Sau Ngần Ấy Thời Gian - chap 20
Chương 20
Nói xong Giang Tự Xuyên mới nhận ra là không ổn. Anh lập tức chữa lại: “Ý tôi là phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, giống như phòng mẫu vậy, không có gì riêng tư cả.”
Lương Thi Nhĩ: “Không sao, tôi không cần xem phòng ngủ đâu.”
“Ờ… vậy thôi.”
“Vậy coi như tham quan xong rồi nhỉ, tôi hỏi cậu vài câu về những vấn đề sinh hoạt thường ngày được không?”
“Được, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Giang Tự Xuyên hỏi cô muốn uống gì, Lương Thi Nhĩ chọn cà phê. Thế là anh đứng bên tủ ly tách, vừa kể lại cuộc sống thường ngày của mình vừa pha cà phê cho cô.
Cuộc sống của anh thật ra cũng không có gì phức tạp, sáng tác nhạc, tập luyện, biểu diễn… ngoài mấy chuyện chuyên môn ra thì hầu như đều dành thời gian cày game.
Lương Thi Nhĩ ghi chép lại vài điều cơ bản, trầm ngâm một lát rồi lẩm bẩm: “Sao cứ thấy cuộc sống của cậu không có chỗ trống nào cho tình yêu vậy nhỉ…”
“Hả?” Giang Tự Xuyên suýt làm rơi cái ly trên tay, anh quay lại nhìn cô với vẻ kinh ngạc, “Gì cơ?”
Lương Thi Nhĩ nói: “À, tôi đang nghĩ là nếu nhân vật chính là một ca sĩ như cậu thì sẽ sắp xếp thời gian yêu đương với nữ chính như thế nào. Đúng rồi, cậu đã từng yêu đương chưa?”
“Hả? Tôi… tôi chưa từng.”
Lương Thi Nhĩ ngạc nhiên ngước mắt, nhưng người trước mặt đã quay lưng lại. Anh vẫn tiếp tục động tác pha cà phê, cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng vành tai đỏ ửng thì không thể nào giấu diếm được.
Lương Thi Nhĩ khẽ nhướn mày, tìm thấy chút thú vị trong sự lúng túng của anh. Không ngờ Giang Tự Xuyên lại thẹn thùng vì chuyện này.
“À… ra là vậy, được rồi.”
“Giọng điệu chị thế này là sao? Tôi chưa từng yêu đương cũng không được à?” Giang Tự Xuyên pha xong cà phê thì đặt trước mặt cô, vẻ mặt vẫn còn hơi mất tự nhiên.
Lương Thi Nhĩ thấy cậu nhóc này cũng khá thú vị, cô cười nói: “Không, tôi đâu có nói là không bình thường, chỉ là cứ tưởng với điều kiện của cậu thì hẳn sẽ có khối cô mê chứ.”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Tự Xuyên càng thêm mất tự nhiên, không phải vì bối rối mà là vì lời khen của người trước mặt khiến trong lòng anh nở hoa nhưng phải cố gắng kiềm chế lại.
Anh nhấp một ngụm cà phê: “Người ta thích tôi đâu có nghĩa là tôi phải thích lại… với cả tôi cũng bận rộn lắm, không có thời gian yêu đương.”
“Thế à… tôi hiểu rồi.”
Sau đó Lương Thi Nhĩ không hỏi về chuyện tình cảm của anh nữa, mà chuyển sang hỏi chuyện liên quan đến âm nhạc thường ngày, để tiện sắp xếp cốt truyện hơn.
Nói chuyện thêm một lúc, cô cũng đứng dậy ra về.
Giang Tự Xuyên tiễn cô xuống hầm xe, nhìn theo xe cô rời đi rồi mới quay lại phòng khách.
Bó hoa cô mua vẫn nằm trên bàn trà, anh nhìn mà tâm trạng cứ hân hoan, bước tới tháo bỏ lớp giấy gói, tìm một chiếc bình rồi nhét hết cả vào.
–
Hôm nay trời trong xanh không một gợn mây, vậy mà lúc Lương Thi Nhĩ lái xe về thì bầu trời lại dần âm u, có vẻ sắp mưa.
Trước khi cơn mưa tầm tã ập đến, cô đã về tới khu chung cư của mình, vừa đỗ xe xong vào thang máy thì thấy vài tin nhắn WeChat.
Là của Giang Tự Xuyên, anh gửi một tấm ảnh rồi nhắn thoại: “Rất đẹp, cảm ơn chị.”
Lương Thi Nhĩ mở ảnh ra xem, thấy bó hoa được cắm trong bình, cũng không cắt tỉa cành lá gì cả, cứ thế nhét nguyên bó vào bình hoa.
Cô thấy buồn cười, nghĩ thầm anh chàng này chắc chưa cắm hoa bao giờ, cô cũng hồi âm bằng tin nhắn thoại: “Cắm kiểu đó chắc hoa không sống nổi lâu đâu.”
Giang Tự Xuyên trả lời: [?]
Ting, cửa thang máy mở ra, Lương Thi Nhĩ vừa bước ra vừa bấm điện thoại: “Phải tỉa bớt lá rồi cắt xéo gốc cành nữa, sau đó….”
Lương Thi Nhĩ đang nói dở thì đột nhiên im bặt, nhìn thấy người xuất hiện trước cửa nhà, cô thả điện thoại xuống.
Ting, điện thoại lại báo tin nhắn mới, chắc là Giang Tự Xuyên hỏi cô sau đó thế nào, nhưng bây giờ Lương Thi Nhĩ chẳng còn tâm trạng đâu mà trả lời, cô nhìn thẳng vào người trước mắt: “Anh tới đây làm gì?”
Quý Bạc Thần biết rất có thể Lương Thi Nhĩ sẽ dọn đến đây, tới nơi rồi mới phát vân tay của mình không mở được cửa, trong lòng càng thêm chắc chắn. Anh không gọi cho cô, sợ cô biết mình ở đây sẽ không về nữa, nên đã đứng đây đợi hai tiếng cho đến khi gặp được cô.
“Anh đến xem em thế nào.”
Lương Thi Nhĩ: “Tôi nói rồi, trừ khi anh chọn được thời gian đến Cục dân chính, nếu không thì chúng ta không cần gặp mặt.”
“Em đừng giận nữa mà. Hoặc là em muốn thế nào cũng được, đánh anh một trận hay muốn trút giận kiểu gì khác cũng tùy em.”
“Quý Bạc Thần, anh nghĩ những lời tôi nói trước đây chỉ là lời nói thốt ra lúc giận dỗi?”
Sự lạnh lùng của Lương Thi Nhĩ khiến Quý Bạc Thần khó lòng tiếp nhận. Bỗng dưng anh nhớ lại hồi đại học, có lần hai người cũng cãi nhau khá dữ dội.
Nguyên nhân là do một đàn anh cùng khoa, hồi đó anh nghĩ anh ta thích cô nên không cho cô tiếp xúc, còn cô thì cho rằng mọi người cùng câu lạc bộ, tiếp xúc là việc khó tránh khỏi, với lại người ta đã có bạn gái rồi, cũng chẳng có biểu hiện gì là thích cô, là do anh suy diễn lung tung thôi.
Anh hay ghen, không tin tưởng, thế là hai người cãi nhau, cả đêm không ai liên lạc với ai.
Hôm sau anh không kìm được chạy đến ký túc xá đợi cô, nhắn tin cho cô không thấy cô trả lời, anh cứ thế đứng dưới lầu ký túc xá đợi tới mấy tiếng đồng hồ, mãi đến khi trời tối cô từ thư viện quay về. Lúc đó cô đang nói chuyện với bạn cùng phòng, quay đầu thấy anh, vẻ mặt hơi lạnh nhạt.
Nhưng khác với hôm nay, cái vẻ lạnh nhạt hồi đó chỉ là cô đang giả vờ. Anh lên tiếng nhận lỗi, cô biết anh đợi lâu như vậy thì mặt mày lập tức dịu xuống, trong mắt đầy vẻ xót xa…
Hồi đó tình yêu hai người dành cho nhau không có cảm giác an toàn nào, song chính yêu nhau nên trái tim mới dễ mềm yếu.
Nhưng hôm nay trái tim cô đã không còn mềm yếu trước anh nữa.
“Anh không muốn ly hôn, ngoài việc này ra, không còn cách nào khác để em nguôi giận sao?”
“Không, chỉ có việc này mới làm tôi hết giận được.”
Khóe miệng Quý Bạc Thần giật giật: “Anh thật sự không cố ý, nếu không phải hôm ấy say quá thì anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện đó——”
“Anh đừng nhắc đến nữa!” Lương Thi Nhĩ gắt lên, “Phiền anh tránh ra cho, hiện tại tôi không muốn nói chuyện với anh!!”
Anh không chịu nhường đường, cô bèn mạnh tay đẩy anh ra. Quý Bạc Thần không đề phòng, bị đẩy vào góc tường.
Góc cạnh sắc nhọn của bức tranh treo trên tường đập vào lưng anh, khiến anh thốt lên một tiếng, nhưng Lương Thi Nhĩ chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.
Sự lạnh lùng của cô đã kích thích anh, khiến anh không kìm được mà bùng nổ.
“Chúng ta thành ra thế này chẳng lẽ em không có chút lỗi gì sao?!” Quý Bạc Thần gầm lên, “Ban đầu tình cảm của chúng ta như nào, sau đó thì ra sao? Trong lòng em, sự nghiệp và công việc của em còn quan trọng hơn cả anh, em chỉ nghĩ đến tương lai của mình thôi! Còn anh thì sao, từ đầu đến cuối anh đều đặt em lên hàng đầu, anh cố gắng làm việc cũng là vì muốn cho em một cuộc sống tốt hơn! Em nói em không cảm nhận được tình yêu thương của bố mẹ trong nhà, em cảm thấy không một ai yêu thương em, thế nên anh đã dốc hết sức lực để đối xử tốt với em, để em cảm nhận được tình cảm anh dành cho em. Lương Thi Nhĩ, trên đời này không ai yêu em hơn anh đâu!!”
Lương Thi Nhĩ quay phắt lại: “Anh yêu tôi? Yêu tôi mà con mẹ nó anh lại đi tìm cảm giác tồn tại ở người phụ nữ khác!”
“Là em lạnh nhạt với anh trước, là em đã quen rồi, bắt đầu xem thường những thứ anh dành cho em! Anh đặt em lên vị trí đầu tiên, nhưng em lại chẳng coi trọng anh!”
Lương Thi Nhĩ nhìn anh với vẻ khó tin, muốn phản bác lại anh, muốn nói rằng cô vẫn luôn hiểu tình cảm anh dành cho cô, cũng luôn dành cho anh một vị trí vô cùng quan trọng trong tim.
Chỉ là cô yêu anh nhưng cũng cần yêu lấy bản thân mình, cô không thể nào bất chấp tất cả đặt anh trên hết mọi chuyện.
Nhưng khi thấy dáng vẻ gần như phát điên của anh, cô bỗng dưng không muốn nói gì nữa, chuyện đã đi đến nước này, có nói thêm cũng vô ích.
“Được… anh muốn nghĩ như thế thì tùy anh.”
“Lương Thi Nhĩ!” Quý Bạc Thần giữ cô lại, lồng ngực phập phồng dữ dội, giọng điệu cũng dịu xuống, “Anh qua lại với cô ta chẳng qua là vì cảm thấy ánh mắt của cô ta giống em trước kia, dáng vẻ cô ta ỷ lại anh cũng giống như em ngày trước, chỉ vậy thôi!”
“…”
“Được rồi, sau này em muốn thế nào thì thế đó, muốn dồn hết tâm trí vào công việc anh cũng không cản em nữa, chúng ta làm hòa nhé, được không?”
Lương Thi Nhĩ thấy lòng đã mệt nhoài: “Tôi đã nói rồi, bây giờ tôi chỉ muốn ly hôn.”
“…Vậy nếu anh đồng ý ly hôn, em có thể tha thứ cho anh không? Chúng ta có thể làm lại từ đầu không?”
“Quý Bạc Thần, ly hôn rồi chúng ta sẽ mỗi người một ngả, tự bắt đầu lại cuộc sống của mình.”
Lương Thi Nhĩ mở cửa ra rồi khép lại, hoàn toàn cách ly với người bên ngoài.
Cô đứng sau cánh cửa một lát, sau đó bước vào phòng tắm tắm qua, đợi nước lạnh làm đầu óc tỉnh táo hơn đôi chút, cô thay quần áo bước ra ngoài.
Trên điện thoại hiện lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Quý Đình Dương, em trai của Quý Bạc Thần. Lương Thi Nhĩ khẽ cau mày, đang định gọi lại hỏi xem có chuyện gì thì điện thoại lại đổ chuông. Cô thở hắt ra một hơi, vẫn quyết định bắt máy.
“A lô”
“Chị dâu!”
“Ừm.”
“Chị tan làm chưa?” Giọng nói trong trẻo của Quý Đình Dương vang lên, “Hôm nay mẹ nấu canh ngon lắm, em mang qua cho hai người rồi đó.”
“Vậy à, cảm ơn em nhé.”
“Ừm…”
Quý Đình Dương ấp úng một hồi, có vẻ muốn nói lại thôi, Lương Thi Nhĩ biết cậu ấy chắc chắn đã biết chuyện gì đó rồi, nên nói thẳng: “Em muốn nói gì?”
“À… Em, em chỉ muốn hỏi là chị dâu không sao chứ? Anh trai em đã làm chuyện gì sai rồi phải không? Chị yên tâm, hôm nay em đoán được anh ấy cãi nhau với chị nên đã mắng anh ấy một trận rồi, sau đó anh ấy đã đi tìm chị, hai anh chị… nói chuyện thế nào rồi? Tại, tại em thấy anh ấy vẫn chưa về, nên nghĩ chắc là hai người đã làm lành rồi.”
Lương Thi Nhĩ nhíu mày, bước đến lối ra vào mở camera trong nhà lên, thấy bóng người đứng ngoài cửa.
Anh vẫn chưa đi.
Cô hít sâu một hơi, nói với người bên kia điện thoại: “Không có chuyện làm lành đâu. Đình Dương, em lại Hoa Châu Phủ đón anh trai em về đi.”
“Hả?”
Lương Thi Nhĩ không muốn nói thêm gì nữa, cô cúp máy.
Nỗi buồn bực trong lòng lại càng thêm sâu sắc sau cuộc điện thoại này, vì cô nghĩ đến bố mẹ hai bên. Chuyện của cô và Quý Bạc Thần đã đến bước này rồi thì chắc chắn phải phải báo cho họ biết. Nhưng cô gần như có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng khi họ biết chuyện sẽ như thế nào.
Lương Thi Nhĩ ngồi thẫn thờ trên ghế sofa hồi lâu, cho đến khi bụng đói cồn cào, suy nghĩ mới dần trở lại. Cô đứng dậy, bước đến cửa xem camera, bên ngoài đã không còn ai nữa.
Sau đó cô lại quay về sô pha, bắt đầu gọi đồ ăn.
Nửa tiếng sau, đồ ăn được giao tới. Căn phòng yên tĩnh khiến lồng ngực cô như nghẹn lại, cô ăn được vài miếng rồi bắt đầu khui hai lon bia gọi kèm ra uống.
Cô muốn dùng tí men rượu cho dễ ngủ, nhưng cô đã đánh giá thấp tửu lượng của mình, hai lon bia chẳng thể nào khiến cô buồn ngủ mà chỉ càng khiến cô tỉnh táo hơn.
Sau đó cô chẳng buồn ngủ nữa, mang laptop ra bàn ăn, đăng nhập vào game để chuyển hướng suy nghĩ.
Cô vào đấu trường, liên tục khiêu chiến người khác, đánh bảy trận, trận nào cũng tàn nhẫn dứt khoát, thắng đậm vẻ vang.
Đến ván cuối vẫn chưa vào trận thì khung chat trên game bỗng có người nhắn tin riêng: [Sao chị không trả lời tin nhắn của tôi, chị không sao chứ?]
Lương Thi Nhĩ thấy tin nhắn riêng của Giang Tự Xuyên trong game mới cầm điện thoại lên xem thử, đoạn hội thoại WeChat của họ dừng lại ở khoảnh khắc cô bước ra khỏi thang máy. Giang Tự Xuyên hỏi cô là ‘rồi sao nữa’, nhưng cô vẫn chưa trả lời.
Lương Thi Nhĩ thoát khỏi đấu trường, gõ chữ: [Vừa rồi đột nhiên có chút việc nên quên trả lời.]
Giang Tự Xuyên: [Ồ, chị không sao là tốt rồi. Tôi định nói với chị là trước đây tôi chưa từng cắm hoa, không biết phải làm gì rồi mới cắm vào bình. Nhưng bây giờ tôi đã xử lý xong rồi. (kèm hình ảnh)]
Lương Thi Nhĩ bấm vào ảnh anh gửi, là bó hoa đã được cắt tỉa cành lá, cắm ngay ngắn trong bình.
Cô không chút biểu cảm gửi một icon like.
Giang Tự Xuyên: [Chị còn vào đấu trường chứ? Có muốn lập đội đánh quái vật không, hôm nay có nhiệm vụ thế giới băng tuyết]
Lương Thi Nhĩ vốn chẳng quan tâm đánh cái gì, miễn đánh là được: [Vào đi]
[Ừm]
Sau khi nhận lời mời lập đội, Giang Tự Xuyên kéo cô vào thế giới băng tuyết, định ở đây săn Sói Tuyết ngàn năm.
“Cần giết mấy con?” Sau khi lập đội thì có thể bật mic nói chuyện, không cần đánh chữ nữa.
Giang Tự Xuyên đáp: “Tôi còn thiếu năm con sói tuyết, nhiệm vụ này chị từng làm chưa?”
“Chưa, vậy thì giết năm con đi.”
Có lẽ vì hôm nay đã ở bên cô một khoảng thời gian, nghe cô hỏi nhiều câu hỏi, cũng nói với nhau nhiều chuyện, nên Giang Tự Xuyên phát hiện mình có thể nhanh chóng cảm nhận được giọng điệu của cô lúc này và lúc trước ở nhà anh khác biệt như thế nào.
Lúc ở nhà anh giọng cô mang theo ý cười, nhưng bây giờ giọng cô lại lạnh tanh, gần như mỗi chữ đều để lộ ra —— tâm trạng cô rất tệ.
Khoảng thời gian cô về nhà đã cãi nhau với chồng sao?
Hiện tại anh chỉ có thể nghĩ đến điều này, bởi vì anh biết rõ tình hình phức tạp hiện tại của cô và chồng.
Vì phân tâm phân tích cảm xúc của cô nên lúc giết con sói cuối cùng Giang Tự Xuyên suýt chút nữa đã mất hết máu, may mà Lương Thi Nhĩ kịp thời đỡ cho anh một đòn, anh mới may mắn sống sót, hoàn thành nhiệm vụ.
“Cậu vừa chơi vừa soạn nhạc à?” Lương Thi Nhĩ nhàn nhạt nói.
Giang Tự Xuyên ấp úng: “Đâu đó, lơ đãng tí thôi…”
Lương Thi Nhĩ cũng không nói gì thêm, lặng lẽ nhặt một phần thưởng chuẩn bị cho vào kho vũ khí.
“Hình như hôm nay… tâm trạng của chị không được tốt đúng không?” Giang Tự Xuyên do dự giây lát rồi vẫn hỏi một câu.
“Hửm?” Lương Thi Nhĩ khựng lại, cũng không hề che giấu, thờ ơ ừm một tiếng.
Giang Tự Xuyên: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?”
“Không có gì.”
“Vậy mà tâm trạng chị không tốt.”
Lương Thi Nhĩ dùng một tay chống má, không chút cảm xúc nói: “Sắp ly hôn rồi, tâm trạng không tốt chẳng phải rất bình thường sao?”
Giang Tự Xuyên sững người một lúc, cảm thấy đau lòng. Anh không quên ngày đó ở phòng bệnh khi cô nhắc đến chồng mình và cô nhân tình đã mang thai, vẻ mặt của cô đầy bất lực và cô độc.
Đồng thời anh cũng không thể ngăn được bản thân, ở một góc khuất nào đó trong lòng chợt dâng lên chút vui mừng mơ hồ lại phấn khích.
Thật là quá đáng mà.
Giang Tự Xuyên mím môi, kìm nén chút hân hoan trong lòng: “Xin lỗi… tôi không nên nhắc đến chuyện này. Nhưng mà, hai người đã quyết định khi nào ly hôn chưa?”