Sau Ngần Ấy Thời Gian - chap 9
Chương 9
“Cái gì?!”
Một tiếng kêu kinh ngạc bật ra, nhưng ý thức được đây là nhà hàng gần công ty Lương Thi Nhĩ, Ôn Diệp Lam lập tức kìm giọng lại, chỉ là nét mặt của cô ấy vẫn khó mà giữ được bình tĩnh.
Ngoại tình?
Quý Bạc Thần?
Ôn Diệp Lam không sao tin nổi.
Không phải cô ấy có niềm tin vào đàn ông, mà là bao nhiêu năm nay cô ấy đã tận mắt nhìn thấy Quý Bạc Thần đối xử với Lương Thi Nhĩ như thế nào. Cô ấy cảm thấy trên thế giới này ai cũng có khả năng ngoại tình, kể cả người chồng mới cưới của mình. Nhưng riêng Quý Bạc Thần… cô ấy vẫn luôn nghĩ anh và Lương Thi Nhĩ sẽ đầu bạc răng long.
Ôn Diệp Lam ngả người ra sau, trước tiên là cảm thấy thất vọng cùng cực, cảm thấy trên đời này chẳng có tên đàn ông nào đáng tin cả. Sau đó mới hoàn hồn lại, vội vàng an ủi người bạn thân trước mắt.
“Làm sao cậu phát hiện ra được? Đối phương là ai? Mẹ nó, cậu ta bị điên rồi à?”
Lương Thi Nhĩ: “Mình vô tình phát hiện trong điện thoại của anh ta, tuy không có gì quá mập mờ, nhưng mà… mình vẫn có thể cảm nhận được vài điểm khác lạ. Cô gái đó là người cùng bộ phận với anh ta, còn khá trẻ, vẻ ngoài cũng xinh đẹp.”
“Xinh thì đã sao, xinh được tới mức nào? Mình không tin cô ta có thể đẹp hơn cậu.” Ôn Diệp Lam tức muốn nổ phổi, “Tên chó chết này, xem như mình đã nhìn lầm cậu ta rồi! Vậy là trước giờ toàn diễn vai thâm tình trước mặt mình đúng không!”
Lương Thi Nhĩ âm thầm cười khổ, thực ra trong những năm tháng ở bên Quý Bạc Thần, cô có thể cảm nhận được sự chân thành của anh.
Thời đại học, anh tốn biết bao tâm trí theo đuổi cô là thật, đối xử tốt với cô là thật, sau khi tốt nghiệp muốn cùng nhau xây dựng gia đình, ở bên nhau mãi mãi cũng là thật.
Cô chưa từng cho rằng sự thâm tình của anh là giả dối, nhưng… thâm tình cũng có thể thay đổi.
Thực ra ban đầu sau khi trải qua sự suy sụp tột độ, cô có tự vấn bản thân.
Cô tự hỏi mình rằng phải chăng một năm qua cô quá bận rộn, cả hai vì công việc mà liên tục cãi vã chiến tranh lạnh, nên anh mới phải lòng người khác? Phải chăng do cô nhất quyết không chịu nhượng bộ, không chịu lui về chăm sóc gia đình, cho nên anh mới thất vọng?
Nhưng sau khi giằng xé nội tâm, cô lại cảm thấy không lý nào lại như thế.
Rõ ràng khi anh bận rộn, khi anh đang nỗ lực cho sự nghiệp, cô có thể kiên định ủng hộ anh. Tại sao đến lượt cô phấn đấu cho sự nghiệp, anh lại không chịu đựng được sự lạnh nhạt mà đi phải lòng người khác?
Như vậy thật sự không công bằng.
“Thi Nhĩ, cậu định làm thế nào?” Ôn Diệp Lam nghiêm túc hỏi.
“Mình muốn ly hôn với anh ta.” Trong mắt Lương Thi Nhĩ mờ sương, cô nghiến răng nghiến lợi nói, “Nhưng mà Diệp Lam, mình rất tức giận, rất không cam lòng, rõ ràng anh ta biết mình hận nhất là ngoại tình, vậy mà anh ta vẫn làm, anh ta vẫn phản bội lại lời thề với mình…”
Trong hôn lễ, anh run rẩy nói rằng muốn ở bên cô cả đời, chỉ một lòng một dạ yêu cô, vậy mà anh không làm được.
Và họ cũng đã ở bên nhau quá lâu, lâu đến mức anh đã hoàn toàn trở thành một phần cuộc sống của cô rồi.
Cô quyết tâm ly hôn, tất nhiên cũng phải chấp nhận nỗi đau giằng xéo tâm can dưới quyết định này.
Thật sự rất khó chịu…
Ôn Diệp Lam vươn tay nắm lấy tay cô: “Mình hiểu. Đừng nói là cậu, ngay cả mình đây là người ngoài cũng hận đến mức muốn róc xương lóc thịt cậu ta. Nhưng mà Thi Nhĩ, cậu muốn ly hôn thì cũng không thể cứ thế ly hôn được.”
Lương Thi Nhĩ ngước mắt nhìn cô ấy.
Ôn Diệp Lam phân tích đúng sai: “Mấy năm qua các cậu đã tạo dựng được kha khá tài sản sau hôn nhân, nào là nhà cửa, xe cộ, đầu tư, tiền tiết kiệm, đúng không? Bây giờ cậu ta là người có lỗi, vậy thì ly hôn lẽ ra cậu phải được hưởng nhiều hơn. Với lại, Quý Bạc Thần đã ngoại tình thì chắc chắn cũng tiêu tiền cho con nhỏ đó, dựa vào đâu cậu ta lại dùng tài sản sau hôn nhân của hai người để nuôi người khác? Dựa vào đâu mà con nhỏ trơ trẽn đó được dùng tiền của cậu! Cho nên, cậu phải đòi lại từng đồng từng cắc! Đôi gian phu dâm phụ này phải trả giá!”
“Mình biết, nhưng hiện tại mình không tìm được bằng chứng gì khác trong điện thoại của anh ta.”
“Trong điện thoại không có là do cậu ta đã xóa sạch rồi đấy! Nhưng những chỗ khác vẫn có thể tìm được dấu vết.”
Lương Thi Nhĩ thấu hiểu điều đó, nếu không cô đã chẳng nhẫn nhịn đến tận bây giờ mà chưa ngã bài.
Nỗi oán hận và không cam tâm tràn ngập trong lòng cô, cô không muốn để Quý Bạc Thần được yên ổn, cô muốn thấy anh đau khổ, thấy anh hối hận, thấy anh sống không bằng chết… Có lẽ chỉ như vậy, trong lòng cô mới thoải mái được đôi chút.
Cô giấu đi giọt lệ nơi đáy mắt, nói: “Diệp Lam, mình muốn cậu giúp mình.”
Ôn Diệp Lam lập tức ngồi thẳng dậy: “Đương nhiên! Mình có quen biết một vài người có thể tìm ra bằng chứng ngoại tình, mình sẽ nhờ họ giúp! Chỉ cần nắm được điểm yếu của bọn họ, mọi thứ sẽ dễ nói chuyện hơn.”
“Ừm.”
Có lẽ vì đã trút bỏ được tâm sự, đêm đó sau khi chia tay với Ôn Diệp Lam, Lương Thi Nhĩ cuối cùng cũng có một giấc ngủ ngon.
Ôn Diệp Lam hành động rất nhanh, chưa tới mấy ngày sau, cô ấy gửi cho cô một đoạn văn bản ngắn về lý lịch của Vu Gia Gia mà cô ấy đã điều tra được. Sau đó cô ấy còn gửi đến một đoạn video.
Lương Thi Nhĩ không ngờ lại có tin tức nhanh như vậy, nhất thời cô không dám mở đoạn video đó ra xem. Tự mình biết là một chuyện, nhưng thật sự phải chứng kiến tận mắt lại là một chuyện khó chấp nhận.
[Vu Gia Gia, hai mươi ba tuổi, người huyện Thành Đường, thành phố Tô, tốt nghiệp khoa Quảng cáo của học viện Công thương Minh Hải, hơn nửa năm trước vào làm ở công ty Quảng cáo Thiên Lam.
Gia cảnh rất bình thường, bố mẹ đều là công nhân, hơn bữa bố cô ta vì lý do sức khỏe nên đã nghỉ việc. Vấn đề mấu chốt là, hiện tại cô ta đang ở chung cư Thiên Viên, căn hộ nhỏ nhất ở đây cũng có giá thuê hai vạn tệ một tháng, với mức lương hiện tại của cô ta thì hoàn toàn không đủ chi trả. Còn nữa, cô ta mới dọn vào đó mấy ngày trước…]
Sau khi đọc đoạn văn bản này, Lương Thi Nhĩ quyết định mở video lên xem.
Video được trích xuất từ camera giám sát ở cổng Thiên Viên, không biết Ôn Diệp Lam lấy được bằng cách nào. Trong khung hình camera giám sát xuất hiện chiếc xe mà Quý Bạc Thần thường tự lái, anh dừng xe ở cửa, Vu Gia Gia bước xuống từ ghế phụ.
Nhưng Vu Gia Gia không đi ngay mà lại tựa người vào cửa sổ nói chuyện với Quý Bạc Thần, sau đó Quý Bạc Thần xuống xe, không biết anh đã nói những gì, chỉ thấy Vu Gia Gia bỗng nhiên vui vẻ đi vòng ra phía sau xe, lấy ra hai chiếc túi màu đen đính hoa trà…
Tiếp theo, Quý Bạc Thần lên xe, Vu Gia Gia bước vào khu chung cư.
Lương Thi Nhĩ xem đi xem lại đoạn video này hai lần, cô còn bấm dừng ở khoảnh khắc Quý Bạc Thần xuất hiện, muốn thấy rõ biểu cảm của anh lúc đó, nhưng hình ảnh không được rõ nét lắm.
Thế nên, cô không thể biết được liệu biểu cảm lúc đó của anh có giống nụ cười dịu dàng mỗi khi anh tặng quà cho cô hay không……
[Mấy ngày nay mình đã cho người theo dõi bên Thiên Viên, chỉ thấy Quý Bạc Thần xuất hiện đúng một lần này. Do xe cậu ta không vào bên trong nên cũng chưa thể xem đây là bằng chứng chắc chắn. Nhưng mà! Rõ ràng là cậu ta đã tặng cô ả này hàng hiệu xịn! Tối muộn rồi còn đưa cô ta về nhà, đúng là khốn nạn! ]
Lương Thi Nhĩ nhìn điện thoại, rất lâu không trả lời, lâu đến mức Ôn Diệp Lam có chút lo lắng, bèn gọi điện cho cô.
“Cậu không sao chứ?”
Trái tim Lương Thi Nhĩ thắt lại: “Không sao.”
Sao có thể không sao được, cô ấy hỏi như vậy chẳng khác nào thừa hơi.
Ôn Diệp Lam thở dài: “Thi Nhĩ, mình sẽ cho người tiếp tục điều tra. Hiện tại cậu cứ bình tĩnh, đừng để Quý Bạc Thần phát hiện được điều gì.”
“Mình biết rồi.”
“Cậu cũng đừng đau lòng quá. Loại đàn ông như cậu ta trên Trái Đất này không thiếu! Cậu ta là cái thá gì mà dám phản bội cậu!”
Lương Thi Nhĩ bật cười chua chát: “Cậu mới cưới, đừng để chồng cậu nghe thấy mấy lời này.”
“Kệ anh ấy, trên đời này chị em của mình mới quan trọng nhất.” Ôn Diệp Lam nói, “Tối nay cậu cũng đừng ở nhà suy nghĩ lung tung nữa, đến chỗ mình đi, chúng ta đi xả stress!”
“Đi đâu?”
“Dĩ nhiên là đến một nơi giúp xua tan muộn phiền rồi.”
——
Sau khi xem đoạn video, Lương Thi Nhĩ không muốn về nhà đối diện với Quý Bạc Thần, cô cảm thấy trong một khoảng thời gian ngắn sắp tới mình hoàn toàn không có cách nào nở nụ cười với anh nữa.
Thế nên khi người trong công ty đã về gần hết, màn đêm buông phủ bên ngoài, cô quyết định lái xe đi tìm Ôn Diệp Lam.
Vừa đến nơi, Quý Bạc Thần nhắn tin bảo cô tối nay không cần đợi anh, anh có việc xã giao, sẽ về rất muộn.
Thật trùng hợp.
Lương Thi Nhĩ cất điện thoại.
“Thi Nhĩ! Bên này nè!”
Ôn Diệp Lam từ đằng xa chạy về phía cô: “Làm gì mà đứng ngây ra đó thế?”
“Không có gì, đang tính gọi điện cho cậu đây.”
Ôn Diệp Lam nhìn vẻ mặt của cô, biết cô đang buồn, bèn nắm cổ tay kéo thẳng cô đến khu VIP của Livehouse.
Livehouse này không phải của Ôn Diệp Lam, chỉ là tối nay ở đây có vài ban nhạc mà cô ấy thích nên mới rủ Lương Thi Nhĩ đến chơi.
Quán này diện tích không lớn lắm, cũng không chia tầng, khu VIP nằm dọc hai bên thành sân khấu, sàn diễn cao hơn khu vực khán giả khoảng một mét, có rào chắn, bên trong có quầy bar pha chế riêng.
Sau khi ngồi xuống, Lương Thi Nhĩ nhìn quanh một vòng, phát hiện vị trí này gần sân khấu nhất, mà trên dãy sofa này chẳng có ai cô quen cả.
Toàn là thanh niên với đủ kiểu phong cách, có điều… cũng khá đẹp trai.
“Sao rồi, vẫn ổn chứ?” Ôn Diệp Lam nhìn thấy sự ngờ vực trong mắt cô, bèn nói: “Mình đã bảo rồi, trai trên đời này nhiều vô số kể, chị em ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Nói cho cậu hay, tối nay đừng nghĩ ngợi gì nữa, chỉ nghe nhạc uống rượu thôi, vui là chính!”
Lương Thi Nhĩ hiểu ý cô ấy, vỗ trán nói: “…Đội ơn cậu.”
“Không có gì, chuyện nên làm.” Ôn Diệp Lam nói xong thì đứng dậy, “Nào nào nào! Để tôi giới thiệu sơ nhé, đây là người chị em của tôi, Lương Thi Nhĩ, mọi người chào hỏi nhau rồi nâng ly cạn chén nào!”
Đám thanh niên nhao nhao hưởng ứng, đứng dậy cụng ly, gọi chị Thi Nhi ngọt xớt.
Lương Thi Nhĩ biết Ôn Diệp Lam chỉ muốn khiến cô vui vẻ, nên cũng không nói gì thêm, cụng ly với mọi người rồi ngồi xuống uống rượu.
Sau đó, cả đám vừa uống rượu vừa nghe nhạc.
Không khí sôi động bùng nổ, tiếng nhạc hòa quyện cùng men rượu khiến người ta dần dần say sưa.
“Đến rồi đến rồi!!” Ôn Diệp Lam đột nhiên kéo cô ra sát lan can.
Lương Thi Nhĩ bị kéo muốn chóng mặt: “Cái gì?”
“Lion đó, tối nay vì họ mà khu vực VIP này mới kín chỗ, mình phải tốn bao nhiêu là tiền mới giành được chỗ ngồi.”
Ban nhạc của Giang Tự Xuyên sao?
Lương Thi Nhĩ nhìn lên sân khấu, dưới ánh đèn đã tắt ngúm chỉ lờ mờ nhìn thấy bốn người đi lên.
Đang định xem từng người là ai thì tiếng nhạc dạo đầu vang lên, ánh sáng xanh vàng huyền ảo lập tức phủ lên gương mặt và thân hình của những người trên sân khấu… giống như được phủ một lớp hào quang, tựa như yêu tinh bước ra từ ánh trăng đêm, đẹp đến mức khiến trái tim người ta lỡ mất một nhịp.
Còn người trên sân khấu cũng từ từ ngước mắt lên theo tiếng nhạc, lúc anh đưa tay nắm lấy giá đỡ micro, tiếng nhạc dạo cũng dần chậm lại. Giây tiếp theo, anh khẽ cất giọng hát, âm thanh trong trẻo êm ái như rượu, đến cả âm cuối cũng như mang theo sự quyến luyến gây xao động lòng người.
Lương Thi Nhĩ sững người, ngay từ câu hát đầu tiên của anh là cánh tay đã nổi da gà.
Cô biết anh hát hay, trước đây đã từng nghe rồi, nhưng bài hát này rõ ràng càng hợp với giọng anh hơn, cộng thêm hiệu ứng live tại hiện trường, đúng là một bữa tiệc thính giác.
Đây là một bản ballad, hầu hết mọi người đều giơ điện thoại lên, không ồn ào cũng chẳng hát theo, đều ngầm hiểu ý nhau chỉ im lặng thưởng thức.
Lương Thi Nhĩ cũng im lặng, cho đến khi bài hát kết thúc, tiếng nhạc dạo của bài tiếp theo sôi động vang lên, cô mới chợt hoàn hồn. Mà người phía dưới sân khấu và cả người bên cạnh cô cũng bỗng nhiên sôi nổi hẳn lên, lắc lư theo điệu nhạc.
Lương Thi Nhĩ nhìn lên sân khấu, thấy Giang Tự Xuyên dỡ micro khỏi giá đỡ. Theo tiếng trống dồn dập rõ ràng, sự yên tĩnh và ôn hòa trên người anh phút chốc trở nên mãnh liệt mà hoang dại…
Ánh đèn lấp lánh, âm nhạc sôi động, đám đông hò reo.
Rực rỡ, bùng cháy, cuồng loạn… lúc này Lương Thi Nhĩ mới thật sự cảm nhận được sức hút đặc biệt của buổi diễn live. Màng nhĩ rung lên bần bật, cô bỗng chốc như lạc vào một thế giới khác, không còn sự đau lòng, không còn sự phản bội, không còn nỗi tuyệt vọng, chỉ có hưng phấn, điên cuồng và niềm vui sướng tột độ.
Cô nhoẻn miệng cười, cùng Ôn Diệp Lam bên cạnh hò hét, nhún nhảy, cụng ly… hoà mình vào thế giới cuồng nhiệt và kích thích này.
“Giang Tự Xuyên! Giang Tự Xuyên!!!” Ôn Diệp Lam đã ngà ngà say bắt đầu điên loạn.
Lương Thi Nhĩ cũng chẳng khá hơn là bao, cô cũng chẳng biết là do bầu không khí hay do cồn khiến mình chuếch choáng. Thấy Ôn Diệp Lam nhảy nhót không ngừng, mặt đỏ bừng bừng vì hò hét, còn cười khanh khách, cuối cùng cô cũng bắt chước gào thét tên Giang Tự Xuyên, coi như một cách xả stress.
Dưới sân khấu có rất nhiều khán giả cũng gọi tên anh, Lương Thi Nhĩ tựa vào lan can, thấy giọng mình hình như bị lấn át, thế là quyết tâm hét to hơn nữa cho hả dạ.
Hét hò một hồi, người trên sân khấu bỗng nhìn về phía này. Lương Thi Nhĩ không chắc anh có thấy họ không, nhưng cô cũng mặc kệ, chỉ thấy hét xong là sảng khoái cả người, vui vẻ cụng ly với Ôn Diệp Lam.
Buổi diễn hôm nay có nhiều ban nhạc góp mặt, mỗi ban nhạc biểu diễn ba bài.
Chờ Blue Lion diễn xong, Lương Thi Nhĩ cũng quay về chỗ ngồi sofa.
“Chị cũng thích ban nhạc này sao?” Một lúc sau, có một anh chàng ngồi xuống cạnh cô, là một trong những “người bạn” mà Ôn Diệp Lam rủ tới, da dẻ trắng trẻo, cũng khá điển trai.
Lương Thi Nhĩ mỉm cười gật đầu: “Ừ, nhạc của họ nghe rất hay.”
“Ừm, tôi cũng thấy vậy. Tôi nghe nói tháng sau họ sẽ tham gia Lễ hội Âm nhạc Tinh Quang, chị có đi không, chúng ta có thể đi cùng.”
“Lễ hội âm nhạc?” Lương Thi Nhĩ xoay xoay chiếc ly, “Vậy phải xem có thời gian không đã.”
“Nếu chị rảnh thì báo tôi biết nhé.” Chàng trai lấy điện thoại ra, “Hay là, mình add Wechat trước đi?”
“Chị cũng tới à, sao không báo trước một tiếng?”
Lương Thi Nhĩ đang định trả lời cậu ta thì bỗng có người vỗ vai, cô quay đầu lại, chợt thấy một bóng người ngồi xuống bên cạnh.
Khác với trang phục biểu diễn trên sân khấu ban nãy, hiện tại anh đã thay sang một bộ đồ đơn giản, áo phông trắng rộng thùng thình với quần đen, đội mũ lưỡi trai kéo thấp vành mũ làm che khuất đi gương mặt lập thể, chỉ còn lại chút ánh sáng le lói phản chiếu trong đáy mắt.
“Diệp Lam rủ tôi đến, tôi cũng không biết hôm nay cậu diễn ở đây, trùng hợp thật.” Lương Thi Nhĩ nói.
Giang Tự Xuyên mỉm cười.
Nụ cười khiến gương mặt dưới bóng tối của anh thêm vài phần trẻ con: “Trùng hợp thật, lúc nãy trên sân khấu tôi cũng nhìn thấy chị.”
Chơi vài trận game khiến hai người cũng trở nên thân thiết hơn.
Lương Thi Nhĩ nhướng mày: “Thật sao, vậy chắc cậu thấy tôi và Diệp Lam hò hét cổ vũ cho cậu rồi nhỉ?”
Nói đến đây, nụ cười trên gương mặt Giang Tự Xuyên càng rạng rỡ hơn: “Thấy rồi, cảm ơn nhé.”
“Không có gì, hôm nay cậu hát hay lắm.” Lương Thi Nhĩ chân thành nói, “Về nhà tôi sẽ tải nhạc của các cậu nghe.”
“Được đấy.” Giang Tự Xuyên sờ vành mũ, nụ cười hiếm khi có chút ngượng ngùng. Nhưng vừa nhìn sang chàng trai bên cạnh cô, ánh mắt anh rõ ràng đã có chút lạnh lùng.
Chàng trai kia thấy anh thì cũng rất ngạc nhiên, không ngờ trưởng nhóm Lion vừa xuống sân khấu đã chạy đến đây. Thêm vào đó, lúc hai người nói chuyện cậu ta không chen vào được, nên sau đó đã tự giác rút lui.
“Mẹ kiếp! Giang Tự Xuyên, sao cậu lại ở đây, ba người kia đâu?” Khu VIP ánh sáng lờ mờ không thể nhìn rõ hết mọi người, Ôn Diệp Lam đến tìm Lương Thi Nhĩ mới để ý thấy anh cũng ở đây.
Giang Dư Xuyên nói: “Ba người họ đang nghỉ ngơi trong phòng trang điểm, tôi vừa thấy mọi người nên ghé qua xem sao.”
“Không sợ bị đám fan nhí của cậu vây kín à!”
Giang Dư Xuyên kéo thấp vành mũ: “Không đâu, tôi đi cửa sau lên.”
“Ố ồ, được đấy! Vậy lại đây làm với tôi một ly chứ?”
Giang Dư Xuyên gật đầu, vừa định cầm ly rượu trên bàn cụng với cô ấy thì bị Ôn Diệp Lam kéo dậy.
“Chúng ta ra đằng kia uống!”
Giang Tự Xuyên ngơ ngác: “Vì sao?”
Ôn Diệp Lam thấp giọng nói: “Để Thi Nhĩ chơi với mấy anh chàng đẹp trai này, đừng quấy rầy, đừng quấy rầy.”
Giang Tự Xuyên khựng lại, quay đầu nhìn Lương Thi Nhĩ đang ngồi trên ghế sofa.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy hai dây dài màu nâu nhạt, mái tóc xoăn dài buông xõa trên vai, lớp trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt thanh tú sạch sẽ, dưới ánh đèn mờ ảo vừa yên tĩnh lại có sức cuốn hút.
Mấy chàng trai đứng hoặc ngồi bên cạnh, ánh mắt như có như không lướt qua người cô.
Giang Tự Xuyên hơi nhíu mày, dời tầm mắt: “Chị nói vậy là sao? Chuyển qua mai mối cho cô ấy rồi à? Cô ấy đã kết hôn…”
Còn chưa dứt lời đã nghe Ôn Diệp Lam cười khẩy một tiếng: “Vậy thì đã sao, kết hôn rồi cũng đâu là cái đinh gì.”