Tam Nhặt - Chương 34
Chương 34:
Hình Tố tưởng rằng Lâm Nghiệt sẽ đưa cô đến khách sạn, nhưng anh nhất quyết muốn đến nhà cô, mà cô cũng không quan tâm nên đã dẫn anh tới.
Tới cửa, Hình Tố muốn nhập mật khẩu nhưng Lâm Nghiệt đã ấn chặt tay cô lại, nhập mật khẩu thay cho cô, nhập từng số từng số một rồi sau đó hỏi cô: “Chị cũng không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Hình Tố quả thật là không có chuyện gì để nói: “Cậu nói xem cậu muốn nghe chuyện gì.”
Lâm Nghiệp nhập xong số cuối cùng thì đè cô vào bể cá sau cánh cửa, thứ cứng rắn nào đó đâm vào bụng cô: “820812 là có ý gì?”
Quả nhiên, Hình Tố nói: “Sinh nhật.”
Lâm Nghiệt xé toạc quần áo của cô ra, cắn xé mội hồi ở trên ngực và xương quai xanh của cô, tay của anh cũng không chịu để yên tiến vào trong váy của cô, chạm vào quần lót của cô rồi vượt qua bụi rậm kia mà cắm vào trong: “Là anh ta?”
“Chắc vậy, quên rồi.”
“Còn không đổi? Vậy chị xem tôi là cái gì? Bạn tình?”
Không phải sao? Hình Tố bị ngón tay của anh quấy nhiễu, nắm chặt lấy cánh tay của anh: “Chuyện này quan trọng lắm sao?”
Lâm Nghiệt lại nhét vào trong: “Chuyện này không quan trọng sao?”
Hình Tố cắn vào bả vai của anh một cái: “Đừng cử động!”
Lâm Nghiệt lại càng muốn động, anh đổi thành hai ngón tay: “Nói, tôi là cái gì?”
Hai chân của Hình Tố kẹp lấy tay anh: “Đưa lỗ tai của cậu lại gần đây.”
Lâm Nghiệt tiến lại gần, nghe xem cô muốn nói gì.
Hình Tố cắn tai anh: “Bỏ tay ra.”
Lâm Nghiệt không bỏ, dù bị cô cắn đau cũng không bỏ ra: “Tôi làm chị không thoải mái sao?”
Hình Tố nắm lấy cổ áo anh: “Cậu đang tức giận chuyện gì vậy hả?”
Cô còn không biết xấu hổ mà hỏi ngược lại anh? Tay của Lâm Nghiệt vẫn đưa vào bên trong: “Là anh ta tới tìm chị, trở về cùng với chị hay là đi đón chị?”
Hình Tố bị ướt, nước chảy ra không ít mà trong người cũng đã nóng lên: “Loại người như anh ta mà cũng khiến cậu để ý đến vậy sao? Cậu có thể bỏ tay ra rồi dùng đồ của cậu được không? Sao vậy? Đồ không dùng được nữa hả?”
Lâm Nghiệt không sao, cô muốn thì anh sẽ làm, anh lôi tay cô đến lưng quần của mình: “Chị cởi ra cho tôi đi.”
Hình Tố dùng răng cởi ra cho anh.
Lâm Nghiệt mặc đồ lót mà Hình Tố đã mua cho anh, rất vừa người.
Hình Tố sờ lên: “Chất lượng có được không?”
Lâm Nghiệt mặc vào không có cảm giác đặc biệt gì, so với cái mà bà ngoại mua cho anh với giá năm mươi đồng thì cũng chẳng có gì khác biệt: “Bình thường.”
Hình Tố khẽ cười: “Vậy thì tôi sẽ mua thêm cho cậu.”
Nói xong thì cô kéo quần lót của anh xuống, món đồ của anh chợt bật nhảy ra ngoài, rất khác với cảm giác dùng tay cầm ra, rất tuyệt.
Lâm Nghiệt nói: “Mở miệng.”
Hình Tố giương mắt nhìn anh: “Tắm chưa?”
Lâm Nghiệt đã tắm sạch: “Chưa.”
Từ khi Hình Tố bị anh ôm lấy thì cô đã ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh, trước khi đến đây anh đã tắm qua, mùi hương giống như lần trước. Ở phương diện này lâm Nghiệt vẫn rất có đẳng cấp.
Cô dùng chút lực kẹp chặt đầu khiến cho Lâm Nghiệt phải rên rỉ, cô rất thích phản ứng này của anh.
Lâm Nghiệt không chịu được sự dày vò không có tiết tấu này của cô, đây rõ ràng là đang muốn chơi đùa anh. Anh vẫn còn đang tức giận nên không thể để cô có cơ hội dắt mũi anh được. Lúc miệng cô ngậm đến một nửa thì anh vươn tay kéo cô lên, để cô ngồi tựa lưng vào ghế sô pha.
Hình Tố muốn nếm thử miệng của anh: “Biết dùng miệng không?”
Lâm Nghiệt không biết, nhưng chuyện này cũng không có gì khó: “Chị muốn à?”
“Muốn.”
“Vậy chị cầu xin tôi đi.”
Lâm Nghiệt đã học được điều hư hỏng này.
Hình Tố nói: “Vậy bỏ đi.”
Lâm Nghiệt ghét chuyện mỗi lần Hình Tố uy hiếp anh thì đều được như ý, còn đổi ngược lại thì không được, cô mãi không thể để anh được như mong muốn một lần.
Anh càng nghĩ càng giận, bèn tách cặp đùi của cô ra rồi nằm giữa hai chân cô, ngẩng đầu lên liếc nhìn cô bằng ánh mắt rất có tính khiêu khích, sau đó cách một lớp quần lót nhẹ nhàng hôn lên cái miệng phía dưới của cô giống như cách anh hôn lên đôi môi cô.
Ngón chân của Hình Tố cong lên.
Lâm Nghiệt nhìn thấy cô thích, anh bèn kéo quần lót của cô qua một bên rồi lại hôn lên.
Hình Tố bị một đợt khoái cảm mãnh liệt làm cho đầu óc mơ màng, lập tức duỗi thẳng chân kẹp chặt mông.
Đôi môi và đầu lưỡi của Lâm Nghiệt có hơi lạnh làm cho cô rất dễ chịu, thậm chí khiến cô quên đi người mà cô đã từng nói là có cái miệng giỏi nhất. Không, không bằng Lâm Nghiệt. Lâm Nghiệp đã xóa bỏ mọi ký ức về người kia trong trí nhớ của cô.
Hình Tố đến đỉnh một lần, cô có thể cảm nhận được Lâm Nghiệt vẫn chưa hiểu lắm, nhưng không sao, cô cũng không anh cần hiểu quá rõ. Hình Tố phát hiện bởi vì người đang dùng miệng làm cho cô là Lâm Nghiệt nên trong tiềm thức cô càng cảm thấy vui vẻ hơn, còn về chuyện có làm tốt hay không cũng không quan trọng.
Lâm Nghiẹp muốn tiến vào cô: “Chị còn được không?”
Hình Tố hỏi lại anh: “Nếu tôi nói không được thì cậu sẽ xách quần rời đi sao?”
Lâm Nghiệt liền cắm vào trong. Anh sẽ không làm như vậy.
Hình Tố bị làm đau, cố sức nắm chặt lấy cánh tay của anh: “Ư….”
Cô đau đến căng thẳng, cái miệng phía dưới vì căng thẳng mà liền thắt chặt, Lâm Nghiệt cũng bị kẹp chặt: “Của chị kẹp….”
Hai chân của Hình Tố cuộn lại trên lưng anh: “Đồ con lừa….”
Động tác của Lâm Nghiệt có chút khó khăn: “Chị còn từng thử qua con lừa?”
Móng tay của Hình Tố cắm sâu vào da thịt trên cổ anh: “Chờ một lát….Cậu cử động nhẹ một chút…”
Lâm Nghiệt không muốn nhẹ một chút, làm sao có thể nhẹ một chút để cho cô dễ chịu được? Động tác của anh đột nhiên nhanh hơn, tới lui làm càn trong cơ thể của cô.
Hình Tố bị anh làm cho la hét điên cuồng.
Cô không phải là người có tính cách thể hiện quá nhiều trong chuyện chăn gối, nhưng với Lâm Nghiệt thì cô có chút không khống chế nổi, anh quá mạnh, anh không biết dịu dàng, anh giống như tên thổ phỉ một lòng muốn làm chết cô.
Cuộc ân ái lần này kéo dài cho đến tận nửa đêm, hai người đều giống như mới được vớt từ trong nước ra.
Lâm Nghiệt vẫn không quên chuyện đã khiến cho anh phải tức giận, anh vuốt ve tai của cô: “Sửa lại mật khẩu đi.”
Không phải Hình Tố không muốn đổi mà là cô không biết đổi, trước đây là do Hạ Yến Kỷ cài đặt, nếu muốn đổi thì phải dùng điện thoại của Hạ Yến Kỷ, nhưng cô không thể nào gọi điện thoại cho anh ta để anh ta tới đổi mật khẩu.
Lúc trước có thời gian rảnh cô có đi tìm người thay khóa, nhưng cuối cùng lại có chuyện xảy ra nên vẫn chưa đổi được.
Cô nói với anh: “Chuyện này rất quan trọng sao?”
Lâm Nghiệt dùng chút lực trên tay: “Ừm.”
Hình Tố nghe thấy chữ “ừm” này của anh thấy vẫn có chút tủi thân, bèn nói: “Vậy ngày mai sẽ đổi lại khóa, cậu đổi đi, có thể đổi tùy thích.”
Lâm Nghiệt thật là dễ dụ, cơ thể anh di chuyển xuống, hai tay chống lấy hai bên cánh tay cô rồi hôn một cái lên môi cô.
Hình Tố cười: “Cũng bởi vì chuyện này mà cậu cãi nhau với tôi sao?”
Chủ yếu thì anh vẫn tức giận vì thái độ của Hình Tố, cô đối mặt với chuyện gì cũng quá mức bình thản, anh không có một chút cảm giác an toàn nào. Lúc đầu anh không định hỏi về chuyện mật khẩu này, vì có vẻ như bản thân anh đã quá để ý, nhưng anh vẫn không kiểm soát được chính mình.
Ngón tay của Hình Tố nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực anh: “Vậy tôi bồi thường cho cậu nhé? Cậu muốn cái gì?”
Lâm Nghiệt không hiểu: “Hửm?”
Hình Tố lại nói: “Muốn cái gì, tôi sẽ mua cho cậu.”
Lâm Nghiệt bị cô nói giống như anh đang bán thân: “Chị cảm thấy tôi thiếu cái gì?”
Hình Tố nhìn anh không thiếu thứ gì, bèn xuống giường cầm chiếc túi tới, rút một tấm thẻ ra đưa cho anh: “Không có mật khẩu.”
Lâm Nghiệt không nhận, anh khó khăn lắm mới vui vẻ được một chút thì đã bị hành động này của cô phá hủy tất cả.
Hình Tố tưởng rằng anh cảm thấy không tiện cầm thẻ nên đã chuyển cho anh năm vạn qua wechat: “Tiêu trước đi, nếu hết thì nói với tôi.”
Trước đây Lâm Nghiệt nhận quà của cô còn tưởng rằng vì cô quan tâm anh dù chỉ một chút, nhưng hành động hiện tại này của Hình Tố lại nói cho anh biết sự quan tâm đó đều là đồ vô dụng, cô chỉ muốn ân ái với anh, vì để ân ái với anh mà cô sẵn sàng cho anh tiền.
Anh đột nhiên thấy khó chịu thật sự, không phải là tức giận mà là khó chịu, tại sao lại như vậy? Cô còn nói anh có thể tùy ý đổi mật khẩu, là bởi vì chuyện mật khẩu này đối với cô mà nói không quan trọng sao? Cho nên cô mới thỏa hiệp với anh? Cô cũng không phải thật sự suy nghĩ đến cảm xúc của anh?
Lâm Nghiệt nắm lấy cánh tay của cô: “Hình Tố, tôi là gì trong mắt chị?”
Hình Tố không trả lời: “Cho cậu tiền còn không vui sao?”
Lâm Nghiệt hất tay cô ra, trong mắt mang theo vẻ đau khổ. Anh mặc quần áo lại, cuối cùng đứng trước mặt cô với biểu cảm vẫn bình thản như cũ, còn sót lại chút mong đợi với cô: “Chị có một chút cảm giác nào khác đối với tôi không? Chỉ một chút thôi, có không?”
Lúc này Hình Tố không lên tiếng.
Lâm Nghiệt không chờ đợi, hô hấp của anh cũng bắt đầu khó khăn, gần như là cắn răng nghiến lợi nói: “Chị là đồ vô tâm!”
Anh bỏ đi mà cũng không thèm mặc đồ lót và giày vào.
Hình Tố đi tắm rửa giống như người không liên quan, sau đó đến quầy bar rót một ly nước để uống.
Cô vừa uống nước xong, chuẩn bị quay lại phòng ngủ thì đột nhiên cảm thấy hoa mắt, cô ngã người lên quầy bar, sau đó từ quầy bar trượt xuống dưới đất. Góc của quầy bar xước qua mắt cô, trong lúc trượt chân gương mặt và trán cũng quẹt vào đó làm bị thương, miệng vết thương không sâu nhưng rất dài.
Trên mặt đang chảy máu nhưng cô lại che tim lại, có chút kỳ lạ là trên mặt không đau mà ngược lại tim rất đau.