Tam Nhặt - Chương 29
Chương 29:
Sau khi Hình Tố đi, cuộc sống của Lâm Nghiệt lại trở về như bình thường, bắt đầu chuỗi ngày trốn học đánh nhau.
Trong trường trung học số Sáu thì còn đỡ, vì ở ngay dưới mí mắt của Lâm Nghiệt nên cũng không có quá nhiều lời đồn đại về anh được tung ra, cùng lắm cũng chỉ có mấy người ở lớp Thể Dục, còn trường trung học cơ sở Tam Trung thì lại ở khá xa nên tin vịt cũng nhiều hơn. Cái gì mà Lâm Nghiệt không rõ ràng với Hề Đa Đa, Dương Thi Hàm, Lưu Tư Huệ, một chân đạp tám chiếc thuyền, anh đã chơi hỏng hết bọn họ rồi…
Lâm Nghiệt cũng chả thèm quan tâm tới những kiểu tin đồn như thế, nhưng nếu đám nhãi con kia dám ở sau lưng nói anh là đồ con hoang, nói mẹ anh là người thứ ba đi theo một người đàn ông hơn mình tận hai mươi tuổi, còn không cần đến đứa con trai là anh, thì anh liền không quản có quen biết bọn chúng hay không cũng sẽ kéo theo nhóm của mình tới đường sắt đánh nhau với bọn chúng.
Ngày nào trên mặt anh cũng đầy thương tích nhưng buổi tối đều có thể ngủ rất ngon, bởi vì khi trời sáng anh có thể nhắn tin qua Wechat với Hình Tố.
Hình Tố sẽ gửi cho anh một tin nhắn vào sáng sớm, nó làm anh cảm thấy thời tiết hôm nay thật đẹp.
Trước khi ra ngoài anh đều liếc mắt nhìn đôi giày mà Hình Tố đã mua cho anh. Anh vẫn chưa mang nó lần nào, cũng không có vớ. Chờ cô trở về anh sẽ mang vào thật đẹp cho cô xem.
Hề Đa Đa còn chưa kịp an ủi bản thân khi biết Lâm Nghiệt đã có người mình thích thì lại nghe được tin tức ông nội bị ung thư não.
Cô ấy xin phép nghỉ hai ngày để về quê cùng ba mẹ, ông nội cô ấy đang suy yếu nằm trên giường bệnh trong bệnh viện huyện. Ông ấy không thể nhớ rõ tên của mọi người nữa, nhưng lại có thể nhớ rõ cô ấy. Ông nội nắm lấy tay cô ấy, lần đầu tiên Hề Đa Đa cảm nhận được sự mỏng manh của sinh mệnh.
Bên ngoài phòng bệnh, ba mẹ cô ấy đang thảo luận với nhau về việc đem bán Bảo Câu Các để lấy tiền lo thuốc men cho ông nội.
Chú Hai lại không muốn thế, bởi vì ông nội có hai người con trai, người con đầu muốn bán tiệm cơm để góp tiền lo thuốc thang, người con trai thứ hai hẳn không có lý do gì mà không chịu chi tiền, nhưng ông ta mới vay tiền mua nhà trên tỉnh còn chưa trả xong, lấy đâu ra tiền lo thuốc men cho ông nội? Cho nên ông ta liền khuyên ba mẹ Hề Đa Đa cứ để ông nội ra đi nhẹ nhàng, dù sao ông nội cũng đau đớn trong một thời gian dài rồi. Đương nhiên nguyên văn lời nói không phải như thế, nhưng ý tứ chính là như vậy.
Ba mẹ Hề Đa Đa bị chọc tức muốn nổ cả phổi, liền tranh cãi ầm ĩ cùng vợ chồng chú hai ngay bên ngoài phòng bệnh, cuối cùng hai bên đều không có kết quả tốt, còn để ông nội ở trong phòng bệnh nghe thấy tất cả, đôi mắt ông ngấn lệ nắm chặt tay Hề Đa Đa.
Hề Đa Đa nói với ông: “Ông nội cứ yên tâm, chúng cháu chắc chắn sẽ chữa khỏi cho ông, chắc chắn sẽ như vậy.”
Tối hôm đó ở khách sạn, ba mẹ Hề Đa Đa gọi cô ấy đến trước mặt mình, dịu dàng nói: “Đa Đa, trong thời gian tới khả năng sẽ thiệt thòi cho con, ba mẹ sẽ dành nhiều thời gian cho ông nội, cũng sẽ tạm thời đem quyền kinh doanh Bảo Câu Các cho người khác.”
Hề Đa Đa biết điều đó và cũng đồng ý: “Vâng. Con sẽ tự lo liệu tốt cho bản thân.”
Mẹ ôm cô ấy vào trong lòng: “Đứa trẻ ngoan.”
Hề Đa Đa cũng biết nếu bệnh tình của ông nội không trở nặng thì ba mẹ cô ấy sẽ không phải bán Bảo Câu Các cho người khác, nhất định là rất khó khăn, khó khăn đến mức tiền tiết kiệm của gia đình cũng không đủ dùng. Cô ấy có thể hiểu và cảm thấy ba mẹ không cần phải thông báo cho cô ấy biết.
Trong mắt ba mẹ cô ấy, Bảo Câu Các không phải chỉ của riêng hai vợ chồng mà còn thuộc về Hề Đa Đa. Một nhà ba người làm sao lại chỉ có hai người đưa ra quyết định? Cho nên nhất định phải hỏi qua ý kiến của cô ấy.
Hề Đa Đa không đi học khiến Dương Thi Hàm rất vui. Chỉ cần không nhìn thấy Quách Gia Hàng tới lớp tìm Hề Đa Đa thì cô ta liền vui vẻ, nhưng chính vì điều này lại khiến Quách Gia Hàng nghĩ rằng Dương Thi Hàm đã làm gì đó với Hề Đa Đa nên đã gọi cậu ta lên phòng vẽ tranh ở lầu năm.
Dương Thi Hàm không biết anh ta muốn làm gì, nhưng cô ta rất hiếm khi từ chối anh ta.
Vào phòng vẽ tranh, Quách Gia Hàng khóa trái cửa, kéo rèm cửa sổ lại, chậm rãi đến gần Dương Thi Hàm.
Dương Thi Hàm đã quá quen với biểu cảm này của anh ta, còn cho rằng cuối cùng anh ta cũng có chút ấn tượng tốt với mình, cô ta hơi hất cằm lên, nói: “Không phải trong đầu cậu chỉ toàn là Hề Đa Đa thôi sao? Còn tìm tới tôi làm gì?”
Quách Gia Hàng chậm rãi tới gần, đè Dương Thi Hàm lên cửa, đưa tay mò vào trong quần đồng phục của cậu ta sờ soạng: “Mấy ngày nay cô đều nghĩ đến “chỗ đó” của tôi đúng không?”
Quách Gia Hàng rất thích nói những lời cợt nhả như thế, lúc đầu khi Dương Thi Hàm nghe thấy những lời như vậy còn cảm thấy không quen, nhưng sau này nghe nhiều lại cảm thấy không tồi: “Ai thèm nghĩ?”
Quách Gia Hàng sờ cho đến khi phần dưới của Dương Thi Hàm ướt đẫm thì cười lạnh một tiếng: “Lẳng lơ.”
Dương Thi Hàm còn làm bộ làm tịch đẩy anh ta ra: “A! Cậu đừng chạm vào tôi.”
Quách Gia Hàng đâu phải chỉ muốn sờ, anh ta còn muốn làm tình với Dương Thi Hàm ngay tại đây. Anh ta lột bộ đồng phục trên người Dương Thi Hàm ra, xoay người cô ta lại rồi lấy thứ đồ chơi của mình ra mạnh mẽ tiến vào bên trong cậu ta từ phía sau, ra sức ra vào làm Dương Thi Hàm một trận, sau đó bắn vào trong cơ thể cậu ta.
Toàn thân Dương Thi Hàm mồ hôi nhễ nhại dựa vào cửa: “Cậu muốn ở cùng tôi thật sao?”
Quách Gia Hàng kéo quần lên rồi cầm điện thoại di động từ trên bệ cửa sổ xuống, bấm lưu lại đoạn video vừa rồi, sau đó nói: “Tôi cảnh cáo cô nếu cô còn dám động đến một sợi lông tơ của Hề Đa Đa thôi, tôi sẽ tung ngay đoạn video này lên mạng, để người dân cả nước này đều thấy cô bị tôi chơi như thế nào.”
Dương Thi Hàm bị dọa sợ đến mức mềm nhũn cả chân, từ từ khụy xuống mặt đất phải dùng hết toàn bộ sức lực mới nói ra được một câu: “Mẹ kiếp, cậu có còn là đàn ông không?”
Quách Gia Hàng đương nhiên cũng không muốn làm người đàn ông trung thực.
Giải đấu bóng rổ bị hoãn lại với lí do chờ đến khi kỳ thi kết thúc, nhưng cụ thể tới khi nào thì chưa nói, có điều tất cả học sinh trung học phổ thông trong thành phố đều không vì thế mà mất đi sự nhiệt huyết, dù sao cũng là hoạt động lớn cuối cùng của thời cấp ba nên tất cả đều muốn giữ lại cho mình những kỉ niệm riêng.
Hội học sinh đảm nhận việc may cờ cho đội bóng rổ trường trung học số Sáu. Lưu Tư Huệ và Tưởng Thuần là những người thiết kế chính, bọn họ đưa ra các phương án và ý tưởng mới mẻ.
Tận dụng cơ hội lần này hai người các cô đương nhiên sẽ không thể nào bỏ qua cơ hội gặp mặt Lâm Nghiệt, lấy lý do chính đáng là muốn nghe xem ý kiến của anh và Chung Thành Khê như thế nào, nhưng trên thực tế chính là muốn gặp Lâm Nghiệt, tốt nhất là có thể đụng chạm được cánh tay và bàn tay của anh.
Chung Thành Khê thấy Lưu Tư Huệ rõ ràng rất muốn chạm vào tay của Lâm Nghiệt nhưng cứ sợ hãi rút lại làm anh ta đứng một bên cũng muốn sốt ruột thay cô ta: “Muốn sờ thì cứ sờ đi.”
Làm Lưu Tư Huệ thẹn quá hóa giận: “Cậu đang nói cái gì thế? Tôi chỉ muốn tới hỏi các cậu cảm thấy mẫu cờ nào đẹp nhất thôi.”
Chung Thành Khê xoa xoa lỗ tai mình: “Đúng đúng đúng, cô trong sáng nhất, cô không muốn sờ vào cậu ta cũng không thích cậu ta, cô là người có ý thức trách nhiệm cao, muốn có mẫu thiết kế cờ đội tốt nhất, cái gì gọi là tâm tư suy nghĩ lung tung đều không có.”
Tưởng Thuần vỗ nhẹ vào cánh tay anh ta: “Đồ mồm mép!”
Có đôi khi Chung Thành Khê cảm thấy đám con gái thông minh lanh lợi này thật ra cũng rất đơn thuần, nhưng đôi khi nhìn kỹ năng diễn xuất vụng về của bọn họ mà ngay cả những người có con mắt sành đời cũng không thể chịu nổi, cứ cảm giác giả tạo kinh khủng.
Đối mặt với những tiểu xảo mà bọn họ tự cho là thông mình đó, anh ta thậm chí đã có thể hiểu được vì sao Lâm Nghiệt lại thích bà chị kia như thế.
Chị gái kia quá sức phóng khoáng, không hề ra vẻ kiểu cách, tuy rằng chỉ mới gặp mặt một lần nhưng với khí chất và cách cư xử đúng mực như thế thì mấy em gái này còn phải theo học thêm mười năm nữa.
Đám con gái thì cứ ở một bên nháo nhào, còn Lâm Nghiệt thì từ đầu đến cuối đều không quan tâm tới bọn họ, anh đang nói chuyện với Hình Tố.
Hình Tố hỏi anh: “Cậu không đi học sao?”
“Có”
“Vậy sao lại có thời gian rảnh mà tìm tôi?”
Lâm Nghiệt phản bác: “Là chị gửi tin nhắn cho tôi trước.”
Hình Tố lật xem lại hai trang trước, hình như đúng là vậy thật, nhưng đó là do anh thích bài đăng của cô trên vòng bạn bè nửa năm trước rồi lại hủy đi, cho nên cô mới hỏi anh đang làm gì.
Chắc chắn anh đang xem lại các hoạt động trước đây của cô, rồi vô tình bấm thích nó, sau đó lại sợ cô biết sẽ trêu chọc anh nên đã nhanh chóng hủy đi.
Cũng vì vậy mà Hình Tố biết lúc này anh đang rảnh rỗi, đúng lúc cô cũng đang không có việc gì để làm nên liền hỏi anh ăn cơm chưa, sau đó bắt đầu trò chuyện.
Cô cũng không nghiêm túc trả lời anh: “Đúng vậy, là do tôi đã gửi tin nhắn cho cậu.”
Lâm Nghiệt liền hỏi cô: “Tìm tôi làm gì?”
Anh đang đợi một câu: Nhớ cậu.
Kết quả Hình Tố lại trả lời: “Tôi đang rảnh rỗi.”
Lâm Nghiệt không thể nào tiếp tục nói chuyện với cô được nữa: “Chị rảnh rỗi mới nhớ tới tôi?”
Hình Tố vừa thấy lời này đã biết anh đang suy nghĩ cái gì, mỉm cười trả lời lại tin của anh: “Bộ không phải như vậy sao? Chẳng lẽ cậu ăn hay ngủ đều nhớ tới tôi?”
Lâm Nghiệt nhìn đến câu này đã có thể tưởng tượng được khuôn mặt vừa đắc ý vừa vô vị của người phụ nữ bên kia màn hình.
Anh mạnh miệng nói: “Chị nằm mơ đi.”
Hình Tố cười: “Ồ.”
Lâm Nghiệt liền tắt điện thoại không muốn nói chuyện với cô nữa.
Ở phía bên này Hình Tố cũng đặt ly cà phê xuống, khóe miệng lộ ra một nụ cười, nụ cười này khiến cô trở thành phong cảnh bắt mắt nhất tại quán cà phê ngoài trời.
Cô đang chuẩn bị đi tới những nơi khác tham quan một chút, đã đến Cologne nhiều lần như vậy nhưng còn chưa xem qua các cảnh quan của nó.
Lúc chuẩn bị xuất phát, có một người lạ chặn đường cô lại và nói: “Chào cô, ông chủ của tôi muốn gặp cô một lần.”
Hình Tố ngẫm nghĩ, người biết cô đến Đức cũng khá nhiều, có thể tìm được hành trình cá nhân của cô cũng không ít, cho nên ông chủ này là ai cô thật sự đoán không ra: “Ông chủ của anh là ai?”
Người nọ nói: “Cô lên xe sẽ biết.”
Hình Tố nhìn chiếc xe rẻ tiền đỗ phía ven đường kia, khẽ nheo mắt lại.