Sau Ngần Ấy Thời Gian - chap 4
Chương 4
Quý Bạc Thần vừa chạy vào bãi đậu xe của công ty thì thấy Vu Gia Gia đang đứng chờ ở đằng xa.
Công ty quảng cáo không có yêu cầu gì về trang phục của nhân viên, mọi người đi làm ăn diện đủ mọi kiểu dáng. Phòng chăm sóc khách hàng là có gu nhất, đa phần mọi người đều có phong cách ăn mặc riêng.
Hôm nay Vu Gia Gia ăn mặc theo phong cách Hàn Quốc, màu xanh thanh nhã kết hợp với xám tro dịu dàng, toát lên nét đẹp trẻ trung rạng rỡ nhưng cũng không kém phần lãng mạn.
Thấy Quý Bạc Thần xuống xe, cô ta vội vàng chạy đến: “Sếp Quý, bọn họ đang đợi ở phòng họp trên lầu ạ.”
Quý Bạc Thần ừ một tiếng, bước thẳng về phía trước: “Tình hình hiện tại thế nào?”
“Sếp Tiết nói phương án này không đáp ứng được nhu cầu của họ… Nhưng mà trước đó chúng ta đã trao đổi với bên họ rồi, rõ ràng là không có vấn đề gì cả, giờ tự nhiên họ…”
“Tôi biết rồi.” Quý Bạc Thần liếc nhìn cô ta, “Gặp chuyện gì cũng đừng cuống lên như thế.”
Vu Gia Gia ngẩn người, thoáng chút bối rối, nhưng lại dễ dàng tìm thấy cảm giác an toàn trong ánh mắt anh, trong lòng dâng lên một cảm xúc lâng lâng, khẽ gật đầu: “Vâng ạ.”
Trong phòng họp đã có khá nhiều người, sau khi Quý Bạc Thần đến, bầu không khí căng thẳng mới vơi đi phần nào.
Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đạt được sự thống nhất mới với đối phương. Sau đó Quý Bạc Thần đứng ra mời họ đi ăn khuya.
Địa điểm là khách sạn cao cấp mà công ty hay đến tiếp khách. Để xoa dịu cơn giận của khách hàng, dĩ nhiên là không thể thiếu rượu bia, một bữa tiệc chén chú chén anh cứ thế kéo dài đến tận đêm khuya.
“Mọi người đã về hết chưa?”
“Về hết rồi ạ.” Vu Gia Gia từ bãi đậu xe quay lại, đi đến bên cạnh Quý Bạc Thần, “Sếp Quý, anh không sao chứ?”
Quý Bạc Thần say rồi, anh cau mày nói: “Gọi tài xế lái thay đi.”
Vu Gia Gia nhìn anh với vẻ lo lắng: “Em không uống rượu, có thể đưa anh về.”
Quý Bạc Thần liếc nhìn cô ta: “Cô lái xe được à?”
“Được chứ ạ.” Vu Gia Gia có hơi ngại ngùng, “Tuy chỉ mới lấy bằng lái gần đây, nhưng anh đừng coi thường em.”
Quý Bạc Thần khẽ nhếch môi, ném chìa khóa xe cho cô ta: “Vậy thì lại đây.”
Thành phố về đêm đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn neon nhấp nháy rực rỡ.
Sau khi rời khỏi bữa tiệc, ngồi vào chiếc xe chỉ có hai người, bỗng nhiên cảm thấy thế giới trở nên yên tĩnh lạ thường.
Vì tay lái còn gà mờ, cũng bởi vì chiếc xe này trong nhận thức của Vu Gia Gia quá đắt đỏ, thế nên suốt dọc đường cô ta lái xe rất cẩn thận.
Chầm chậm lái xe đến cổng khu nhà của Quý Bạc Thần thì đã là chuyện của một tiếng sau đó.
Cô ta dừng xe lại không đi tiếp, quay đầu lại định hỏi Quý Bạc Thần là nhà anh ở tòa nào thì thấy anh đã ngủ say, hơi thở đều đều.
Vu Gia Gia đành ngậm miệng, không quấy rầy anh nữa.
Cô ta cứ lặng lẽ nhìn anh, nhìn mãi nhìn mãi, như bị thôi miên mà từ từ tiến lại gần anh. Nhưng ngay khi cô ta sắp chạm vào mặt anh, người trước mặt bỗng nhiên mở mắt ra.
Dường như anh đã nhận ra điều gì đó, khi thấy cô ta cách mình gần như vậy, trong mắt anh không hề có chút bất ngờ, chỉ lặng lẽ nhìn lại cô ta.
Tim Vu Gia Gia đập thình thịch, cô ta cắn răng, không lùi bước mà còn tiến thêm một bước nữa.
“Cô có thể lái xe về nhà, ngày mai lái đến công ty.” Quý Bạc Thần nói.
Vu Gia Gia vì bị anh ngăn cản mà gò má ửng hồng ngại ngùng, cô ta nhìn sườn mặt của anh một lúc rồi khẽ ‘dạ’ một tiếng, lại hỏi: “Vậy anh thì sao?”
Vừa hỏi xong, cô ta mới nhận ra mình ngớ ngẩn, anh đâu phải chỉ có mỗi một chiếc xe này.
Quả nhiên, Quý Bạc Thần nói: “Tôi lái xe khác.”
Vu Gia Gia gật đầu, vành mắt cũng đỏ lên giống như gò má: “…Vâng.”
Cô ta không dám nhìn anh nữa, khoảng thời gian này sự nuông chiều của anh và mối quan hệ mập mờ giữa hai người khiến cô ta đã có thêm can đảm. Thế nên tình cảnh vừa nãy đã thúc giục lòng can đảm của cô ta, khiến cô ta muốn tiến thêm một bước thử xem…
Thế nhưng, rõ ràng là anh đã khước từ.
Quý Bạc Thần quay người xuống xe, nhưng khi nghe thấy tiếng sụt sịt khe khẽ phía sau, anh vẫn ngoảnh đầu lại.
“Sao cô lại khóc?”
“Em đâu có khóc… Chỉ là mắt em hơi đau thôi.” Cô gái ngước mắt nhìn anh, “Không sao, em nghỉ ngơi một lát là ổn ạ.”
Trong lòng Quý Bạc Thần cảm thấy buồn cười, nhưng diễn xuất vụng về của cô gái và sự lưu luyến trong mắt cô ta lại khiến người ta không thể rời mắt: “Mắt đau thì cô bắt xe về đi, trả xe lại cho tôi.”
“Đừng… Em không đau nữa!”
Quý Bạc Thần khẽ nhướng mày: “Vậy về đi, trên đường nhớ cẩn thận.”
Chút thất vọng trong lòng Vu Gia Gia nhanh chóng tan biến theo câu nói quan tâm của anh, khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên: “Sếp Quý, mai gặp lại.”
“Ừ.”
——
Ánh sáng trong phòng khách lập lòe, nhưng nhìn kỹ thì không phải là đèn mà là ánh sáng từ màn hình tivi.
Quý Bạc Thần thay giày vào nhà, nhìn thấy Lương Thi Nhĩ đang ngồi trên ghế sofa xem phim.
Cô đã tắm rửa thay quần áo, mái tóc mượt mà xõa trên vai, trông rất dịu dàng. Nhưng ánh mắt cô nhìn anh lại không có sự trìu mến cũng chẳng có chút nhiệt tình nào, từ sau lần cãi nhau cô vẫn luôn lạnh nhạt.
Men rượu xộc lên não, bầu không khí này khiến Quý Bạc Thần có chút bực dọc và mệt mỏi, nhưng suy cho cùng hôm nay anh rời đi sớm là lỗi của anh, vì vậy anh vẫn bước tới, ngồi xuống ghế sofa ôm cô vào lòng.
“Đang xem gì vậy?”
Lương Thi Nhĩ không trả lời, hỏi ngược lại anh: “Anh uống rượu à?”
Trên người Quý Bạc Thần quả thật có mùi rượu nồng đậm, anh ngả người ra sau: “Ừ, sau khi xử lý xong dự án thì mời người của công ty đối tác đi ăn cơm.”
“Vậy là anh gọi lái thay về?”
“Không, nhờ người ở công ty đưa về.”
Lương Thi Nhĩ ồ lên một tiếng, nhìn anh chằm chằm, nói: “Con gái đưa anh về?”
Quý Bạc Thần khựng lại, nét mặt có chút thay đổi nhỏ, nhưng cũng nhanh chóng biến mất: “Đúng vậy, anh không để nhân viên nữ uống rượu, nên tiện thể nhờ cô ấy đưa về.”
Ngập ngừng giây lát anh lại hỏi: “Sao em biết?”
Lương Thi Nhĩ vẫn không bày tỏ cảm xúc gì, chỉ rời khỏi vòng tay anh, không để anh ôm cô nữa: “Trên người anh có mùi nước hoa, khá nồng.”
Không biết là ảo giác của cô hay là có người thật sự chột dạ, Lương Thi Nhĩ cảm thấy không khí dường như ngưng đọng lại giây lát.
“Hình như có chút.” Nhưng mấy giây ngựng đọng này quá ngắn, cô thấy anh không có gì khác thường, chỉ có chút bất đắc dĩ cười với cô: “Con gái các em hình như rất thích xịt nước hoa, anh đi tắm rửa thay quần áo đây.”
Nói xong, anh đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Đợi bóng lưng anh khuất sau khúc quanh hành lang, phòng khách lại chỉ còn tiếng đối thoại trong phim.
Rõ ràng là một bộ phim hài nhưng Lương Thi Nhĩ lại không cảm thấy vui vẻ gì.
Khi nghe thấy tiếng đóng cửa từ xa vọng lại, tim cô như bị một bàn tay bóp nghẹt, một cơn đau nhói buốt ập đến. Cô bị cơn đau này thôi thúc, không kìm được mà đi về phía phòng ngủ.
Cửa phòng tắm đóng chặt, điện thoại của Quý Bạc Thần cứ thế nằm trên giường, anh vẫn giống như trước đây, không hề cố kỵ.
Là bởi vì không có vấn đề, hay là vì anh quá tự tin?
Lương Thi Nhĩ nhanh chóng cầm lấy điện thoại của anh, giống như lần trước, cô dễ dàng mở được khóa màn hình.
Tim đập thình thịch, hơi thở cũng gấp gáp.
Lương Thi Nhĩ đứng bên giường lướt vội qua các ghi chép phần mềm của anh, từ đặt phòng, giao dịch đến lịch sử trò chuyện…
Không có gì đặc biệt.
Ngoại trừ…
Lương Thi Nhĩ bấm vào vòng bạn bè của Vu Gia Gia, hai phút trước cô ta vừa đăng bài.
Là một bức ảnh đèn giao thông. Cô ta chụp từ vị trí ghế lái, không dính logo của xe, nhưng Lương Thi Nhĩ vẫn nhận ra đó là xe của Quý Bạc Thần.
Cô ta nói: [Buổi tối tuyệt vời, vui vẻ~]
Vui vẻ?
Lương Thi Nhĩ liếc nhìn phòng tắm, có một khoảnh khắc cô rất muốn cầm điện thoại xông vào đó, ném vào mặt anh hỏi anh xem người này đang vui vẻ chuyện gì?
Quý Bạc Thần, anh đã làm gì để cô ta cảm thấy hào hứng như thế trên đường lái xe anh về nhà?!
Nhưng sự bốc đồng này cuối cùng cũng bị dập tắt bởi vì tiếng động trong phòng tắm đã dừng lại. Cô biết làm như thế sẽ không có bất kỳ câu trả lời nào, ngược lại sẽ chỉ khiến anh thêm phần cảnh giác.
Như vậy, rất có thể sau này cô sẽ không phát hiện ra bất cứ điều gì nữa, cũng có thể một lần lạc lối của anh sẽ được che giấu kín kẽ. Còn bản thân cô thì giống như mẹ cô trước đây, nghi ngờ lung tung, ngày ngày đau khổ, giống hệt như một kẻ điên.
Nhưng tại sao chứ?
Cô không làm gì sai cả.
Người nên đau khổ, nên phát điên, phải là kẻ đã phụ bạc tấm chân tình mới đúng!
——
Bản đồ mới của 《Kiếm Giang Hồ》đã vào giai đoạn hoàn thiện, những ngày sau đó, nhóm của Lương Thi Nhĩ đều tăng ca vì bản đồ mới.
Hôm nay cũng vì việc tối ưu hóa boss và nhân vật cốt truyện mà họp cả ngày, sau khi tan làm về nhà, cô nhận được điện thoại của mẹ, hỏi cô dạo này công việc và cuộc sống có thuận lợi không.
Cô ngồi trong phòng sách, nhìn màn hình đăng nhập game trên máy tính, có chút ngẩn ngơ.
Những ngày bận rộn này khiến cô tạm thời quên đi chuyện không vui, nhưng chuyện đó vẫn không thể nào biến mất được.
Song cô biết không thể thảo luận chuyện đó với mẹ Lâm Thu Vân, thậm chí cô còn cảm thấy theo phong cách làm việc của mẹ thì sẽ không đứng về phía cô. Vì vậy, cuối cùng cô cũng chỉ đáp qua loa vài chuyện vụn vặt rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Sau khi cúp máy, Lương Thi Nhĩ ngẩn người một lúc rồi đăng nhập vào game.
Khi đầu óc rối bời, cô càng muốn đắm mình vào thế giới ảo, dùng nó để làm tê liệt bản thân.
[Có ai không! Tối thứ Sáu tụ tập một bữa đi mọi người ơi.]
[Hửm? Nhóm gì đây?]
[Không biết nữa.]
Điện thoại bỗng dưng rung lên bần bật, Lương Thi Nhĩ rời tay khỏi bàn phím, liếc nhìn vài lần, phát hiện ra Ôn Diệp Lam vừa lập một nhóm chat.
Trong nhóm có mười người, ngoài anh Yêu và Ôn Diệp Lam ra còn có chồng của Ôn Diệp Lam là Triệu Minh Tuấn, những người còn lại đều không phải là bạn bè trên WeChat của cô.
[Tối thứ Sáu tôi mời! Đi GT làm vài ly nhé!] Ôn Diệp Lam nói.
GT là một quán bar mà Ôn Diệp Lam thường xuyên tới chơi. Lương Thi Nhĩ không quen biết phần lớn mọi người trong nhóm, đương nhiên cũng không trả lời.
Sau đó chắc là Ôn Diệp Lam thấy cô không phản hồi bèn gọi điện thẳng cho cô, hóa ra lần này cô ấy lập nhóm không chỉ đơn thuần là để uống rượu, mà là để nối dây tơ hồng cho cô em họ xa của mình – cũng chính là cô phù dâu hôm trước, với Giang Tự Xuyên.
Lương Thi Nhĩ dĩ nhiên không có hứng thú với chuyện này, hơn nữa, cô vừa mới hứa với mẹ trong cuộc điện thoại lúc nãy là tối thứ Sáu sẽ cùng Quý Bạc Thần về nhà ăn cơm.
Hiện tại cô vẫn cần phải giữ một thái độ hòa nhã nhất định trước mặt bố mẹ.
“Vậy ăn cơm xong chắc cũng chưa muộn lắm đâu nhỉ? Dù sao bọn mình cũng chín – mười giờ mới bắt đầu, lúc đó hai người các cậu cùng qua luôn đi.” Ôn Diệp Lam nói.