Tam Nhặt - Chương 28
Chương 28:
Bà ngoại thấy Chung Thành Khê tới thì đi nấu cơm làm thịt kho như ước nguyện của anh ta, còn nấu một ít rau xanh làm tượng trưng.
Chung Thanh Khê lắc lắc cánh tay của bà ngoại nũng nịu: “Vẫn là bà ngoại tốt nhất, mẹ con suốt ngày để cho con ăn đậu, bà ấy nói con không xứng ăn cơm bà ấy nấu.”
Bà ngoại có thể tưởng tượng được sắc mặt kia của mẹ anh ta: “Mẹ con cũng lắm mồm lắm miệng.”
Chung Thanh Khê gật đầu như giã tỏi: “Bà ngoại nói quá đúng, nhiều chuyện lắm, suốt ngày nói lải nhải liên miên.”
Bà ngoại bị anh ta chọc cho không khép được miệng lại.
Tình cảm bố mẹ của Chung Thanh Khê rất tốt, tuy có hơi nói nhiều một chút nhưng không xảy ra tranh cãi, Chung Thanh Khê bị bọn họ ảnh hưởng nên cũng có chút lắm mồm. Có điều đứa nhỏ này rất biết cách dỗ dành người khác, có thể thấy được là sinh ra và trưởng thành trong một gia đình hòa thuận.
Nếu so ra thì Lâm Nghiệt nói ít hơn nhiều, cũng bởi vì bà không chăm sóc tốt cho anh. Lúc Lâm Nghiệt còn bé, phần lớn thời gian bà đều đi đánh nhau rồi chơi mạt chược với người khác, không rảnh chơi cùng anh, đa phần đều là anh tự chơi một mình.
Nhìn chung, tính cách của con cái thật sự không thể tách rời khỏi hoàn cảnh gia đình.
Bà ngoại có trình độ văn hóa, những năm nay không dùng đến cũng không để lộ ra ngoài, nhưng bà vẫn biết nguyên nhân là do quan hệ của cha mẹ ảnh hưởng đến thế hệ sau.
Chung Thanh Khê quấn lấy bà ngoại, Lâm Nghiệt đang làm kẹo hạnh nhân ở phòng bếp, dựa theo hướng dẫn tìm được ở trên mạng, trước tiên là làm tan bơ, sau đó đổ kẹo bông vào. Chỉ là cái này không nói ít hay nhiều, mà anh cũng không có kinh nghiệm, thế nên dứt khoát đổ nửa túi vào.
“Đệt!” Tay chân anh luống cuống vớt ra ngoài.
Bà ngoại nghe thấy tiếng động: “Làm gì đấy?”
Lâm Nghiệt không trả lời, anh cũng không để ý tới, lỡ tay bỏ quá nhiều kẹo đường nên dính hết vào nồi, anh đành phải rót thêm chút dầu, do tay hơi run nên lượng dầu đổ vào hơi quá liều, trong nồi tỏa ra một mùi hương hăng hắc, làm anh tức giận đến suýt chút nữa đập vỡ cái nồi.
Tiếng động quá lớn khiến cho bà ngoại chú ý đến, nhìn thấy một nồi kẹo đường này của anh: “Làm sao vậy?”
Không có chuyện gì mà Lâm Nghiệt làm không được: “Bà không cần quan tâm.”
Bà ngoại ngó vào trong nồi: “Làm kẹo đường à? Nhìn xem, bị khét hết cả rồi. Con xem có ai đi làm kẹo đường vị khét bao giờ chưa? Còn bảo bà không cần quan tâm, bà bỏ mặc con thì con có thể lớn đến như này sao? Tránh ra tránh ra!”
Bà kéo Lâm Nghiệt qua một bên, cầm cái nồi làm lại từ đầu, rót dầu vào.
Lâm Nghiệt muốn tự mình làm, anh giật lấy can dầu: “Con biết làm.”
Bà ngoại lại liếc mắt nhìn cái nồi vừa lãng phí: “Con biết cái rắm chứ con biết, con biết trèo cây thì có.”
Lâm Nghiệt đã xem công thức gia truyền cả một buổi trưa, ngay cả tiếng Anh mà anh chỉ cần liếc mắt nhìn hai lần đã nhớ kỹ, chẳng lẽ một món kẹo hạnh nhân mà anh không thể làm được sao?
Lần này, anh kiềm chế lại, cuối cùng cũng phù hợp. Bước tiếp theo đổ sữa bột vào, sau đó là ô mai, đậu phộng.
Khi anh làm bài tập cũng không nghiêm túc đến như vậy, bà ngoại cảm thấy không được bình thường, nhìn một hồi, ra ngoài hỏi Chung Thành Khê: “Không phải nó đang yêu đương gì đấy chứ?”
Chung Thanh Khê vốn dĩ đang nằm trên ghế sô pha xem ti vi, nghe vậy thì lập tức bật dậy, vươn cổ mở to mắt nói: “Không có ạ.”
Bà ngoại vừa nhìn đã thấy có gì đó mờ ám, híp híp mắt: “Nếu con không nói thật, thì mau nôn hết thịt của bà ra.”
Chung Thanh Khê lại uốn éo: “Ai da bà ngoại, bà cứ mặc kệ chuyện này của cậu ta giống như mặc kệ cậu ta bị thương đi, như vậy không tốt sao? Khuyên răn cả buổi trời mà cậu ta cũng không nghe thì bà tức giận làm gì nữa, đâu có đáng.”
Bà ngoại không phải muốn quản anh, mà là bà muốn biết anh thích đứa con gái như thế nào: “Con bé có ưa nhìn không?”
Chung Thành Khê nhớ lại gương mặt của Hình Tố: “Rất đẹp.”
Bà ngoại không hỏi nữa, miễn xinh đẹp là được. Con gái bà mới quản lý chặt chẽ, con trai thì bà mặc kệ. Thái độ của bà với con gái người ta có thể nói là không quá công bằng, nhưng bà chính là như vậy, không thích nói lý lẽ, những người quen biết với bà trong vùng này đều biết bà là người cay nghiệt bất chấp đạo lý.
Lâm Nghiệt ở trong phòng bếp, sau khi rút ra bài học kinh nghiệm từ thất bại lần trước thì cuối cùng cũng thành công.
Chung Thành Khê nhìn anh đem cái khay nướng ra ban công bèn nói: “Tớ cũng muốn! Nguội rồi cắt cho tớ một miếng đi.”
Lâm Nghiệt không nghe thấy, đóng cửa ban công lại.
Nhân lúc ra ngoài, anh rút một điếu thuốc, cầm điện thoại di động lên, vừa đúng tám giờ.
Tám giờ là thời gian kết thúc phần tự học buổi tối của tiết một, cũng là lúc bắt đầu các cảnh khác nhau. Hình Tố chắc là đang ăn cơm với người khác, cũng có thể là không, hoặc cũng có thể đang chờ anh gửi tin nhắn.
Tin nhắn cuối cùng trên Wechat vẫn là tin nhắn mà cô gửi, anh nhìn một hồi, bèn gửi cho cô một cái dấu chấm câu.
Sau đó cũng không có sau đó nữa, cô không trả lời.
Cô không trả lời lại.
Hình Tố đã mua vé máy bay, chuyến này có thể sẽ ra ngoài nửa tháng, cái thùng thuốc súng kia của Lâm Nghiệt chắc chắn không thể nhìn nó nổ.
Đàm Tiếu còn đang nói chuyện với cô: “Cậu ra ngoài lần này hơi lâu nhỉ. Tuần sau tớ có thể đến tìm cậu, nhưng cũng phải bốn năm ngày.”
Hình Tố còn đang thất thần.
Đàm Tiếu nói mấy câu mà không thấy cô trả lời, bèn dơ tay lắc lắc trước mắt cô: “Đang nghĩ gì vậy?”
Hình Tố hoàn hồn: “Bữa cơm tối nay có những ai?”
Đàm Tiếu liệt kê một vòng cho cô nghe, sau đó nói: “Mấy người họ hẹn lâu lắm rồi, mà cậu cứ bận mãi.”
Hôm nay Hình Tố có thời gian: “Đi thôi.”
Đàm Tiếu đi mở xe, Hình Tố chờ ở ven đường. Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tin nhắn Wechat của Lâm Nghiệt gửi từ nửa giờ trước. Lần này anh không thu hồi nữa, cô trả lời anh: “Nói.”
Đàm Tiếu lái xe tới, cô lên xe, thắt dây an toàn lại, lúc xe ra khỏi công viên Lâm Nghiệt mới trả lời: “Không có gì.”
Hình Tố cười: “Cậu lại không nói thật.”
Một lát sau, Lâm Nghiệt nói: “Ở nhà?”
Hình Tố chống cùi chỏ lên cửa sổ xe, mu bàn tay chạm nhẹ vào môi, thần thái và biểu cảm đều rất tùy ý. Sinh lực của người trẻ tuổi thật sự khiến cô phải nhìn với cặp mắt khác, buổi sáng vừa mới làm giờ lại nghĩ đến nhanh như vậy.
Đàm Tiếu liếc nhìn cô một cái: “Làm sao vậy?”
Hình Tố trả lời Lâm Nghiệt: “Đang ăn cơm ở bên ngoài.”
Cô cất điện thoại di động, nói với Đàm Tiếu: “Kết quả kiểm tra kia khi nào có?”
Đơt trước cô và Đàm Tiếu có đi kiểm tra sức khỏe tổng thể, chủ yếu là kiểm tra độ tuổi của tử cung gì đó, còn có thời kì tốt nhất mà cơ thể bọn họ có thể thụ thai, nhằm làm tốt công tác đề phòng trong thời gian đó.
Đề phòng.
Hai cô đều không muốn có con.
Đàm Tiếu nói: “Có rồi hay chưa thì bây giờ cậu cũng đâu có sinh hoạt tình dục, biết nơi đó của mình có khỏe mạnh hay không thì có ích gì.”
Hình Tố không nói gì.
Như bình thường là cái miệng cay độc của Hình Tố đã sớm đáp trả, hôm nay lại im lìm, Đàm Tiếu quay đầu nhìn cô hai lần, càng nhìn càng cảm thấy không đúng: “Có à?”
Hình Tố nghĩ đến cơ bụng của Lâm Nghiệt, lúc làm cùng anh cô không mấy chú ý, bây giờ hồi tưởng lại mới thấy khá ngạc nhiên. Bình thường học sinh cấp ba chẳng mấy ai có cơ bụng. Cô nhớ rõ khi cô lên cấp ba thì các nam sinh chỉ là dạng gầy gầy, mập béo, làn da ngăm đen, trên mặt còn có mụn, dù đã cố gắng lắm nhưng cô vẫn không thể chấm điểm được người nào.
Học sinh bây giờ xinh xắn đáng yêu hơn rất nhiều so với thời của cô.
Đàm Tiếu thấy cô lại thả tâm hồn trôi xa, bèn đưa tay sờ thử cái trán của cô, đâu có nóng: “Đang nghĩ gì vậy?”
Hình Tố còn đang suy nghĩ, eo của Lâm Nghiệt cũng tạm được, rất có lực.
Đàm Tiếu thấy cô như vậy thì cũng không hỏi nữa.
Kết quả của việc suy nghĩ quá nhiều là Hình Tố không muốn đi ăn cơm nữa, mà muốn ăn Lâm Nghiệt.
Ý nghĩ này giống như một chiếc xe vừa qua khỏi trạm thu phí, chạy về phía trước một hồi lâu cũng không thấy lối ra hay khu vực phục vụ, chỉ có thể không ngừng đi về phía trước, tốc độ xe càng lúc càng nhanh, nhanh đến khi cô kêu dừng xe, đồng thời gửi Wechat cho Lâm Nghiệt: “Ăn xong rồi.”
Đàm Tiếu dừng xe lại ở ven đường: “Làm sao vậy?”
Hình Tố cất điện thoại di động: “Tớ có việc bận, cậu đi một mình đi.”
Đàm Tiếu rất khó chịu: “Ê này, cậu đang nghiêm túc đấy à?”
Hình Tố mở dây an toàn, xuống xe: “Bữa cơm này, có thêm tớ cũng không nhiều lên, mà ít đi tớ cũng không vắng vẻ.”
Đàm Tiếu nhìn Hình Tố đi về phía trước, cô ấy cũng không muốn đi.
Ai thích thì người đó đi.
Điếu Ngư Đài.
Chuông cửa nhà của Hình Tố vang lên, cô bước đến mở cửa. Lâm Nghiệt giống như vừa chạy tới, thở phì phò, bờ môi ửng đỏ, phần tóc phía trước hất ngược ra sau gáy. Có điều như thế này cũng rất đẹp trai, rất có cảm giác năng động. Khóa kéo của chiếc áo hoodie anh vẫn chưa kịp kéo lên hết, chiếc áo thun cổ tròn to khoe trọn phần xương quai xanh của anh.
Lâm Nghiệt hỏi cô: “Chị ăn xong rồi sao?”
Hình Tố nhìn anh thở gấp mà cũng muốn thở gấp theo: “Không.”
“Không ăn?”
Tầm mắt của Hình Tố hơi hướng xuống dưới, sau đó lại chuyển đến đôi môi có chút hồng phớt của anh: “Không có đồ ăn sao ăn?”
Lâm Nghiệt đi vào trong hai bước: “Muốn ăn món gì?”
Hình Tố lui về sau: “Muốn là có thể sao?”
“Không chừng là có thể.”
“Vậy tôi muốn….”
Hình Tố còn chưa nói xong đã bị Lâm Nghiệt kéo vào trong lồng ngực, tiếp theo bị anh hôn vào môi.
Cô nắm lấy quần áo của anh: “Cửa….Còn chưa đóng…”
Lâm Nghiệt giữ chặt hai chân cô rồi bế cô lên cao, xoay người lại.
Hình Tố vươn tay ra sau đóng cửa lại.
Giọng nói của Lâm Nghiệt rất trầm thấp: “Còn muốn ăn không?”
Hình Tố ngắm gương mặt anh, mỗi một chi tiết cô đều thích, dù có tổn thương cũng thích. Cô thật sự rất thích gương mặt này, thích đến mức chỉ nhìn thôi thì chưa đủ thỏa mãn, dứt khoát đặt lên đó một nụ hôn: “Lửa to quá thì hương vị sẽ mất ngon.”
Lâm Nghiệt xin chỉ bảo: “Thế lửa như thế nào mới vừa đủ?”
Hình Tố cắn môi anh: “Tôi dạy cho cậu.”
“Được.”
Hình Tố bị Lâm Nghiệt ôm đến ghế sô pha, cô nằm xuống, vểnh chân lên, dùng ngón chân kẹp khóa kéo chiếc áo hoodie của anh rồi từ từ kéo xuống.
Cô không lừa anh, quả thực là dạy đến trình độ lão luyện, Lâm Nghiệt hiện tại cảm thấy tâm tư như bị đặt vào trong nồi đất, nấu trên lửa lớn, không biết đến lúc nào sẽ chịu không nổi sự nóng hổi này nữa mà nhảy ra khỏi nồi.
Chân của Hình Tố chui vào trong vạt áo thun của anh, lòng bàn chân ma sát với cơ bắp của anh: “Học sinh cấp ba mà vẫn có thời gian rảnh rỗi tập thể hình sao?”
Lâm Nghiệt ấn chặt chân của cô: “Chỉ cần tôi muốn thì sẽ rảnh.”
Ngang ngược thật sự.
Bắt đầu từ khi nào mà Hình Tố đã không còn thích người hiền lành nữa nhỉ? À, là chưa bao giờ thích, hiền lành thì không thể sống được, điều này cô là người hiểu rõ hơn ai hết. Cô thích sự ngang tàng hơn.
Cô lại hỏi anh: “Bây giờ cậu đang nghĩ gì?”
Lâm Nghiệt muốn làm cô: “Chị biết.”
Hình Tố cười, duỗi cái chân còn lại lên trên cổ anh: “Tôi không biết.”
Lâm Nghiệt đè xuống, đặt tay ở ngực cô: “Còn chị, chị đang suy nghĩ gì?”
Hình Tố bị anh sờ vào ngực: “Chưa đeo vào.”
Lâm Nghiệt không muốn dùng ba con sói: “Không dùng có được không?”
Anh không dùng có được không? Hình Tố cứ ngỡ anh sẽ tiếp tục kéo dài cái đức hạnh chó má ngang ngược này của anh, dứt khóa không dùng, không ngờ rằng còn hỏi cô…không dùng đương nhiên là không được rồi. Cô nói: “Không được.”
Lâm Nghiệt có chút nóng nảy: “Tôi không bắn cũng không được sao?”
Tay của Hình Tố kéo lấy cổ anh: “Cậu van xin tôi đi, tôi sẽ cho cậu ra bằng miệng.”
Lâm Nghiệt càng cứng hơn: “Miệng xong lại để tôi vào tiếp thì tôi sẽ van xin chị.”
Hình Tố bóp mặt của anh: “Còn muốn nói điều kiện với tôi?”
“Chị cũng đâu thua gì tôi.”
Hình Tố buông mặt của anh ra, trở tay sờ sờ môi anh: “Cậu nói xin tôi trước đi.”
Lâm Nghiệt nhẫn nhịn hồi lâu mới làu bàu một câu: “Xin chị.”
Hình Tố không nghe thấy: “Hả?”
Lâm Nghiệt biết cô có thể nghe thấy, là cô cố ý, anh nhếch miệng lặp lại: “Xin chị.”
Hình Tố còn muốn nghe cái khác: “Gọi một tiếng chị xem nào.”
Chuyện này quá đáng! Lâm Nghiệt không gọi: “Bớt bớt lại giùm tôi, đừng mà có quá đáng.”
Hình Tố không cảm thấy quá đáng: “Tôi lớn hơn cậu một giáp, gọi là chị thì có làm sao? Đặt ở ngày xưa cũng có thể làm mẹ của cậu đấy.”
Lâm Nghiệt không gọi, chết cũng không gọi, đừng mơ mà kêu anh gọi, dứt khoát chuyển chủ đề: “Tôi xin xong rồi, chị có cho tôi hay không?”
Hình Tố không cho, không gọi chị thì không cho: “Chị đâu? Gọi đi chứ.”
Lâm Nghiệt cũng mặc kệ, chặn miệng của cô lại, đem đầu lưỡi động một chút là phun ra những lời nói cay nghiệt của cô cuộn vào trong miệng của mình.
Cơ thể của Hình Tố bị đợt cưỡng hôn này của anh làm cho nóng lên, cũng không cần điều kiện nữa mà mở hai chân ra với anh.
Lâm Nghiệt vừa tiến đến, mỗi sợi dây thần kinh của cô đều căng lên, cả người vô cùng sảng khoái nhưng ngoài miệng vẫn phải nói: “Cậu không đeo ba con sâu là đang tự tìm cái chết đấy.”
“Cơ thể của tôi khỏe mạnh, trước khi đến cũng đã tắm qua, không có ba con sâu cũng không phải lỗi của tôi, nhưng tôi vẫn đồng ý với chị là không bắn vào bên trong, nếu chị còn lo lắng, chị mang thai tôi sẽ chịu trách nhiệm, nếu như chị không tin, đợi lát nữa tôi sẽ viết một bản cam kết cho chị, ngày mai chị có thể đi công chứng.” Dù sao Lâm Nghiệt cũng đang muốn tiến vào bên trong, muốn làm cô, thành ra nói gì cũng vô dụng. Sợ như vậy thì đừng gọi anh đến, mà anh đến đây cũng là vì muốn làm cô.
Anh vừa đâm vào vừa nói chuyện, Hình Tố vừa ngân nga vừa mắng anh: “Thứ khốn nạn!”
Lâm Nghiệt thấy cô rất thích đồ chơi của anh: “Chị không thích sao?”
Hình Tố thích.
Tố chất thân thể của Lâm Nghiệt rất tốt, ngay cả một tư thế duy nhất cũng có thể khiến cho Hình Tố đạt cực khoái, nhưng Hình Tố không thỏa mãn, cô muốn dạy anh trên ban công, trong bồn tắm, trước cửa sổ, ở ngoài cửa. Ôm cô rồi tiến vào, tiến vào từ phía sau, cưỡi lên người cô, để chân cô khoác lên bả vai anh, cứ như vậy tiến vào….
“Thích không? Hình Tố?”
“A….thích…A…”
Sau khi tận hưởng, anh giống như con vật nhỏ ướt sũng vì bị dầm mưa, nằm trên đùi cô thở hổn hển.
Hình Tố ngồi dưới đất, dựa vào ghế sô pha, nhìn Lâm Nghiệt ở trên đùi, nhẹ nhàng vuốt tóc anh: “Lâm Nghiệt.”
“Ừm.”
“Ngu xuẩn.”
Lâm Nghiệt vẫn nhắm chặt hai mắt, chậm rãi nhếch khóe miệng: “Ồ.”
Hình Tố lại sờ lên mặt của anh: “Cậu thậm chí còn chưa từng hỏi tôi, không cảm thấy tò mò sao?”
“Chị cũng chưa từng hỏi tôi.”
Hình Tố cười: “Vậy cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi.”
“Cậu hai mươi tuổi sao?”
“Tuổi mụ.”
“Tuổi mụ này hơi bị phóng đại rồi đấy.”
“Tin hay không tùy chị.”
“Tin. Vậy tôi ba mươi, gọi chị đi.”
Nữa rồi đấy, Lâm Nghiệt không gọi: “Chị thiếu em trai sao?”
Hình Tố nói cho anh biết: “Máy bay cất cánh lúc bốn giờ ba mươi phút, còn hơn hai tiếng nữa, nếu bây giờ cậu không gọi thì nửa tháng sau cũng phải gọi à.”
Lâm Nghiệt mở mắt ra, nhìn cô một hồi rồi ngồi dậy: “Chị gạt tôi.”
Hình Tố khẽ mỉm cười, không nói lời nào.
Lâm nghiệt cau mày lại: “Chị làm nghề gì?”
Hình Tố suy nghĩ một chút về tính chất công việc của cô rồi nói: “Là công việc thường xuyên đi công tác.”
Lâm Nghiệt mặc quần áo rồi rời đi, không nói thêm câu nào với Hình Tố nữa.
Hình Tố có chút không hiểu nổi, ngồi ở trên ghế sô pha nhìn cửa bị đóng lại, vẻ mặt như hoàn toàn chưa hình dung ra tình hình. Có điều cũng không sao cả, cô lại càng thích kiểu quan hệ ở bên cạnh khi cô ấy cần, và tự giác cút xéo khi không cần.
4:30, sân bay.
Hình Tố vừa xuống xe, Lâm nghiệt gọi điện thoại cho cô, hỏi cô đang ở đâu.
“Sân bay, không phải nói rồi sao.”
“Tôi nói là sân bay ở đâu? Phòng chờ nào?”
Hình Tố liếc mắt nhìn bầu trời vẫn chưa sáng hẳn: “Vừa xuống xe.”
Lâm nghiệt không hỏi nữa, dứt khoát gửi một vị trí cùng hướng.
Hình Tố ấn mở liền thấy anh cũng đang ở sân bay, nhíu mày lại: “Cậu đang làm gì vậy?”
Lâm Nghiệt nói: “Đứng ở chỗ đó đừng nhúc nhích.”
Hình Tố vừa muốn nói chuyện thì anh đã cúp máy.
Qua mười phút, Lâm Nghiệt tìm thấy Hình Tố, đây là lần thứ ba trong ngày anh thở hồng hộc trước mặt cô.
Hình Tố ngẩng đầu nhìn anh, không nói lời nào, nhưng ý tứ dò hỏi trong mắt lại rất rõ ràng.
Lâm Nghiệt đưa cái hộp trong tay cho Hình Tố: “Gửi wechat cho tôi.”
Hình Tố cúi đầu liếc nhìn, là một hộp giấy khá lớn, mở nắp ra là kẹo hạnh nhân, có ba loại giấy đóng gói. Trái tim cô đột nhiên nảy lên một cái, ấy vậy mà lại có tới ba loại giấy đóng gói.
Lâm Nghiệt giống như đã cân nhắc cực kỳ lâu, hơi hơi cúi người xuống, miệng kề sát vào tai cô, vừa có chút ngượng ngùng vừa có chút miễn cưỡng, thanh âm cũng không lớn, tiếng nói càng không rõ ràng: “Chị.”
Nói xong anh lập tức đứng thẳng, mắt nhìn về phía khác: “Tôi đi đây.”
Khóe miệng của Hình Tố khẽ nhếch lên, nụ cười có chút đắng chát, cũng có chút chua xót, dù không nói ra nhưng cô cũng biết cô nên làm gì – cô giữ chặt dây mũ áo của Lâm Nghiệt, kéo xuống một cái, hôn lên môi anh.
Ở sân bây người đến người đi, Hình Tố càng muốn hôn anh giữa sự hối hả tấp nập này.
“Chăm sóc đồ của tôi cho tốt, trở về tôi còn muốn dùng.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Vậy thôi.”
Lâm Nghiệt lại giống như không nghe thấy hai chữ này, anh nói: “Được, tôi cũng sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”
Ngốc.