhớ lúc nhỏ chỉ vì quệt trộm một miếng bơ trên bánh sinh nhật của Hình Ca mà đã bị ăn một chiếc đũa vào đầu.
Vết bầm đó đến cả tháng trời vẫn chưa tan, thế nên đối với khái niệm ngày sinh nhật này cô làm sao có hảo cảm được?
Lâm Nghiệt vẫn đang chờ cô nói chuyện, lại thấy trong mắt cô xuất hiện một tầng hơi nước trong suốt, tiếp đó cả người cũng trở nên xa cách giống như đêm hôm đó cô run rẩy trước cửa sổ. Anh không hỏi nữa, đóng cửa lại bước đến ôm lấy cô.
Hình Tố được một cơ thể nóng bỏng ôm lấy, đầu óc cũng thanh tỉnh trở lại.
Lâm Nghiệt đặt cằm lên vai cô: “Tuần tới tôi có trận đấu bóng rổ.”
Trên người anh có mùi thuốc lá, khác với mùi khói dầu, chứng tỏ anh hút thuốc lá điện tử, cũng có thể là lúc cô đang chạy anh đến có hút qua. Lúc nói chuyện hơi thở của anh còn toát ra hương vị the mát của bạc hà, chứng tỏ trên người anh có mang theo kẹo.
Cô xộc tay vào túi áo khoác của anh, đúng là có một hộp kẹo bạc hà, ngoài ra còn có hộp đựng tai nghe.
Cô lấy kẹo với hộp đựng tai nghe ra, ngậm lấy một viên kẹo, sau đó mở hộp đựng tai nghe của anh ra, bên trong không có tai nghe. Cô ngẩng đầu lên, cũng không nhìn thấy nó trong tai anh: “Tai nghe đâu rồi?”
“Mất rồi.”
“Vậy giữ lại cái hộp làm gì?”
“Mới mất hôm nay.” Lâm Nghiệt không muốn nói chuyện tai nghe với cô, anh giựt lại cái hộp từ trong tay cô, đặt lên bàn, sau đó hai tay giữ chặt lấy eo cô, nhắc lại một lần nữa: “Tuần tới tôi có một trận đấu bóng rổ.”
“Cần tôi mua gì cho cậu không?”
“Muốn gì tự tôi có thể mua.”
Hình Tố giả ngốc: “Vậy cậu nói với tôi là có ý gì?”
“Chị cảm thấy sao?”
Hình Tố đột nhiên muốn muốn đi tưới hoa cho khu vườn treo của mình, cô lách khỏi tay anh, thay giày rồi đi tưới hoa cho khu vườn treo.
Lâm Nghiệt một ngày bị cô chọc tức đến tám trăm lần, dần dần cũng quen và đã tìm ra cách giải quyết. Đó chính là nhịn, sau đó thịt cô, không đạt được mục tiêu thì không dừng lại.
Anh đuổi theo qua đó, cầm chai xịt trong tay cô: “Nửa đêm nửa hôm rồi chị còn tưới hoa cái nỗi gì nữa? Đừng có mà né tránh.”
Hình Tố dựa người vào lưng ghế sô pha ngoài ban công, hai tay khoanh lại đặt trước ngực: “Vậy cậu muốn cái gì?”
Lâm Nghiệt đặt chai xịt xuống, bước qua chỗ cô: “Thứ này không cần tiền cũng có thể mua được.”
Hình Tố nắm lấy tay anh, xoa nhẹ mấy đầu ngón tay của anh, như thể đang đếm thử anh có mấy dấu vân tay: “Thứ không dùng tiền mua được thì tôi cũng không làm được.”
Lâm Nghiệt thấy cô đang muốn giả vờ đến cùng thì nghiến răng nói rõ với cô: “Vé vào cửa là ba mươi tệ, người thân thì không cần trả tiền, còn được ngồi ghế VIP.”
Bởi vì là Cục Thể thao thành phố kết hợp với Trung tâm Quản lý thể thao với bóng và mấy trường trung học tổ chức, cho nên bọn họ có cơ hội đến sân vận động tranh giải, nhưng bởi vì không có nhà tài trợ cho nên phải thu một ít phí vé vào cửa, may mắn là người muốn xem bọn họ tranh tài cũng không ít, chẳng ai quan tâm cái giá ba mươi đồng.
Hình Tố hỏi: “Ba mươi đồng? Rẻ vậy à?”
Lâm Nghiệt không để ý đến cô nữa. Mẹ nó, ai thích để ý thì để ý đi, anh không thèm để ý nữa, đánh chết cũng không để ý.
Càng nghĩ càng tức điên, anh lập tức hờn dỗi bước đến một chỗ cách cô xa nhất.
Hình Tố cười nhạt một tiếng rồi xoay người đi tắm, lúc cô tắm xong đi ra Lâm Nghiệt vẫn đang trong vườn hoa, gạt tàn đặt trên ở bàn có thêm ba mẩu tàn thuốc.
Cô vừa lau tóc vừa bước tới đó, hai tay vịn vào cánh cửa cách giữa khu vườn nhỏ và trong nhà, hỏi anh: “Lạnh không?”
Lâm Nghiệt suy nghĩ nửa ngày, cũng có thể là cô thật sự nghe không hiểu. Cô là người thích đi thẳng vào vấn đề, còn lời nói của anh thì lại quá uyển chuyển. Tìm được một lý do thích hợp cho cô xong, anh trực tiếp hỏi: “Có đi xem không?”
Hình Tố bước qua cánh cửa, tới trước mặt anh, lấy khăn lông lau tóc trùm lên mặt anh rồi xoa xoa, sau đó lấy ra: “Đi.”
Lâm Nghiệt mỉm cười ôm eo cô, mặt dán lên bụng cô.
Chân của Hình Tố cảm nhận được anh cứng lên, nhưng cô không đề cập tới, cô chờ anh nói.
Lâm Nghiệt cũng không nói mà trực tiếp đè cô lên sô pha, đầu lưỡi bắt đàu len lỏi vào miệng cô.
Hình Tố đặt tay ngang hông anh, eo của những người trẻ tuổi thật khiến người ta dễ động lòng.
Lâm Nghiệt hỏi cô: “Được không?”
Hình Tố đã bị anh đè xuống vẫn nói: “Không được.”
Lâm Nghiệt không quan tâm: “Không được cũng phải được.”
Hình Tố cười: “Thổ phỉ.”
Lâm Nghiệt lập tức làm thổ phỉ đẩy chân cô ra, đúng lúc cô mới tắm xong không có mặc quần lót.
Thứ đó của anh gần như đã có sự ăn ý với Hình Tố, một khi đến gần thì sẽ càng liều lĩnh thể hiện mình, luôn làm cho hô hấp của cô dồn dập, liên tục kêu ngừng.
Nhưng Lâm Nghiệt không ngừng lại, lúc mở miệng chưa lần nào nói lại cô, phương diện này có thể đòi lại một chút tôn nghiêm của đàn ông thì anh đương nhiên phải tận lực mà làm.
Cứ như vậy, hai người ở trong vườn hoa lăn lộn đến nửa đêm.
Xong chuyện, Lâm Nghiệt lấy một tấm chăn tới trùm cô lại rồi ôm vào phòng ngủ.
Hình Tố kéo cánh tay anh lại: “Lấy quần áo cho tôi.”
Lâm Nghiệt không lấy: “Không mặc nhìn đẹp hơn.”
“Vậy sao không thấy cậu khỏa thân ra ngoài thế em trai?”
Em trai? Lâm Nghiệt lập tức cởi cái quần vừa mới kéo lên ném xuống đất, bước tới: “Ai là em trai chị?”
Hình Tố liếc mắt nhìn vật kia, còn tự tìm đường chết mà nói: “Ai nhỏ thì người đó là em trai.”
“Tôi nhỏ?”
“Chúng ta cách nhau rất nhiều tuổi, cậu quên rồi à?”
Lâm Nghiệt nghe vậy thì giả điếc, chân quỳ xuống hai bên hông Hình Tố, xé rách tấm thảm trên người cô ra: “Chị gọi lại.”
Hình Tố không chịu bị uy hiếp: “Em trai.”
Lâm Nghiệt lập tức nâng một chân của cô lên: “Gọi lại.”
Hình Tố gọi tiếp: “Em trai.”
Lâm Nghiệt với tay lấy cái gối tới lót sau đầu cô, cúi người nói nhỏ ở bên tai cô: “Hôm nay em trai sẽ làm chết chị.”
Hình Tố đang định bảo anh khoác lác thì anh đã tiến vào, đi vào nơi sâu nhất, cả người cô cứng lại: “Đệt…”
Lâm Nghiệt không cho cô có lấy một cơ hội thở dốc, động tác của anh toàn làm vào chỗ chết.
Móng tay của Hình Tố đâm vào da thịt anh, cô không nói nổi một câu hoàn chỉnh: “Lâm Nghiệt….thổ phỉ….con mẹ nó….”
Lâm Nghiệt hỏi cô: “Thoải mái không?”
Hình Tố thoải mái, hai mươi lăm năm qua chỉ có thứ đồ vật đáng ghét này làm cô sảng khoái, nhưng cô có thể thừa nhận với anh sao? Vậy thì cái đuôi của anh còn không vểnh cao lên à?
“Không…”
Đây là khiêu khích anh mà, Lâm Nghiệt thề thế nào cũng phải làm cho cô hối hận khi nói ra những lời này.
Hình Tố hoàn toàn rã rời, nằm im bất động trên giường, có một vài nơi vẫn còn nóng hừng hực.
Lâm Nghiệt tốt hơn cô một chút, còn có thể hôn hôn lên trán cô: “Hình Tố.”
Hình Tố mơ mơ màng màng: “Hửm…”
Lâm Nghiệt cắn lên mũi cô: “Hình Tố.”
“Làm gì…”
“Hình Tố.”
“Nói…”
“Ai là em trai?”
“Tôi…”
*
Trận thi đấu bóng rổ cuối cùng cũng đã tới, Lâm Nghiệt ở trong phòng nghỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động hơn mười phút.
Chung Thành Khê đem nước tới đưa cho anh một chai: “Chị ấy nói sẽ tới sao?”
Không tới. Hình Tố tạm thời có chuyện, đã đi công tác, tới đây là chuyện không thể nào, nhưng cô vẫn vui vẻ lừa gạt anh, cho nên anh luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, rất sợ Hình Tố xử lý xong chuyện nhắn tin đến mà mình lại không thấy.
Đến giờ, nhân viên làm việc chạy vào gọi, huấn luyện viên cổ vũ bọn họ lần cuối: “Thả lỏng tinh thần, không cần có gánh nặng, không cần thứ hạng, chỉ cầu chiến đấu thật sảng khoái.”
Có vẻ là không đợi được nữa, Lâm Nghiệt bỏ điện thoại di động xuống, anh thực sự rất tức giận, mắng một câu: “Đệt!”
Huấn luyện viên mới vừa nói xong lại nghe anh nói câu này, còn tưởng rằng anh có ý kiến gì: “Chửi ai đấy? Không muốn chiến đấu thật sảng khoái sao?”
Chung Thành Khê nói đỡ giúp anh: “Không phải không phải, huấn luyện viên, ý cậu ấy là không thể bỏ qua thứ hạng, cậu ấy có thể lấy hạng nhất cho thầy.”
Mấy đội viên còn lại cũng phụ họa theo, a dua nịnh hót.
Bọn họ thực sự không quan tâm đến thứ hạng, chỉ hứng thú với ba vạn tệ mà các nhà tài trợ cho mỗi đội sau khi trận đấu kết thúc, nếu chia ra thì mỗi người thể nào cũng được chút ít.
Lúc này huấn luyện viên mới không nói gì nữa, vỗ vai bọn họ mấy cái: “Được rồi, lên đi.”
Tâm trạng của Lâm Nghiệt không tốt, Chung Thành Khê đã nhìn ra, đến gần anh nhỏ giọng nói: “Cậu đừng làm đứt xích* nha. Chị ấy không đến thì cậu vẫn còn có anh em, nếu cậu làm ảnh hưởng đến trạng thái của anh em thì thất đức lắm đó. Mặc dù chúng ta không khao khát chức vô địch, nhưng thứ gì miễn phí mà không lấy thì rất uổng.”
*Làm hỏng chuyện ở thời điểm quan trọng.
Lâm Nghiệt anh là một kẻ trọng sắc khinh bạn, trận đấu này vốn cũng là bọn họ ép anh tới, lúc ấy cũng không thấy từng người bọn họ cân nhắc xem anh có đồng ý hay không, bây giờ Hình Tố không tới nữa, dựa vào cái gì mà anh phải chơi cho thật tốt? Chơi cái rắm ấy!
Đến sân đấu, loa phát thanh vang lên giọng nói của phát thanh viên, sau đó là của đội cổ động, hết thảy đều được chuẩn bị ổn thỏa.
Nhóm cổ động viên của mấy trường trung học giơ biểu ngữ, cờ đội rồi hô vang khẩu hiệu.
Chung Thành Hề cũng cổ động với bọn họ, sau đó nắm lấy cánh tay Lâm Nghiệt lắc lắc: “Nhìn mấy em gái kia kìa, ai cũng trang điểm, xinh thật đấy.”
Lâm Nghiệt không muốn nhìn, Hình Tố không đến thì anh chỉ chơi cho có, nhìn người khác làm gì?
Lúc bắt đầu, anh mang theo tâm trạng chơi cho có này đánh đại mấy cái, mới phút đầu tiên mà trung học số Sáu đã để thua sáu điểm.
Huấn luyện viên sốt ruột, bên dưới cũng hạ biểu ngữ xuống.
Chung Thành Khê không thể thuyết phục anh, vì vậy cũng không muốn lãng phí nước bọt nữa.
Kết thúc nửa hiệp đầu, trung học số Sáu bị vượt qua mười bốn điểm.
Huấn luyện viên tức đến sôi máu, Chung Thành Khê cũng đã tê liệt, các mục tiêu đều nhắm vào anh, anh không thấy thoải mái thì bọn họ có thể nói gì được, chỉ có thể nhịn xuống.
Nửa hiệp sau bắt đầu, mới vừa đến phút thứ ba thì Hình Tố tới.
Cô từ cửa lớn bước vào, bởi vì tất cả mọi người đều ngồi ở vị trí được chỉ định để xem trận đấu nên nếu có một người xông vào khung cảnh đang nề nếp này thì rất bắt mắt.
Chung Thành Khê nhìn thấy cô đầu tiên, vén áo lên, quỳ xuống sân bóng, ngửa đầu kêu to: “Đệt! Tổ tông cuối cùng cũng đến rồi! Cứu vớt được cái mạng già!”
Lâm Nghiệt quay đầu, lập tức nhìn thấy Hình Tố, không gần lắm nhưng anh vẫn nhìn thấy vài sợi tóc trước trán cô ẩm ướt.
Cô vẫn luôn xinh đẹp, lớp trang điểm trong suốt tựa như không hề trang điểm, anh gần như có thể tưởng tượng ra cảnh cô vội vàng chạy đến đây như thế nào.
Anh sống lại rồi. Hết trận thứ tư, anh giành lại một nửa số điểm.
Hình Tố không tìm được chỗ ngồi, cũng lười lên khán đài tìm, cho nên vẫn đứng trước khu vực của trung học số Sáu xem hết hai trận thi đấu.
Gần đây trung học số Sáu vẫn đang lan truyền chuyện Lâm Nghiệt đang mập mờ với một người phụ nữ lái chiếc Porsche, rất nhiều nữ sinh vẫn không muốn tin, cảm thấy nếu Lâm Nghiệt quen với những người cùng lứa tuổi thì còn dễ chấp nhận hơn là dạng phụ nữ này.
Lâm Nghiệt đi về phía khán đài, bỏ qua mấy cô gái đưa nước tới cho anh mà đi thẳng tới chỗ Hình Tố.
Hình Tố nhìn thấy anh ra mồ hôi đầy người, đầu tóc cũng ướt nhẹp thì vô thức lấy tay áo lau lau cho anh. Chỉ đáng tiếc là cô không mang theo nước, tìm được tới đây là đã tốn của cô nhiều thời gian rồi.
Lâm Nghiệt hỏi cô: “Không phải chị đi công tác sao?”
Hình Tố hỏi ngược lại anh: “Không phải cậu muốn tôi xem cậu thi đấu sao?”
Lâm Nghiệt cười, nghiêng đầu ngắm chiếc cúp được bày trước mắt: “Muốn cái đó không?”
Hình Tố nhìn về phía bảng tỷ số: “Cậu sắp thua rồi.”
“Tôi chỉ hỏi chị có muốn hay không thôi.”
Hình Tố cũng cười: “Vậy thì là muốn.”
Lâm Nghiệt dùng một tay nâng ót cô, hôn lên môi cô: ” Chờ đó!”