Sau Ngần Ấy Thời Gian - chap 6
Chương 6
Trước cửa câu lạc bộ nào đó ở thành phố Giang, đợi tài xế dừng xe xong, Trần Phong chạy vội lên mở cửa sau.
Quý Bạc Thần ngồi vào xe trước, Vu Gia Gia theo sát phía sau ngồi vào hàng ghế sau. Trần Phong không liếc nhìn thêm, vòng ra ghế phụ.
Xe chạy ổn định trên đường, Vu Gia Gia thấy Quý Bạc Thần lại nhìn điện thoại vài lần, lần cuối anh cụp mắt xem vòng bạn bè của một người.
Vu Gia Gia đang ngồi kế bên nên nhìn thấy rõ, anh đang xem vòng bạn bè của một người tên Ôn Diệp Lam, trông nội dung thì hình như người này đang uống rượu ở quán bar.
Ôn Diệp Lam này là ai nữa… Chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, Quý Bạc Thần đã khóa màn hình, dường như đã yên tâm.
“Sếp Quý, anh ổn chứ?” Vu Gia Gia thấp giọng hỏi.
Người đàn ông bên cạnh ngước mắt nhìn sang, ánh đèn trong xe mờ ảo, đôi mắt đã nhuốm men say của anh như phủ thêm một tầng sương mỏng, khiến người ta không tài nào rời mắt được.
Trái tim Vu Gia Gia thoáng rung rinh, cô ta nhích lại gần anh: “Anh đau đầu ạ? Có muốn nôn không?”
Quý Bạc Thần nhất thời không nói gì, nhìn cô ta một hồi rồi mới chầm chậm nói: “Hơi hơi.”
“Được, để em bảo người bên khách sạn chuẩn bị thuốc giải rượu trước, anh nghỉ ngơi một lát đi.”
Tối nay mọi người nhậu nhẹt quá hăng say, Quý Bạc Thần uống rất nhiều. Nhưng Vu Gia Gia cũng uống không ít, bởi vì lúc nãy ở bữa tiệc cô ta đã đỡ cho anh vài lần. Bây giờ dường như cô ta chỉ đang gắng gượng, gò má ửng hồng, ánh mắt đầy quan tâm.
Quý Bạc Thần thấy cô ta như thế thì bỗng có chút mềm lòng: “Tối nay cô nghỉ ngơi cho khỏe đi, mai không cần dậy sớm.”
“Vâng ạ.”
Đến khách sạn, Trần Phong đưa Quý Bạc Thần về phòng.
Sau khi Quý Bạc Thần bảo Trần Phong rời đi, anh nằm vật ra giường. Hôm nay toàn uống mấy loại rượu có tác dụng mạnh, đầu óc anh như bị nhét một cục bông, căng phồng, chóng mặt, chẳng thể nghĩ ngợi được gì.
Anh chật vật lấy điện thoại ra, kiểm tra thì thấy Lương Thi Nhĩ chưa gọi cho mình, điều này chứng tỏ cô ấy vẫn chưa về nhà…
Đúng lúc anh định gọi cho cô thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Quý Bạc Thần nhíu mày bò dậy khỏi giường, hơi loạng choạng bước tới cửa, sau đó nắm được tay nắm cửa, mở cửa ra.
“Còn chuyện gì—” Vốn tưởng người ngoài cửa là Trần Phong quay lại, ai ngờ lại là Vu Gia Gia đang xách theo một túi đồ.
“Sếp Quý, em đến đưa thuốc cho anh.” Vu Gia Gia giơ túi đồ lên, “Em có hỏi một người bạn làm bác sĩ, anh ấy nói uống thuốc này rồi ngày mai sẽ dễ chịu hơn nhiều, nhưng khách sạn không có… cho nên em vừa ra ngoài mua, thành ra đưa lên hơi trễ một tí.”
Mái tóc cô gái hơi rối, nom dáng vẻ khá mệt mỏi.
Quý Bạc Thần nhíu mày: “Không phải đã bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe sao? Uống rượu rồi còn chạy lung tung làm gì.”
“Em không sao, em chỉ lo cho anh thôi.” Vành tai Vu Gia Gia ửng đỏ, ngước mắt nhìn anh, “Em pha cho anh một phần nhé… Em vào trong được không ạ?”
Quý Bạc Thần khựng lại giây lát, sau đó nghiêng người sang một bên.
Sau khi Vu Gia Gia vào phòng, anh cũng không quan tâm cô ta muốn làm gì, đi đến bên giường nằm xuống, xoa dịu cơn say chóng mặt.
——
Minh Hải về đêm đèn đuốc sáng trưng, như một thành phố không bao giờ biết ngủ.
Tài xế lái thuê lái xe rời khỏi khu phố sầm uất náo nhiệt, sau khi rẽ vào đường chính thì trong xe hoàn toàn chìm vào yên tĩnh.
Giang Tự Xuyên ngồi ở ghế sau, liếc nhìn Lương Thi Nhĩ bên cạnh, có lẽ bây giờ rượu cô uống mới phát huy tác dụng, cô nghiêng người dựa vào cửa xe ngủ thiếp đi.
[Vẫn ở quán bar à?] Điện thoại rung lên, là tin nhắn của đồng đội Tạ Thanh Hãn gửi cho anh.
Giang Tự Xuyên lập tức chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, trả lời: [Đã đi rồi]
Tạ Thanh Hãn: [Nhậm Kha hỏi cậu có muốn qua đây không, chúng tôi đang ăn khuya.]
Giang Tự Xuyên: [Không đi nữa, có chút việc bận rồi]
Tạ Thanh Hãn: [Giờ này thì còn việc gì mà bận?]
Giang Tự Xuyên: [Đưa bạn của chị Diệp Lam về nhà]
Tạ Thanh Hãn: [???]
Giang Tự Xuyên: [?]
Tạ Thanh Hãn: [Con gái?]
Giang Tự Xuyên: [Ừm]
Tạ Thanh Hãn: [Cậu còn biết đưa con gái về nhà cơ à?]
Lời chất vấn của Tạ Thanh Hãn bỗng dưng khiến Giang Tự Xuyên thấy bực bội trong lòng. Anh nhắn một câu [Bớt ăn lại đi, mấy người béo cả rồi] sau đó úp điện thoại xuống, không xem nữa.
Khoảng nửa tiếng sau, tài xế lái thuê lái xe vào khu chung cư của Lương Thi Nhĩ, dừng xe đúng chỗ đậu xe dưới tòa nhà rồi nhận tiền rời đi.
Trong xe chỉ còn lại hai người.
Giang Tự Xuyên định gọi cô dậy, nhưng vừa quay qua thì thấy Lương Thi Nhĩ đã ngủ say, không biết có nên gọi cô dậy không. Do dự giây lát, anh bèn ngồi đợi thêm một lúc nữa.
Cho đến khi có một chiếc xe lạ khác chạy ngang qua, anh mới giật mình nhận ra thời gian đã trôi qua khá lâu rồi. Bấy giờ anh mới quay người sang nhìn Lương Thi Nhĩ.
Cô ngủ rất yên tĩnh, ánh đèn trắng của hầm để xe xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào trong, càng khiến cho sườn mặt của cô thêm trắng sáng, gần như có thể nhìn thấy cả những sợi lông tơ trên má.
Dưới hàng mi có một vùng bóng mờ, lúc cô nhắm mắt trông rất dịu dàng, nhưng Giang Tự Xuyên biết khi đôi mắt này mở ra sẽ ẩn chứa chút lạnh lẽo. Ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng đó rất kỳ lạ, có thể đâm thẳng vào trái tim người khác.
Giang Tự Xuyên mím môi, đưa tay định vỗ vai cô.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Lương Thi Nhĩ cũng mở mắt ra ngay lúc đó.
Bởi vì lúc nãy anh định gọi cô dậy nên ngồi hơi gần. Thế nên khoảnh khắc Lương Thi Nhĩ mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là gương mặt đang nhích lại gần của anh. Nhưng cô không hề giật mình, ngược lại còn rất bình tĩnh, trong tiếng chuông điện thoại cứ thế nhìn thẳng vào anh.
Đúng như Giang Tự Xuyên nghĩ, khi cô mở mắt ra ánh mắt sẽ trở nên như vậy… vô duyên vô cớ khiến người ta giật thót cả tim, nhưng cũng không hiểu sao lại khiến người ta muốn nhìn tiếp.
Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ cũng không lâu lắm, Giang Tự Xuyên thấy Lương Thi Nhĩ thản nhiên quay mặt đi.
“Alô.” Cô nghe máy.
“Thi Nhĩ, vẫn chưa về nhà sao?”
Trong xe rất yên tĩnh, Giang Tự Xuyên nghe rõ giọng nam ở đầu dây bên kia, anh ngồi trở lại chỗ của mình, bị một cảm xúc kỳ lạ trong lòng bao trùm.
“Vừa về đến nhà, đang ở hầm để xe.”
“Em gọi lái thay à? Ôn Diệp Lam và mấy người kia đưa em về sao?”
Đầu dây bên kia cũng rất yên tĩnh, chỉ là giọng điệu của đối phương nghe có vẻ hơi sốt ruột.
Lương Thi Nhĩ liếc nhìn đồng hồ, cất giọng nhạt nhẽo: “Em gọi lái thay, cũng có người đưa em về rồi. Giờ này sao anh vẫn chưa ngủ, không phải say rồi sao?”
“Anh…vẫn ổn, xác nhận em về nhà rồi anh mới đi ngủ.”
“Ờ.”
Quý Bạc Thần: “Vậy là được rồi. Em nhờ người ta đưa em lên lầu, nhìn em vào nhà rồi hãy đi. Em cũng uống say rồi, nhớ chú ý an toàn.”
Lương Thi Nhĩ nhìn thoáng qua chàng trai bên cạnh, không nói gì thêm: “Em cúp máy đây.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Điện thoại ngắt, trong xe lại chìm vào yên lặng.
Lương Thi Nhĩ dừng lại khoảng một phút rồi đưa tay đẩy cửa xe, giấc ngủ ngắn ngủi không thể nào xua tan hơi men, cô vẫn còn mơ màng, đầu rất đau.
“Đi chậm thôi.” Chưa đi được hai bước, Giang Tự Xuyên đã mở cửa phía bên kia, đuổi theo cô. Anh vươn tay về phía trước, ra hiệu cho cô vịn vào cánh tay mình.
Lương Thi Nhĩ ngước mắt nhìn anh, nhưng người kia lại quay mặt đi, giọng nói có chút cứng nhắc: “Trạng thái hiện tại của chị còn chưa biết có tự đi thang máy được không… Hơn nữa không phải anh ta bảo tôi nhìn chị lên nhà sao?”
Trai đơn gái chiếc mà nói như vậy dường như không đúng lắm, nhưng nếu truy cứu kỹ thì lại không biết cụ thể là sai ở đâu.
Sau khi bối rối qua đi, Giang Tự Xuyên lại nghĩ, anh chỉ lấy tư cách bạn bè đưa cô về thôi, hiện tại nhà cô lại không có ai, nên là anh đang làm người tốt việc tốt đưa người ta về tận nhà.
An toàn là trên hết.
Nhưng Lương Thi Nhĩ không vịn tay anh, cô dời tầm mắt, chậm rãi đi về phía thang máy. Giang Tự Xuyên không yên tâm, đành phải đi theo.
Thang máy từ từ đi lên, Lương Thi Nhĩ dựa vào thành thang máy, không để anh đỡ mình. Giang Tự Xuyên cũng không miễn cưỡng, im lặng đứng bên cạnh nhưng vẫn luôn chú ý xem cô có bị ngã không.
Mười mấy giây sau, thang máy dừng lại.
Khu chung cư này một tầng một căn hộ, cửa thang máy mở ra, trước mắt là một bức tranh tường lớn bảy sắc cầu vòng, sắc màu rực rỡ nhưng không hề cảm thấy lộn xộn, có một vẻ đẹp khiến người ta thoải mái.
Bên cạnh là một chiếc tủ dài màu nâu, bên trên bày cây xanh và một số đồ trang trí.
Lương Thi Nhĩ bước ra khỏi thang máy, tiện tay ném túi xách lên tủ, đưa tay mở cửa.
Giang Tự Xuyên thì dừng lại ở cửa thang máy quan sát xung quanh, không nhúc nhích.
“Uống nước không?” Đột nhiên, Lương Thi Nhĩ quay đầu nhìn anh.
Giang Tự Xuyên sững người, thật sự thấy hơi khô miệng: “…Ờ, cảm ơn chị.”
“Tự lấy đi, trong tủ lạnh đó.”
Nói xong, cô hoàn toàn không để ý đến anh nữa, vào nhà cởi giày. Cô không mang dép lê, chân trần đi đến bên ghế sofa phòng khách, vừa ngã đầu xuống đã nhắm chặt mắt lại.
Giang Tự Xuyên dừng lại ở cửa vài giây, sau đó mới thay dép đi vào.
Người này… không có chút đề phòng nào cả sao?
Căn hộ này diện tích không nhỏ, nằm bên cạnh bờ sông, cảnh đêm nhìn từ cửa sổ sát đất lãng mạn nên thơ.
Nhưng Giang Tự Xuyên không có hứng thú ngắm cảnh, anh đến tủ lạnh trong bếp lấy một chai nước đá, sau đó lại lấy một cái cốc rót một cốc nước ấm ở vòi nước, đi đến phòng khách đặt cốc nước ấm lên bàn trà cạnh cô.
Lương Thi Nhĩ đã ngủ lại, Giang Tự Xuyên cũng không nán lại lâu, tiện tay cầm một chiếc chăn bên cạnh đắp lên người cô, xoay người đi ra cửa.
Lúc thay giày, anh vô tình nhìn thấy một khung ảnh đặt trên tủ ở cửa ra vào.
Trong khung ảnh là một đôi nam nữ mặc vest và váy cưới, chàng trai một tay đút túi, một tay ôm vai cô gái. Cô gái thì nhìn vào ống kính nở nụ cười rạng rỡ, vô cùng chói mắt.
Ánh mắt Giang Tự Xuyên dừng lại trên nụ cười của cô vài giây, sau đó lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh cô.
Anh từng vô tình nhìn thấy cô buồn bã và thất vọng tận hai lần. Một lần là ở đám cưới của Ôn Diệp Lam, một lần là ở quán bar hôm nay.
Giữa cô và người đàn ông bên cạnh cô phải chăng đã xảy ra vấn đề?
——
Ngày hôm sau, thứ Bảy.
Lúc Lương Thi Nhĩ tỉnh giấc thì đã mười giờ, đầu óc choáng váng.
Cô ngồi trên sofa hồi tỉnh một lúc lâu mới nhớ ra chuyện tối qua Giang Tự Xuyên đưa mình về. Hình như hôm qua anh đi theo cô lên lầu, nhưng sau đó… sau đó cô không còn nhớ gì nữa.
Cô kéo chăn ra, đang định đứng dậy thì chợt thấy ly thủy tinh đặt trên bàn trà. Bình thường cô uống nước đều dùng cốc riêng, ly nước này hiển nhiên không phải do cô tự rót.
Lương Thi Nhĩ cầm ly thủy tinh lên, đi đến tủ bát cạnh bàn ăn thay một cốc nước đá, uống xong thì đầu óc tỉnh táo hơn một chút, vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ.
Một tiếng sau, cô thay đồ bộ rồi ngồi vào trước máy tính.
Vừa mở máy tính lên thì đúng lúc Quý Bạc Thần gửi tin nhắn đến, là hình ảnh bữa trưa.
Nhìn thấy bức ảnh này, Lương Thi Nhĩ chợt sững người, đã lâu lắm rồi anh không chia sẻ những điều thường ngày như thế này với cô nữa. Hai người ở bên nhau quá lâu, vì quá hiểu nhau nên ham muốn chia sẻ cũng dần giảm đi.
Mà hôm nay đột nhiên gửi cho cô, tại sao lại như vậy? Có phải đã làm điều gì đó áy náy không?
Nghĩ đến đây, Lương Thi Nhĩ bỗng cười khẩy một tiếng, xem ra bản thân đã không còn cách nào tin tưởng anh nữa rồi. Ngay cả việc anh chia sẻ cuộc sống hằng ngày với cô mà cô cũng có thể suy diễn lung tung.
Hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo xuống thì sẽ không thể nào khôi phục lại như cũ.
Lương Thi Nhĩ trả lời mấy chữ qua loa rồi thoát khỏi khung chat của anh.
Sau cơn say, nhất là cơn say sau khi khóc lóc còn bị người ta phát hiện, cô thấy rất khó chịu.
Ngồi ngẩn ngơ một lúc, cô bèn đăng nhập vào game, muốn “giết vài người” cho hả giận.
Giao diện game hiện ra, cô lập tức vào đấu trường.
PK vài trận đánh cho người bên kia không có sức phản kháng lần lượt ngã xuống xong, cơn giận trong lòng cô hình như mới tan đi đôi chút.
Thoát khỏi đấu trường, Lương Thi Nhĩ điều khiển nhân vật trong game bay lên đỉnh núi treo máy, sau đó vào bếp làm đại vài món rồi quay lại trước máy tính ăn. Cô vừa ăn vừa thả hồn theo nhân vật trong game, ngắm mây trời non nước trên đỉnh núi cao.
Ting——
Đang ăn dở thì trên màn hình máy tính hiện lên một tin nhắn.
GiangGiangGiang419 xin lập đội.
Tối qua ở quán bar Lương Thi Nhĩ ở có chơi một phó bản, chính là với ID này.
Do dự một lúc không chấp nhận, đối phương lại gửi thêm một cái nữa.
Lương Thi Nhĩ đặt ly sữa xuống, vẫn nhấn xác nhận.
Vừa click chuột, trên đỉnh núi lập tức hiện ra một thích khách áo đen đeo kiếm. Cùng lúc đó, trong tai nghe của Lương Thi Nhĩ vang lên giọng nói quen thuộc của chàng trai:
“Vừa mới dậy à?”