Tam Nhặt - Chương 40-1
Chương 40:
Công ty Vũ Khí Số Một Tây Bắc.
Đàm Tiếu bước vào cửa, nói sơ với Hình Tố về tin tức công đoạn lắp ráp bên kia bị lộ ra, còn có trang thiết bị tư nhân quan trọng là đặt ở Tây Bắc hay là quốc gia lấy đi, vân vân… một ít chuyện trên công việc.
Tán gẫu xong, cô ấy xin phép Hình Tố: “Chiều nay tớ muốn đưa bố mẹ chồng đi kiểm tra sức khỏe, không tham gia cuộc họp được.”
Cô ấy không thuộc về Tây Bắc mà chỉ thuộc về Hình Tố, bởi vì có thỏa thuận bí mật nên Hình Tố cũng không tránh mặt cô ấy trong các cuộc họp có liên quan đến Tây Bắc.
Hình Tố gật đầu: “Ừ.”
Đàm Tiếu còn nói: “Cậu có nghe nói đến chuyện Lâm Hựu Đình mua lại giấy phép bảo hiểm nhân thọ không? Không phải ông ta muốn đổi nghề đó chứ?”
Hình Tố đã nghe người khác nói: “Nhân thọ Hạnh Phúc ấy hả? Không phải đã bị nhà khác nhanh chân tới trước rồi sao?”
Đàm Tiếu đáp lại một câu: “Đúng vậy, là bị Tử Quang đoạt đi, nhưng bên kia chỉ đưa tiền đặt cọc, về sau thì không chi tiền ra nữa. Mà thôi không nói chuyện này nữa, nghe nói ông ta còn có một mục tiêu khác là Nhân Thọ Trung Pháp, nhưng quan hệ với người trung gian không bền nên không có tiến triển gì.”
“Ông ta có thể bỏ ra bao nhiêu để xử lý chuyện này chứ?”
Tin tức của Đàm Tiếu vẫn rất chuẩn xác: “Tám mươi.”
Tám mươi triệu, ông ta có sao? Hình Tố hơi nghi ngờ: “Ông ta lấy số tiền này ở đâu ra?”
Đàm Tiếu trả lời: “Không những nhà bọn họ, ông ta còn có một “tay chân” làm tiêu thụ trực tiếp ở Châu Úc, có thể làm cùng ông ta chuyến này. Hai tập đoàn mà bỏ ra được con số này thì quả thực rất dễ dàng.”
Hình Tố đại khái có thể đoán ra được ông ta xuất phát từ mục đích gì.
Lần đó ở Đức, hai người bọn họ đã trở mặt với nhau, SL mới ký mấy đơn với Scotland, Bắc Ireland. Ông ta không đủ phân lượng, chất lượng súng ống đạn dược cũng không đủ sức thuyết phục cho nên chỉ có thể ký mấy đơn này, cho dù là có quan hệ.
Trước mắt nước Anh bởi vì chuyện rút khỏi liên minh Châu Âu đã loạn thành một bầy. Scotland, Bắc Ireland tỏ ra độc lập, đủ loại tổ chức tư nhân bắt đầu ngo ngoe rục rịch lên kế hoạch bạo động, đúng là thời kỳ cần dự trữ vũ khí cứng. Ông ta muốn kiếm món tiền này, chắc chắn ở bên phía ông ta lại có thêm một chút lịch sử đen.
Dựa vào chuyện ông ta muốn mua giấy phép bảo hiểm nhân thọ này thì xem ra chắc là đang chuẩn bị bứt ra, vậy thì ông ta bứt ra bằng cách nào đây? Nước Anh có khả năng để cho ông ta bứt ra sao?
Đàm Tiếu nói tiếp: “Chúng ta có cần thâm nhập điều tra thêm chút nữa không? Ông ta là một tư nhân súng ống đạn dược lại chạy tới làm nhân thọ, nghĩ thế nào cũng có âm mưu, nhưng nếu là âm mưu thì có thể là gì đây?
Chỉ có thể chờ quan sát. Hình Tố nói: “Chú ý một chút, theo dõi hướng đi của ông ta.”
Đàm Tiếu gật nhẹ đầu: “Ừm.”
Nói xong cô ấy đi ra ngoài, vừa bước tới cửa thì như sực nhớ tới gì đó, quay người lại: “Uống cà phê không?”
Theo thói quen Hình Tố sẽ từ chối, nhưng vừa mở miệng ra lại đồng ý: “Ừm.”
Đàm Tiếu nhớ rõ cô chỉ uống cà phê đen: “Vẫn là cà phê đen đúng không? Tớ không chắc cô bé pha cà phê có ở trong công ty không, tớ pha thì cậu đừng có ghét bỏ đấy.”
Hình Tố lật tài liệu, vừa đọc vừa lên tiếng: “Thêm chút sữa đi.”
Đàm Tiếu nghe vậy thì cánh tay đang đẩy cửa chợt dừng lại, một lần nữa quay người: “Cậu lặp lại lần nữa đi.”
Hình Tố ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”
Đàm Tiếu bước ngược trở lại, ngồi lên cái ghế trước mặt cô, vẻ mặt mang theo phần kinh ngạc: “Thêm sữa? Từ lúc nào mà cậu bắt đầu uống sữa vậy?”
Hình Tố bị cô ấy nói cũng thoáng giật mình, cô đúng thực là không hề để ý. Câu hỏi của Đàm Tiếu đã khiến cô phát hiện ra một vấn đề, sau một hồi ngẫm nghĩ, cô cảm thấy mình rất muốn biết đáp án, bèn nói: “Cậu đã bao giờ nhìn thấy ‘trái tim tan vỡ’ chưa?”
“Cái gì gọi là nhìn thấy ‘trái tim tan vỡ’?”
“Ý là, nhìn thấy bằng mắt thường ấy.”
“À, ý cậu nói là hội chứng trái tim tan vỡ* ấy hả? Tức ngực khó thở, hơi thở gấp gáp?”
(*Hội chứng trái tim tan vỡ: còn được gọi là bệnh Takotsubo, là một nhóm các triệu chứng tương tự như các cơn đau tim, xảy ra để đáp ứng với căng thẳng về thể chất hoặc tinh thần. Hội chứng trái tim tan vỡ còn được gọi là bệnh cơ tim do căng thẳng gây ra, căng thẳng làm rối loạn chức năng hoặc suy chức năng co bóp của cơ tim – nguồn: Google.)
Hình Tố khép tập văn kiện lại: “Vậy cậu có thể phân biệt được hội chứng trái tim tan vỡ với cao huyết áp và bệnh tim không?”
“Hả, cái này…”
“Như cậu nói ấy, tức ngực khó thở, hơi thở gấp gáp, có rất nhiều bệnh có triệu chứng này.” Hình Tố nói: “Thế nên, một người cảm thấy tức ngực khó thở có thể là đang mắc bệnh tim chứ không phải là ‘trái tim tan vỡ’?”
“Tớ nghe không hiểu thật.” Đàm Tiếu không biết Hình Tố muốn nói gì, chuyện này với chuyện thêm sữa có liên quan gì với nhau?
Hình Tố nói: “Tớ từng thấy rồi, tớ chắc chắn đã tận mắt nhìn thấy hội chứng trái tim tan vỡ của một người.”
“Chuyện này với việc cậu đột nhiên thay đổi khẩu vị có quan hệ gì sao?”
“Trước đây tớ chưa từng nhìn thấy, cũng không mấy để ý, sau này mới được chứng kiến, cũng bắt đầu thấy quan tâm.” Con người rồi cũng sẽ thay đổi mà.
Đây là lần đầu tiên Đàm Tiếu nghe được ý tứ mơ hồ như thế từ trong miệng Hình Tố, trước kia lời nói của cô luôn ngắn gọn lưu loát, không cần nhiều chữ, ý tứ luôn rõ ràng: “Là ai đã làm cậu thay đổi vậy?”
Hình Tố hạ mắt, mí mắt cũng rũ mắt, hàng mi cong vút nhẹ nhàng chớp chớp: “Có một người như vậy.”
Đàm Tiếu nghe tới đây đã hiểu: “Tớ nói này, nãy giờ cậu cứ nói ra nhiều lời vô nghĩa, từ ngữ cũng vòng vo. Ý cậu là muốn nói ra tên anh ta, nhưng lại cảm thấy ngại ngừng, sau đó lại chịu không được, có đúng không?”
Hình Tố không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
Đàm Tiếu quá hiểu rồi. Tình yêu chính là như vậy. Khi một người thay đổi khẩu vị nhưng lại không muốn đối mặt với chuyện này mà muốn dùng nhiều lời vô nghĩa để giấu đầu hở đuôi, chứng tỏ đã bị con quỷ tình yêu quật.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Hình Tố thì cô vẫn không muốn thừa nhận, cũng có thể là vẫn chưa thông suốt. Nhưng chẳng lẽ có khả năng này thật sao? Cô ấy nhất thời có chút tò mò. Hình Tố đã trải qua một lần hôn nhân, đừng nói là đến bây giờ cô mới bắt đầu nếm trải được mùi vị tình yêu đấy chứ? Lẽ nào Hạ Yến Kỉ lại dở như vậy? Cô ấy không tin.
Trước mắt cô ấy đột nhiên lướt qua một bóng hình, nhìn về phía Hình Tố muốn chứng thực: “Có phải là cái người mà buổi tiệc tối hôm đó đã dẫn cậu đi không?”
Hình Tố chỉ tay về hướng cửa, hạ lệnh đuổi khách.
Vậy chắc là người đó rồi, Đàm Tiếu cũng không nhớ rõ cậu thiếu niên kia bao nhiêu lớn. Cô ấy đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa dựng thẳng ngón cái lên với cô: “Khá lắm Hình Tố, ngủ với một em trai cơ đấy.”
Hình Tố không phát biểu ý kiến, sau khi cửa đóng lại, ngón tay đang đặt trên bàn khẽ gõ vài nhịp, sau đó cô cầm điện thoại lên, màn hình vẫn đang là lịch sử trò chuyện với Lâm Nghiệt, tin nhắn cuối cùng là anh gửi tới, anh nói:
“Cuối tuần này tôi có một trận bóng rổ.”
Lời này không có nói rõ là mời, nhưng ý tứ mời mọc không cần nói cũng biết.
Hình Tố đọc mà không hiểu, đôi mắt xinh đẹp khẽ đảo quanh một vòng, hồi âm lại anh: “Cố lên.”
Giây tiếp theo Lâm Nghiệt đã hồi âm lại: “Hết rồi?”
Hình Tố biết anh đang chờ cái gì, nhưng cô cực kỳ thích dáng vẻ xù lông này của anh, cho nên không muốn nói ra điều mà anh muốn nghe:
“Vậy để tôi mua giày chơi bóng cho cậu nhé? Cậu gửi size cho tôi đi. Tôi mua cho cậu hai đôi, để cậu đi thay đổi.”
Lâm Nghiệt không hồi âm lại.