Tam Nhặt - Chương 31
Chương 31:
Vào ngày thi cuối cùng của đợt thi hằng tháng, Giang Nhược và Chung Thành Khê đã đánh nhau ở phòng thi.
Quy định kiểm tra hằng tháng của trường số Sáu là như thế, mỗi lần thi xong thì sẽ xếp hạng toàn trường, sau đó thì sắp xếp phòng thi theo thứ hạng đó.
Chắc chắn Lâm Nghiệt ở phòng thi đầu tiên, còn Chung Thành Khê thì lại ở phòng gần chót. Bời vì Giang Nhược bỏ thi mấy môn trong kỳ thi tháng trước nên được xếp chung phòng với Chung Thành Khê.
Trong lần kiểm tra tự học trước đó, có nhiều người cứ quấn lấy Giang Nhược bảo anh ta cho mình đáp án, nếu không thì sẽ báo với thầy là anh ta đã đổi giường. Giang Nhược là học sinh nội trú, trường học có quy định là học sinh nội trú không được tự ý đổi giường. Nếu muốn thì phải xin thầy, nhưng mà cũng phải có lý do chính đáng.
Giang Nhược khó mà nói rõ được lý do, anh ta không nói được, cũng không có cách nào đổi. Mà anh ta không thể không đổi nên đã bị mấy người kia bắt thóp.
Sau đó bọn họ cứ dựa vào điều này mà uy hiếp anh ta gửi đáp án cho họ. Để không bị nhà trường thông báo, anh ta đành để bọn họ xỏ mũi dắt đi.
Chung Thành Khê và Lâm Nghiệt là chung một nhóm. Con người Lâm Nghiệt có hơi lạnh lùng, đối xử với tất cả mọi người đều như nhau. Nếu có người giết người trước mặt anh, chưa chắc anh đã quan tâm mà còn cảm thấy bọn họ đang cản đường mình. Đây là cách hiểu của Giang Nhược về anh.
Sau đó Lâm Nghiệt đã giúp anh ta, nên anh ta mới phát hiện là anh ta quá phiến diện. Lâm Nghiệt không có một chút ấm áp nào.
Vốn dĩ bởi vì thái độ của Lâm Nghiệt mà Chung Thành Khê mới đối xử tốt với anh ta. Nhưng từ khi anh không thiết tha chào hỏi mỗi khi họ gặp nhau thì Chung Thành Khê cũng đã thay đổi, cũng đã bắt đầu ăn hiếp anh ta như đám người trước kia.
Kỳ thi tháng lần này được xếp chung phòng, Chung Thành Khê liên tục yêu cầu anh ta chuyền đáp án, Giang Nhược cũng đã giúp anh ta vượt qua hai môn. Giáo viên coi thi của môn tiếp theo cứ luôn đứng bên cạnh anh ta, anh ta chỉ cần cử động một chút thôi cũng đã bị cảnh cáo, cho nên anh ta cũng không thể làm gì ngoài làm lơ ám hiệu.
Sau khi thi xong, Chung Thành Khê lấy cuốn sách đánh một cái lên gáy của anh ta. Anh ta ngã nhào xuống bàn, đập mặt xuống khiến máu mũi chảy ra.
Tình cờ có giáo viên coi thi của lớp bên cạnh đi ngang qua, thấy vậy nên kịp thời ngăn lại để tránh cho tình hình nghiêm trọng hơn. Sau đó thì đưa bọn họ đến phòng y tế xem mũi có bị sao không.
Lâm Nghiệt nghe tin cũng nhanh chóng đến phòng y tế tìm bọn họ, lúc đến đó Giang Thành Khê cứ cà lơ phất phơ đứng ở bên cạnh không có ý định xin lỗi. Lúc nhìn thấy Lâm Nghiệt anh ta vẫn còn tỏ ra không quan tâm mà đi hỏi anh tối nay ăn gì.
Lâm Nghiệt đánh một cái sau gáy anh ta: “Cậu làm trò gì vậy?”
Chung Thành Khê chết lặng, một lát sau hốc mắt có chút đỏ lên: “Cậu đánh tớ? Vì thằng súc vật Giang Nhược này?”
Lâm Nghiệt nhìn gương mặt ấm ức của anh ta, suýt chút nữa lại tẩn cho anh ta thêm một cái: “Cút đi!”
Chung Thành Khê ngẩng cổ, mặt đỏ bừng vì kìm nén, gân xanh hai bên thái dương nổi lên, anh ta hét lớn: “Được! Lâm Nghiệt! Là do tớ mù! Tớ ngu ngốc!”
Hét xong anh ta chạy ra ngoài, người nào không biết chắc cũng nghĩ anh ta là người bị hại.
Lâm Nghiệt thanh toán tiền thuốc thang cho Giang Nhược, còn để lại cho anh ta hai trăm tệ.
Giang Nhược cần lấy hai trăm tệ rồi cười khổ: “Cậu đang thương hại tôi sao?”
Lâm Nghiệt không biết anh ta xảy ra chuyện gì, ngay cả tính cách cũng thay đổi, mà anh cũng không muốn biết. Nhưng anh biết trong chuyện này Chung Thành Khê sai rồi. Chung Thành Khê ngu ngốc nhưng anh không thể không quan tâm: “Đừng đạo đức giả với tôi, tôi không thích xem phim đau khổ. Nếu cậu oan ức mà muốn nói cho tôi nghe thì tôi sẽ nghe, còn nếu không muốn nói thì tôi cũng không hỏi. Nếu cậu chết trước mặt tôi, có thời gian tôi sẽ đến viếng thăm, còn nếu chết sau lưng tôi thì đáng đời cậu.”
Lời nói rất rõ ràng, bình thường anh không để ý ai chết ai sống. Nếu chạm được anh thì có thể anh sẽ cứu, còn nếu không chạm được thì sống chết mặc người ta.
Giang Nhược khẽ run rẩy, một lát sau mới nói: “Cảm ơn.”
Anh ta vẫn không định nói với Lâm Nghiệt anh ta đã xảy ra chuyện gì, mặc dù Lâm Nghiệt đã giúp anh ta.
Giống như lời Lâm Nghiệt vừa nói, Giang Nhược không nói, anh cũng không hỏi nên đã rời đi.
Giang Nhược cầm hai trăm tệ, trong lòng lại đau nhói, anh ta không thể nói được lời nào. Anh ta không chạm đến được cảnh giới có thể thản nhiên nói ra những chuyện không được thế giới tán thành mà không cảm thấy xấu hổ.
Vào ngày Hình Tố rời nước Đức để đến Nga, Lâm Hựu Đình cũng không thể ngồi yên, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Lâm Hựu Đình. Ông ta đang đeo khẩu trang nên cô không nhìn thấy cả gương mặt, chỉ thấy được đôi mắt hung ác. Có nhìn được toàn bộ gương mặt hay không thì bạn cũng biết ông ta có vai trò gì.
Lịch trình của cô dày đặc, cô không muốn làm mất thời gian nên đã đi thẳng vào vấn đề: “Lâm tổng không cần giải thích cho tôi nghe vì sao ông lại tìm người thay thế ông làm việc, đó là chuyện của ông. Cũng không cần giải thích tại sao lại hại Tây Bắc của chúng tôi, tôi có thể hiểu về cạnh tranh thương mại.”
Nói xong, cô nhướng mi lên rồi nói tiếp: “Tôi chỉ muốn biết ông đã làm bao nhiêu chuyện vi phạm pháp luật quốc tế và ông còn muốn làm bao nhiêu chuyện nữa.”
Lâm Hựu Đình đến gặp cô lần này đã chứng thực được nghi ngờ của Hình Tố. SL của bọn họ thật sự đang chơi trò thế thân, mà ông ta đã mạo hiểm đi tìm cô cũng chỉ là muốn nói rõ với cô chuyện này.
Mà tại sao ông ta lại phải nói rõ?
Bởi vì ông ta muốn chặn miệng Hình Tố trước. Ông ta biết nếu ông ta không nói rõ thì với phong cách làm việc không xoa cát vào mắt của Hình Tố thì cũng có lúc cô biết tất cả. Đến lúc cô phát hiện ra thì SL cũng đã làm nhiều chuyện trái luật hơn. Lúc đó SL của ông ta sẽ bị động, cho nên bây giờ ông ta muốn gặp cô để nói rõ.
Hình Tố đã biết được suy nghĩ của ông ta từ khi ông ta đến đây.
Trông Lâm Hựu Đình rất nghiêm túc, từ lúc Hình Tố bước vào cửa ông ta dường như không còn cười nữa: “Vi phạm pháp luật quốc tế gì chứ? Nước Mỹ đã khơi mào chiến tranh giữa các quốc gia, bọn họ lợi dụng những mánh khóe để làm gián đoạn sự hợp tác quân sự của các quốc gia. Rồi dựa vào đó mà đạt được mục tiêu trở thành bá chủ của mình, như vậy là không vi phạm pháp luật quốc tế sao? Cô là một nhà buôn vũ khí, mua bán vũ khí là công việc của cô. Cô không thể đưa quan niệm chính trị của cá nhân mình vào những cuộc giao dịch được.”
Hình Tố cảm thấy ông ta nói toàn những điều vô lý: “Một thanh vũ khí của SL xuyên vào bụng của một thai phụ trên cầu Polifil, sau đó một tên khủng bố lại dùng vũ khí này bắn xuyên qua đầu của đôi vợ chồng già. Vậy ông còn cảm thấy mình không vi phạm pháp luật quốc tế sao?”
Lâm Hựu Đình lại cho rằng Hình Tố đang nhầm lẫn những khái niệm: “Vì sao khi bán vũ khí cô lại phải xem xét người mua sẽ dùng lô vũ khí này ở đâu? Hoặc là giống như bán dao cho lò mổ, cũng phải xem họ dùng dao để giết súc vật nào? Những chuyện này đều không nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, chúng ta chỉ có thể kiểm soát được chất lượng của vũ khí, còn có vị trí trên thế giới. Chỉ khi chúng ta mạnh, đất nước này mới mạnh.”
Hình Tố nghe không nổi nữa: “Tại sao chúng ta lại khác với những kẻ khơi mào chiến tranh kia? Là bởi vì chúng ta có lương tâm. Cũng như ông vậy, ông là một người được bảo vệ điển hình, ông chưa từng bị trúng đạn cho nên mới có thể nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy.”
Cô dừng lại một lát: “Nếu như ông tận mắt chứng kiến những gì mà các cuộc chiến tranh mang lại, thì tôi không tin ông còn có thể yên tâm mà kiếm tiền từ chiến tranh.”
Trong mắt Lâm Hựu Đình, Hình Tố là một người nắm được điểm mấu chốt, không thể làm được nghề này, ông ta vẫn đánh giá cô rất cao: “Tôi hy vọng cô có thể mãi mãi ngây thơ như vậy, để cô có thể tận mắt chứng kiến Tây Bắc sẽ chết dưới sự ngây thơ của cô như thế nào.”
Hình Tố không còn gì để nói: “Cảm ơn vì lời chúc, nhưng Tây Bắc cũng sẽ cho ông biết, ngây thơ cũng có thể khiến SL của ông xuống nước.”
Chia tay không vui vẻ.
Ban đầu Lâm Hựu Đình lại muốn nói rõ với Hình Tố, cho cô thấy SL không tạo bất cứ uy hiếp nào với Tây Bắc. Cũng để cho cô gạt bỏ ý định ra tay với SL, kết quả là vừa nói ra đã bị bẽ mặt. Cửa sổ giấy này vừa rách, Lâm Hựu Đình lại cảm thấy xem thường Hình Tố.
Lần này cô đến đây có lẽ là muốn khiến ông ta bẽ mặt —— Vừa đến đã nói mấy câu vừa có chút hung hăng vừa có chút khiến ông ta tức giận.
Ông ta chủ động tìm cô, với sự thông minh của cô nhất định có thể hiểu được sự nghi ngờ của cô trước đó, đồng thời xóa bỏ sự lo ngại đối với SL.
Vậy tiếp theo cô chỉ có hai hành động.
Thứ nhất, vẫn không can thiệp vào chuyện của nhau giống như trước kia. Nếu như là vậy thì sau khi gặp mặt cô nhất định sẽ làm việc hời hợt, bắt đầu với ông ta hòa thuận, kết thúc cũng hòa thuận.
Nhưng mà cô thì không, vừa vào cô đã hỏi về những vấn đề không lịch sự, khiến bầu không khí trở nên xấu hổ, đó là hành động thứ hai. Cô muốn khiến ông ta bẽ mặt để làm tiền đề cho những hành động tiếp theo.
Vậy thì hành động gì?
Trước mắt, Tây Bắc và SL có mối quan hệ cạnh tranh trong nước, nhưng ở nước ngoài thì không. Cho nên hầu hết những người buôn bán vũ khí đều nghĩ bọn họ là đồng minh. Sau khi Hình Tố trở mặt thì cũng không còn ai tin bọn họ là đồng minh nữa. Nếu sau này Hình Tố cướp đơn hàng của SL hay là làm lộn xộn việc hợp tác với SL thì có thể còn nói được. Nếu cô đặc biệt chú ý đến việc SL vi phạm pháp luật quốc tế, lại thật sự biết được chuyện gì đó thì quá dễ dàng để phủi sạch quan hệ.
Đồng thời cũng cho thấy một vấn đề, cô rất quan tâm đến việc SL vi phạm pháp luật quốc tế.
Lâm Hựu Đình nâng rượu.
Có thể.
Cô gái này, có chút lợi hại.
Hình Tố buôn bán vũ khí cũng không suy nghĩ nhiều về chính trị, chuyện lén lút làm cũng không ít, nhưng cô là người biết giới hạn, còn Lâm Hựu Trung thì không như vậy, mã đã không như vậy thì thôi bỏ đi, không cần phải nói chuyện nữa. Thế nên cô đã thẳng thừng phá vỡ mối quan hệ vốn rất hòa hợp với bọn họ, khiến cho sự căng thẳng càng thêm rõ ràng và trực tiếp hơn.
Hơn bốn giờ, cô lên trực thăng bay đến Nga. Hôm qua Đàm Tiếu đến nói với cô về chuyện ép bảng giá của nước Đức. Sau đó cùng cô bay đến Nga để hoàn thành công việc tiếp theo.
Khi gặp Đàm Tiếu, cô ấy đã hỏi cô: “Thế nào rồi? Gặp được không?”
Hình Tố nói: “Chọn rồi, bây giờ là quan hệ đối thủ với SL.”
Đàm Tiếu nhớ kết quả thương lượng của hai người đâu phải là điều này? Nhưng nếu Hình Tố đã quyết định như vậy thì cũng có cái lý của cô, nên cô ấy không nói chuyện này nữa: “Đi tắm suối nước nóng không? Tớ hẹn mấy anh đẹp trai đến.”
Hình Tố mãi đang nhìn điện thoại di động nên không chú ý.
Cô thích xem tin tức quân sự, cô biết tất cả thời gian phát hành tin tức nên cứ đến giờ là cô xem.
Đàm Tiếu lại hỏi cô một lần nữa: “Có đi hay không nè?”
Hình Tố xem xong thì đáp: “Không đi.”
Đàm Tiếu nhíu mày: “Trước đây cậu rất ít khi từ chối.”
Hình Tố không có hứng thú, cô phát hiện bây giờ mình có tật hay so sánh, cô sẽ so sánh những người này với Lâm Nghiệt. Người nào không sánh bằng anh thì cô cũng không muốn tiếp xúc, chỉ cảm thấy tốn thời gian.
*
Chung Thành Khê không tham gia lớp tự học buổi tối, trốn học đến quán net chơi game suốt cả đêm.
Lâm Nghiệt cũng mặc kệ anh ta, đến học xong lớp tự học buổi tối.
Sau giờ tự học, Lâm Nghiệt ra ngoài thì thấy một chiếc xe thể thao đậu trước cổng trường. Có một người đàn ông đứng trước xe, anh từng nhìn thấy anh ta ở cửa quán bar, lúc đó người này đang đi cùng với Dương Thi Hàm, và hình như cũng có quen biết với chồng cũ của Hình Tố.
Cũng chính ngày hôm đó anh đã chụp hình chồng cũ của cô, nhờ đó mà có được Wechat của cô.
Anh ta liếc nhìn hai lần rồi đi về phía trước.
Sáng sớm Hình Tố đã nói là cô bay vào buổi chiều, bây giờ ở nước Đức tầm khoảng hai giờ ba mươi phút chiều. Anh lấy điện thoại di động ra rồi dừng lại ở giao diện trò chuyện nửa phút, sau đó lại không gửi gì mà đã để điện thoại vào lại trong túi.
Phải kiểm soát bản thân, không thể lúc nào cũng muốn tìm cô.
Hình Tố là kiểu người vô tâm, anh không thể trơ mắt nhìn mình đi về phía vách đá được.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng chỉ sau một lát anh đã bấm vào hình đại diện của cô.
Đã không biết là lần thứ bao nhiêu trong hôm nay rồi.
Cuối cùng về đến nhà thì bà ngoại gọi điện cho anh, bảo anh đi tìm Chung Thành Khê, nói là mẹ anh ta không liên lạc được với anh ta.
Lâm Nghiệt nói: “Cậu ta không chết được đâu.”
Bà ngoại đang ở xa anh, nếu bà mà đang ở gần thì chắc chắn sẽ cho anh ăn một bạt tai: “Cháu đang nói tiếng người à? Không chết được? Vậy chết rồi thì sao? Mau mau đi tìm cho bà đi! Để bà còn báo cho mẹ nó một tiếng.”
Lâm Nghiệt bị ép nên phải đến tiệm net một chuyến. Vừa vào cửa đã thấy Chung Thành Khê đang thí đối thủ một mạng, bên cạnh còn có một cô gái đang cổ vũ anh ta.
Thấy anh ta đã chơi đùa vui vẻ nên anh chuẩn bị đi về.
Vừa quay đầu thì Chung Thành Khê đã nhìn thấy anh, nên gọi anh lại: “Cậu đến tìm tớ à?”
Lâm Nghiệt nói: “Tớ đến tìm chó.”
Vậy mà Chung Thành Khê lại vui vẻ chạy đến, không quan tâm đến cô gái bên cạnh nữa: “Tớ tha thứ cho cậu đấy!”
Lâm Nghiệt vẫn phải nói với anh ta: “Cậu nên nhớ, nếu muốn làm một con người thì nhất định phải khác với một con chó.”
Chung Thành Khê vậy mà nghe hiểu ý anh: “Không phải là vì cậu ta cau mặt với cậu trước sao? Trước giờ tớ cũng chưa bắt nạt cậu ta mà.”
“Không cần.”
Trong lòng Chung Thành Khê vẫn còn bất bình, nhưng nếu Lâm nghiệt đã đến tìm anh ta thì sau này anh ta sẽ nghe lời: “Tớ biết rồi.”
“Gọi lại cho mẹ cậu đi.”
“Tớ gọi rồi, mà lúc nãy điện thoại không còn tiền nên không gọi được.” Nhắc đến tiền điện thoại Chung Thành Khê còn nói: “Mà cho tớ năm mươi đồng đi, cô gái kia đóng tiền cho tớ nên tớ trả lại cho cô ấy.”
Lâm Nghiệt không có tiền lẻ nên đã đưa anh ta một trăm đồng.
Vậy mà cô gái kia bảo không cần, nói là không muốn tiền mặt, một hai Lâm Nghiệt phải chuyển qua wechat cho cô ta.
Chung Thành khê còn không biết cô ta đang nghĩ gì sao?, “Cậu ấy có đối tượng rồi, đừng suy nghĩ gì nữa.”
Vậy mà cô gái kia còn không thừa nhận: “Chỉ là chuyển một món nợ thôi mà, cậu đang nghĩ gì vậy?”
Chung Thành Khê thêm cô ta: “Vậy thì tôi chuyển cho cô.”
Cô gái kia nhất quyết không thêm.
Trong khi hai người đang nói chuyện thì Lâm Nghiệt đi gọi điện cho bà ngoại. Tính báo cho bà biết đã tìm thấy Chung Thành Khê rồi, cuối cùng lại đi gọi cho Hình Tố. Anh quên mất là anh đang xem lại lịch sử trò chuyện của hai người họ mà chưa thoát khỏi khung chat với cô.
Lúc nghe Hình Tố nói một câu “Nói”, anhlập tức lấy điện thoại xuống xem. Sau khi nhìn thấy hình đại diện của Hình Tố thì nói với cô: “Nhầm số.”
“Vậy thì cúp máy đi.”
Nếu lỡ điện rồi mà cúp liền như vậy thì thật có chút thiệt thòi, Lâm Nghiệt không cúp: “Chờ đã.”
“Không phải cậu nhầm số à?”
“Chỉ là nhấn nhầm thôi, đâu có nói là hối hận.”
Hình Tố ở đầu dây bên kia bất giác cong môi: “Vậy cậu muốn nói cái gì?”
Lâm Nghiệt muốn nói rất nhiều, nhưng nghe cô hỏi vậy thì không biết bắt đầu hỏi từ đâu, lại ngắc ngứ.
Cô gái đang nói chuyện vớ vẩn với Chung Thành Khê ở bên kia đột nhiên đi đến nói với anh: “Wechat của cậu ta không đủ tiền, hay là cậu chuyển cho tôi đi.”
Lâm Nghiệt không để ý đến cô ta, anh đi đến hành lang và tiếp tục nói với Hình Tố: “Chị cảm thấy tôi muốn nói cái gì?”
Hình Tô thay đổi chủ đề nói chuyện: “Tiêu tiền mua phục vụ?”
Lâm Nghiệt cau mày: “Cái gì cơ?”
“Không phải vừa rồi cô gái kia nói đến chuyện tiền nong sao? Xem ra là xong việc rồi, thế nào? Vẫn ổn chứ?”
Ngữ khí của Hình Tố khi nói những lời này rất bình thường, nhưng có chút không giống cô. Cô nên bình thường hơn một chút, không thể để tâm đến những chuyện như vậy. Lâm Nghiệt cảm thấy anh đã nghe được điều gì khác nên hỏi lại cô: “Chị ghen sao?”
“Nghĩ nhiều rồi, tôi muốn đi ngủ, cúp máy đây.”
Lâm Nghiệt chắc chắn cô đang ghen: “Không phải bốn giờ chị bay sao? Giờ ngủ cái gì chứ?”
Hình Tố cúp máy, cúp ngay lập tức.
Lâm Nghiệt không thể kiểm soát biểu cảm, đặc biệt là khóe miệng.
Từ trước đến giờ Hình Tố không có chút sơ hở nào, lỡ lời lại càng không. Vậy mà cách đây không lâu cô đã lỡ lời.
Vậy mà cô lại lỡ lời rồi.