Sau Ngần Ấy Thời Gian - chap 19
Chương 19
Lương Thi Nhĩ nghỉ dưỡng thương khoảng ba ngày, chiều ngày thứ ba cô đến bệnh viện tái khám chân và não, xác định không có vấn đề gì mới thu dọn qua rồi quay về căn hộ chung của cô và Quý Bạc Thần.
Cô cũng không hề nhắn tin báo trước với Quý Bạc Thần, cứ thế ngồi trong nhà chờ đến khi anh tan ca.
Quý Bạc Thần về nhà đúng giờ, phát hiện trong nhà đèn đóm sáng trưng, hai mắt bỗng sáng lên. Nhìn thấy Lương Thi Nhĩ ngồi trong phòng khách, anh lập tức bước tới ôm cô vào lòng.
Hai người cứ thế im lặng không nói gì, đến khi Lương Thi Nhĩ nhíu mày vươn tay đẩy anh ra.
“Hôm nay tôi về đây là để bàn chuyện phân chia tài sản với anh, nói xong tôi sẽ dọn đồ đi, anh cứ ở tạm đây đi.”
“Thi Nhĩ, anh sẽ xử lý ổn thoả mọi chuyện.” Anh nhìn cô, nói từng câu từng chữ, “Chuyện trước đây sẽ tan biến sạch sẽ, cũng sẽ không có chuyện đứa bé kia nữa, mọi thứ rồi sẽ trở lại như lúc ban đầu.”
“Trở lại như lúc ban đầu là sao?” Lương Thi Nhĩ lạnh lùng nhìn thẳng vào anh, “Anh ngoại tình, đó là sự thật.”
“Anh chưa từng yêu ai khác… em tha thứ cho anh được không?” Anh lại ôm cô, bởi vì chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Bao nhiêu năm chung sống với nhau, dù có cãi vã dữ dội đến đâu thì cô cũng chưa từng nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén như vậy. Anh thật sự sợ hãi ánh nhìn đó.
“Anh thật sự sai rồi, anh không nên làm như vậy, sau này anh tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa. Anh yêu em, anh chỉ yêu mình em…”
Anh ôm quá chặt khiến cơn đau trong lồng ngực Lương Thi Nhĩ lại dâng lên, cô hít sâu một hơi rồi nói: “Quý Bạc Thần, nếu anh đã yêu tôi sâu đậm như vậy thì tại sao lại phản bội tôi? Khi anh chiều chuộng người ta anh có từng nghĩ đến tôi không? Chắc là anh rất hưởng thụ đúng không, hưởng thụ sự kích thích mà cảm giác mới mẻ mang lại.”
“…”
“Tôi cũng khá là tò mò, nếu anh đã thích người ta như thế, hưởng thụ mỗi lúc ở bên người ta như thế, tại sao chỉ lên giường đúng có một lần? Nghe chẳng logic tí nào cả, đã tới nước này rồi, anh bớt nói dối đi được không?”
“Anh không hề nói dối, chỉ đúng một lần hôm đó anh bị say, như ma xui quỷ khiến, đầu óc bị lú lẫn, sau khi xảy ra chuyện anh đã rất hối hận. Em nói hôm đó anh không về ăn tối với em vì đi mừng sinh nhật cô ta… Không phải đâu, chẳng qua là lúc đó trong lòng anh quá rối bời, muốn bình tĩnh lại nên mới chưa về tìm em ngay.”
Quý Bạc Thần chẳng còn chút bình tĩnh tự tin của thường ngày, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô, trông cứ như hồi trẻ ngây ngô làm sai chuyện rồi chạy đến trước mặt cô cầu xin tha thứ.
Dáng vẻ đáng thương, ăn năn hối lỗi.
Trước đây Lương Thi Nhĩ rất dễ mềm lòng. Cô không chịu nổi khi thấy anh bật khóc, nhưng giờ phút này cô chỉ thấy cõi lòng tê dại.
Hình như cô cần phải nhìn thấy anh ăn năn sám hối, van xin tha thứ thì mới thấy dễ chịu được. Anh càng hèn mọn đáng thương, nỗi đau của cô mới vơi đi một chút!
“Thế còn sau đó thì sao? Sau chuyến công tác về, anh thuê nhà, mua quà, còn đến nhà cô ta ăn cơm do chính tay cô ta nấu mà?”
“Sau chuyện đó anh muốn bù đắp cho cô ta, coi như là trả giá cho lỗi lầm…” Trên mặt Quý Bạc Thần lộ ra vẻ đau khổ, “Anh cũng thừa nhận…. anh có đến nhà cô ta, có ăn cơm cô ta nấu. Thi Nhĩ, hơn một năm nay chúng ta cãi nhau liên miên, em cũng bận rộn chẳng có thời gian ở bên anh. Đôi khi… anh rất hoài niệm chúng ta của ngày xưa. Có lẽ vì vậy nên anh mới dễ mủi lòng với cô ta, anh thấy cô ta rất giống em hồi mới ra trường. Nên khi ở bên cô ta, anh nhất thời cảm thấy như được sưởi ấm, rất thư thái. Nhưng chỉ vậy thôi, anh thề là anh chưa từng chạm vào cô ta một lần nào nữa…”
Lương Thi Nhĩ khẽ chớp mắt, nghe vậy thì nhoẻn miệng cười: “Vậy ra vì cãi nhau với tôi nên anh đi tìm sự ấm áp nơi khác, đúng không? Ừ nhỉ, bây giờ tôi đâu còn vào bếp nấu nướng gì nữa, cũng không có thời gian dâng cơm đến tận miệng anh, tôi không phải là người vợ công dung ngôn hạnh trong lòng anh. Quý Bạc Thần, vậy anh có phát hiện ra không? Cô ta rất nghe lời anh, đảm đang nhu mì, hơn nữa còn chịu sinh con cho anh, cô ta có tất cả những gì tôi hiện tại không có, cô ta rất hợp với anh.”
Quý Bạc Thần nhất thời nghẹn họng, nói không nên lời, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận lời của cô, không muốn để cô rời xa mình.
Nhưng mà Lương Thi Nhĩ nào muốn ở lại đây, cô ngước mắt nhìn anh, lạnh giọng nói: “Ly hôn đi, tuần sau anh chọn thời gian rồi chúng ta đến Cục dân chính.”
“Không thể nào!”
Lương Thi Nhĩ chẳng muốn đôi co thêm một câu nào nữa, xem ra bây giờ cũng không tiện bàn chuyện phân chia tài sản, cô dứt khoát hất tay anh ra, đi vào phòng thay đồ.
Cô lấy chiếc vali cỡ lớn nhất của mình từ trong tủ ra, không nói không rằng ném tất cả đồ đạc vào, nào là quần áo thường mặc, mỹ phẩm dưỡng da, đồ dùng sinh hoạt, vv.
Đợi cô kéo khóa vali xong quay đầu, thì thấy Quý Bạc Thần trầm mặt đứng ở cửa nhìn cô.
“Bên phía bố mẹ tôi sẽ nói chuyện sau, mà nếu anh muốn tự nói với họ thì cũng được thôi.” Lương Thi Nhĩ kéo vali, đi ra cửa, “Nhưng chuyện đến Cục dân chính không được chậm trễ, tuần sau phải đi.”
“Em đừng đi!” Quý Bạc Thần giữ vali cô lại, “Thi Nhĩ, anh không đồng ý ly hôn đâu!”
“Anh bắt buộc phải đồng ý.”
“Anh sẽ không đồng ý!”
“Tùy anh, nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ khởi kiện. Buông ra.”
“Anh với cô ta chấm dứt rồi, sau này anh tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, anh sẽ phân rõ em với cô ta ——”
“Tôi bảo anh buông ra!”
Quý Bạc Thần làm như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Thi Nhĩ, anh không cần một người nghe lời, không cần cô ta đảm đang, càng không cần cô ta sinh con cho anh. Anh chỉ cần em thôi, chỉ cần em là đủ, anh——”
Bốp!
Một cái tát giòn giã cắt ngang lời anh.
Lương Thi Nhĩ hạ bàn tay hơi phát tê xuống, nhân lúc anh ta đang sửng sốt giật lấy vali của mình.
“Quý Bạc Thần, anh cần hay không cần cũng đâu còn liên quan đến tôi!”
–
Lương Thi Nhĩ chuyển đến căn hộ ở một khu chung cư khác, tuy vị trí cũng khá ổn nhưng không bằng căn hộ cao cấp mà họ đang ở. Là căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách, nội thất hơi cũ.
Đây là căn hộ họ mua khi mới cưới, sau đó không ở nên đem cho thuê.
Trước và sau hôn nhân bọn họ không chỉ có hai căn hộ này, nhưng tình cờ là tháng trước người thuê căn hộ này vừa hết hạn hợp đồng, nội thất các thứ vẫn đầy đủ, nên hôm qua cô kêu người đến dọn dẹp, bây giờ xách vali vào là ở luôn.
Vì tai nạn xe nên cô đã xin nghỉ phép đủ lâu rồi, bây giờ đã chuyển đến đây, dù tâm trạng có tệ đến cỡ nào thì cũng phải đi làm lại.
Tắm rửa xong, cô trải bộ ga trải giường mang từ nhà cũ sang, tắt đèn đi ngủ.
Điện thoại rung lên, trong bóng tối, cô thấy Quý Bạc Thần lại gửi tin nhắn thoại, cô không thèm mở nghe, chỉ nhắn lại một câu [Chốt được thời gian thì báo lại cho tôi là được, chuyện khác tôi không muốn nghe] rồi cho anh vào danh sách yên lặng.
Vẫn chưa chặn hẳn, bởi vì trước khi chính thức ly hôn họ vẫn cần phải liên lạc.
Hôm sau, cô thu vén lại tâm tư rồi đến công ty làm việc.
Vì đồng nghiệp đều biết chuyện cô bị tai nạn, nên ai nấy đều tới hỏi thăm, Lương Thi Nhĩ nói mình không sao nữa rồi, xách laptop đi họp với mọi người trong phòng ban.
Cô tiếp tục dùng công việc lấp đầy đầu óc, nếu không cứ nghĩ đến chuyện ly hôn là cô lại thấy phiền não.
Nội dung cuộc họp hôm nay có nhắc đến game tình yêu lần trước, nên sau khi họp xong, Lương Thi Nhĩ cũng nhớ tới chuyện đến nhà Giang Tự Xuyên tham quan.
Vì việc cá nhân của cô mà chuyện này đã bị trì hoãn đến tận bây giờ, đã đến lúc cần phải triển khai rồi. Cô bèn nhắn tin cho anh, hỏi là chiều mai tầm ba bốn giờ anh có ở nhà không.
Giang Tự Xuyên biết cô muốn làm gì, trả lời là có ở nhà, cô có thể đến.
Lương Thi Nhĩ nói lời cảm ơn, sau đó điện thoại đổ chuông, là mẹ Quý Bạc Thần gọi đến.
Suy nghĩ đầu tiên của Lương Thi Nhĩ là có thể Quý Bạc Thần đã nói với Cát Giai Thanh về tình hình hiện tại của họ, nhưng sau khi nghe máy, cô phát hiện bà Cát gọi để hỏi cô gần đây có muốn về nhà ăn cơm không.
Cát Giai Thanh nói bà ấy mới học được cách nấu một món canh rất ngon, bảo họ về ăn để bồi bổ cơ thể.
Bố mẹ của Quý Bạc Thần ngoài việc thỉnh thoảng giục sinh con khiến cô hơi khó chịu ra thì những lúc khác đối xử với cô rất tốt, thường xuyên gửi đồ ăn qua nhà họ, cũng hay mua quà cho cô.
Có đôi khi Lương Thi Nhĩ cảm nhận được ở họ một sự quan tâm mà ngay cả bố mẹ ruột cũng chưa từng dành cho cô.
Cô âm thầm thở dài, vẫn chưa chọn cách nói thẳng tình hình của họ vào lúc này, chỉ nói rằng dạo này cô hơi bận, không thể về nhà ăn cơm được.
Cát Giai Thanh nghe vậy cũng không ép buộc, dặn cô nhất định phải chú ý sức khỏe, đừng quá lao lực, sau đó cúp máy.
Nhưng bà ấy không từ bỏ ý định nấu canh cho họ, chiều hôm sau, bà ấy nhờ Quý Đình Dương chuẩn bị tới trường tiện thể mang canh vừa nấu xong đến nhà anh chị.
Quý Đình Dương biết mật khẩu nhà họ, cậu ấy cứ tưởng giờ này anh chị đã đi làm cả rồi, bèn gửi tin nhắn thoại cho Quý Bạc Thần và Lương Thi Nhĩ nói đã mang canh đến, sau đó tự mở cửa vào nhà.
Nhưng không ngờ rằng, vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Quý Bạc Thần ngồi trên ghế sô pha. Hiện tại đã là hai giờ chiều nhưng rèm cửa trong nhà vẫn đóng kín mít, khiến cho căn phòng tối om như nửa đêm.
Quý Đình Dương giật mình, gọi một tiếng anh.
Người ngồi trên ghế sô pha ngước mắt lên liếc nhìn một cái rồi lại quay mặt đi như không thấy cậu ấy.
“Mẹ kiếp, chuyện gì thế này? Sao giờ này anh lại ở nhà uống rượu một mình?”
“Em đến đây làm gì?” Giọng Quý Bạc Thần hơi khàn.
Quý Đình Dương đặt nồi canh xuống, quay lại nói: “Em mang đồ ăn đến cho hai người, là mẹ nấu đấy, em tưởng hai người không có ở nhà… Anh không thấy tin nhắn em gửi à?”
Quý Bạc Thần không xem điện thoại, nói thẳng: “Đưa xong rồi thì đi đi.”
Quý Đình Dương cảm thấy có gì đó không ổn, nhíu mày hỏi: “Chị dâu không có ở nhà à? Anh thế này là… cãi nhau với chị dâu sao?”
Người ngồi trước mặt không trả lời cậu ấy, nhưng im lặng cũng đồng nghĩa với thừa nhận.
Quý Đình Dương lập tức bất mãn: “Anh làm gì khiến chị dâu giận rồi đúng không? Đã chọc giận chị ấy mà còn ngồi đây uống rượu, sao không đi xin lỗi nhận sai đi?”
“Sao em biết anh không xin lỗi nhận sai?” Quý Bạc Thần như bị chọc trúng chỗ đau, khàn giọng nói, “Anh đã nói rõ ràng rồi, nhưng cô ấy không nghe máy cũng không trả lời tin nhắn, anh phải làm sao đây, anh còn phải làm sao nữa?!”
“Sao có thể, chị dâu mềm lòng với anh nhất mà!”
Bao nhiêu năm qua Quý Đình Dương cũng từng được chứng kiến cách hai người sống chung, thoạt nhìn thì anh trai rất nuông chiều chị dâu, nhưng thực ra chị dâu rất cưng chiều anh trai. Mỗi lần cãi nhau, chỉ cần anh trai xuống nước làm hòa trước, dỗ dành vài câu là chị dâu lại tha thứ ngay.
Cậu ấy đã từng rất ghen tị vì anh trai có được người vợ tốt như vậy.
“Không nghe máy cũng không trả lời tin nhắn, sao chị dâu lại giận như thế…” Quý Đình Dương buột miệng nói, “Hay là anh đã làm chuyện gì tày trời có lỗi với chị ấy?”
Nói xong, người ngồi trên ghế sô pha lại không lên tiếng.
Quý Đình Dương sững người vài giây, mặt tối sầm lại: “Anh, anh không thần kinh đến thế chứ.”
–
Hơn ba giờ chiều, Lương Thi Nhĩ bàn giao với cấp dưới một tiếng, nói mình đi thu thập một số tư liệu, sau đó rời khỏi công ty.
Giang Tự Xuyên đã gửi địa chỉ cho cô, cô bật định vị lái xe vào khu biệt thự ven hồ trung tâm, mỗi căn biệt thự ở đây đều có sân riêng biệt lập, khoảng cách giữa những căn biệt thự cách nhau rất xa, thảo nào anh có thể thoải mái lắp đặt cả một phòng nhạc trong nhà mà không lo lắng gì.
Đến cửa nhà anh, cô gọi điện cho Giang Tự Xuyên.
Chẳng mấy chốc cô đã thấy bóng dáng Giang Tự Xuyên xuất hiện sau cánh cửa, anh mặc chiếc áo hoodie màu xám, quần thể thao đen, chân đi dép lê, đút tay vào túi quần thong thả đi tới đây.
Lương Thi Nhĩ hạ kính xe xuống: “Tôi đậu xe ở đâu thì được?”
“Tầng hầm để xe, để tôi dẫn chị xuống.” Giang Tự Xuyên mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, “Lái thẳng vào cổng này, đúng rồi… cứ xuống đây.”
Lương Thi Nhĩ nghe theo chỉ dẫn của anh đậu xe vào một chỗ trống, nhìn mấy chiếc xe bên cạnh, cô sực nhớ ra một vấn đề: “Hôm nay nhà cậu có ai ở nhà không?”
“Tôi sống một mình.”
“Ồ… may quá.” Lương Thi Nhĩ mỉm cười, “Tôi đang sợ mình mang ít đồ quá.”
“Đồ gì cơ?”
Lương Thi Nhĩ mở cửa xuống xe rồi đi vòng ra cốp sau: “Trái cây, với cả một bó hoa nữa.”
Giang Tự Xuyên đứng bên cạnh, nhìn cô cúi xuống lấy bó hoa tươi bên trong. Cũng nhìn thấy mái tóc dài vì động tác của cô mà lướt qua gò má, rồi lại được cô dùng tay còn lại vén nhẹ ra sau tai.
Hôm nay chắc cô chỉ trang điểm nhẹ, da dẻ trắng nõn, màu môi hồng nhạt, rất hợp với bó hoa màu trắng hồng trên tay.
“Này.”
Cô đưa giỏ trái cây tới trước mặt anh, Giang Tự Xuyên vội hoàn hồn, dời mắt khỏi người cô: “Không cần quà cáp gì đâu.”
“Lần đầu đến nhà người ta không thể đi tay không được.”
Giang Tự Xuyên đành nhận lấy: “Thôi được rồi, cảm ơn chị. Vậy lên lầu nhé?”
“Ừ.”
“À đúng rồi, chân chị chắc là ổn rồi chứ?”
“Ổn rồi.”
Lương Thi Nhĩ theo anh vào thang máy, lên đến nơi, cô thay đôi dép lê Giang Tự Xuyên đưa.
“Đây là phòng khách, chị cứ tham quan tự nhiên.”
Lương Thi Nhĩ gật đầu, liếc mắt quan sát một vòng. Chỉ mới nhìn qua mà cô đã cảm thấy chuyến đi này không hề uổng công, bởi vì cô đã được tận mắt nhìn thấy “khu vực làm việc và sinh hoạt hòa quyện hoàn hảo” của một nam ca sĩ.
Tầng một gần như thông suốt hoàn toàn, diện tích rất lớn, phòng bếp được thiết kế theo kiểu quầy bar, mọi thứ được bày biện khá ngẫu hứng. Trên tấm thảm trải sàn bên cạnh ghế sô pha đặt một cây đàn piano, trên sàn còn có vài loại nhạc cụ khá hiếm thấy.
Phía Tây còn có một khu vực được ngăn cách, bên trong giống như một phòng sách vậy, nhưng ngoài giá sách chất đầy ắp ra sách thì những nơi còn lại tràn ngập hơi thở của âm nhạc.
Chiếc bàn gỗ dài đặt ở giữa, trên đó bày đủ loại thiết bị soạn nhạc, phía trước bàn là cửa sổ kính cong kéo dài lên tận trần nhà, giống như một góc nhà kính trồng hoa đón nắng, tầm nhìn rất thoáng đãng.
“Nhà cậu có thiết kế độc đáo thật.” Lương Thi Nhĩ khen ngợi thật lòng.
Nghe vậy, trong lòng Giang Tự Xuyên khá vui vẻ, bỗng nhiên cảm thấy hai năm trước anh bắt nhà thiết kế làm theo ý tưởng của mình là hoàn toàn sáng suốt, “Cũng tạm được thôi.”
“Vậy cậu thường sáng tác nhạc ở đây à?”
“Đa phần là ở đây, nếu cùng mọi người tập dượt hoặc tự luyện hát thì có phòng nhạc riêng ở chỗ khác, ở đó đầy đủ thiết bị âm thanh và nhạc cụ.” Giang Tự Xuyên nói, “Giờ chị có thể chụp ảnh, sau này tiện làm tư liệu.”
“Cậu không sợ bị lộ bí mật riêng tư gì chứ?”
“Thấy bí mật riêng tư gì đó thì đừng vẽ ra là được.” Giang Tự Xuyên nói với vẻ không quan tâm.
Thái độ tùy ý của anh khiến Lương Thi Nhĩ thoải mái hơn nhiều: “Được, vậy tôi chụp vài tấm ảnh nhé.”
Cô lấy máy ảnh ra chụp vài tấm trong căn phòng vừa giống nhà kính trồng hoa vừa giống phòng sách này.
Giang Tự Xuyên đứng cách cô hai mét chờ cô chụp ảnh, thỉnh thoảng lại len lén nhìn vào tủ kính phản chiếu bên cạnh, đưa tay chỉnh lại tóc.
Hôm nay anh không ra ngoài, nhưng vì Lương Thi Nhĩ đến nên đã cố tình chỉnh trang lại mái tóc, giả vờ như vừa ở nhà vừa không hề xuề xòa.
Anh cảm thấy mình đủ ra vẻ rồi, nhưng vẫn không kiềm chế được.
Sau đó Lương Thi Nhĩ đã chụp rất nhiều ảnh ở không gian tầng một. Như Nhậm Kha nói lần trước, so với studio làm việc thật sự của bốn người họ thì ở đây gần gũi và dễ thấy được cá tính cùng lối sống của một ca sĩ chính hơn.
Cô cảm thấy hình tượng nhân vật trong đầu mình bỗng chốc đã hoàn thiện hơn.
“Trên lầu là gì vậy?” Lương Thi Nhĩ hài lòng cất máy ảnh, hỏi anh.
“Phòng ngủ chính của tôi.” Giang Tự Xuyên vừa nói vừa bước về phía cầu thang.
Nhưng Lương Thi Nhĩ lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Giang Tự Xuyên quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?”
“Phòng ngủ chính thì chắc là không cần xem đâu.” Lương Thi Nhĩ mỉm cười, “Cái này hơi riêng tư quá.”
Giang Tự Xuyên sững người, gần như vô thức nói: “Không sao, chị có thể xem.”