Tam Nhặt - Chương 38
Chương 38:
Cách ra vẻ đạo mạo trang nghiêm của Hạ Yến Kỷ đã đạt đến đỉnh cao, lúc này mà anh ta còn có thể nắm chặt bả vai Hình Tố, dịu dàng nói: “Cậu ta cũng không còn nhỏ nữa, nên sẽ không sao đâu.”
Hình Tố qua cơn ngơ ngẩn, cô quay người lại, cầm dao gọt trái cây lên: “Cút!”
Hạ Yến Kỷ sửng sốt nhìn cô, trong mắt hiện lên vài phần khó hiểu, nhưng xem ra Hình Tố chỉ cảm thấy chán ghét chứ không có một chút tự trách nào: “Tôi nợ ba anh chứ không nợ anh. Tôi còn lương tâm mới cho anh thể diện, nhưng một khi tôi đã không kể đến lương tâm thì con mẹ nó ai tôi cũng không nể mặt đâu.”
Hình Tố nói lời này với âm lượng giống như khi bình thường cô nói chuyện, nhưng lại có một lực uy hiếp không thể giải thích được.
Lời hứa chân thành của Hạ Yến Kỷ cứ như vậy bị cắt đứt, không phải do hai câu hù dọa này của Hình Tố mà là bởi vì sự phẫn nộ của cô sau khi cậu thiếu niên kia bỏ đi, nó hiện lên quá chân thực.
Tại sao lại chân thực như vậy? Bởi vì Hình Tố chưa từng tức giận vì anh ta như vậy trong cuộc hôn nhân của bọn họ.
Cô đã bắt đầu giải phóng những cảm xúc của bản thân, cậu thiếu niên kia thật là may mắn.
Hạ Yến Kỷ đột nhiên cảm thấy anh ta như đóng vai thằng hề trong trò chơi này, không cần phải tiếp tục nữa, người xem cảm thấy chán ghét thì anh ta càng diễn càng phí sức.
Có thể mất vài năm hoặc lâu hơn để nghĩ thông suốt một chuyện, nhưng đôi khi lại có thể thông suốt một chuyện trong nháy mắt.
Hạ Yến Kỷ rời đi, chuẩn bị đến Đan Mạch, anh ta không định nói lời chia tay với Hình Tố trong một tình huống rối bời như thế này, nhưng dường như ông trời đã sắp đặt như vậy, tình cảnh cuối cùng giữa bọn họ khiến anh ta thậm chí không có cách nào làm bạn với cô.
Hình Tố sau khi trải qua cơn hoảng loạn thì không thể nào lấy lại bình tĩnh, cô đi một vòng lại một vòng dọc theo ghế sô pha.
Cô đi rất chậm, cô vừa đi vừa nhìn, hoa văn không được đều đặn trên mặt thảm giống như là hàng dỏm, nhưng cô nhớ rõ khi Đàm Tiếu đưa cho cô có nói đây là hàng đặt riêng, nó không hề rẻ, cũng không dễ mua.
Cô đi một hồi thì dừng lại, hai hàng lông mày chau lại ra vẻ suy nghĩ, vậy mà cô lại suy nghĩ đến những chuyện nhỏ mà cô chưa bao giờ chú ý đến, chỉ vì để ngăn cản hình ảnh của cậu thiếu niên không ngừng hiện lên trong đầu.
Anh có một cặp mắt sáng sủa và một hàm răng trắng bóc, anh cục cằn chướng khí, toàn thân tràn đầy năng lượng của một chàng trai mới lớn.
Anh thích đùa giỡn và ngang ngược, còn có chút đểu cáng, nhưng anh vẫn có thể nhỏ giọng xấu hổ gọi cô là chị.
Trình độ làm kẹo đường của anh thực sự chẳng ra sao, làm kẹo hạnh nhân cũng rất khó ăn, khó ăn đến mức cô vừa ăn vào một miếng đã biết không phải là hàng mua, nhưng anh lại làm đến ba vị. Anh nhất định là đã thất bại rất nhiều lần, cũng chắc hẳn đã lãng phí rất nhiều kẹo bông.
Anh thích hỏi cô có trái tim không, nhưng lại sợ cô trả lời anh thật lòng, cứ thế không đợi cô trả lời mà nhanh chóng hối hận nói lảng sang chuyện khác….
*
Lâm Nghiệt dùng hết sức lực của mình chạy ra khỏi khu chung cư nhà Hình Tố. Khi vừa ra khỏi cửa khu chung cư, cả người anh mất hết sức lực, giống hệt như một khối bùn nhão ngồi xuống chân tường. Tay anh run run rút một điếu thuốc ra, run rẩy châm lên rồi lại run rẩy ngậm vào miệng, từ đầu đến cuối mọi hành động đều rất khó khăn, nhưng anh lại không còn sức lực để rít một hơi thuốc.
Anh không khép miệng lại được, khói thuốc không ngừng tỏa ra khỏi miệng anh, đốm lửa cũng không ngừng rơi xuống nền đất đá vôi.
Đèn đường lúc mười giờ rực sáng, chiếu xuống hai cánh tay để lộ ra bên ngoài của anh, khá thanh mảnh nhưng lại rất có lực, từng đoạn gân xanh nổi lên khiến cho anh càng thêm gợi cảm. Một tay của anh có thể nâng được eo của Hình Tố, còn có thể để cô tựa vào vai mình mà không cần tốn chút sức lực nào…
Anh có thể làm được rất nhiều chuyện mà một người đàn ông sẽ làm, nhưng trong mắt Hình Tố anh vĩnh viễn chỉ là một cậu em trai, là một thằng nhóc.
Vì đâu mà anh biết được? Vì cô dùng thủ đoạn rất tầm thường để đùa giỡn với anh như là đang đối phó với học sinh tiểu học. Anh hết lần này đến lần khác không chịu thua kém, nhưng cũng không sao thoát ra khỏi cái bẫy của cô. Anh thậm chí còn giúp cô đùa giỡn với bản thân mình.
Đúng vậy, mày còn giúp cô ấy, mày không phải là một thằng nhóc con thì là cái gì? Mày cũng xứng là đàn ông sao? Mày ngu ngốc như vậy, với cái sự ngu ngốc đó mà mày có thể xứng sao?
Mày cho rằng cô ấy quá đáng, nhưng bọn mày thực sự đã tồn tại nhiều khoảng cách tiêu cực, mày tiến vào cô ấy nhiều lần như vậy nhưng cô ấy vẫn có thể mời chồng cũ đến nhà trong khi mày đang giận dỗi. Trong lòng cô ấy, mày không có bất kì một vị trí nào cả. Cô ấy từ đầu đến cuối đều vì nhớ thương cơ thể mày, là mày đã tự phức tạp hóa mối quan hệ bạn bè đơn giản này. Điều đáng buồn hơn là chính bản thân mày cũng biết rõ điều đó, nhưng vẫn tự lừa mình dối người để cho cô ấy kiếm cớ, sau đó lại tiếp tục viện lý do để đi gặp cô ấy.
Gặp một lần tổn thương một lần, mày còn muốn đi thì mày cứ chết đi cho xong.
Cô ấy cũng sẽ không vì mày đỏ mắt mà tỏ ra một chút đau lòng nào, mày còn không muốn tỉnh lại thì mày thật hèn hạ.
Điều châm chọc chính là, ngay cả khi anh đang ngồi xổm ở góc tường, lộ ra vẻ thảm hại như vậy nhưng vẫn có người muốn bắt chuyện xin Wechat của anh.
Giờ phút này trong lòng anh đã có một suy nghĩ, thêm thì thêm thôi, cứ thêm nhiều vào, sau này anh cũng sẽ trở thành đồ cặn bã đùa giỡn với những người phụ nữ tiếp cận anh giống như cách cô đã đùa giỡn với anh, nhưng khi mở miệng thì vẫn là một chữ “Cút” quen thuộc kia.
Anh thậm chí còn không muốn nhìn người khác lấy một cái.
*
Sau khi Hình Tố gặp được Lâm Nghiệt, trong đầu cô đã viết ra một kịch bản vớ vẩn, trong kịch bản này đại khái ghi lại cách cô làm sao có thể thuần phục được Lâm Nghiệt và sự thật đúng như cô mong muốn, Lâm Nghiệt đã thành một chú chó trung thành của cô, nhưng cô phát hiện ra rằng bản thân mình đã lệch ra khỏi kịch bản ban đầu.
Lúc đầu cô nên thờ ơ tới lui, nhưng trên thực tế thì cô thờ ơ đến lại không thể thờ ơ đi.
Cô nhìn tấm thảm xấu xí kia, cho dù nó xấu cũng không thể đè ép được hình ảnh Lâm Nghiệt hiện lên trong lòng cô, cô dứt khoát không nhìn nữa, cầm điện thoại đi ra cửa.
Trong thang máy, cô gọi điện thoại cho tên thầy giáo, vì không gọi được nên cô quyết định đi tới nhà anh ta một chuyến.
Thầy giáo có vẻ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô: “Em tìm tôi có chuyện gì?”
Hình Tố mở vòng bạn bè lúc trước của anh ta ra, chỉ vào tấm ảnh Lâm Nghiệt và bạn học của anh đang chơi bóng rổ rồi hỏi: “Anh có biết số điện thoại của mấy người này không? Wechat cũng được.”
Thầy giáo chỉ biết Chung Thành Khê: “Em định làm gì?”
Hình Tố không muốn nói: “Nói cho tôi biết.”
Cộng với chuyện lần trước đã nhìn thấy quan hệ giữa Lâm Nghiệt và Hình Tố không tầm thường, tên thầy giáo không muốn nói cho cô biết: “Bọn họ vẫn còn là học sinh cấp ba, em có phù hợp không?”
Chẳng có gì mà không phù hợp, Hình Tố thậm chí vẫn có thể trơ trẽn hơn một chút: “Anh không nói thì tôi sẽ quảng cáo rộng rãi chuyện anh bị liệt dương cho cả trường của anh biết.”
Đúng là mặt dày vô đối, sắc mặt thầy giáo lập tức trở nên khó coi, cuối cùng anh ta vẫn giao wechat của Chung Thành Khê cho cô.
Anh ta không biết mấy tấm ảnh của nhóm người Lâm Nghiệt đang đánh bóng ở dưới lầu mà lúc trước anh ta đăng lên đã bị Hình Tố nhìn thấy, rồi chuyện cô qua tìm Lâm Nghiệt, mời bọn họ ăn cơm, sau đó đã phát sinh quan hệ trong xe.
Hình Tố thêm Wechat của Chung Thành Khê, qua mấy giây thì cô trực tiếp gọi cho anh ta, bên kia cũng nhận máy rất nhanh, cô đi thẳng vào vấn đề: “Lâm Nghiệt đâu rồi?”
Chung Thành Khê sửng sốt một chút mới trả lời: “Quán net.”
Sau khi Lâm Nghiệp bị gió lạnh thổi hơn một giờ thì gọi Chung Thành Khê đến quán net cả đêm.
Hình Tố nói: “Gửi địa chỉ qua đây.”
Bấy giờ Chung Thành Khê mới biết cô là ai, anh ta nhìn Lâm Nghiệt đang hoàn toàn không có tâm trạng, có chút cân nhắc nhưng vẫn ôm tâm lý chuẩn bị ăn đánh gửi địa chỉ cho cô. Lâm Nghiệt có vẻ đang tức giận. Cả hai trận LOL đều cùng đồng đội bắn lẫn nhau, anh quả thực là không có tâm trạng, chiến tích của hai trận đều thua. Lúc đầu anh ta muốn hỏi anh xem có chuyện gì xảy ra, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt muốn giết người kia thì cũng không hỏi nữa.
Lúc này Hình Tố lại đến tìm anh ta, vậy chắc là hai người đang cãi nhau?
Nếu cãi nhau thì anh ta xin kiếu, với kinh nghiệm cãi nhau của bố mẹ anh ta nhiều năm qua thì khuyên ngăn chắc chắn sẽ trở thành tội nhân.
*
Hơn mười hai giờ, Hình Tố xuất hiện trong quán net.
Lâm Nghiệt vẫn đang ở suối nước OB điên cuồng soạn văn bản ần cần hỏi thăm cha mẹ với ADC, anh hoàn toàn không có tâm tình đi chú ý đến những chuyện khác nên cũng không thấy Hình Tố đi tới bên cạnh anh.
Chung Thành Khê giúp anh mắng tên kia: “Mày dùng chân bắn sao? Mẹ nó, tao thả miếng thịt heo vào con chuột còn bắn tốt hơn mày đấy. Mày còn hầm hố nữa à? Mẹ mày chết rồi nên bận đi đưa tang hả? Nếu không phải thì tại sao chả thấy đánh đấm gì mà toàn nghe thấy tiếng khóc tang thế?”
Không riêng bọn họ mà toàn bộ quán net đều như vậy, đây chính là cuộc sống giải trí của giới trẻ bọn họ.
Hình Tố xuất hiện ở đây giống như một thế giới khác, cả người tràn ngập khí thế khác biệt.
Cô đứng một hồi, rốt cuộc Lâm Nghiệt cũng phát hiện ra cô. Anh nhướng mày, có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại quay mặt vào màn hình máy tính, tiếp tục thao tác.
Chung Thành Khê cũng nhìn thấy Hình Tố, lễ phép gọi một tiếng chị, anh ta thấy Lâm Nghiệt không để tới người ta nên cũng không đùa lắm lời.
Hình Tố không ngại Lâm Nghiệt làm ngơ, ngồi xuống ngay bên cạnh anh.
Lâm Nghiệt nhìn qua có vẻ như đang đánh rất nhập tâm, thỉnh thoảng Chung Thành Khê còn thét lên mấy câu như heo bị chọc huyết: “Mẹ kiếp! Hay lắm! Quadra Kill*! Bay lên bay lên!”
(Quadra Kill: Giết được bốn mạng liên tiếp.)
Hình Tố nghe cũng không hiểu, cô lấy điện thoại ra xem tin tức.
Có thể là do mới bị chóng mặt nên sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn bình phục, Hình Tố rất mệt mỏi, mí mắt cũng nặng nề, cả người cứ như không thể duy trì được trạng thái ổn định, cô cố gắng chống đỡ nửa giờ nhưng thực sự không chịu nổi nữa mà gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Từ sau khi cô ngồi ở đây thì Lâm Nghiệt càng không có tâm trạng để chơi game, Quadra Kill hoàn toàn là dựa vào sự may mắn. Cô vừa ngủ gục xuống, anh cũng không đánh nữa mà bỏ tai nghe xuống, quay đầu nhìn chằm chằm cô.
Cô đuổi tới đây là có ý gì?
Lâm Nghiệt biết chỉ chẳng qua Hình Tố vẫn chưa hưởng thụ đủ thân thể của anh, hoặc là cô chưa chơi đủ trò chơi khống chế một người, nhưng anh vẫn muốn cẩn thận thăm dò tìm hiểu những khả năng khác.
Ví dụ như cô thật sự sợ hãi, cô sợ anh cứ như vậy biến mất khỏi thế giới của cô.
Nhưng cô sẽ sợ sao?
Hình Tố sẽ sợ sao?
Chung Thành Khê đánh xong một trận cuối cùng cũng bỏ tai nghe xuống, quay đầu lại nhìn thấy Hình Tố đã ngủ thiếp đi, nhỏ giọng nói: “Sao đây? Còn muốn đánh tiếp không? Hay là về đi? Chị ấy không thể ngủ ở chỗ này được.”
Lâm Nghiệt liếc nhìn cửa sổ đang mở một nửa, cảm thấy Chung Thành Khê nói rất đúng, anh liền xuống tầng tìm quản lý quán net.
Người quản lý quán net là nữ, trước đó cô ta từng trêu ghẹo Lâm Nghiệt nhưng bị Lâm Nghiệt không nể mặt, lúc này cần đến người ta nên anh cũng không cảm thấy xấu hổ mà tự tin nói: “Có áo khoác không? Quý cô?”
Mí mắt của người quản lý không thèm nhấc lên: “Không có.”
Lâm Nghiệt nhìn về chiếc áo trên người cô ta: “Chiếc áo trên người cô….”
“Không cho…” Người quản lý nữ không chiều theo ý anh.
“Tôi sẽ mua, bao nhiêu tiền?”
Người quản lý quán net giống như nghe được chuyện cười mà hừ một tiếng, thuận miệng nói: “Hai ngàn.”
“Bán cho tôi.”
Người quản lý quán net phát hiện anh nghiêm túc mới xác nhận lại lần nữa: “Cậu chắc chứ? Chiếc áo mới này của tôi có giá hai trăm tệ.”
Lâm Nghiệt không tìm cô ta thì cũng không có người phụ nữ nào khác ở đây, anh sẽ không để cho Hình Tố mặc quần áo của người đàn ông nào khác ngoài anh: “Mã.”
Người quản lý quán net đưa mã thanh toán tiền cho anh, bán thì bán thôi.
Lâm Nghiệt mua một chiếc áo cũ với giá hai ngàn tệ, lên tầng khoác lên người Hình Tố. Không biết cô có chuyện gì mà ra ngoài gấp gáp như vậy, ngay cả áo khoác cũng không mặc, anh mặc áo cộc tay bởi vì anh tuổi trẻ khỏe mạnh, nhưng cô như vậy không phải muốn lạnh chết sao?
Chung Thành Khê nhìn động tác thận trọng của Lâm Nghiệt rồi chậc lưỡi: “Mẹ nó, cậu còn chưa từng nhẹ tay với tớ như vậy.”
Động tác của Lâm Nghiệt rất nhẹ nhàng nhưng Hình Tố vẫn tỉnh lại, cô nhìn anh một chút lại nhìn chiếc áo xa lạ trên người, không nói gì.
Lâm Nghiệt cũng không nói lời nào, anh vẫn chưa hoàn hồn, trong lòng anh vẫn giống như bị dao đâm xuyên, nói ra điều gì cũng sẽ khó nghe, vì vậy anh dứt khoát không mở miệng. Dù sao hai người bọn họ cũng sẽ không làm ầm ĩ ở chỗ này lên.
Không biết qua bao lâu, Lâm Nghiệt nhịn không nổi nữa mà quay đầu lại nhìn cô, muốn nói chút gì đó nhưng lại ép bản thân mình ngậm miệng lại.
Hình Tố đột nhiên đưa tay tới sờ lên mặt anh.
Tháp phòng hộ mà Lâm Nghiệt mới dựng lên cứ như vậy mà sụp đổ.
Ngón tay Hình Tố nhẹ nhàng vuốt ve, cô nói bằng giọng rất nhỏ: “Khóa tôi đổi rồi, vẫn chưa thiết lập mật khẩu.”
Lâm Nghiệt thừa nhận.
Cứ như vậy đi, cô thích anh làm gì thì anh sẽ làm cái đó, chỉ cần là cô muốn.