Tam Nhặt - Chương 25
Chương 25:
Qua năm mới, khi đi thăm bà con họ hàng, ông cụ nhà họ Hình chọn được một con heo đen từ chỗ trại heo của một người bạn ở huyện kế bên, người bạn đó giúp ông cụ làm thịt và chia ra thành mấy phần lớn, chuẩn bị mang về để mọi người ăn cùng nhau.
Ông cụ cho nhà con trai lớn và con trai thứ ba toàn là phần ngon nhất, mỗi người được một cái chân trước cộng thêm nửa cái đầu heo, đến phần của cậu con trai thứ hai cũng chỉ còn cổ heo và một chút phổi. Cậu con trai thứ hai thiệt thà không nói gì, chỉ xách thịt về nhà.
Về đến nhà, vợ của ông ta vừa nhìn thấy thì bắt đầu mắng mỏ xối xả, làm cho hai đứa con gái đang làm bài tập ở trong phòng giật nảy mình.
Hình Ca che tai lại, chau mày như cụ già, làm thế nào cũng không học thuộc bài được.
Hình Tố liền dùng miếng mút làm một cặp nút bịt tai cho cô để tránh phải nghe tiếng ồn, còn bò lên bàn nhét cho cô: “Nhét cái này vào là được rồi.”
Hình Ca có hơi nghi ngờ tính thực tế của cái thứ này: “Có thể dùng được sao?”
Đừng thấy Hình Tố mới học lớp Hai mà khinh thường, thật ra cô rất thông minh, giáo viên đều khen cô có khả năng thực hành rất mạnh: “Em thử rồi.”
Hình Ca nhét vào tai xong đúng là ổn hơn một chút, giơ ngón tay cái lên với cô: “Giỏi thật đấy.”
Hình Tố từ trên bàn bò xuống dưới: “Chị học bài đi, em canh cho chị.”
Hình Ca yêu thương cô em gái này nhiều bao nhiêu nhỉ? Chắc cũng giống như tình yêu mà cô em gái này dành cho cô. Cô lấy hai viên kẹo thỏ trắng từ trong ngăn kéo rồi nhét vào trong túi của Hình Tố, sau đó đặt ngón trỏ lên môi: “Suỵt.”
Hình Tố gật đầu, lại nhét kẹo thỏ trắng vào trong túi, nở một nụ cười tươi thật tươi với cô ấy.
Lúc ăn cơm trưa, cơn tức giận của bà chủ gia đình vẫn còn chưa tiêu tan, quở trách Hình Tố dọn chén đũa chậm, mang lên đến nơi lại càm ràm cô không lấy chén mới mua, xách cô lên đánh cho một trận vào mông: “Mày lấy mấy cái chén bể là có ý gì đấy hả? Hả? Mày muốn nói là nhà chúng ta không mua nổi một bộ chén đũa mới có đúng không? Ngày nào sống trong nhà họ Hình tao cũng bị khinh bỉ, con nhóc chết tiệt nhà mày cũng không để tao bớt lo được hả!?”
Hình Tố mặc áo bông quần bông cho nên mấy cái tét mông của mẹ cô cũng không đau bao nhiêu, nhưng động tác quá mạnh đã làm dốc hết kẹo ở trong túi của cô ra ngoài. Mẹ cô nhìn thấy kẹo trong túi thì tức điên lên: “Ai cho mày lấy nó?”
Hình Tố suy nghĩ, nếu như khai tên của Hình Ca ra vậy thì Hình Ca sẽ bị ăn mắng mất, cho nên cô mím môi không nói lời nào.
Mẹ của cô càng tức giận đến điên cuồng lên, lột quần bông của cô ra, đặt cô nhóc nằm ngang trên đùi đánh cho một trận, đánh đến nỗi dấu bàn tay chồng chất trên mông: “Học được cái thói ăn trộm đồ hả? Hả? Mày là trộm đấy à?! Biết lấy trộm đồ trong nhà rồi phải không? Tao đang nuôi một tên trộm đúng không? Mày nhìn thử trong cái nhà này đi, nghèo đến độ sắp ra đường xin cơm rồi, còn có cái gì để mà trộm đâu hả? Hả? Con nhóc chết tiệt nhà mày! Mày thì có ích gì không?”
Hình Tố ngấn lệ, không hó hé kêu la lấy một tiếng.
Hình Ca nghe được động tĩnh từ trong phòng chạy ra, bổ nhào đến che trên người Hình Tố: “Mẹ, mẹ lại đánh em con làm gì chứ!”
Mẹ cô ấy đẩy cô ấy ra: “Thứ ăn trộm thì không nên đánh sao? Tao không đánh chết nó là được chứ gì!”
Hình Ca nhìn thấy hai cục kẹo thỏ trắng trên bàn cơm, níu lấy tay bà ta, cầu xin bà ta: “Là con cho Tố Tố! Là con cho em ấy!”
Mẹ cô ấy không tin, không phải vì chuyện này không đáng tin mà là bà ta sẽ không tin, bà ta ghét cay ghét đắng Hình Tố.
Năm đó ông cụ nhà họ Hình nói, nếu cái thai thứ hai này của gia đình bà ta là một đứa con trai, vậy thì ông cụ sẽ cho bọn họ quyền kinh doanh cửa hàng quần áo. Khi đó ông bác sĩ Trung Y già khám phụ khoa ở trong trấn nói là con trai, thực sự thì bà ta cũng thích ăn chua, người trong nhà đều cho rằng cái thai thứ hai này nhất định là một thằng cu, kết quả sinh ra lại không phải. Ông cụ nghe tin xong thì sa sầm mặt mày, trăm ngày cũng không cho bọn họ lo liệu.
Bố cô ở trong gia đình không có tiếng nói, âm thầm chịu đựng sự lạnh nhạt và nuốt xuống nỗi oan ức này.
Vết thương trong lòng mẹ Hình Tố cứ như vậy càng sâu hơn.
Chỉ bởi vì Hình Tố mà gia đình bọn họ từ trạng thái vốn đã không được yêu thương càng trở nên chán ghét trong mắt người khác, cuộc sống càng trở nên khó khăn, đồ ăn vật dụng trong nhà cũng mỗi ngày một tệ, mẹ của cô đã rất nhiều lần muốn bóp chết cô.
Những năm sau đó, bà ta cũng làm như vậy, động một chút là đánh chửi, không cho ăn no, không cho uống ngon, có việc gì thì lại đóng cửa phạt quỳ bên ngoài.
Mùa đông rất lạnh, Hình Tố quỳ ở bên ngoài, khuôn mặt đông cứng vì lạnh giá, vị trí cơ gò má đều là tơ máu đỏ hồng, bàn tay cũng nứt nẻ, mủ và máu cùng nhau chảy ra. Ngay cả con chó nhỏ cũng có thể ngủ ở tấm thảm đặt ở cửa phòng mà cô lại phải quỳ đến khi mẹ cô hết giận.
Cô cũng không dám động đậy, chỉ cần không nghe lời một chút thôi thì sẽ không có cơm ăn, cô có thể không được ăn đùi gà như Hình Ca, nhưng không thể ngay cả cơm tẻ cũng không có mà ăn, vì cô biết không ăn cơm là sẽ chết.
Hình Ca nói lên cấp hai là người lớn rồi nên có thể tự chịu trách nhiệm với bản thân. Cô mặc dù nghe không hiểu lắm, nhưng cô muốn chịu trách nhiệm cho bản thân mình, thế nên cô không thể chết được, chết có nghĩa là không còn gì nữa.
Đúng như dự đoán, lần này cho dù Hình Ca dùng mọi cách cầu xin thì Hình Tố cũng vẫn không thoát khỏi hình phạt quỳ gối ở bên ngoài.
Ngày hôm đó trời lạnh vô cùng, Hình Tố chỉ mặc chiếc áo len nhỏ mà người cô đã đan cho cô, cúc áo đã bị bung ra từ lúc cô bị đánh, bên trong áo len còn có một chiếc áo khoác mùa thu, nhưng chiếc áo này rất mỏng nên cũng không thể chắn gió được, cô bị đông lạnh đến mức đôi môi tím tái.
Cho dù người ba hèn nhát của cô không đành lòng thì cũng không dám chống đối với mẹ cô, vậy nên toàn bộ quá trình đều giả câm giả điếc. Cuối cùng vẫn là Hình Ca lén chạy ra mặc áo bông vào cho Hình Tố, còn quỳ xuống ôm lấy cô: “Tố Tố đừng sợ. Đừng sợ nhé.”
……
Chuyện xưa tái hiện lại, mỗi một khung cảnh đều chân thật đến mức tưởng như là đã quay ngược về quá khứ, Hình Tố bừng tỉnh từ trong giấc mộng, chuyện thứ nhất sau khi tỉnh lại không phải là “May quá chỉ là giấc mơ” mà là “May quá đang là buổi tối”, không ai nhìn thấy được sự sợ hãi của cô.
Cô thở hổn hển mấy lần rồi ngậm miệng lại.
Cứ yên lặng như vậy qua nửa phút, cô nhìn về phía Lâm Nghiệt đang ngủ ở bên cạnh mình, hình như anh mệt muốn chết luôn rồi, ngủ rất say, khuôn mặt lúc ngủ rất đẹp, vết thương trên mặt cũng rất rõ ràng.
Cô nhẹ nhàng gỡ lấy bàn tay đang nắm chặt tay cô của anh ra, lấy một điếu thuốc đặt trên tủ ở cửa rồi đi đến trước cửa sổ trong phòng khách.
Mở cửa sổ ra, cô lấy bật lửa châm thuốc nhưng làm thế nào cũng không lên lửa được, hình như chiếc bật lửa này hỏng rồi. Vài lần đầu cô còn rất bình tĩnh, đến lần thứ ba thì cô ném mạnh chiếc bật lửa xuống mặt đất, nó theo lực quán tính trượt về phía tủ TV, ma sát với cạnh kim loại cọ ra ánh lửa.
Cô ngồi xổm xuống, hai cổ tay ấn nhẹ lên đôi mắt, bả vai nhè nhẹ run rẩy.
Không biết trôi qua bao lâu, có người từ phía sau ôm lấy cô, kéo bàn tay cô xuống bao bọc trong bàn tay mình.
Hình Tố không quay đầu lại: “Tôi đánh thức cậu rồi sao?”
Lâm Nghiệt hỏi cô: “Lạnh không?”
“Không lạnh.”
Lâm Nghiệt vẫn cứ ôm chặt lấy cô: “Chị đang run.”
Rất kỳ lạ là, bỗng nhiên Hình Tố cảm thấy đã khá hơn nhiều: “Cậu nhìn lầm rồi.”
Lâm Nghiệt bế Hình Tố đang ngồi xổm lên, sau đó vẫn duy trì kiểu bế cô với tư thế đang ngồi xổm này.
Hình Tố nhíu mày: “Làm gì đấy?”
Lâm Nghiệt cứ như vậy bế cô về lại trên giường, đắp chăn lên cho cô xong rồi lại ôm lấy cô: “Ồ, vậy thì tôi lạnh.”