Tam Nhặt - Chương 24
Chương 24
Chút men rượu trong hơi thở của Hình Tố phả lên mặt Lâm Nghiệt như làn gió ấm áp pha lẫn với hương cồn. Rõ ràng là anh không uống một ngụm rượu nào nhưng cũng có chút không tỉnh táo, cứ mãi phản ứng chậm hơn cô nửa nhịp.
Nụ hôn này quá dài, càng về sau lại càng hóa thành hai ngọn lửa thiêu cháy hết dưỡng khí trong xe, rồi sau đó ngay cả bọn họ cũng bén lửa.
Lâm Nghiệt đã đánh mất lý trí từ lâu, định nghĩa về anh trong lòng Hình Tố là anh đã đánh mất phòng tuyến cuối cùng của bản thân, cho nên anh đỡ lấy hai cánh tay cô, tạm dừng lại động tác của cô và vẫn duy trì tư thế chạm vào chóp mũi của cô, thấp giọng hỏi: “Chị không gạt tôi đấy chứ?”
Hình Tố liền kéo tay anh đến ngực mình: “Mềm không?”
Lâm Nghiệt hít sâu một hơi, thuận thế với tay vào trong quần áo của cô, ở bên ngoài áo ngực thử thăm dò đụng chạm. Tuy trong lòng đã loạn cào cào như khuông nhạc từ lâu, nhưng ngoài miệng vẫn cứ muốn cậy mạnh: “Nhưng dựa vào đâu mà chị muốn là được, tôi muốn lại không được chứ?”
Hứng thú của Hình Tố đã đến mức cực hạn, nhưng từ trước đến giờ cô có thể chịu đựng, cho nên dù là Lâm Nghiệt muốn nghe thì cô cũng sẽ không vì hiện tại bản thân đang muốn mà nói cho anh nghe, đó không phải là cô, vậy nên cô nói thẳng với anh: “Cậu cũng có thể không muốn.”
Mới đầu Lâm Nghiệt nghe không hiểu, nhưng phản ứng kịp rồi thì nhanh chóng kéo cô lại, trên mặt bày ra đủ loại cảm xúc: “Tôi cũng có thể không muốn là ý gì?”
Hình Tố lấy bao thuốc lá từ trong tay vịn ra, rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa, tay trái chống đầu còn khuỷu tay chống lên cửa sổ xe, nhìn anh rồi rít một hơi thuốc: “Ý là cậu có thể nói không muốn, sau đó xuống xe.”
Có đâu chừng một hai giây Lâm Nghiệt muốn bóp chết cô, thật sự muốn vậy, nhưng thiếu niên thì luôn thích hơn thua cao thấp, nếu cô đã nói như vậy, vậy thì xuống xe thôi.
Anh xuống xe, Hình Tố vẫn giữ nguyên tư thế không thay đổi mà tiếp tục hút thuốc, biểu cảm cũng không có bất cứ dao động nào bởi vì Lâm Nghiệt rời đi.
Ước chừng nửa phút, Lâm Nghiệt lại quay về, anh cướp lấy điếu thuốc trong tay cô rồi ném đi, sau đó đỡ lấy cổ cô, làm càn cắn lên khuôn miệng không buông tha người khác của cô, mang theo sức sống mà chỉ duy nhất ở độ tuổi này của anh mới có và lửa giận đang cháy hừng hực trong người.
Hình Tố bị anh đè lên cửa sổ xe, bị anh đoạt đi tiết tấu, còn bị anh nuốt mất quyền chủ đạo, cô hỏi anh: “Không phải là cậu không muốn à?”
Lâm Nghiệt dùng sức cắn cánh môi cô một cái: “Bên ngoài lạnh quá.”
Hình Tố biết anh chỉ tìm cớ thôi, nhưng vẫn phối hợp mà vươn tay bật điều hòa trong xe.
Lâm Nghiệt có một cách khác để sưởi ấm. Anh giữ chặt lấy tay cô không để cô đi rồi chợt với tay vào trong áo sơmi của cô, nhào nặn.
Thoạt nhìn thì thấy anh rất gấp gáp, nhưng động tác lại không như thế, ít nhất Hình Tố vẫn thấy thoải mái. Anh không có nhiều kỹ xảo, chỉ là lung ta lung tung sờ soạng, nhưng anh không muốn để Hình Tố cảm nhận được điều đó, cho nên giả vờ mình rất có kinh nghiệm.
Hình Tố đã từng nếm qua rất nhiều kỹ xảo điêu luyện, song cô chưa từng trải qua cảm giác vừa cục cằn vừa gấp gáp nắm giữ như vậy, thế nên cô cũng thưởng thức được đôi chút vui sướng.
Lâm Nghiệt chậm rãi hôn xuống. Anh hôn từ cổ đến xương quai xanh, tiếp đến là cắn mở cúc áo sơmi của cô, vừa mới cắn mở được hai cái, anh đã không còn kiên nhẫn mà xé toạc ra, phần còn lại hoàn toàn bị xé nát, sau đó vén áo ngực lên cắn mút đầu vú cô.
Điểm nhạy cảm của Hình Tố là ở chân, nhưng ngực cũng là nơi cô sẽ không dễ dàng để cho người khác đụng vào, mà Lâm Nghiệt lại cắn như vậy.
Lâm Nghiệt cắn đủ rồi rồi thì vươn tay tiến vào chân váy cô, vén mảnh vải gò bó đó sang một bên, sờ từ dưới lên trên cái miệng đó, da thịt non mềm ướt át lập tức mút lấy và thấm ướt hai ngón tay của anh.
Hình Tố bị anh làm cho bất giác ngẩng đầu, trong miệng còn hơi khô khốc.
Lâm Nghiệt không thể hoàn thành màn dạo đầu với cô một cách thật cẩn thận, vì anh không có sự kiên nhẫn đó. Sau khi qua loa làm ướt cho cô, anh cởi bỏ quần tây, móc đồ vật ra, xóc hai lần rồi đỡ đến trước cái miệng đó của cô, thử cọ xát thăm dò, chưa được bao lâu đã bị nước của cô thấm ướt hết phần đầu.
Hình Tố thì thào: “Được rồi đấy.”
Lâm Nghiệt hít thở chầm chậm: “Còn hơi chật.”
Hình Tố giúp anh, cô nắm lấy món đồ của anh, mặc dù cô đã sớm biết thứ đồ này của anh vẫn ổn, nhưng nó lại không vừa với kích thước của cô. So sánh thế này mới nhận ra rằng không phải do cô chật, mà là vì anh quá lớn nên tiến vào thật sự khó khăn: “Cậu dùng tay trước cái đã.”
Lâm Nghiệt không muốn dùng tay, anh muốn dùng thứ đồ này của mình: “Tôi sẽ làm nhẹ nhàng.”
Hình Tố không thể chứa nổi anh, dù cho có ngất đi cũng vẫn suy nghĩ cho bản thân: “Cậu muốn làm chết tôi hả?”
Lâm Nghiệt cũng nghĩ như thế, anh tiếp tục cố gắng chen đầu vào..
Hình Tố kêu ra tiếng: “Đệt!”
Vốn dĩ cô đã chật hẹp rồi, Lâm Nghiệt vừa tiến vào lại khiến cô càng co chặt hơn, chặt đến mức muốn ngắt gãy anh luôn. Giọng anh khàn khàn: “Chị chật quá, thả lỏng một chút đi.”
Đã mấy tháng rồi Hình Tố chưa làm tình, bất ngờ ăn thứ đồ vật lớn như vậy đúng là có hơi không nuốt trôi nổi, Lâm Nghiệt chỉ vừa đẩy mạnh một đoạn vào nông như thế mà cô đã cảm thấy căng chặt rồi, cảm giác như sắp rách toạc.
Lâm Nghiệt choáng váng, bị sự chặt chẽ của cô làm cho mê mẩn mà càng tiến gần thêm một bước nữa, lại đẩy vào bên trong nửa đoạn.
Hình Tố bắt lấy cánh tay của anh, cố sức kì kèo: “Đợi chút!”
Lâm Nghiệt không chờ đợi, lại đẩy vào bên trong mạnh hơn một chút.
Hình Tố lập tức cảm thấy bản thân đã bị anh chẻ thành hai nửa: “Sao lại có thứ đồ vật lớn như vậy chứ……”
Lâm Nghiệt không chờ được nữa, thẳng thừng thâm nhập, hoàn toàn đi vào trong cô, cảm giác tràn đầy và kín kẽ. Anh đã hòa nhập với Hình Tố, thứ đồ vật của anh đã tiến vào cơ thể cô, anh đã cắm vào người cô, hai người bọn họ đã ở cùng một chỗ.
Hình Tố nhẹ giọng kêu một tiếng.
Lâm Nghiệt giữ chặt bờ mông của cô, vẫn duy trì tư thế cắm vào mà bế cô lên để cô ngồi khóa trên người anh, động tác này làm cho nơi giao nhau của bọn họ càng đi vào sâu hơn, thứ đồ vật kia của anh như thể muốn đâm xuyên qua người cô.
Hình Tố vừa định chậm lại nhưng vì một động tác nhấp tới của anh mà không có cơ hội nữa, cô bị ép phải ôm lấy cổ anh: “Chờ một lát, chờ một lát đã.”
Lâm Nghiệt có thể nghe lời cô được à? Anh bất chấp, tiếp tục tiến vào bên trong cô, để cho thứ đồ vật của anh hoạt động trong cơ thể cô, tiến vào, đi vào sâu hơn, tiến vào, càng đi vào sâu hơn nữa.
Ban đầu Hình Tố vẫn không thể thích ứng với kích cỡ của anh, sau đấy thuận theo động tác càng lúc càng nhanh thì nước càng ngày càng nhiều, cô cũng thích ứng theo.
Bàn tay Lâm Nghiệt đỡ lấy gò mông của cô, nhấp vào vừa mạnh vừa nhanh, anh thích cơ thể của Hình Tố, nó rất chặt, chặt đến mức anh muốn cứ như vậy cắm cho đến chết, có chết cũng không rút ra.
Hình Tố bị tần suất của anh làm cho ngân nga mãi không thôi, biết sao được vì cô cũng không kìm nén nổi, thứ đồ vật đó của Lâm Nghiệt quá tuyệt vời, cô rất thích. Cũng đã một khoảng thời gian rồi cô chưa làm, nhưng chưa từng trải qua cảm giác sung sướng như vậy.
Vì sao lại có nhiều người yêu thích thân thể trẻ trung đến thế nhỉ? Mọi thứ đều có lý do cả, vừa cứng vừa lớn lại còn sung sức như vậy, là ai mà không thích cơ chứ?
Lâm Nghiệt đang làm cô, nhưng vẫn có thể có sức lực hỏi rằng: “Thoải mái không?”
Tên đàn ông nào cũng thích hỏi vấn đề này, Hình Tố đã từng bị hỏi quá nhiều lần và cũng đã trả lời quá nhiều bận. Nói thật thì Lâm Nghiệt cho cô trải nghiệm thoải mái nhất, nhưng cô không muốn thừa nhận với anh: “Kém chút nữa……”
Lâm Nghiệt tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, thứ không chịu được nhất là lời khiêu khích, đặc biệt là ở phương diện này, nghe vậy thì ôm chặt lấy eo cô đặt xuống dưới người, tách rộng hai chân cô ra tiếp tục làm việc. Đợt sóng này càng dốc sức hơn, lần nào cũng đều dùng sức xông đến làm chết cô.
Tiếng da thịt chạm vào nhau lập tức tràn ngập toàn bộ không gian, từ nơi hai người bọn họ giao hợp không ngừng để lộ ra tội ác, cấm kỵ và sự thối nát.
Hẳn là Lâm Nghiệt đã nhịn rất lâu rồi, lần đầu tiên làm gần hết nửa tiếng đồng hồ, phá vỡ định luật bắn phát đầu tiên của đàn ông, lần thứ hai anh ôm Hình Tố ra ghế phía sau, làm thêm một giờ nữa.
Trong suốt quá trình cơ thể Hình Tố đều căng chặt, móng tay cào ra từng vết máu trên người anh.
Lâm Nghiệt vẫn không buông tha cho cô: “Có thoải mái không? Nói cho tôi biết.”
Động tác của anh quá nhanh, hết đợt sóng này lại đến đợt sóng khác, giọng nói của Hình Tố đã hơi khàn đi: “Cũng khá đấy……”
Lâm Nghiệt nhất định phải chứng minh anh có thể làm cô thật thoải mái, bèn ôm cô ra ngoài. Giày của cô đã bị anh làm rớt trong lần đầu tiên nên từ nãy đến giờ cô vẫn để chân trần, sau khi Lâm Nghiệt ôm cô xuống xe thì cởi giày của mình ra để cô dẫm lên, anh dùng tay giữ cửa xe và cắm vào từ phía sau.
Đường học viện vào lúc rạng sáng không có người qua lại, nhưng dù sao cũng là đường cái, ai biết được khi nào thì có người đi đến, thế nhưng Lâm Nghiệt vẫn mặc kệ, không gian trong xe quá nhỏ không đủ để anh phát huy.
Anh tóm chặt lấy eo cô, ra sức nhấp vào: “Bây giờ thì sao?”
Hình Tố không muốn nói chuyện, cũng không rảnh để nói chuyện. Khi cô mở miệng chỉ còn là tiếng rên rỉ, mà ở trên đường cái cô lại không có cách nào kêu ra được, sau đó chỉ biết thả cả người vào từng đợt sóng khoái cảm mãnh liệt.
Lâm Nghiệt muốn nghe cô kêu ra, kiểu nhỏ giọng kêu thế này anh cũng muốn nghe, bèn kéo tay cô ra.
Hình Tố mắng anh: “Một lát nữa sẽ có người đến mất!”
Lâm Nghiệt tiếp tục bế cô nâng lên nóc xe, sau đó bản thân cũng xoay người nhảy lên. Anh đặt cô nằm nghiêng, nâng một chân của cô lên, không cần dùng tay đỡ vào mà cứ thế cắm vào tiếp tục làm.
“Không ai thấy được đâu.” Chỗ này tối lửa tắt đèn, hai bên đường đều là cây cối, chắc chắn là nóc xe có tính ẩn nấp cao hơn so với bên cạnh cửa xe.
Hình Tố sắp bị làm chết rồi nên không truy cứu đến cùng nữa.
Lâm Nghiệt lại hỏi cô: “Thoải mái không? Hình Tố.”
Hình Tố trần trụi nửa người dưới, làm tình với Lâm Nghiệt ở trên nóc xe, cô có thể nhìn thấy sao trên trời, còn có thể nghe được âm thanh gió thổi qua kẽ lá cây dương. Cô chưa từng chơi như vậy, nhưng cô cũng không bài xích. Về mặt kỹ thuật cô có thể là bậc thầy, nhưng về trí tưởng tượng thì cô chịu thua.
Lâm Nghiệt chơi cô như vậy, cách chơi làm cô rất thoải mái.
Hạ Yến Kỷ không có thứ đồ vật của anh, cho dù là tên nào cũng không có.
Chỉ với thứ đồ này của anh, thậm chí Hình Tố còn cho rằng cô có thể cho phép anh chơi đùa ngang ngược, gây sự và nổi giận với cô.