Tam Nhặt - Chương 33
Chương 33:
Đến buổi trưa, Lâm Nghiệt qua nhà của Hình Tố giúp cô nhận lấy chú cún con.
Người đưa chó đến gõ cửa thì thấy anh nên có hơi ngạc nhiên, liền quay lại kiểm tra số nhà và nói: “Đây là nhà của anh Hạ phải không?”
Lâm Nghiệt cất tiếng nói: “Đây là nhà của Hình Tố.”
Người đó gật đầu và chuyển chú cún trên tay mình giao cho anh: “Bữa sáng tôi đã cho nó ăn rồi, buổi tối đừng cho nó ăn quá nhiều, có thể cho nó ăn đồ hộp và uống một ít chút sữa chua là được, làm phiền anh rồi.”
Giọng điệu này của cô ta hình như đã coi Lâm Nghiệt trở thành người được Hình Tố ủy thác, vốn dĩ Lâm Nghiệt cũng không muốn tính toán những việc này nhưng một tiếng anh Hạ đằng trước của cô ta đã rất chói tai, anh cất tiếng nói: “Làm phiền cô rồi.”
Người đó sửng sốt, anh ta hoàn toàn không xem bản thân là người ngoài hay anh ta thật sự có quan hệ với Hạ Yến Kỷ, Hình Tố sao?
Cô ta cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ đặt chó xuống và rời đi.
Đóng cửa lại, Lâm Nghiệt đặt chú chó lên quầy bếp và nhẹ nhàng vuốt ve nó. Đôi mắt của nó sáng long lanh, bộ lông cũng rất đẹp, quả thật là một chú chó tốt, nó là con chó mà Hình Tố đã đăng lên mạng xã hội.
Anh đi lấy cho nó một hộp thức ăn, vừa mở ra thì thấy trên nắp có dán một tờ giấy ghi chú viết hai dòng chữ rất đẹp: Vợ ơi, em đừng cho Bellyband ăn quá nhiều đồ ăn vặt, nếu không đến tối nó lại không chịu ăn thức ăn cho chó nữa.
Lâm Nghiệt xé tờ giấy ghi chú ném vào thùng rác, rồi mở nắp hộp, đưa thức ăn cho con chó ăn.
Chú chó ngửi ngửi hộp thức ăn rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Nghiệt.
Lâm Nghiệt cầm hộp thức ăn đi chỗ khác: “Không ăn thì thôi. Mày sợ tao hại mày hả? Mày nghĩ tại sao tao lại xuất hiện ở đây? Là cô chủ của mày nhờ tao qua đây để chăm sóc mày đấy, bằng không mày nghĩ tao rãnh tới vậy ư?”
Chú chó không hiểu anh nói gì, nó vẫn nhìn anh chằm chằm rồi thỉnh thoảng lại nghiêng đầu sang chỗ khác.
Lâm Nghiệt cảm thấy mình không cần thiết phải tính toán với một con chó, anh liền đem hộp thức ăn qua cho nó: “Ăn đi, không có độc đâu.”
Chú chó duỗi hai bàn chân trước về phía anh.
Lâm Nghiệt đột nhiên hiểu ra tại sao nó không chịu ăn, anh từ từ đưa tay ra và giữ chặt.
Chú chó nhỏ quẩy quẩy đuôi, lúc này nó mới bắt đầu ăn đồ hộp.
Trước giờ Lâm Nghiệt chưa từng nuôi chó, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy chơi với chó cũng rất thú vị, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trên sống lưng của nó.
Lúc này ngoài cửa có âm thanh vang lên, không phải tiếng chuông cửa mà là tiếng bấm mật mã để mở khóa.
Lâm Nghiệt tưởng rằng Hình Tố trở về sớm hơn dự kiến, lúc quay đầu lại nhìn thì phát hiện đó là chồnng cũ của cô, anh ta nhìn thấy anh ở đây thì có chút ngạc nhiên.
Chú chó nhìn thấy anh ta đã kêu lên hai tiếng rồi chạy như bay tới chỗ anh ta, ngay cả thức ăn cũng không thèm ăn nữa.
Lâm Nghiệt cố gắng kìm chế giữ cho cảm xúc không thay đổi.
Hạ Yến Kỷ giống như trở về nhà của mình, anh cất chìa khóa xe, sau đó ôm chú chó vào lòng và xoa đầu nó, chú chó cũng hết sức lấy lòng anh ta, phần đãi ngộ này Lâm Nghiệt vừa rồi không nhận được.
Lâm Nghiệt giống như người ngoài cuộc không thể hòa nhập vào thế giới của bọn họ, bầu không khí trong căn phòng cũng trở nên khác lạ.
Hạ Yến Kỷ cùng chú chó chơi đùa một lúc rồi mới nói chuyện với Lâm Nghiệt: “Tôi đã nghe chị Như nói qua, cảm ơn cậu đã đón Bellyband.”
Anh ta chính là đang tuyên bố chủ quyền với anh, chú chó này, căn nhà này, ngay cả Hình Tố đều thuộc về anh ta, Lâm Nghiệt nghe xong liền nói: “Là việc của tôi, anh không cần cảm ơn.”
Hạ Yến Kỷ mỉm cười, đi tới cất hộp thức ăn lại và nói: “Buổi trưa chúng tôi thường không cho Bellyband ăn đồ hộp, nếu không tối nó sẽ không chịu ăn cơm. Nếu buổi trưa nó có làm loạn thì cho nó ăn chút sữa chua là được rồi.”
Lâm Nghiệt không để bụng, chỉ nhẹ nhàng “Oh” một tiếng: “Hình Tố chưa nói.”
Hạ Yến Kỷ cũng không hoảng hốt mà chỉ nói: “Trước kia đều là tôi cho Bellyband ăn, cô ấy không quan tâm nên không biết cũng bình thường.”
Lâm Nghiệt: “Anh cũng biết là ‘trước kia’?”
Đối với câu nói này, Hạ Yến Kỷ quả nhiên đoán không sai.
Anh ta đặt chú chó nhỏ xuống, cầm lấy ly rượu rồi đưa cho Lâm Nghiệt một chai nước ngọt.
Lâm Nghiệt không nhận lấy mà cũng không tự mình đi lấy rượu, anh không cần thiết phải cùng anh ta tranh những thứ này giống như một kẻ ngốc vậy.
Hạ Yến Kỷ mở nắp chai và nhấp một ngụm rồi nói: “Tôi cũng rất tò mò tại sao cô ấy và cậu lại ở bên nhau, tôi lớn hơn cô ấy rất nhiều nhưng cô ấy lại nói tôi chưa đủ trưởng thành, cậu làm thế nào mà lại có thể thỏa mãn điều kiện này của cô ấy vậy?”
Lâm Nghiệt thật muốn nghe xem anh ta có cao kiến gì.
Hạ Yến Kỷ lại nói: “Hai câu nói lúc nãy của cậu đã khiến tôi hiểu rồi. Cậu và cô ấy rất giống nhau, cô ấy sẽ không bao giờ nói những câu dễ nghe, người ta hay gọi cái này là EQ thấp, nhưng tôi biết rằng đây là cách cô ấy giữ khoảng cách với bọn họ càng nhiều càng tốt, cô ấy cũng thấy phiền khi phải giao tiếp với những mối quan hệ phức tạp khác.”
Lâm Nghiệt chỉ nghe anh ta nói chứ không tỏ ra thái độ gì.
Hạ Yến Kỷ tiếp tục cho rằng bản thân thật sự rất hiểu cô, anh ta nói: “Cậu khiến cô ấy có thể nhìn thấy được chính mình, vì vậy cô ấy mới cảm thấy có hứng thú với cậu.”
Ý tứ chính là, chờ khi Hình Tố trải qua sự mới mẻ thì sẽ mất đi hứng thú đối với cậu. Suy cho cùng thì đâu ai muốn chọn ở bên cạnh một người rất giống mình, đặc biệt là một người thông minh như Hình Tố vậy, cô nhất định sẽ chọn người có thể bù vào những khuyết điểm của cô để cả hai có thể bổ sung cho nhau, bởi vì trong thế giới của cô lợi ích bao giờ cũng quan trọng hơn là yêu thích. Cô có thói quen là bất kể chuyện gì cũng đều tính toán được mất, đương nhiên chuyện tình cảm cũng sẽ không ngoại lệ. Có thể bù đắp khuyết điểm của cô mới là sự lựa chọn tuyệt vời nhất của cô.
Lâm Nghiệt suýt nữa đã bị anh ta làm rối loạn: “Bất kể có phải là tôi hay không thì cũng không thể đến lượt anh.”
Hạ Yến Kỷ vừa một uống ngụm rượu, tay bỗng nhiên khựng lại giữa không trung.
Lâm Nghiệt rất thích phản ứng này của anh ta, anh dựa vào quầy bar, nghiêng người đến gần anh ta, nói: “Anh chỉ là chồng cũ của Hình Tố mà thôi, làm ơn tỉnh táo chút đi.”
Hạ Yến Kỷ nhìn anh, chậm rãi đặt ly rượu trên tay xuống: “Cậu biết cậu đang nói gì không?”
Lâm Nghiệt anh chính là một tên cướp, anh sẽ không bao giờ trở thành loại người giống như anh ta, hóp mông, giả giọng trầm tính, học cách nói chuyện chơi đùa giống như một quý ông: “Trước khi tôi tống anh ra khỏi cửa thì tốt nhất anh nên cút lẹ cho tôi, tôi bảo đảm sẽ không ở trước mặt cô ấy nói anh tự ý xông vào nhà của cô ấy.”
Hạ Yến Kỷ đột nhiên phì cười, nụ cười rất châm chọc: “Ai nói với cậu là tôi và cô ấy đã ly hôn?”
Lâm Nghiệt không quan tâm: “Đâu có quan trọng?”
Hạ Yến Kỷ không muốn nói chuyện với Lâm Nghiệt nữa, khả năng hiểu chuyện của hai người hoàn toàn không cùng một trình độ: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Lâm Nghiệt vẫn nói câu kia: “Đâu có quan trọng?”
Hạ Yến Kỷ gật gật đầu, đương nhiên là không quan trọng gì, Hình Tố cũng là một người như vậy, chỉ cân nhắc xem cô ấy có muốn hay không chứ không nghĩ tới người đó có được hay không. Cô sẽ bị thu hút bởi một người giống như cô trong thời gian ngắn, nên tất nhiên điều đó không quan trọng.
Lâm Nghiệt đã nói xong những gì nên nói và cũng không muốn nghe thêm những lời thừa thãi của anh ta: “Cút.”
Hạ Yến Kỷ mặt dày đến mức nào? Ngay cả khi Lâm Nghiệt ngang ngược như thế anh ta vẫn có thể rời đi không chút ngại ngùng, hơn nữa lại còn ra vẻ tạm biệt với anh.
Sau khi anh ta đi khỏi, các triệu chứng tắc nghẽn tim mạch của Lâm Nghiệt lại xuất hiện.
Đúng vậy, anh có thể không quan tâm việc Hình Tố đã ly hôn hay chưa, cũng không để bụng chuyện anh ta thân thiết với con chó của cô như thế nào, nhưng không thể không để tâm việc anh ta còn biết mật khẩu nhà của cô.
820812.
Vốn dĩ Lâm Nghiệt không biết dãy số này có ý nghĩa gì, cũng không quá xem trọng nó, nhưng khi anh ta thuần thục mở cửa ra vào như thế, hơn nữa anh ta còn nói anh ta lớn hơn Hình Tố rất nhiều thì anh nghĩ là mình đã hiểu rồi.
Ngày 12 tháng 8 năm 1982, đó là ngày sinh nhật của anh ta chứ gì? Nhất định không phải là của Hình Tố.
Nếu mật khẩu đúng là sinh nhật của người này thì Lâm Nghiệt hoàn toàn không có cách nào phản kích lại, anh phản kích không nổi. Đến bây giờ mà Hình Tố vẫn để mật khẩu là ngày sinh nhật của anh ta thì anh thật sự chịu chết. Nhưng anh ta lại không hề đề cập, giống như một người khi đã nắm chắc cơ hội chiến thắng sẽ để cho đối thủ của mình một chút thể diện, chứ không tung ra đòn chí mạng.
Lâm Nghiệt được đối thủ nhường như vậy rất khó chịu, cảm giác miễn cưỡng chiến thắng này lại khiến anh cảm thấy phiền não, anh đi thay nước cho chó rồi rời đi, một khắc cũng không đợi nữa.
Anh mở WeChat, vào mục tin nhắn vô số lần, rất muốn hỏi Hình Tố về mật khẩu nhà cô có ý nghĩa gì, nhưng lại sợ cô nhẹ nhàng nói đó là sinh nhật của chồng cũ. Cô thật sự nói được như vậy, vì cô là một người vô tâm.
Anh không thể chấp nhận câu nói này, anh sẽ phát điên lên mất, cho nên anh không thể hỏi.
Có thể không hỏi, nhưng anh không thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Người đàn ông kia nói không sai, nguyên nhân Hình Tố thích anh có lẽ là bởi vì bọn họ khá giống nhau, bằng không với điều kiện của cô thì có rất nhiều sự lựa chọn tốt hơn.
Lâm Nghiệt được bà nuôi dạy từ nhỏ đến lớn, bà của anh là một người rất có tiếng trong thành phố, anh là cháu ngoại của bà nên luôn được mọi người xem như bảo bối, hơn nữa tính cách của anh cũng giống như cô, chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi đã không để ai vào mắt, hầu hết mọi người đều muốn tránh anh càng xa càng tốt. Hàng xóm láng giềng cũng thay đổi cách xưng hô với gia đình họ, không còn là cháu ngoại của chị Mai mà là thằng nhóc Lâm Nghiệt đã mặc định trở thành người đứng đầu nhà họ Thi.
Bà ngoại lấy chồng họ Thi cho nên bọn họ đều là người của nhà họ Thi.
Vỗn dĩ là một kẻ trời sinh đã ngang ngược, đi đến bất cứ đâu cũng muốn làm cha người khác, nhưng khi đối mặt với một người phụ nữ lại giống như em trai. Anh chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, nhưng không thể không cân nhắc đến suy nghĩ của Hình Tố, dù chỉ mới gặp nhau được vài tháng.
Chỉ mới mấy tháng mà anh đã cúi đầu vì cô.
Nghe rất buồn cười nhưng đây lại là sự thật, anh không thể kiểm soát bản thân được, Hình Tố đã lấy đi quá nhiều lần đầu tiên của anh, cô như một cái cây đã cắm rễ trong trái tim của anh, rễ cây ngày một vươn dài, phát triển khắp tay chân và ghim vào xương tủy…
Anh chưa từng nếm trải mùi vị lúc mới biết yêu, là Hình Tố đã vô tình cho anh nếm thử nó, mùi vị có chút ngọt lại có chút đắng, rất dễ gây nghiện.
Lúc này hối hận đã quá muộn, đã không còn đường lui nữa rồi.
Cứ như vậy đi, con đường sau này còn dài, chuyện mật khẩu để sau này hẵng nói vậy.
Tình hình của Hình Tố tại Nga lúc này không mấy thuận lợi. Lâm Hựu Đình liên tục dùng thủ đoạn một mực muốn đánh gãy chân cô, khiến cô rơi vào tình thế khó xử, đây là tình huống mà thực tế Hình đã cố gắng chuẩn bị tâm lý thật tốt đến hai lần rồi. Cô không thể tưởng tượng được mình sẽ chật vật đến mức nào nếu không có sự phòng bị trước đó.
Hình Tố làm việc liên tục cả ngày lẫn đêm, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không để ý tới huống chi rảnh rỗi đi tìm Lâm Nghiệt. Mấy ngày trước Lâm Nghiệt có gửi tin nhắn cho cô, nhưng mấy tiếng đồng hồ vẫn không thấy cô trả lời. Đến khi cô nhìn thấy tin nhắn thì đã là mấy tiếng đồng hồ sau nên cô cũng không trả lời nữa, sau đó cũng không biết có phải vì thế hay không mà Lâm Nghiệt rất dễ tức giận và cũng không nói chuyện với cô nữa.
Đối với Hình Tố, mấy việc như dỗ trẻ con như này cô không làm được, cho nên cô cũng không quan tâm đến anh. Sau khi công việc kết thúc, cô quay về nhưng cũng không nói với anh tiếng nào, chỉ âm thầm quay về như vậy.
Vừa xuống máy bay thì Hạ Yến Kỷ đã đến.
Đàm Tiếu ở bên cạnh cười có chút kỳ quái: “Cậu thông báo cho anh ta sao?”
Hình Tố dù có nói cho ai cũng không nói với anh ta: “Không.”
Hạ Yến Kỷ bước đến, cầm lấy hành lý trên tay Hình Tố: “Bố anh kêu anh đưa em về nhà ăn cơm.”
Đàm Tiếu đánh mắt ra hiệu, đẩy cánh tay Hình Tố: “Vậy tớ đi trước nha.”
Hình Tố kéo cô ấy lại, ngẩng đầu nhìn Hạ Yến Kỷ rồi nói: “Tôi sẽ tự mình đến thăm Đội trưởng, còn chuyện cùng anh đi ăn bữa này thì bỏ đi.”
Hạ Yến Kỷ gọi điện cho bố mình, sau đó đưa điện thoại cho cô nói: “Em tự nói đi.”
Muốn Hình Tố cô nói cái gì chứ? Cô nhìn anh một hồi rồi nhận điện thoại, không biết đầu dây bên kia đã nói gì, cuối cùng cô trả lời: “Được rồi, con sẽ qua đó.”
Sau khi cúp máy, cô ném điện thoại di động trả cho Hạ Yến Kỷ.
Hạ Yến Kỷ mỉm cười: “Em có muốn về nhà tắm rửa trước cho đỡ mệt không? Rồi đi tiếp?”
Đàm Tiếu ở bên cạnh thật sự thấy không được tự nhiên cho lắm: “Vậy nếu không có chuyện gì thì tớ đi trước nhé, tớ có chút việc.”
Hình Tố cuối cùng cũng không còn cách nào dùng cô ấy làm lá chắn nữa: “Ừm.”
Đàm Tiếu vừa đi, Hạ Yến kỷ cầm lấy áo khoác trên tay Hình Tố: “Đi thôi.”
Hình Tố không quan tâm, nếu anh ta đã muốn làm con chó bám đuôi cô như thế thì mặc kệ cho anh ta làm.
Sau khi rời khỏi sân bay, cả hai tình cờ gặp Lâm Nghiệt, ba người mặt đối mặt.
Lâm Nghiệt chợt hiểu ra tại sao mấy ngày trước anh tìm Hình Tố mà không được. Vốn dĩ Hình Tố không có thói quen trả lời tin nhắn, anh rất tức giận nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng, sau đó anh cũng không tìm cô nữa, vì anh đang cùng Thầy Triệu bàn bạc về chuyện số chỉ tiêu đề cử để đi du học.
Bà ngoại không quan tâm vấn đề này lắm, nếu ngày nào đó anh không muốn đi học bà vẫn luôn ủng hộ anh. Bà hiểu rõ Lâm Nghiệt luôn có cách nghĩ của mình, vậy nên có muốn đi hay không đều do Lâm Nghiệt quyết định.
Trường học có ý muốn tuyển thẳng nhưng Lâm Nghiệt nhất định muốn tự mình vượt qua kì thi, để cho người khác có tỷ lệ trúng tuyển cao hơn.
Thầy Triệu lại không nghĩ như vậy, hai năm qua ông ấy đã quá hao tâm tổn sức đối với Lâm Nghiệt, hiện tại ông ấy không muốn quan tâm nhiều đến anh nữa, lỡ như đến gần kỳ thi tuyển sinh anh lại xảy ra chuyện gì, vậy cố gắng bấy lâu nay của ông ấy coi như uổng công vô ích rồi sao? Ông ấy cảm thấy có thể đảm bảo cho Lâm Nghiệt đậu vào đại học Thanh Hoa đã đủ tự hào lắm rồi.
Cứ như thế, Lâm Nghiệt coi như tìm một cái cớ ép bản thân không nên quá khoan dung với Hình Tố, kết quả mới mấy ngày không tìm cô, cô đã không chịu nổi cô đơn mà quay lại với người cũ.
Anh từng nhớ lúc còn nhỏ bà ngoại từng nói anh, phụ nữ rất biết lừa gạt người khác, trong mắt cô ấy có bao nhiêu phần yêu thích con, chỉ cần cô ấy muốn thì sẽ cho con thấy điều đó, nhưng không biết phần tình cảm đó có thật hay là không, cô ấy chỉ đang muốn hưởng thụ cảm giác được người khác yêu thương, cho dù cùng với người đó không có quan hệ gì thì cô ấy vẫn có thể biến mình trở thành nạn nhân, trong khi chính cô ấy mới là người tổn thương người khác. Khi đó anh vẫn không hiểu, phụ nữ là thứ quá xa vời đối với anh, bây giờ thì anh đã hiểu rồi, bản thân cũng trải nghiệm qua rồi.
Buồn cười hơn nữa đó là, ngay cả việc giả vờ yêu cậu Hình Tố cũng không thèm, cô cứ như vậy nhẫn tâm làm tổn thương anh.
Anh hiếm khi không tức giận, bình tĩnh nói: “Chị kêu tôi đến đón chị, tôi đã đến rồi đây.”
Ngay lúc đối diện với câu nói này của anh, Hình Tố bỗng thấy hơi tức ngực. Thật kỳ lạ là cô cũng không làm sai gì cả, nhưng tại sao lại cảm thấy chột dạ? Mà cho dù có thì đã làm sao? Cô cũng chưa từng hứa hẹn điều gì với Lâm Nghiệt. Nhưng tại sao khi nghe anh nói như vậy cô lại hoảng loạn?
Cô nhìn anh, đang định mở miệng nói chuyện thì Hạ Yến Kỷ đã nắm lấy cổ tay cô: “Nếu về trễ bố sẽ không vui đâu, em biết mà, ông ấy sẽ tức giận đấy.”
Lâm Nghiệt thấy cô không nói gì liền quay người rời đi.
Trong đầu Hình Tố lúc này rất bối rối, đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy không biết tiếp theo mình phải làm như thế nào, thực ra chỉ cần cô giải thích cho Lâm Nghiệt hiểu thì anh chắc chắn sẽ không tức giận, anh rất dễ dỗ dành, nhưng cô dựa vào cái gì mà phải đi giải thích với anh chứ?
Cô luôn làm chủ mọi việc của bản thân, tiền đề để làm anh thoải mái là cô đang quá rãnh rỗi, hoặc tâm trạng đang tốt nên mới muốn trêu chọc anh. Hiện tại cô không có tâm trạng thì việc gì phải giải thích với anh? Thế nên anh muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế ấy đi.
Hạ Yến Kỷ thấy Hình Tố không gọi anh lại lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta thật sự rất sợ Hình Tố sẽ nói gì đó, vì thế anh ta đã rất vô sỉ mà giữ chặt cổ tay cô, dẫn cô đến chỗ bố của anh ta.
Lâm Nghiệt vẫn đi về phía trước, Hình Tố nhìn theo bóng lưng của anh, nếu vẫn còn thiếu nữ cô sẽ hét chói tai để gọi anh lại. So với Hạ Yến Kỷ thì Lâm Nghiệt ngang ngược hơn một chút, xấu tính hơn một chút, toàn thân trên dưới đều lộ ra vẻ khiến cho người khác phải rung động.
Trước kia Hình Tố cho rằng chỉ những cô gái mới lớn mới thích những người đàn ông hư hỏng, chưa trưởng thành, nhưng bây giờ có vẻ như cô tự vả mặt mình rồi, cô thật sự đã sai rồi.
Mặt khác, có một số phụ nữ dù ngoài miệng thì hay chê bai đàn ông là những kẻ khốn nạn, nhưng nếu có cơ hội thì họ lại đi cặp kè với đủ loại đàn ông và hầu như sẽ không từ chối. Họ thích những người đàn ông xấu nhưng họ lại không muốn phá vỡ quy tắc, nhưng họ lại luôn có ấn tượng tốt về những người phá vỡ quy tắc như vậy.
Lâm Nghiệt mang đôi giày mà Hình Tố mua cho anh, còn đồ lót thì sao? Cũng như vậy sao?
Hình Tố muốn hủy buổi gặp mặt với Đội trưởng.
Ngay khi ý nghĩ này vừa lóe lên, Lâm Nghiệt liền quay đầu lại, đi đến chỗ cô, kéo tay cô thoát khỏi tay Hạ Yến Kỷ mà không thèm liếc mắt đến anh ta, sau đó hỏi thẳng cô: “Tôi sẽ cho chị một cơ hội, chị chọn đi cùng tôi hay là đi với anh ta?”
Cảm giác đau lòng lúc nãy đã biến mất, Hình Tố cười nhạt nói: “Nếu tôi đi cùng anh ấy thì sao?”
Giọng điệu của Lâm Nghiệt rất kiên định nhưng ánh mắt hung dữ đe dọa: “Chị thử xem.”
Hình Tố càng muốn chọc tức anh nên vươn tay ôm lấy Hạ Yến Kỷ.
Lâm Nghiệt trực tiếp kéo cô lại, vác cô lên vai, sau đó cướp lấy hành lý của cô từ trong tay Hạ Yến Kỷ rồi quay đầu rời đi.
Đàn ông lịch thiệp sao? Chơi đùa chán rồi bỏ đi sao! Lâm Nghiệt anh không chơi kiểu đấy!