Sau Ngần Ấy Thời Gian - chap 22
Chap 22
Sau khi rời khỏi công ty Thiên Lam, Lương Thi Nhĩ tìm một quán ăn để lót dạ.
Rõ ràng hôm nay chuyện ly hôn đã tiến thêm một bước, nhưng trong lòng cô vẫn còn chút bức bối, muốn tìm một nơi nào đó để giải tỏa.
Thế là cô gọi cho Ôn Diệp Lam, hỏi cô ấy bây giờ có rảnh không, ra ngoài uống rượu.
Không khéo là hôm nay Ôn Diệp Lam có việc nên đã về quê rồi.
Nhưng bạn thân muốn uống rượu, Ôn Diệp Lam làm sao có thể để cô đi một mình: “Vậy đi, tối nay livehouse của mình có buổi diễn, để mình bảo người giữ lại cho cậu chỗ VIP, rồi gọi thêm mấy anh chàng đẹp trai đến uống rượu với cậu ——”
“Dừng! Mình không muốn uống rượu với trai đẹp nào hết.” Lương Thi Nhĩ ngẫm nghĩ rồi hỏi, “Nhưng mà, buổi biểu diễn tối nay có Blue Lion không?”
“Có chứ!”
“Vậy thì để dành cho mình một vé đi, mình đi nghe nhạc.”
Cô không hứng thú với những ban nhạc khác, nhưng nếu có Blue Lion thì lại khác, cô vẫn chưa quên cảm giác sảng khoái khi nghe họ hát live nhiều lần trước đây, đó cũng là một cách giải tỏa áp lực tuyệt vời.
“À mà không cần VIP đâu, cho mình một vé thường là được rồi.”
Có Blue Lion nên tất cả vé đã được bán hết. Nhưng là bà chủ, Ôn Diệp Lam dĩ nhiên có thể sắp xếp người đưa Lương Thi Nhĩ vào trong. Đến nơi thì buổi diễn đã bắt đầu được một lúc.
Hôm nay không phải là buổi diễn của một ban nhạc duy nhất, tổng cộng có ba ban nhac, Blue Lion diễn cuối, hiện tại vẫn chưa đến lượt Blue Lion diễn.
Lương Thi Nhĩ cảm ơn người đưa cô vào, sau đó tự mình chen vào giữa đám đông.
Vì đến muộn nên bây giờ chen lên phía trước hơi khó. Nhưng trùng hợp là khi ban nhạc thứ hai biểu diễn, họ đã khuấy động đám đông bằng chơi trò ‘tàu lửa’.
Trò tàu lửa này sẽ có một người đứng ra dẫn đầu, nhiều người phía sau xếp thành hàng khoác vai nhau, nối đuôi nhau như đoàn tàu lao vào giữa đám đông, đi vòng vòng dưới sân khấu.
Trước đây khi đến các lễ hội âm nhạc Lương Thi Nhĩ cũng từng thấy khu vực bên ngoài VIP chơi trò này.
Cô bị đám đông xô đẩy, từ từ di chuyển, vô thức đã đến được vị trí ở mấy hàng ghế đầu. Bên cạnh cô có mấy cô gái ăn mặc rất sành điệu, đang nhún nhảy theo điệu nhạc, dễ dàng cuốn cô vào bầu không khí này.
“Á á á á á Lion!”
“Đến rồi đến rồi!!”
“Anh Xuyên!!”
“Lion! Lion! Lion!”
Hơn mười phút sau, ban nhạc thứ hai kết thúc màn trình diễn, đèn tắt, nhưng sự hào hứng của mọi người bên dưới không hề giảm đi, thậm chí càng lúc càng hừng hực, gào thét về phía sân khấu.
Lương Thi Nhĩ ngước mắt nhìn lên sân khấu, chợt thấy ánh đèn sáng lên, màu xanh lam và vàng hòa quyện vào nhau tạo ra một bầu không khí dịu dàng mà nồng nhiệt bao trùm người trên sân khấu.
Tim cô bỗng dưng đập mạnh, bởi vì tiếng nhạc dạo đã vang lên.
Màn mở đầu của Blue Lion tiếp nối sự nhiệt huyết của ban nhạc trước, là một khúc rock bùng nổ.
Mấy cô gái bên cạnh đã hoàn toàn phát cuồng.
Hôm nay Lương Thi Nhĩ không uống rượu, không thể vừa hò hét vừa nhún nhảy như bọn họ, nhưng cảm xúc cũng bị lây nhiễm. Nhìn khung cảnh sôi động trên sân khấu, cô cảm thấy cơ thể và tinh thần cũng trôi dạt theo âm nhạc, như tìm được một cách giải tỏa hữu hiệu nhất trong khoảng thời gian gần đây.
Bây giờ cô không muốn nghĩ ngợi gì cả, chỉ cần tận hưởng âm nhạc là được.
–
Bầu không khí sôi động cuồng nhiệt, đốt cháy và kích động lòng người.
Đây chính là bầu không khí chủ đạo của Blue Lion, cũng là bầu không khí mà Giang Tự Xuyên quen thuộc nhất, anh có thể dễ dàng đáp ứng sự mong đợi và nhiệt tình của tất cả mọi người.
Cho đến khi…anh nhìn thấy người đó giữa đám đông.
Có một khoảnh khắc, anh cảm thấy có lẽ vì mình nhớ một người đến phát điên nên mới mới xuất hiện ảo giác như vậy.
Nếu không, giữa vô vàn con người thế này, tại sao anh lại chỉ nhìn thấy mỗi bóng hình cô?
Nhưng có thực sự là ảo giác không?
Vậy tại sao bóng hình đó lại chẳng hề biến mất.
Giang Tự Xuyên vẫn đang hoàn thành bài hát theo quán tính, nhưng ánh mắt lại vô thức hướng về một người trong đám đông dày đặc…..
Anh cảm thấy khung cảnh trước mắt giống như một khung hình trong phim, tất cả mọi người đều trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại bóng hình sống động đó nhảy nhót trước mắt anh.
Ca khúc thứ hai là thể loại rock trữ tình.
Tiếng trống được thay thế bằng tiếng piano, trong đoạn dạo đầu êm dịu, Giang Tự Xuyên ngồi xuống cạnh sân khấu.
Hôm nay tóc anh được nhuộm xanh ở phần đuôi, dưới ánh đèn sân khấu như phủ thêm một lớp ánh sáng mờ ảo, trong sự bí ẩn toát lên một vẻ quyến rũ ma mị.
“Á á á á á, anh ấy đang nhìn tôi kìa, anh ấy nhìn qua đây kìa!”
“Anh ấy đang hát cho tôi nghe sao!!”
“Tôi cảm thấy anh ấy đang nhìn tôi!”
“Đẹp trai quá đi huhuhu…”
Mấy cô gái bên cạnh Lương Thi Nhĩ vừa kìm nén giọng vừa phấn khích nói.
Lương Thi Nhĩ đứng tại chỗ, ngước mắt nhìn người bên cạnh sân khấu, không biết có phải ảo giác hay không mà cô cũng có cảm giác anh đang nhìn mình. Cô hơi nghiêng đầu, có chút khó hiểu, giây tiếp theo chợt thấy Giang Tự Xuyên mỉm cười với cô.
Thế là mặc kệ anh có thực sự thấy cô hay không, Lương Thi Nhĩ giơ tay định chào hỏi, nhưng đúng lúc này điện thoại lại rung lên. Vì ban nãy cô vừa chụp hình nên điện thoại vẫn đang cầm trên tay, vừa rung lên là cô đã lập tức chú ý.
Nhưng khi nhìn thấy người gọi đến, trái tim đang vui vẻ của cô bỗng chốc chùng xuống.
Giờ này mà gọi đến thì chắc là Quý Bạc Thần đã xem đơn ly hôn Trần Phong chuyển cho anh rồi.
Lương Thi Nhĩ suy nghĩ giây lát rồi nhấn nút nghe máy.
“Có vấn đề gì thì anh cứ liên lạc với luật sư của tôi, tôi có để lại phương thức liên lạc rồi.”
Hiện tại đang là bài hát trữ tình nên Lương Thi Nhĩ có thể nghe rõ giọng nói nghẹn ngào như sắp sụp đổ của Quý Bạc Thần vọng ra từ loa: “Em muốn ly hôn với anh đến thế sao? Đến cả thỏa thuận ly hôn cũng đã soạn xong rồi?”
“Nếu anh thấy không đồng ý với điểm nào trong bản thoả thuận thì có thể liệt kê ra.”
“Thi Nhĩ, anh cầu xin em, em tha thứ cho anh một lần được không….Chỉ cần em đồng ý không ly hôn, em muốn gì anh cũng sẽ cho em….”
Lương Thi Nhĩ không nói gì, vẻ mặt lạnh tanh.
Sau đó cô nghe thêm vài câu hứa hẹn cùng van xin ở đầu dây bên kia rồi lạnh lùng tắt máy.
Bây giờ cô chỉ muốn nghe nhạc.
Chiếc điện thoại tắt ngúm màn hình bị ném vào trong túi áo, Lương Thi Nhĩ lại ngước mắt nhìn người trên sân khấu.
Ca khúc đã đến đoạn cao trào, cả hội trường hát theo Giang Tự Xuyên. Cô khẽ thở dài một hơi, muốn hòa mình vào không khí một lần nữa, nhưng dòng suy nghĩ bị cắt ngang nên tâm trạng dường như không cách nào vui vẻ nổi.
“Bài hát tiếp theo này xin được dành tặng cho những ai dạo gần đây đang cảm thấy không vui.”
Sau khi ca khúc kết thúc, trong đoạn nhạc dạo của bài hát tiếp theo, người trên sân khấu bỗng nói ra câu này, đám đông bên dưới lập tức la hét sôi động.
Lương Thi Nhĩ khựng lại, nhìn Giang Tự Xuyên đang nói chuyện. Chợt thấy anh đặt micro xuống giá đỡ, hơi cụp mắt, chăm chú nhìn mọi người phía dưới sân khấu.
Anh nói: “Người không tốt chuyện chẳng hay rồi sẽ có một ngày trôi qua hết thảy. Hy vọng bạn luôn thuận buồm xuôi gió, ngày một tốt hơn.”
Dứt lời, giọng hát trong trẻo của anh lại bắt đầu vang lên trong tiếng nhạc đệm, chậm rãi nhưng lại như một ngọn lửa âm thầm đốt cháy trái tim của mọi người.
Lương Thi Nhĩ đứng im nghe tại chỗ, không hiểu sao tâm trạng lại bình tĩnh hơn rất nhiều..
Người không tốt chuyện chẳng hay rồi sẽ có một ngày trôi qua hết thảy.
Có đúng vậy không?
Chắc hẳn là như vậy rồi.
Nửa tiếng sau, tiết mục của Blue Lion kết thúc.
Cuộc vui tối nay đã có một dấu chấm hết hoàn hảo, Lương Thi Nhĩ vô cùng thỏa mãn, xuôi theo dòng người ra về.
Thành viên Blue Lion cũng đã lui về hậu trường, nhưng vừa bước vào hành lang, Giang Tự Xuyên đã dừng lại, đặt cây đàn ghi-ta vào tay Nhậm Kha rồi cúi đầu nhắn tin.
Nhậm Kha nói: “Ê, anh Xuyên, trước đây anh hiếm khi biết nói chuyện, sao hôm nay đột nhiên văn nghệ thế. ‘Hy vọng bạn luôn thuận buồm xuôi gió, ngày một tốt hơn’… Câu này rất hợp với bài hát <Qua cơn mưa này>!”
Quý Tiểu Xương và Tạ Thanh Hãn cũng tò mò nhìn Giang Tự Xuyên, công nhận là hôm nay anh hơi là lạ.
“Anh Xuyên, anh Xuyên? Làm gì thế?”
“Bộ tôi nói mấy câu cũng không được à?” Giang Tự Xuyên không thèm ngẩng đầu lên.
Nhậm Kha: “Đương nhiên là anh có thể nói, nhưng đột nhiên văn nghệ thế này làm em trở tay không kịp.”
Giang Tự Xuyên khẽ ho một tiếng, dĩ nhiên sẽ không thừa nhận trước mặt bọn họ rằng anh chỉ muốn nói cho Lương Thi Nhĩ nghe mà thôi.
Vừa nãy anh thấy cô nghe điện thoại, cũng thấy sắc mặt cô không tốt, nên mới vô thức nói ra câu đó.
“Không đi à?” Tạ Thanh Hãn hỏi.
Giang Tự Xuyên nói: “Các cậu thu dọn trước đi, lát nữa tôi qua.”
“Ồ.”
Ba người trở về phòng nghỉ, trong hành lang nhân viên qua lại tấp nập, Giang Tự Xuyên đứng tựa lưng vào tường, có chút sốt ruột, bởi vì tin nhắn anh gửi đi vẫn chưa nhận được hồi âm.
Đợi mãi không thấy đâu, anh bèn gọi thẳng cho người đó, nhưng chuông reo hồi lâu cũng không thấy đối phương nghe máy.
Anh có chút thất vọng thở ra một hơi, đành phải đi về phía phòng trang điểm. Lúc vào cửa, ba người đồng đội đã cất nhạc cụ gọn gàng, trống của Tạ Thanh Hãn thì được nhân viên giúp đỡ chất lên xe.
“Lát nữa chúng ta đi ăn gì đi, đói chết rồi.” Nhậm Kha nói.
Giang Tự Xuyên ngồi xuống ghế sofa, hai chân duỗi ra, vẻ mặt có chút nghiêm nghị.
Nhậm Kha: “Anh Xuyên có muốn đi ăn không? Hay là chúng ta gọi đồ ăn ngoài đến nhà anh ăn luôn nhé.”
Hỏi xong mới phát hiện người ta không để ý tới mình.
Nhậm Kha nghĩ chắc anh hát mệt rồi, cũng không để ý, quay sang hỏi hai người còn lại là buổi tối có muốn dùng bữa tiệc kiểu Pháp không.
“Nửa đêm rồi còn tiệc Pháp gì nữa.”
“Có có có, báo tên anh Xuyên là nhà hàng đó sẽ giao đến tận nhà, lần trước tôi đã thử rồi.”
Quý Tiểu Xương: “Thật sao! Vậy tôi cũng muốn ăn.”
Nhậm Kha: “Anh Xuyên, anh gửi số điện thoại người ta cho em đi, để em….’
Còn chưa nói hết câu, cậu ta đã thấy người trên ghế sofa bật dậy, hai mắt sáng lên, lạch cạch gõ chữ trên điện thoại.
Nhậm Kha: “Sao vậy?”
“Tôi đi trước đây, đồ đạc tiện thể đem về giúp tôi luôn nhé. Còn đồ ăn hả, để tôi giử cho cậu, cứ gọi đến nhà tôi mà ăn.”
Nhậm Kha: “Ơ kìa, anh vội vàng đi đâu thế?”
“Gặp một người bạn.”
Giang Tự Xuyên trả lời ngắn gọn rồi vội vàng bước ra khỏi cửa phòng nghỉ.
Nhậm Kha sững sờ: “Bạn nào vậy? Tối nay có tới đây à? Ơ mà, tại sao chúng ta không thể gặp người bạn đó nhỉ?”
Quý Tiểu Xương lắc đầu: “Tôi không biết.”
Tạ Thanh Hãn trầm ngâm giây lát: “Lương… chị Diệp Lam hôm nay có đến không?”
“Không biết hôm nay có ở đây không, chị ấy không có nói, nhưng mà gặp chị Diệp Lam thì sao lại không cho chúng ta đi cùng?”
“Vậy thì không phải chị Diệp Lam rồi.” Cụ thể là ai, trong lòng Tạ Thanh Hãn đã có chút suy đoán, nhưng anh ấy không nói ra, khoác vai Nhậm Kha, “Kệ cậu ấy đi, chúng ta cứ ăn của chúng ta.”
Nhắc tới ăn là Nhậm Kha lại hào hứng: “Được! Chúng ta về thôi.”
Mọi người ở hiện trường dần dần tản hết, Lương Thi Nhĩ ngồi trong xe, nhìn điện thoại.
Cốc cốc ——
Cửa sổ ghế phụ đột nhiên bị gõ, Lương Thi Nhĩ hạ cửa kính xe xuống, nhìn thấy người đứng bên ngoài. Anh hơi cúi người, khuỷu tay chống lên khung cửa sổ. Trong màn đêm, đuôi tóc màu xanh lam trở nên nổi bật.
“Thị lực của cậu cũng khá đấy chứ, vậy mà cũng có thể nhìn thấy tôi sao?” Lương Thi Nhĩ có chút kinh ngạc hỏi.
Giang Tự Xuyên: “Chị ở ngay chính diện tôi, hơn nữa còn là hàng ghế đầu.”
Nhưng sự thật là trước đây anh chưa từng chú ý đến dung mạo của người xem phía dưới, anh cũng chẳng hiểu vì sao khoảnh khắc ấy mình lại có thể nắm bắt chính xác sự tồn tại của cô.
“Vậy, đồng đội của cậu đâu cả rồi?”
“Bọn họ mệt nên về nhà rồi.”
“Vậy còn cậu…”
“Xe của tôi cho Nhậm Kha mượn rồi, tôi vốn định gọi xe về nhà, nhưng nhớ ra ban nãy chị cũng đang ở đây, nên định sang chào chào hỏi một tiếng.”
Ấn tượng của Lương Thi Nhĩ về Giang Tự Xuyên khá tốt, không chỉ vì anh hát hay mà còn bởi vì lần tai nạn xe trước đó anh đã giúp cô. Cô cảm thấy chàng trai này tuổi tuy còn trẻ nhưng nhân phẩm không tồi, cũng được tính là một người bạn đáng tin cậy.
“Vậy cậu lên xe đi, tiện đường đưa cậu về nhà luôn.”
“Vậy sao? Cảm ơn chị nhé.” Giang Tự Xuyên không hề do dự, nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào.
Buổi biểu diễn kết thúc, xung quanh đã trở nên vắng vẻ, Lương Thi Nhĩ nhẹ nhàng lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
“Hôm nay chị đến đây sao không báo trước, chị Diệp Lam không giữ vé VIP cho chị à?” Giang Tự Xuyên ngồi ở ghế phụ, ánh mắt dừng lại trên sườn mặt cô.
Lương Thi Nhĩ nhìn thẳng về phía trước: “Tôi cố ý không lấy vé VIP.”
“Sao vậy?”
“Muốn trải nghiệm cảm giác hòa mình vào đám đông ấy mà.”
Giang Tự Xuyên sững người: “Vậy chị cảm thấy thế nào?”
“Cảm thấy rất vui.” Cô liếc nhìn anh, khóe môi nở nụ cười dịu dàng, “Giọng hát của cậu thật sự rất hay.”
Từ nhỏ đến lớn Giang Tự Xuyên đã nghe vô số người khen ngợi anh như vậy. Nhưng khi nghe Lương Thi Nhĩ nói, anh vẫn cảm nhận được một sự thỏa mãn và phấn khích chưa từng có, khóe môi không khỏi nhếch lên, dù có cố gắng kìm nén cũng không thể che giấu được.
“Ồ, cảm ơn nhé.”
Lương Thi Nhĩ hỏi: “Cậu học hát từ nhỏ hay là thế nào?”
“Tôi vốn học ngành tài chính.”
“Hả?”
“Thật mà.” Giang Tự Xuyên dựa vào lưng ghế, có lẽ chỗ ghế phụ này từng có bạn nữ nào đó ngồi nên anh cảm thấy hơi bất tiện khi đặt chân, vừa nghiêng người chỉnh lại tư thế vừa nói, “Nhưng sau khi học rồi tôi mới phát hiện mình không hứng thú với mấy thứ đó. Thế nên năm tư tôi đã lập ban nhạc, từ chối đi du học. Bởi vì chuyện này mà bố mẹ tôi đã mắng tôi một trận dữ dội.”
Chuyện này rất khớp với lời Diệp Lam từng kể, cô ấy bảo là Giang Tự Xuyên chơi nhạc khiến bố mẹ anh tức muốn nổ phổi.
Lương Thi Nhĩ cong môi: “Cũng khá ngỗ nghịch đấy.”
“Tôi chỉ muốn làm những điều tôi thích thôi.”
Lương Thi Nhĩ tán thành: “Ừm, ngỗ nghịch nhưng không sai, làm điều mình thích là quan trọng nhất.”
Giang Tự Xuyên hỏi: “Còn chị thì sao, cũng đang làm những điều mình thích chứ?”
Lương Thi Nhĩ im lặng một lúc, nghĩ đến công việc của mình, lại nhớ đến những cuộc tranh cãi do công việc mà ra, cô nghiêm mặt nói: “Đúng vậy.”
Từ livehouse đến nhà Giang Tự Xuyên mất khoảng bốn mươi phút, anh cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đi được nửa đường.
Nhưng anh lại không muốn chia tay sớm như vậy, anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Chốc nữa chị có bận việc gì không?”
“Tôi? Không có, về nhà luôn.”
“Vậy chị có muốn đi ăn khuya không?” Ngập ngừng giây lát, Giang Tự Xuyên nói, “Bây giờ tự nhiên tôi thấy đói bụng quá, muốn ăn gì đó, chị đi cùng tôi nhé.”
Lương Thi Nhĩ nhìn anh, hình như là đang phân vân về việc ăn khuya vào giờ này.
Nhưng Giang Tự Xuyên không cho cô nhiều thời gian suy nghĩ: “Lần trước chị nói sẽ mời tôi ăn cơm, chị không quên chứ?”
Vì chuyện đến nhà anh chụp ảnh, Lương Thi Nhĩ đã từng nói như vậy.
Cô đương nhiên không phải người hay quên, suy nghĩ rồi nói: “Được thôi, vậy cậu chọn đi, muốn ăn gì?”
“Tôi ăn gì cũng được, không kén chọn.”
Lương Thi Nhĩ nói: “Tôi nhớ phía trước không xa có một con phố ẩm thực, có mấy món ăn vặt rất ngon.”
Giang Tự Xuyên không quan tâm ăn gì, anh nói: “Được thôi, vậy chúng ta đến phố ẩm thực đó đi.”
“Nhưng mời cậu ăn cơm mà lại ăn đồ vặt thì có vẻ hơi keo kiệt.”
“Không sao, tôi thích ăn những thứ đó.”
Lương Thi Nhĩ nhướng mày: “Chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
Thấy anh không ngại, Lương Thi Nhĩ bèn đánh lái, đổi hướng.
Mấy phút sau, hai người đến phố ẩm thực. Vì con phố này gần khu đại học nên buôn bán rất sầm uất, có rất đông sinh viên lui tới.
Sau khi xuống xe, Giang Tự Xuyên nhanh chóng đội mũ lên, anh nói là để che màu tóc hiện tại, nếu không đi trên phố sẽ quá nổi bật. Nhưng Lương Thi Nhĩ đoán chắc là người này đã từng bị nhận ra trên phố rồi nên mới muốn che mặt.
“Quán nào ngon?” Sau khi bước vào phố ẩm thực, Giang Tự Xuyên thả chậm bước chân đi bên cạnh Lương Thi Nhĩ.
Lương Thi Nhĩ nói: “Quán bánh bạch tuộc nướng phía trước rất ngon, mực nướng và váng sữa trứng ở đằng kia cũng không tệ, cậu đứng đây đợi tôi đi, tôi đi mua mang về.”
“Để tôi đi cùng chị.”
“Cũng được, vậy chúng ta chia ra xếp hàng nhé, cậu đi xếp hàng mua bánh bạch tuột nướng, tôi đi xếp hàng mua váng sữa trứng.”
Dứt lời, cũng chẳng đợi Giang Tự Xuyên nói thêm gì, Lương Thi Nhĩ đã đi về phía cửa hàng váng sữa trứng.
Giang Tự Xuyên ngẩn người, đáy mắt thoáng qua chút thất vọng, thật ra anh muốn xếp hàng cùng cô… nhưng giờ cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải một mình đứng vào hàng dài mua bánh bạch tuột nướng.
Lương Thi Nhĩ muốn nhanh chóng giải quyết, mua xong đồ tập trung lại ăn hết rồi về.
Cô bước vào quán váng sữa trứng, phát hiện người xếp hàng cũng khá đông. Phía trước cô là một đôi tình nhân, là sinh viên đại học, hai người nắm tay nhau, kể cho nhau nghe những câu chuyện phiếm trong lớp hôm nay.
Nhìn một lúc, cô lại không kìm được mà nhớ về thời đại học của mình và Quý Bạc Thần, lúc đó họ cũng thường ra khỏi cổng trường vào buổi tối, đi dạo trên những con phố gần đó, cũng thích mua rất nhiều đồ ăn vặt. Tất nhiên đa phần là cô muốn ăn, Quý Bạc Thần chỉ muốn đi cùng cô mà thôi.
Khi ấy họ cũng như đôi tình nhân này, kể cho nhau nghe những câu chuyện vặt vãnh, luôn có nhũng niềm vui nho nhỏ không tên…
“Xin chào, xin hỏi chị muốn dùng vị gì ạ?”
Giọng nói của nhân viên cửa hàng khiến Lương Thi Nhĩ hoàn hồn, thì ra đã đến lượt cô rồi.
Cô khẽ nhíu mày, có chút tự trách bản thân sao lại cứ hoài niệm quá khứ. Nhưng cô cũng tự biết rằng mười năm qua Quý Bạc Thần thật sự đã để lại quá nhiều dấu vết trong cuộc đời cô, dù đi đến đâu cô cũng không thể trốn tránh.
“… Hai phần vị nguyên bản.”
“Vâng, chị đợi một lát nhé.”
Mua xong hai phần váng sữa trứng, Lương Thi Nhĩ bước ra khỏi cửa hàng, cố gắng xóa đi những thứ đang lởn vởn trong đầu.
Vừa ngước mắt lên, cô nhìn thấy quán bánh bạch tuột nướng đối diện đang xếp hàng dài, cũng thấy Giang Tự Xuyên trong hàng người đó. Chiều cao hơn một mét tám mươi lăm của anh nổi bật giữa đám đông, lúc này anh cũng đang nhìn về phía cô.
“Lương Thi Nhĩ.”
Bên cạnh anh có ba cô gái, đứng rất gần, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt phấn khích. Nghe anh đột nhiên gọi tên về phía này, bọn họ cũng đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Lương Thi Nhĩ nhanh chóng quay mặt đi, như thể người anh gọi không phải là cô vậy.
“Lương Thi Nhĩ!”
Lương Thi Nhĩ bất đắc dĩ, đành phải quay đầu lại, mấp máy môi: Sao?
Giang Tự Xuyên đưa tay vẫy vẫy: “Lại đây.”
Lương Thi Nhĩ không còn cách nào khác, đành bước tới: “Sao vậy, hết tiền à?”
“Không phải, chỉ muốn hỏi chị là đã mua xong chưa thôi.”
Lương Thi Nhĩ suýt chút nữa lườm anh một cái: “…Tôi cầm trên tay rồi đây, cậu không thấy à?”
Giang Tự Xuyên khẽ ho một tiếng, “Thấy rồi.”
“…”
“Anh Xuyên, đây là bạn gái của anh à?” Lúc này, mấy cô gái bên cạnh anh tò mò hỏi.
Giang Tự Xuyên còn chưa kịp lên tiếng, Lương Thi Nhĩ đã trả lời: “Không phải, tôi là chị của cậu ấy.”
“Wow! Là chị gái ạ, thảo nào lại xinh đẹp như vậy! Gia đình hai người gen tốt thật đấy~”
Cô thiếu nữ nói lời ngon ngọt, Lương Thi Nhĩ cũng không phản bác, chỉ nói lời cảm ơn.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt bọn họ, Lương Thi Nhĩ đợi Giang Tự Xuyên mua xong hai phần thì quay người đi đến cửa hàng tiếp theo.
“Mấy cô gái vừa rồi là fan của cậu à?”
Giang Tự Xuyên ừ một tiếng: “Họ từng nghe nhạc của chúng tôi, vừa rồi đến xin chụp ảnh chung.”
“Vậy nên cậu gọi tôi đến để chắn họ lại, sợ người ta nói chuyện với cậu?”
Giang Tự Xuyên liếc nhìn cô, lười biếng nói: “Phải đó chị gái, chị đến rồi thì họ biết tôi có người nhà bạn bè ở đây, sẽ không nán lại nữa.”
Lương Thi Nhĩ thoáng khựng lại, múc một miếng váng trứng sữa: “Giờ thì biết gọi chị rồi nhỉ, lúc nãy gọi Lương Thi Nhĩ Lương Thi Nhĩ còn rất thuận miệng cơ mà.”
Giang Tự Xuyên khẽ nhếch môi, ý tứ sâu xa nối: “Người nhà cả mà, gọi sao chẳng được.”