Tam Nhặt - Chương 32
Chương 32:
Hình Tố cúp điện thoại, khẽ mỉm cười.
Đàm Tiếu nhìn thấy bèn hỏi: “Ai vậy?”
Hình Tố đưa tay về phía thợ làm nóng ở phòng nghỉ ngơi cho khách quý: “Không có ai hết.”
Đàm Tiếu cũng lười hỏi, dù sao gần đây cô cũng rất kỳ lạ, không biết đang nghiền ngẫm thứ gì.
Hình Tố nhìn thợ làm móng chỉnh sửa móng tay của cô, trong đầu suy nghĩ xem sau khi Lâm Nghiệt nghe được lời nói vừa rồi của cô chắc sẽ xuất hiện phản ứng cho xem. Chắc anh sẽ rất đắc ý, bởi vì những khuyết điểm này của cô quá đáng để quan tâm rồi.
Em trai chính là em trai, nói cái gì cũng tin.
Vốn dĩ đây là một chuyện khá vui vẻ, nhưng sự ôn hòa trong nụ cười của cô không hiểu vì sao lại dần dần biến mất.
Ngoại trừ Hình Ca thì không một ai tin tưởng cô như vậy.
*
Thành tích thi tháng đã có kết quả, Lâm Nghiệt lại là đứng nhất, Giang Nhược lại bị thụt lùi đến top năm mươi của trường, thầy Triệu gọi anh ta tới phòng làm việc mắng cho một trận, dốc hết lòng với anh ta nhưng anh ta lại giống như một quả bóng xì hơi hoàn toàn không tiếp thu được.
Thầy Triệu chỉ tiếc rèn sắt mà không thành thép, lại xách anh ta đến lớp học, bảo anh ta đứng trước cửa và phê bình anh ta một trận ngay trước mặt mọi người.
Thầy Triệu cho rằng ông ấy đang kích thích khuyết điểm, nếu anh ta bị kích thích như vậy có thể sẽ biết đặt tâm tư lên việc học tập.
Càng nghĩ ông ấy càng mắng dữ dội, còn lấy Lâm Nghiệt ra so sánh với anh ta: “Nhìn Lâm Nghiệt người ta đi, thi chơi cũng đứng hạng nhất, còn em thì suốt ngày nhốt mình trong lớp học không thèm ra khỏi cửa, thoạt nhìn thì rất giống ham học nhưng hóa ra thầy đã bị em lừa rồi.”
Giang Nhược cúi đầu, cắn răng không nói câu nào.
Thầy Triệu còn hỏi các bạn học: “Các em cũng bị em ấy lừa đúng không? Trong giờ học không đi ra ngoài hoạt động, nhà vệ sinh cũng không đi, tư thế kia giống như muốn gục chết trên sách vậy, em tính gục chết trên sách thật sao?”
Lâm Nghiệt không nghe mà ở phía sau quyển sách chơi trò chơi, toàn bộ quá trình Chung Thành Khê đều nghe rất thoải mái, còn muốn chia sẻ tâm trạng tốt của anh ta với Lâm Nghiệt, nhưng nghĩ đến vừa rồi bởi vì chuyện này mà bị anh mắng nên ngậm miệng lại.
Sau đó vào học, thầy Triệu không mắng tiếp nữa chỉ bảo Giang Nhược trở về chỗ ngồi.
Mới học được nửa tiết thì Giang Nhược ngất đi, giữa hai chân chảy máu rất nhiều khiến cho giáo viên bộ môn và bạn học trong lớp đều bị dọa sợ. Lúc Thầy Triệu chạy tới cũng bối rối, lập tức gọi điện thoại cho phụ huynh của anh ta nhưng kết quả lại không thể gọi được một ai, không thể làm gì khác hơn là đưa anh ta đến bệnh viện trước.
Đến bệnh viện, có một người phụ nữ khá lớn tuổi tới nhưng không lấy ra được chứng minh quan hệ của bà ta với Giang Nhược, nhưng bà ta sống chết đều nói có thể chịu trách nhiệm đối với anh ta.
Trường học không tin tưởng bà ta nên không dám giao Giang Nhược cho bà ta, cuối cùng Giang Nhược cũng tỉnh lại và thừa nhận lời bà ta có thể chịu trách nhiệm đối với anh ta, lúc này mấy thầy cô của trường học đi theo cùng và bạn học mới rời khỏi.
Lúc trở lại cũng không biết là ai đã lắm mồm, còn chưa hết ngày hôm sau mà cả trường đã biết hết rồi.
Bọn họ nói rằng Giang Nhược được bao nuôi, người phụ nữ bao nuôi anh ta vừa già lại vừa mập. Người phụ nữ già đó không chỉ tự mình chơi đùa anh ta mà còn tìm người chơi đùa với anh ta nữa, còn chơi đùa anh ta đến mức máu chảy cả trên quần.
Tất cả mọi người đều biết tại sao Giang Nhược uốn tóc, vuốt keo rồi còn mặc quần áo và đi giày đắt như vậy.
Còn khoảng một tuần lễ nữa Hình Tố mới có thể trở về, chỗ mà cô gửi chăm sóc nuôi dưỡng Bellyband có chuyện tạm thời nên phải xa nhà một chuyến, không thể giúp cô chăm sóc được nữa nên cô đành gọi điện thoại cho Lâm Nghiệt.
Thật buồn cười, ở thành phố đó đến một người bạn cô cũng không có, chỉ có Đàm Tiếu là người duy nhất có thể đứng ở bên cạnh cô và được cô dẫn theo bên người mình.
Sau khi cô gửi địa chỉ, Lâm Nghiệt đã hỏi cô: “Đây mới là nhà của chị sao?”
Hình như cũng không phải, Hình Tố nói: “Không hẳn.”
Lâm Nghiệt hỏi cô: “Vậy chị còn có bao nhiêu chỗ ở như vậy nữa?”
Hình Tố không trả lời: “Chắc là tầm buổi trưa họ sẽ đưa đến cho tôi, khoảng mười hai giờ cậu qua là vừa đẹp. Thức ăn cho chó ở trong tủ bếp, nước cũng ở phòng bếp, cái nào viết là nước dùng cho vật nuôi thì bỏ cho nó một thùng và đổi sang máy lọc nước bên trong của nó.”
Lâm Nghiệt nghe.
Hình Tố suy nghĩ một hồi lại nói tiếp: “Mật mã mở cửa là 820812.”
“Còn gì nữa không?”
“Hết rồi.”
Lâm Nghiệt muốn nghe một câu nhưng cô vẫn chưa nói: “Chị suy nghĩ lại xem.”
Hình Tố biết anh muốn nghe cái gì: “Không có.”
“Vậy cúp đi.” Lâm Nghiệt không còn nhẫn nại nữa.
Sau khi cúp điện thoại, anh ném chai nước mới uống được một nửa vào thùng rác và quay về lớp học, cả người giống như mới vừa chui ra từ trong hầm đất, cách xa tám trượng cũng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo.
Chờ khi nào chăm sóc xong chó cho cô, anh sẽ không thèm nói với cô câu nào nữa, cô đừng hòng.
Nhưng hạ quyết tâm này chưa tới ba phút Hình Tố đã gửi Wechat cho anh: “Vất vả rồi, em trai.”
Lâm Nghiệt hận đến mức đau răng, được, vậy thì coi như đây là lần cuối cùng, chờ anh trả lời xong tin nhắn này sẽ không thèm để ý đến cô nữa.
Anh trả lời cô: “Ai là em trai chị chứ?”
“Vậy cậu muốn làm cái gì? Anh trai sao?”
Lại gửi thêm một tin nhắn nữa, Lâm Nghiệt tự nhủ lần này sẽ là tin nhắn cuối cùng, rồi nói với Hình Tố: “Tôi muốn làm ba chị.”
Hình Tố trả lời anh: “Suy nghĩ đi.”
Sau đó, Lâm Nghiệt không trả lời nữa, anh cảm thấy anh nói được là làm được rồi, anh thắng rồi.
Kết quả Hình Tố lại nói nhiều thêm một câu: “Chờ tôi đặt xong vé máy bay xong sẽ gửi thông tin chuyến bay cho cậu.”
Lời nói này rất rõ ràng, bảo anh đi đón máy bay, bảo anh đi đón máy bay đó, anh không thể nào không trả lời: “Đến lúc đó rồi nói sau, tôi không chắc là có thời gian rảnh.”
Gửi xong anh mới suy nghĩ đến quyết tâm vừa rồi của anh… một câu cũng không nói với cô nữa.
Nói được là làm được cái rắm, thật là buồn cười.