Sau Ngần Ấy Thời Gian - chap 21
Chương 21
Lương Thi Nhĩ cũng không thể trả lời thời gian ly hôn chính xác là khi nào, bởi vì Quý Bạc Thần vẫn chưa báo cho cô biết.
Nghĩ đến việc này là cô lại bực bội, sau khi out game, cô nhắn cho Quý Bạc Thần một tin nhắn: [Tôi sẽ tranh thủ soạn thỏa thuận ly hôn. 9h sáng thứ Sáu tuần sau tôi sẽ đợi anh ở đây. Nếu không muốn mọi chuyện trở nên quá khó coi thì phiền anh xuất hiện đúng giờ. (kèm địa chỉ)]
Quý Bạc Thần không hồi âm, Lương Thi Nhĩ cũng chẳng quan tâm, cô tắt máy đi ngủ.
Hôm sau, Quý Đình Dương xin nghỉ học một hôm đến trước cửa phòng anh trai dùng lực gõ mạnh mấy tiếng.
Bên trong không hồi đáp, không biết là còn ngủ hay đã dậy rồi.
“Sao thế, anh trai con vẫn chưa dậy à?” Phía sau vang lên giọng nói của Cát Giai Thanh và Quý Hoa Ngữ. Tối qua Quý Đình Dương kéo anh trai về thẳng nhà, nhưng Quý Bạc Thần vẫn im thin thít, về đến nhà là khóa cửa phòng của mình lại.
“Chắc chắn là dậy rồi! Chỉ là không dám ra đây để bị ăn mắng thôi!” Quý Đình Dương lớn tiếng nói.
Cát Giai Thanh vỗ vai cậu ấy: “Con nói năng kiểu gì vậy hả? Anh chị con cãi nhau mắc gì con lại hùng hổ xía vào như thế?”
“Con cứ xía vào đấy. Mẹ thấy chị dâu tốt biết bao, nếu không phải tại anh trai làm sai thì chị ấy đâu có giận dỗi đến mức chẳng thèm đoái hoài!”
Quý Hoa Ngữ ngồi bên cạnh thoáng cau mày, gật đầu phụ họa: “Nói cũng đúng….vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Con cũng chịu, chị dâu không trả lời con.”
Cát Giai Thanh thở dài: “Tôi cũng gọi cho Thi Nhĩ rồi mà con bé không nghe máy.”
Ba người nhìn nhau, trong lòng bỗng thấp thỏm lo lắng.
Đang lúc do dự chuẩn bị đập cửa lần nữa thì cánh cửa phòng bỗng bật mở. Quý Bạc Thần đã thay quần áo xuất hiện, sắc mặt vẫn còn tái nhợt.
Cát Giai Thanh: “Bạc Thần, con dậy rồi à? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Nếu con với Thi Nhĩ cãi nhau thì con đi dỗ dành con bé một tiếng đi.”
Quý Hoa Ngữ: “Đàn ông con trai phải rộng lượng một chút, chấp nhặt với vợ con làm gì!”
“Thi Nhĩ muốn ly hôn với con.”
Quý Bạc Thần vừa dứt lời, cả ba người đứng đối diện đều đơ ra.
“Gì…cơ?”
Quý Bạc Thần mặt mày u ám, chẳng buồn nói thêm gì nữa, lách qua ba người đi ra cửa.
Quý Hoa Ngữ phản ứng lại, quát lên: “Quý Bạc Thần! Con đang làm cái trò gì thế hả! Ly hôn là chuyện có thể nói đùa sao?! Đứng lại cho bố!!!”
Thế nhưng Quý Bạc Thần không hề có ý định dừng lại, cứ thế đi thẳng ra ngoài. Lúc Quý Hoa Ngữ và Cát Giai Thanh đuổi ra tới cửa thì anh đã đi xa rồi.
Quý Hoa Ngữ ôm ngực, bỗng dưng thấy nhói tim: “Khốn nạn! Đồ khốn nạn!”
“Lão Quý, ông bình tĩnh lại đã… cứ bình tĩnh… để tôi, tôi gọi lại cho Thi Nhĩ xem sao.”
Điện thoại của Lương Thi Nhĩ vẫn không liên lạc được, hai ông bà cứ thế thấp thỏm lo lắng cả một buổi sáng. Lúc bọn họ không thể ngồi yên được nữa định đến công ty tìm cô thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông.
Quý Đình Dương cứ tưởng là anh trai quay lại, lật đật chạy ra mở cửa. Ai dè đằng sau cánh cửa lại là một người phụ nữ xa lạ.
Cậu ấy cau mày: “Cô tìm ai?”
“Quý Bạc Thần có ở nhà không?”
“Tìm anh tôi? Anh tôi không có ở nhà. Cô là ai vậy?”
“Cậu… cậu là em trai của anh ấy sao? Tôi… Tôi muốn gặp bố mẹ anh ấy.”
Quý Đình Dương khá hoang mang, song cũng không nghĩ nhiều, quay vào trong nhà gọi: “Bố mẹ ơi, có người tìm.”
Quý Hoa Ngữ và Cát Giai Thanh vốn đang chuẩn bị ra ngoài, nghe thấy tiếng gọi thì bước tới, chợt thấy một cô gái trẻ đứng trước cửa, cũng lấy làm lạ hỏi: “Cô gái, cô tìm chúng tôi à?”
“Vâng ạ.” Vừa thấy bọn họ, Vu Gia Gia đã rưng rưng nước mắt, “Thưa chú dì, cháu tên là Vu Gia Gia. Cháu… cháu đang mang thai con của Quý Bạc Thần ạ.”
“…..”
Quý Đình Dương: “… Mẹ kiếp!”
–
Nhà họ Quý nằm trên con phố đã có tuổi, khu vực này nhà cửa trông có vẻ hơi cũ nhưng vị trí lại đắc địa, thế nên giá trị cũng ngất ngưỡng, hàng xóm láng giềng toàn là dân bản xứ.
Vu Gia Gia nước mắt ngắn dài ngồi xuống số pha, len lén đảo mắt quan sát khắp nhà bọn họ.
Cảm giác đúng chuẩn gia đình trí thức, rất là nhiều sách, còn có cả cây đàn dương cầm, khác hoàn toàn với căn nhà ở quê của cô ta.
Nhưng có một điểm chung giữa hai bên mà Vu Gia Gia thừa biết, đó là mấy bậc phụ huynh đều mong sớm có cháu ẵm bồng.
Trước đây lúc còn ở bên Quý Bạc Thần, cô ta đã từng nghe anh nhắc đến mấy lần, anh thích trẻ con, bố mẹ anh cũng rất mong anh sớm có con, để cho họ có cháu bế bồng.
Thế nên cô ta tin chắc rằng dù Quý Bạc Thần bây giờ không chịu ly hôn, không muốn nhận con của cô ta, thì bố mẹ anh chắc chắn sẽ muốn.
Dù sao cô ta cũng biết chuyện Lương Thi Thi không chịu sinh con.
“Cô bé, cô uống nước đi.” Cát Giai Thanh đặt một cốc nước trước mặt cô ta.
Thấy bà ấy dịu dàng như vậy, Vu Gia Gia biết bà chắc là đang xót cháu nội tương lai, trong lòng mừng thầm.
Cô ta nghĩ bây giờ mình đã đi đến bước này rồi, bố mẹ thì từ mặt cô ta, bạn bè thì tỏ ra khinh thường cô ta… Cô ta phải chứng minh mình không sai, cô ta có thể sống tốt ở cái đất Minh Hải này, cô ta xứng đáng có cuộc sống tốt đẹp hơn.
“Cháu cảm ơn dì.”
Vu Gia Gia cầm cốc nước lên uống một ngụm, vừa liếc mắt sang thì bắt gặp cậu em trai của Quý Bạc Thần đang đứng cạnh đó. Thấy đối phương cứ nhìn mình chằm chằm, cô ta gượng gạo nở nụ cười với cậu ấy. Ai ngờ cậu ấy lại sầm mặt xuống, thấy cô ta cười thì lườm nguýt một cái rõ dài rồi xoay người bỏ đi.
Vu Gia Gia biết cậu ấy đang khinh thường mình, nhưng cô ta mặc kệ, miễn bố mẹ Quý Bạc Thần coi trọng cô ta là được.
Sau đó, ba người ngồi nhìn nhau gần nửa tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, cửa chính cũng vang lên tiếng mở cửa.
Vu Gia Gia quay đầu lại, thấy Quý Bạc Thần bị bố mẹ gọi về nhà.
Vừa thấy cô ta, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lùng.
Vu Gia Gia không dám nhìn thẳng vào mắt anh, hướng ánh mắt đầy hy vọng về phía hai ông bà đang ngồi đối diện.
Quý Hoa Ngữ đã đứng phắt dậy: “Bạc Thần, cô gái này nói là cô ấy đang mang thai con của con, có đúng như vậy không?”
Quý Bạc Thần im lặng không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận.
Quý Hoa Ngữ nghiến răng, đột nhiên quay người đi vào phòng, lúc đi ra trên tay còn cầm theo một cây thước kẻ vừa to vừa dài.
Vu Gia Gia chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy Quý Hoa Ngữ vung thước kẻ lên, quất thẳng vào lưng Quý Bạc Thần. Quý Bạc Thần chắc là vừa xuống xe nên không mặc áo khoác, trên người chỉ có mỗi chiếc áo sơ mi mỏng manh, cái đánh này nghe rõ to, chắc chắn đã ngấm đến tận xương tủy.
Quý Bạc Thần rên lên một tiếng, loạng choạng chúi về phía trước một bước, nhưng Quý Hoa Ngữ vẫn chưa chịu dừng tay, tiếp tục quất thêm mấy thước nữa, âm thanh ấy nghe mà sởn cả da gà.
Vu Gia Gia sững sờ, nhưng điều làm cô ta sốc hơn là mẹ và em trai của anh không hề có ý ngăn cản.
Cô ta cứng đờ người quay sang cầu cứu Cát Giai Thanh: “Dì…?”
Cát Giai Thanh giơ tay lên ra hiệu im lặng.
Vu Gia Gia lập tức ngậm miệng.
Sau đó, mãi đến khi Quý Bạc Thần bị đánh đến mặt mũi tái mét, Quý Hoa Ngữ mới thở hổn hển dừng lại.
“Bảo sao dạo này con bé Thi Nhĩ cứ là lạ, bố mẹ gọi mãi mà nó không bắt máy, nhất quyết đòi ly hôn với con. Quý Bạc Thần, hóa ra là con ra ngoài mèo mả gà đồng!”
Khóe miệng Quý Bạc Thần hơi run run, không phản bác.
Quý Hoa Ngữ càng bực mình hơn: “Thi Nhĩ đã làm gì nên tội với con, hả? Con sống yên ổn không chịu lại đi làm ra chuyện này? Đừng có bảo là tại vì chuyện con cái đấy nhé. Bình thường bố với mẹ con giục giã vài câu thế thôi, Thi Nhĩ không muốn thì bố mẹ cũng không ép, nhưng ai cho phép con ra ngoài lăng nhăng như thế? Sao, con tưởng đứa trẻ có nguồn gốc lộn xộn thế này được bước chân vào nhà chúng ta à? Quý Bạc Thần, bố đúng là chưa dạy dỗ con đến nơi đến chốn!”
Tim Vu Gia Gia đập hẫng một nhịp, cô ta đứng bật dậy, chợt thấy Quý Hoa Ngữ bình tĩnh lại rồi quay sang nói với cô ta: “Cô bé, nhà chúng tôi quyết không nhận đứa trẻ này! Cô muốn làm gì thì làm, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm gì cả!”
Nói rồi ông ấy lại vụt mạnh vào lưng Quý Bạc Thần: “Con cũng cút xéo cho bố, đừng bao giờ quay lại cái nhà này nữa!”
Vu Gia Gia hốt hoảng, lớn tiếng nói: “Chú, dì, đây là cháu nội của hai người mà!”
Cát Giai Thanh từ nãy đến giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng, bà ấy cả đời dịu dàng ôn hòa, nói năng nhỏ nhẹ, lúc này tuy giọng điệu vẫn êm ái nhưng lời nói ra chẳng còn dễ chịu nữa.
“Cô bé, nhà chúng tôi chỉ có một cô con dâu là Thi Nhĩ, đương nhiên cũng chỉ có con do nó sinh ra mới là cháu đích tôn của chúng tôi. Về phần đứa bé trong bụng cô, chúng tôi sẽ không thừa nhận, cũng sẽ không chấp nhận. Vừa rồi chúng tôi giữ cô lại là vì muốn cho cô xem dáng vẻ hiện tại của Bạc Thần. Chắc là cô đã biết chúng tôi không nương tay với con trai rồi đúng không? Vậy nên, bây giờ mời cô đi cho.”
Vu Gia Gia nhất thời tái mặt.
Cát Giai Thanh làm như không thấy, gọi đứa con trai út bên cạnh: “Đình Dương, đưa chị gái này ra ngoài, con gọi xe cho cô ấy, để cô ấy về nơi cô ấy đến.”
Quý Đình Dương khịt mũi khinh thường, sớm đã muốn đuổi người đi: “Này, ra ngoài đi, nhà chúng tôi không chào đón cô.”
Vu Gia Gia không thể tin nổi, rơi vào mê man, cũng không biết mình làm sao ra khỏi nhà họ Quý.
Quý Đình Dương gọi một chiếc taxi bên đường cho cô ta, lúc quay đầu lại nhìn cô ta, sắc mặt cậu ấy vẫn rất khó coi.
“Chị dâu tôi tốt hơn cô gấp ngàn lần, thật không biết anh tôi bị làm sao nữa…”
Vu Gia Gia trừng mắt nhìn Quý Đình Dương.
Quý Đình Dương nghiêng đầu: “Sao, tôi nói sai chỗ nào à? Chị dâu tôi xinh đẹp hơn cô, dịu dàng hơn cô, tính cách tốt hơn cô! Quan trọng hơn là chị ấy có phẩm giá và đạo đức hơn cô!”
Cậu ấy lại lườm nguýt một cái, tức giận bỏ đi.
–
Bên kia, Lương Thi Nhĩ đã tìm luật sư, bắt đầu soạn thảo thỏa thuận ly hôn.
Bất động sản, tiền gửi tiết kiệm, đầu tư tài chính, xe cộ….Mấy năm nay vì công việc của họ ngày càng phát đạt nên mức sống cũng được nâng cao, có rất nhiều tài sản cần phân chia.
Ban đầu cô thực sự định khởi kiện ly hôn.
Nhưng luật sư nói với cô rằng khởi kiện ly hôn mà có liên quan đến phân chia tài sản thời gian sẽ kéo dài rất lâu, nếu cô muốn ly hôn nhanh chóng thì ly hôn theo thỏa thuận là cách nhanh nhất.
“Pháp luật không quy định một bên ngoại tình trong hôn nhân bắt buộc phải ra đi tay trắng, cho nên dù có khởi kiện ly hôn thì cũng không thể lấy được toàn bộ tài sản. Với tình huống hiện tại của cô, nếu cô vừa muốn ly hôn sớm mà vẫn nhận được nhiều tài sản, thì cách tốt nhất là cô nên nhân lúc chồng cô còn thấy áy náy và hối hận mà khuyên anh ta nhanh chóng chấp nhận bản thỏa thuận này, sớm tiến hành ly hôn theo thỏa thuận.” Luật sư nói.
Hiện tại Lương Thi Nhĩ rất muốn rời khỏi Quý Bạc Thần, nếu Quý Bạc Thần đồng ý ly hôn theo thỏa thuận, đó là cách tốt nhất.
“Vâng, tôi biết rồi.”
“Còn về việc khởi kiện người thứ ba mà cô đã đề cập trước đây, bắt cô ta trả lại tất cả tiền bạc đã lấy từ chồng cô.”
“Thế nào?”
“Việc này tôi đã để đồng nghiệp của tôi theo dõi, cô yên tâm, tất cả bằng chứng liên quan mà cô cung cấp hiện tại đều có hiệu lực, xác suất thắng kiện của chúng ta rất cao.”
Sai thì phải bù đắp, Lương Thi Nhĩ tuyệt đối không muốn rộng lượng với người ta.
Thứ gì là của cô thì cô phải lấy lại cho bằng hết.
Lương Thi Nhĩ gật đầu: “Vậy những việc này làm phiền anh giúp tôi.”
Luật sư: “Đây là việc tôi nên làm.”
Hẹn xong với luật sư rồi trở về văn phòng công ty, điện thoại của Lương Thi Nhĩ lại đổ chuông.
Lúc nhìn thấy cuộc gọi của bố mình hiển thị trên màn hình điện thoại, trong lòng cô đã có dự đoán. Bằng không bình thường ông ấy sẽ không gọi điện thoại cho cô.
Cô khóa trái cửa văn phòng, ngồi trên ghế, nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ.
“A lô, bố ạ.”
“Con về đây một chuyến.”
Lương Thi Nhĩ: “Con vẫn đang làm việc, có chuyện gì bố cứ nói qua điện thoại đi.”
“Lúc này rồi mà con còn làm việc gì! Có phải con muốn ly hôn với Bạc Thần không?!”
Quả nhiên đã biết rồi.
Lương Thi Nhĩ cụp mắt xuống: “Đúng vậy.”
“Con… sao con không bàn bạc với bố mẹ gì cả?! Hôm nay ông bà thông gia dẫn Bạc Thần đến nhà xin lỗi rồi, con về nhà nói chuyện cho rõ ràng đi.”
“Không có gì để nói nữa, cũng chẳng có gì để bàn bạc, nếu anh ta đến nhà rồi thì chắc hẳn bố mẹ cũng đã biết chuyện anh ta ngoại tình.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói: “Bạc Thần đã đến nhà nhận lỗi rồi, hai đứa ở bên nhau bao nhiêu năm cũng không dễ dàng gì, con cứ một hai đòi ly hôn như thế, hàng xóm láng giềng sẽ bàn ra tán vào thế nào đây!”
Lương Thi Nhĩ cười khẩy: “Bố, bây giờ mà bố còn quan tâm hàng xóm láng giềng nói gì sao? Bây giờ anh ta là người làm sai! Bố không hỏi con có tủi thân không, bố không nói giúp con lấy một câu, ngược lại chỉ quan tâm đến suy nghĩ của người khác!? Chẳng lẽ suy nghĩ của con không quan trọng chút nào sao!?”
Lương Viễn: “Chuyện này vốn dĩ đã không tốt cho danh tiếng của con rồi! Con nói xem, tầm tuổi này rồi con đi ly hôn với người ta, rồi sau này làm sao tìm được người có điều kiện tốt như Bạc Thần nữa? Bố cũng vì muốn tốt cho con——”
“Thi Nhĩ, Thi Nhĩ à, là mẹ đây.” Lâm Thu Vân ở bên cạnh giật lấy điện thoại, “Hay là con về nhà đi? Mẹ biết bây giờ con đang rất tức giận, nhưng chuyện này thật sự phải suy nghĩ cho kỹ. Bạc Thần thật sự đã làm sai, vừa rồi mẹ cũng đã mắng cho thằng bé một trận rồi. Bây giờ điều quan trọng nhất là chúng ta phải để cho nó biết lỗi và sau này không dám tái phạm nữa!”
“Rồi sau này con cũng sẽ giống như mẹ, không ngừng nghi ngờ chồng mình, sau đó tự an ủi bản thân rằng anh ta sẽ không ngoại tình nữa, mãi mãi mắc kẹt trong vòng xoáy nhu nhược đó sao?”
“…Thi Nhĩ.”
“Con đã quyết định rồi, con sẽ không đi theo con đường của mẹ, con cúp máy đây.”
Lương Thi Nhĩ dứt khoát ném điện thoại sang một bên, ngồi ngẩn người hồi lâu, sau đó đỡ trán cười khẽ một tiếng.
Cô đã sớm không kỳ vọng bố mẹ sẽ đứng về phía mình trong vấn đề liên quan đến hôn nhân, thế nên cũng lường trước được tình huống này.
Còn về bố mẹ của Quý Bạc Thần——
Tối hôm đó, Lương Thi Nhĩ đã soạn một đoạn tin nhắn gửi cho Cát Giai Thanh, nội dung đại khái là xin lỗi vì gần đây không nghe máy cũng không trả lời tin nhắn của họ, sau đó bày tỏ sự luyến tiếc của mình đối với họ, nhưng cũng kiên quyết ly hôn.
Gửi xong, chẳng mấy chốc cô đã nhận được hồi âm của Cát Giai Thanh.
Bà ấy nói rằng là do mình không dạy dỗ con cái tốt, cảm thấy hổ thẹn và rất xin lỗi cô, còn kể chuyện cô gái kia đã đến nhà, nhưng bà ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cô ta và Quý Bạc Thần ở bên nhau.
Bà ấy nói, hy vọng sau này họ vẫn có cơ hội gặp mặt, bà ấy vẫn sẽ coi cô như con gái của mình.
Lương Thi Nhĩ đọc xong tin nhắn của Cát Giai Thanh mà mũi cay cay, nhưng không trả lời lại nữa.
Hai ngày tiếp theo, Lương Thi Nhĩ vẫn đang chờ đợi thỏa thuận ly hôn do luật sư soạn thảo. Ngày nhận được thỏa thuận, cô từ công ty đi thẳng đến công ty quảng cáo Thiên Lam nơi Quý Bạc Thần làm việc.
Khi đến dưới tòa nhà công ty Thiên Lam, Lương Thi Nhĩ gọi điện cho Trần Phong.
Trần Phong nói là hôm nay Quý Bạc Thần đến bệnh viện thay thuốc, lát nữa mới đến. Lương Thi Nhĩ cũng không quan tâm vì sao giờ này anh lại đến bệnh viện thay thuốc, chỉ bảo Trần Phong xuống quẹt thẻ cho cô lên lầu, đến thẳng văn phòng của anh .
Bên ngoài văn phòng đều là những người quen thuộc, thấy cô đến họ rất nhiệt tình chào hỏi.
“Chị Thi Nhĩ, chị đến đợi sếp Quý tan làm à?”
“Không, tôi đến đưa cho anh ta ít đồ.”
“Lại mang đồ ăn ngon đến sao ~”
Lương Thi Nhĩ: “Không phải, tôi đưa cho anh ta thỏa thuận ly hôn.”
Sau lưng bỗng chốc im phăng phắc.
Lương Thi Nhĩ đi thẳng vào văn phòng của Quý Bạc Thần, đặt thỏa thuận ly hôn lên bàn làm việc của anh rồi quay ra.
Đi đến cửa, cô gọi Trần Phong một tiếng, bảo anh ta nói với Quý Bạc Thần rằng sau khi xem xong thỏa thuận, nếu có bất kỳ ý kiến gì thì có thể liên hệ với luật sư của cô.
Trần Phong ngượng ngùng đáp “Vâng”, tiễn Lương Thi Nhĩ ra hành lang rồi bấm thang máy cho cô.
Bên phía khu vực làm việc, mọi người đều bị một câu nói nhẹ bẫng của Lương Thi Nhĩ làm cho chấn động. Bọn họ không hề biết nguyên nhân tại sao cặp đôi trai tài gái sắc ân ái mặn nồng này lại đột ngột ly hôn.
Đợi Trần Phong tiễn Lương Thi Nhĩ xong quay vào, bọn họ lập tức xúm lại.
“Trợ lý Trần, sếp Quý sắp ly hôn rồi sao? Tại sao vậy?!”
“Tôi nhớ không lâu trước đây họ còn tốt đẹp mà, cảm giác tình cảm thắm thiết lắm!”
“Trợ lý Trần, tiết lộ chút đi, chuyện gì vậy?”
Trần Phong nào dám nói nửa lời, anh ta xua tay bảo đừng bàn chuyện riêng của sếp Quý, sau đó quay người rời đi.
Lúc rời đi anh ta cũng thở dài một hơi, thật ra anh ta cũng không hiểu lắm, tại sao sếp Quý yêu cô Lương đến vậy nhưng vẫn bị cô gái tên Vu Gia Gia này hấp dẫn.