Tam Nhặt - Chương 36
Chương 36:
Khoảng bảy giờ rưỡi, Lâm Nghiệt đứng dậy xoa xoa đôi chân đã tê rần của mình, anh nhấn sáng ổ khóa nhà Hình Tố lên, nhưng lại dừng lại trước khi nhập số. Anh thật sự không muốn nhấn sinh nhật của người kia một lần nào nữa, anh thật sự rất để bụng.
Sự uất ức ngày hôm qua lại len vào lòng anh, buộc anh phải nhớ lại lần nữa, sau đó anh trơ mắt nhìn màn hình ấn phím kia tối dần.
Sự kiêu ngạo của anh cứ thế bị Hình Tố dùng hai ngón tay bóp nát.
Thật sự thích một người thì phải hèn mọn như vậy sao? Lâm Nghiệt cũng không hiểu rõ, nhưng anh biết lúc này mình đang rất khó chịu, anh không thể mạnh mẽ tiến lên được nữa.
Vậy nên rời khỏi thôi.
Anh không biết khí thế lúc này duy trì được bao lâu, nhưng có thể kéo dài trong chốc lát cũng tốt, anh cần có thời gian để tìm lại chính mình.
Lần này đi anh sẽ không trở lại nữa, Hình Tố sẽ không biết anh đã đợi cô ở bên ngoài cả nửa đêm mà không dám vào nhà, sợ làm phiền đến giấc ngủ của cô. Anh sẽ không nói cho cô biết, chỉ có như vậy thì Hình Tố mới không dùng cái cách “đền bù” của cô và cô sẽ phải nợ anh.
Anh muốn cô phải nợ anh.
Ra khỏi khu nhà giàu là đã tám giờ, Lâm Nghiệt không về nhà mà đi thẳng đến trường học, trong trường vẫn còn một đôi giày chơi bóng của anh.
Lúc anh sắp đến cửa trường học thì đụng phải Hề Đa Đa. Nhìn thấy anh, cô ấy vô thức quay đầu né tránh, nhưng sau đó có lẽ cho rằng cũng chẳng có gì phải né tránh, cô ấy quay lại rồi duỗi tay về phía anh: “Chào buổi sáng.”
Lâm Nghiệt không biết cô ấy đang sợ điều gì, mỗi lần đụng phải anh thì cô ấy đều nhát gan như vậy, nhưng anh cũng không muốn biết nên đã đi vượt qua cô ấy.
Hề Đa Đa thích anh đến mức có thể làm ra một số hành động không thông qua đại não mà chính bản thân cô ấy cũng không thể lí giải được. Vừa nhìn thấy anh đang đi chân trần, Hề Đa Đa liền chạy tới cởi giày của mình ra: “Cậu mang giày của tớ đi.”
Lâm Nghiệt nhìn cô ấy giống như đang nhìn kẻ ngốc.
Lúc này Hề Đa Đa mới phản ứng lại, thấy hành động của mình có vấn đề, mặt cô ấy liền đỏ đến tận cổ, nhanh chóng xỏ giày của mình vào, nhưng có thể vì quá gấp gáp nên đứng không vững mà ngã nhoài ra đất, lúc này cả người cô ấy nhếch nhác vô cùng.
Thời điểm này cũng đúng lúc đám học sinh tự học hay đi muộn mò mặt đến trường, không ít người thấy được bộ dạng ngu ngốc của cô ấy, có thể do quá buồn cười nên ngay cả Lâm Nghiệt cũng không kiêng dè mà che miệng cười ầm lên.
Hề Đa Đa lại càng gấp gáp hơn, chiếc giày chống lại cô ấy, hết lần này đến lần khác không cho cô ấy xỏ chân vào, làm cô ấy gấp đến nổi toát mồ hôi hột.
Lâm Nghiệt nhìn cô ấy lại nghĩ đến Hình Tố, chắc là cô sẽ không bao giờ lúng túng như vậy đâu nhỉ?
Chắc chắn là không có, bởi cái ánh mắt coi trời bằng vung của cô luôn khiến người khác chán ghét như vậy mà. Có lúc anh lại cảm thấy may mắn, vô tâm cũng tốt, chồng cũ của cô sẽ không chiếm được bao nhiêu trong lòng cô. Nhưng đột nhiên anh lại tỉnh ngộ, nếu trong lòng cô không có chồng cũ thì liệu có anh không?
Không biết được, vì trong lòng của cô chỉ có mình cô biết.
Lâm Nghiệt nghĩ đến mức buồn phiền, không tự giác sờ lên miệng mình, cơn nghiện thuốc lại đến.
Cuối cùng thì Hề Đa Đa cũng đã xỏ xong giày, hiểu lầm rằng Lâm Nghiệt cố ý ở lại vì sợ cô ấy xấu hổ nên ngẩng đầu nói cảm ơn với anh.
Lâm Nghiệt cũng không nói gì, anh đến cửa hàng ở cổng trường mua gói thuốc rồi đứng trước cổng đốt một điếu.
Hề Đa Đa cũng chưa đi vào trường, vẫn đang chờ anh.
Lâm Nghiệt không để ý đến cô ấy, anh hút xong điếu thuốc rồi bước vào cổng trường, Hề Đa Đa đi theo phía sau. Lớp học của hai người ở hai hướng khác nhau nên khi bước vào cổng đã phải tách ra. Trước khi đi xa, Hề Đa Đa vội vàng đến gần Lâm Nghiệt, nhỏ giọng nói câu “cảm ơn” với anh.
Lúc này, cậu học sinh làm nhiệm vụ đang chạy ra khỏi cửa lớp Văn Hóa, trên tay còn cầm máy ảnh để kiểm tra vệ sinh, chức năng ghi hình của chiếc máy ảnh vẫn chưa tắt nên cứ như vậy mà ghi lại được cảnh Hề Đa Đa đến gần Lâm Nghiêt, từ góc nhìn của cảnh quay thì Hề Đa Đa giống như là đang dựa vào người Lâm Nghiệt.
Chỉ có điều Hề Đa Đa và Lâm Nghiệt cũng không biết là có người ghi lại cảnh này. Bọn họ có một thú vui rất xấu xa, nhanh chóng cắt cảnh hai người “dựa vào nhau” trong video và dùng nickname để phát tán video lên diễn đàn, sau đó còn hỏi tìm người với hàm ý: “Có ai biết người nào đã chụp tấm hình này không?”
Chỉ trong một buổi sáng, quan hệ giữa Lâm Nghiệt và Hề Đa Đa đã lan truyền tới mấy ngôi trường lân cận với vô số phiên bản khác nhau.
Người theo dõi cũng dùng rất nhiều bằng chứng để chứng minh mối quan hệ giữa Lâm Nghiệt và Hề Đa Đa là thật, Chung Thành Khê giải thích cả nửa ngày nhưng cũng không có tác dụng gì nên đành thôi.
Lâm Nghiệt nhìn tấm ảnh mà anh chung khung hình với Hề Đa Đa, biểu cảm của anh không kiên nhẫn như vậy mà sao mọi người lại có thể nhìn ra được sự cưng chiều nhỉ? Xem ra bọn họ vẫn chưa thật sự nhìn thấy dáng vẻ mà anh đối mặt với Hình Tố.
Anh lại nghĩ đến Hình Tố.
Cô giống như là một điếu thuốc phiện mà anh bất hạnh nếm thử một lần, nếm xong rồi thì coi như cả đời này không thể nào quên được.
Càng nghĩ đến cô anh lại càng để ý đến thái độ của cô, lại càng ép bản thân đợi cô thỏa hiệp, nhưng càng chờ anh lại càng không chắc chắn. Hình Tố quá vững vàng, cho dù cô thật sự không đến tìm anh thì anh ở bên này cũng chỉ có thể thầm mong ngóng trong lòng. Còn cô lại không quan tâm đến chuyện đó.
Hai ngày cứ trôi qua như vậy, tin đồn về quan hệ giữa hai người Lâm Nghiệt và Hề Đa Đa truyền đến nhưng Hình Tố vẫn không gửi tới một tin nhắn nào.
Lâm Nghiệt sắp bị cô dày vò đến chết, bây giờ chỉ còn cơ thể của anh là có thể gắng gượng được chứ đầu óc đã nhận thua từ lâu rồi, đó cũng chính là “sợi rơm” vô dụng cuối cùng, anh không biết đó là cái gì nhưng dường như cái gì cũng có thể.
Anh chỉ mới mười tám tuổi mà đã không muốn gặp thêm những người khác, tại sao có thể như vậy chứ? Tại sao lại như vậy?
*
Hình Tố ở bệnh viện hai ngày, Đàm Tiếu ngoại trừ làm những chuyện chính ra thì dường như lúc nào cũng ở bệnh viện với cô.
Đến giữa trưa, Đàm Tiếu ra ngoài mua cơm cho cô, khi quay về vừa thu dọn vừa nói với cô: “Trong phòng cấp cứu có đánh nhau. Nghe người ta nói trong thang máy hình như có hai người, một người là ông bố hai mươi mấy tuổi và một đứa trẻ được chẩn đoán chính xác là bị bệnh ung thư máu, thái độ của bác sĩ cũng không hề vui vẻ tốt đẹp gì.”
Hình Tố nghe được nửa câu thì liếc mắt nhìn điện thoại, đã thấy mười hai giờ hai mươi.
Đàm Tiếu lại nói tiếp: “Tớ phát hiện, hai năm qua ngoài việc khoan dung với các bác sĩ khi đưa tin thì thực tế họ vẫn là “Các nhóm xã hội yếu thế”, xem bệnh cho người khác mà vẻ mặt còn phải tươi cười với người đó, nếu không sẽ bị xem là thái độ không tốt, đang mong người đó chết rồi bị đem ra lên án.”
Hình Tố lại liếc mắt nhìn điện thoại, đã mười hai giờ hai mươi mốt.
Đàm Tiếu mở hộp cơm ra, cũng chuẩn bị đũa cho cô: “Lại đây ăn đi.”
Hình Tố cầm điện thoại lên đi qua đó.
Đàm Tiếu gắp một miếng thức ăn lên: “Lúc tớ thi đại học thì mẹ tớ muốn cho tớ học Y, còn miêu tả bác sĩ giống như là thiên sứ thật sự vậy, bây giờ tớ suy nghĩ lại mới cảm thấy thật may mắn khi tớ không đi theo con đường thông thường đấy.”
Hình Tố trước khi cầm đũa lên lại nhìn điện thoại một chút, đã mười hai giờ hai mươi hai phút.
Cuối cùng thì Đàm Tiếu cũng hỏi cô: “Cậu đang nhìn gì đấy? Sao cứ nửa phút lại nhìn một lần vậy? Cậu có nhìn thời gian bao nhiêu lần thì vẫn mới trôi qua một phút thôi.”
Hình Tố trả lời: “Sự căng thẳng giữa bác sĩ và bệnh nhân không đơn giản chỉ là một vấn đề, câu nói cửa miệng “Đau lòng” của truyền thông cũng không giải quyết được vấn đề mà chỉ làm gia tăng cảm giác không công bằng trong việc chăm sóc y tế. Người nhà bệnh nhân không có cách nào đối mặt với thực tế rằng người nhà của họ đang bị bệnh nặng. Hai bên đều có uất ức nên khi đụng phải nhau rất dễ xảy ra mâu thuẫn.”
Đàm Tiếu bỏ đũa xuống, hỏi cô: “Vậy vấn đề kia phải giải quyết thế nào đây?”
“Không có cách giải quyết.”
Đàm Tiếu không nói nhiều, vì đây là một câu rất thực tế.
Hình Tố lại muốn xem điện thoại thì bị Đàm Tiếu cướp lấy: “Mau ăn đi, có việc gì thì cũng không thể chờ ăn xong rồi hẵng giải quyết sao?”
Hình Tố không có việc gì, nhưng ai nói không có việc thì không thể nhìn điện thoại chứ. Cô giật lại: “Cậu ăn đi.”
Đàm Tiếu nhìn động tác rất nhanh nhẹn của cô: “Buổi chiều có thể xuất việc được chưa? Cậu cũng đừng ở trong bệnh viện nữa.”
“Ừm.”
Nói đến đây, Đàm Tiếu sực nhớ tới một chuyện: “Hôm qua tớ mới cẩn thận suy nghĩ lại, việc cậu chóng mặt như vậy thực sự không được bình thường. Nếu như nói cậu có vấn đề về sức khỏe thì sao mấy năm nay cậu không bị bệnh gì? Nếu như nói gần đây cậu vất vả thì hình như không phải vậy, mấy năm trước cũng đã rất vất vả rồi. Hơn nữa cả hai chúng ta cũng không phải loại người kiếm tiền bằng cả mạng sống, nên cũng đã nghỉ ngơi không ít, chúng ta còn trân trọng cuộc sống hơn bất kì người nào khác, vậy thì tại sao đột nhiên cậu lại chóng mặt?”
Hình Tố không buồn nhấc mi: “Cậu đang muốn nói tới điều gì?”
Đàm Tiếu có chút lo lắng cho cô: “Cậu có muốn kiểm tra lại lần nữa không? Cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Hình Tố biết lý do tại sao cô lại chóng mặt: “Không cần.”
“Kiểm tra một lần nữa đi để chúng ta đều yên tâm hơn.”
“Tớ không sao.”
Đàm Tiếu cảm thấy thuyền phải cẩn thận mới chạy được vạn năm, cô còn muốn đi một con đường dài hơn với Hình Tố: “Cậu đừng cậy mạnh.”
Hình Tố để đũa xuống, hỏi cô: “Cậu đã đổi khóa cho tớ chưa?”
“Tớ đổi xong rồi, tớ đã đổi mật khẩu thành sáu số không.”
“Ừm.”
Đàm Tiếu thấy cô thực sự không muốn nói đến chuyện kiểm tra nên cũng không ép cô.
Từ từ rồi nhắc cũng được.
*
Gần tối, trường trung học số Sáu tan học, Lâm Nghiệt và Chung Thành Khê đi đến bệnh viện để thăm Giang Nhược một chút, nhận tiện biết được bí mật động trời – Giang Nhược là một người lưỡng tính, trong cơ thể của anh ta có cả hai bộ phận sinh dục của cả nam và nữ.
Máu ở đũng quần anh ta không phải là do bị ai chơi như trong lời đồn, mà là do anh ta bị kỳ kinh nguyệt làm ướt quần.
Giang Nhược nói cho hai người Lâm Nghiệt biết rằng sau khi anh ta từ Thượng Hải về, bởi vì phát hiện phần bụng đau đớn kịch liệt nên đã đến bệnh viện làm kiểm tra thì được trả kết quả như vậy, anh ta nhất thời không có cách nào đối mặt được với chuyện mình là người lưỡng tính, và người mẹ đã qua đời của anh ta cũng giấu nhẹm kín bí mật này.
Người phụ nữ lớn tuổi kia không phải là người bao nuôi anh ta, mà là vợ cũ của bố dượng anh ta.
Lúc ấy bà vợ cũ bị bạo lực gia đình nên đã ly hôn, bởi vì tức giận nên bà ta không nói cho người vợ hiện tại của chồng cũ, cũng chính là mẹ của Giang Nhược biết trong quá khứ bà ta bị chồng cũ bạo lực gia đình. Điều làm bà ta không nghĩ tới, chính là cũng bởi vì bà ta thờ ơ lạnh nhạt đã dẫn đến việc mẹ của Giang Nhược đã chết trong tay của lão chồng kia.
Bởi vậy nên bà ta rất quan tâm đến Giang Nhược, sau khi biết chuyện anh ta là người lưỡng tính cũng giúp đỡ anh ta chạy chữa.