Sau Ngần Ấy Thời Gian - chap 2
Chương 2
Mười hai giờ đêm, bữa ăn khuya cũng sắp kết thúc.
“Thi Nhĩ, điện thoại cậu hết pin rồi à?” Ôn Diệp Lam bỗng nhiên ghé sát lại hỏi cô.
Lương Thi Nhĩ: “Không biết, ở trong túi ấy.”
“Quý Bạc Thần nói gọi cho cậu mà cậu không bắt máy, hỏi bọn mình đang ở đâu, mình gửi địa chỉ rồi.”
Điện thoại của cô để chế độ im lặng, lúc lấy ra xem thử thì phát hiện mười phút trước Quý Bạc Thần có gọi cho cô thật, hơn nữa một phút trước anh còn nhắn tin cho cô nói: [Mười phút nữa anh đến nơi.]
Vậy là anh cũng sắp đến rồi.
Lương Thi Nhĩ không muốn biểu hiện ra trước mặt mọi người mình đang có gì khác thường với anh, bèn cầm túi xách, nói với những người có mặt là mình phải đi trước. Ôn Diệp Lam nói bọn họ cũng ăn xong rồi, cùng nhau ra ngoài đi.
Thế là cuối cùng cả đám người cùng Lương Thi Nhĩ đứng đợi ở cửa, cũng may là chưa tới mấy phút đã thấy một chiếc xe thể thao màu đen từ ngã tư rẽ vào, dừng lại trước mặt bọn họ.
Ghế lái mở ra, một người đàn ông mặc sơ mi bước xuống.
Người đến có vẻ ngoài điển trai, dáng người cao lớn, khiến người khác phải trầm trồ cảm thán ngay từ ánh nhìn đầu tiên, quả thực xứng với cái danh “nam thần của khoa”.
“Anh Yêu, Diệp Lam.” Người đàn ông bước tới, chào hỏi hai người bạn cũ.
“Bạc Thần, dạo này cậu bận rộn quá nhỉ, muộn thế này rồi mà vẫn còn tăng ca, lần sau có thời gian phải cùng nhau ăn bữa cơm đấy nhé.” Chương Nghiêu nói.
Quý Bạc Thần nhìn thoáng qua Lương Thi Nhĩ rồi đáp: “Được, lần sau tôi mời.”
“Quyết định vậy đi.”
Sau khi chào hỏi qua loa, Quý Bạc Thần cầm lấy túi xách của Lương Thi Nhĩ: “Lên xe thôi.”
Vẻ mặt của Lương Thi Nhĩ khá nhạt nhẽo, cô không đáp lời, chỉ quay sang chào tạm biệt mọi người: “Tôi đi trước nhé.”
“Vâng ạ, tạm biệt chị Thi Nhĩ.” Nhậm Kha nhe hàm răng trắng toát vẫy tay.
Nghe vậy, tầm mắt Quý Bạc Thần tự nhiên chuyển sang mấy chàng trai phía sau. Thực ra lúc vừa xuống xe anh đã chú ý tới rồi. Mấy chàng trai này rất đặc biệt, trong đó có một gương mặt cực kì nổi bật càng khiến người ta khó lòng bỏ qua.
Gương mặt ấy lúc này đang nhìn anh, ý thức được anh cũng đang nhìn mình, người nọ khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Quý Bạc Thần đáp lại tương tự, sau đó kéo Lương Thi Nhĩ lên xe.
——
“Mấy người kia là ai vậy?”
Chiếc xe hòa vào làn đường, trong không gian yên tĩnh, Quý Bạc Thần mở miệng hỏi một câu.
Lương Thi Nhĩ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ban nhạc biểu diễn ở chỗ Diệp Lam tối nay.”
“Ồ.”
Sau hai câu ngắn ngủi, trong xe lại rơi vào im lặng.
Trong mắt người ngoài thì tình cảm của hai người họ rất tốt. Nhưng trên thực tế, bọn họ đã chiến tranh lạnh gần một tuần rồi. Mà kiểu chiến tranh lạnh kéo dài này đã xảy ra rất nhiều lần trong một năm đổ lại đây. Cả hai đều mệt mỏi khi phải ứng phó, nhưng lại không thể không ứng phó.
“Thi Nhĩ, chúng ta đừng như vậy nữa được không?” Xe chạy vào khu chung cư, dừng lại trong gara, Quý Bạc Thần nhìn cô nói, “Chúng ta làm hòa đi.”
Lương Thi Nhĩ ngoảnh đầu nhìn anh, trong lòng trống rỗng vô vị, cô khẽ mấp máy khóe môi: “Chúng ta đừng như thế nào?”
Quý Bạc Thần hạ giọng, mang theo vài phần năn nỉ: “Lần trước cãi nhau với em là lỗi của anh, nhưng cũng do anh thấy em bận quá, muốn có nhiều thời gian để ở bên em thôi.”
“Anh cũng có lúc bận mà, sao chỉ có anh được bận còn em thì không?” Lương Thi Nhĩ nhìn chằm chằm anh, “Quý Bạc Thần, công việc của anh là công việc, công việc của em thì không phải công việc à?”
“Anh không có ý đó, anh chỉ thấy không cần thiết thôi. Em nghĩ mà xem, ban đầu em đến Linh Cơ là để làm họa sĩ, một họa sĩ đơn thuần. Nhưng bây giờ em lại kiêm luôn việc lập kế hoạch cho nhiều dự án, đây hoàn toàn là hai hướng đi khác nhau, em đã đi lệch hướng ban đầu rồi, đúng không?”
“Mục tiêu của con người sẽ thay đổi, trò chơi của Linh Cơ cũng là tâm huyết của em. Em không chỉ muốn vẽ nhân vật game cho tốt mà còn muốn nó được nhiều người biết đến hơn, trở thành trò chơi hàng đầu của Trung Quốc hay thậm chí là của thế giới——”
“Sau đó thì sao?” Quý Bạc Thần nhíu mày, “Vì chuyện này mà em cứ luôn bận rộn tăng ca, chúng ta đã bao lâu rồi không ăn cơm cùng nhau, em còn nhớ không?”
“Vậy mấy năm sau khi tốt nghiệp anh bận rộn cỡ nào anh còn nhớ không?” Lương Thi Nhĩ hỏi ngược lại, “Trước đây vì công việc của anh mà có khi đến hai ba tuần chúng ta không gặp mặt, nhưng em có nói gì không? Không phải chúng ta vẫn vui vẻ hạnh phúc đó sao?”
Quý Bạc Thần thoáng sửng sốt: “Nhưng lúc đó anh bận rộn là vì muốn chúng ta có một tương lai tốt đẹp hơn, bây giờ anh đã làm được rồi, anh không cần em phải vất vả vì cuộc sống như vậy nữa, anh hy vọng em có thể vui vẻ, thoải mái.”
“Bây giờ em rất vui vẻ và thoải mái, bởi vì em đang làm việc em thích. Hơn nữa đâu phải lúc nào em cũng bận rộn như thế, chỉ là đôi khi có dự án hơi gấp thôi.”
Lương Thi Nhĩ nhìn anh: “Quý Bạc Thần, nói đi nói lại chẳng qua là anh muốn em bỏ hết về làm bà nội trợ, quan tâm chăm lo anh nhiều hơn, lên kế hoạch cho chuyện con cái, làm một người vợ đảm đang đúng mực, đúng không?”
Cãi qua cãi lại, vấn đề lại quay về nút thắt ban đầu.
Khóe miệng Quý Bạc Thần khẽ mấp máy, cơn giận đã dâng lên nhưng sực nhớ ra tối nay anh đến là để chấm dứt chiến tranh lạnh, bèn cúi đầu nắm lấy cổ tay cô: “Anh không muốn gò bó em vào khuôn khổ nào cả, cũng không bắt em phải từ bỏ hết tất cả đề về làm nội trợ, chỉ là có một số việc nên biết cân nhắc và dừng lại đúng lúc. Còn về chuyện con cái, nếu em chưa muốn thì mình để sau hẵng nói… Thôi, chúng ta đừng cãi nhau về vấn đề này nữa, dừng lại ở đây thôi.”
Những ngón tay thon dài sạch sẽ nhẹ nhàng đặt lên tay cô, đó là nơi mà cô chú ý đầu tiên và cũng là nơi cô thích nhất khi lần đầu gặp anh.
Bao nhiêu năm qua bàn tay này đã nắm tay cô không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng cũng bởi vì nắm tay quá nhiều lần nên có lẽ đã chẳng còn cảm giác mới mẻ nữa.
“Nếu em cứ cố chấp, nhất định muốn tiếp tục, không thể có dáng vẻ của một người vợ đảm đang truyền thống, không thể ngoan ngoãn đứng sau lưng anh, liệu anh có muốn đổi một người khác không?” Giữa bầu không khí im lặng, Lương Thi Nhĩ đột nhiên cất tiếng.
Quý Bạc Thần ngẩn người, nhanh chóng nhíu mày: “Sao có thể, anh chưa từng có suy nghĩ đó.”
“Vậy sao?”
“Thi Nhĩ, em đừng có cãi bướng nữa được không? Em đang nghĩ lung tung gì vậy?”
——
Đèn hành lang bật sáng, hai người một trước một sau bước vào cửa.
Lương Thi Nhĩ đi vào phòng ngủ trước, cô đóng cửa lại, dựa vào cánh cửa, sắc mặt hơi tái nhợt.
Cô và Quý Bạc Thần chiến tranh lạnh được một tuần rồi, tối nay anh đến để làm lành, nếu là trước đây, có lẽ bây giờ bọn họ đã làm hòa vì anh cũng đã xuống nước, dù sao từ trước tới nay cô rất dễ mềm lòng trước anh.
Nhưng lần này cô không thể giống như trước nữa.
Suy nghĩ lung tung.
Anh vừa nói cô suy nghĩ lung tung.
Vậy sao?
Nhưng bốn ngày trước, cô đã xem điện thoại của anh.
Điện thoại hai người xài chung mật khẩu, trước nay có thể xem của nhau bất cứ lúc nào, chỉ là cô không có thói quen xem điện thoại của người khác, nên cũng rất ít khi xem của anh.
Vì cãi nhau nên tối hôm đó hai người về nhà vẫn không nói chuyện, cô ngồi ở phòng khách, còn anh thì về phòng ngủ tắm rửa. Lúc đó điện thoại của anh để trên bàn trà, một lát sau đột nhiên vang lên mấy tiếng ting ting liên tục.
Cô cũng chỉ là tò tò cầm lên xem thử, nào ngờ lại thấy một ảnh đại diện mèo vằn dễ thương.
[Sếp Quý, em đã về nhà rồi]
[Cảm ơn anh hôm nay không trách em nha.]
[Đúng rồi, em hứa sẽ giặt sạch sẽ quần áo cho anh.]
Sau ba câu nói là một nhãn dán rất dễ thương: [Mèo con xin lỗi]
Tầm mắt Lương Thi Nhĩ khựng lại, vô thức click vào ảnh đại diện.
Trên vòng bạn bè của đối phương có thể xem được nội dung nửa năm, bài đăng không nhiều, đa phần là về mèo, đồ ăn và hoa.
Bài đăng gần đây nhất vừa đúng nửa năm trước, hình ảnh là một cô gái trẻ trông rất ngây thơ cầm thẻ nhân viên, nội dung là: [Vào làm công ty mới, cố lên!]
Sau khi lướt qua, Lương Thi Nhĩ để ý thấy khung chat vẫn còn một vài tin nhắn phía trên. Cô vô thức cuộn lên trên, nội dung hầu như đều liên quan đến công việc, phần lớn hồi đáp của Quý Bạc Thần đều rất ngắn gọn: Được, biết rồi, có thể.
Nhìn qua thì hầu hết đều là những tin nhắn xác nhận kiểu cấp trên với cấp dưới. Nhưng cô quá hiểu Quý Bạc Thần, thế nên cũng dễ dàng nhận ra một điểm bất thường.
Ví dụ như, trong công việc anh cực kỳ nghiêm túc, yêu cầu đối với cấp dưới cũng rất khắt khe, không bao giờ thích những thứ linh tinh vô bổ xuất hiện trong nhóm chat công việc hay tin nhắn công việc.
Vậy mà cô gái này lại gửi kèm rất nhiều biểu tượng cảm xúc dễ thương, cùng với đủ loại trợ từ ngữ khí.
Nhưng anh không hề ngăn cản.
Hoặc chẳng hạn như trong những nội dung trò chuyện này, khi bọn họ tăng ca cô ta đã nhiều lần gửi cho Quý Bạc Thần ảnh đồ ăn khuya để ở chỗ làm, thoạt nhìn thì toàn là đồ ăn tự tay làm. Cô gái này dặn anh chú ý sức khỏe, lại hỏi anh có muốn ăn cùng không.
Lương Thi Nhĩ thấy ban đầu anh nói là gọi thêm mấy món nữa, để mọi người cùng ăn. Nhưng những lần gần đây nhất, anh lại nói là “Mang vào đây”.
Là mang vào văn phòng cùng ăn khuya sao?
Là cả một nhóm người, hay là chỉ có hai người họ? —— Hai người cùng chia sẻ đồ ăn khuya do cô gái này tự tay làm.
Lương Thi Nhĩ không thể phân biệt được, có một khoảnh khắc trái tim bỗng chùng xuống. Cô không thể diễn tả được cảm giác lúc này, chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh từ dưới lòng bàn chân xông thẳng lên não, khiến cơ thể cô tê dại, như thể máu bị đông cứng lại.
Anh biết rõ bởi vì chuyện của bố mẹ mà cô không có cảm giác an toàn trong tình cảm, đồng thời cũng rất khắt khe. Thế nên từ trước tới nay trong mắt anh chỉ có một mình cô.
Ôn Diệp Lam từng nói Quý Bạc Thần là người có ý thức về ranh giới rất mạnh, dành cho cô sự chung thủy bậc nhất. Trong mắt anh, những người phụ nữ khác căn bản không phải là phụ nữ. Lúc đó nghe vậy cô còn mỉm cười, mừng thầm, cũng thấy mãn nguyện.
Thế nên, cô luôn cho rằng dù bọn họ có cãi nhau vì công việc của cô thì vẫn yêu nhau sâu đậm.
Nhưng chính vào khoảnh khắc đó, cô bắt đầu cảm thấy mơ hồ. Ranh giới mà bọn họ từng thiết lập ấy sau khi trải qua sự mài mòn của thời gian và hiện thực phải chăng đã dần mờ nhạt…
Đêm khuya, bên kia giường hơi lún xuống.
Quý Bạc Thần tắm rửa xong nằm lên giường, anh đưa tay ôm lấy eo cô: “Thi Nhĩ.”
Lương Thi Nhĩ mở mắt trong bóng tối: “Em rất mệt, chỉ muốn ngủ.”
Bàn tay của Quý Bạc Thần khựng lại, có lẽ cảm nhận được sự lạnh nhạt của cô, sự nồng nhiệt của anh cũng dần lắng xuống: “Em cứ tiếp tục công việc của em đi, anh không cản nữa, được chưa? Đừng giận dỗi nữa.”
Ngữ điệu ôn hòa của anh vẫn không khác gì những lúc anh âu yếm cô ngày thường, nhưng sự nghi ngờ trong mắt cô vẫn không thể tan biến.
Phải chăng trái tim anh đã bắt đầu dao động, phải chăng anh đã phải bội lại lời hứa của chính mình…
Cô phải tận mắt nhìn thấy, đích thân xác định!
“Ngủ đi.” Lương Thi Nhĩ kìm nén trái tim đang gào thét muốn chất vấn anh ngay lập tức, nhắm mắt lại.
Quý Bạc Thần chỉ cho là cô vẫn còn giận vì cuộc cãi vã lần trước, hoàn toàn rút tay về: “Được, ngủ đi.”
——
Hôn lễ của Ôn Diệp Lam diễn ra một tuần sau đó, ngày cưới trời quang mây tạnh, nhiệt độ dễ chịu.
Lương Thi Nhĩ với tư cách là phù dâu đã đến khách sạn tổ chức hôn lễ từ sớm.
“Quý Bạc Thần đâu?”
“Hôm nay anh ấy có cuộc họp, lát nữa sẽ đến.”
Ôn Diệp Lam nhìn vào gương chỉnh lại váy: “Hôm nay là đám cưới của mình đấy, cậu ấy mà dám đến muộn thì chết chắc.”
Cũng vì Ôn Diệp Lam gần đây sắp cưới, bận rộn nhiều việc, thế nên Lương Thi Nhĩ không nói với cô ấy về sự ngờ vực của mình đối với Quý Bạc Thần, tránh làm cô ấy thêm phiền lòng. Nghe vậy chỉ cô cười nhạt nói: “Yên tâm, anh ấy mà đến muộn thì mình là người đầu tiên không tha cho anh ấy.”
“Phải thế chứ.” Nói xong, Ôn Diệp Lam quay sang chuyên viên trang điểm bên cạnh: “Phiền cô chỉnh lại khăn voan cho tôi nhé.”
“Được, tới ngay.”
Do Ôn Diệp Lam không thích những trò chơi náo nhiệt trước hôn lễ nên không chuẩn bị bất kỳ trò chơi nào, vì vậy các phù dâu cũng rất rảnh rỗi, lúc này mọi người đang dặm lại lớp trang điểm, chờ một tiếng nữa chú rể tới đón cô dâu chụp ảnh.
“Chị Diệp Lam, hôm nay chị mời hai ban nhạc à?”
Lương Thi Nhĩ đang dùng điện thoại chụp ảnh hậu trường cho Ôn Diệp Lam thì nghe một phù dâu hỏi.
Hôm nay ngoài cô ra còn có hai phù dâu nữa, một người là em họ xa của Ôn Diệp Lam, một người là bạn học thời cấp ba.
Ôn Diệp Lam: “Chỉ có một ban nhạc đệm đàn thôi.”
“Vậy những người đang tập duyệt trên sân khấu là ai?” Em họ Tô Hiểu Đường nằm nhoài trên cửa sổ, mắt sáng rực cả lên, “Đẹp trai quá đi!”
Ôn Diệp Lam đang chỉnh khăn voan, di chuyển vài bước nhìn xuống dưới: “Mấy người đó là bạn của chị, cũng là khách chị mời tới, hôm nay sẽ hát một bài.”
“Bạn của chị á?! Ai vậy ai vậy? Anh chàng mặc áo trắng trông đẹp trai thật! Chị ơi, em vẫn còn độc thân nè! Giới thiệu cho em đi!”
Lương Thi Nhĩ cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, khu vực bãi cỏ của khách sạn không nhỏ, nhưng vì phòng tân hôn được sắp xếp ở tầng thấp nên có thể nhìn thấy vị trí làm lễ trên bãi cỏ.
Trên sân khấu không xa có bốn chàng trai mặc áo sơ mi đang điều chỉnh nhạc cụ, làm quen với thiết bị âm thanh tại hiện trường.
Nhưng có lẽ vì đang tập duyệt nên ca sĩ chính đứng ở giữa không hát, anh chỉ đứng một lúc nghe hiệu ứng âm thanh rồi bước xuống sân khấu.
Cô nhớ bọn họ.
Blue Lion.
“Ý em là Giang Tự Xuyên ấy hả?” Ôn Diệp Lam hỏi.
“Anh ấy tên là Giang Tự Xuyên sao? Tên nghe cũng hay phết! Anh ấy vẫn còn độc thân chứ? Bao nhiêu tuổi rồi? Thu nhập thế nào? Gia đình ra sao?”
“Phụt, em gái, em bắt đầu điều tra hộ khẩu rồi đấy à?” Phù dâu kia cười nói.
“Ôi, hỏi chút thôi mà, nhưng hai câu hỏi sau cũng không quan trọng, với nhan sắc này thì có thể bỏ qua tất cả.”
Ôn Diệp Lam cười nói: “Độc thân thì đúng là vẫn còn độc thân, tuổi cũng trạc cỡ em, chắc khoảng hai mươi ba đấy. Bây giờ họ là ban nhạc chuyên nghiệp nên nhiều nơi mời về biểu diễn lắm, thu nhập chắc chắn không ít, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là bố cậu ấy là sếp tổng của Việt Hàng. Em yên tâm, gia cảnh cũng tạm ổn.”
“Việt Hàng?” Cô phù dâu còn lại nói, “Cậu nói là Tập đoàn Việt Hàng à? Là tập đoàn bất động sản đó sao?”
Ôn Diệp Lam bình tĩnh đáp: “Đúng vậy.”
“Trời đất… Vậy mà gọi là tạm ổn á?”
Phải gọi là quá ổn, doanh nghiệp dẫn đầu ngành bất động sản trong nước, thời buổi này hễ người nào có ý định mua nhà thì không ai là không biết đến nó.
“Nhưng mà sao cậu con trai cưng của Việt Hàng lại chơi nhạc?”
Ôn Diệp Lam lười biếng nói: “Ừ, chọc cho bố mẹ cậu ấy tức muốn nổ phổi. Nhưng mà trên cậu ấy vẫn còn một anh trai với một chị gái, cậu ấy là út, thế nên trong nhà cũng cưng chiều lắm.”
Tô Hiểu Đường mới tốt nghiệp về nước, không quen thuộc với các ban nhạc trong nước, cô ấy kích động nói: “Sao anh ấy không vào showbiz tham gia mấy chương trình giải trí nhỉ? Với ngoại hình này, nếu được xuất hiện nhiều chắc chắn sẽ thành IDOL thôi!”
Ôn Diệp Lam: “Cậu ấy không hứng thú với mấy thứ đó, chỉ đơn thuần thích chơi nhạc thôi.”
“Vậy ban nhạc của anh ấy tên gì, có bài hát nào không, để em tìm xem!”
Sau khi nhận được câu trả lời, hai phù dâu xúm lại tìm kiếm thông tin, Lương Thi Nhĩ vô tình nhìn xuống dưới, đúng lúc chàng trai đang được họ bàn tán cũng đi tới gần đây. Không biết có phải trùng hợp hay không, anh cũng tình cờ ngẩng đầu nhìn lên.
Lương Thi Nhĩ đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt hai người chạm nhau.
Cũng chỉ là mối quan hệ gặp gỡ trong một bữa ăn, cô nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, ngược lại đối phương sau khi ngẩn ra vài giây thì mỉm cười với cô, giơ tay vẫy chào.
Dưới ánh nắng rực rỡ, nụ cười của chàng trai tựa như ngọc trắng dát thêm một lớp phấn vàng, rạng ngời chói mắt.
Lương Thi Nhĩ lịch sự gật đầu đáp lại, trong lòng thầm nghĩ cô em họ nói chí lý, vẻ ngoài của cậu trai trẻ này rất thích hợp trở thành ca sĩ thần tượng được người ta săn đón.