Tam Nhặt - Chương 30
Chương 30:
Hình Tố cứ nghĩ người tìm cô là Lâm Hựu Đình, nhưng không ngờ lại là anh chàng người mẫu từng qua đêm với cô vào mấy năm trước.
Anh ta có vẻ đã trưởng thành hơn trước một chút, đôi mắt sâu thẳm cùng đường cằm nhọn hoắt và cặp mông đó vẫn rất lẳng lơ. Anh ta thích cười nhếch mép, vui vẻ dùng thứ tiếng Trung sức sẹo của mình hỏi Hình Tố: “Em có thể ở lại đây chờ anh trở về được không?”
Hình Tố không thể, cô cuối cùng vẫn theo kế hoạch lên máy bay trở về nước.
Sau này cô cũng không còn muốn nhớ đến anh người mẫu này nữa, từ đầu đến cuối cô chỉ coi anh ta là người tình một đêm.
Hình Tố vào trong khách sạn rồi mới được thông báo về số phòng, đây là số của một căn phòng xép, cô bắt đầu nghi ngờ mục đích của cuộc hẹn khi anh ta đặt căn phòng xép này, nên cô đứng lại. Đúng lúc này có một bóng đen xuất hiện ở hành lang đại sảnh đi về phía thang máy, trong khung cảnh sáng rực như vậy quả thật rất chói mắt.
Bước chân đi tới đã thu hút ánh mắt của cô, anh ta vừa đến trước mặt đã giữ lấy bả vai cô, khi cô xoay người lại liền bị chụp hình, điều này khiến cô cảm thấy khó chịu ngay tức khắc.
Người vừa chụp ảnh chính là anh chàng người mẫu kia, anh ta ôm choàng lấy cô và nói rất nhiều câu tiếng Đức vào tai cô.
Hình Tố chỉ biết tiếng Đức ở mức cơ bản, ra ngoài đều cần mang theo phiên dịch viên nên tất nhiên nghe không hiểu anh ta nói cái gì, chưa kể tiếng Đức của anh ta lại là giọng địa phương: “Nói tiếng Trung Quốc đi.”
Anh ta liền chậm rãi nói từng từ một: “Anh cứ nghĩ là em sẽ không bao giờ đến Đức nữa.”
Hình Tố để mặc cho anh ta ôm một chút, đến khi tay anh ta chạm đến vòng ba của mình thì cô đã đẩy anh ta ra ngay: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Anh ta liền khoe khoang bức ảnh mình vừa chụp với Hình Tố: “Thích không?”
Hình Tố nhìn thoáng qua cảm thấy cũng tạm ổn, góc chụp không tồi: “Nói xem anh tìm tôi có chuyện gì?”
Anh ta trực tiếp nói ra: “Anh muốn ngủ với em.”
Hình Tố không rảnh, hơn nữa cô cũng sẽ không làm vậy. Có phải anh ta hơi mập ra không? Lớn tuổi rồi nên mập ra sao? Cảm giác không còn đẹp như trước nữa, lần đầu tiên cô gặp anh ta lúc đó anh ta tầm hai mươi tám tuổi, hiện tại có thể là hơn ba mươi nhỉ? Ba mươi tuổi đã là trở ngại rồi sao?
Anh ta vẫn tự tin áp cô vào trong thang máy: “Em sờ thử chút đi, đây là thứ em thích mà.”
Anh ta cầm tay Hình Tố sờ soạng một chút, cô chẳng có chút cảm giác gì mà nói: “Sở thích rồi cũng sẽ thay đổi.”
Anh ta biết, nhưng sẽ chẳng có ai tốt hơn anh ta: “Em từng nói đồ anh là tốt nhất mà.”
Hình Tố nghĩ tới Lâm Nghiệt rồi rút tay lại: “Hiện tại không phải là anh nữa rồi.”
Cô không rảnh cùng anh ta nói chuyện rõ ràng, trong lúc anh ta còn đang ngạc nhiên thì cô đã ra khỏi thang máy, đi chưa được hai bước cô lại quay trở về nói: “Đưa bức ảnh anh đã chụp cho tôi.”
Anh ta không đưa: “Đây là hình của tôi.”
Hình Tố cũng không muốn nhiều lời với anh ta: “Tôi báo cảnh sát.”
Không còn cách nào khác anh ta đành phải đưa cho cô, tốt xấu gì anh ta cũng là người nổi tiếng nên một khi bị cảnh sát đến hỏi thăm thì sẽ không tốt cho công việc sau này của anh ta.
Hình Tố muốn lấy được ảnh chụp nên đành phải gặp anh ta thêm lần nữa.
Cô đã gặp anh người mẫu này tại một bữa tiệc chiêu đãi của nhà máy rượu. Buổi tối hôm đó cả hai đã qua đêm cùng nhau. Vì anh ta rất biết cách nói chuyện, chuyện kia cũng rất tốt, trong số những người cô đã gặp trước đây thì anh là người đầu tiên cô phá lệ vứt bỏ nguyên tắc tình một đêm mà ngủ với anh ta hai lần.
Sau đó vì công việc nên anh ta sang Mỹ và bọn họ cũng cắt đứt liên lạc từ lúc đó.
Trong hai lần buông thả đó của họ thì Hình Tố đặt khách sạn một lần và anh ta đặt một lần. Lần đó Hình Tố định đặt phòng ở một khách sạn thành viên nhưng hệ thống đặt phòng của khách sạn lại đang bị lỗi, chỉ có một số tài khoản thành viên đăng ký được. Thẻ thành viên của Hình Tố không thể dùng nên đành phải dùng đến thẻ của anh ta, rồi cài đặt thẻ của mình vào thanh toán.
Sau đó cô cũng đã quên mất chuyện này, nhưng không ngờ anh ta lại là một người có đạo đức, thẻ để lại lâu như vậy nhưng anh ta chưa từng động vào tiền của cô.
Lần này tới Đức trợ lý đã giúp cô đặt phòng khách sạn, sắp xếp lịch trình và hỏi cô muốn nơi ở như thế nào, nên cô đã truy cập vào ứng dụng của khách sạn đó cho trợ lý tham khảo, có thể là do có phần mềm nhắc nhở nên lúc cô đăng nhập vào anh ta biết cô sẽ đến Đức.
Cô nhìn lướt qua bức ảnh anh ta vừa gửi cho mình, chụp đúng lúc cô quay người lại, hai cúc áo trước ngực không biết tại sao lại bị bung ra, nhìn qua giống như đang dụ dỗ người khác. Quả không hổ danh là người mẫu rất biết canh góc chụp như thế nào để có tấm ảnh đẹp.
Nhìn một lúc cô tiện tay đăng lên Wechat, nhưng chỉ để cho một mình Lâm Nghiệt xem được.
Khi Lâm Nghiệt nhìn thấy bài đăng trên Wechat của Hình Tố là lúc anh vừa chơi xong một trận cầu lông, đang uống nước thấy thế liền bị sặc.
Chung Thành Khê đi đến vỗ lưng cho anh: “Yếu rồi đúng không? Đúng không? Đã nói cậu đừng tiêu hao sức lực quá mức rồi mà. Người ta có câu gì ấy nhỉ? Đàn ông phải biết tự chăm sóc bản thân thật tốt, đừng ỷ vào tuổi trẻ mà tiêu hao quá nhiều sức lực. Mấy thứ này không phải có tiền là mua được đâu.”
Lâm Nghiệt phớt lờ anh ta, bước lên phía khán đài nhắn cho Hình Tố một dấu chấm hỏi.
Hình Tố không trả lời tin nhắn nên anh mở điện thoại ra xem lại lần nữa, xác nhận thật sự là cô đã đăng trên Wechat, hơn nữa người trong ảnh cũng chính là cô. Đăng ảnh thì cứ đăng đi, nhưng tại sao lại đăng một tấm ảnh phanh áo lộ ngực ra như vậy? Ánh mắt còn quyến rũ nữa chứ?
Cô có ý gì đây? Khiêu khích anh sao?
Anh càng xem càng phiền não, tiếp tục nhắn thêm cho cô hai dấu chấm hỏi.
Chung Thành Khê thấy anh có gì đó không ổn bèn đi qua xem thử, vừa đưa mắt liếc nhìn màn hình di động của anh đã ‘đệch’ một tiếng, sau đó cướp lấy điện thoại của anh: “Mẹ nó, đây chính là phong cách của chị gái bí ẩn đó sao? Cậu đã gặp được cái vận may gì thế này? Tớ thật sự ganh tị quá đi mất!”
Chung Thành Khê vừa náo loạn, Lâm Nghiệt liền đưa tay giật lại điện thoại, sau đó dùng một chân đạp cho anh ta một phát: “Cút đi!”
Chung Thành Khê xoa mông ghé lại gần: “Đến mức này sao?”
Lâm Nghiệt phiền não: “Lần trước cậu nói với tớ có người hack được tài khoản phải không, giá một lần là bao nhiêu?”
Chung Thành Khê cảm thấy mình hình như nghe không hiểu được tiếng Trung Quốc nữa: “Cái gì?”
Gương mặt đẹp trai của Lâm Nghiệt trương lên trông thật khó coi: “Bao nhiêu tiền?”
Thứ đầu gỗ như Chung Thành Khê thế nhưng lại cẩn thận suy nghĩ tới việc làm Lâm Nghiệt tức giận: “Cậu sẽ không tính xoá wechat của chị gái đó chứ hả? Bức ảnh này chụp không được đẹp sao? Tớ thấy quyến rũ giống như nữ thần vậy mà.”
Lâm Nghiệt muốn thay cô xoá cho bằng được tấm ảnh này, anh còn đang ghim trong lòng chuyện hai cái nút áo bị bung hở cả vòng hai đây: “Đừng nói nhảm nữa.”
Chung Thành Khê cũng không tiếp tục nhiều lời, gửi thông tin của hacker qua Wechat cho anh.
Lâm Nghiệt ra giá năm trăm tệ để lấy được số tài khoản WeChat của cô, sau khi lưu lại bức ảnh vừa rồi vào di động của mình, anh liền đăng nhập vào Wechat của cô xoá đi bài đăng lúc nãy.
Buổi tối Hình Tố về tới khách sạn mới phát hiện thấy WeChat của mình đã bị đăng xuất, cô liền nghĩ rằng tài khoản của mình có lỗ hổng bảo mật nên đã đăng nhập đổi mật khẩu ngay lập tức, sau đó mở tài khoản ra thì thấy tin nhắn của Lâm Nghiệt: “Tài khoản của chị là do tôi hack, tấm ảnh đó là do tôi xóa.”
Hình Tố mở Wechat kiểm tra lại thì đúng thật là đã xóa hình rồi, vào xem lại tin nhắn lần nữa thì thấy được cái thái độ kiểu “Tôi làm chuyện xấu nhưng tôi làm đúng” của anh liền trả lời: “Đối với hành vi này của cậu, chỉ cần tôi nói là cậu đã gây nên tổn thất cho tôi thì có thể cậu sẽ được đến đồn công an ngồi hai ngày đấy.”
Lâm Nghiệt không quan tâm mấy: “Chị cứ báo công an đi. Trong thành phố có bao nhiêu đồn công an, nằm ở những chỗ nào tôi so với chị còn biết rõ hơn, có cần tôi nói cho chị biết không?”
Hình Tố liền gọi điện thoại cho anh: “Có thú vị không?”
Lâm Nghiệt buồn chán: “Không hề thú vị gì cả. Đó là loại ảnh gì mà chị dám đăng lên Wechat vậy?”
Anh vừa nói vậy Hình Tố liền nghĩ lại, chẳng lẽ mình đăng nhầm ảnh khỏa thân lên, cô vào kiểm tra lại album ảnh lần nữa, ngoài xương quai xanh ra thì gần như không thể nhìn thấy được gì nữa trừ khuôn mặt: “Là bức ảnh nào của tôi vậy?”
Lâm Nghiệt bị cô hỏi ngược lại như vậy thì không biết phải trả lời thế nào, kìm chế một lúc lâu mới nói: “Là tấm ảnh đó.”
“Tấm nào cơ chứ?”
“Dù sao thì những tấm ảnh như vậy sau này chị đăng một cái tôi liền hack tài khoản của chị một lần.”
Hình Tố thấy anh bị chọc tức liền bật cười: “Cậu hack tài khoản của tôi mà lại không nhận ra tấm ảnh đó chỉ có một mình cậu được nhìn thấy sao?”
Lâm Nghiệt phát ngốc rồi, thật sự là anh không thấy cũng không chú ý tới.
Hình Tố không nói tiếp cho anh biết ai mới được nhìn thấy tấm ảnh thì đã cúp máy.
Trong lòng Lâm Nghiệt nóng như lửa đốt, gọi lại cho cô nhưng cô không bắt máy, anh có gọi thêm bao nhiêu lần đi nữa cô cũng không bắt máy. Anh liền nhắn tin cho cô: “Chỉ có một mình tôi nhìn thấy?”
Hình Tố không trả lời tin nhắn của anh, cô cầm một đĩa bánh quy tới, lấy từng miếng từng miếng một lên ăn với dáng vẻ thật ung dung.
Lâm Nghiệt không ngừng gọi lại.
Hình Tố cũng đã ăn xong bánh quy, cô lau sạch tay, sau đó mỉm cười. Đúng là nông cạn, hấp tấp.
Đã nhiều năm rồi cô chưa gặp người đàn ông nào dám khiêu khích cô như vậy.
Giống như một tên cướp ngu ngốc.
Lâm Nghiệt nằm trên giường nhìn bức ảnh kia của Hình Tố, xem một lần thì không nói làm gì, anh cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc khi cứ nằm thế này xem đi xem lại tấm ảnh của một người phụ nữ.
Trước giờ anh chưa từng trải qua chuyện nào như thế này, đám nhãi ranh Chung Thành Khê rất hào hứng khi bàn luận về mấy cô diễn viên Nhật Bản nóng bỏng, còn anh lại có biểu cảm dửng dưng đứng ở một bên, luôn là vẻ mặt không hứng thú, anh cảm thấy không có gì đáng nói, mặt cũng không đẹp, dáng người cũng như vậy…
Nhưng Hình Tố lại không giống thế, anh vẫn luôn muốn nhìn cô.
Mười một giờ rưỡi, cuối cùng anh cũng chịu thả điện thoại xuống.
Bỏ xuống chưa đầy năm phút anh đã cầm điện thoại lên lại, trong lòng tự nói với mình: Lần này là lần cuối.
Rồi cứ thế trôi qua nửa đêm.