Sau Ngần Ấy Thời Gian - chap 5
Chương 5
Cuối cùng Lương Thi Nhĩ vẫn từ chối đến buổi tụ tập ở quán bar vào tối thứ Sáu. Hôm đó sau khi tan sở, cô lái xe đến công ty của Quý Bạc Thần.
Hồi trước Lương Thi Nhĩ hay đến công ty của anh, khi ấy anh đang bận rộn công việc, cô lại khá nhàn rỗi, thế nên cô sẽ đến đợi anh tan sở, sau đó cả hai cùng nhau về nhà.
Nhưng hai năm đổ lại đây đã ít đi.
Lễ tân cũng đã thay người, không nhận ra cô, Lương Thi Nhĩ gọi điện thoại cho Quý Bạc Thần nhưng anh không nghe máy, cô bèn nhắn tin cho trợ lý của anh.
Chẳng mấy chốc, Trần Phi từ trên lầu xuống đón cô.
“Cô Lương, cuộc họp của sếp Quý vẫn chưa kết thúc, hay là cô vào văn phòng đợi một lát ạ.” Trần Phi rất khách sáo nói.
Lương Thi Nhĩ gật đầu, cùng anh ta lên lầu.
Sau khi rót trà cho cô, Trần Phi lại đi làm việc của mình, Lương Thi Nhĩ không uống trà, cô đứng dậy nhìn quanh văn phòng của anh một vòng.
Gia cảnh của Quý Bạc Thần khá tốt, xuất thân từ gia đình trí thức, bố là bác sĩ, mẹ là giáo viên cấp hai, còn có một người em trai đang học đại học.
Nhưng anh không đi theo con đường của bố mẹ, vừa tốt nghiệp đã bước vào ngành quảng cáo. Mà năng lực của anh thật sự rất xuất sắc, chỉ trong vài năm đã ngồi lên được một trong những vị trí cấp cao của công ty này.
Văn phòng của anh rộng rãi thoáng đãng, theo gam màu nâu lạnh giống như phong cách anh thường thích, toàn bộ văn phòng mang hơi thở nghiêm túc của công việc.
Thế nhưng trong bầu không khí như vậy, trên bàn làm việc lại đặt một chiếc cốc màu vàng tươi, trên cốc còn có hình tai mèo, trông vô cùng đáng yêu.
“Xin chào, cô tìm sếp Quý ạ?” Đột nhiên phía sau vang lên một giọng nữ.
Lương Thi Nhĩ giật mình, quay đầu lại.
Trong tầm mắt xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, mặc váy dài thướt tha, khoác một chiếc áo khoác mỏng nhẹ, mái tóc dài buông xõa trên vai, nét mày thanh tú, trong sáng động lòng.
Là cô ta.
Bé Mèo Vằn.
Ánh mắt Lương Thi Nhĩ dừng trên gương mặt cô ta vài giây, cùng lúc đó, cô gái kia cũng nhìn rõ gương mặt cô. Cô ta thoáng sửng sốt, nhất thời cũng không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Lương Thi Nhĩ phá vỡ sự im lặng này trước, cô hỏi: “Cuộc họp của anh ấy sắp kết thúc chưa?”
“Sắp rồi ạ, khoảng năm sáu phút nữa.”
Vẻ mặt có phần cứng nhắc của cô gái dần hòa hoãn lại dưới ánh mắt của Lương Thi Nhĩ, trưng ra nụ cười ôn hòa nhất mà cô ta thường sử dụng để ứng phó với người khác.
Cô ta không hỏi cô là ai, bởi vì cô ta biết cô là ai.
Tuy cô ta vào công ty khá muộn, chưa từng gặp vợ của Quý Bạc Thần. Thế nhưng cô ta đã nhìn thấy gương mặt cô trên màn hình điện thoại và máy tính của Quý Bạc Thần.
Song dù đã từng nhìn thấy thì vẫn không khỏi ngẩn ngơ.
Bởi vì người trước mắt còn xinh đẹp và sống động hơn trên ảnh rất nhiều, dáng người mảnh mai thon gầy, gương mặt trái xoan, nét mặt thanh tú có chiều sâu, làn da trắng trẻo nõn nà, dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng nhưng cũng đủ khiến người ta không khỏi trầm trồ.
Trong lòng Vu Gia Gia đột nhiên rất khó chịu, song cô ta vẫn giữ nụ cười trên môi, hỏi xem có cần ra phòng trà chuẩn bị chút trái cây cho cô không.
“Cô tên là Vu Gia Gia à?” Lương Thi Nhĩ đột nhiên hỏi.
Vu Gia Gia giật mình: “…Vâng ạ.”
Lương Thi Nhĩ khẽ mỉm cười: “Tôi từng nghe Trần Phi và Quý Bạc Thần nhắc đến cô, năng lực của cô rất xuất sắc.”
Vu Gia Gia âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô ta còn tưởng rằng cô đã biết điều gì đó.
“Đâu có ạ, tôi chỉ cố gắng hết sức có thể thôi, cũng nhờ đội ngũ của chúng tôi tốt, đáng để học hỏi.”
“Ừ, đúng là vậy.” Lương Thi Nhĩ bước đến trước mặt cô ta, cúi đầu nhìn lướt qua, “Trang phục của cô rất đẹp.”
Chủ đề chuyển hướng đột ngột.
Vu Gia Gia cúi đầu nhìn quần áo của mình: “Váy ạ?”
“Là áo khoác ngoài.” Lương Thi Nhĩ nói, “Cô mua ở đâu vậy? Có thể giới thiệu cho tôi được không?”
“Tôi mua trên mạng.”
Lương Thi Nhĩ tỏ ra có chút hứng thú: “Vậy à, có thể cho tôi xin link được không, tôi thấy nó rất đẹp.”
Việc các cô gái hỏi nhau link mua quần áo là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa đúng là cô ta rất có gu ăn mặc, bởi vì ở công ty thường xuyên được các đồng nghiệp hỏi xin đường link mua sắm.
Trong lòng Vu Gia Gia dấy lên chút đắc ý, với lại, thực ra cô ta cũng muốn kết bạn Wechat với cô, rất tò mò về cô.
“Được chứ cô Lương, tôi quét mã của cô nhé.”
“Được.”
Là ảnh đại diện quen thuộc đó.
Mí mắt Lương Thi Nhĩ hơi cụp xuống, lộ ra vẻ châm biếm, cô ghi chú lại tên cho cô ta.
“Thi Nhĩ.” Đúng lúc này Quý Bạc Thần bước vào, khi thấy Vu Gia Gia cũng ở đó thì lông mày anh khẽ nhíu lại, nhưng chỉ thoáng chốc đã biến mất. Anh đến bên cạnh Lương Thi Nhĩ, hỏi cô là có phải đã đợi lâu rồi không.
Lương Thi Nhĩ nói: “Cũng không lâu lắm, anh xong việc rồi à?”
“Xong rồi, nhưng dự án bên thành phố Giang đột nhiên xảy ra sự cố, anh phải đi công tác.”
“Đi bây giờ?”
“Ừ, đi bây giờ, anh vừa bảo Trần Phi đặt vé máy bay lúc tám giờ.”
Quý Bạc Thần nói xong có chút áy náy, dù sao anh đã hứa sẽ cùng cô về nhà ăn cơm, đột ngột thất hứa là lỗi của anh. Anh tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, nghiêng đầu nói nhỏ: “Xin lỗi em, đành phải đợi sau khi anh về mới cùng em ăn cơm với bố mẹ được.”
Lương Thi Nhĩ đã đạt được mục đích đến đây hôm nay, nghe anh đột nhiên nói phải đi công tác, trong lòng cô lại bình tĩnh đến lạ thường: “Mẹ đã nấu cơm xong rồi, chỉ đợi anh về thôi.”
“Đều tại anh, là lỗi của anh.” Quý Bạc Thần dịu dàng nói, “Lát nữa anh sẽ gọi điện xin lỗi bố mẹ, sau khi về sẽ mua quà cho em và bố mẹ, được không?”
Trong văn phòng rõ ràng có ba người, nhưng Vu Gia Gia cảm thấy lúc này mình như không khí.
Cô ta biết mình khác biệt trong mắt Quý Bạc Thần, bởi vì anh đối xử với cô ta không giống như với những cấp dưới khác, rõ ràng là anh có hứng thú với cô ta. Thế nhưng, cô ta chưa bao giờ thấy ánh mắt của Quý Bạc Thần dịu dàng như vậy, cũng chưa từng nghe thấy anh dùng giọng điệu này dỗ dành người khác.
Trong lòng cô ta vô cùng chua xót, nhưng cũng biết hiện tại tốt nhất là coi mình như không khí…
“Thôi được rồi, vậy anh đi đi, em về sẽ giải thích với mẹ sau.”
“Cảm ơn vợ yêu.”
Khóe miệng Lương Thi Nhĩ khẽ nhếch lên, qua khóe mắt, cô nhìn thấy ánh mắt đầy thất vọng của cô gái kia.
Cô đã quá quen thuộc với ánh mắt như vậy rồi.
Trước đây ở trường đại học cô đã gặp rất nhiều cô gái thích Quý Bạc Thần. Họ cũng giống như Vu Gia Gia trước mặt, trong mắt có sự thất vọng, cũng có sự yêu mến và si mê ẩn giấu.
Nhưng điểm khác biệt là, người được yêu mến này không còn từ chối thẳng thừng những cô gái có ánh mắt như vậy nữa, mà lại để mặc cho cô ta ở bên cạnh mình.
——
Sau khi rời khỏi công ty, Lương Thi Nhĩ lái xe thẳng đến nhà bố mẹ.
Gia đình họ sống ở khu biệt thự quận Nam, hồi xưa bố cô làm ăn phát đạt kiếm được chút tiền nên đã mua ở đây, tuy sau này đầu tư thất bại vài lần, việc làm ăn cũng không còn như trước, nhưng căn biệt thự này là một biểu tượng của sự thành công trong lòng bố cô, ông tuyệt đối không chịu bán đi.
Lúc cô về đến nhà thì mẹ đã nấu cơm xong, cậu em trai mười hai tuổi ngồi bên bàn mê mải chơi điện thoại, trên mặt đeo kính.
“Sao Tiểu Sâm lại đeo kính rồi?”
Lâm Thu Vân nói: “Ừ, tuần trước nó nói với mẹ là ngồi trong lớp không nhìn rõ bảng, mẹ dẫn nó đi khám, kết quả là bị cận thị.”
Lương Thi Nhĩ cau mày: “Con đã bảo là ít cho nó xem điện thoại với máy tính bảng lại.”
“Aiza, có giới hạn chứ. Hôm nay thứ Sáu mới cho nó chơi một lát đấy.”
Lương Thi Nhĩ chẳng tin được.
Cậu em trai này kém cô mười bảy tuổi, là kết quả của việc bố mẹ sinh muộn, nên được cưng chiều vô cùng.
Sự nuông chiều ấy khiến Lương Thi Nhĩ hoài nghi mình và thằng bé không cùng một bố. Hồi bố cô còn trẻ rất ham chơi, chẳng có ý thức làm cha, chưa từng quản cô bao giờ.
Bâ giờ già rồi lại bỗng dưng thích trẻ con, mà nói đúng ra là thích “con trai”. Thế nên từ khi có em trai, sự quan tâm của ông ấy đều dồn hết lên thằng bé. Mẹ cô cũng vậy, bố cô chiều chuộng nó, bà ấy cũng hùa theo.
Lương Thi Nhĩ nén cơn bực bội, gõ nhẹ lên bàn em trai: “Tới giờ ăn cơm rồi, bỏ điện thoại xuống.”
Lúc này Lương Vân Sâm mới để ý đến Lương Thi Nhĩ, cậu ấy dụi dụi mắt gọi một tiếng chị rồi bỏ điện thoại xuống.
Mấy phút sau, bốn người đã ngồi vào bàn ăn.
Hiển nhiên là Quý Bạc Thần đã gọi điện thoại báo với họ, Lâm Thu Vân và Lương Viễn đều không hỏi cô rằng sao hôm nay Quý Bạc Thần không đến, nên cả bữa cơm diễn ra khá êm đềm. Chỉ là đến lúc gần kết thúc, hai người họ lại nhắc đến chuyện con cái.
“Bố mẹ Bạc Thần chắc cũng mong hai đứa sinh con sớm. Thi Thi, con cũng sắp ba mươi rồi, phải lên kế hoạch đi chứ, dù sao cũng phải suy nghĩ cho bố mẹ nữa.” Lương Viễn đặt đũa xuống, bắt đầu dông dài.
Lương Thi Nhĩ nghe tai này lọt tai kia, thuận miệng đáp: “Dạo này công việc đang bận, để sau rồi tính ạ.”
“Bận gì mà bận mãi thế, giờ là lúc tốt nhất để sinh con, lớn hơn nữa sẽ trở thành sản phụ cao tuổi đấy.”
Lâm Thu Vân cũng phụ họa: “Đúng vậy, càng lớn tuổi càng khó hồi phục.”
Lương Thi Nhĩ hít sâu một hơi, đặt đũa xuống: “Độ tuổi hiện tại của con làm gì mà chẳng phải là lúc tốt nhất? Sao bố mẹ không bảo bây giờ cũng là thời điểm tốt nhất cho công việc của con đi?”
Lương Viễn vừa nghe thấy câu này thì cất cao giọng: “Con gái con lứa suốt ngày bán mạng cho công việc làm gì? Bạc Thần kiếm được nhiều tiền rồi, con chỉ cần chăm lo vun vén cho gia đình là được, đừng tự làm khổ mình nữa.”
Những lời này cô đã nghe đến phát ngán.
Gia đình cô là kiểu gia đình mang đậm tư tưởng trọng nam khinh nữ, hồi nhỏ bố mẹ thường xuyên cãi nhau, vì bố cô lăng nhăng bên ngoài. Lúc bé cô không hiểu chuyện, chỉ thấy Lâm Thu Vân thường xuyên khóc lén sau mỗi trận cãi vã. Lớn lên rồi cô không chịu được nữa, khuyên Lâm Thu Vân ly hôn.
Nhưng Lâm Thu Vân không đồng ý, bà ấy nói với cô rằng bà ấy chỉ là nội trợ, ly hôn rồi bà ấy sẽ chẳng còn gì cả. Thế nên bà ấy vừa khăng khăng khẳng định rằng bố cô sẽ hồi tâm chuyển ý, vừa lúc nào cũng ghen tuông, thường xuyên suy sụp.
Từ bé đến lớn trải qua vài lần như vậy, Lương Thi Nhĩ không còn muốn khuyên can nữa. Mà bố cô cũng lớn tuổi rồi, sau khi có Lương Vân Sâm thì dường như cuối cùng cũng chịu quay về với cái gọi là “gia đình”.
Mọi chuyện dường như êm ả, hòa thuận.
Nhưng những vết tích trưởng thành ấy vẫn để lại cái bóng trong lòng Lương Thi Nhĩ, thế nên sau này dù có yêu Quý Bạc Thần đến nhường nào, cô cũng chưa bao giờ có ý định làm bà nội trợ, hoàn toàn trở thành ‘hậu phương’ chỉ biết chăm lo cho gia đình.
Cô rất yêu anh, nhưng cũng sợ sẽ trở thành một người như mẹ, không thể làm chủ cuộc đời mình.
Lương Thi Nhĩ: “Làm một người phụ nữ đứng sau lưng người đàn ông thành đạt sao? Lỡ như một ngày nào đó anh ấy bỏ đi, há chẳng phải con sẽ mất hết tất cả à?”
“Con nói gì vậy?” Lâm Thu Vân nói, “Thi Thi, con giận Bạc Thần à?”
“…Không có.”
Lâm Thu Vân: “Vậy thì không thể nói như thế, nghe khó chịu lắm, vợ chồng là một thể, việc gì cũng phải nghĩ cho đối phương.”
Lương Viễn: “Đúng đấy, theo bố thì con cứ sinh con đi, có con rồi còn sợ nó bỏ đi chắc?”
“Ôi, sao ông cũng nói như thế!” Lâm Thu Vân mắng xong lại nhỏ giọng lẩm bẩm, “Bạc Thần là đứa trẻ ngoan, không giống như ông.”
Tay Lương Thi Nhĩ dưới gầm bàn từ từ siết chặt: “Con ăn no rồi.”
Thấy cô đứng dậy, Lâm Thu Vân có chút xót xa: “Thi Thi, chưa ăn xong cơm mà…”
“Con no rồi, mọi người cứ ăn tiếp đi, con có chút việc phải đi trước.”
“Này——”
Bữa cơm cuối cùng vẫn tan rã trong không vui.
Cô tức giận, thất vọng, đau lòng… nhưng cũng biết bố mẹ cô sẽ không hiểu.
Rời khỏi nhà bố mẹ, Lương Thi Nhĩ không chọn về nhà mình mà đến GT, thà đến quán bar mua vui còn hơn về nhà ủ rủ một mình.
Bây giờ cô rất cần được giải tỏa.
Ôn Diệp Lam thấy cô đến thì mừng quýnh cả lên, lập tức đưa rượu cho cô: “Chồng cậu đâu? Không đến à?”
“Đi công tác rồi.”
“Mẹ kiếp! Vậy vừa hay, tối nay chúng ta không say không về nhé?”
Tiếng nhạc ầm ĩ bên tai như muốn nổ tung, khóe môi Lương Thi Nhĩ khẽ cong, cầm ly rượu cụng với cô ấy: “Được.”
Ôn Diệp Lam không ngờ tối nay cô lại dễ tính như thế, vui vẻ khoác vai cô: “Hôm nay hơi đông người, nhưng những người có mặt ở đây chắc không cần phải giới thiệu với cậu đâu nhỉ, hôm đám cưới cậu đều gặp qua rồi.”
Lương Thi Nhĩ nhìn quanh một lượt, ngoài anh Yêu và Triệu Minh Tuấn là hai người quen ra, những người khác cô đúng là đã gặp trong đám cưới. Trong đó còn có cả Giang Tự Xuyên đã giúp đỡ cô trong ngày cưới.
Hôm nay anh ăn mặc rất thoải mái, ngồi ngay đối diện cô. Quần đen và áo hoodie rộng màu đen, ánh đèn lập lòe liên tục lướt qua khuôn mặt anh, xương mày sắc nét.
Lúc cô nhìn qua, anh cũng đúng lúc nhìn lại, hai người khẽ gật đầu coi như chào hỏi. Đồng thời Lương Thi Nhĩ cũng chú ý đến người bên cạnh anh, là cô em họ xa của Ôn Diệp Lam, cô gái được mai mối tối nay.
Có thể thấy được cô em họ này rất coi trọng tối nay, ăn diện tinh tế, chiếc váy ngắn màu hồng nude ôm sát người, ngọt ngào đáng yêu.
Khá hợp với Giang Tự Xuyên.
Lương Thi Nhĩ không có tâm trạng để ý chuyện của người khác, nhanh chóng dời tầm mắt, quay sang uống rượu với Ôn Diệp Lam và anh Yêu.
Đêm dần khuya, không khí trong quán bar càng thêm sôi động, sàn nhảy cũng trở nên náo nhiệt, chẳng mấy chốc những người ngồi ở khu vực ghế dài đều chạy xuống nhảy nhót. Lương Thi Nhĩ không muốn chen chúc nên ngồi một mình ở chỗ ngồi, lấy điện thoại ra chơi một lúc.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, cô click vào phiên bản game mobile của 《Kiếm Giang Hồ》, tiện tay làm vài nhiệm vụ hàng ngày trong tiếng nhạc.
“Con boss phó bản mới ra của các cô khó đánh quá.”
Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói.
Lương Thi Nhĩ bỗng quay đầu lại, dưới ánh sáng mờ ảo, nhìn thấy một góc nghiêng tinh xảo.
“Có bí quyết gì có thể chia sẻ không?” Giang Tự Xuyên nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên khuôn mặt cô.
Lúc này Lương Thi Nhĩ mới để ý thấy anh đang đứng phía sau ghế sofa, chắc là lúc đi ngang qua thấy cô đang chơi game nên tò mò lại gần hỏi một câu.
Lương Thi Nhĩ trả lời: “Tôi không phải là người thiết kế trạm gác.”
Giang Tự Xuyên: “Nhưng chắc chắn cô biết.”
Lương Thi Nhĩ đương nhiên biết, tuy không phải là người thiết kế nhưng cô đã theo sát toàn bộ phó bản mới, tạo hình của đại boss là do cô thiết kế chính.
“Biết cũng không thể nói lung tung được.”
“Tôi không nói ra ngoài đâu.” Giang Tự Xuyên từ phía sau ghế sofa đi vòng ra trước, ngồi xuống bên cạnh cô, “Chỉ nói cho một mình tôi biết thôi, hoặc là cô hướng dẫn tôi sơ sơ cũng được?”
Thấy anh thật sự lấy điện thoại ra mở giao diện game, Lương Thi Nhĩ bật cười: “Cậu đến quán bar là để chơi game à?”
Giang Tự Xuyên: “Không phải cô cũng đang chơi game à?”
“Tôi rảnh rỗi không có việc gì làm.”
“Tôi cũng vậy.”
Lương Thi Nhĩ khẽ nhướn mày, nói: “Hôm nay đáng lẽ cậu phải bận mới đúng chứ.”
Nói đến đây, Giang Tự Xuyên lộ ra vẻ mặt khó xử: “Có thể nhờ cô giúp tôi một việc nữa được không?”
“Việc gì?”
“Nói với chị Diệp Lam một tiếng, đừng giới thiệu con gái cho tôi nữa.”
Lương Thi Nhĩ: “Chuyện này… cậu tự nói với cô ấy đi.”
“Được rồi.” Giang Tự Xuyên ngả người ra sau, có chút bất đắc dĩ, “ID của cô là gì? Dù sao bây giờ cũng đang rảnh, hay là xuống một phó bản thường nhé?”
Trong nhiệm vụ hằng ngày có một cái là hoàn thành một phó bản, Lương Thi Nhĩ cũng không quan trọng là cá nhân hay tổ đội, đồng ý với anh, thêm ID của anh vào.
Xuống phó bản cần năm người, Lương Thi Nhĩ mời bừa ba người trong công hội, năm người cùng nhau làm nhiệm vụ. Cô đánh hệ pháp sư phụ trợ, công kích tầm xa hồi máu cho đồng đội, Giang Tự Xuyên là thích khách, cần cận chiến.
“Tôi sắp tấn công rồi, nhìn qua bên tôi đi.”
“Cô Lương, cho tôi một cái hồi máu.”
“Cho tôi một cái hộ thuẫn.”
“Cô Lương, có Kim Lăng Thủy không?”
Anh đánh rất hăng máu, nhưng công bằng mà nói thì kỹ thuật cũng khá ổn, nên cuối cùng Lương Thi Nhĩ cũng quan tâm đến nhu cầu của anh hơn một chút, hỗ trợ nhiều hơn để dễ dàng vượt ải.
Có điều đang đánh được một nửa, cô chợt thấy hơi khó chịu khi anh gọi mình như thế, bèn nói: “Cậu không cần phải gọi tôi là cô Lương đâu.”
Giang Tự Xuyên khựng lại: “Vậy tôi nên gọi là gì?”
Lương Thi Nhĩ thuận miệng đáp: “Cứ gọi như đồng đội của cậu ấy.”
“Gọi là chị?”
Lương Thi Nhĩ cảm thấy men rượu đã bắt đầu ngấm lên não, đầu óc tuy mơ hồ nhưng vẫn nhận ra giọng điệu của anh có chút do dự, cô liếc nhìn anh, nói: “Tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, gọi là chị cũng đâu có vấn đề gì?”
Giang Tự Xuyên im lặng vài giây rồi lại nhìn vào màn hình điện thoại: “Ồ.”
Cả hai tiếp tục chơi game, trong quán bar ồn ào, bọn họ chỉ tập trung vào điện thoại của mình.
Không lâu sau, hai người đã vượt ải thành công.
Giang Tự Xuyên đặt điện thoại xuống, nhìn Lương Thi Nhĩ với ánh mắt rực rỡ lấp lánh, tràn đầy kinh ngạc.
Anh cũng chơi game này lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy pháp sư hệ hỗ trợ lại hữu dụng đến vậy, mỗi khi anh nghĩ mình sắp chết thì lại được hồi máu đến mức tối đa, tốc độ đánh và sát thương cũng tăng lên không ít.
Nhờ cô mà phó bản bình thường phải mất bốn mươi lăm phút để qua, lần này chỉ ba mươi phút là đã đánh xong.
“Chị chơi pháp sư giỏi thật.”
Lương Thi Nhĩ nói: “Thích khách của cậu cũng được đấy.”
Giang Tự Xuyên có chút phấn khích: “Vậy chúng ta đánh thêm phó bản nữa nhé?”
Ôn Diệp Lam và những người khác vẫn chưa quay lại, dù sao cũng đang rảnh, đánh thêm một trận nữa cũng được, nhưng cô vừa định nhấn xác nhận thì điện thoại đột nhiên báo có cuộc gọi đến.
Của Quý Bạc Thần.
Trong quán bar ánh sáng mờ ảo, nhưng màn hình điện thoại của cả hai đều đang sáng, Giang Tự Xuyên vô tình nhìn thấy tên người gọi đến trên điện thoại của cô, trước đó anh từng nghe Ôn Diệp Lam gọi tên chồng cô, cho nên biết đó là đối phương.
Lương Thi Nhĩ: “Xin lỗi, tôi cần ra ngoài nghe điện thoại.”
Giang Tự Xuyên thoát khỏi chế độ tổ đội, gật đầu.
Lương Thi Nhĩ đứng dậy. Song dù sao cũng đã uống hơi nhiều rượu, khoảnh khắc đứng dậy đầu óc có hơi choáng váng, cả người cũng lảo đảo theo, may mà Giang Tự Xuyên nhanh tay đỡ lấy cô.
“Chị say rồi à?”
“Không… vẫn ổn.” Lương Thi Nhĩ nhắm mắt lại, đứng thẳng người, quay lại nói cảm ơn với anh rồi tiếp tục đi ra khỏi quán bar.
GT nằm ở khu trung tâm sầm uất náo nhiệt, trước cửa toàn là những nam nữ trẻ tuổi ăn mặc thời thượng.
Lương Thi Nhĩ đi đến chỗ lan can bên cạnh, một tay vịn vào đó, gọi lại số điện thoại vừa rồi.
“Alo, Thi Nhĩ, tiệc tối của anh kết thúc rồi.” Giọng nói của Quý Bạc Thần vang lên ở bên kia đầu dây.
Lương Thi Nhĩ: “Ừm, vậy anh về khách sạn nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừm.”
Một chốc sau, Quý Bạc Thần lại hỏi: “Bên em sao ồn ào thế, em đang ở đâu vậy?”
“Em đang ở quán bar.”
Quý Bạc Thần ngẩn ra, khẽ nhíu mày.
“Tối nay rảnh rỗi nên em ra ngoài chơi với Diệp Lam và anh Yêu.”
Hàng lông mày vừa nhíu lại của Quý Bạc Thần vì nghe thấy tên những người bạn quen thuộc mà giãn ra: “Thì ra là đi với họ, nhưng em vẫn phải chú ý an toàn đấy, về nhà sớm nhé.”
Gió đêm cuối hè mang theo một chút hơi lạnh nhè nhẹ, Lương Thi Nhĩ nhìn về phía hư không, trả lời có chút qua loa.
Đúng lúc này, cô bỗng nghe thấy bên anh có người nhỏ giọng nói “Không sao chứ”, giọng nói rất khẽ, nhưng rõ ràng vẫn có thể nghe thấy được.
Có lẽ Quý Bạc Thần cũng nhận ra điều này, anh khựng lại một giây rồi nói: “Trần Phong và mọi người đang đợi anh, họ đang giục rồi, bây giờ anh phải về khách sạn đây.”
Lương Thi Nhĩ hỏi: “Nghe giọng anh thì có vẻ say rồi nhỉ?”
“Ừ, nhưng mà lát em về đến nhà phải gọi báo cho anh một tiếng đấy, biết chưa.”
“Được.”
Cúp máy xong, Lương Thi Nhĩ nhìn điện thoại ngẩn người một lúc. Sau đó cô mở khóa màn hình, vào WeChat. Cô đã kết bạn với Vu Gia Gia nên có thể xem vòng bạn bè của cô ta bất cứ lúc nào.
Quả nhiên, có bài đăng mới cách đây không lâu.
[Nhiệt độ tối nay dễ chịu quá ~ Đôi khi thấy đi công tác cũng rất thú vị]
Kèm theo một bức ảnh chụp ly rượu hướng lên bầu trời đêm.
Định vị: thành phố Giang.
Không nằm ngoài dự đoán, Vu Gia Gia đã đi thành phố Giang cùng anh.
Cùng công ty, cùng dự án, anh đi đâu cũng dắt cô ta theo, ngày ngày ở bên nhau.
Không biết là trong những chuyến công tác đó, có phải đêm nào bọn họ cũng… ở bên nhau không?
Lương Thi Nhĩ siết chặt điện thoại, bỗng cảm thấy lồng ngực nhói đau. Cô không thể ngăn mình nghĩ đến chuyện khiến cô ghê tởm nhất, không thể ngăn mình căm hận đến tột cùng, cũng không thể ngăn mình muốn trả lại tất cả nỗi đau này cho anh.
“Chị vẫn ổn chứ?”
Không biết đã bao lâu, bên cạnh bỗng xuất hiện một bàn tay thon dài, đưa một tờ khăn giấy qua.
Đáng ra Lương Thi Nhĩ phải nhanh chóng quay đầu đi để che giấu cảm xúc, nhưng có lẽ do hơi say nên phản ứng chậm chạp, cô không nhận ra mình đã rơi lệ, cũng không nhận ra nỗi đau và sự yếu đuối đã giăng đầy trong đáy mắt.
Giang Tự Xuyên nhìn thấy đôi mắt của cô thì sững người. Anh đã nhận ra cô đang khóc nên mới đưa khăn giấy tới. Nhưng anh không ngờ rằng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, tâm trí lại trở nên hỗn loạn, nhất thời không biết nói gì.
Đứng lặng một lát, anh đặt khăn giấy vào tay cô rồi lịch sự quay người bỏ đi.
“Giang Tự Xuyên!”
Anh quay đầu lại.
Lương Thi Nhĩ lạnh lùng nói: “Tôi không có khóc.”
Ý là, đừng nói với ai.
Giang Tự Xuyên khẽ nhướng mày, gật đầu đồng ý: “Ừ, tôi biết rồi.”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, Lương Thi Nhĩ chợt cảm thấy ngượng ngùng, cô ngoảnh mặt sang một bên lau đi dòng nước mắt. Lau xong thấy anh vẫn đứng im chưa đi, cô nhíu mày nói: “Cậu ra đây làm gì?”
Lúc nãy Giang Tự Xuyên ở trong thấy cô đi đứng hơi loạng choạng, sợ xảy ra chuyện gì nên mới đi theo, không ngờ lại chứng kiến cảnh này.
“Không có gì, chỉ ra đây…” Giang Tự Xuyên ngập ngừng, không biết trả lời thế nào, suy nghĩ giây lát rồi nói dối, “Chỉ là ra đây hỏi chị xem… có thể tiếp tục… cày game với tôi không.”